Chương 30
Yamagishi Naomi tới khách sạn lúc hơn 9 giờ sáng một chút. Cô đang xin lỗi quản lý lễ tân Kuga vì tới muộn. Với Naomi giờ này đúng là muộn nhưng thật ra hiện tại cũng chẳng ai quy định thời gian vào làm của cô cả. Vì từ lúc nhận nhiệm vụ hỗ trợ Nitta, nhiều hôm cô phải nán lại đến rất khuya. Kuga cũng vừa cười vừa bảo cô đừng quá bận tâm đến chuyện đó.
“Không đâu ạ. Giờ bàn giao là 9 giờ, lẽ ra tôi phải đến từ trước đó. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.” Naomi lại cúi đầu xin lỗi Kuga, rồi mới đi tới chỗ Nitta. Sắc mặt cô không được tốt lắm, mắt cũng đỏ ngầu. Đến câu “Chào anh” nghe cũng có vẻ mệt mỏi.
“Cô không sao đấy chứ?” Nitta hỏi nhỏ.
“Sao cơ?”
“Tại tôi trông cô có vẻ mệt mỏi quá.”
Naomi vỗ nhẹ vào má mình hai cái, lắc lắc đầu cho tỉnh táo. “Tôi không sao.”
“Cô không ngủ được à?”
Cô không trả lời. Anh chắc mẩm mình đã đoán đúng. “Thật là...” Nitta than thở. “Chuyện ở đây cứ giao cho tôi, Cô đi đâu đó nghỉ ngơi đi. Từ lúc tôi tới đây, cô đâm bận hơn hẳn. Cô có nghỉ ngơi một lát cũng chẳng ai ý kiến gì đâu.”
Naomi ngẩng lên nhìn Nitta, lắc đầu. “Tôi không thể làm vậy.”
“Tại sao? Tôi lo chuyện ở đây được mà. Giờ tôi làm thủ tục trả phòng thành thạo lắm rồi đấy.”
“Tôi không nói chuyện đó.”
“Thế thì tại sao?”
Nhưng Naomi làm thinh, đột nhiên cô cười nói “Xin chào.” Dĩ nhiên cô nói với vị khách nam đang tới gần chứ không phải với Nitta. Cứ thế cô làm thủ tục trả phòng cho vị khách ấy.
Sau đấy khách lần lượt tới thanh toán. Nitta cùng với mấy cậu lễ tân tất bật làm thủ tục cho khách.
Vị khách đầu tiên hôm nay anh tiếp là một người đàn ông trung niên có thái độ ngạo mạn.
“Tôi đang vội. Anh làm nhanh cho. Hóa đơn nhớ viết tay, tôi không lấy hóa đơn in. Với lại đừng có viết ngày tháng vào,” vị khách cộc cằn ra lệnh.
“Vâng ạ,” Nitta nhận thẻ khóa phòng, thao tác thiết bị đầu cuối. Mới dạo trước anh làm gì cũng lúng túng mà giờ đã thành thạo lắm rồi.
“Xin hỏi quý khách có dùng đồ trong tủ lạnh không ạ?” Anh hỏi cũng rất trơn tru.
“Sao cơ? À, tôi có uống bia. Với cả trà ô long nữa. Thế thôi. Anh làm nhanh lên đấy.”
Nitta vừa nghe tiếng tặc lưỡi của vị khách vừa in bảng kê. Sau đó anh nhờ khách ký tên rồi viết hóa đơn. Viết tên khách xong, anh đợi khách kiểm tra lại một lần nữa rồi mới điền các thông tin còn thiếu. Cuối cùng chỉ cần đóng dấu nữa là xong. Nitta làm mọi việc vô cùng chuyên nghiệp.
Ngay đến bản thân anh cũng phải tự thán phục, cách nói chuyện và hành xử của mình giờ không khác nhân viên khách sạn thật là mấy. Nhưng anh lại không hề ghét cảm giác ấy, ngược lại còn thấy tự hào.
“Xin lỗi vì đã để quý khách phải đợi lâu. Quý khách xem thông tin đã đúng chưa ạ.”
“Được rồi,” vị khách nam giật lấy tờ hóa đơn như cướp, mặt vẫn khó đăm đăm, quay lưng đi.
“Xin cảm ơn quý khách. Mong sẽ lại được đón tiếp quý khách,” Nitta vừa nói với theo vừa nghĩ bụng, xem ra mình đã thay đổi.
Đến khi khách làm thủ tục trả phòng vãn dần, Kuga đến chỗ anh gọi: “Phiền anh Nitta một chút được không? Cả cô Yamagishi nữa.”
Naomi và Nitta đi ra, anh mới bảo, “Hai người tới phòng tổng quản lý đi. Tôi cũng sẽ tới đó.”
“Có chuyện gì vậy ạ?” Nitta hỏi.
“Tới đó rồi chúng ta trao đổi cụ thể,” Kuga hạ giọng đáp, mặt cứng đờ. Chuyện nghiêm trọng đây, Nitta nghĩ bụng.
Thế rồi ba người đi tới phòng tổng quản lý. Kuga gõ mấy tiếng rồi mở cửa ra.
Vừa bước vào phòng, Nitta đã thảng thốt. Inagaki và Motomiya đều đang ở đây. Hai người đang ngồi trên ghế xô pha đối diện với Fujiki. Ngồi bên cạnh Fujiki là trưởng bộ phận buồng phòng Takura.
“Xin lỗi vì đã đường đột gọi mọi người đến thế này,” Fujiki xin lỗi. “Nhưng chuyện này gấp quá, đâm tôi đành phải viện cả đội trưởng Inagaki tới.”
“Thế có chuyện gì vậy ạ?” Nitta chuyển ánh nhìn từ Fujiki sang sếp mình.
“Tôi nghĩ cậu cũng biết mai là thứ Bảy, đúng không? Ngày mai hôn lễ kia sẽ diễn ra,” Inagaki bắt đầu. Tất nhiên là anh biết, Nitta chỉ im lặng gật đầu.
“Hiện chúng tôi đang gấp rút chuẩn bị công tác bảo vệ quanh khu hội trường tổ chức hôn lễ và tiệc cưới, nhưng có một vấn đề mới vừa phát sinh.”
“Vấn đề gì vậy ạ?”
“Chú rể của hôn lễ ngày mai... anh Watanabe vừa mới gọi điện tới bảo hôm nay muốn ngủ lại khách sạn.”
“Ờ, sao lại đột ngột vậy ạ?”
“Không đột ngột đâu. Vốn dĩ anh Watanabe và cô Takayama đã đặt trước một phòng suite từ đêm nay.”
Nitta hít một hơi, nhìn Inagaki lắc đầu. “Tôi không hề biết chuyện này.”
“Tôi hiểu,” Inagaki trả lời. “Bọn tôi cũng vừa mới nghe đây thôi. Tôi đã hỏi kỹ, nhưng xem ra không phải nhầm lẫn thông tin.”
“Vậy nghĩa là?”
“Khách sạn có chương trình miễn phí một đêm ở phòng suite cho khách tổ chức hôn lễ và tiệc cưới,” Kuga giải thích. “Khách có thể sử dụng ưu đãi đó vào thời gian bất kỳ. Và hai người họ đã đặt phòng vào hôm diễn ra lễ cưới.”
“Tức là ngày mai?”
“Đúng vậy. Tuy nhiên đã có một vấn đề phát sinh. Cô dâu Takayama nói muốn nhờ một nhà tạo mẫu tóc quen biết làm tóc giúp nên không thể dùng phòng trang điểm trong khách sạn được. Nên muốn mượn một phòng để tiện cho việc đó.”
“Vậy tiện quá còn gì. Cô ấy đã đặt sẵn phòng suite rồi mà.”
Song Takura lại lắc đầu.
“Anh Nitta cũng biết, ở khách sạn chúng tôi sớm thì cũng phải 2 giờ chiều khách mới có thể nhận phòng. Nếu chỉ làm tóc không thôi thì có thể kịp giờ nhưng còn vụ váy vóc tôi e là không thể.”
“Váy vóc?”
“Theo như trong lịch trình, họ sẽ phải mang váy và trang sức đến phòng trang điểm từ sáng. Nên khách sạn chúng tôi quy định nếu nhờ nhân viên làm tóc bên ngoài thì phải thuê phòng từ hôm trước.”
Giờ anh đã hiểu ý Takura muốn nói.
“Tức là họ đang thuê phòng suite đó hôm nay và ngày mai à?”
“Vâng. Nhưng vốn dĩ họ sẽ chỉ ngủ lại khách sạn vào ngày mai.”
“Vậy mà tự nhiên chú rể lại muốn ở cả hôm nay nữa?”
“Đúng thế. Anh Watanabe có nói chẳng mấy khi thuê phòng tốt như vậy nên không muốn bỏ phí. Tất nhiên là chúng tôi chỉ có thể đồng ý. Đó là quyền của khách mà.”
Nitta nhún vai.
“Vợ sắp cưới có thể đang bị kẻ khác bám đuôi mà anh ta vẫn thản nhiên như không nhỉ.”
“Đâu trách anh ta được” Inagaki phản bác. “Anh ta có biết gì về chuyện đó đâu. Còn cô Takayama, chồng chưa cưới đã gợi ý vậy, chẳng lẽ lại bảo anh đừng ở đó à.”
Nitta thở hắt ra, gật đầu. “Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”
“Hai người họ có lẽ sẽ tới nhận phòng lúc 5 giờ chiều. Tôi đoán sau đấy họ sẽ ra ngoài ăn hay gì đó, nhưng về cơ bản họ sẽ ở trong khách sạn. Hành lang và tiệm cà phê đã có nhóm Motomiya theo dõi. Nhưng lúc họ ở trong phòng, chúng ta cũng đành chịu. Cậu cố gắng túc trực ở quầy lễ tân để họ có gọi điện tới thì nghe ngay cho tôi. Còn trong trường hợp họ không liên lạc thì cậu gọi lên phòng. Bên phía khách sạn sẽ viện cớ gì đó giúp chúng ta.”
“Anh có thể hỏi họ khi nào váy cưới sẽ được chuyển tới, rồi có cần gương để làm tóc không chẳng hạn.” Takura gợi ý.
“Tóm lại cậu phải thường xuyên kiểm tra xem họ có an toàn hay không.”
“Đúng vậy. Chúng ta có thể theo dõi cửa phòng họ từ camera chống trộm phòng trường hợp người lạ tới gần. Nhưng vẫn cứ phải làm thế cho chắc.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Chỉ có vậy thôi. Cậu có muốn hỏi gì không?”
Nitta không nghĩ ra được gì nên chỉ lắc đầu. “Không ạ.”
“Được rồi. Vậy cậu quay lại vị trí đi. Nhắc rồi nhưng vẫn phải nhắc lại, chưa chắc tên bám đuôi cô Takayama đã là hung thủ mà chúng ta đang theo đuổi. Nên hành động phải hết sức cảnh giác đấy.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi xin phép,” nói đoạn Nitta cúi đầu chào, đi ra phía cửa. Yamagishi cũng theo sau.
Hai người ra khỏi phòng, đi được một đoạn thì Naomi khẽ hỏi. “Anh nói chuyện kia với cấp trên rồi à?”
“Chuyện kia là chuyện gì cơ?”
“Chuyện đêm qua ấy. Lúc tôi nói mấy người nổi tiếng hay dùng chiêu du lịch để ngoại tình, chẳng phải anh đã nghĩ ra chuyện gì đó sao?”
“À chuyện đó à? Tôi sẽ không nói với họ,” Nitta vừa đi vừa trả lời.
“Tại sao vậy? Tôi thấy hình như anh đã phát hiện ra điều gì đó rất quan trọng mà?”
“Tôi cũng có cách nghĩ riêng chứ. Hơn nữa...” Nói đoạn anh dừng bước, nhìn thẳng mặt Naomi. “Tôi thật sự thấy rất có lỗi với cô.”
“Tự nhiên anh làm sao vậy?”
“Tôi cứ băn khoăn mãi không biết tại sao đêm qua cô lại không ngủ được. Rồi tôi chợt nhận ra ngay. Đấy cũng là nguyên nhân khiến cô gây ra lỗi không đáng có hôm qua đúng không? Tại lời hứa với tôi ấy?”
Naomi cụp mắt xuống. Nhìn cô vậy hẳn anh đã đoán đúng.
“Tôi hiểu cô đang rất khổ sở, rõ ràng cô biết cách để ngăn ngừa vụ án thứ tư xảy ra ở khách sạn này, vậy mà lại phải im lặng. Cô mất ngủ vì lo lắng ai đó sẽ gặp chuyện, vì đau đáu không biết bản thân nên làm thế nào. Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi đó của cô tôi cũng thấy khổ tâm lắm. Nên cô có thể nghe lời tôi đi nghỉ ngơi một chút được không?”
Naomi ngẩng mặt lên như thể vừa nín thở vì bất ngờ. Vừa nhìn vào mắt cô, Nitta vừa tiếp tục. “Ít nhất là cho đến khi buổi tiệc cưới ngày mai kết thúc. Khi ấy lời hứa giữa chúng ta sẽ không còn nữa. Đến lúc đó cô có thể nói cho tổng quản lý biết mọi chuyện. Có như vậy cô mới nhẹ nhõm đi phần nào, đúng không?”
Naomi hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực. Rồi cô ngẩng mặt lên, nhìn Nitta như thể muốn xuyên thấu tâm can anh.
“Anh bảo tôi về nhà nghỉ ngơi trong khi đang mang trong mình một bí mật quan trọng thế sao? Và rằng làm vậy tôi sẽ thấy thoải mái hơn?”
“Tôi chỉ đang nghĩ cho cô thôi.”
“Anh đừng có nhìn nhầm tôi thế chứ,” Naomi thẳng thừng. “Đúng như anh Nitta nói đấy. Tôi thấy tội lỗi vô cùng vì biết mà phải im lặng. Nhưng chính vì vậy tôi càng không cho phép bản thân trốn tránh. Tôi phải cố gắng hơn ai hết để ngăn việc đó xảy ra. Nên cái việc nghỉ ngơi mà anh bảo... nghe thật hoang đường.” Câu cuối cô nói như thể mọi chuyện chắc chắn sẽ là vậy.
Cô gái này thật chẳng vừa, Nitta lại thầm cảm thán. Anh mỉm cười, thở dài. “Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ không nói chuyện đó nữa. Tôi cũng sẽ cố gắng.”
Naomi chu môi lên, trả lời “Vâng, cứ thế đi.”
Hai người trở lại quầy lễ tân làm việc như thường lệ. Thứ Sáu nên riêng khách đặt trước cũng đã gần như kín chỗ. Từ chiều khách tới nhận phòng tấp nập suốt.
Đến gần 4 giờ chiều, đội trưởng đội hành lý Sugishita đi tới quầy lễ tân. Sau khi trao đổi xong với mấy nhân viên lễ tân khác, anh mới lại gần chỗ Nitta.
“Tôi phải trao đổi với anh Nitta những chuyện liên quan đến phòng của anh Watanabe và cô Takayama đúng không nhỉ?”
“Đúng vậy. Có chuyện gì sao?”
“Mọi người đã phân họ ở phòng nào chưa? Nếu rồi thì để tôi chuyển đồ của họ lên đó.”
“Đồ?” Naomi đứng bên cạnh chen ngang. “Tôi tưởng váy cưới các kiểu sáng mai mới chuyển tới chứ nhỉ?”
“Không phải váy cưới mà là bưu phẩm. Một chai rượu, tôi đoán là quà của ai đó tặng họ chăng.”
“Quà?” Nitta hỏi. “Chai rượu ấy giờ đang ở đâu vậy?”
“Trên bàn của đội hành lý.”
“Anh cứ tạm mang nó tới phòng lễ tân ở phía sau giúp tôi,” nói đoạn Nitta nhìn sang Naomi.
Sau đó Sugishita mang bọc quà mà nhìn qua ai cũng đoán bên trong là một chai rượu tới. Trên bọc quà đề địa chỉ nhận là khách sạn này, còn cột tên thì ghi Watanabe Noriyuki và Takayama Keiko. Người gửi là Kitagawa Atsumi, ở Kichijouji, Tokyo. Nhưng phần số điện thoại lại bị bỏ trống.
“Lạ thật đấy,” Nitta nói tức thì. “Giấy gói đồ này là hàng siêu thị. Bình thường nếu mua ở siêu thị, người ta sẽ gửi thẳng từ đó chứ nhỉ. Nhưng tờ hóa đơn chuyển phát này lại không phải của siêu thị. Tức là người tên Kitagawa này mua đồ, mang về nhà rồi mới gửi đi à.”
“Có thể người đó muốn viết thiệp để vào chăng...” Naomi suy đoán.
“Nếu thế thì phải chuẩn bị thiệp từ trước rồi đưa cho nhân viên siêu thị để vào trong rồi mới gói lại chứ.”
“Nhưng có thể mua rượu xong họ mới nghĩ tới chuyện viết thiệp thì sao?”
Nitta nhìn Naomi.
“Vậy cứ cho là thế đi. Nếu là cô, trường hợp đó cô sẽ làm thế nào? Cô sẽ mang rượu về à? Rồi sẽ cất công mở giấy bọc ra, nhét thiệp vào và bọc lại? Nếu là tôi, tôi sẽ không làm vậy đâu. Tôi sẽ kiếm một hộp giấy hoặc gì đó khác và nhét cả chai rượu đã bọc cùng thiệp vào trong.”
Chừng như đồng tình với ý kiến của Nitta, Sugishita gật đầu. Naomi cũng khẽ gật gù.
“Đúng... thế thật nhỉ.”
“Cô liên lạc với cô Nishina ở bộ phận lễ cưới ngay đi.”
Nitta còn đang nói thì Naomi đã rút điện thoại di động ra.
“Ở đây có tên Kitagawa này,” Nishina chỉ vào danh sách khách mời tham gia tiệc cưới và nói. Đúng là chỗ cô đang chỉ tay có in tên Kitagawa Atsumi thật. Bên trên đó có đề “Bạn của cô dâu”.
“Cô có biết họ là bạn bè kiểu gì không?”
“Cái đó thì...”
“Chắc chắn khách sạn có gửi thiệp mời đến cho cô ấy. Cậu biết địa chỉ đấy không?” Naomi hỏi.
“Có chứ. Thiệp mời mình gửi đi hết mà. Danh sách đây,” Nishina Rie giở tập tài liệu ra trước mặt Nitta. Trên đó có đầy đủ tên và địa chỉ của khách mời.
Tất nhiên là có cả tên Kitagawa Atsumi. Địa chỉ giống hệt với địa chỉ ghi trên tờ hóa đơn chuyển phát.
“Vậy là không có gì đáng nghi cả.”
“Nhưng không ghi số điện thoại vào hóa đơn thì lạ thật đấy.”
Nitta cũng đồng tình với nhận định của Naomi.
“Cô gọi điện cho Cô Takayama giúp tôi được không?” Nitta nói với Nishina Rie. “Cô cứ nói rõ sự tình cho cô ấy nghe rồi xin địa chỉ liên lạc của vị khách Kitagawa là được.”
Nhân viên phụ trách lễ cưới chau mày lại.
“Chúng ta buộc phải nói sự thật à? Không thể viện đại một lý do nào đó sao?”
Nitta khẽ phẩy tay.
“Tôi biết cô không muốn kinh động đến cô Takayama. Nhưng làm vậy sau này còn phiền hơn. Cứ để cô Takayama xác nhận thẳng với người tên Kitagawa kia, nếu đúng là người đó gửi, cô ấy sẽ chẳng phải lo lắng gì nữa. Còn không thì chúng ta cũng cần cho họ biết.”
Chừng như đã hiểu ra, Nishina gật đầu trong khi mặt vẫn hơi hầm hầm. Cô lấy điện thoại di động, im lặng một hồi như thể đang nghĩ cách giải thích với đối phương rồi mới ấn phím.
Đầu dây bên kia có vẻ đã bắt máy ngay, Nishina bắt đầu nói chuyện. Cô thận trọng thuật lại đầu đuôi sự tình. Cô liên tục lặp lại những từ như “Nên để cho yên tâm”... Hẳn cô Takayama đang rất sốc.
“Tôi hiểu rồi ạ. Vậy tôi đợi điện thoại của cô,” nói đoạn Nishina cúp máy. Xem ra cô vẫn chưa hỏi được số điện thoại của Kitagawa Atsumi. “Cô ấy bảo sẽ tự hỏi cô Kitagawa rồi liên lạc lại,” Nishina nhìn mấy người Nitta thông báo.
“Ra vậy. Thế cũng được.”
“Tâm trạng của cô Takayama thế nào?” Naomi hỏi. “Chắc Cô ấy khó chịu lắm nhỉ?”
“Ừm. Cô ấy bảo cô Kitagawa là bạn từ hồi đại học, nhưng cô ấy là kiểu người sẽ gửi đồ bếp núc hay gì đó tới nhà chứ không gửi rượu đến khách sạn như vậy.”
Nghe cuộc trao đổi của hai người, Nitta cũng tự nhủ “Hẳn là vậy rồi”.
Một sự yên ắng nặng nề bao trùm lên tất cả. Chai rượu vẫn nằm nguyên trên bàn. Vừa nhìn nó, Nitta vừa đưa ra vô số phán đoán. Anh phải lường tới cả trường hợp xấu nhất. Nếu cấp bách có khi còn phải báo cáo cho cả Inagaki sếp anh nữa. Dĩ nhiên anh mong đây chỉ là một trò đùa.
Điện thoại của Nishina báo có cuộc gọi đến. Không gian lại càng chìm sâu vào tĩnh lặng.
“Vâng, tôi Nishina xin nghe ạ. À thế ạ... Vâng... Vâng.”
Giọng Nishina thấp hẳn xuống, mặt mày xanh lét. Nhìn vậy là Nitta đủ hiểu tình hình. Anh nhìn qua Yamagishi Naomi. Mặt cô lúc này cũng đã nghiêm lại.
Nishina che tay lên phần loa, nhìn mấy người Nitta.
“Cô Takayama đã hỏi cô Kitagawa nhưng cô ấy bảo không gửi chai rượu đó.” Đúng như anh đoán.
“Cô bảo với cô ấy chúng ta sẽ liên lạc lại sau rồi tạm thời gác máy đi đã,” nói đoạn Nitta nhìn về phía mặt bàn. Đúng lúc Naomi đang với tay về phía chai rượu. “Đừng đụng vào đó,” Nitta bất chợt hét lên. Naomi sững người rụt tay lại.
Nitta nuốt nước bọt, hít một hơi rồi mới tiếp tục. “Đừng sờ vào đó vội. Tôi nghĩ chúng ta phải gọi người tới giám định đã.”
“Giám định...” Naomi chóp mắt.
“Hơn nữa không thể cứ thế mở ra ở đây được. Có khi phải kiểm tra bên trong bằng tia X.”
“Ý anh bên trong không phải rượu?”
“Trông giống chai rượu thật, nhưng ngộ nhỡ mở ra nó phát nổ thì sao.”
Dù qua lớp áo đồng phục, Naomi cũng có thể nhận ra cơ thể mình đã cứng đờ.