Chương 25
Người đàn ông trung niên dáng thấp lùn vừa xuống đến tầng 1 bằng thang cuốn cứ thế băng qua sảnh rồi đi về phía cầu thang dẫn tới tầng hầm. Nhưng chẳng thấy bóng dáng Nitta đâu. Thấy vậy Naomi bèn rời khỏi quầy lễ tân. Cô rảo bước theo sau người đàn ông trung niên.
Người đàn ông chậm rãi bước xuống cầu thang. Naomi gọi với theo sau lưng anh ta. “Phiền quý khách đợi cho một lát.” Người đàn ông đứng lại, quay người nhìn Naomi, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, “Ồ.”
“Cô là,” nói đoạn người đàn ông khe khẽ nói tiếp, “người vẫn hay đi cùng cậu Nitta đấy hả?”
Naomi gật đầu, đưa danh thiếp cho anh ta. “Tôi là Yamagishi."
Người đàn ông vội vàng lục túi, mặt buồn thiu nói, “Thôi chết, tôi lại hết danh thiếp mất rồi.”
“Không cần đâu ạ. Tôi nghe anh Nitta nói về anh rồi.”
“Vậy ạ. Cô là Yamagishi nhỉ.” Nose vừa nhìn tờ danh thiếp vừa nói. Sau đó anh ta giới thiệu mình là Nose, thuộc tổ cảnh sát hình sự, Phòng Cảnh sát Shinagawa. “Thế có chuyện gì vậy?”
“Thật ra tôi muốn hỏi chút chuyện về anh Nitta. Giờ anh có thể dành cho tôi chút thời gian được không ạ?”
“À...” Nose tỏ vẻ bối rối nhưng ngay lập tức nở nụ cười thân thiện. “Được chứ. Nhưng chưa chắc tôi đã giúp gì được cho cô đâu đấy.”
“Không sao ạ. Cảm ơn anh.” Naomi cúi đầu ngay giữa cầu thang. Bar dưới tầng hầm vẫn chưa mở cửa nhưng Naomi cứ thế dẫn Nose vào trong. Vì cô biết ngay lối vào sẽ có một sảnh chờ.
“Lần đầu tôi vào bar trong khách sạn đấy,” Nose tỏ vẻ hiếu kỳ nhìn phần trang trí trên tường.
“Bar ở bên trong cơ ạ.”
“À thế ạ. Chắc đắt lắm nhỉ,” Nose nhòm vào sâu bên trong đang tối om.
“Anh Nose này...”
“À, vâng, vâng.” Nose ưỡn thẳng lưng, đặt tay lên đầu gối. “Cô nói đi.”
Naomi lấy hơi, bắt đầu nói.
“Lẽ ra tôi không hỏi thế này, nhưng có chuyện gì với anh Nitta vậy ạ?”
“Sao cơ ạ...” Nose lộ rõ vẻ hoang mang như thể vừa bị tấn công bất ngờ. “Sao cô lại hỏi vậy?”
“Tại gần đây anh Nitta có biểu hiện rất lạ. Đúng hơn là từ sáng hôm qua tới giờ. Anh ấy không được tập trung vào công việc cho lắm, lúc nào cũng như đang cáu bẳn chuyện gì đó. Tối hôm kia đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“À,” Nose há hốc mồm. “Thế ạ. Ha ha. Ồ, cậu ấy lại thế sao?”
“Đúng là có chuyện gì đó ạ? Chuyện điều tra không suôn sẻ chăng?”
Nose nhăn mặt, khoanh hai cánh tay ngắn cũn lại, đăm chiêu, “Hừm. Cũng không phải chuyện gì xấu. Chuyện điều tra vẫn tiến triển bình thường. Chỉ là, nói sao cho đúng nhỉ, ừm, nó tiến triển không như mong đợi của cậu Nitta chăng? Hay là tiến triển trong khi cậu ấy không hay biết gì thì đúng hơn nhỉ?” Nose phát âm hơi khó nghe.
“Ý anh là sao ạ? Tiến triển thì tốt chứ sao lại vậy?”
“Thường thì đúng thế thật. Nhưng đã mất công cải trang thành nhân viên khách sạn để điều tra nằm vùng, hẳn cậu ấy muốn mình sẽ lập được công cán gì đó chăng. Tôi hiểu cảm giác của cậu ấy.”
“Tóm lại là thế này phải không ạ? Chuyện điều tra vẫn đang tiến triển thuận lợi nhưng lại không liên quan gì tới việc anh Nitta cải trang thành nhân viên khách sạn? Nếu cứ đà này mà phá được án thì anh ấy sẽ không có công gì? Anh ấy chán nản, bực bội vì chuyện đó sao ạ?”
“Cũng không hẳn là hờn dỗi, bực bội gì đâu. Cậu Nitta chỉ là đang thất vọng, ngờ vực gì đó chăng?”
“Ý anh là sao? Thật không thể tin được. Anh ta là thằng ngốc à?” Naomi bất giác nói dồn dập.
Chừng như không ngờ Naomi lại thốt lên những lời như vậy, Nose mở to đôi mắt híp, vẻ thảng thốt. Thấy vậy, cô tiếp tục.
“Hóa ra anh ta như vậy là vì nguyên nhân tầm phào ấy à? Thật không đáng để tôi lo lắng. Tôi hiểu mọi chuyện rồi. Cảm ơn anh rất nhiều.” Naomi tuôn một tràng rồi cúi chào.
“Ơ khoan, xin cô đợi cho một chút,” Nose giơ cả hai tay ra ngăn cô đứng dậy. “Cô nghe chuyện của tôi rồi hẵng đi.”
Naomi ngồi xuống. “Anh muốn nói chuyện gì?”
Nose xoa xoa cái đầu thưa tóc của mình, nở nụ cười hòa nhã.
“Cậu Nitta là một cảnh sát ưu tú. Trẻ như vậy mà đã làm ở Đội điều tra số Một, lại còn đảm nhận nhiều trọng trách, hẳn từ trước tới giờ cậu ấy lập được rất nhiều thành tích nổi bật. Cậu ấy có tự cao một chút thì cũng dễ hiểu.”
“Có thể đúng là như vậy, nhưng mà...”
“Cô cứ nghe tôi nói đã. Nhưng quả thật tự cao cũng chính là điểm yếu trí mạng của cậu Nitta. Cậu ấy không phát huy được hết khả năng cũng chính là vì cái tính tự cao đó của mình. Nhưng càng như vậy cậu ấy lại càng cần sự hỗ trợ của những người xung quanh. Như cấp trên hay đồng nghiệp chẳng hạn. Nhưng hiện giờ những người đó ai cũng bận trăm công nghìn việc, họ chẳng lấy đâu ra thời gian mà để ý tới.”
“Chuyện ấy thì tôi hiểu. Kiểu như ‘giờ không phải lúc nghe cậu mè nheo đâu’ ấy à.
“Vậy nên,” Nose tiếp tục. “Tôi muốn nhờ cô hãy sắm vai đó giúp tôi.”
“Tôi sao?” Naomi bất giác chau mày. “Tại sao lại là tôi?”
“Thì cô vừa là đồng nghiệp, vừa là cấp trên của cậu Nitta còn gì. Quan tâm đến cấp dưới và đồng nghiệp cũng là một phần công việc đấy thôi.”
Naomi cười khổ, lắc đầu.
“Tôi hỗ trợ cảnh sát chỉ vì cấp trên chỉ đạo vậy. Chứ không định dính dáng gì tới cá nhân anh Nitta cả.”
“Thế à? Vậy tại sao cô lại lo lắng cho cậu Nitta?”
“Chuyện đó...” Naomi lúng túng vì không tìm được câu trả lời thích hợp. Nhưng đúng thật. Tại sao mình phải lo lắng cho anh ta chứ?
“Cô Yamagishi này,” Nose gọi. “Tôi nghĩ cô cũng là một người thông minh. Nếu không cô đã chẳng nhận ra những biến đổi tâm trạng của cậu Nitta chỉ trong thời gian ngắn quen biết như vậy. Chẳng những thế cô còn muốn làm gì đó giúp cậu ấy. Liệu cô có thể tiếp tục làm vậy được không, vì công việc thôi?” Nói đoạn Nose cúi đầu.
Naomi nhìn người đàn ông trung niên vẫn đang cúi đầu. “Anh Nose tốt thật đấy.”
Nose ngẩng mặt lên, vội vàng xua tay. “Không, không đến mức ấy đâu.”
“Nhưng bình thường mấy ai lo lắng cho người khác như thế. Hai người quen biết cũng chưa lâu mà?”
“Chúng tôi mới chỉ gặp nhau lần đầu qua vụ án này thôi.”
“Vậy mà tại sao anh lại...”
Nose ngượng ngùng cười haha.
“Tại cái tính tôi thích lo chuyện bao đồng nên thế đấy. Cứ thấy người ta trì trệ vì những việc không đâu là lại phải nhúng tay vào. Với lại cậu Nitta có một sức hút khiến người ta cứ muốn chìa tay ra giúp đỡ. Cô không thấy thế à?”
Đúng thật. Naomi mỉm cười gật đầu.
“Nhưng anh Nitta chẳng cần tôi giúp đầu. Tối qua anh ấy đã bảo chỉ cần tôi hỗ trợ anh ấy phần nghiệp vụ khách sạn thôi là được.”
Nose gật đầu, ý chừng muốn nói “Chắc chắn là vậy rồi”.
“Tôi mong Nitta sẽ sửa được cái tật xấu ấy. Nếu cậu ấy hiểu được tâm tình của người khác, chắc chắn cậu ấy sẽ còn ưu tú hơn. Cô có thể thấy phiền nhưng hãy coi như đây cũng là cái duyên mà tận tình giúp đỡ cậu Nitta được không?”
“Anh nghĩ nếu tôi tận tình giúp đỡ, liệu anh ấy có thay đổi không?”
“Có chứ. Mà không, cậu ấy đang thay đổi rồi.” Nose nói dứt khoát. “Sự tự cao khiến cậu ấy không nhận ra nhiều điều, nhưng cậu Nitta có khả năng nhìn thấu mọi việc. Tôi nghĩ không phải Nitta không nhận ra cô đang lo lắng cho cậu ấy đâu. Sự thông minh của cậu ấy chắc cũng phải ngang ngửa cái tính tự cao kia đấy.”
Điểm này thì cô cũng đồng ý. “Có thể,” Naomi trả lời.