Chương 27
Ở mỗi hội trường tiệc cưới của khách sạn Cortesia đều có một bếp chuyên dụng. Nitta đang ở một căn bếp như vậy. Anh và Yamagishi Naomi đứng đối diện nhau qua một cái bàn làm bếp. Trên bàn chẳng thấy bát đũa, chỉ có bốn tờ giấy ghi chú. Trên đó lần lượt ghi “x1. Teshima Masaki. Nạn nhân Okabe Tetsuharu", "x2. Noguchi Yasuhiko. Nạn nhân Noguchi Fumiko”, “x3. Chưa rõ. Nạn nhân Hatanaka Kazuyuki”, “x4. Chưa rõ. Nạn nhân chưa rõ”. Nitta vừa mới dùng bút bi viết những nội dung đó xong. Vừa ghi anh vừa kể cho Naomi nghe toàn bộ nội dung vụ án lần này. Ozaki và Inagaki đã chỉ thị tuyệt đối không được để lộ chuyện này với người ngoài và phía khách sạn. Thế nhưng anh đã lỡ miệng nói ra chuyện Noguchi là hung thủ thì làm sao giấu được Yamagishi Naomi nữa.
Naomi nghe Nitta giải thích mà không ngắt lời anh lần nào. Ban đầu mặt cô lộ rõ vẻ nghi ngờ nhưng đến giữa chừng thì đã chuyển qua trạng thái sửng sốt. Chẳng phải cô không ngắt lời anh mà là không thốt nên lời thì đúng hơn.
Nitta hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, lại nhìn Naomi.
“Cô hiểu mọi chuyện rồi chứ? Đó mới là chân tướng... của vụ án lần này.”
Naomi ngẩng gương mặt đang cúi gằm lên. Hai má đã tái mét, mắt hơi đỏ.
“Tôi không biết nên nói gì nữa. Thật sự là tôi không thể tin và cũng không muốn tin. Anh nói những tên hung thủ đó liên lạc với nhau qua mạng với mục đích biến những vụ riêng biệt kia trông giống một vụ giết người hàng loạt sao?” Naomi khẽ lắc đầu. “Chuyện này là thật đúng không? Không phải anh Nitta định lừa tôi nên nói dối à?”
“Rất tiếc, đó là sự thật. Được như cô mong đã tốt.”
Naomi gật đầu, thở dài.
“Giờ tôi hiểu rồi. Anh Nitta chẳng thèm đoái hoài đến suy đoán của tôi về sự cân bằng khoảng cách giữa hiện trường các vụ giết người và nơi tên bám đuôi kia có thể đã gặp cô Takayama cũng là vì thế đúng không? Bốn vụ giết người này chẳng liên quan trực tiếp gì với nhau cả. Nên dù có cố chắp nối chúng thì cũng vô ích... Anh đã cố gắng nhắc nhở tôi như vậy đúng không?”
Nitta nhăn mặt, gãi đầu.
“Tôi xin lỗi. Chuyện đúng là vậy thật nhưng tôi không thể nói trắng ra với người đã giúp đỡ tôi rất nhiều được. Tôi đã định xin lỗi cô. Thành thật mong cô thứ lỗi.” Nói đoạn Nitta cúi đầu xuống.
Yamagishi Naomi cười nhạt ý chừng muốn nói anh không cần bận tâm về chuyện đó, rồi tựa lưng vào bồn rửa tay phía sau lưng.
“Thế các anh sẽ bắt được những tên hung thủ khác đúng không? Nghe anh nói thì có vẻ họ đã bắt tên x2, Noguchi rồi à?”
“Thật ra với Noguchi, chúng tôi có thể phát lệnh bắt giữ bất cứ lúc nào. Cả tên Teshima cũng chỉ là vấn đề thời gian. Dù hắn có một nữ đồng phạm nữa nhưng tôi có họ cũng đang tiến hành điều tra việc đó. Chỉ có x3 là vẫn chưa tra ra được danh tính cụ thể, nhưng giờ không cần chắp nối với các vụ khác nữa nên cũng có thể kể ra vài kẻ tình nghi. Vụ này cũng chỉ cần thêm chút thời gian thôi.”
Naomi vừa khẽ gật đầu vừa tiến lại gần bàn làm bếp, cầm lấy mảnh giấy ghi “x4. Chưa rõ. Nạn nhân chưa rõ.” lên. Nạn nhân ở đây tất nhiên là nạn nhân ở vụ thứ tư sắp tới.
“Tên x4 này vẫn chưa ra tay đúng không? Nên phần nạn nhân mới để trống như vậy.”
“Đúng vậy,” Nitta vừa trả lời vừa thấy lòng mình chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Tức là,” Naomi chìa mảnh giấy về phía Nitta. “Các anh không cần phải bắt tên x4, nhỉ? Chỉ cần ngăn chặn hành vi gây án của hắn là được?”
Nitta khoanh hai tay, thu cằm lại. “Ngăn thế nào cơ?"
“Rất đơn giản. Các anh chỉ cần công khai toàn bộ nội dung vụ án. Nếu biết cảnh sát đã nắm được hết mọi chuyện, chắc chắn x4 sẽ không dám hành động nữa. Không xảy ra án mạng, cảnh sát các anh cũng đâu cần điều tra. Vì làm gì có nạn nhân hay hung thủ nào đâu.”
Nitta đã đoán trước Naomi sẽ trả lời như vậy. Quả nhiên cô gái này rất thông minh. Rõ ràng cô ấy còn đang bàng hoàng trước chân tướng vụ án, vậy mà đã ngay lập tức phân tích xem nên giải quyết mọi chuyện theo hướng nào.
“Rất tiếc chúng tôi không thể làm như vậy được.” Nitta tuyên bố.
“Tại sao?”
“Dù x4 không gây án ở khách sạn này, hắn vẫn là người có tội. Tội xúi giục x1, x2, x3 gây ra ba vụ án mạng kia không hề nhẹ.”
“Đã vậy các anh cứ bắt hắn là xong. Các anh ngăn chặn vụ thứ tư, rồi làm vậy cũng chưa muộn mà?”
Nitta cảm nhận được một vị đắng ngắt đang lan ra khắp khoang miệng. “Như vậy không được.”
“Tại sao?”
“Vì chúng tôi không có manh mối gì về hắn. Ngoài việc trao đổi thư từ với ba tên kia, hắn chẳng làm gì cả. Vậy nên lấy đâu ra bằng chứng? Mọi thứ đều không hề liên quan đến hắn. Với lại, giả sử giờ chúng tôi có tìm ra danh tính của x4 cũng chưa chắc đã định tội được hắn. Vì hắn có thể khai toàn bộ nội dung những bức thư kia chỉ là một trò đùa.”
Naomi chau mày, hơi nhướng mắt lên.
“Đợi đã. Liệu có phải các anh...” Naomi cố gắng bình tĩnh lại, hít một hơi, tiếp tục “Cố ý kệ x4 giết người tại khách sạn của chúng tôi để bắt hắn không vậy?”
Nitta lắc đầu. “Không đâu. Chắc chắn bọn tôi sẽ ngăn được hắn.”
“Nhưng các anh sẽ không ngăn hắn trước khi hắn gây án đúng không?”
“Không, chúng tôi sẽ ngăn.”
Naomi hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng.
“Anh Nitta có hiểu trước ở đây là thế nào không vậy? Ý tôi là ngăn không cho án mạng xảy ra ấy. Nhưng nếu án mạng không xảy ra, chẳng phải các anh sẽ không bắt được tên x4 sao? Hắn phải làm gì đó, các anh mới bắt được mà? Không phải sao?”
Nitta tránh ánh mắt của Naomi. “Đúng là vậy.”
“Quả nhiên.”
“Nhưng chắc chắn sẽ không ai thiệt mạng,” Nitta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt Naomi. “Chúng tôi sẽ bắt hắn trước khi hắn kịp ra tay.”
“Vậy là các anh sẽ bắt hắn với tội gây án không thành?”
“Cả tội có ý định và chuẩn bị phạm tội nữa. Chỉ cần hắn mang vũ khí trong người là chúng tôi có thể bắt rồi.”
Naomi khẽ mở miệng, nhìn lên. Cô cứ đứng vậy một lúc, cuối cùng vừa thở dài, vừa cúi gằm mặt xuống.
“Nhưng các anh đâu có đảm bảo được mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như dự tính? Tóm lại vẫn là các anh đẩy nạn nhân vào vòng nguy hiểm còn gì?”
“Tôi đã bảo chúng tôi sẽ dốc hết sức bảo vệ nạn nhân.”
“Dù các anh không biết người đó là ai và đang ở đâu?” Trông mặt Naomi còn nghiêm nghị hợm cả ban nãy. “Anh trả lời tôi đi. Các anh sẽ bảo vệ ai? Chẳng hạn như ngay bây giờ đây, có một tên cầm súng xuất hiện ở sảnh khách sạn, các anh sẽ bảo vệ ai?”
“Giả dụ x4 mang theo súng thật, hắn cũng sẽ không liều lĩnh bóp cò trước mặt bàn dân thiên hạ.”
“Anh làm sao biết được chuyện đó?”
Ngữ khí mạnh mẽ ấy khiến Nitta ấp úng không nên lời. Lần đầu tiên anh thấy Naomi nói lớn tiếng và miệng lưỡi sắc bén như vậy.
Chừng như hối hận vì mình đã quá cảm tính, Naomi vỗ tay vào trán, khổ sở lắc đầu. “Tôi xin lỗi,” cô khẽ thì thầm.
“Tôi phải xin lỗi cô mới đúng,” Nitta đáp lại. “Tôi hiểu cảm giác của cô. Rõ ràng chúng tôi có cách để ngăn chặn tuyệt đối hành vi gây án nhưng lại không làm. Cô thấy chuyện đó rất phi lý, đúng không? Nhưng mong cô hiểu cho, đây là phương châm điều tra đã được quyết định.”
“Phương châm gì thì cũng có thể thay đổi được mà?”
“Để bắt được x4 thì chỉ có cách này thôi.”
“Chuyện đó chẳng liên quan gì tới khách sạn của chúng tôi cả,” Naomi kiên định nói, hùng hổ bước ra phía cửa.
“Cô chờ đã,” Nitta vội vàng đuổi theo Naomi, chặn trước lối đi. “Cố định đi đâu vậy?”
Naomi nhìn thẳng vào mắt Nitta, đáp: “Anh còn phải hỏi sao? Đương nhiên là phòng của tổng quản lý.”
“Cố định nói với ông ấy chuyện vừa rồi?”
“Tất nhiên. Xin anh tránh đường cho.”
“Cô không thể làm vậy. Tôi tin tưởng và nghĩ cô sẽ không tiết lộ bí mật này nên mới nói với cô.”
“Nếu anh muốn nói anh đã nhìn nhầm người, tôi cũng xin chịu. Đúng là bình thường tôi sẽ cố gắng để giữ bí mật. Nhưng nếu bí mật ấy đẩy khách hàng và đồng nghiệp của tôi vào vòng nguy hiểm thì lại là chuyện khác.”
Nitta cắn môi, đấm tay vào xe đẩy đặt cạnh đó, Naomi chau mày.
“Anh đừng giở trò bạo lực ở đây.”
“Tại sao không?”
“Nếu anh cứ khăng khăng vậy...” Naomi toan luồn qua nách Nitta. Nhưng anh đã kịp dang hai chân ra và bị Naomi ném cho một cái nhìn trống rỗng. “Cho tôi qua đi, bằng không tôi hét toáng lên đấy. Đến lúc ấy chỉ có anh Nitta là khó xử.”
Có vẻ không gì lay chuyển được quyết tâm của Naomi nữa rồi. Nitta chào thua, né người. “Cảm ơn anh,” Naomi cúi đầu đáp lễ rồi bước đi. Nitta nói với theo sau lưng cô “Cô chỉ nghĩ tới khách sạn của các cô thôi sao?” Nghe thấy vậy Naomi dừng bước.
“Theo tôi hiểu cô chỉ cần án mạng không xảy ra ở khách sạn này là được. Và cũng chẳng cần phải bắt được tên tội phạm tàn ác kia làm gì?”
“Chuyện đó lại khác,” Naomi vẫn đứng nguyên không quay lưng lại mà trả lời. “Các anh nghĩ phương án khác đi.”
Nitta lại tiến đến gần Naomi.
“Tôi đã nói rồi, không có phương án nào khác cả. Giờ mà công khai mọi chuyện, x4 sẽ vĩnh viễn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Và mọi thứ điều tra được từ trước đến giờ sẽ thành công cốc. Thế nên cấp trên cũng đã ra chỉ thị tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này với phía khách sạn các cô.”
Naomi hơi nghiêng đầu lại.
“Nếu giờ chúng tôi công bố chuyện này, chắc cảnh sát các anh sẽ loạn lên tìm người làm lộ chuyện đấy nhỉ? Rồi kiểu gì anh Nitta chẳng bị phát giác, và sẽ bị phạt? Tôi phải xin lỗi anh vì chuyện đó rồi.”
“Tôi giờ sao cũng được.”
“Ồ, thật vậy sao? Không phải anh luôn muốn lập công à?”
“Chuyện đó thì đương nhiên. Nhưng tôi không muốn làm vướng chân mọi người thêm nữa. Họ đang dồn hết sức để bắt tên x4. Tôi không muốn phá hỏng mọi chuyện.”
“Tôi hiểu cảm giác của anh. Nhưng tôi cũng không muốn đánh mất sự tín nhiệm của khách hàng mà phải mất bao năm nay chúng tôi mới gây dựng được.”
“Ít nhất,” Nitta hét lên. “Cô làm ơn đợi đến thứ Bảy tới được không?”
“Thứ Bảy...?”
“Hôn lễ của cô Takayama Keiko sẽ được tổ chức vào thứ Bảy tới. Hẳn cô cũng biết có thể hôm đó tên bám đuôi kia sẽ xuất hiện ở hội trường? Bọn họ đang nghi tên đó có thể là x4. Họ đã lên kế hoạch bảo vệ đặc biệt từ trước và đang tiến hành chuẩn bị mọi thứ.”
“Thế nên? Tôi hỏi anh thế thì sao? Anh Nitta vẫn đang mong sẽ có cơ hội lập công à?” Naomi lạnh lùng hỏi.
Nitta lắc đầu.
“Dù tên bám đuôi kia là x4 và họ thuận lợi bắt được hắn, thì tôi cũng chẳng có công cán gì ở đây cả. Vì tôi ở đâu có được tham gia vào kế hoạch bảo vệ ấy. Nhưng cũng không phải vì thế mà tôi mong kế hoạch đó thất bại. Đúng là tôi muốn tận tay bắt hắn thật, nhưng nếu tôi không thể làm vậy, ít ra tôi cũng mong ai đó có thể khiến x4 chịu tội.”
Naomi im lặng một hồi rồi mới quay đầu lại.
“Tôi không biết anh Nitta lại là người vui mừng cho thành công của người khác đấy.”
“Nói thật là tôi chẳng vui mừng gì đâu,” Nitta thẳng thắn đáp. “Nhưng tôi còn ghét để kẻ ác lọt lưới hơn.”
“Vì anh Nitta là cảnh sát?”
“Không, tôi vốn là người như vậy. Thế nên tôi mới trở thành cảnh sát,” Nitta cúi đầu xuống. “Làm ơn hãy đợi đến thứ Bảy, được không? Nếu tên bám đuôi không phải x4, lúc ấy cô cứ tùy ý xử trí. Nhưng cô có thể im lặng cho đến lúc đó không? Làm ơn.”
Nitta cứ thế đứng yên trong tư thế cúi đầu một lúc, thầm mong Naomi sẽ thay đổi suy nghĩ. Vậy mà tại anh chỉ nghe thấy một câu “Tôi xin lỗi.”
Nitta chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn theo Naomi đang rời khỏi căn bếp.
Toàn thân anh như bị rút hết sức lực. Anh lại gần bồn rửa tay, vặn vòi nước. Nước chảy ra rất mạnh, anh giơ tay hứng lấy một ít, rửa mặt. Rồi anh rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay để lau. Nhưng xem ra cách này không ăn thua vì người anh vẫn còn rệu rã lắm.
Nitta lê những bước chân nặng nề, rời khỏi căn bếp. Anh nhằm vào hội trường tiệc cưới, chắc chắn không có ai, rồi mới bật đèn lên. Chỉ có vài chiếc bàn tròn đang để lộn xộn ở đấy. Nitta đi ra phía giữa hội trường, thả mình xuống một chiếc ghế đặt gần đó.
Một khi đã biết chuyện, kiểu gì ông tổng quản lý kia chẳng làm rùm beng lên với Ozaki. Rằng các anh phải ưu tiên mạng người hơn chuyện bắt hung thủ. Dĩ nhiên cách nghĩ đó không sai. Nhưng cảnh sát cũng có cái lý riêng. Tuyệt đối không thể ưu tiên ý kiến cá nhân của bất kỳ ai trong trường hợp này được.
Tất nhiên anh cũng chẳng trông mong gì ông ấy sẽ hiểu. Chắc chắn ông ta cũng sẽ yêu cầu công khai mọi chuyện như Yamagishi Naomi. Và nếu chuyện thành ra như vậy, cảnh sát sẽ chẳng ngăn được. Mà một khi mọi sự đã vỡ lở, hẳn tên x4 sẽ không ra tay. Vì với tình hình hiện tại, giả dụ anh là x4, cảnh sát cũng khó mà gán cho anh tội danh gì được.
Kiểu này chắc mình bị mất việc đến nơi, Nitta tự nhủ. Tất nhiên họ sẽ chẳng đuổi anh khỏi ngành, nhưng sẽ khó mà giữ vị trí hiện tại. Anh sẽ bị đẩy xuống phòng cảnh sát địa phương hoặc gán cho một vị trí ăn không ngồi rồi nào đó. Kể ra khiến nỗ lực của bao nhiêu đồng nghiệp thành xôi hỏng bỏng không, làm họ vĩnh viễn không bắt được x4, Nitta có bị vậy cũng đáng.
Nitta nhìn đồng hồ đeo tay, kiểm tra xem Yamagishi Naomi đã rời đi được bao lâu. Giờ này chắc cô đã kể hết với tổng quản lý rồi cũng nên. Anh không chắc ông ta có ý kiến gì với phía cảnh sát không, nhưng có lẽ anh nên báo cáo chuyện này với Inagaki thì hơn.
Nitta dợm đứng dậy. Đúng lúc ấy, xung quanh bỗng dưng tranh tối tranh sáng. Đèn trên trần nhà đã bị tắt đến hơn một nửa.
Nitta vội đưa mắt nhìn dãy công tắc trên tường thì thấy Yamagishi Naomi đã đứng đó.
“Một mình anh dùng căn phòng này đã lãng phí lắm rồi, vậy mà còn bật hết đèn lên là sao?”
“Cô đến phòng tổng quản lý về rồi đấy à?”
Naomi thở dài, khẽ lắc đầu trong im lặng.
“Sao vậy?”
Nghe Nitta hỏi vậy, Naomi khẽ nhếch môi cười.
“Ban nãy anh vừa mới bảo tôi chờ còn gì? Nên tôi quyết định sẽ chờ đến thứ Bảy xem sao.”
Nitta đứng dậy, anh thật muốn biết điều gì đã làm cô gái này thay đổi như vậy. Nhưng chẳng hiểu sao anh thấy mình không nên hỏi. Thành ra anh chỉ nói, “Cảm ơn cô.”
“Nhưng mong anh nhớ cho một chuyện. Từ giờ đến lúc đó nếu có chuyện gì, tôi sẽ nghỉ việc. Không chỉ nghỉ làm ở khách sạn này, tôi sẽ bỏ nghề nhân viên khách sạn.”
“Tôi cũng vậy. Tôi cũng sẽ... không làm cảnh sát nữa,” Nitta nói.
Naomi khẽ gật đầu, chóp mắt liên hồi. Sau đó cô ưỡn ngực, thu cằm, nhìn Nitta, nhanh nhảu nói: “Vậy chúng ta quay lại quầy lễ tân thôi nhỉ?”