← Quay lại trang sách

Chương 26

Thấy một người phụ nữ trẻ đi thang cuốn lên tầng 2, Nitta nhìn đồng hồ kiểm tra. Đã gần 2 giờ. Giờ này chẳng mấy người có việc trên tầng đó cả. Người kia hẳn là cô Takayama Keiko.

Nitta toan ra khỏi quầy lễ tân. Đúng lúc ấy tiếng Naomi vọng lại từ phía sau, “Anh đi đâu vậy?”

“À, tôi ra đằng này có chút việc riêng.” Nitta nói mà không buồn nhìn mặt Naomi, đi ra.

Anh không thể dùng thang cuốn được. Vì như thường lệ, vẫn có mấy điều tra viên đang theo dõi ở sảnh. Chắc chắn họ cũng đang theo dõi Takayama Keiko. Nếu nhìn thấy Nitta đi thang cuốn như thể đuổi theo Takayama, kiểu gì họ chẳng báo cáo với Inagaki.

Nitta đi lên tầng 2 bằng cầu thang dành cho nhân viên. Anh băng qua hội trường tiệc cưới đang để không, đi ra phía hành lang. Tầm này, khu hội trường tiệc vắng hoe.

Nitta rảo bước, lại gần khu tổ chức lễ cưới. Anh nhòm từ bên ngoài vào thì thấy bàn tiếp khách đều đang trống không. Nitta đoán họ đã mời cô ấy vào phòng riêng bên trong. Họ đề phòng tên bám đuôi thế cũng phải.

Nitta đi vào khu tổ chức hôn lễ, cứ thế tiến thẳng vào sâu bên trong. Anh thấy có hai căn phòng riêng biệt. Một đang mở cửa, không có ai. Phòng còn lại nghe như có tiếng người vọng ra.

Nitta hít một hơi thật sâu, toan giơ nắm tay gõ cửa. Đúng lúc ấy, gáy áo anh bị một lực vô cùng mạnh kéo lại. Đang không đề phòng đâm chỉ thiếu chút nữa là anh ngã xuống. Nitta chỉnh đốn tư thế, quay người lại thì đã thấy Motomiya mặt hầm hầm đứng đó trợn mắt. Sau đấy anh ta tóm lấy cà vạt Nitta, kéo anh xềnh xệch ra khỏi phòng.

Nitta còn chẳng kịp mở miệng nói câu nào. Phải đến khi ra khỏi khu tổ chức lễ cưới, đi tới chỗ rẽ ngoài hành lang, Motomiya mới thả anh ra.

Nitta nới lỏng cà vạt, ho khan mấy tiếng, nhìn viên cảnh sát đàn anh.

“Sao anh lại ở đây?”

“Cậu còn hỏi à? Đối tượng có khả năng bị tên bám đuôi tấn công, lẽ dĩ nhiên sẽ có ai đó theo dõi chứ. Cậu có biết tôi đã hoảng thế nào khi thấy cậu xuất hiện từ sau cái cột kia không hả. Cậu tính làm cái trò khỉ gì thế?"

Nitta vẫn nới lỏng cà vạt tiếp, nhìn thẳng vào mặt Motomiya.

“Tôi định hỏi cô Takayama chút chuyện. Không được ạ?”

Motomiya chau mày sâu hoắm.

“Hôm qua đội trưởng đã nói thế mà cậu vẫn chưa thủng ra à? Cô Takayama đã khai báo nên sáng nay điều tra viên của ta đã tới chỗ cô ấy hỏi chuyện rồi. Đội trưởng đã chỉ thị ngoài những điều tra viên đó, không ai được lại gần cô ấy cơ mà.”

“Em biết chuyện đó. Nhưng đấy là vì sếp lo cô Takayama sẽ nghi ngờ nếu cảnh sát khác tiếp xúc với cô ấy. Nhưng em sẽ không để lộ danh tính của mình. Em sẽ nói chuyện với cô ấy dưới tư cách một nhân viên khách sạn, chắc chắn không xảy ra vấn đề gì đâu.”

Motomiya tỏ vẻ bực bội, kịch liệt lắc đầu.

“Cậu định để tôi phải nói bao nhiêu lần nữa mới chịu hiểu? Cậu chỉ cần ở quầy lễ tân, theo dõi xem có gì bất thường xảy ra ở bộ phận buồng phòng không hiểu chưa? Đấy mới là việc của cậu.”

“Em nghĩ mình vẫn đang làm việc đó rất tốt. Hơn nữa đâu thể chắc chắn tên bám đuôi kia sẽ không tới thuê phòng ở khách sạn này? Mà nếu đã vậy thì em phải nắm được thật đầy đủ thông tin chứ.”

“Cậu tưởng chỉ mình cậu nghĩ được chuyện đó chắc? Điều tra viên phụ trách việc đó sẽ tự khắc lấy được những thông tin cần thiết mà không để rò rỉ ra bên ngoài.”

“Không, em muốn tự mình hỏi cô ấy chứ không phải nghe qua người khác.”

“Cậu đang huyên thuyên gì thế hả? Cậu nghĩ mình là tên cảnh sát thông minh kiệt xuất nhất cái quả đất này chắc? Trong khi non nớt chẳng bằng ai?”

Lời Motomiya nói làm Nitta sôi máu. “Em non nớt chỗ nào?”

“Không non nớt thì về ngay vị trí làm việc cho tôi. Dù tôi biết chắc cậu cũng chẳng làm việc gì đâu.” Motomiya chỉ tay về phía thang cuốn.

Nitta còn đấu mắt với viên cảnh sát đàn anh mấy giây nữa, sau đó mới tự động nhìn về hướng khác. Anh thở dài, khẽ gật đầu, đi về phía thang cuốn.

Xem ra lần này mình lại thiếu tí may mắn rồi. Mà ngẫm lại, có khi ngay từ khi bị điều đóng giả làm nhân viên khách sạn, vận xui ấy đã lởn vởn sẵn bên cạnh.

Làm cái công việc này thì bị loại khỏi cuộc điều tra là đúng rồi.

Nitta quay lại quầy lễ tân với tâm trạng như thể mình đã bốc phải quẻ hung. Vừa về tới nơi, Naomi đã đi tới. “Anh làm xong việc cá nhân rồi đấy à?”

“À, vâng.” Nitta vẫn nhìn về phía trước, gãi gãi mũi.

“Thế cho tôi xin chút thời gian được không? Tôi có chuyện muốn nói trước với anh.”

Đến khi ấy Nitta mới quay ra nhìn mặt Naomi. “Chuyện gì vậy?”

Naomi mỉm cười, nói “Chúng ta vào trong đi.”

Vào tới văn phòng, Naomi chìa ra một tập mấy tờ giấy. Trên đó in chi chít tên người, tên công ty và địa chỉ của từng người, từng nơi.

“Gì đây?” Nitta hỏi.

“Trước có lần anh hỏi tôi về bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn này cách đây năm năm còn gì. Bữa tiệc do một công ty sản xuất linh kiện ô tô chủ trì ấy. Tôi đã nhờ người quen bên bộ phận tiệc tìm thử xem có tài liệu ghi chép gì về bữa tiệc ấy không. Và người đó vừa mang cái này tới cho tôi. Đây là danh sách khách mời của bữa tiệc.”

Nitta ngẩng mặt, toan mở miệng. Nhưng Naomi đã kịp chìa tay ra ngăn lại.

“Không cần bảo tôi đừng lo chuyện bao đồng. Chuyện này là anh Nitta hỏi tôi đấy nhé.”

Bị chiếm mất thế thượng phong, Nitta chỉ biết thở dài, đưa mắt nhìn tập danh sách.

“Tôi nghĩ có khi danh sách này sẽ giúp ích cho việc điều tra của anh đấy,” Naomi nói.

“Tại sao?”

“Đây, anh nhìn xem,” cô chỉ tay vào một cái tên được in ở giữa tờ danh sách số hai. “Đây có tên Noguchi Yasuhiko này. Người này chẳng phải là chồng của nạn nhân vụ thứ hai hay sao? Tôi thấy trên báo ghi anh ta là chồng của cô Fumiko, mà địa chỉ này cũng gần hiện trường nữa.”

Nghe Naomi nói chuyện vẻ hưng phấn, Nitta bỗng cảm thấy trống rỗng.

“Anh thấy sao?” Naomi nhìn anh với ánh mắt kẻ cả. “Tôi nghĩ mình đã phát hiện ra một việc khá hay ho đấy chứ.”

Nitta lắc đầu nguây nguẩy, đặt tập danh sách xuống bàn.

“Nó không giúp ích được gì sao?” Giọng Naomi thoáng vẻ bất ngờ xen lẫn thất vọng. “Tôi còn tưởng đây sẽ là một tập tài liệu rất quan trọng chứ. Vì chắc chắn người này là...”

“Tôi biết,” Nitta thở hắt ra. “Tôi đã nắm được thông tin anh ta tham gia vào bữa tiệc đó từ trước rồi. Chính vì thế nên tôi mới hỏi cô về nó. Tôi đã có tập danh sách này từ lâu. Cô đừng coi thường cảnh sát chúng tôi thế chứ.”

“Tôi đâu có... Ra là vậy. Tức là anh không cần tập tài liệu này đúng không. Thế lát tôi phải hủy nó đi vậy.” Naomi cầm lấy tập tài liệu. “Vậy để tôi thử tìm hiểu xem hôm diễn ra bữa tiệc đó, bộ phận phòng có xảy ra chuyện gì không. Lần anh Nitta hỏi, tôi bảo không có ấn tượng gì đặc biệt, nhưng chắc vẫn có cách tìm hiểu lại chuyện đó. Chẳng hạn như tìm lại báo cáo hôm đó chẳng hạn...”

“Tôi đã bảo đủ rồi mà,” Nitta nhấn mạnh. “Cô không cần tìm hiểu gì về bữa tiệc đó nữa đâu, quên nó đi. Bữa tiệc đó chẳng liên quan gì ở đây hết. Noguchi chỉ tình cờ dự tiệc mà bữa tiệc đó lại tình cờ được tổ chức tại đây. Vậy thôi. Không cần tìm hiểu thêm về Noguchi.”

“Sao anh cứ một điều Noguchi thế này, hai điều Noguchi thế kia vậy...”

“Tất nhiên rồi, thì hắn là hung thủ mà,” Nitta nhìn về phía trước nói. Nhưng vừa dứt lời, anh biết mình đã lỡ mồm. Người anh sởn hết cả da gà, mồ hôi lạnh túa ra.

Anh sợ hãi nhìn mặt Naomi. Cô đang tròn mắt lên, mặt cứng đờ.

“Hung thủ? Thật sao? Cái người tên Noguchi đó là hung thủ à?”

“À không, tôi nói nhầm thôi.”

“Anh định lừa ai vậy? Ra là các anh đã biết hung thủ là ai rồi à. Thế tại sao cảnh sát lại vẫn điều tra? Sao anh vẫn ở đây?”

Nitta bối rối vì bị hỏi dồn dập. Anh không tìm ra lời nào để chữa cháy.

“Cho tôi biết đi,” Naomi lại dồn Nitta.

Nitta ngẩng mặt nhìn lên trần nhà.