← Quay lại trang sách

Chương 11 Tản Mạn Về Rượu Vang.

1. Rượu vang và các minh tinh màn bạc

Hơn lúc nào hết, tài tử điện ảnh Gérard Depardieu (Pháp) chú tâm đầu tư

vào rượu vang. Hình ảnh minh tinh màn bạc kiêm nhà trồng nho, làm rượu

của anh được nói đến lần đầu tiên năm 1989, khi anh bỏ tiền ra mua Lâu đài

Tigné ở vùng Loire Valley. Thiên hạ đàm tiếu rằng Gérard Depardieu đã bỏ

ra hơn 2 triệu euros để mua lại 80ha đất trồng nho của lâu đài này, với sản

lượng hàng năm 450.000 chai, bán trong các siêu thị với giá từ 5 - 8 euros

một chai.

Depardieu chối bay biến rằng anh không được lợi, dù chỉ một xu nhỏ

trong công chuyện làm ăn này. Bạn anh, ông Jean Bardet, chủ một tiệm ăn

nổi tiếng ở thành phố Tours, trầm trồ thán phục: “Gérard không làm chuyện

đó vì tiền. Anh chẳng việc gì phải đầu tư vào bất động sản. Bạn cứ thử tặng

anh một chai vang và một đĩa đồ nhậu xem, anh sẽ ngất ngưởng say sưa,

rạng ngời tỏa sáng”.

Không chỉ đam mê rượu ngon, gái đẹp và các vùng trồng nho nổi tiếng,

Depardieu còn có tài buôn bán. Thần tài thực sự đã mỉm cười với anh khi

anh gặp ông Bernard Magrez, vốn xuất thân là chủ một tiệm cưa nhỏ, tầm

thường, nhưng nay đã đứng đầu một cơ nghiệp với vốn làm ăn 190 triệu

euros. Hôm đó là ngày 05/10/2001, ông chủ hãng rượu William Pitters đang

tìm kiếm một tên tuổi lừng danh để ban phước cho mẻ rượu vang đầu tiên

của ông tại lâu đài Pape Clément (Bordeaux). Depardieu và cô bạn gái của

anh, nữ minh tinh màn bạc Carole Bouquet, đã không chút ngần ngại đứng ra

làm người đỡ đầu. Thiên hạ nói rằng họ đã “phải lòng” nhau ngay từ cái liếc

mắt đầu tiên. Magrez khẳng định: “Tình bạn của chúng tôi vô cùng bền chặt.

Cứ cách hai ngày chúng tôi lại gọi điện cho nhau một lần”. Đối với ông

Magrez, Depardieu là hiện thân của người bạn thân cùng chung lưng vốn đã

chết năm 1987. Đó là ông Jean - Baptiste Doumeng, một nhà kinh doanh có

cảm tình với Đảng cộng sản Pháp, và vì thế từng được mệnh danh là “nhà tỷ

phú đỏ”.

Trong một lúc tâm tình, Magrez thổ lộ “Anh Depardieu cũng có tính

cách như anh Doumeng, đã quyết là làm bằng được”. Mới vừa quen nhau

được ít lâu, ông Magrez đã đề nghị giúp Depardieu xuất khẩu rượu sang

Nga, nơi công ty William Pitters có nhiều mối quan hệ làm ăn lớn. Không

chậm một giây, Depardieu đã bay sang Mạc Tư Khoa để quảng bá cho rượu

của anh. Cuối năm 2001, hai người quyết định lập công ty chung, lấy tên là

“Chìa khóa thổ nhưỡng” và ném vào đó mỗi người 380.000 euros. Mục tiêu:

sản xuất các mẻ rượu cao cấp với số lượng nhỏ giọt (Vins de Garage). Nho

dùng cho lô rượu đặc biệt này được trồng ở vài khoảnh nhỏ, sản lượng thu

hoạch thấp và được nuôi rất kỳ công trong thùng gỗ sồi. Kết quả: 4.000 chai,

với giá gần 80 euros một chai.

Và rồi, cứ như trong chuyện thần tiên, tiền bỏ ra lại đẻ ra tiền! Với cái

giá tương đối cắt cổ như vậy, Depardieu vẫn mếch lòng khi người tiêu dùng

gọi rượu của anh là “rượu đắt như vàng”. Anh khiêm nhường gọi đó là “rượu

vang nổi tiếng”. Tuy nhiên, những bước chập chững vào đời của Depardieu

trong làng rượu danh bất hư truyền không tránh khỏi các chướng ngại vật.

Cuối năm 2002, Depardieu và Magrez bị từ chối không cho gia nhập câu lạc

bộ các nhà sản xuất rượu danh tiếng bờ phải Bordeaux. Câu lạc bộ này có

khoảng 100 thành viên chủ các lâu đài danh nổi như cồn. Lý do là vì các

thành viên của Câu lạc bộ này ngại “tiếng dữ” của hai vị Depardieu -

Magrez. Sự vụ này không hề làm nhụt chí hai nhà đại phú, họ lại tiếp tục

cùng Carole Bouquet đầu tư vào một lâu đài ở Lussac - Saint - Emilion cũng

ở Bordeaux. Ở nước ngoài, họ chung tiền mua đất ở Tây Ban Nha,

Argentina, Ma-rốc và Algeria, nơi họ làm ăn chung với tỷ phú địa phương

Rafik Khalifa (hiện đang bị truy nã vì biển thủ công quỹ).

Giữa Magrez và Depardieu, trách nhiệm được phân định rõ ràng: ông

chủ hãng William Pitters lo đàm phán và làm rượu, còn Gérard Depardieu,

minh tinh màn bạc, sẽ lo mặt quảng cáo. Ví dụ như ở Ma-rốc, rượu vang họ

làm chung, nhưng trên nhãn chai chỉ có tên của Gérard Depardieu, “nhà

trồng nho, làm rượu ở Meknès”. Của đáng tội, nhiều khi Gérard Depardieu

cũng biết khoa môi múa mép để có thể mua được vàiha ruộng nho. Ông

Manuel Diaz, Thị trưởng cộng sản xã Aniane, tỉnh Hérault, vùng Languedoc

- Roussillon, nhớ lại. Một tối mùa thu 2002, khi từ nơi làm việc trở về, máy

điện thoại nhà của ông đã ghi lại một tin nhắn: “Xin chào, tôi là Gérard

Depardieu”. Minh tinh màn bạc ghé qua Aniane trước khi đi dự một buổi hát

kịch ở thành phố Montpellier gần đó.

Ai đó hẳn đã kể lại với Depardieu rằng cái xã tí hon với vài nhà trồng

nho làm rượu nhãi ranh này đã dám từ chối không bán cho anh chàng khổng

lồ Mondavi, nhà trồng nho, làm rượu vùng California (Mỹ) 80ha ruộng nho.

Mấy hôm sau, Depardieu mời ông Diaz đến dùng cơm ở nhà hàng Lorèze,

một trong những tiệm ăn nổi tiếng ở Montpellier. Minh tinh màn bạc bộc

bạch nỗi lòng. Ông Diaz kể lại rằng Depardieu đã thao thao bất tuyệt về “nỗi

đam mê của anh với rượu vang, về lịch sử xã Aniane và tỉnh Hérault, lòng

khâm phục của anh trước sức đề kháng của Aniane đối mặt với chàng khổng

lồ Mondavi”. Trong một lúc cao hứng, minh tinh màn bạc còn vỗ vai ông xã

trưởng và nói “ông là Astérix, còn tôi là Obélix” (hai anh hùng dân tộc

Gaullois chống ngoại xâm, Obélix cũng do chính Depardieu thủ vai trên màn

ảnh). Ngụ ý của bài viết này: vị minh tinh màn bạc của chúng ta hiện đang là

chủ của 7ha đất trồng nho trong xã.

2. Bộ trưởng ngoại giao Tây Ban Nha và rượu

Bordeaux.

Tháng 1 năm nay, Liên đoàn các nhà sản xuất rượu vang Tây Ban Nha

đã ra thông cáo trách Bộ trưởng Ngoại Giao Tây Ban Nha Michel Angel

Moratinos quá đề cao rượu vang Bordeaux Pháp và ngỏ ý sẵn sàng cung cấp

cho vị Bộ trưởng lỡ miệng lỡ miệng trên tất cả những loại rượu vang Tây

Ban Nha có trong hầm rượu của liên đoàn để giúp ông nắm rõ hơn văn hóa

rượu vang Tây Ban Nha.

“Nhận rằng mình ít hiểu biết về rượu vang Tây Ban Nha đã là một điều

đáng hổ thẹn đối với một đại sứ Tây Ban Nha ở nước ngoài, nhưng một vị

Bộ trưởng Ngoại Giao đi quá đà đến nỗi nhận rằng mình hiểu biết về rượu

Bordeaux nhiều hơn thì quả là điều không thể chấp nhận được đối với ngành

sản xuất rượu vang Tây Ban Nha”.

Tổng Thư ký Liên đoàn, ông Pau Roca, trong một bài trả lời phỏng vấn

trên thời báo kinh tế “Expansion” nhấn mạnh rằng “ông Bộ trưởng

Moratinos phải nhanh chóng tìm hiểu về các loại rượu vang Tây Ban Nha có

tên tuổi và chúng tôi sẵn sàng cung cấp tất cả các loại rượu vang chúng tôi

có, cũng như mời ông Bộ trưởng tham dự tất cả các buổi thử nếm rượu do

liên đoàn tổ chức”.

Ông Moratinos, người rất có cảm tình với văn minh Pháp cũng như có

mối quan hệ huyết thống với vùng trồng nho, làm rượu Bordeaux của Pháp,

đã tuyên bố trong một bài phỏng vấn trước đó vài ngày của báo Tây Ban

Nha “El Pais” rằng “rượu Gin - Tonic giúp ông thư giãn, nhưng ông thực sự

đam mê rượu vang đỏ” và “trong lĩnh vực này, ông biết về rượu Bordeaux

kỹ nhất”.

3. Giới thiệu về các giải Ruinart chuyên gia rượu giỏi

nhất Châu Âu và chuyên gia rượu trẻ giỏi nhất nước

Pháp

Theo bà Michèle Chantôme - Astrome, Giám đốc quan hệ quốc tế của

nhà sản xuất rượu champagne danh tiếng Ruinart, các giải thưởng này bắt

nguồn từ sự mong muốn, nói đúng hơn là nhu cầu làm sao cho nghề chuyên

gia thử nếm rượu vang trở nên hấp dẫn hơn, làm trẻ hóa và năng động hóa

đội ngũ chuyên gia thử nếm rượu vang quốc gia và quốc tế. Nhà sản xuất

rượu champagne Ruinart luôn gần gũi đội ngũ chuyên gia thử nếm và phục

vụ rượu vang, quan điểm nhất quán của nhà sản xuất Ruinart là không bao

giờ đưa champagne Ruinart vào bán trong các siêu thị; trái lại, champagne

Ruinart luôn được ưu tiên bán trong các hầm rượu và các tiệm ăn nổi tiếng là

những nơi dứt khoát phải có chuyên gia thử nếm và phục vụ rượu. Giải

Ruinart dành cho các chuyên gia trẻ dưới 26 tuổi được tổ chức lần đầu tiên

năm 1979 ở Pháp, đúng vào dịp kỷ niệm 250 năm ngày sáng lập hãng

champagne Ruinart.

Giải Ruinart Châu Âu được tổ chức lần đầu tiên năm 1988 ở Thụy Sĩ,

với sự tham gia của các chuyên gia rượu vang đến từ 13 nước Châu Âu.

Giải Ruinart Châu Âu khác với các giải thưởng về rượu khác ở chỗ nó

thực sự gắn với nghề thử nếm và phục vụ rượu, ở chỗ nó thúc đẩy các

chuyên gia về rượu ở 30 nước Châu Âu (tất nhiên là có sự phối hợp chặt chẽ

của các Hội Chuyên gia thử nếm rượu quốc gia). Trong những nước chưa có

Hội Chuyên gia thử nếm rượu, hãng Ruinart đã tạo ra những điều kiện cần

thiết giúp các Hôị này chào đời. Theo quan điểm của ông Giuseppe

Vaccarini, cựu Chủ tịch Hội Chuyên gia thử nếm rượu vang quốc tế (ASI),

các thí sinh tham gia các giải Ruinart phải có quốc tịch những nước mà họ

đại diện, bởi ông cho rằng đó là cách tốt nhất để khuyến khích phát triển

ngành thử nếm rượu vang ở từng quốc gia, nhưng không vì thế mà phủ nhận

tài năng và sự đóng góp tích cực của các chuyên gia nước ngoài trong việc

giảng dạy, đào tạo đội ngũ chuyên gia nước sở tại.

Trong hơn 20 năm tồn tại, các giải Ruinart ở Pháp và Châu Âu đã thu

hút được hơn 10.000 chuyên gia thử nếm rượu đến từ nhiều nước trên thế

giới. Đó thực sự là bức tranh toàn cảnh về nghề chuyên gia thử nếm và phục

vụ rượu vang. Điều đó cũng chứng minh rằng nghề chuyên gia thử nếm rượu

đang ngày càng phát triển và được đa dạng hóa, trẻ hóa, năng động hóa,

chuyên môn hóa. Chúng ta đang sống trong một thời đại mà trong mọi lĩnh

vực xã hội đều đòi hỏi sự chuyên môn hóa cao. Nghề chuyên gia thử nếm

rượu là một nghề phục vụ, vì thế càng đòi hỏi các phẩm chất cao đẹp và

trách nhiệm nặng nề. Hơn ai hết, chuyên gia thử nếm rượu phải có cá tính rõ

rệt, yêu nghề, yêu đời, đam mê rượu vang, ham học hỏi, dễ tiếp xúc, nhân ái,

hóm hỉnh... để có thể làm vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi.

Những năm gần đây, có nhiều chuyên gia đoạt giải Ruinart Châu Âu là

công dân các nước Bắc Âu là những nước không có truyền thống rượu vang

mà có truyền thống về bia và rượu mạnh như Thụy Điển, Hà Lan, Bỉ, Đan

Mạch... Hơn thế, đó là những nước mà hệ thống truyền thông, quảng bá về

rượu vang rất hạn chế. Vì thế, việc chuyên gia thử nếm rượu Thụy Điển

Mikael Soderstrom đoạt giải nhất Ruinart Châu Âu năm 1990 đã tạo ra một

cú sốc điện trong những nước không có truyền thống rượu vang. Từ đó trở

về sau, chính ngay trong các nước Bắc Âu đã có những tiến bộ đáng kể về

Văn hóa rượu vang và nghề chuyên gia thử nếm rượu tại các nước này đã có

những bước phát triển vượt bậc. Năm 2004, một chuyên gia Thụy Điển khác,

ông Andreas Larsson cũng lại đoạt giải nhất. Điều đó chứng minh rằng

chuyên gia một nước mà thị trường tiêu thụ có nhiều chủng loại rượu trên

thế giới sẽ có một lợi thế rất căn bản: động lực phụ và kỹ năng thử nếm dễ

dàng, thông thoáng hơn.

Năm 2001, một phụ nữ trẻ, chị Giovana Rappali đoạt giải Ruinart

chuyên gia rượu trẻ giỏi nhất nước Pháp. Trước đó, vào năm 1980 và năm

1993 cũng có hai phụ nữ khác đoạt giải này. Đó là những dấu hiệu đáng

mừng. Nhưng cũng không nên quên rằng nghề chuyên gia thử nếm và phục

vụ rượu có những mặt hạn chế đối với phụ nữ, cho dù thời nay người ta

không còn chuyển trực tiếp rượu từ thùng tô nô vào chai trước khi đem ra

phục vụ khách ở các tiệm ăn, nghề này vẫn đòi hỏi nhiều về sức khỏe:

chuyển các thùng rượu từ hầm rượu lên tiệm ăn, chuyển rượu từ bên ngoài

xuống hầm rượu, xếp chai lên giá để rượu... Nhất là giờ giấc làm việc của

nghề tiệm ăn - khách sạn thường ít thích hợp với chức năng làm vợ, làm mẹ

của phụ nữ. Tất cả những yếu tố đó khiến các bạn gái thấy ngần ngại khi

chọn nghề này. Tuy nhiên, phải thấy rằng có rất nhiều phụ nữ thành công

trong nghề, họ trở thành những chuyên gia thử nếm rượu giỏi và khách ăn

cũng rất khoái được họ phục vụ. Khoa học đã chứng minh rằng phụ nữ nhạy

cảm hơn so với nam giới trong việc xác định và ghi nhớ các loại hương vị

khác nhau và có những năng khiếu bẩm sinh về thử nếm rượu vang. Trong

nhiều cuộc thi chuyên gia rượu trẻ giỏi nhất nước Pháp, phụ nữ chiếm đến

1/3 số thí sinh. Phụ nữ chiếm đa số trong Hội Chuyên gia thử nếm rượu

Thụy Điển và cũng lại một phụ nữ đoạt giải chuyên gia thử nếm rượu giỏi

nhất nước Nga năm 2002.