Chương 32
Đến khoảng 10 giờ tối, Nitta đã có mặt trong phòng họp bên tòa văn phòng cùng với Ozaki và Inagaki. Ngoài ra, khoảng chục điều tra viên khác cũng đang ở đây.
Trên tấm bảng trắng đã dán sẵn sơ đồ theo dõi tầng khách sạn có thánh đường nhỏ và hội trường tiệc cưới. Vị trí theo dõi của từng điều tra viên được ghi cụ thể bằng bút đánh dấu.
“Chúng ta đã tra ra nơi chuyển bưu phẩm kia. Đó là một cửa hàng tiện lợi cạnh ga Kouenji,” Inagaki vừa nhìn tập tài liệu vừa lên tiếng. “Người gửi mang bưu phẩm tới cửa hàng vào khoảng 2 giờ chiều qua. Nhân viên nhận bưu phẩm nói có lẽ người đó là một nam thanh niên. Nghe vậy hẳn mọi người đã đoán được, đúng vậy, rất tiếc, nhân viên kia không nhớ rõ lắm, tất nhiên là cả mặt mũi lẫn quần áo của gã đó. Vậy nên đừng có ghim chi tiết ‘nam thanh niên’ ấy vào đầu. Ngoài ra, nhân viên siêu thị nơi gã kia mua rượu cũng không ai nhớ mặt khách hàng cả. Vốn dĩ chúng ta cũng chẳng biết hắn đã mua chai rượu đó từ bao giờ. Nhìn hóa đơn thì chỉ có thể khẳng định không phải hôm qua. Tiếp theo là báo cáo bổ sung của đội giám định. Họ không phát hiện dấu vân tay nào trên chai rượu. Cũng không có dấu hiệu cho thấy hắn đã dùng vải lau nên nhiều khả năng tên này đã đeo găng tay. Dù họ tìm ra một vài manh mối từ giấy bọc cùng hộp đựng nhưng mấy thứ đó cũng không hề tố cáo hắn mua hay gửi rượu vào thời gian nào. Bởi vậy mọi người đừng quá trông đợi vào việc sẽ tìm được gì đó liên quan tới hắn từ chai rượu kia.”
Nitta thầm thở dài. Tóm lại, đến giờ họ vẫn chưa tìm ra manh mối gì từ chai rượu.
Một điều tra viên khác đứng dậy báo cáo chuyện anh ta đã hỏi được từ Kitagawa Atsumi, người đã bị mạo danh để gửi đồ. Theo đó người này cũng chỉ trao đổi chuyện lễ cưới ngày mai với một người bạn học chung đại học khác sẽ cùng tới đám cưới này. Họ trao đổi qua điện thoại về chuyện sẽ mừng bao nhiêu tiền. Cô Kitagawa không nghĩ ra người nào có thể dùng tên mình như vậy.
“Có khi thủ phạm chỉ tình cờ chọn đúng tên cô ấy thôi,” Inagaki nói với Ozaki đang ngồi bên cạnh. “Cô Takayama thi thoảng vẫn bị kẻ nào đó xem hoặc trộm bưu phẩm. Kẻ này chỉ cần xem được bưu thiếp thông báo có đến tham dự lễ cưới hay không của khách được mời là biết ngay địa chỉ những người ngày mai sẽ tham gia.”
Ozaki im lặng gật đầu ra chiều đồng tình. Song mặt ông vẫn đượm một màu u ám, hẳn là vì tình hình điều tra không được khả quan cho lắm.
“Thế còn việc thủ phạm biết chuyện cô Takayama và vị hôn phu sẽ nghỉ ở đây đêm nay thì sao? Có điều tra được gì không?” Ánh nhìn của Inagaki chĩa thẳng về phía Motomiya đang ngồi. Motomiya vừa nhìn sổ tay vừa đứng dậy.
“Chuyện này nhiều khả năng cũng là do hắn đã xem trộm được bưu phẩm. Mấy tuần trước phía khách sạn có gửi bản báo giá chung chi phí lễ cưới và tiệc cưới cho cô Takayama qua đường bưu điện. Trong đó hình như có đề cập đến cả chuyện thuê hai đêm phòng suite thì phải. Cộng thêm việc khách sạn sẽ miễn phí tiền phòng một đêm. Nhìn vậy hẳn thủ phạm sẽ đoán được ngay là hai người họ sẽ ở khách sạn trước và đúng hôm lễ cưới. Với lại từ đầu hắn làm sao biết được chuyện hai người họ vốn không định ngủ tại khách sạn đêm nay.”
Inagaki nhăn mặt, gãi đầu. “Vậy tức là việc gửi đồ đến địa chỉ của cô dâu chỉ là nhầm lẫn thôi à?”
Nhưng nghe xong chuyện Motomiya vừa nói, trong đầu Nitta lại dấy lên một mối nghi ngờ. Anh giơ tay, “Tôi có thể phát biểu không ạ?”
Thay vì hỏi “Cậu muốn nói gì?”, Inagaki chỉ nhìn về phía tay Nitta.
“Phía khách sạn chỉ gửi báo giá thôi đúng không? Họ có gửi kèm theo lịch trình lễ cưới và tiệc cưới không vậy?”
“Thế nào?” Inagaki hỏi Motomiya.
“Tôi cũng không rõ,” Motomiya nghiêng đầu. “Tôi chưa xác nhận lại chuyện này. Có vấn đề gì với cái lịch trình ấy à?” Câu sau Motomiya quay ra hỏi đích danh Nitta.
“Chúng ta phát hiện ra chuyện cô Takayama có thể đang bị đe dọa tính mạng là nhờ cuộc điện thoại nặc danh tới bộ phận tổ chức hôn lễ. Người gọi điện tự nhận mình là anh trai của cô dâu và hỏi nhân viên khách sạn về lịch trình của lễ cưới và tiệc cưới. Nếu khách sạn đã gửi lịch trình đó cho cô Takayama cùng với bản báo giá kia thì thủ phạm chẳng việc gì phải gọi cú điện thoại đó nữa.”
“Thế chắc họ không gửi,” Inagaki hững hờ nêu ý kiến.
“Tôi sẽ hỏi lại họ xem sao,” Motomiya vừa cầm điện thoại vừa bước ra khỏi phòng.
Dù khách sạn không gửi kèm lịch trình và khiến hung thủ tốn công tốn sức hơn thì Nitta vẫn thấy cuộc gọi kia thật khó hiểu. Nếu hắn đã muốn hạ độc bằng rượu, chuyện lịch trình kia sao chẳng được? Ngược lại không gọi cuộc điện thoại kia có khi chuyện hạ độc còn dễ thành hơn.
Cuối cùng Motomiya cũng quay lại. Anh bối rối nhìn Nitta rồi mới đưa mắt về phía hai vị sếp.
“Thế nào rồi?” Inagaki hỏi.
“Họ có gửi kèm cả lịch trình. Tôi đang nhờ họ photo một bản tờ lịch trình đó.”
Inagaki hốt hoảng ra mặt, quay qua nhìn Ozaki.
Lúc Nitta ra khỏi tòa văn phòng, kim đồng hồ đã chỉ 11 giờ đêm. Rõ ràng thủ phạm đã xem được lịch trình đám cưới vậy mà tại sao vẫn thực hiện cuộc gọi? Cuối cùng họ vẫn chưa giải đáp được nghi vấn ấy. Inagaki cho rằng tờ lịch trình kia chỉ ghi chung chung thứ tự các tiết mục chứ không có giờ cụ thể nên thủ phạm mới muốn biết chính xác hơn chăng. Nhưng Nitta lại không nghĩ vậy. Vì dù có biết lịch trình cụ thể nhưng chắc gì lễ cưới và tiệc cưới sẽ diễn ra theo đúng lịch trình đó.
Nitta quay lại sảnh khách sạn trong khi vẫn ôm trong lòng mối nghi vấn ấy. Anh không thấy Yamagishi Naomi đâu. Lâu lắm rồi hôm nay cô mới lại về sớm như vậy. Nitta phải nói mãi cô mới chịu nhượng bộ.
“Mai là ngày quyết định nên hôm nay cô cố mà dưỡng sức.” Naomi có cứng rắn mấy cũng đành nghe theo.
Nitta đang đi về phía quầy lễ tân thì điện thoại đổ chuông. Màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ Nose.
“Vâng, tôi Nitta đây.”
“Tôi Nose đây, cậu vất vả rồi. Cậu có thể lên trên này một chút không?”
“Trên?” Nitta ngẩng mặt lên trong khi vẫn áp điện thoại vào tai. Nose đang đứng cạnh lan can tầng 2 ngó xuống. Vừa nhìn khuôn mặt tròn trịa ấy Nitta vừa hỏi: “Anh đến từ khi nào vậy?”
“Tôi vừa mới tới thôi. Có chuyện này tôi phải trao đổi với cậu càng nhanh càng tốt. Thấy bảo cậu đang họp nên tôi đành chờ ở đây.”
Giọng Nose nghe có vẻ nghiêm trọng. Anh tin chắc Nose đã thu hoạch được gì đó. Nitta không nói gì thêm, tắt máy, bước lên thang cuốn bên cạnh.
Hai người cùng bước vào khu tổ chức hôn lễ. Tất nhiên ở đây vẫn vắng hoe và tối om như thường lệ. Họ bật mấy bóng đèn rồi ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn.
“Tôi có một cậu bạn cùng khóa làm ở bộ phận tài liệu thuộc Đội điều tra số Một nên đã xin được thông tin liên quan đến các vụ án mạng mà Sở Cảnh sát đang theo,” Nose vừa giở sổ tay vừa thông báo tình hình. “Nói thế này về nơi mình đang sống hơi kỳ thật nhưng Tokyo nhiều án mạng quá. Riêng năm nay thôi, chỉ tính những vụ được ghi nhận đã trên một trăm ba mươi, trong đó có tới gần ba mươi án chưa phá. Con số này bao gồm cả ba vụ của x4 rồi đấy.”
Tức là trung bình một tháng có tới hơn mười người bị sát hại, và một phần tư số thủ phạm vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Chuyện này đúng là không thể đùa.
“Điều tra hết gần ba mươi vụ chưa phá được kia e không xuể nên tôi chỉ thử tìm hiểu những vụ án xảy ra trong ba tháng gần đây. Có tất cả sáu vụ. Trong đó có một vụ thủ phạm gây tai nạn rồi bỏ trốn, hai vụ khác là án giết người liên quan đến chống đối bạo lực tập thể. Tôi thấy mấy vụ này có vẻ không liên quan gì với vụ cậu Nitta đề cập nên đã tự động loại ra.”
“Không sao. Anh làm vậy là phải.”
“Trong ba vụ còn lại thì một vụ có thể coi là giết người bừa bãi. Một người vô gia cư được tìm thấy trong tình trạng đã chết bên cạnh công viên Sumida. Theo vết tích để lại trên người nạn nhân, thủ phạm có thể là một đám người.
Vụ án đó Nitta cũng biết. Cảnh sát đã xác định án mạng là do một nhóm thanh niên bất hảo gây ra. Xã hội bây giờ đúng là thối nát quá.
“Anh loại vụ đó là đúng rồi.”
“Vâng. Tiếp theo là một vụ giết người cướp của. Nạn nhân là một bà lão giàu có, sống thân cô thế cô tại quận Nakano. Thủ phạm đã cướp sạch tiền mặt của nạn nhân. Nhìn qua tôi đoán chắc đây chỉ là một vụ giết người cướp của thông thường...” Nose nhận xét theo lối người trên.
“Chúng ta không nên kết luận một cách vội vàng. Vì có thể thủ phạm chỉ đang muốn chúng ta nghĩ như vậy.”
Nose cười vô cùng thỏa mãn.
“Tôi hiểu. Phòng Cảnh sát Nakano cũng đã thành lập tổ điều tra. Tình cờ một cảnh sát điều tra vụ án đó lại là đồng nghiệp cũ của tôi, nên tôi đã nhờ anh ta kiểm tra giúp xem gia đình và nạn nhân vụ đó có liên quan gì tới khách sạn Cortesia hay không.”
“Anh hỏi những chuyện lạ lùng như vậy mà không sợ bị người ta kỳ thị à?”
Nose cười khà khà đến rung cả người.
“Không sao đâu. Bình thường mọi người vốn đã nghĩ tôi lập dị. Và cậu biết thế nào không, người thân của nạn nhân trả lời rằng bà ấy sẽ không bao giờ tới một khách sạn xa hoa như vậy đâu. Có thể nếu điều tra thêm sẽ tìm ra được manh mối nào đó. Nhưng tóm lại tôi nghĩ có thể loại vụ này ra.”
“Tôi hiểu rồi.”
Theo đó, chỉ còn lại một vụ. Và vụ này khá phức tạp.”
Nose liếm ngón tay, lật tiếp một trang trong cuốn sổ tay. “Thật ra tổ điều tra án mạng của vụ này vẫn chưa được thành lập chính thức.”
“Ý anh là sao?”
Nose ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ tay đáp, “Hình như do họ vẫn chưa xác định được nguyên nhân tử vong.”
Theo lời của Nose, nạn nhân trong vụ án đó là một nam người mẫu 24 tuổi tên Matsuoka Takashi. Khoảng một tháng trước, cô bạn gái sống chung phát hiện anh này trong tình trạng đã bất tỉnh tại nhà riêng ở Takaido. Cô gái lập tức gọi cấp cứu nhưng khi đội cứu thương đến thì nam người mẫu nọ đã tử vong.
“Cảnh sát không tìm ra bất kỳ vết thương ngoài nào, chỉ phát hiện trên bàn lăn lóc mấy lon bia và cốc tai rỗng. Cậu nam người mẫu này gầy đến mức trông như người bị suy dinh dưỡng thành ra ban đầu cảnh sát còn cho rằng cậu ta đã bị lên cơn đau tim trong khi đang uống rượu vào buổi trưa hôm đó. Tiếng là người mẫu nhưng cậu này cũng chẳng đi diễn mấy, nghe đâu chỉ toàn ăn bám người yêu, có thể vì thế nên họ mới không nghĩ tới khả năng đây là một vụ án mạng.
“Cô gái sống chung thì một mực khẳng định anh này không phải tên bợm rượu. Và rằng anh ta thường chỉ uống rất ít. Thế nên, đầu tiên cảnh sát đã cho xét nghiệm máu. Quả nhiên nồng độ cồn trong máu anh ta không cao tới mức đó. Cuối cùng họ đành quyết định giải phẫu tử thi. Dẫu vậy kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi. Không có dấu hiệu cho thấy anh ta đã bị đầu độc. Tuy nhiên họ cũng tìm được một manh mối duy nhất.” Nose giơ ngón trở lên. “Ở cổ chân bên phải có vết kim tiêm.”
“Kim tiêm? Anh vừa bảo không có dấu hiệu bị hạ độc cơ mà?”
Nose nhoẻn miệng cười, nhìn xuống cuốn sổ tay.
“Có nhiều loại độc không để lại dấu vết gì, như thuốc giãn cơ chẳng hạn. Nhưng chỉ với một vết kim tiêm như vậy thì không thể coi là bằng chứng giết người được. Thành ra đây vẫn chưa được coi là một vụ sát nhân. Tất nhiên cảnh sát vẫn đang tiến hành điều tra nhưng ngoài chi tiết trên thì chưa có manh mối nào khác.”
Nitta gật đầu, vừa gõ gõ ngón tay lên bàn, vừa sắp xếp lại các thông tin trong đầu.
“Nếu đây đúng là một vụ án mạng, có vẻ phán đoán của tôi đúng rồi nhỉ.”
“Tôi cũng nghĩ vậy nên đã ngay lập tức liên lạc với một người quen.”
“Người quen?”
“Tôi có một anh bạn mạt chược ở đội cảnh vụ thuộc Phòng Cảnh sát Takaido. Tôi đã nhờ anh này sắp xếp cho gặp cô gái sống chung với anh nam người mẫu kia.”
Nitta chớp mắt, nhìn Nose thật lung.
Nào là bạn cùng khóa ở ban hồ sơ Đội điều tra số Một, giờ lại có cả bạn ở Phòng Cảnh sát Nakano, Takaido. Nitta thầm cảm phục lý lịch không hề tầm thường của người đàn ông trung niên vẻ ngoài chẳng có gì đặc biệt này. Hóa ra đêm qua anh ta mạnh mồm tuyên bố “Cậu Nitta cứ chờ mà xem” là có căn cứ cả.
“Cậu sao vậy?” Nose hỏi.
“À, không.” Nitta lắc đầu. “Vậy là anh đã gặp cô gái ấy rồi à?” "
“Đúng vậy.”
Theo lời Nose, cô gái ấy tên Takatori Kiyoka, hiện đang làm cho một văn phòng thiết kế nằm trong nội thành. Takatori hơn Matsuoka bốn tuổi, họ quen biết sau lần ngồi cạnh nhau trong một buổi biểu diễn âm nhạc hồi cuối năm ngoái. Sau đó, hai người hẹn hò qua lại một thời gian rồi đến năm nay thì bắt đầu sống chung.
Nhưng nói đúng hơn là Matsuoka đã chuyển tới căn hộ của cô gái kia.
“Matsuoka chuyển từ Nagoya lên Tokyo từ tháng Mười một năm ngoái, nhưng sau đó cũng chỉ ăn nhờ ở đậu nhà một người bạn học chung đại học. Thật ra, Matsuoka lên Tokyo là để tham gia thi tuyển vào một đoàn kịch có tiếng nọ, song không may, anh ta đã bị đánh trượt. Đang trong lúc sa cơ lỡ vận như vậy thì Matsuoka gặp Takatori. Sau khi hai người về sống chung, Matsuoka đăng ký tên tại văn phòng người mẫu và đang chuẩn bị tiến thân vào con đường diễn viên. Tất nhiên những việc này cũng là nhờ có cô Takatori chống lưng...”
Nitta nở một nụ cười khổ.
“Lại một thanh niên bám váy phụ nữ à. Ấy vậy mà đến lúc có thành diễn viên hay nghệ sĩ nổi tiếng, kiểu gì cũng lại rũ bỏ người từng cưu mang mình cho mà xem.”
“Chuyện này giờ như cơm bữa thật. Tôi mà là bố mẹ cô Takatori thì chỉ mong cái anh Matsuoka kia chết quách đi cho xong. Dĩ nhiên tôi nào có dám nói vậy trước mặt cô ấy.”
“Nghe như anh đang nghi ngờ bố mẹ cô Takatori?”
“À, chắc không có khả năng ấy đâu. Vì hình như bố mẹ cô Takatori còn không biết chuyện con gái mình đang sống chung. Ngoài ra tôi cũng chưa thấy có ai trong diện khả nghi cả. Theo như những gì tôi xác nhận được thì hai người này không vướng vào rắc rối nào. Mà vốn dĩ Matsuoka cũng chẳng có mấy người thân quen ở Tokyo. Bởi vậy họ mới cho rằng Matsuoka chết là do tại nạn hi hữu chứ không phải bị giết.”
“Ra là vậy. Nhưng còn vấn đề quan trọng kia thì sao?”
“Ý anh là mối quan hệ giữa Matsuoka và khách sạn này đúng không? Tất nhiên tôi đã hỏi cô Takatori chuyện đó. Tôi đến gặp cô ấy cũng chỉ vì việc đó thôi mà.”
“Thế cô ấy bảo sao?”
“Rất tiếc cô ấy không biết gì cả.”
Nitta thở hắt ra như đã kìm nén từ nãy giờ. Anh thấy thất vọng, nhưng đồng thời cũng chắc mẩm, Nose cất công đến đây không chỉ để báo cáo mấy chuyện vặt vãnh này đâu.
“Cô ấy không biết gì về chuyện đó... Nhưng tôi đoán anh Nose đã hỏi những người khác rồi, đúng không?”
Nghe Nitta hỏi vậy, Nose trưng ra bộ mặt như đang toan tính gì đó, đoạn đưa lưỡi liếm ngón cái, tiếp tục giở sổ tay.
“Vừa nãy tôi đã nói trước khi về sống chung với cô Takatori, Matsuoka đã sống nhờ nhà một người bạn, anh nhớ không? Tôi cũng đã gặp người bạn đó rồi.”
Hẳn giờ mới vào chuyện chính. Nitta rướn hẳn người lên, “Thế rồi sao?”
“Người bạn đó học chung đại học với Matsuoka Nagoya. Nhưng hình như hai người vốn không phải thân thiết gì. Ban đầu Matsuoka chỉ định ở nhờ nhà người bạn nọ vài ngày nhưng sau cứ ì ra đó tới tận hơn một tháng trời. Người bạn ấy hình như cũng chẳng vui vẻ gì. Sau đấy hai người không gặp lại nhau lần nào thì phải. Anh ta còn không biết bạn mình đã chết. Cảnh sát có đến hỏi chuyện nhưng xem ra anh này cũng chẳng nắm được gì. Có vẻ tới giờ người này vẫn còn khó chịu với Matsuoka lắm. Ban đầu anh ta cứ ngỡ Matsuoka không một xu dính túi, nhưng ngay trước khi Matsuoka rời đi, anh ta mới phát hiện y có tiền trong tài khoản ngân hàng. Anh này điên tiết bắt Matsuoka trả nửa tháng tiền nhà. Nhưng vấn đề ở đây là tại sao anh bạn này lại phát hiện ra Matsuoka có tiền trong tài khoản?” Nose liếm môi. “Anh ta đã nhìn thấy hóa đơn thanh toán của Matsuoka.”
“Hóa đơn?”
“Hóa đơn thanh toán của một khách sạn hạng sang,” Nose nở nụ cười tự mãn.
Nitta gõ cả hai tay lên mặt bàn, duỗi thẳng lưng. “Anh ta có nhớ tên khách sạn ấy là gì không?”
“Có, anh ta bảo đó là khách sạn Cortesia Tokyo.”
Nitta thấy toàn thân mình nóng bừng bừng. Anh siết chặt hai tay.
“Theo ngày tháng ghi trên hóa đơn thì đó là hôm Matsuoka tới Tokyo. Sau đó người bạn kia ra sức truy hỏi Matsuoka. Rằng tại sao cậu lại thuê phòng ở một khách sạn sang chảnh thế, cậu lấy đâu ra tiền. Thoạt tiên Matsuoka chối bay chối biến, nhưng sau cũng đành khai nhận. Anh ta bảo hằng tháng vẫn nhận được viện trợ của bố mẹ. Còn bảo hôm ấy thuê phòng khách sạn hạng sang như thế là vì muốn có một kỷ niệm nhân dịp chuyển lên Tokyo.”
“Kỷ niệm nhân dịp chuyển lên Tokyo à?” Nitta khoanh hai tay lại, ngả lưng ra sau ghế. “Anh nói tháng Mười một năm ngoái nhỉ? Tôi sẽ kiểm tra lại sổ ghi chép của khách sạn. Nếu anh ta không dùng tên giả, chắc chắn tôi sẽ tra ra được ngày chính xác. Nếu anh ta có dính dáng tới vụ chúng ta đang theo, chắc chắn ngày hôm ấy đã có chuyện gì đó.”
“Chuyện có vẻ thú vị rồi đây. Tôi đang định ngày mai sẽ đi Nagoya một chuyến.”
Nitta chau mày, nhìn gương mặt tròn trịa của Nose. "Nagoya?"
“Tôi muốn biết Matsuoka là người thế nào và tại sao anh ta lại quyết định nghỉ ở khách sạn này. Ban nãy tôi cũng đã gọi cho trưởng phòng. Mấy khoản kinh phí kiểu này tôi toàn tự thân vận động nên chẳng ai phàn nàn gì đâu.”
Giờ thì Nitta đã ngộ ra tại sao người đàn ông này lại được cấp trên đánh giá cao như vậy.
“Tôi hiểu rồi. Vậy nhờ anh cả nhé. Tôi cũng chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến ngày mai đây.”
Nose rụt cằm lại. Trông anh ta giờ đã lộ rõ hai cằm.
“Tôi nghe cấp trên bảo cô dâu trong lễ cưới ngày mai có thể đang bị thủ phạm nhắm tới à?”
“Không chỉ có vậy thôi đâu. Tôi đang lo hắn hành động rồi ấy.”
Nitta kể lại chuyện chai rượu nọ.
“Nghe chuyện của anh Nose ban nãy tôi lại thấy có điểm chung. Chẳng phải anh Matsuoka kia cũng có khả năng chết do bị tiêm thuốc độc gì đó sao? Chai rượu được gửi tới hôm nay cũng có vết kim tiêm. Tôi không nghĩ chuyện này chỉ là tình cờ.”
“Đúng thật nhỉ. Nhưng có chuyện này...” Nose giơ ngón tay ngắn cũn cỡn của mình lên.
“Chuyện gì vậy?”
“Nhưng nếu đó đúng là do x4 ra tay, lẽ ra hắn phải để lại hiện trường dãy số kia chứ nhỉ? Hoặc là dán vào hộp rượu chẳng hạn?”
“Tôi không thấy đội giám định báo cáo chuyện đó. Biết đâu lần này hắn để lại dãy số dưới một hình thức khác thì sao? Như gửi tin nhắn vào số điện thoại của cô Takayama chẳng hạn?”
“Ra là vậy. Cũng có thể lắm. Nhưng giả dụ hắn hạ độc thành công đi chăng nữa, làm sao hắn biết được nạn nhân sẽ chết khi nào. Cứ cho là hắn chờ tín hiệu từ xe cứu thương và xe cảnh sát, nhưng làm sao chắc chắn được rằng nạn nhân đã chết ngay trước đó? Chỉ cần quá 12 giờ đêm là đã qua ngày mới. Theo như tôi nhớ, dãy số kia bao gồm kinh, vĩ độ và ngày gây án, đúng không? Nếu sai khác một ngày, kinh độ cũng sẽ lệch đi một độ. Mà một độ cũng phải cỡ từ tháp Tokyo tới Katsunuma ở Yamanashi đấy. Tôi nghĩ hung thủ sẽ không qua loa trong chuyện này đâu.”
Nitta bất giác mở to mắt. Xem ra anh đã bị kích động trước ý kiến của Nose. Đúng thật. Trong khi ở cuộc họp điều tra ban nãy, chẳng một ai nhận ra điều này.
“Tôi nói gì sai à?”
“Làm gì có,” Nitta lắc đầu. “Anh đã nghĩ ra một chuyện quá tuyệt vời là đằng khác. Anh Nose rất giỏi đấy.” Đây là lời nói thật tâm của Nitta. “Anh là một cảnh sát rất cừ.”
“Không đâu, không đâu,” Nose phẩy tay vẻ xấu hổ, cất sổ tay lại vào trong túi. “Tôi chỉ nói những điều mình nhận ra thôi ấy mà. Vậy tôi xin phép về trước chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai đây.”
Thấy Nose đứng lên, Nitta bèn cúi đầu xuống. “Để tôi tiễn anh ra sảnh chính.”
“Ấy, cậu không cần làm vậy đâu.”
“Anh đừng khách sáo. Anh nhìn đồng phục của tôi xem. Nhân viên khách sạn tiễn khách là việc đường nhiên mà,” nói đoạn Nitta đi về phía thang cuốn.