← Quay lại trang sách

Chương 31

Đã hơn 5 giờ chiều. Naomi nhận thấy bầu không khí ở hành lang rất khác thường. Cô đang làm thủ tục nhận phòng cho một khách nam, nhưng vẫn bất giác ngẩng đầu lên, nhìn ngó xung quanh.

Các điều tra viên vẫn đang theo dõi quanh khu đó. Đến giờ cô đã nhớ mặt mấy người trong số họ. Và cô biết biểu hiện của họ giờ khác hẳn mọi khi. Mặt người nào người nấy đều tỏ rõ vẻ căng thẳng, mắt chằm chằm nhìn về phía sảnh chính.

Naomi cũng đưa mắt nhìn về phía ấy. Đúng như cô dự đoán. Lúc này Takayama Keiko đang khoác tay một người đàn ông cao, dáng thanh mảnh bước vào. Người ấy hẳn là chú rể Watanabe Noriyuki.

“Cô sao thế?” Nghe có tiếng người hỏi, Naomi sững người lại. Vị khách nam kia đang nhìn cô với vẻ khó hiểu.

“À, không có chuyện gì đâu ạ. Tôi xin lỗi,” cô nhanh chóng hoàn thành mọi thủ tục, đoạn vẫy tay gọi cậu nhân viên hành lý lại. Cô đưa thẻ chìa khóa và bảo cậu ta dẫn khách lên phòng.

“Quý khách từ từ nghỉ ngơi ạ” Naomi cúi chào rồi lại nhìn về phía sảnh chính. Hai người kia vẫn đang đứng ngắm tờ áp phích quảng cáo tiệc cưới. Có lẽ họ đang tưởng tượng ra lễ cưới của mình ngày mai. Kiểu như váy cưới của em còn đẹp hơn cái cô ấy đang mặc đấy. Giờ trong đầu họ chắc chỉ toàn những chuyện hạnh phúc.

Họ đứng ngắm tờ áp phích một hồi, cuối cùng cũng quay ra phía quầy lễ tân. Naomi ra hiệu với Nitta đang đứng bên cạnh. Từ trước họ đã quyết định Naomi sẽ làm thủ tục cho hai người.

“Chào mừng đến với khách sạn của chúng tôi. Quý khách muốn nhận phòng đúng không ạ?”

“Vâng, tôi là Watanabe,” Watanabe Noriyuki giới thiệu. Hai người họ vẫn đang khoác tay nhau.

“Ngài Watanabe Noriyuki đúng không ạ? Cảm ơn ngài đã sử dụng dịch vụ của khách sạn chúng tôi.” Naomi cúi đầu, đưa cho Watanabe tờ phiếu điền thông tin khách trọ. “Phiền ngài điền thông tin vào đây được không ạ? Thông tin của ngài thôi cũng được ạ.”

Khác hẳn với mọi khi, Naomi đã chuẩn bị sẵn thẻ phòng. Trong lúc Watanabe điền thông tin, Naomi nhìn về phía Takayama thăm dò thái độ. Trông cô ấy rõ ràng đang mất bình tĩnh. Miệng mỉm cười song mặt hằn lên vẻ sợ hãi. Nhưng cô cá vị chú rể tương lai kia chẳng hề nhận ra điều gì từ nét mặt ấy. Naomi nhủ thầm người này rõ vô tâm vô tính. Dù dĩ nhiên cô đâu thể nói thẳng tuột ra thế được.

Thấy Watanabe điền thông tin xong, Naomi mới đặt thẻ chìa khóa cùng voucher giảm giá lên mặt quầy. Cô giải thích nội dung giảm giá xong rồi mới gọi nhân viên hành lý lại. Sekine cũng là cảnh sát cải trang nhưng giống Nitta, bộ đồng phục nhân viên rất hợp với anh. Thành ra Naomi dám chắc khách sẽ không mảy may nghi ngờ.

Thấy đôi vợ chồng sắp cưới đi khuất, Nitta mới quay người lại. Bỗng anh thở dài đánh thượt.

“Giờ chỉ có thể liệu cơm gắp mắm thôi nhỉ.” Nitta lên tiếng.

“Tôi đoán cô Takayama sẽ thay đổi kế hoạch.”

“Cực chẳng đã thôi. Chẳng phải ai cũng đủ dũng cảm để nói với chồng chưa cưới rằng trong lễ cưới ngày mai có thể tính mạng em sẽ bị đe dọa.”

“Cái đó thì tôi hiểu nhưng...”

Đội giám định đã mang chai rượu, mà không, bọc quà trông như chai rượu ấy đi. Họ cho hay nếu cần sẽ mang nó tới một nơi an toàn nào đó rồi mới mở ra vì lo bên trong có chất cháy nổ. Hiện phía đó vẫn chưa báo lại kết quả.

Về phía cô Takayama, Nitta đã nhờ Nishina báo lại tình hình. Nishina cũng đã hỏi Takayama luôn về chuyện nghỉ tại khách sạn đêm nay. Cô đề nghị hai người họ cân nhắc lại chuyện này nhưng cô Takayama cho hay kế hoạch của họ vẫn vậy. Cô ấy còn bảo tối nay sẽ chuẩn bị hết những gì có thể cho ngày mai. Tất nhiên cô ấy vẫn khăng khăng không muốn để chồng chưa cưới biết chuyện về tên bám đuôi kia.

Sau khi nhân viên khách sạn dọn dẹp, đội giám định cũng đã kiểm tra phòng suite mà hai người sẽ nhận xem có đồ gì khả nghi hay thiết bị nghe lén không. Rõ ràng cảnh sát không loại trừ khả năng hung thủ là một trong số nhân viên của khách sạn. Sáng mai, váy, hoa cưới, rồi trang phục của chú rể sẽ được chuyển tới. Nhưng trước đó thành viên nữ của đội giám định sẽ đợi sẵn ở một phòng riêng và kiểm tra tất cả những thứ ấy.

“Có phải các anh cho rằng nếu chính hung thủ gửi chai rượu kia tới, chắc chắn sau đây hắn sẽ có hành động gì đó không?” Naomi hỏi Nitta.

Nitta đăm chiêu khoanh hai tay lại.

“Chân tướng chai rượu vẫn là một ẩn số nên hiện chưa thể chắc chắn điều gì. Giả dụ nếu thủ phạm đã hạ độc vào rượu, chắc chắn trước tiên hắn sẽ tìm cách xác nhận xem kế hoạch của mình có đầu xuôi đuôi lọt không.”

“Anh nói xác nhận là sao?”

“Cứ coi như hai người kia sẽ uống rượu rồi chết theo đúng những gì hắn nghĩ đi. Khi phát hiện, phía khách sạn chắc chắn sẽ liên lạc với bệnh viện và cảnh sát. Rồi xe cứu thương và xe cảnh sát sẽ tới...”

Hiểu ra ý Nitta, Naomi gật đầu.

“Tức là hắn đang theo dõi ở đâu đó gần khách sạn?”

“Nếu là thủ phạm, tôi sẽ làm vậy. Nhưng vấn đề là hắn sẽ theo dõi tới khi nào? Xe cứu thương và cảnh sát không tới cũng chưa chắc kế hoạch của hắn đã thất bại. Vì đâu thể biết hai người kia sẽ uống rượu lúc nào. Thông thường mọi người sẽ nghĩ tới thời điểm họ ra ngoài và quay lại phòng sau bữa tối. Nhưng dù họ có chết trong trường hợp đó, ai dám chắc phía khách sạn sẽ phát hiện ra ngay? Tất nhiên đến sáng hôm sau thì kiểu gì chuyện cũng bị phát giác, vì đồ đạc của hai người sẽ được chuyển tới phòng. Thế nên, muộn nhất là 11 giờ trưa ngày mai, nếu không có điều gì bất thường, hung thủ sẽ biết kế hoạch của mình đã thất bai."

Naomi hiểu những điều Nitta đang nói. Bởi nếu là hung thủ, cô cũng nghĩ theo hướng đó.

“Vậy nếu phát hiện kế hoạch đã bị phá sản, hắn sẽ làm gì?”

“Chuyện đó thì... khó mà đoán được.” Nitta ngoẹo cổ. “Nếu đúng x4 đã gửi rượu, tôi nghĩ hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cô nghĩ xem, hắn đã phải bỏ bao nhiêu công sức để đi tới được bước này chứ.”

“Tức là hắn có thể sẽ làm gì đó ngay trong lễ thành hôn hoặc tiệc cưới?”

“Khả năng cao là vậy. Nhưng nếu thế, để mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp, chúng ta không được phép gây ra bất cứ sai sót nào. Vì ngày mai cô dâu và chú rể sẽ còn ngủ lại đây.”

Đúng rồi. Sự căng thẳng này sẽ còn kéo dài đến tận sáng ngày kia, khi họ trả phòng.

Khách vẫn lác đác đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng. Nitta và tất nhiên cả Naomi đều đang làm thủ tục cho khách. Giờ Nitta đã xuất sắc đảm đương trong trách của một nhân viên lễ tân.

Đến gần 7 giờ tối, tình hình ở sảnh đã có chút biến chuyển. Naomi nhận ra một điều tra viên đang đóng giả khách bước vội về phía sảnh thang máy.

Naomi quay qua nhìn Nitta. Anh không cầm theo bộ đàm nhưng vẫn đang đeo tai nghe.

“Có vẻ hai người họ sắp ra ngoài ăn tối. Nghe đâu họ đã đặt bàn lúc 7 giờ ở quán đồ nướng trên tầng thượng.”

“Nên vị cảnh sát ban nãy mới đi lên đó sao?”

Nitta mỉm cười.

“Anh bạn đồng nghiệp đó của tôi quả là may mắn. Khi không lại được ăn uống miễn phí trong nhà hàng nướng thượng hạng. Tất nhiên tôi cá anh ấy sẽ không dám đụng đến đồ có cồn,” vừa nói Nitta vừa thò tay vào túi áo khoác, lấy điện thoại di động ra. Sau khi trao đổi kín đáo đôi ba câu, anh ngắt điện thoại. Rồi mặt anh bỗng nghiêm nghị hẳn.

“Có chuyện gì vậy?” Naomi hỏi.

Nitta quay ra kiểm tra xung quanh rồi mới ghé mặt sát vào tại Naomi.

“Đội giám định vừa gửi bản báo cáo tạm thời. Chai rượu kia không phải chất gây nổ hay gì cả.” Nitta thì thầm với âm giọng trầm mà vang. “Tuy nhiên, trên lớp giấy bọc miệng chai họ phát hiện có một cái lỗ như đã bị kim đâm vào. Họ đã kiểm tra nút bần, quả nhiên đó là vết kim đâm. Vị trí hai lỗ đó cũng vừa khít với nhau. Nhiều khả năng ai đó đã dùng kim tiêm chích vào miệng chai.”

“Anh nói kim tiêm là sao...”

Mắt Nitta ánh lên vẻ sắc bén, gật đầu.

“Chẳng ai đang không lại đi tiêm vào miệng chai thế cả. Chắc chắn hắn muốn bơm thuốc gì đó vào bên trong.”

“Thuốc... ý anh là thuốc độc à?”

“Có thể lắm,” Nitta trả lời. “Nhưng họ vẫn chưa biết đó là thuốc gì. Chắc phải cần thêm kha khá thời gian để phân tích kỹ hơn.”

Mới đó mà Naomi đã thấy miệng mình khô khốc lai, toàn thân lạnh toát, sởn cả da gà.

Giờ thì cô đã thực sự nếm trọn cảm giác mình đang liên quan tới một vụ điều tra án mạng. Naomi biết từ khi Nitta kể bí mật điều tra kia với cô, cô đã mang trong mình một trọng trách vô cùng lớn. Thế nhưng ở một góc nào đó trong đầu, cô vẫn chưa thể chấp nhận đó là sự thật. Ở nơi đó vẫn còn sót lại những suy nghĩ vô cùng lạc quan, rằng một vụ án nghiêm trọng như vậy sẽ không xảy ra, rằng họ cứ làm rùm beng lên vậy chứ cuối cùng sẽ chẳng có gì đâu...

Nhưng cuối cùng cô cũng nhận ra, chuyện này là thật. Ở đâu đấy, một kẻ nào đó đang lên kế hoạch giết người, và kẻ ấy đã bắt đầu hành động.

Naomi không thể cứ ngồi yên một chỗ thế này mãi được. Cô toan rời khỏi quầy lễ tân thì bị Nitta tóm lấy vai. “Cô đi đâu vậy?”

“Tôi định lên nhà hàng xem tình hình hai người đó thế nào...”

Nitta cười khổ, lắc đầu.

“Ngoài cảnh sát ban nãy, còn có cả cảnh vệ theo dõi tình hình trên đó rồi. Cô có lên thì cũng vậy thôi. Cô nhớ lại chuyện tôi nói ban nãy đi chứ. Nếu đúng là trong rượu có độc, đêm nay tên hung thủ sẽ không hành động gì đâu.”

“À... đúng thật nhỉ.”

“Thắng thua phải mai mới rõ, nếu cô Takayama đúng là con mồi của x4,” Nitta thận trọng nói.