Chương 33
Đã hơn 9 giờ sáng. Sau khi giao ca xong với tổ làm đêm, Naomi đứng trước quầy lễ tân, khẽ hít thở thật sâu. Cái suy nghĩ cuối cùng ngày này cũng tới chưa kịp trôi đi thì mối nghi ngờ liệu có thật hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó không đã vội vàng ập tới. Song cô cũng tự nhắc nhở bản thân, dẫu hôm nay chuyện có thế nào, chỉ cần cô cố gắng làm hết khả năng là được.
Bầu không khí quanh sảnh khách sạn rõ ràng khác hẳn mọi khi. Đương nhiên hôm nay là thứ Bảy nên ở đây đông đúc hơn thường lệ. Thế nhưng, cảm giác khang khác này không phải từ đó mà ra.
Naomi chậm rãi đưa mắt nhìn quanh sảnh một vòng. Chẳng thấy bóng dáng những điều tra viên mà cô đã quen mặt đâu. Nhưng chắc chắn số lượng điều tra viên đang nằm vùng theo dõi đông hơn bình thường rất nhiều. Biểu hiện đáng sợ của từng người khiến bầu không khí vốn sang trọng nơi đây đã bốc mùi khét lẹt.
“Cô Yamagishi,” có tiếng ai đó gọi cô từ đằng sau. Ngoảnh lại hóa ra là Nitta. “Phiền cô một lát được không?”
“Vâng, Naomi gật đầu. “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi có việc này muốn nhờ cô,” nói đoạn Nitta chỉ tay về phía sau.
Hai người đi vòng ra văn phòng. Kuga đã đứng đó và đang xem tài liệu. Chiếc máy tính đầu cuối đặt trên bàn đang hiển thị danh sách khách mời.
“Anh muốn tìm gì à?” Naomi hỏi Nitta.
“Đúng vậy. Tôi muốn hỏi chuyện hồi tháng Mười một năm ngoái.”
“Tháng Mười một?”
“Chuyện hôm 17 tháng Mười một.”
“Hôm đó đã có chuyện gì à?”
Nitta gật đầu, kéo chiếc máy lại gần phía mình, chỉ tay vào một chỗ trong danh sách.
“Có một vị khách tên Matsuoka Takashi đã nghỉ ở khách sạn này. Anh ta ở phòng single, uống hai chai bia trong tủ lạnh và ăn tối trong quán cà phê dưới tầng 1.”
“Vị khách ấy có vấn đề gì sao?”
À không, hiện chưa thể nói gì cả. Cũng không biết anh ta có liên quan gì tới vụ án lần này không. Tuy nhiên nếu liên quan thì việc anh ta nghỉ tại khách sạn này nhất định phải mang một ý nghĩa nào đó. Và tôi đang tìm hiểu chuyện ấy.”
Naomi vừa nghiêng đầu vừa nhòm vào màn hình. Matsuoka Takashi, cô không có ấn tượng gì về cái tên này.
“Hừm,” người vừa buông tiếng rên rỉ là Kuga.
“Hôm ấy là ngày thường nên không có sự kiện nào lớn và dường như cũng chẳng xảy ra sự cố gì đặc biệt cả.”
“Hôm sau đó thì sao ạ?”
“Tôi có kiểm tra cả hôm 18 rồi, cũng không thấy gì bất thường.” Kuga lắc đầu, đặt tập tài liệu lên bàn. “Đây, anh cứ xem lại cho chắc.”
“Tôi hiểu rồi. Phiền anh quá.” "
Kuga gật đầu, rời khỏi phòng.
“Anh hỏi thẳng người đó xem hôm ấy đã xảy ra chuyện gì có phải nhanh hơn không?” Naomi đề xuất.
“Có thể làm vậy thì đã tốt,” Nitta rụt vai lại. “Anh Matsuoka ấy đã qua đời khoảng một tháng trước.”
Naomi bàng hoàng. “Liệu... có phải anh ấy đã bị giết không?”
“Tạm thời tôi chỉ có thể nói... khả năng cao là vậy.”
“Tại sao anh lại nghĩ chuyện đó có thể liên quan tới vụ án này?”
Nitta cọ cọ đầu ngón tay dưới cánh mũi.
“Giải thích chuyện này hơi khó. Thôi thì cứ cho là nhờ trực giác của cảnh sát đi vậy. Tất nhiên trực giác của tôi có thể sai. Vậy, cô có nhớ ra được chuyện gì hôm 17 hoặc 18 tháng Mười một năm ngoái không?”
Naomi thao tác máy đầu cuối, mở dữ liệu hai ngày ấy ra. Trong đó lưu đầy đủ các dữ liệu như bao nhiêu phòng đã được thuê, khách là những người thế nào, lợi nhuận ra sao.
Song dẫu có đọc lại những dữ liệu Naomi cũng không tài nào nhớ ra nổi chuyện gì. Chừng như cả hôm 17 và ngày 18 sau đó, mọi chuyện ở khách sạn đã diễn ra rất bình thường. Theo như ghi chép ở đây, hôm đó Naomi làm ca đêm, nhưng đến cả chuyện đó cũng chẳng có trong ký ức của cô.
Naomi đành phải nói với Nitta: “Tôi nghĩ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Cô đã nói vậy thì chắc là không có chuyện gì thật. Lần ngày trực giác của tôi sai rồi,” Nitta nói với vẻ như đã từ bỏ, hơi nghiêng đầu.
“Chuyện bên đó thế nào rồi? Ý tôi là bên cô Takayama ấy.”
“Nếu cô muốn hỏi họ có an toàn không thì có, tất nhiên họ vẫn rất bình thường. Họ vừa mới gọi phục vụ phòng ban nãy. Giờ chắc hai người đang dùng bữa. Điều tra viên của chúng tôi đang theo dõi trong bếp, việc bê đồ cũng đã có cậu Sekine vẫn thường đóng giả nhân viên hành lý đảm nhiệm, nên không lo họ bị hạ độc đâu.”
Nghe thấy Nitta bảo có cả điều tra viên theo dõi trong bếp, Naomi không khỏi bàng hoàng. Cảnh sát thật sự đang nghi ngờ cả nhân viên khách sạn. Nhưng đúng là muốn ngăn án mạng xảy ra thì chỉ có thể làm tới tận gốc như vậy.
“Tôi xin lỗi,” nói đoạn Nitta chau mày. Cả hôm nay anh cũng đang đeo tai nghe.
“Có tin mới đây. Váy cưới và đồ trang sức các kiểu đã được chuyển lên phòng cô Takayama. Phía giám định đã kiểm tra toàn bộ số đồ đạc đó, tóm lại, cho tới giờ, chưa phát hiện điều gì bất thường.”
“Hôm qua anh Nitta bảo nếu tầm 11 giờ mà không thấy xe cứu thương hay cảnh sát xuất hiện, thủ phạm sẽ cho rằng kế hoạch của mình đã thất bại nhỉ. Nhưng từ giờ cho tới đó, vẫn còn khoảng một tiếng đồng hồ nữa...”
“Có lẽ hắn đã nghĩ tới khả năng thất bại rồi. Vấn đề là hắn nghĩ kế hoạch của mình thất bại theo cách nào thôi. Hắn sẽ nghĩ đơn giản là tình cờ hai người không uống rượu hay theo chiều hướng kế hoạch của mình đã bị lộ? Và nếu là trường hợp sau, hắn chắc chắn đoán ra cảnh sát đang hành động, và tất nhiên hắn sẽ án binh bất động một thời gian.”
“Nhưng hôm qua anh cũng bảo, nếu đúng chuyện này do x4 gây ra, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ...”
“Phải, nếu đúng là x4. Nhưng tôi lại thấy chuyện chai rượu này không liên quan gì tới hắn cả.”
“Tại sao? Anh muốn nói đây là một vụ án giết người khác, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới x4? Lại có một sự tình cờ chuẩn xác đến vậy à?”
“Thật ra khả năng này rất thấp. Nhưng nếu đúng chuyện này do x4 gây ra thì có điểm tôi thật không tài nào hiểu nổi.”
“Tôi chỉ nói lại suy luận của anh Nose thôi nhé.” Nitta rào trước. Anh đoán kiểu gì Naomi cũng sẽ tròn mắt ngạc nhiên trước nội dung mình sắp nói. Quả nhiên, nghe trình bày về giả thuyết dãy số lưu lại hiện trường của Nose, Naomi đã phản ứng thế thật.
“Anh ấy suy luận giỏi quá.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Nitta đáp tức thì. “Dù ban đầu tôi đã tưởng anh ta là một ông chú chậm chạp.”
“Vậy nếu không phải x4 thì chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Nitta bất giác mở mắt thật to trước câu hỏi của Naomi.
“Cô hỏi làm thế nào à? Tất nhiên nhiệm vụ của chúng ta là phải ngăn chặn nếu có kẻ nào muốn cướp đoạt tính mạng của người vô tội, dù hắn có là x4 hay ai đi chăng nữa. Chúng ta phải bảo vệ tính mạng của khách chứ.”
Nghe những lời như quyết tâm của sinh viên ưu tú ấy, Naomi nhòm mặt Nitta từ dưới lên trên.
“Lời vừa rồi là của một cảnh sát hình sự hay nhân viên khách sạn vậy?”
Nitta làm mặt như thể vừa bị tấn công bất ngờ, cười khổ.
“Là ai mà chẳng được. Chúng ta quay lại quầy lễ tân thôi. Sắp tới giờ đông khách rồi đấy.”