Chương 28
Vừa nhìn thấy người đàn ông đội mũ len, đeo kính râm ấy bước vào khách sạn, lòng Naomi đã dấy lên một cảm giác bất an. Người này khoác một chiếc áo haori rộng thùng thình, tay cầm túi xách to tướng. Ông ta dùng tay ra hiệu đuổi cậu nhân viên hành lý đang định chạy ra xách đồ giúp, cứ thế bước qua sảnh. Cuối cùng ông ta ngả lưng xuống chiếc ghế xô pha đặt cách quầy lễ tân khá xa.
“Lạ thật,” Naomi nhủ thầm. Xem ra đây không phải một vị khách bình thường. Cô tính quay ra bàn bạc với Nitta, song những lúc thế này y như rằng lại chẳng thấy anh đâu.
Một lúc lâu mà người đàn ông kia cũng không có hành động gì gây chú ý, chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm ra cửa chính.
Phải đến mười phút sau người đàn ông mới bắt đầu động đậy, dù đấy chỉ là một hành động rất nhỏ. Ông ta kéo sụp mũ xuống, vừa khoanh tay trước ngực, vừa đưa một tay lên che trước miệng. Rõ ràng người này không muốn ai nhìn thấy mặt mình.
Không lâu sau đó, một cô gái cỡ ngoài hai mươi bước vào từ cửa chính. Dáng người cô mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp đậm chất Nhật Bản. Cô gái đi thẳng tới quầy lễ tân.
“Tôi là Morikawa, đã đặt phòng trước,” cô gái nói với Naomi.
“Cô Morikawa đúng không ạ, xin chờ cho một chút a."
Naomi kiểm tra thiết bị đầu cuối. Người đặt phòng là Morikawa Hiroko. Vị khách này yêu cầu một phòng double, không hút thuốc, kèm ăn sáng.
Naomi nhờ vị khách nữ điền thông tin khách vào phiếu. Trong lúc ấy cô lén nhìn về phía người đàn ông nọ. Ông ta cũng đang nhìn về phía này. Do cặp kính râm nên khó mà nhận biết được, nhưng Naomi đoán ông ta đang nhìn cô Morikawa.
Naomi nhận tờ phiếu thông tin đã điền, lấy thẻ khóa phòng.
“Xin lỗi đã để quý khách phải đợi lâu. Phòng của quý khách là phòng 2025. Chúng tôi xin được phép dẫn quý khách lên phòng ạ,” Naomi giơ tay vẫy cậu nhân viên hành lý lại.
“Không cần đâu. Tôi cũng chẳng có hành lý gì nhiều,” nói đoạn Morikawa chìa tay ra.
“Vậy ạ...” Naomi đánh mắt về phía sau, người đàn ông đội mũ len đã dọm đứng dậy.
“Xin lỗi, khóa phòng...” Morikawa Hiroko nói.
“A, tôi xin lỗi.” Naomi vội vàng đưa thẻ khóa cho Morikawa, đồng thời cúi đầu xuống. “Quý khách từ từ nghỉ ngơi ạ.”
Sau khi nhìn theo Morikawa Hiroko rời đi với vẻ mặt khó hiểu, Naomi quay ra kiểm tra tình hình người đàn ông đội mũ len. Nhưng lúc này ông ta đã đi tới gần sảnh khách sạn. Do bị khuất tường nên từ chỗ Naomi không thể nhìn rõ khuôn mặt của ông ta.
Morikawa Hiroko bước qua người đàn ông, đi về phía thang máy. Ông ta chẳng động tĩnh gì nhưng rõ ràng biết Morikawa Hiroko vừa đi qua. Naomi chắc mẩm người đàn ông đó đang định vào cùng thang máy với Morikawa Hiroko. Ông ta tính làm gì khi chỉ có hai người họ trong thang máy? Một cảnh tượng chẳng mấy hay họ bắt đầu manh nha trong tâm trí Naomi.
“Ở đây nhờ cậu một lát nhé.” Naomi nói với cậu nhân viên đàn em, rồi rời khỏi quầy lễ tân, rảo bước đi tới sảnh thang máy.
Người đàn ông vẫn quanh quẩn ở đó. Naomi đứng phía sau ông ta để không bị phát hiện. Thang máy tới ngay sau đó. Cửa thang máy mở ra, Morikawa Hiroko bước vào. Xung quanh không có vị khách nào khác.
Ngay tức thì, người đàn ông bắt đầu hành động. Ông ta toan chạy về phía thang máy. Mọi chuyện diễn ra đúng như Naomi dự liệu nên cô phản ứng rất nhanh. Cô đưa cả hai tay nắm lấy tay người đàn ông.
Người đàn ông quay ra, mặt như muốn nói “Ơ?” Chiếc kính râm cũng tuột xuống. Đôi mắt lộ ra tròn xoe, dễ thương đến bất ngờ.
“Cô Morikawa mau đi đi ạ,” Naomi hét về phía thang máy. Cửa thang vẫn đang mở.
“Cô đang làm trò gì vậy? Mau thả tôi ra,” người đàn ông vùng vẫy.
Nhưng Naomi vẫn gắng hết sức bình sinh nắm lấy tay ông ta, kéo lại. “Ông thôi đi. Không tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.”
“Cô đang nói gì vậy hả? Cô nghĩ tôi đang định làm gì?"
“Ông đừng giả ngây nữa. Không phải ông đang định tấn công cô Morikawa sao?”
“Tấn công? Là sao?”
“Đủ rồi đấy. Tôi đã quan sát từ nãy rồi.” Vừa nói Naomi vừa nhìn về phía thang máy, nín thở. Morikawa Hiroko đã ra khỏi thang máy và đang đứng đó.
“Cô Morikawa mau về phòng đi ạ...”
Naomi chưa kịp nói hết câu thì Morikawa Hiroko đã chậm rãi lắc đầu ngăn lại.
“Không sao đâu, cô cứ thả ông ấy ra đi. Ông ấy đi cùng tôi.”
“Sao cơ ạ?” Naomi hết nhìn người đàn ông lại nhìn Morikawa Hiroko. Đầu óc cô trống rỗng.
“Đã bảo buông tôi ra,” người đàn ông giật phăng cánh tay. Cuối cùng Naomi cũng đành thả ông ta ra.
Người đàn ông cuống quýt đeo lại chiếc kính râm. Thế rồi Naomi nhận ra trông mặt người này rất quen. Chính là nhà phê bình chính trị cô vẫn thường thấy trên tivi. Chắc chắn người này đã có gia đình.
“Anh ngốc thật đấy. Đã bảo đừng có làm gì khác thường gây chú ý rồi, vậy mà... Thôi, đi nào.” Morikawa Hiroko nắm lấy tay người đàn ông, đi về phía thang máy. Nhưng ngay lập tức cô dừng lại, quay về phía Naomi: “Thế này là phải giảm giá cho tôi đấy nhé.”
Naomi thảng thốt quay lại phía sau. Mọi người đã túm năm tụm ba từ lúc nào. Nitta cũng là một trong số ấy.
“Thành thật xin lỗi quý khách ạ,” Naomi cúi đầu thật thấp, nói với hai vị khách.
“Tóm lại là nhà phê bình chính trị nổi tiếng kia đã hẹn gặp vị khách trẻ đó ở khách sạn của chúng ta. Nhưng sợ bị người khác phát hiện nên anh ta đã cải trang và đi riêng. Ngay cả lúc đi thang máy, anh ta cũng định chạy vào sau vì không muốn người khác nhìn thấy hai người họ ở riêng. Chuyện là vậy, đúng không?” Fujiki hỏi với giọng điệu từ tốn như thể đang sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.
Naomi gật đầu trong khi cơ thể đang co lại vì căng thẳng.
Sau đó, cô đã lên phòng Morikawa Hiroko để xin lỗi lần nữa. Nghe cô bảo sẽ miễn phí toàn bộ tiền phòng nên hai người họ cũng xuôi. Chỉ có điều đến tận lúc ấy, nhà phê bình chính trị kia cũng không chịu ló mặt.
“Nhưng nhiều người đúng là hành động kỳ lạ thật đấy. Không muốn người khác phát hiện thì anh ta có thể đợi rồi từ từ lên phòng một mình cũng được mà?” Fujiki chờ Takura, trưởng bộ phận buồng phòng đang đứng phía sau đồng tình.
“Chắc họ không thích bị nhìn thấy lúc đang ở cạnh nhau nhưng lại muốn cùng vào phòng chăng?”
Fujiki tỏ ý tán đồng khi nghe Takura nói vậy. “Nhưng mà,” Takura tiếp tục. “Cô hành động khinh suất chẳng giống mọi ngày gì nhỉ. Tình huống như thế hiểu lầm cũng phải, nhưng vẫn còn cách giải quyết khác mà?"
“Anh nói không sai. Tôi đang kiểm điểm lại bản thân đây ạ,” Naomi cúi thấp đầu xuống. Cô không hề nói đãi bôi. Quả thật cô bực chính mình tại sao lại có thể làm ra một hành động ngốc nghếch đến vậy.
“Tôi hiểu cảm giác của cô Yamagishi. Chúng ta đang trong hoàn cảnh thế này nên cũng không tránh được những lúc quá nhạy cảm.” Fujiki nói như thể đang trấn an. “Nhưng một nhân viên khách sạn mà lại làm tổn hại đến công việc thế thì thật không nên. Những thứ liên quan đến vụ án cô cứ để cảnh sát lo đi. Chúng ta đồng ý để họ nằm vùng là vì thế cơ mà.”
“Tôi hiểu rồi ạ. Từ giờ tôi sẽ chú ý.”
“Ừm, phải thật cẩn thận đấy nhé.”
Naomi lại cúi đầu, nói “Tôi xin phép,” rồi ra khỏi phòng tổng quản lý. Cô đã hết ca làm từ lâu nên cứ thế đi qua tòa văn phòng mà không quay lại quầy lễ tân.
Thế nhưng lên đến văn phòng của bộ phận buồng phòng trên tầng 3 rồi mà cô vẫn chẳng có ý định đi thay đồ. Cô chỉ cởi mỗi áo khoác ra, thả mình xuống chiếc ghế gần đó.
Cô hiểu tại sao chuyện lại thành ra như vậy. Đúng như lời tổng quản lý Fujiki nói, cô đã bận tâm quá mức tới vụ án kia. Nhưng có lẽ ông ấy cũng không hiểu tại sao cô lại để ý tới như vậy.
Cô đã đồng ý với Nitta là sẽ đợi đến thứ Bảy. Nhưng nỗi bất an thì đã cuộn vào tâm can cô mất rồi. Gọi nó là cảm giác tội lỗi cũng chẳng sai. Cô không tài nào thoát khỏi suy nghĩ mình biết cách để ngăn tên x4 ra tay, vậy mà lại không chịu hé răng với tổng quản lý, thật chẳng đáng là một nhân viên khách sạn. Ngộ nhỡ tên x4 kia gây án thành công, chắc chắn khi ấy cô sẽ chẳng gượng dậy nổi. Cứ thế bảo sao việc cỏn con thôi cũng làm cô quá khích, dẫn đến phán đoán sai lầm.
Ban nãy, lúc ở phòng tổng quản lý, cô cũng đã thoáng nghĩ, hay là kệ lời hứa với Nitta, cứ nói hết mọi chuyện. Nhưng đến cuối cùng cô lại im thin thít. Vì lúc ấy, câu nói của Nitta lại lởn vởn trong đầu cô: “Tôi chẳng vui mừng gì khi nhìn người khác lập công đầu, nhưng để kẻ ác lọt lưới thì tôi còn ghét hơn.” Cô không thể lờ đi quyết tâm mạnh mẽ ấy.
Nhưng có thật mọi chuyện sẽ ổn? Cô có đang làm đúng không? Biết mình sẽ chẳng thể dễ dàng tìm ra câu trả lời, Naomi khẽ lắc đầu.
“Cô mệt mỏi lắm đúng không?” Bỗng có tiếng người vọng tới từ phía sau. Naomi giật mình quay lại thì đã thấy Nitta đứng đó.
“Anh đừng dọa người thế chứ.”
“Tôi xin lỗi,” nói đoạn Nitta lại gần chỗ Naomi, ngồi xuống ghế.
“Tôi đã nghe chuyện. Xin lỗi cô, lúc quan trọng thế tôi lại không có ở đó.”
Naomi nhìn chằm chằm Nitta. “Nếu là anh, anh sẽ xử lý thế nào?”
Nitta nghiêng đầu.
“Nếu là tôi... Xem nào, chắc đầu tiên tôi sẽ bắt chuyện với người đàn ông đội mũ kia. Đại loại như ‘anh có chuyện gì à?’ chẳng hạn. Hoặc nếu không đủ thời gian để làm chuyện đó, tôi sẽ cùng vào thang máy với họ.”
Naomi gật đầu. “Lẽ ra tôi nên làm thế.”
“Cô Naomi đã bị kích động hơn ngày thường đúng không?”
“Đúng là thế thật. Dù nhân viên khách sạn thì không nên viện cớ.”
Nitta bối rối gãi đầu, lầm bầm “Tôi xin lỗi.” Hẳn là anh đang nghĩ mình cũng có một phần lỗi trong chuyện này.
“Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, đúng là khách của các cô đủ loại người thật nhỉ. Chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong được.”
Nghe Nitta nói vậy, Naomi khẽ nhếch môi cười.
“Trước có một tiền bối đã nói với tôi thế này: ‘Phải luôn nhớ rằng những người đến khách sạn đều đang đeo mặt nạ.’”
“Haha, mặt nạ sao?”
“Nhân viên khách sạn sẽ phải vừa tự tưởng tượng bộ mặt thật của khách vừa không được phép thất kính với cái mặt nạ kia. Tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện lật cái mặt nạ ấy ra. Theo một nghĩa nào đó thì họ đến khách sạn là để tận hưởng vũ hội hóa trang mà.”
“Vũ hội hóa trang à, cái món ấy phức tạp lắm đấy. Ngay cả như vị phê bình chính trị kia, giả dụ ông ta có lộ mặt ra thì cũng chưa chắc mọi chuyện đã ầm ĩ lên.”
“Vụ của ông ấy vẫn còn đơn giản đấy. Mấy người nổi tiếng ưa mạo hiểm còn dùng mấy chiêu phức tạp hơn cơ.”
Mắt Nitta ánh lên vẻ tò mò. “Ồ,” anh cảm thán. “Chiêu thế nào cơ?”
“Ừm, hiện tôi chỉ nhớ ra được vụ giả làm đoàn khách du lịch toàn nam.”
“Ra vậy. Giả vờ là đoàn khách nam nhưng thật ra trong đó có cả nữ à.”
Naomi cười khổ.
“Không đơn giản vậy đâu. Lúc nhận phòng chỉ toàn khách nam thật. Kiểu một người nổi tiếng và bạn của anh ta ấy. Sau đó vị khách nữ kia sẽ nhận phòng riêng. Người đó cư xử như thể hoàn toàn không có chút liên quan gì với đoàn khách nam kia. Nhưng thực tế thì...”
“Đêm đến lại chạy qua phòng vị khách nổi tiếng kia à?"
“Đúng vậy,” Naomi rụt cằm. “Họ hay dùng chiêu này lắm.”
“Ra vậy. Đúng là có người hợp tác thì chuyện gì cũng làm được nhỉ.”
“Thường chẳng ai nghĩ đến chuyện người nào đó đang đi cùng một nhóm mà lại cặp kè với người khác cả.”
“Ừm,” Nitta vòng hai tay ra sau đầu, tựa cả người vào lưng ghế. Nhưng ngay lập tức anh bật dậy như là xo. “Cô vừa nói gì cơ? Người đang đi cùng nhóm cặp kè?"
Mắt Nitta đã lập tức chuyển sang chế độ mắt cảnh sát. Naomi bối rối hỏi lại, “Có vấn đề gì với chuyện đó à?”
Nhưng Nitta không đáp, chau mày như thể đang suy nghĩ gì lung lắm. Mãi sau anh mới nói “Ra vậy,” rồi bật dậy.
“Có thể thế thật nhỉ. Nếu đúng, chuyện này sẽ ghê gớm lắm đây, nhưng khả năng ấy cũng cao đấy.”
“Anh Nitta đang nói chuyện gì vậy?”
Nitta cuối cùng cũng chịu nhìn Naomi.
“Cảm ơn cô. Nhờ cô mà có thể tôi đã giải ra được một bí ẩn vô cùng lớn. Nếu đúng vậy, sơ suất cô vừa gây ra ban nãy cũng đáng lắm,” nói đoạn Nitta quay gót, lao vội về phía cầu thang.