Chương 4
Nỗi nhớ về Ryosuke vốn đã quên từ lâu, sau những cơn mất ngủ vì sự việc xảy ra đêm lễ hội, nay lại quay trở lại hành hạ Etsuko. Thay vì hình ảnh có thể nhìn thấy bên trong vầng sáng ảo ảnh mang nhiều đồng cảm lại là thứ hình ảnh hoàn toàn trần trụi, có độc, có hại. Trong hình ảnh này, đời sống hôn nhân với Ryosuke biến thành trường học được mở ra tại một căn phòng bí mật, ở đó có những bài học mãi mãi không bao giờ kết thúc. Nói là Ryosuke dạy dỗ cho Etsuko thì đúng hơn nói là anh ta yêu cô. Nói Ryosuke huấn luyện Etsuko chính xác hơn nói anh dạy dỗ. Giống như thể tú bà đào tạo những ngón nghề cho gái bán hoa.
Thời gian học hành tàn nhẫn, đáng ghê tởm và biến thái đó Etsuko bị bắt phải học thuộc lòng rất nhiều thứ, có cả roi vọt và trừng phạt... Ở đó, Etsuko được dạy cho một thủ đoạn: Chỉ cần cấm đoán bản thân ghen tuông thì không cần phải yêu, không phải đau khổ vì yêu nữa.
Để hoàn toàn nắm bắt thủ đoạn này, Etsuko đã sử dụng toàn bộ năng lực của bản thân một cách vô ích mà chẳng có kết quả gì.
Lớp học tàn khốc dạy cho Etsuko rằng: để sống mà không cần phải yêu thì cô phải chịu được bất cứ khổ đau nào. Thang thuốc của thủ đoạn này vì thiếu một vài vị thuốc nên đã trở thành vô tác dụng.
Cô đã từng nghĩ rằng mấy vị thuốc bị thiếu kia có ở làng Maiden. Cô quả thực nghĩ rằng đã tìm thấy nó. Etsuko thậm chí đã an tâm. Bất ngờ cô lại nhận ra đó cũng chỉ là thứ thuốc giả, chẳng có tác dụng gì... Đó cũng chỉ là đồ giả mà thôi. Sự sợ hãi lại trở về cùng với những lo lắng.
Khi viện trưởng trạm xá dùng điệu cười nhạt nhòa đó mà nói rằng: Cô ấy có thai rồi . Etsuko cảm thấy trong ngực nhói đau. Cảm giác máu từ trên mặt bị rút sạch sẽ, miệng khát khô đến mức muốn nôn ra. Không thể nào mà cố gắng đóng kịch được nữa. Cô nhìn thấy biểu cảm không được nghiêm chỉnh, nói đúng hơn là kinh ngạc, hỗn loạn của Yakichi, Kensuke và Chieko. Đúng rồi, chuyện này rất bất ngờ, không thể không bất ngờ được.
“Chà, ghê nhỉ, tôi đang bất ngờ đến mức không thể ngậm miệng lại được đây này,” Chieko nói. Yakichi cố gắng làm ra vẻ thoải mái, nói với viện trưởng rằng: “Xin bác sĩ hãy hiểu cho, việc không liên quan đến lão già này đâu.” Rồi lão bắt đầu tính toán chi phí bịt miệng bác sĩ và y tá tại trạm xá.
“Thật là một chuyện gây sốc nhỉ Etsuko,” Chieko nói.
“Vâng,” Etsuko cố gắng nở điệu cười khô khốc.
“Với tính cách điềm tĩnh của em chắc cũng không mấy bất ngờ.”
Chắc là thế. Etsuko chẳng mấy bất ngờ. Cô chỉ đang lên cơn ghen thôi.
Đối với vợ chồng Kensuke, sự việc lần này cực kì thú vị. Không có thành kiến mang tính đạo đức chính là đặc tính văn minh mà cả hai đều tự mãn. Nhưng cũng nhờ đặc tính văn minh tự nhận này mà họ rất thản nhiên với sự tồn tại của tinh thần chính nghĩa nghèo nàn đến từ những người tò mò. Xem cháy nhà là việc mà ai cũng thích nhưng việc đứng ở ban công nhà mình xem cháy nhà thay vì đứng dưới đường nhìn ngó đám cháy thì cũng chẳng phải hành động cao quý gì.
Những thứ gọi là đạo đức không có tính thành kiến thực sự tồn tại hay sao? Vùng quê lý tưởng của những hứng thú mang tính thời đại này sớm muộn gì cũng khiến họ không thể chịu nổi vì sự nhà quê đáng chán của nó. Thời điểm đó chính là một giấc mơ. Để thực hiện giấc mơ này vũ khí duy nhất họ có chính là lời khuyên, một thứ lời khuyên đầy tử tế đã được cấp bằng độc quyền sáng chế. Nhờ vậy chí ít thì họ cũng có thể làm đầu óc mình luôn bận rộn theo một cách rất tinh thần. Sự bận rộn mang tính tinh thần, thật ra đó là mảnh đất chỉ dành riêng cho những con bệnh.
Chieko là một ví dụ điển hình về một người vợ luôn cảm thấy ngưỡng mộ sự khiêm nhường của chồng đến mức không thể không thốt ra bằng lời. Kensuke không hề nói chuyện mình biết đọc tiếng Hi Lạp với bất cứ ai nhưng chí ít, đó cũng là khả năng khá hiếm ở Nhật Bản. Anh ta cũng thuộc lòng cách chia động từ của hai trăm mười bảy cấu trúc ngữ pháp tiếng Latin. Có thể nhớ không sót cái tên nào trong số những cái tên dài dòng của các nhân vật trong nhiều tiểu thuyết của Nga, đúng lúc kịch Nô được công nhận là “di sản văn hóa thế giới” (anh ta cực kì thích cụm từ này), anh ta có thể nói nguyên một bài dài về việc “ý thức thẩm mỹ được trau chuốt thông qua kịch Nô có thể sánh ngang với nghệ thuật cổ điển phương Tây một cách xuất sắc”. Giống như một tác giả tự nghĩ mình là thiên tài thông qua một tác phẩm không bán được, bởi vì chẳng ai mướn đi diễn thuyết nên Kensuke luôn tin rằng chẳng ai trên thế giới hiểu được học thuyết vĩ đại của anh ta.
Niềm tin của đôi vợ chồng đầy tri thức đó là chỉ cần hạ tay xuống một chút, cuộc đời sẽ thay đổi. Một thứ niềm tin của những kẻ bàng quan. Kiêu hãnh như một quân nhân mới giải ngũ, họ luôn nghĩ rằng ở đâu đó người ta đã có sự chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho mình. Thế mà, điều Kensuke căm ghét nhất lại chính là đặc điểm được di truyền từ người cha Sugimoto Yakichi. Lời khuyên của những kẻ không mang thành kiến cũng không ích kỉ nếu đi kèm với hành động giúp đỡ thì tốt, nhưng nếu người được khuyên làm trái với lời khuyên này và thất bại thì sẽ bị cho rằng hoàn toàn là lỗi lầm đến từ thành kiến trong chính con người họ mà thôi. Cặp vợ chồng này gặt hái được kết quả là tư cách kết tội vô số người, và rơi vào tâm trạng khó chịu nếu buộc phải tha thứ cho vô số người khác. Không phải như thế sao? Bởi vì đối với vợ chồng Kensuke, chẳng có gì trong cuộc đời này thực sự quan trọng.
Họ nghĩ rằng, họ chỉ cần nhón tay là có thể dễ dàng làm mọi thứ trong cuộc sống thay đổi nhưng chính cái việc “nhón tay” ấy cũng là điều phiền toái. Điểm khác biệt của vợ chồng Kensuke với Etsuko chính là việc họ có thể dễ dàng yêu sự lười biếng của bản thân bằng một tình yêu thành thật.
Từ lễ hội trở về nhà, mây đen báo hiệu cơn mưa đang trĩu nặng xuống đường làng, Kensuke cùng Chieko vừa đi bộ chậm lại phía sau mọi người vừa dự đoán về câu chuyện cái thai của Miyo một cách đầy hào hứng. Đêm nay Miyo được ở lại trạm xá, sáng mai sẽ đón về nhà.
“Con của ai thì chẳng cần nói cũng biết, Saburo chứ còn ai vào đây.”
“Chắc chắn đến thế sao?”
Kensuke không hoài nghi một chi tiết nào từ lời nói của vợ mình, chỉ cảm thấy một sự cô tịch không thích hợp trong thời điểm này. Về điểm đó, anh ta có chút ghen tỵ với người em trai đã chết Ryosuke. Nghĩ ngợi một chút, anh ta nói.
“Nếu là anh thì sao?”
“Anh đùa à? Em không thích những lời nói đùa dơ bẩn như thế đâu nhé.”
Chieko giống như một đứa bé gái đưa hai ngón tay của mình nhấn chặt vào lỗ tai. Rồi eo cô rung lên bần bật một cách đầy hờn dỗi. Người phụ nữ trung thực này không thích những câu chuyện đùa cợt dung tục.
“Chính là Saburo. Chỉ có thể là Saburo thôi.”
Kensuke cũng nghĩ như vậy.
Yakichi không còn khả năng bình thường này. Cứ nhìn vào Etsuko, hiển nhiên sẽ nhận ra điều đó.
“Chuyện này là như thế nào? Sắc mặt của Etsuko không bình thường chút nào,” Kensuke đưa mắt nhìn Yakichi đang sóng bước cùng Etsuko đi cách mình mấy bước. Nhìn từ đằng sau, đôi vai Etsuko hơi gồng lên khi bước trên đường, chắc hẳn cô đang phải chịu đựng một nỗi đau khổ dày vò.
“Nhìn Etsuko đi, rõ ràng là vẫn yêu Saburo đấy.”
“Việc này đối với Etsuko thật là tàn nhẫn. Tại sao người ấy lại có số phận khổ sở như vậy nhỉ?”
“Kiểu như sảy thai quen dạ, cứ có thai lại sảy. Bao nhiêu lần thất tình sau rồi cứ thế thành thói luôn. Rồi cái thói quen xấu xa ấy trở thành một bộ phận của hệ thần kinh. Mỗi lần yêu thành thật lại gặp phải cái nút thắt gọi là thất tình.”
“Nhưng Etsuko thông minh như vậy, gặp chuyện ảnh hưởng đến bản thân sẽ tự biết suy nghĩ đến tương lai của mình trước tiên nhỉ?”
“Chúng ta chẳng phải cũng nên khuyên Etsuko như những người thân trong gia đình sao?”
Vợ chồng Kensuke nói chuyện cứ như thể thắc mắc về lý do tại sao một người không mặc đồng phục lại ở hiệu may, bi kịch đã đủ rõ ràng thế mà sau khi thêu dệt lên bi kịch lại đi thắc mắc về sự tồn tại của người sẽ mặc nó. Etsuko vẫn như mọi khi, luôn là câu đố khó giải đối với họ.
Ngày 11 tháng Mười, trời mưa từ sáng. Mưa gió gầm gào nên phải đóng hết các cửa chớp đang mở. Thêm vào đó cả ngày mất điện. Xuyên qua tất cả các phòng của dãy hành lang tối om như nhà kho là tiếng khóc của Natsuo cùng với khuôn mặt trắng bệch vì khóc quá nhiều của Nobuko, tạo thành một bầu không khí buồn thảm. Nobuko vẫn còn hờn dỗi vì không được đi xem lễ hội. Hôm nay trường học lại nghỉ.
Cũng bởi thế mà hiếm khi Etsuko cùng Yakichi đi đến phòng Kensuke. Tầng hai được thiết kế không có cửa chớp, cửa kính cực kì chắc chắn. Mưa gió không thể tạt vào trong nhưng nếu đến gần sẽ thấy một chỗ bị dột, phải để gần đó một cái thùng đã đựng sẵn giẻ lau.
Chuyến thăm này là chuyến thăm mang tính lịch sử. Yakichi là người kiêu căng, luôn thu hẹp thế giới của bản thân lại và một mình sống trong đó. Lão không bao giờ đến phòng Kensuke hay Asako chơi, đồng thời cũng dựng lên một khu vực cấm xâm nhập trong chính ngôi nhà của mình. Bởi vậy, khi nhìn thấy Yakichi đi vào, Kensuke - một người vô tội - bằng cảm giác kinh hoàng, cùng Chieko tất bật pha trà, khiến lão có ấn tượng cực kì tốt.
“Không cần phải để tâm thế. Chỉ đến chơi một chút thôi mà,” Yakichi nói.
“Thực sự không cần để tâm đến thế,” Etsuko đáp lại.
Etsuko và Yakichi một trước một sau nói như vậy, cảm giác như bọn trẻ con đang chơi trò chơi công ty, hai người đóng vai vợ chồng giám đốc đến thăm nhà cấp dưới.
“Hoàn toàn chẳng hiểu nổi Etsuko. Lại còn ngồi khép nép phía sau lưng bố nữa chứ.” về sau Chieko nói vậy.
Không gian xung quanh bị phong kín bởi màn mưa nặng hạt. Gió đã nhẹ dần nên chỉ còn nghe thấy tiếng mưa cực kì dữ dội. Etsuko đảo mắt, liếc qua dòng nước mưa đang chảy trên thân cây hồng đen sì cũng trở thành màu đen như mực tàu. Bởi những điều trước mắt, cô cảm thấy như đang bị thứ âm nhạc đầy áp lực, tàn ác và đơn điệu ấy giam hãm lại. Tiếng mưa này chẳng phải rất giống tiếng cầu kinh của hàng vạn nhà sư hay sao?... Yakichi nói chuyện. Kensuke nói chuyện. Chieko cũng nói chuyện... Có cái gì đó bất lực trong ngôn từ của con người. Có chút gì đó quỷ quyệt. Có chút gì đó vô ích. Thô nhám. Vụn vặt. Tuy vậy chúng vẫn vươn vai, hướng về phía nào đó một cách háo hức. Có cái gì đó bận rộn... Ngôn từ của ai đó cũng như âm thanh mạnh mẽ của mưa rơi trong sự tàn nhẫn này, tất cả đều không thích hợp. Đương đầu với tiếng mưa rơi, đập vỡ bức tường giống như cái chết của tiếng mưa, chỉ là tiếng hét của người không bị ngôn từ này làm cho đau lòng. Tiếng hét của một linh hồn đơn thuần vốn không hiểu ý nghĩa của ngôn từ... Etsuko nhớ ra tiếng hét của những con vật trơn nhẵn, non trẻ, nhớ ra một đám đông lõa thể màu hồng phấn đang chạy qua trước mặt mình, được ánh lửa chiếu sáng.
Etsuko đột nhiên bừng tỉnh. Yakichi cất cao giọng, có vẻ đang muốn nghe ý kiến của cô.
“Làm thế nào với Miyo đây nhỉ? Bố của đứa bé có lẽ là Saburo. Vấn đề tùy thuộc ở Saburo. Tùy vào thái độ của nó có chút đạo lý nào hay không? Nếu nó kiên quyết từ chối trách nhiệm tới cùng, trở thành một thằng đàn ông vô đạo đức như thế thì cũng không cần ở lại cái nhà này nữa. Vì cũng rảnh việc, chỉ cần mình Miyo là được... Đổi lại, đứa con của Miyo phải bỏ thôi. Trường hợp mà Saburo thừa nhận tội lỗi của mình một cách chân thành thì cho chúng nó cưới nhau, trở thành vợ chồng, cùng nhau ở lại đây. Có hai phương án đấy, con nghĩ sao? Ý kiến của ta ít nhiều có chút mạnh tay với chúng nó nhưng mà tuân theo đúng tinh thần của hiến pháp mới đấy.”
Etsuko không trả lời. Trong miệng phát ra âm thanh như có như không: “Việc này...”, đôi mắt đen láy nhìn ra không gian bên ngoài, đặt ở một điểm vô nghĩa. Tiếng mưa rơi như ngầm cho phép sự im lặng này.
...Nói thế nhưng Kensuke phát hiện ra lúc này có điều gì đó ở Etsuko giống như một phụ nữ đã phát điên.
“Vậy thì Etsuko nói xem nên chọn cách nào?” Anh ta vừa nói vừa giơ tay ra như thể đang giúp đỡ.
Yakichi thẳng thừng lờ đi những gì Kensuke vừa nói. Âm mưu của Yakichi khi đem hai lựa chọn này ra nói trước mặt vợ chồng Kensuke chính là thực hiện một mong muốn cực kì thiết thực: thử lòng Etsuko. Nếu muốn bảo vệ Saburo, cô chẳng còn cách nào khác là phải chấp nhận việc kết hôn này. Ngược lại, trước mặt mọi người nếu cô không thành thật với lòng mình, lên án Saburo thì cũng chính là đồng ý để cậu bị đuổi khỏi nhà. Đó chính là sự kiểm tra mà Yakichi dành cho Etsuko. Ngày xưa, nếu cấp dưới nào nhìn thấy bộ mặt gian xảo ngụy trang bằng dáng vẻ tỏ ra khiêm nhường này của lão thì sau đó chính tay cấp dưới ấy lại sẽ tự hoài nghi đôi mắt của chính mình.
Lòng ghen tuông của Yakichi quả thực nghèo nàn. Lúc còn tráng niên, nếu nhìn thấy người đàn ông khác cướp mất trái tim vợ mình thì nhất định lão sẽ điên cuồng lao vào tặng cho tình địch một cái tát, để đối thủ tỉnh ngộ. Người vợ đã chết của lão, may thay, đủ khéo léo để không bao giờ cho phép sự mù quáng như thế ở chồng mình trỗi dậy. Người phụ nữ ấy xây dựng kế hoạch giáo dục lão theo phong cách xã hội thượng lưu, dạy lão trở thành con người nghiêm chỉnh, biến sự mù quáng của lão thành một sự mù quáng dễ thương. Bây giờ, Yakichi đã già. Lão già từ tận trong xương tủy. Già như con đại bàng nhồi bông, bên trong bị sâu mọt đục khoét hoàn toàn... Mặc dù linh cảm thấy sự yêu thương thầm kín của Etsuko với Saburo, nhưng Yakichi cũng không thể đưa ra thủ đoạn nào mạnh mẽ hơn.
Nếu nhìn thấy được lòng ghen tuông nghèo nàn đang le lói trong con mắt già nua của Yakichi thì ngược lại Etsuko lúc nào cũng cảm thấy khổ sở vì lòng ghen tuông vô hạn của mình. “Năng lực tự hành hạ” như thế trở thành cảm giác kiêu hãnh khi nó chẳng hướng về ai.
Etsuko nói một cách thẳng thắn. Thẳng thắn một cách rất vui vẻ:
“Dù sao thì con cũng sẽ gặp Saburo để hỏi chuyện. Con nghĩ như thế tốt hơn là để bố hỏi chuyện cậu ấy.”
Một việc nguy hiểm đã biến mối quan hệ của Yakichi và Etsuko trở thành quan hệ đồng minh. Mối quan hệ đồng minh không hề giống với thông thường, lấy lợi ích làm nền tảng. Ở đây là mối quan hệ đồng minh sinh ra từ sự ghen tuông.
Rồi bốn người nói chuyện phiếm đến tận trưa. Sau khi quay về phòng mình ăn bữa trưa, lão bắt Etsuko đem đến phòng Kensuke hai túi hạt dẻ loại hảo hạng.
Trong lúc Etsuko chuẩn bị bữa trưa thì đánh vỡ một cái bát nhỏ. Lại thêm ngón tay bị bỏng nhẹ.
Đối với Yakichi, chỉ cần là đồ ăn mềm một chút thì thứ gì cũng ngon cả, lão rất ghét đồ ăn cứng. Khi lão khen đồ ăn Etsuko nấu ngon tức là không phải khen mùi vị ngon, chính là khen món ăn đó rất mềm.
Trong ngày mưa mấy tấm che chỗ mái hiên đã được kéo xuống. Etsuko xuống bếp để nấu cơm. Cơm mà Miyo đã nấu, để giữ ấm nên vẫn để nguyên trong nồi thay vì đặt lên trên chạn. Miyo đã nấu cơm xong, cũng không còn ở đây nữa. Than trong lò đã tàn. Etsuko đành phải đến chỗ Chieko xin một mồi lửa, trong lúc mang lửa đến chỗ bếp lò thì ngón tay liền bị bỏng.
Sự đau đớn này làm Etsuko phát cáu. Nếu cô kêu lên, người nghe thấy và chạy đến chắc chắn không phải là Saburo, mà là Yakichi cứ để phanh vạt áo kimono như thế, phô ra đôi cẳng chân toàn nếp nhăn xấu xí xỉn màu, chạy đến. “Làm sao vậy?”, lão sẽ hỏi như vậy. Chắc chắn Saburo sẽ không chạy đến... Đột nhiên Etsuko cười sặc sụa như đang phát điên. Đương nhiên người chạy đến là Yakichi rồi. Đôi mắt lão nheo lại có vẻ nghi ngờ, không quan tâm xem có ai đang cười cùng cô mà để tâm tìm kiếm ý nghĩa của điệu cười này... Lão đã qua cái tuổi có thể cười đùa thoải mái với đàn bà... Nhưng chỉ duy nhất lão đáp lại cô, là tiếng vọng duy nhất của cô - người phụ nữ không thể nói là già.
Cái bếp chỉ rộng chừng năm chiếu, một phần bị nước mưa chảy vào rồi đọng lại. Ánh sáng phản xạ lười biếng lần theo đường viền của cửa kính màu nâu, chiếu xuống đôi guốc gỗ ẩm ướt đang dính vào chân Etsuko. Vừa liếm vết bỏng ở ngón giữa, cô vừa lơ đãng nhìn. Trong đầu cô bây giờ toàn là tiếng mưa.
Dù sao đi nữa, công việc hàng ngày phải làm chính là một trò lố. Cô bắt tay vào giải quyết mọi thứ, đặt nồi lên bếp rồi châm lửa. Cho nước vào. Cho đường vào. Cho khoai lang đã cắt khoanh tròn vào... Thực đơn hôm nay gồm có khoai lang nấu nước đường, thịt băm mua ở Okamachi, nấm hatsutake nướng bơ và củ mài nghiền... Những món ăn Etsuko đã nấu với tâm trí lơ đãng, cuối cùng cũng hoàn thành.
Vậy mà, cô không nghỉ tay, vẫn đi loanh quanh trong bếp như thể mộng du giống một cô hầu gái chuyên lo việc bếp núc.
Khổ sở vẫn chưa bắt đầu. Có vấn đề gì xảy ra hay sao? Những khổ đau thật sự vẫn chưa đến. Đau khổ làm đông cứng trái tim tôi, làm tay tôi run rẩy, buộc chặt chân của tôi lại... Kẻ đang nấu món ăn này là một tôi thế nào nhỉ? Tại sao lại làm những việc này nhỉ? Phán đoán một cách bình tĩnh, phán đoán chính xác như một mũi tên đâm thẳng vào hồng tâm, một phán đoán thỏa mãn cả lý cả tình. Những thứ đó vẫn chưa xuất hiện, tôi cảm giác mình vẫn có thể nhích tiếp lên phía trước. Việc Miyo có thai làm tôi đau khổ vô cùng thế mà tôi vẫn cảm thấy có gì đó chưa đủ. Phải có điều gì đó kinh khủng hơn thêm vào sự đau khổ này mới được.
...Tôi muốn ngay lập tức làm theo sự phán đoán sáng suốt của mình. Chỉ cần nhìn thấy Saburo thôi vốn đã là đau đớn chứ chẳng phải hạnh phúc gì. Nhưng nếu không nhìn thấy Saburo, ý nghĩa cuộc sống của tôi cũng mất hết. Không thể để Saburo rời khỏi đây được. Nếu thế thì cậu ấy buộc phải kết hôn. Với tôi sao? Thế thì loạn mất. Là kết hôn với Miyo, với cô gái nhà quê đó, với cái má như quả cà chua thối rữa đó, với đứa con gái ngu si ám mùi nước tiểu đó. Và tôi hoàn toàn rơi vào đau khổ. Chính lúc này nỗi đau của tôi mới đủ đầy... Nếu thế, có lẽ tôi sẽ bớt căng thẳng chăng? Sẽ có được sự giải tỏa dối trá trong một chốc lát chăng?... Tôi sẽ dựa vào điều đó, tin vào sự dối trá đó.
Etsuko lắng nghe bên ngoài cửa sổ, có con chim bạc má đầu đen đang hót líu lo. Cô dí hẳn trán vào lớp kính cửa, nhìn thấy bóng con chim nhỏ đang rỉa đôi cánh ướt nhẹp. Đường viền mắt trắng nhạt của con chim che đi đồng tử vừa nhỏ vừa lấp lánh sắc đen. Ở cuống họng nó có thứ như một sợi lông, nhô ra thụt vào, từ nơi đó phát ra tiếng hót khiến người ta tức điên lên... Etsuko phóng tầm mắt ra bên ngoài nhìn vào một thứ gì đó đang tỏa sáng. Mưa trở nên nhẹ hạt. Trong rừng hạt dẻ nơi tiếp giáp với khu vườn, điện thờ màu vàng bên trong ngôi miếu nhỏ mở ra, bừng sáng không gian.
Đến chiều thì mưa tạnh hoàn toàn.
Etsuko cùng Yakichi đi ra vườn chỉnh lại những bông hoa hồng đổ gục do thanh nẹp bị nước mưa cuốn trôi. Lúc này có những bông hồng đã gục mặt vào vũng nước đục ngầu cùng cỏ dại. Cánh hoa tán loạn trên mặt nước như thể đã trải qua một hồi vật lộn khổ sở.
Etsuko buộc lại dây cho thanh nẹp, đỡ bông hoa đứng thẳng lên. May là cành hoa chưa bị gãy. Khi chạm tay vào cánh hoa, cảm giác nằng nặng ẩm ướt khiến Yakichi tự mãn về khả năng trồng hoa của mình. Còn Etsuko chỉ để tâm đến cánh hoa màu hồng đậm xinh đẹp vừa dính vào ngón tay đã đem đến cảm giác thật mềm mại, dễ chịu.
Tuy vậy Yakichi làm công việc này bằng sự im lặng, không cảm xúc giống như có chuyện gì đó khiến lão buồn bực. Lão đang mặc một chiếc quần nhà binh, đi đôi ủng cao su, cúi lom khom người xuống, liên tục dựng lại những bông hoa. Lão im lặng làm công việc này bằng khuôn mặt hoàn toàn vô cảm, đó chính là cách làm việc của một người chưa bao giờ mất đi trong huyết quản dòng máu nông dân chính gốc. Etsuko cực kì yêu mến một Yakichi như vậy.
Tình cờ Saburo đi qua lối nhỏ lát đá ngay trước mắt Etsuko, rồi cậu lên tiếng:
“Tôi không để ý, thật là xin lỗi. Bây giờ đi chuẩn bị một chút rồi tôi sẽ quay lại làm ngay ạ.”
“Thôi được rồi. Cũng đã xong rồi,” Yakichi không nhìn mặt Saburo mà cứ thế nói.
Lúc ấy, Saburo vừa hạ mũ rơm xuống rồi nhìn về phía Etsuko, trên khuôn mặt tròn ngăm đen của cậu thấp thoáng nụ cười. Vành mũ rơm đã rách, rủ xuống dưới, ánh sáng mặt trời vẽ lên những vệt sáng trên trán cậu. Miệng cười khoe hàm răng rất trắng, như màu trắng tươi mới sau khi được nước mưa gột rửa. Nhìn vào đó, Etsuko như bừng tỉnh giấc.
“Vừa đúng lúc làm xong rồi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu đây. Đi lại đằng kia với tôi.”
Cho đến bây giờ, chưa bao giờ Etsuko đứng trước mặt Yakichi nói chuyện với Saburo bằng bộ dạng thành thật như thế. Dù sao đi nữa cũng là câu chuyện đường đường chính chính không cần phải giấu diếm Yakichi làm gì. Không chỉ thế, nếu bỏ những tình ý sâu xa ra khỏi câu chuyện này thì cũng chỉ là một lời rủ rê thẳng thắn mà thôi. Sau đây thì phải làm nghĩa vụ khó khăn của mình rồi, Etsuko nghĩ. Rồi cô nhắm mắt lại, nói ra những lời hoan hỉ sâu sắc bằng cảm giác có chút say sưa. Bởi vậy mà từ trong lời nói của cô lại xuất hiện một sự ngọt ngào không hề mong đợi.
Saburo len lén nhìn về phía Yakichi. Etsuko ấn vào khuỷu tay cậu rồi đẩy cậu về hướng con ngõ nhỏ ở gần cổng vào nhà Sugimoto.
“Cứ đứng như thế nói chuyện cũng được à?”
Từ phía sau Yakichi kêu lên có phần kinh ngạc.
“Vâng ạ,” Etsuko nói.
Sự ứng biến của cô đã khiến cơ hội nghe lỏm cuộc nói chuyện giữa cô với Saburo của Yakichi hoàn toàn thất bại.
“Khi nãy cậu định đi đâu vậy?”
Câu hỏi đột ngột của cô vốn dĩ chẳng có ý nghĩa gì trong tình huống này.
“Vâng, tôi muốn đi gửi một bức thư thôi ạ.”
“Thư gì, đưa cho tôi xem.”
Saburo không ngần ngại cho cô xem bức thư đã vo tròn nắm lại trong lòng bàn tay cậu. Là thư trả lời cho lá thư đã nhận của người bạn cùng quê. Bốn, năm dòng chữ được viết bằng nét chữ rất trẻ con, kể lại một số sự việc gần đây một cách đơn giản.
Hôm qua ở đây có lễ hội. Tôi cũng tham gia vào nhóm thanh niên, quậy phá rất vui vẻ. Bởi vậy đến hôm nay rất mệt mỏi. Tuy vậy, cảm giác quậy phá thật tuyệt, cực kì vui.
Etsuko cười ngặt nghẽo đến mức vai cũng rung lên.
“Thật là một bức thư đơn giản nhỉ?”
Vừa nói cô vừa trả lại bức thư cho Saburo nhưng có vẻ cậu đang có chút bất mãn vì bị chọc quê.
Dọc theo con ngõ nhỏ chính là một rừng phong. Trong rừng, những giọt nước mưa còn đọng lại và ánh nắng tràn trề buông xuống khắp nơi. Những chiếc lá phong đã chuyển màu đỏ, cơn gió đảo qua rung rinh dưới tán cây. Đi lên trên bậc đá, nhìn lên khoảng trời vẫn bị ngọn cây phong chiếm lấy có những khoảng trống nhỏ dưới tán lá. Qua những khoảng trống nhỏ ấy hai người bắt đầu chú ý đến những đám mây li ti trên nền trời.
Sự vui vẻ chẳng thể nào nói hết, sự phong phú chẳng thể nào mô tả được bằng lời của những giây phút im lặng này, mang theo cảm giác tội lỗi đến với Etsuko. Để hoàn tất nỗi đau của mình cô đã tự cho mình nghỉ ngơi đôi chút, nhưng đến mức này thì có thể nghi ngờ bản thân đang hưởng thụ rồi. Định để cho bản thân liên tục chìm vào những câu chuyện hỗn loạn đến bao giờ đây?
Hai người đi qua cây cầu. Mực nước của con suối đang dâng lên, trong làn nước đục ngầu màu đất có thể nhìn thấy rõ vô số cỏ nước màu xanh nương theo hướng của dòng chảy, giống như dưới mặt nước đang ẩn giấu một mái tóc vừa dày vừa đen, đầy sức sống. Đi xuyên qua rặng trúc sào là đến con đường thẳng tắp. Từ đó, có thể nhìn bao quát toàn cánh đồng rộng lớn đang ướt nhẹp sau cơn mưa, Saburo chợt dừng lại, gỡ chiếc mũ rơm xuống.
“Vậy, tôi đi nhé.”
“Đi gửi thư à?”
“Vâng.”
“Bây giờ có chuyện cần nói đây. Gửi thư để sau cũng được.”
“Vâng.”
“Nếu đi về phía thị trấn thì có thể gặp nhiều người quen, gặp họ thì cũng phiền lắm nên vừa đi bộ về phía đường cao tốc vừa nói chuyện nhé.”
“Vâng ạ.”
Có thể nhìn thấy trong mắt Saburo một tia bất an. Một Etsuko vốn xa lạ như thế đang giao tiếp thân thiết với mình như thế này. Cả về ngôn từ và cơ thể, cậu chưa bao giờ cảm thấy Etsuko gần mình đến thế.
Để che đi cảm giác bối rối, cậu đưa tay về phía lưng một cách không rõ ràng.
“Lưng cậu sao thế?” Etsuko hỏi.
“Vâng, hôm qua lúc lễ hội, lưng bị một vết thương nhỏ.”
“Đau lắm à?”
Etsuko nhíu mày hỏi.
“Không ạ, đã khỏi hẳn rồi ạ.”
Saburo vui vẻ trả lời. Etsuko chợt nghĩ, một làn da trẻ trung nhường này thì một vết thương nhỏ sẽ nhanh khỏi thôi.
Bùn lầy trên con ngõ nhỏ và cỏ dại ướt đẫm, lấm bẩn chân của Saburo và Etsuko. Cuối cùng thì con ngõ cũng dần thu hẹp lại, nếu sóng đôi thì không thể đi qua. Etsuko đi đằng trước, vừa kéo vạt áo lên vừa đi. Cô chợt cảm thấy bất an, liệu Saburo có đang đi đằng sau mình không nhỉ và muốn gọi tên cậu nhưng gọi tên hay là quay người lại đều là hành động mất tự nhiên.
“Không phải có xe đạp đi đến chứ?” Etsuko quay người lại hỏi.
“Không ạ.”
Gương mặt bối rối của Saburo đang ở ngay trước mắt cô.
“Thế à, hình như có nghe thấy tiếng chuông thì phải.”
Etsuko nhìn xuống dưới lảng tránh. Bàn chân to lớn, cục mịch của Saburo cũng lấm bùn giống như bàn chân cô. Etsuko cực kì thỏa mãn với cảm giác này.
Đường cao tốc lúc nào cũng vắng vẻ, lúc này tuyệt nhiên không có một bóng xe. Trên mặt bê tông, cỏ dại khô cong, trong những vũng nước còn sót lại sau cơn mưa in bóng cả một bầu trời mây gợn. Những bức tranh tươi sáng giống như chỉ vẽ bằng hai màu đen trắng đó chìm dần rồi biến mất vào đường chân trời xanh thăm thẳm của bầu trời buổi chiều hôm.
“Miyo có bầu rồi, cậu biết chưa?”
“Vâng, có nghe nói ạ.”
“Nghe từ ai vậy?”
“Miyo nói cho tôi biết.”
“Thế à?”
Etsuko cảm thấy trống ngực đập liên hồi. Việc đau đớn nhất với bản thân, cuối cùng vẫn phải nghe sự thực từ chính miệng Saburo. Trong sâu thẳm sự quyết tâm này vẫn có một niềm hi vọng phức tạp, bằng chứng chứng minh Saburo vô tội không hẳn là không thể tìm thấy. Ví dụ như, người đàn ông của Miyo là một thanh niên nào đó trong làng Maiden, đó là một gã đàn ông tồi tệ nên bao nhiêu lần Saburo đã khuyên nhủ nhưng Miyo đều không nghe theo, chẳng hạn... Có thể là sai lầm của một gã đàn ông có vợ nào đó một trong những nhân viên ở trụ sở hợp tác xã chẳng hạn.
Hy vọng rồi tuyệt vọng cứ đi đi lại lại trong tâm trí Etsuko, ở đó bóng dáng của sự thật được chứng minh, dần hiện rõ hình hài trước mặt. Trái tim cô khiếp sợ từng thứ một rồi bị chúng bóp nghẹt, không chỉ bởi những câu hỏi trực diện chạm vào tận sâu bên trong những khổ đau. Thứ giống như vô số hạt bụi sôi nổi ẩn mình trong bầu không khí dễ chịu sau cơn mưa, thứ giống như vô số nguyên tố nhảy nhót tưng bừng gấp gáp kết hợp lại một cách đầy mới mẻ, có thể vừa ngửi thấy cảm giác rạng rỡ của chúng vừa cảm thấy hơi lạnh mơn man trên làn da ở má nóng rực. Hai người họ im lặng hồi lâu, đi bộ trên con đường ô tô quạnh hiu không một bóng người.
“Đứa con của Miyo ấy mà.” Etsuko đột nhiên nói, “bố của đứa bé là ai?”
Saburo không trả lời. Etsuko chờ đợi. Cậu vẫn im lặng. Nếu sự im lặng kéo dài đến thế, dứt khoát nó phải mang một ý nghĩa nào đó. Việc chờ đợi khoảnh khắc có thể hiểu được ý nghĩa ấy khiến Etsuko không thể nào mà chịu nổi. Cô nhắm nghiền mắt, rồi lại mở ra. Người đang gặng hỏi chẳng phải chính là cô hay sao?... Etsuko len lén nhìn góc nghiêng khuôn mặt lúc Saburo đang cúi đầu tạo nên một cái bóng cứng nhắc bên dưới chiếc mũ rơm.
“Là cậu à?”
“Vâng, tôi nghĩ là thế.”
“Cái gì mà ‘tôi nghĩ là thế’, chính cậu cũng không chắc chắn ư?”
“Không ạ,” mặt Saburo trở nên đỏ lựng. Nụ cười gượng gạo tắt hẳn trên môi. “Chính là tôi đấy ạ.”
Etsuko sửng sốt mím chặt môi. Cô đã mất hi vọng vào việc Saburo sẽ chối bỏ việc này, cho dù sự chối bỏ đó chỉ là lễ nghĩa thông thường đối với cô đi nữa. Nếu cô có chút nào tồn tại trong trái tim Saburo thì đến giờ chắc chắn cậu không thể nào thú nhận được nữa rồi. Đúng như sự phán đoán của Kensuke và Yakichi, Etsuko thực ra đã biết sự thật, rằng Saburo là cha đứa bé từ trước, tuy nhiên cô vẫn cố gắng đặt cược thêm một lần vào tính tình nhút nhát của Saburo, hẳn người như thế sẽ không làm ra việc như vậy đâu.
“Thế sao?” Etsuko nói một cách mệt mỏi. Ngôn từ uể oải hơn bất cứ lúc nào. “Có nghĩa là cậu yêu Miyo sao?”
Đối với Saburo mà nói, từ ngữ này thực sự khó lý giải, một thứ xa vời như một loại từ vựng cao cấp chỉ dành cho một nhóm đối tượng đặc biệt. Từ ngữ này chứa đựng một sự thừa thãi nào đó, thiếu thực tế nào đó, như một cục bướu chẳng tác dụng gì. Tuy nói mối quan hệ giữa cậu và Miyo là mối quan hệ thiết thực nhưng cũng chẳng phải là mối quan hệ nhất định phải kéo dài vĩnh viễn. Đó là kiểu quan hệ nếu đặt trong bán kính nhất định thì không ngừng thu hút nhau nhưng nếu ra khỏi bán kính ấy lập tức sẽ trở thành trạng thái của một cục nam châm hết từ tính. Đối với mối quan hệ như thế thì từ ngữ gọi là “yêu” cực kì không phù hợp. Cậu đoán rằng Yakichi sẽ chia cắt mình và Miyo. Thế mà, sự phán đoán này lại không hề làm cậu đau khổ. Dù được thông báo về cái thai của Miyo nhưng người làm vườn trẻ tuổi này không hề có chút ý niệm nào rằng: mình sắp trở thành một người cha.
Sự tra hỏi của Etsuko cưỡng bức cậu nhớ lại nhiều điều. Hơn một tháng trước khi Etsuko đến làng Maiden, Yakichi bắt Miyo phải đến nhà kho lấy xẻng. Nó nằm tận trong góc nhà kho chật hẹp, không thể nào lôi ra được. Bởi thế cô phải gọi Saburo đến giúp. Trong lúc Miyo định cùng Saburo cố sức lôi cái xẻng ra thì gương mặt cô lọt vào bên dưới cánh tay Saburo, cô đỡ lấy cái bàn cũ đang đè lên cái xẻng. Lẫn trong mùi mốc meo, Saburo ngửi thấy mùi kem dưỡng da phụ nữ rất nồng trên gương mặt Miyo. Cậu đưa chiếc xẻng qua cho Miyo nhưng cô không nhận lấy mà mơ màng nhìn lên. Cánh tay Saburo, một cách bản năng vòng tay ôm Miyo thật chặt.
Đó có phải là tình yêu không nhỉ?
Khi mùa mưa sắp kết thúc, kiểu thời tiết giống như bị cầm tù này đang mong muốn kết liễu chính mình. Bị sự nôn nóng ấy xúi bẩy, Saburo nhảy từ cửa sổ xuống dưới một cách đầy kích động rồi đi vào cơn mưa đêm bằng chân trần. Cậu đi nửa vòng quanh nhà, sau đó gõ cửa sổ phòng Miyo. Khi mắt đã quen với bóng tối, có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt trắng nhợt đang ngủ của Miyo bên trong khung cửa kính. Miyo đã tỉnh giấc. Cô nhìn thấy gương mặt nhạt nhòa của Saburo đang từ bên ngoài nhìn vào trong phòng và cả hàm răng rất trắng của cậu. Thường ngày hành động của Miyo lúc nào cũng lờ đờ như một thiếu nữ uể oải nhưng bây giờ cô nhanh nhẹn phi ra khỏi đống chăn đệm. Ngực áo ngủ phanh ra, để lộ một bên bầu ngực. Áo ngủ phanh ra không hẳn vì áp lực của bầu ngực mà vì lúc này bầu ngực giống một cánh cung đang được kéo căng. Miyo cẩn thận đóng cửa sổ để không phát ra tiếng động. Saburo nhìn vào mặt cô rồi im lặng giơ đôi chân lấm bùn cho cô xem. Lấy một cái giẻ lau, cô bắt Saburo ngồi xuống khung cửa, tự tay lau đôi chân đầy bùn đất đó.
Đó có phải là tình yêu không nhỉ?
Trong một khắc, Saburo nếm lại cảm giác của một chuỗi hồi tưởng. Dù cậu ham muốn có được Miyo nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ nghĩ đến một thứ tựa như tình yêu. Suy nghĩ trong một ngày của cậu chỉ là dự định làm cỏ ngoài ruộng, giấc mơ mạo hiểm xin gia nhập hải quân nếu một lần nữa chiến tranh nổ ra, ảo tưởng về việc những lời tiên tri của Thiên Lý giáo sẽ thành hiện thực, ảo tưởng về thời điểm rượu từ trên trời rơi xuống đài Cam Lộ và ngày tận thế sẽ đến, nhớ về những ngày tiểu học vui vẻ quất ngựa rong ruổi nơi sơn dã, mong có một bữa tối ngon lành, khoảnh khắc suy nghĩ về Miyo, dù chỉ một phần trăm thời gian trong ngày cũng không có. Cậu đã muốn có được Miyo. Thậm chí là như thế thì suy nghĩ muốn có được Miyo vẫn trở thành thứ mờ nhạt, không chắc chắn. Điều đó cũng không khác gì sự thèm ăn thèm uống. Kỳ vọng của bản thân và những thứ tương tự kinh nghiệm trong một cuộc chiến buồn bã, đối với người trẻ tuổi khỏe mạnh này, dường như chẳng có sự liên quan nào nên cậu hoàn toàn không sợ hãi.
Bởi vậy, đối với câu hỏi mà Saburo không thể nào hiểu nổi này, chỉ bằng một chốc lát suy nghĩ cậu liền lắc đầu đầy hoài nghi.
“Không phải ạ.”
Etsuko không thể tin vào tai mình.
Sự hoan hỉ tỏa sáng trên gương mặt cô lại khiến người ta nghĩ đến một gương mặt bị sự thống khổ bao trùm hoàn toàn. Bị mê hoặc bởi đoàn tàu tuyến Hankyu đang lao đến, Saburo liếc mắt nhìn. Bởi thế mà cậu không để ý biểu cảm của Etsuko. Nếu chú ý hẳn Saburo sẽ bất ngờ vì sự khổ sở đã gây ra cho Etsuko, cậu chắc chắn cũng không tài nào lý giải nổi cảm giác ấy. Nếu lý giải được hẳn cậu sẽ vội vàng muốn thay đổi từ ngữ mình đã dùng.
“Không yêu ư?...” Etsuko lẩm bẩm như đang gặm nhấm niềm vui của bản thân.
“...Vậy, cậu vừa nói thật ư?” Như sợ Saburo sẽ lật lại lời nói của mình, cô tiếp tục dẫn dụ để cậu lại nói thêm một lần nữa câu “không phải ạ”.
“Không yêu tức là không quan tâm một cách đặc biệt, cậu thử nói cho tôi nghe xem cảm xúc thật sự của bản thân là gì. Cậu không yêu Miyo phải không?”
Saburo không quan tâm đến việc lặp lại điều mình đã nói một cách cẩn thận. “Yêu? Hay là không yêu?”, trời ơi, tại sao lại có những thứ phiền muộn vô nghĩa như vậy. Chuyện vụn vặt như thế này, tại sao cô chủ lại làm như là chuyện đại sự có thể khiến trời đất lộn nhào nhỉ? Ngón tay thọc sâu vào túi quần, chạm vào mấy miếng mực khô lấy từ đĩa đồ nhắm rượu của lễ hội hôm qua. Nếu lấy miếng mực khô này ra mút một chút, cô chủ sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Sự đau khổ nặng nề của Etsuko khiến Saburo có cảm giác muốn trêu chọc cô. Ngón tay sờ lên miếng mực khô trong túi quần rồi thoải mái rút ra ngoài. Lúc ấy Saburo giống như một con chó đã đùa giỡn quá trớn, cho miếng mực vào miệng, ngây ngô nói:
“Đúng vậy ạ. Không phải là yêu.”
Giả như Etsuko nhiều chuyện, cô sẽ đến thẳng chỗ Miyo và mách lẻo rằng, này, Saburo chẳng yêu cô đâu, thì cũng chẳng có gì là bất ngờ. Hai người yêu nhau thực lòng sẽ chẳng bao giờ nói với nhau những điều phức tạp kiểu như yêu hay là không yêu.
Sự khổ sở ngày này qua tháng khác sẽ làm con người ta trở nên ngu xuẩn. Tùy vào mức độ khổ đau mà những người này thậm chí còn không thể nghi ngờ sự chân thật của niềm vui.
Ngay lúc này, Etsuko tính toán toàn bộ sự việc. Cô vô thức tin vào sự chính nghĩa trong phong cách làm người của Yakichi. Cô nương theo suy nghĩ rằng, Saburo không yêu nhưng buộc phải kết hôn với Miyo. Cô cũng giấu đi sự đạo đức giả bằng phán đoán mang tính đạo đức rằng: Trách nhiệm của người đàn ông khi làm người phụ nữ anh ta không yêu có bầu chính là kết hôn. Thế rồi cứ thế đẩy Saburo vào vị trí của một người đàn ông như thế.
“Cậu nhìn có vẻ không phải người xấu,” Etsuko nói. “Cậu buộc phải lấy Miyo và sẽ sinh con với người mình không yêu đấy.”
Saburo đột nhiên quay lại nhìn Etsuko bằng đôi mắt sắc lẻm tuyệt đẹp. Để cưỡng lại ánh mắt này, cô thốt ra lời nói tiếp theo bằng ngữ khí mạnh mẽ.
“Cậu không từ chối được đâu. Gia pháp trong nhà từ xưa đến nay không cho phép ai lộn xộn. Cậu phải kết hôn, đó là mệnh lệnh của ông chủ. Là kết hôn đấy.”
Saburo mở to mắt bất ngờ trước hậu quả không lường trước được này. Cậu chỉ từng nghĩ đến việc Yakichi sẽ chia cắt hai người. Nhưng nếu kết hôn thì cũng tốt. Cậu chỉ lăn tăn suy nghĩ một chút về quan điểm của người mẹ nghiêm khắc của mình.
“Tôi nghĩ tôi phải nói chuyện với mẹ mình đã.”
“Cảm giác của cậu thế nào?” Etsuko cảm thấy day dứt khi chính mình thuyết phục Saburo đồng ý kết hôn.
“Nếu ông chủ quyết định tôi phải cưới Miyo thì tôi sẽ cưới ạ.” Saburo đã nói như vậy. Đối với cậu, dù cưới hay không thì cũng chẳng phải việc gì quan trọng.
“Vậy thì tôi cũng nhẹ bớt gánh nặng trong lòng,” Etsuko vui vẻ nói.
Vậy là vấn đề đã được giải quyết một cách cực kì đơn giản.
Etsuko bị những ảo ảnh do chính mình tạo ra lừa dối. Do sức ép của cô mà Saburo chẳng còn tâm trí nào say sưa với hạnh phúc khi sắp kết hôn với Miyo nữa. Cơn say này chẳng phải rất giống với một phụ nữ đang chịu tổn thương vì tình yêu liền tìm đến rượu giải sầu sao? Cầu xin một sự u mê hơn cả cảm giác của một cơn say, cầu xin sự mù mắt hơn cả cảm giác của những cơn mơ. Chẳng phải vì cố ý muốn mình tin vào một phán đoán sai lầm nên cứ liên tục uống rượu hay sao? Cơn say bị cưỡng bức này, có phải là thứ dựa dẫm vào một cốt truyện được dựng lên trong vô thức để làm bản thân bớt tổn thương hay không nhỉ?
Hai chữ “kết hôn” rõ ràng luôn khiến Etsuko sợ hãi. Cô giao phó việc sử dụng hai từ ghê sợ ấy vào tay Yakichi, rồi bị mệnh lệnh độc đoán của lão bắt phải gánh vác sự ngược đãi này. Giống như đứa trẻ núp sau lưng một người lớn nhưng lại muốn nhìn một đồ vật đáng sợ, về điểm này cô hoàn toàn dựa dẫm vào Yakichi.
Tại nơi giao nhau của con đường rẽ phải từ ga Okamachi và đường cao tốc, hai người nhìn thấy hai chiếc xe tuyệt đẹp rẽ vào đường cao tốc. Một chiếc màu trân châu, một chiếc màu xanh nhạt, là xe Chevrolet đời 1948. Tiếng máy nổ êm như nhung, vẽ lên một đường cong sát cạnh hai người họ. Trong chiếc xe phía trước có một đôi nam nữ trẻ tuổi, nhìn có vẻ hoạt bát. Khi xe đi qua bên cạnh Etsuko, cô có thể nghe thấy tiếng nhạc jazz phát ra từ radio phía trước ghế lái. Tiếng nhạc còn văng vẳng rất lâu trong màng nhĩ của cô. Lái xe của chiếc xe phía sau là một người Nhật, trên ghế sau mờ tối là đôi vợ chồng trung niên mắt sắc lẻm, tóc vàng đang ngồi im không nhúc nhích, giống hệt một đôi chim săn mồi.
Saburo khẽ há miệng, đầy vẻ bất ngờ.
“Mấy người này trở về Osaka đấy nhỉ?” Etsuko nói.
Ngay lúc đó đột nhiên sự hỗn tạp của nhiều loại âm thanh nơi đô hội xa xôi cưỡi gió bay đến đập vào tai Etsuko. Cô hiểu rất rõ, âm thanh từ Osaka bay đến đây hoàn toàn chỉ là tưởng tượng, đó chính là lý do những người nhà quê muốn mơ tưởng đến nơi thành thị cũng không thể mơ tưởng nổi. Đúng là thế, cái nơi gọi là thành thị chính là thứ kiến trúc luôn giả bộ có một thứ gì đó lớn lao bên trong nó, dụ dỗ những người tò mò. Thứ kiến trúc kì lạ ấy không bao giờ có thể mê hoặc nổi Etsuko.
Etsuko mong muốn mãnh liệt được nắm lấy cánh tay Saburo. Cô muốn được dựa vào cánh tay lơ thơ lớp lông măng vàng nhạt ấy, rồi cứ thế đi trên con đường này đến bất cứ đâu. Không hiểu từ bao giờ, hai người đã đứng trên khu phố hỗn tạp ở Osaka. Không biết từ bao giờ họ bị hai lớp sóng người đi bộ xô đẩy. Đến khi giật mình tỉnh lại, Etsuko nhìn quanh một cách đầy ngỡ ngàng. Từ khoảnh khắc ấy, cuộc sống của Etsuko có lẽ mới thực sự bắt đầu.
Có nên nắm lấy cánh tay Saburo không?
Cậu trai trẻ vô tâm này chán nản với người phụ nữ góa bụa nhiều năm đang im lặng đi bộ sóng đôi với mình. Cậu không biết người phụ nữ ấy sáng sáng vấn tóc cẩn thận chỉ để cho cậu xem mà cậu lại tập trung làm vườn, cậu chỉ liếc mắt nhìn qua bởi tò mò với kiểu vấn tóc kì lạ có mùi thơm mà thôi. Tuy nói là một người đặc biệt rất lạnh lùng xa cách nhưng ở bên trong người phụ nữ cao ngạo này cũng có cả sự mơ mộng của một thiếu nữ đang giấu diếm suy nghĩ muốn nắm lấy cánh tay cậu. Đó không phải là suy nghĩ trong mơ. Saburo đột ngột dừng lại, đi vòng sang bên phải.
“Về sao?” Etsuko hỏi trong lúc mở to đôi mắt như cầu khẩn. Màu mắt ươn ướt đó mang theo màu xanh tỏa sáng mờ nhạt giống như phản chiếu sắc trời chiều.
“Đã muộn rồi ạ.”
Không ngờ hai người đã đến tận nơi xa này. Trong bóng rừng cây ở đằng xa tít tắp, mái nhà Sugimoto huy hoàng trong ánh mặt trời.
Hai người họ trở về sau hơn ba mươi phút đi bộ.
Đau khổ của Etsuko từ đó mới thực sự bắt đầu. Một sự đau khổ đã được chuẩn bị đâu vào đấy từ trước đó. Giống như một người bất hạnh vừa đạt được thành công trong sự nghiệp cả đời mình thì mắc bệnh hiểm nghèo, vừa đau đớn vừa tĩnh lặng chờ đợi cái chết đến với mình. Từ con mắt của người ngoài cuộc nỗ lực một đời đến cạn máu tim của con người ấy cũng chỉ để đạt được một sự nghiệp thành công thôi sao? Hay là để đau khổ chờ đợi cái chết cô độc trong một căn phòng chất lượng cao ở bệnh viện? Là cái nào, không thể nào mà phân biệt được.
Etsuko chờ đợi một cách vui vẻ, đầy chấp niệm rằng cần một chút thời gian để bất hạnh giống như nấm mốc sinh trưởng, đục khoét con người Miyo, biến Miyo trở thành một người bất hạnh hoàn toàn. Kết cục của những cuộc hôn nhân không tình yêu cuối cùng cũng giống như Etsuko ngày trước, rơi vào hố sâu hủy diệt... (Nếu có thể nhìn sự việc bằng cách nhìn như thế này thì dù phải lãng phí cả một đời cũng không nuối tiếc. Nếu phải đợi đến khi tóc bạc trắng thì cô cũng muốn đợi...) Cô định mãi nhìn chằm chằm, không rời mắt chờ đợi kết quả ấy. Đối tượng để Saburo ngoại tình, cô không mong rằng đó nhất định phải là mình. Chỉ cần được nhìn thấy Miyo đứng trước mặt cô đau đớn, tuyệt vọng, mệt mỏi, sầu bi, sụp đổ hoàn toàn, chỉ cần như thế là được.
Nhưng sự tính toán này chẳng bao lâu nữa sẽ phản bội lại cô.
Sau khi nghe Etsuko kể lại sự việc, Yakichi công khai mối quan hệ của Saburo và Miyo, để khớp với sự nghe ngóng của những kẻ lắm chuyện trong làng, lão công bố rằng hai người ấy sớm muộn gì cũng thành vợ chồng. Để tránh có xáo trộn trong gia đình thì tạm thời vẫn để họ ngủ riêng mỗi người một phòng như trước, nhưng một tuần một lần cho phép họ được ngủ chung phòng. Hai tuần sau vào ngày 26 tháng Mười, Saburo đi đến lễ hội mùa thu của Thiên Lý giáo, lúc đó cậu sẽ nói chuyện với mẹ mình. Nếu cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ thì sau khi Saburo trở về, Yakichi sẽ đứng ra mời bạn bè của lão đến rồi tổ chức hôn lễ cho họ. Yakichi đối với việc này cực kì nhiệt tình quan tâm. Thỉnh thoảng lão lại nở một nụ cười giống như một cụ già phúc hậu, hình ảnh trước giờ chưa ai nhìn thấy ở lão. Bằng thái độ tốt bụng khác thường ít nhiều có thể hiểu được lý do, lão nhìn mối quan hệ của Saburo và Miyo bằng con mắt đầy rộng lượng. Không cần nói cũng biết, thái độ mới mẻ này của Yakichi chính là do lúc nào trong đầu lão cũng có sự tồn tại của Etsuko.
Hai tuần ấy là thế nào nhỉ? Etsuko lại nhớ ra những đêm không ngủ từ mùa hạ đến mùa thu, cô bị dày vò vì chồng liên tục nhiều đêm không về nhà. Bây giờ cảm giác ấy lại ùa về, rõ ràng và sinh động. Ban ngày, bị tiếng loẹt quẹt của đế giày làm cho băn khoăn, muốn gọi điện thoại lại chần chừ lưỡng lự. Bao nhiêu ngày không nuốt nổi một miếng cơm, uống nước xong lại nằm bẹp trên giường. Buổi sáng hôm đó, lúc uống nước, cảm thấy dòng nước lạnh ngấm vào trong cơ thể mình, đột nhiên cô nghĩ đến việc uống thuốc độc. Khi tinh thể thuốc độc màu trắng lặng lẽ hòa vào nước thành một thứ chất lỏng đầy khoái cảm, Etsuko rơi vào trạng thái ngây ngất. Nhưng giọt nước mắt chẳng chút cảm xúc nào cứ vậy ào ạt chảy ra.
Triệu chứng giống như khi đó, thuốc độc phát tác cùng với sự run rẩy trong cái lạnh giá khó tả, mu bàn tay cũng nổi da gà. Đây chẳng phải là cái lạnh lẽo bên trong nhà ngục hay sao? Sự phát tác này chẳng phải là cơn phát bệnh của một tù nhân hay sao?
Sự vắng bóng của Ryosuke đã làm khổ cô, đến giờ việc nhìn thấy Saburo trước mắt mình lại khiến cô liên tục bị dày vò. Hồi mùa xuân, Saburo đi đến giáo hội Thiên Lý giáo, khi cậu vắng mặt, sự vắng mặt của cậu đem đến cho Etsuko cảm xúc thân mật còn hơn là việc thường xuyên nhìn thấy cậu. Bây giờ cô bóp chặt tay mình, không cho phép mình chạm vào Saburo ngay cả khi chỉ dùng một ngón tay, thậm chí nhất định phải nhìn cảnh Miyo và Saburo say sưa trong tình cảm nồng thắm của riêng họ. Điều đó thật là tàn khốc, giống như thể chịu hình phạt nhổ từng sợi lông trên người mình. Nhưng đó lại là hình phạt do cô tự mình muốn chịu. Etsuko chán ghét bản thân đã không chọn cách đuổi cổ Saburo, rồi loại bỏ đứa con của Miyo. Sự hối hận hầu như khiến Etsuko thấy mình không chốn nương thân. Thứ dục vọng không muốn buông tha Saburo trong trái tim cô đã trở thành một sự dày vò đầy sợ hãi như thế.
Tuy nhiên nếu nói là hối hận, không phải chính là sự lừa dối bản thân của Etsuko hay sao? Điều đó chẳng phải là sự khổ sở ngược tâm mà chính bản thân cô kì vọng hay sao? Đó là sự đau khổ đương nhiên đã được dự đoán từ trước, tự bản thân cô hiểu rõ điều này hơn ai hết... Nếu không phải người lúc nào cũng ham muốn một sự khổ đau có nguồn cung cấp vô hạn thì đã chẳng phải là Etsuko nữa rồi.
Ngày 15 tháng Mười, chợ hoa quả ở Okamachi mở cửa, những loại trái cây có chất lượng tốt nhất sẽ được đưa đến Osaka, bởi vậy ngày 13 nắng đẹp quả là một sự may mắn. Vì thu hoạch quả hồng mà nhà Sugimoto cộng thêm cả gia đình Okura vô cùng bận rộn. Năm nay hồng được mùa hơn hẳn những loại hoa quả khác.
Saburo trèo lên cây, Miyo chờ đợi bên dưới, nếu thấy cái giỏ treo ở cành cây đầy thì sẽ thay bằng cái giỏ khác. Khi cây rung mạnh, từ bên dưới nhìn lên qua tán lá, cả một khoảng trời xanh trong, rực rỡ cũng như thể đang lắc lư. Miyo ngước nhìn lên chuyển động của gan bàn chân Saburo đâu đó núp sau những lùm cây.
“Đầy rồi đấy,” Saburo nói.
Cái giỏ đầy những quả hồng rạng rỡ trong ánh nắng va vào cành cây rồi được Miyo giơ cả hai tay đỡ xuống dưới. Sau đó Miyo đặt giỏ hồng xuống đất một cách vô cảm. Chiếc quần mặc trong lốm đốm lộ ra theo sự chuyển động của đôi chân.
“Leo lên đây đi,” Saburo gọi.
“Được,” Miyo trả lời.
Rồi bằng tốc độ nhanh một cách bất ngờ, cô leo lên cây.
Etsuko đi đến với khăn quấn đầu và dây vải buộc tà áo ra phía sau lưng, ôm lấy cái giỏ trống không rồi đưa lên cây cho họ. Cô lắng nghe giọng nói mê hồn trên cây. Saburo đang ngăn Miyo lại, có vẻ cố tránh đôi tay Miyo đang đùa giỡn quá trớn. Miyo vừa hét lên vừa cố gắng nắm lấy cổ chân Saburo đang đu đưa trước mắt mình... Trong mắt của bọn họ không hề có Etsuko đang ẩn mình phía dưới tán cây.
Đúng lúc đó Miyo cắn vào tay Saburo. Saburo liền giả vờ mắng lại một câu, nghe như đùa cợt. Miyo lại nhảy sang cành cây khác, cao hơn cành cây mà Saburo đang đứng. Bởi vì điệu bộ giống như đứng cao hơn mặt Saburo một bậc nên Saburo đưa tay ấn vào đầu gối cô. Đến lúc này cành cây rung lắc liên tục làm ngọn cây vốn được trang trí bằng rất nhiều quả hồng và tán lá cũng rung lên giống như đang cười. Những cái cây bên cạnh cũng rung rinh một cách kì quặc.
Etsuko nhắm mắt lại, tránh xa chỗ đó. Sống lưng lạnh như băng, cô chạy thật nhanh.
Văng vẳng bên tai tiếng Maki đang sủa.
Trên cái chiếu rơm mà Kensuke trải ra ở sau bếp, vợ nhà Okura và Asako đang lựa quả hồng. Cô nhanh chóng tìm một phần việc không cần chạy qua chạy lại, thế mà họ đang làm việc cực kì cẩn thận, không có một thiếu sót gì.
“Etsuko, chọn hồng không?” Kensuke lên tiếng. Etsuko không trả lời.
“Sao vậy? Mặt mũi xanh mét thế này?”
Kensuke lại nói thêm. Etsuko vẫn không trả lời, cứ thế xuyên qua bếp đi về phía sau nhà. Rồi dường như chính bản thân cô cũng không chú ý, liền đi về phía bóng cây dẻ gai. Rồi cô vất cái giỏ trống không xuống thảm cỏ, ngồi xổm xuống, hai bàn tay bưng mặt.
Bữa tối hôm đó, Yakichi dừng đũa nói một cách hào hứng.
“Saburo và Miyo ấy mà, giống hệt như hai con cún con. Miyo bị con kiến bò vào lưng thôi cũng kêu ầm ĩ cả lên. Mấy lần lượn qua trước mặt ta, ta nghĩ việc này thì chỉ có Saburo giải quyết được. Cái tên Saburo này còn làm bộ mặt ủ rũ khó chịu. Định giở trò lừa đảo đến mức phải làm ra bộ mặt như vậy ư. Một con khỉ chẳng có kỹ năng lừa người nào cũng có thể hành động như thế. Thế mà lúc thọc tay vào lưng Miyo lại chẳng tìm thấy con kiến nào. Ngay từ đầu có con kiến nào không thì cũng là việc đáng ngờ đấy. Cái đứa con gái này, lúc ấy lại nhột, cười sằng sặc lên, cười không dừng lại được. Có người cười nhiều quá mà sảy thai rồi đấy, mày từng nghe chưa Miyo? Nhưng Kensuke lại bảo, đàn bà hay cười lúc mang thai khiến đứa con được xoa bóp thường xuyên, mà người mẹ cũng chóng hồi phục sau sinh. Bất ngờ nhỉ?”
Câu chuyện vặt này khiến Etsuko đau đớn như toàn thân bị kim châm, mơ hồ nhớ lại cảnh mình đã nhìn thấy trên cây. Không chỉ có thế, cổ của cô cũng đau như phải đeo một cái gông bằng băng đá.
Tinh thần đau khổ của Etsuko như nước sông tràn bờ nhấn chìm cả cánh đồng, từng chút một phạm vào da thịt. Đó giống như tín hiệu cảnh báo nguy hiểm phát ra khi tinh thần không thể chịu đựng nổi vở kịch đang diễn này.
Có được không nhỉ? Là ngay trước khi con thuyền chìm xuống. Ngươi vẫn chưa kêu cứu phải không? Bởi vì ngươi đã quá lạm dụng con thuyền tinh thần đó nên cũng chôn cất luôn chỗ dựa dẫm cuối cùng mà mình có thể cầu xin. Đến lúc này, chỉ có thể dựa vào sức lực của bản thân để bơi qua biển. Khi đó trước mặt ngươi chẳng có gì khác ngoài cái chết. Như vậy có được không nhỉ?
Đau khổ, cứ như vậy, có thể viết lại một cách đầy răn đe. Phút cuối cùng ở trên đoạn đầu đài, cơ thể con người của cô có lẽ đã đánh mất chiếc xương sống chống đỡ cho tinh thần của chính mình. Sự khó chịu này giống như từ đáy tim đến cuống họng có vô số viên bi thủy tinh lớn cứ trào lên tắc nghẽn. Sự khó chịu này giống những vết nứt trên đầu do cơn đau làm đầu sưng to lên gây ra.
Tôi nhất quyết không kêu cứu.
Cô đã nghĩ như vậy.
Để dựng lên một lý do có thể chứng minh cho suy nghĩ liều lĩnh rằng: bản thân mình là người hạnh phúc, bây gi?