← Quay lại trang sách

Chương 5

“Saburo đã về rồi, đi theo hướng con đường tắt bên ruộng lúa chỗ mấy căn nhà ở xã hội ấy. Đứng từ trên tầng hai cũng nhìn thấy. Mà lạ nhỉ, sao chỉ có một mình thế kia. Không thấy cậu ta đi cùng bà mẹ.”

Lúc Chieko đến chỗ Etsuko đang nấu cơm và thông báo tin tức ấy là buổi chiều tối ngày 27 tháng Mười, chỉ một ngày sau đại lễ của Thiên Lý giáo. Etsuko lúc đó đang dùng vỉ nướng cá thu trên bếp lò. Nghe thấy tin này, liền đặt vỉ nướng cá sang tấm phản bên cạnh rồi nấu một ấm nước. Hành động tĩnh lặng này gây ấn tượng mạnh mẽ như thể đem quy củ kết hợp với cảm xúc cá nhân của mình. Rồi cô đứng lên, thúc giục Chieko cùng đi lên tầng hai với mình.

Hai người phụ nữ gấp gáp đi lên cầu thang.

“Cái cậu Saburo này lúc nào cũng không để người khác yên thân.”

Kensuke lên tiếng khi đang nằm dài đọc tiểu thuyết của Anatole France. Trong một chốc lát, bị cái nhiệt tình của hai người phụ nữ lôi kéo, anh cũng ghé mặt vào cửa sổ quan sát bên ngoài.

Bên ngoài khu rừng ở hướng tây khu nhà ở xã hội, vầng mặt trời đã chìm xuống quá nửa. Bầu trời ngập bóng nắng lúc chiều tà nhìn giống một cái lò than.

Giữa những thửa ruộng đã gặt xong, một bóng người đi bộ thong thả, còn ai khác ngoài Saburo. Có cái gì kì lạ đâu nhỉ? Vào đúng ngày dự định, đúng thời khắc dự định thì cậu quay về.

Cái bóng đổ ra phía trước cậu cứ kéo dài theo từng nhịp bước chân. Cái túi đeo trên vai rung rung, một tay cậu ấn vào cái túi nhìn như học sinh trung học. Cậu không đội mũ. Nhìn cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi, lo âu. Nhìn cậu thậm chí còn có cảm giác thoải mái, yên tĩnh. Tuy nhiên nhìn cậu lại không có chút chậm chạp, uể oải nào mà ngược lại, cực kì vui vẻ. Nếu cứ đi trên con đường đó như vậy thì sẽ ra đến tận đường lớn. Cậu rẽ trái vào con đường bờ ruộng. Đi bên cạnh những giá phơi lúa nên cậu phải cẩn thận hơn khi nãy, vừa chú ý hai bên vừa đi.

Etsuko nghe thấy tiếng trống ngực mình đập thình thịch, không phải vì vui mừng hay sợ hãi. Điều cô đang chờ đợi là tai họa hay là hạnh phúc, cô thực sự không thể phân biệt rõ ràng. Dù tốt hay xấu thì điều cô chờ đợi đang dần dần đến bên cạnh cô. Điều nên đến và cũng là điều đã đến. Với linh cảm cực kì xấu này, những lời nói ra cũng không thể nói một cách đơn giản được. Khó khăn lắm cô mới mở lời với Chieko:

“Làm như thế nào được nhỉ? Em nên làm thế nào thì ổn đây?”

Nếu như một tháng trước đây mà nghe thấy những lời bối rối này từ miệng Etsuko, hẳn Kensuke và Chieko không biết sẽ bất ngờ đến mức độ nào. Etsuko đã thay đổi rồi. Người phụ nữ mạnh mẽ nay đã mất hết sức mạnh rồi. Bây giờ điều cô hi vọng là sau khi trở về, Saburo chưa biết bất cứ điều gì liền ném cho Etsuko điệu cười tử tế sau cùng, rồi khi biết được điều nên biết thì bắt đầu ném sự chửi rủa dữ dội về phía cô. Bao nhiêu đêm, hai sự việc đó cứ thay nhau giày vò Etsuko. Sự việc đến sau đó, cô đã biết nó sẽ diễn ra như thế nào. Saburo sẽ chửi mắng cô, rồi chạy đi tìm tung tích Miyo chăng? Giờ này ngày mai, Etsuko chắc sẽ không còn nhìn thấy Saburo nữa rồi. Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng cô tự cho phép mình đứng từ ban công tầng hai ngắm nhìn cậu bằng đôi mắt xa xăm.

“Em lạ nhỉ. Tỉnh táo lại đi nào,” Chieko nói. “Dũng khí lúc đuổi Miyo đi đâu rồi? Lấy cái dũng khí ấy ra thì không việc gì mà không thể làm cả. Anh chị thực sự phải nhìn lại em đấy. Anh chị thực sự khâm phục em.”

Chieko choàng tay lên vai Etsuko bằng một cảm xúc sâu sắc như dành cho một người em gái.

Đối với Etsuko mà nói, việc đuổi Miyo đi chính là sự khuất phục, sự nhượng bộ và sự sửa chữa đầu tiên để ứng phó với nỗi đau khổ trong lòng mình. Nhưng trong mắt vợ chồng Kensuke, đó đơn giản là việc Etsuko đã bắt đầu biết gây hấn, tấn công với người khác.

“Người phụ nữ mang bầu bốn tháng phải vác hành lý trên vai đi ra khỏi nhà, thật là một việc nghiêm trọng.” Từ tận trong tim, Chieko suy nghĩ như vậy.

Tiếng khóc của Miyo, thái độ không chùn bước của Etsuko, sự lạnh lùng của Etsuko khi tiễn Miyo ra tận nhà ga rồi tống cổ Miyo lên tàu. Sự việc kịch tính xảy ra ngay trước mắt ngày hôm qua khiến vợ chồng Kensuke vô cùng kích động. Ở làng Maiden, có thể nhìn thấy những sự việc kích thích nhường ấy, quả là không thể tưởng tượng nổi. Miyo cõng hành lý được buộc vào lưng bằng dây thừng, bước xuống dưới từng bậc đá, Etsuko đi theo sau nhìn như cảnh sát áp giải tội nhân.

Yakichi đóng cửa phòng mình, dù Miyo đến cáo biệt cũng không dám ló mặt ra chỉ nói vọng ra một câu: Cảm ơn cô đã phục vụ gia đình này. Asako ngạc nhiên không nói nên lời, cô ta hoàn toàn không hiểu việc gì đang xảy ra nên thực sự hoang mang. Vợ chồng Kensuke chẳng nghe được một lời giải thích nào nhưng đã tự mình lý giải theo cách hiểu của riêng mình về một tội ác và sự vô đạo đức nào đó, điều này khiến họ cực kì đắc ý. Hai người đó đang tự phụ vì có thể lý giải sự việc theo hướng của một chuyện vô đạo đức như thế. Điều này là sự bốc đồng giống như một tay kí giả cải trang thành người đứng đầu xã hội.

“Việc khó khăn nhất em đã làm được rồi, phần còn lại cứ để anh chị giúp. Nếu có việc gì cần đến anh chị thì đừng ngại. Anh chị sẽ cố gắng hết sức.”

“Anh chị sẽ hành động vì em, đối với cả bố, đến lúc này cũng không cần thiết phải e ngại đâu.”

Hai vợ chồng cùng đứng bên cửa sổ, kẹp Etsuko ở giữa, tranh nhau nói. Etsuko đưa cả hai tay vén tóc mai rồi thẳng thắn quay lưng đi đến trước bàn trang điểm của Chieko.

“Cho em xin một chút nước hoa có được không?”

“Xin mời!”

Etsuko nhận lấy chai nước hoa màu lục, nhỏ một vài giọt ra tay rồi xoa lên hai bên thái dương. Chiếc gương được phủ bởi một tấm vải nhuộm Yuzen đã phai màu. Cô không lấy tấm vải ra, vì sợ phải nhìn khuôn mặt mình thật khủng khiếp ở trong gương. Nghĩ đến việc lát nữa mình sẽ đối mặt với Saburo bằng khuôn mặt này khiến cô trở nên bất an, liền đưa tay vén một góc tấm vải lên. Màu son không quá đậm đấy chứ? Cô liền lau bớt son trên môi bằng một chiếc khăn nhỏ đắt tiền được bo viền cẩn thận.

So sánh kí ức hành động và kí ức tình cảm của Etsuko thì sẽ rút ra điều gì nhỉ? Ngày hôm qua, khi Miyo vừa nói vừa khóc vì bị đuổi việc một cách vô lý, Etsuko hững hờ nghe, không hề nhíu mày dù chỉ một cái, cô bắt người phụ nữ đang mang thai ấy vác một đống hành lý rồi đi theo giống như là tống tiễn khỏi nhà. Một Etsuko như thế cùng với Etsuko của hiện tại, không ai có thể tin được là biểu hiện có thể xuất hiện trên cùng một người. Nếu cô không hối hận thì cũng chẳng có sự kháng cự mạnh mẽ của cảm giác căng thẳng, lại thêm những nỗi đau trong quá khứ và sự chồng chất của cảm giác mục rỗng ngoan cố nào đó khiến cô không quan tâm đến việc mình đang ngồi ở phòng Kensuke, một chỗ không thích hợp chút nào. Ngược lại cô còn cho họ thấy vẻ uể oải rất mới lạ ở mình. Điều đó không phải chính là thứ biểu thị cảm giác tội lỗi sao?

Vợ chồng Kensuke đã bỏ sót cơ hội được làm người hùng này.

“Bây giờ nếu Etsuko bị Saburo ghét thì cũng chẳng thể làm được gì nữa. Bố đã đẩy hết trách nhiệm sang vai em rồi, nếu bố đứng trên tư cách của chính bố mà đuổi Miyo đi là tốt nhất, thế mà cho đến giờ bố có làm gì đâu.”

“Bố bảo sẽ chẳng nói gì với Saburo đâu nhưng sẽ có lời xin lỗi coi như gánh vác toàn bộ trách nhiệm.”

“Bố nói xin lỗi là đương nhiên, tóm lại cứ để anh chị lo liệu, sẽ không tệ đâu. Có thể nói là Miyo nhận được điện báo rằng bố mẹ cô ta ốm nặng, phải về quê gấp cũng được.”

Etsuko bừng tỉnh. Cô chẳng nhìn thấy hai người đang nhiệt tình cho lời khuyên trước mặt mình mà chỉ thấy một cặp vợ chồng chuyên chỉ dẫn những điều dối trá dẫn cô đến với lãnh địa đầy sương mù nào đó. Etsuko không nên để bản thân chìm vào làn sương mờ mịt ấy lần thứ hai. Nếu thế chẳng phải hành động quyết liệt ngày hôm qua sẽ trở thành vô ích hay sao?

Dẫu cho Etsuko đuổi Miyo đi là hành vi bày tỏ tình yêu dồn nén bao lâu nay với Saburo, nhưng dù thế nào thì Etsuko chính là đang vì mình, vì sự sống của chính mình, chẳng còn cách nào khác cô phải hành động. Đâu đó trong suy nghĩ của cô cho rằng đây là bổn phận và thích thú với nó.

“Buộc phải cho Saburo biết, em chính là người đuổi Miyo đi. Đương nhiên em sẽ là người nói với Saburo. Không cần phải giúp đỡ em đâu. Em sẽ một mình làm việc đó.”

Kết luận lạnh nhạt của Etsuko khiến vợ chồng Kensuke chỉ có thể nghĩ rằng đó là lời tuyên bố của một tâm trạng hỗn loạn, bất cần.

“Em hãy bình tĩnh suy nghĩ đi. Nếu làm như vậy chẳng phải mọi việc sẽ thành công cốc sao?”

“Đúng như Chieko nói, làm vậy chính là hạ sách. Hãy để anh chị giải quyết cho. Đừng có làm mọi việc tệ đi như thế.”

Chẳng rõ vì sao Etsuko lại mỉm cười, khẽ nhếch khóe môi. Etsuko nghĩ rằng, ngoài việc khiến hai người này tức giận, rồi biến họ thành đối thủ của mình thì không còn cách nào khác loại trừ phiền phức khi phải mang ơn họ. Vì dù có mang ơn họ cũng chẳng giúp được gì. Vừa đứng im vừa đưa tay ra phía sau sửa lại nút thắt của chiếc đai áo, nhìn cô giống như con chim to lớn mệt mỏi đang rỉa đôi cánh ủ rũ. Rồi cứ vậy cô đi xuống dưới bậc thang.

“Thực sự không cần giúp em đâu. Điều này thực ra làm em rất vui đấy chứ.”

Kiểu hành động này của Etsuko khiến vợ chồng Kensuke thật sự sửng sốt. Họ tức giận như thể một người đàn ông đến cứu hỏa nhưng lại bị cảnh sát ở hiện trường ngăn lại. Trong quá trình chữa cháy, nước có thể dập lửa nên là thứ vô cùng quan trọng. Thế mà, họ lại là loại người mang theo một ít nước ấm đựng trong chậu sắt dùng để rửa mặt để đi chữa cháy.

“Người có thể phủi đi sự tử tế của người khác như vậy thật là đáng ngưỡng mộ đấy,” Chieko nói.

“Nhưng tại sao mẹ của Saburo lại không đến nhỉ?” Kensuke nói điều đó xong mới nhận ra sai lầm khi chưa từng đem phát hiện này vào câu chuyện lúc nãy để nói với Etsuko, lại để mình bị tác động vì lời nói và hành động của một Etsuko đang trong lúc tâm trạng hỗn loạn vì sự trở về của Saburo.

“Việc đó cho dù thế nào thì cũng là việc tốt đấy chứ nhỉ? Từ bây giờ mình dứt khoát sẽ không đứng về phía Etsuko nữa nên việc đó ngược lại lại khiến em thấy vui đấy.”

“Bởi vậy mà yên tâm đi, sắp được xem kịch hay rồi.”

Kensuke nói thẳng tâm địa mình ra như vậy. Bất giác, anh ta trở nên buồn bã vì hình ảnh ứng xử tao nhã dù đối mặt với ngay cả một câu chuyện bi thảm mà anh ta luôn tỏ ra nay đã lộ mặt thật.

Etsuko xuống dưới tầng trệt rồi ngồi xuống cạnh bếp lò. Hạ ấm nước đang sôi xuống rồi nhấc vỉ nướng cá đặt lại lên bếp. Dưới mái hiên, Yakichi đặt một tấm ván, trên đó lại đặt một chiếc bếp lò. Món ăn phụ của Yakichi và Etsuko đang được nấu trên bếp lò. Bởi vì Miyo đã bị đuổi đi nên từ hôm nay mọi người trong nhà phải thay phiên nhau nấu cơm. Hôm nay tới phiên Asako nấu. Trong lúc Asako nấu nướng ở trong bếp thì Nobuko hát ru Natsuko bằng một bài đồng dao. Tiếng hát kì quặc, hài hước đó vang lên trong từng căn phòng đang chìm dần vào bóng tối lúc chiều tà.

“Có việc gì xảy ra vậy?”

Yakichi bước ra khỏi phòng, ngồi xổm xuống cạnh bếp lò, lấy một lượng vừa đủ đồ ăn kèm rồi lật cá nướng.

“Saburo đã về rồi ạ.” Etsuko nói.

“Đã về rồi à?” Yakichi hỏi lại.

“Không, còn chưa về tới nhà.”

Cách mái hiên bốn, năm thước là một hàng rào bằng cây trà. Dấu vết của hoàng hôn còn lưu lại giống như thể trên những ngọn trà có ánh sáng bám vào. Nụ trên cây còn cứng chưa thể nở thành hoa nhìn giống như vô số điểm ảnh giống nhau đang tụ hợp lại. Hàng rào không được cắt tỉa cẩn thận nên có mấy cành nhỏ mọc nhô lên trên, chúng nhận lấy ánh sáng từ phía dưới đâm lên tạo ra một cảm giác huy hoàng tự tại hơn nữa.

Âm thanh huýt sáo đang đi lên bậc thang đá, càng lúc càng đến gần. Đó chính là Saburo.

Etsuko cảm thấy luyến tiếc không ngừng khoảnh khắc trước đây khi đang cùng Yakichi chơi cờ vây thì Saburo đến chúc ngủ ngon trước khi cậu về phòng ngủ. Bây giờ khoảnh khắc ấy không thể nào quay lại nữa rồi. Etsuko giấu đi ánh mắt ấy của mình.

“Tôi đã về rồi đây ạ.”

Saburo nhô nửa thân lên trên hàng rào rồi cất tiếng gọi. Ngực áo sơ mi phanh ra, có thể nhìn thấy yết hầu ngăm đen. Ánh mắt Etsuko đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hồn nhiên, trẻ trung của cậu. Có lẽ đây là lần thứ hai, một cách rất tình cờ cô được nhìn thấy gương mặt như thế của Saburo, sự chăm chú này đến cùng với một sự gắng gượng vừa ngọt ngào vừa đau khổ.

Yakichi chào lại Saburo bằng thái độ có vẻ lơ đễnh. Lão không nhìn Saburo mà chỉ tập trung liếc về phía Etsuko. Ngọn lửa trong lò thỉnh thoảng bùng lên khi mỡ cá nhỏ xuống. Etsuko cứ giữ nguyên tư thế cũ nên Yakichi đành phải vội vàng thổi tắt lửa trong lò.

Có chuyện gì thế này. Mọi người trong nhà này đều quan tâm thái quá đến chuyện tình cảm của Etsuko, thế mà chỉ có thằng nhãi này lại không hề để tâm một chút nào.

Yakichi lại thổi tắt ngọn lửa mỡ cá cháy bùng lên bằng một thái độ cáu kỉnh.

Về phía Etsuko, cô biết rõ rằng: dũng khí một lần bùng nổ để bày tỏ tình yêu với Saburo, thứ mà cô chỉ duy nhất từng phô bày ra trước mặt vợ chồng Kensuke, thực ra chỉ là thứ dũng khí không có thật. Tại sao cô lại muốn có thứ dũng khí ghê sợ này hơn cả việc nhìn thấy nụ cười rạng rỡ, thuần khiết của Saburo. Bây giờ chẳng ai có thể giúp cô được nữa.

...Nói là như thế nhưng không chừng dũng khí mà Etsuko đã phô bày ra, ngay từ đầu lại bao gồm cả dự định bỏ cuộc giữa chừng. Thời gian yên ổn mà Saburo chưa được ai nói cho biết sự thật, thời gian chí ít thì Etsuko và Saburo cũng có thể sống cùng dưới một mái nhà mà không căm ghét nhau, thêm cả việc cầu xin hi vọng sự gian trá cứ kéo dài ra mãi mãi. Chẳng phải những điều này đang tồn tại cùng nhau trong suy nghĩ của cô hay sao?

Một lúc sau, Yakichi nói.

“Về rồi đấy à? Anh không dẫn mẹ anh về cùng sao?”, Yakichi nói.

“Thật sao?” Etsuko bất giác thốt ra có vẻ nhẹ đi gánh nặng giống như bây giờ mới để ý việc này, rồi không cưỡng lại được sự bất an vui vẻ, đầy dị dạng.

“Nói thử xem sao, mẹ cậu đến sau hay là không đến vậy?”

“Thôi đi, nếu hỏi chuyện đó chẳng phải lại phải bắt đầu nói về việc của Miyo sao?”

Yakichi cắt lời Etsuko bằng bộ dạng mỉa mai giống như làn da nhũn nhão, già nua của lão.

Hai ngày sau đó, Etsuko sống trong trạng thái yên ổn kì lạ. Hai ngày này giống như sự chuyển biến tốt của một bệnh trạng phức tạp. Tình hình khiến một bệnh nhân nhẹ dạ lại một lần nữa hướng khuôn mặt mình về phía hi vọng đã từng từ bỏ trước đây, khiến những người chăm sóc phải len lén che đi nỗi đau nơi đuôi lông mày. Tình trạng hồi phục giả tạo khó lý giải này thường chỉ xuất hiện ở những người bệnh đã đi vào giai đoạn tuyệt vọng cuối cùng mà thôi.

Chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? Có phải là hạnh phúc sẽ đến không?

Etsuko dẫn Maki đi tản bộ một đoạn đường khá dài. Hôm nay Yakichi đến ga Umeda để nhờ vả chuyện vé tàu, Etsuko dắt Maki đến ga Okamachi để tiễn lão. Đó là buổi chiều ngày 29.

Hai, ba ngày trước chính ở bãi đỗ xe này cô đã tống cổ Miyo đi bằng một khuôn mặt lạnh nhạt, bây giờ cô đứng dựa vào hàng rào sơn trắng để nói chuyện với Yakichi. Hiếm khi được nhìn thấy Yakichi trong bộ comple, tóc cắt gọn gàng như hôm nay. Ngay cả gậy gỗ snake cũng mang theo. Lão đã bỏ lỡ bao nhiêu con tàu đi đến Umeda rồi.

Yakichi cảm thấy bất an vì bộ dạng hạnh phúc chưa từng thấy ở Etsuko. Con chó bận rộn đánh hơi xung quanh. Etsuko nhón mũi guốc Geta , đôi lúc dáng vẻ có hơi lảo đảo rồi mắng con chó. Với đôi mắt ướt và nụ cười nhẹ nhàng như một thói quen, cô nhìn chằm chằm vào mấy người đi đi lại lại trước cửa hàng thịt và cửa hàng sách. Mấy lần họ dừng lại nhưng chẳng mua gì. Trước cửa hàng sách có lá cờ vàng đỏ quảng cáo tạp chí dành cho trẻ con đang bay phần phật. Một buổi chiều râm mát đầy gió.

Bộ dạng có vẻ hạnh phúc này của Etsuko có phải là đã nói chuyện với Saburo không? Phải chăng chính vì điều đó mà hôm nay không cùng đi Osaka với mình? Nếu thế tại sao lại không phản đối việc ngày mai cùng đi du lịch dài ngày nhỉ?

Yakichi đã phát hiện ra điểm kỳ quặc đó. Bộ dạng nhìn có vẻ hạnh phúc này của Etsuko, thực ra chính là tĩnh lặng buông tay sau khi suy nghĩ rất nhiều rồi đầu óc trở nên hỗn loạn vì bị suy nghĩ khổ sở ấy hành hạ.

Nguyên ngày hôm qua, Saburo đi ra đồng cắt cỏ bằng khuôn mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì, cũng chẳng có hành động gì đặc biệt. Khi Etsuko tình cờ đi qua, cậu hạ mũ cói xuống chào cô. Hôm nay cũng giống y như vậy.

Cậu thanh niên vốn dĩ tính khí ít nói này, nếu không có mệnh lệnh hay câu hỏi gì của chủ thì không bao giờ tiến đến nói chuyện một cách thông thường, dù có im lặng cả ngày cũng không thấy khó chịu. Chỉ khi ở cùng Miyo, cậu mới đùa giỡn hiếu động. Khuôn mặt huy hoàng của tuổi trẻ cho dù im lặng cũng không bao giờ gây ra ấn tượng về một người mang suy nghĩ trầm uất. Chuyển động của cơ thể đang lao động đó giống như một bài ca của thiên nhiên và mặt trời, tràn ngập những điều cần phải bày tỏ bằng miệng lưỡi linh hoạt chân thực của sinh mệnh.

Nằm trong dự đoán, người chủ nắm giữ linh hồn dễ tin tưởng vào những điều đơn thuần này, cho đến bây giờ đã dễ dàng xác nhận lý do việc Miyo vắng mặt trong căn nhà. Có lẽ cậu nghĩ vì có việc mà Miyo phải trọ lại qua đêm, chỉ nội trong hôm nay sẽ quay về thôi. Vì vậy, dù có chút bất an nhưng Saburo cũng không hỏi Yakichi và Etsuko về tung tích của Miyo.

Cùng với suy nghĩ này, Etsuko có cảm giác muốn tin tưởng rằng: sự bình thản của Saburo từ đầu đến cuối chính là trách nhiệm được giao cho mình. Bởi vậy Etsuko chưa hé lộ bất cứ điều gì. Saburo cũng chưa biết gì. Nhờ thế mà cậu không chửi rủa Etsuko rồi bỏ đi theo Miyo. Dần dà, dũng khí thú nhận bên trong Etsuko trở nên yếu ớt. Không chỉ đơn giản vì chính bản thân cô mà còn vì hạnh phúc giả tưởng ngắn ngủi của Saburo. Dẫu sao thì đó cũng là hi vọng của cô.

Nhưng tại sao Saburo lại không trở về cùng với mẹ mình nhỉ? Cho dù trở về từ đại lễ của Thiên Lý giáo, nhưng nếu không được hỏi han thì cậu cũng không đời nào tự mình kể chuyện về những gì diễn ra trong buổi lễ. Tính cách con người cậu chính là như thế. Etsuko lại trở nên mông lung suy đoán.

Một hi vọng có chút khó nói, một hi vọng nhỏ nhoi nếu tự mình nói ra hẳn sẽ bị coi là điều hoang tưởng đáng buồn cười sinh ra từ tận đáy lòng bất an của Etsuko. Bóng tối phía sau tội lỗi cùng với hi vọng đó khiến cô do dự khi nhìn thẳng vào Saburo.

Thằng nhóc Saburo này làm ra khuôn mặt bình tĩnh đến vậy, chẳng có vẻ gì là hoảng hốt cả.

Yakichi tiếp tục tự nhủ.

Etsuko nghĩ, nếu đuổi Miyo đi thì Saburo chắc chắn sẽ đi theo, mình cũng nghĩ thế. Thế mà, suy nghĩ của cả mình và Etsuko đều sai bét. Nhưng mặc kệ, đi du lịch với Etsuko xong thì những chuyện này cũng coi như kết thúc. Nếu mình đến Tokyo, biết đâu một vận may mới đang chờ đợi mình cũng nên.

Etsuko buộc dây xích Maki vào hàng rào rồi quay lại nhìn về phía đường ray tàu điện. Trong một ngày râm mát như thế này, đường ray trở nên sáng loáng. Trên mặt cắt sáng bóng của sắt thép có vô số vết xước li ti. Những vết xước ấy kéo dài ra bằng sự bình tĩnh thân thiện một cách kì quặc trước mắt Etsuko. Bên cạnh đường ray, trên lớp đá dăm màu xám có một ít bụi thép vô cùng nhỏ màu trắng bạc vương vãi. Rồi cuối cùng con đường bằng thép này kêu lên, truyền đến những xung động rất nhẹ.

“Nếu mưa thì bố không sao chứ ạ?” Etsuko đột nhiên nói với Yakichi. Cô chợt nhớ đến cơn mưa lúc đi Osaka vào tháng trước.

“Nhìn sắc trời này chắc sẽ không mưa đâu,” Yakichi vừa nói vừa cẩn thận ngẩng mặt lên trời quan sát. Tiếng chuông reo lên, con tàu đã tiến vào sân ga.

“Bố có lên tàu này không?” Lần đầu tiên Etsuko hỏi như vậy.

“Tại sao con không đi cùng ta?”

Giọng nói buộc phải tăng âm lượng vì tiếng chuông tàu điện ồn ào xung quanh, bởi thế mà bộ dạng giống như thẩm vấn của Yakichi cũng dễ dàng được bỏ qua.

“Nhưng mà bây giờ con đang mặc quần áo ở nhà thế này, lại còn có cả Maki nữa.”

Những gì Etsuko nói ra không hề có chút ngữ khí biện bạch nào.

“Maki thì đem lại nhà sách đằng kia nhờ họ giữ giùm là được, chủ nhà sách đó rất yêu chó, ta cũng là khách quen ở đó nữa,” Yakichi nói.

Etsuko vừa suy nghĩ vừa cởi dây xích ra khỏi hàng rào. Cô hi sinh nửa ngày hôm nay ở làng Maiden để chuẩn bị cho chuyến du lịch ngày mai cũng giống như cách cô chờ đợi để hiện thực hóa những điều trong tim mình. Cứ như thế này quay trở về nhà, đột nhiên cô tưởng tượng ra cảm giác đau khổ khi phải ở cùng Saburo. Hiện tại cậu đã trở về nhà từ sau chuyến đi tới Thiên Lý giáo, nhưng Etsuko đã sẵn sàng cho tâm lý bóng dáng cậu bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất ngay trước mắt mình. Bây giờ nhìn Saburo đi qua đi lại trước mắt mình, có lẽ cô hầu như không tin đó là sự thật? Bởi vậy mà việc nhìn thấy cậu khiến Etsuko trở nên bất an. Nếu nhìn thấy bóng dáng Saburo đang cầm cuốc làm việc giữa cánh đồng như không có chuyện gì xảy ra, cô lại sợ hãi không thể chịu nổi.

Chiều hôm qua, Etsuko đi tản bộ một mình rất lâu có phải cũng vì muốn chạy khỏi nỗi sợ hãi này không nhỉ? Etsuko cởi dây xích ra và nói với Yakichi:

“Vậy thì mình đi thôi.”

Etsuko nhớ lúc đi bộ sóng đôi với Saburo trên con đường ô tô không một bóng người, cô đã tưởng tượng mình đang đứng giữa Osaka. Bây giờ khi đi bộ sóng đôi với Yakichi, cô lại nhớ ra thời khắc ấy. Dù có sự hiểu nhầm nào đó nhưng trong cuộc đời con người chẳng phải luôn xảy ra những sắp đặt kì diệu như vậy sao? Hai người họ chỉ nhớ ra có thể đi bằng lối đường ngầm bên dưới bách hóa Hankyu sau khi đã đi vào đám đông tắc nghẽn bên ngoài cửa.

Yakichi nghiêng cây gậy, tay kéo Etsuko băng qua ngã tư rồi mới buông tay ra.

“Nhanh lên, nhanh lên!”

Từ ven đường bộ hành, lão cất tiếng gọi. Hai người đi nửa vòng một bãi đỗ xe, liên tục bị tiếng còi xe ô tô ngay bên cạnh giục giã nhường đường, họ rẽ đám đông đi đến ga Osaka. Hai gã cò mồi thấy người xách theo hành lý liền sáp đến chào hàng vé tàu đêm. Etsuko nhìn thấy cái gáy mềm mại, ngăm đen của gã, sao mà giống Saburo quá. Cô liền quay đầu nhìn.

Yakichi và Etsuko băng qua một không gian rộng ở nơi chính diện đại sảnh đang ầm ĩ tiếng loa thông báo giờ tàu xuất phát. Khi đi vào một hành lang vắng lặng liền nhìn thấy tấm biển gắn trước cửa một căn phòng, chính là phòng của trưởng nhà ga.

Etsuko phải đợi Yakichi khi lão nói chuyện với vị trưởng ga. Trong lúc ngồi trên chiếc ghế dài được bọc vải gai trắng ở phòng chờ, cô ngủ gật lúc nào không hay. Chuông điện thoại reo vang đánh thức cô dậy. Vừa nhìn vài nhân viên nhà ga đang đứng làm việc trong căn phòng sự vụ khá rộng, cô vừa nghĩ đến sự mệt mỏi của bản thân, rồi lại cảm thấy trong tim chồng chất rất nhiều một cảm giác khó gọi tên, đến mức nghe thấy cả sự thống khổ kêu gào ngay cả khi chỉ nhìn thấy những hoạt động nhộn nhịp thông thường của đời sống. Tựa đầu vào lưng ghế, Etsuko nhìn ra chiếc bàn đặt điện thoại. Tiếng chuông điện thoại ồn ào từng hồi cứ lặp đi lặp lại.

Điện thoại. Có cảm giác như đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy thứ như vậy. Cảm xúc của con người luôn trộn lẫn những thứ có ở bên trong nó, nhưng thứ này chỉ là một cái máy kì quặc có duy nhất khả năng tạo ra một thứ âm thanh đơn điệu. Bên trong thứ đó, tồn tại quá nhiều sự căm giận, tình yêu và niềm hi vọng, sao chẳng thấy cái điện thoại này khổ sở? Hay là tiếng chuông liên tục vang lên này chính là tiếng hát của nỗi đau không thể chịu đựng nổi nữa, phát ra như một cơn động kinh?

“Phải đợi lâu nhỉ? Lấy được vé rồi. Vé tốc hành ngày mai có vẻ rất khó khăn nhưng ông bạn trưởng ga quả là quá tốt bụng.”

Yakichi kéo tay cô ra, đặt lên đó hai tấm vé màu xanh.

“Toa hạng hai. Vì con mà vung tay hào phóng đấy nhé.”

Thực ra vé tàu hạng ba bán hết trong vòng ba ngày. Vé hạng hai thì có thể mua ngay tại quầy bán vé, tuy nhiên Yakichi không thể nói toẹt ra rằng hai tấm vé này là do lão lấy thể diện ra mà đổi lấy từ phòng trưởng ga.

Hai người đến cửa hàng bách hóa mua kem đánh răng, bàn chải đánh răng và phấn nền trang điểm cho Etsuko, cũng mua cả rượu whisky loại rẻ tiền dành cho bữa tối tạm biệt mọi người trong nhà trước khi lên đường. Sau đó thì họ quay trở về nhà.

Buổi sáng đã chuẩn bị hết hành lý cho chuyến du lịch ngày mai nên chỉ cần cho hết đồ mới mua ở Osaka vào túi xách nữa là xong xuôi. Công việc cần phải làm chỉ là nấu bữa tối ngon lành hơn bình thường một chút để làm một bữa tiệc chia tay nho nhỏ. Chuẩn bị bữa ăn có Etsuko cùng Chieko, cả Asako cũng giúp một tay. Hôm nay Chieko cực kì ít nói.

Vì một thói quen gần như mê tín mà căn phòng mười chiếu hầu như không được sử dụng, thế mà hôm nay Yakichi lại muốn cả nhà tập trung ăn uống ở căn phòng đó, khiến ai nấy đều đến với thái độ không mấy thoải mái.

“Etsuko này, bố nói ra mấy lời thật kì cục, chẳng lẽ chuyến này đi Tokyo với em là chuyến đi dối già 14 của bố sao? Nếu thế thì thật vất vả cho em rồi.” Kensuke đến bếp ăn vừa ăn vụng đồ ăn vừa nói.

Etsuko đi xem căn phòng mười chiếu đã được dọn dẹp chưa. Căn phòng đó vốn được dùng để làm phòng thờ, hiện giờ vẫn chưa bật đèn, giao phó hoàn toàn cho ánh sáng lúc hoàng hôn, không gian trống trải, ảm đạm không khác gì một chuồng ngựa. Saburo đang ở đó một mình, cầm chổi hướng ra vườn.

Dáng vẻ có vẻ cô đơn của con người trẻ tuổi này thêm bóng tối trong phòng, cùng với cây chổi trong tay đang phát ra âm thanh trong sạch chà xát xuống chiếu khiến căn phòng càng trở nên tĩnh mịch. Hình ảnh đó đem đến một ấn tượng mạnh mẽ, khiến Etsuko đứng sững ở ngưỡng cửa mà nhìn cứ như thể đang nhìn thấy bóng dáng nội tâm của Saburo.

Trái tim của cô bị suy nghĩ tội lỗi cắm sâu vào, cùng với đó là thôi thúc mãnh liệt của tình yêu nồng cháy. Sau tất cả những đau khổ, Etsuko trở nên phiền não vì tình một cách thành thật. Từ hôm qua, khi nhìn thấy Saburo trở về, cô đã bắt đầu sợ hãi, điều đó không chừng chính là một kiểu hành vi thẳng thắn của tình yêu.

Sự cô độc của Saburo như một bức tường thuần khiết kiên cố mà Etsuko khó lòng tìm ra kẽ hở để bước vào. Niềm khao khát yêu đương chà đạp cả lên kí ức và lý trí, ép Etsuko phải quên đi một cách dễ dàng sự tồn tại của Miyo, vốn chính là nguyên nhân tội lỗi của cô. Sự đáng khâm phục khi cô làm theo cách thông thường: xin Saburo tha lỗi. Nghe câu chửi rủa, trừng phạt bản thân, đó chính là biểu hiện rõ ràng nhất của chủ nghĩa ích kỉ nhưng còn có thứ chủ nghĩa ích kỉ thuần phác hơn thế: người đàn bà tưởng như chỉ biết nghĩ ngợi về những việc của bản thân thực ra lại đang thử bắt đầu nếm mùi vị của nó.

Saburo cảm thấy Etsuko đang đứng trong bóng tối liền quay đầu lại.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Đã dọn dẹp xong rồi hả?”

“Vâng.”

Etsuko đi vào giữa căn phòng rồi nhìn xung quanh. Saburo đứng im, vác cây chổi lên vai áo sơ mi màu kaki, tay áo đang xắn cao. Cậu chú ý đến khuôn ngực với đường cong tuyệt đẹp của người phụ nữ đang đứng trong bóng tối như một hồn ma.

“À, này,” Etsuko nói một cách khổ sở, “tối nay, tầm một giờ đêm, xin lỗi nhưng mà lúc đó đợi tôi ở ngoài vườn nho có được không? Trước khi tôi đi du lịch, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Saburo im lặng không trả lời.

“Cậu thấy sao? Cậu có đến không?”

“Vâng, thưa cô chủ.”

“Đến hay là không đến?”

“Tôi sẽ đến ạ.”

“Vậy thì một giờ nhé. Ở vườn nho đấy. Nhớ đừng cho ai biết.”

“Vâng ạ.”

Saburo gượng gạo tránh xa Etsuko, tiếp tục dùng chổi quét bâng quơ.

Căn phòng mười chiếu dùng bóng đèn 100 watt nhưng có vẻ cũng không sáng hơn bóng đèn 40 watt là bao. Chính vì thứ ánh sáng lờ mờ như vậy mà căn phòng trở nên tối tăm hơn cả bóng tối lúc chạng vạng.

“Đúng là chẳng có chút khí thế nào cả,” Kensuke nói xong thì mọi người trong khi đang ăn, chẳng hẹn trước liền lần lượt nhìn lên bóng đèn.

Trước đó, chiếc bàn tiếp khách hiếm khi sử dụng được mang đến, cả nhà tính thêm Saburo nữa là tám người, Yakichi chủ trì bữa tiệc ngồi ở vị trí trung tâm, những người còn lại ngồi theo hình chữ Ko (コ). Nhưng nếu làm như vậy thì món khoai umani trong chiếc bát lớn bằng sứ Arita sẽ bị chính chiếc bát đổ bóng che khuất, không thể nào nhìn thấy được. Vậy nên, sắp xếp chỗ ngồi hình chữ Ko theo đề xuất của Kensuke bị thu hẹp lại dưới ánh điện của bóng đèn 40 watt. Cảnh tượng này đem đến cảm giác giống như một buổi tập trung làm thêm ở nhà ban đêm hơn là một bữa tiệc.

Mọi người rót whisky loại hai vào ly thủy tinh rồi cùng cạn chén.

Etsuko bị nỗi bất an trong lòng giày vò, đôi mắt không muốn nhìn, đôi tai không muốn nghe những gì đang diễn ra trước mặt. Đó là khuôn mặt đầy vẻ chế giễu của Kensuke, miệng lưỡi linh hoạt phong cách phái Bluestocking 15 của Chieko, điệu cười lanh lảnh khi vui vẻ của Natsuo. Giống như khi leo núi ai cũng muốn có một ngọn núi nhiều dốc đứng, Etsuko bị sự bất an và thống khổ dụ dỗ, đã thế lại còn dưỡng thành thêm nhiều nỗi thống khổ và bất an mới mẻ hơn.

Tuy nói là vậy, nhưng nỗi bất an hiện tại của Etsuko chẳng qua cũng chỉ do cô tự tạo ra, là thứ tầm thường có chút khác biệt với những thứ tầm thường khác. Khi đuổi Miyo đi, có thể nhìn ra được những dấu hiệu ban đầu của một sự bất an mới mẻ. Nhưng sức nặng của tính toán sai lầm từng chút một phạm phải đã mang đến cho cô sự mất mát một phận sự được phân chia trong cõi đời này, cũng khiến cô mất luôn cái ghế mà khó khăn lắm mới được ngồi vào trong cõi người của riêng cô. Đối với một số người, đó là lối vào, nhưng đối với cô có lẽ lại là cánh cửa đi ra. Cánh cửa đó cao như một cái tháp nước cứu hỏa, nhiều người đã từ chối leo lên chỗ cửa vào cái tháp đó, thế mà đối với một người vốn dĩ sống ở đó như Etsuko, đột nhiên lại mở toang cánh cửa lối ra từ căn phòng không có cửa sổ, bước ra ngoài hòng tìm kiếm cái chết. Để rời khỏi căn phòng này, có lẽ cách duy nhất là vận dụng tất cả trí tuệ mà cô đang có.

Etsuko ngồi ngay bên cạnh Yakichi, bởi vậy nếu tầm mắt không di chuyển thì cô cũng không nhìn thấy người bạn đường già nua của chuyến du lịch ngày mai. Ngồi đối diện với cô chính là Saburo đang bị ly rượu mà Kensuke mời thu hút. Bàn tay chất phác dày dặn của cậu đang cố gắng sử dụng chiếc ly đựng đầy thứ dung dịch màu hổ phách đẹp tuyệt mỹ dưới ánh đèn.

Đừng uống như thế. Đêm nay nếu cậu ấy uống quá nhiều thì tất cả mọi điều sẽ trở về như lúc ban đầu. Nếu cậu ấy say và ngủ luôn thì toàn bộ tính toán coi như bị phá vỡ. Chỉ đêm nay thôi. Ngày mai tôi đã thành một người lữ khách rồi.

Khi Kensuke định bồi thêm rượu cho Saburo, Etsuko không chịu nổi nữa, liền đưa tay ngăn lại.

“Giống bà chị lắm điều nhỉ? Để cậu em dễ thương uống thêm đi.”

Kensuke lần đầu tiên công khai châm biếm mối quan hệ của hai người họ.

Saburo dĩ nhiên không thể hiểu nổi ý nghĩa sâu xa phía sau lời nói đó. Cậu không hiểu lý do, nắm lấy chiếc ly thủy tinh rồi nở nụ cười. Etsuko bình tĩnh vừa cười vừa nói.

“Cậu ta chưa trưởng thành, uống rượu khác nào uống thuốc độc.”

Sau đó cô đoạt lấy chai rượu.

“Etsuko này, cô là nữ chủ tịch của hội bảo vệ trẻ vị thành niên à?”

Chieko đặt tay lên vai chồng mình, biểu thị thái độ đối địch nhẹ.

Cho đến tận bây giờ, trong ba ngày này, việc Miyo rời khỏi nhà đã trở thành một điều cấm kị, không được nhắc đến, nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn không ai nói ra. Giữ gìn điều cấm kị này bằng sự lãnh đạm đã trung hòa tình trạng thù địch và thân thiết một cách thích hợp nhất. Asako chẳng bao giờ nói chuyện với Saburo, vợ chồng Kensuke vốn là những người không mấy thân thiện, Yakichi thì theo chủ nghĩa ba phải. Bởi vậy, thỉnh thoảng do không biết mà có một người trong số họ phạm phải những quy ước cấm kị cũng là đương nhiên. Tuy thế, đôi khi chỉ cần một điểm nhỏ trên chiếc bọc bị xé rách thì nguy hiểm sẽ đột nhiên lòi ra trước mặt lúc nào không hay. Lúc này, Chieko ở trước mắt Etsuko, thậm chí vạch trần hành vi của Etsuko cũng không có gì là khó hiểu cả.

Chính miệng tôi đã trót thú nhận với Saburo rồi, đêm nay tôi đã quyết tâm hứng chịu lời chửi mắng của cậu ấy, nếu phải nhìn thấy cảnh người khác nói cho Saburo biết điều đó ngay trước mắt mình thì tôi phải làm gì đây? Trước khi Saburo nổi giận, hẳn cậu sẽ im lặng giấu đi sự bi thương. Tệ hơn nữa cậu ấy sẽ suy nghĩ đến thể diện của mọi người mà cười trừ rồi bỏ qua cho tôi chăng. Toàn bộ cứ như thế mà kết thúc. Tất thảy những dự định đau khổ, những hi vọng không thể xảy ra, sự sụp đổ đầy hoan hỉ, tất cả đều cứ vậy mà kết thúc sao? Từ giờ cho đến một giờ đêm, liệu có bất ngờ nào xảy ra không nhỉ? Cho đến khi tôi hành động thì có điều gì mới mẻ xảy ra không nhỉ?

Etsuko cứ ngồi cứng đơ, xanh xao như thế, không hề nói một lời.

Một cách tự nhiên, Yakichi lại trở thành người đồng cảm nhất với nỗi đau khổ của cô. Dù lão chỉ nắm bắt được một cách mập mờ thứ cảm xúc nguy hiểm bên trong trái tim Etsuko, nhưng mức độ xung động của trái tim tràn ngập thứ cảm xúc đầy nguy cơ đó, cứ mỗi lần Yakichi bị cọ sát vào thì lại tích thêm cho lão chút hiểu biết về nó. Lúc này ở trước mặt vợ chồng Kensuke, nếu lão bao che cho Etsuko thì chuyến du lịch ngày mai sẽ cực kì vui vẻ. Đó là cách xử lý không thể khôn khéo hơn. Khả năng làm mất hứng thú của mọi người bằng một bài diễn văn dài ngoằng là một loại tài năng mà Yakichi cực kì tự tin. Rồi cứ thế, lão bắt đầu cứu Etsuko.

“Saburo cũng không nên uống nữa. Ở tuổi anh, lão không bao giờ uống rượu, kể cả thuốc lào cũng không động vào. Anh đã bỏ thuốc lá, điều đó đáng ngưỡng mộ. Trong lúc còn trẻ mà vướng phải mấy thứ sở thích thừa thãi ấy, hãy nghĩ đến tương lai mà từ bỏ chúng đi. Nếu thích rượu thì quá bốn mươi tuổi hãy uống cũng được. Kensuke bây giờ uống nhiều như vậy cũng là quá sớm. Giờ mọi chuyện đã khác xưa. Đó chính là sự khác biệt giữa các thế hệ. Cái đó cần phải suy nghĩ cho kĩ...”

Mọi người đều im lặng. Đột nhiên Asako cất lên giọng nói chẳng mấy phù hợp với tình hình trước mặt.

“Chà, Natsuo ngủ mất rồi. Em phải đưa nó đi ngủ cái đã.”

Asako chống đầu gối xuống, ôm lấy Natsuo rồi đứng lên đi về phòng. Nobuko liền đi theo sau.

“Chúng ta nên học theo Natsuo, hãy ngoan ngoãn hơn đi,” với vẻ mặt của một đứa trẻ, Kensuke như nhìn thấu ý đồ của Yakichi, liền nói.

“Etsuko, đưa cái chai đây. Lần này anh uống một mình thôi.”

Bằng vẻ lơ đễnh, Etsuko đẩy chai rượu mà vừa nãy cũng lơ đễnh đặt xuống bên cạnh mình về phía Kensuke.

Dù cô tự nhủ phải rời mắt khỏi Saburo nhưng lại không thể rời mắt đi. Cứ mỗi ánh mắt chạm nhau, Saburo lại ngượng ngùng dời ánh nhìn đi chỗ khác.

Cứ nhìn Saburo như thế, cô nghĩ rằng cho đến bây giờ, dứt khoát đây chính là vận mệnh không thể tránh được. Chuyến du lịch ngày mai đã quyết định rồi nhưng đột nhiên cô nhận ra dự định ấy dù thế nào cũng phải thay đổi theo một cách không kiên định nào đó. Thế mà cô vẫn cảm thấy hỗn loạn trong lòng. Bây giờ địa danh ở trong ý niệm của Etsuko không phải là Tokyo, nếu buộc phải nói ra một địa danh thì chỉ có duy nhất một nơi, chính là vườn nho phía sau nhà.

Nơi mà người nhà Sugimoto thường gọi là vườn nho, thực ra là khu vực ở phía sau ba cái nhà kính mà Yakichi đã không canh tác và rừng đào hơn ba trăm mét vuông, khi đi leo núi và đi lễ hội đã từng đi qua. Ngoài hai thời điểm đó, người nhà Sugimoto gần như không bao giờ đến khu vực giống như hòn đảo bị bỏ hoang rộng chừng ba, bốn trăm mét vuông này.

Trong đầu Etsuko đã sớm trù tính cô sẽ mặc gì khi gặp Saburo, làm thế nào để Yakichi không nhận ra sự khác biệt của trang phục đó, cô sẽ đi đôi dép nào, mở cửa bếp ra sao để không phát ra âm thanh ken két đánh thức những người đang ngủ trong nhà. Những suy tính ấy dần dần khiến cô trở nên bất an.

Nếu nghĩ lại, chỉ để cùng Saburo trò chuyện hồi lâu thì hành động bí mật như thế, hẹn vào thời gian như thế, địa điểm như thế có vẻ như tự rước lấy những phiền phức không cần thiết. Thậm chí còn có thể nói rằng đó là hành động vô ích đến mức nực cười. Tình yêu này của cô, vài tháng trước chẳng ai nhận ra, cho đến bây giờ đã gần như một bí mật mà ai cũng biết. Để tránh bị vướng phải những hiểu lầm tai hại thì một cuộc nói chuyện ở bên ngoài vào ban ngày là tốt nhất. Tuy nhiên thật sự thì điều mà cô hi vọng chỉ là một cơ hội để thú nhận tội lỗi đầy đau thương của mình, ngoài điều đó ra thì chẳng còn gì khác nữa.

Etsuko phải mất công tạo ra một cuộc gặp bí mật đầy phiền phức như thế này để làm gì vậy?

Etsuko dành một đêm cuối cùng này để nắm lấy bí mật của mình theo đúng nghĩa là một bí mật . Cô muốn khoảng thời gian ở cùng Saburo từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc phải là bí mật của riêng mình. Cô muốn chia sẻ bí mật này với Saburo. Bởi vì Saburo chẳng chia sẻ cùng cô bất cứ điều gì, nên lần này Etsuko muốn cậu tặng mình một bí mật có đôi chút nguy hiểm. Quà tặng này chẳng phải là thứ cô có quyền đòi hỏi từ Saburo hay sao?

Để chống lại cái lạnh của sáng sớm và buổi tối tháng Mười, Yakichi đội mũ trùm đầu lót lông khi đi ngủ.

Đối với Etsuko, đây là một kiểu mật hiệu. Những tối nào mà Yakichi đội cái mũ đó trước khi chui vào chăn thì tối đó lão không cần đến cô. Tối nào lão không đội thì có nghĩa là cô phải chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị lão giày vò.

Sau khi tiệc chia tay kết thúc lúc 10 giờ đêm, Etsuko lắng nghe hơi thở của Yakichi bên cạnh cho đến khi lão ngủ hẳn. Để sẵn sàng cho sáng ngày mai lên đường đi du lịch thì phải ngủ cho đủ giấc. Chiếc mũ trùm đầu đã được lão đội lên, một ít tóc trắng bẩn bẩn lộ ra ở viền mũ. Mái tóc trắng của lão cho dù lão có già đến đâu cũng không trở nên trắng tinh mà có màu giống như muối vừng, đem đến một cảm giác không sạch sẽ.

Etsuko thường không ngủ được. Dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn mà cô dùng để đọc sách những lúc chưa thể ngủ, cô nhòm vào chiếc mũ đen sì của Yakichi. Ngay sau đó cô tắt đèn. Nếu Yakichi có đột nhiên tỉnh giấc, thấy cô đang đọc sách đến khuya chắc cũng không có gì là mất tự nhiên, đáng để lão nghi ngờ.

Từ thời điểm đó, trong vòng gần hai tiếng đồng hồ, Etsuko trải qua khoảng thời gian chờ đợi khủng khiếp trong bóng tối. Sự nôn nóng cùng với mộng tưởng cháy bỏng một cách lãng phí vẽ lên hạnh phúc vô hạn khi được lén lút hẹn hò với Saburo. Etsuko quên mất rằng cô muốn thú nhận tội lỗi để Saburo căm thù mình giống như một ni cô quên cầu nguyện vì trong lòng đã vương vấn chút tình riêng.

Etsuko mặc bộ đồ đã giấu sẵn ở bếp ra ngoài áo ngủ, sau đó buộc vào chiếc đai áo màu đỏ tươi, quấn khăn quàng bằng len hơi cũ có màu giống như cầu vồng, cuối cùng là áo khoác bằng sa tanh đen. Ở chuồng chó nằm sát nách cửa vào nhà, con chó Maki bị dây xích buộc cổ, vì nó ngủ say nên hoàn toàn không sợ nó sẽ sủa rống lên. Từ cửa sau căn bếp, cô đi vào trong màn đêm. Bầu trời quang đãng giống như ban ngày dưới ánh sáng của vầng trăng. Cô không đi thẳng đến vườn nho mà ngay lập tức đến trước phòng ngủ của Saburo. Cánh cửa sổ đang mở toanh. Chiếc chăn treo ở cửa sổ bị đẩy qua một bên. Hẳn là cậu đã từ cửa sổ phi ra ngoài, đang đi về phía vườn nho rồi. Phát hiện chân thực này khiến trái tim Etsuko rung động bằng niềm hạnh phúc bản năng không ngờ.

Nói là ở mặt sau ngôi nhà nhưng giữa vườn nho và căn nhà vẫn phải băng qua một ruộng khoai lang trên hõm đất giống như một cái khe. Đã vậy đối diện với vườn nho là khoảnh đất năm, sáu mét bị một khoảng rừng trúc bao trùm. Từ biệt thự nhà Sugimoto hoàn toàn không thể nhìn thấy mấy căn nhà kính bỏ hoang.

Etsuko đi xuyên qua khe đất trồng khoai lang rồi lại đi qua một con đường nhỏ um tùm cỏ dại. Có tiếng con cú nào đó kêu lên. Mặt ruộng đầy đất mềm bới lên khi đào khoai nhìn như bản đồ địa hình, hình thù những rặng núi như thể sinh ra khi mặt trăng vò trong một chiếc túi giấy. Ở một nơi trên con đường nhỏ bị bụi cây bao trùm có hai, ba vết chân đi bộ do giày lao động đế thấp để lại. Đó chính là dấu chân của Saburo.

Etsuko tách ra khỏi rặng tre, leo lên một con dốc, đi vào trong vườn nho một đoạn, đến dưới bóng cây sồi tràn trề ánh trăng. Ở chỗ cửa vào nhà kính, thủy tinh vỡ vụn, bóng dáng Saburo mờ mờ ảo ảo đang đứng khoanh tay trước ngực.

Màu đen của mái tóc cắt năm phân, dưới ánh sáng của vầng trăng, tăng thêm phần tươi mới. Cậu có vẻ coi thường cái lạnh, đến áo khoác cũng không mặc vào. Chỉ mặc một chiếc áo len đan tay màu xám mà Yakichi cho.

Saburo nhìn thấy Etsuko thì buông hai tay xuống, chụm gót chân lại, cúi chào từ xa.

Etsuko đã đến gần nhưng cô không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu. Sau đó cô nhìn quanh rồi nói.

“Không có chỗ nào có thể ngồi nhỉ?”

“Bên trong nhà kính có một cái ghế ạ.”

Trong ngữ điệu của Saburo không hề có sự ngập ngừng, bẽn lẽn dù chỉ một chút, khiến Etsuko cảm thấy hơi thất vọng.

Cậu cúi khom người, đi vào bên trong căn nhà kính đổ nát, Etsuko đi theo ngay phía sau. Trên mái nhà hầu như không còn kính, bóng của những khung gỗ rõ ràng, bóng của lá và quả nho khô quắt rơi xuống dưới nền nhà vương vãi đầy rơm. Một chiếc ghế gỗ hình tròn nhỏ để lăn lóc, có vẻ dầm mưa dãi nắng từ lâu rồi. Bằng chiếc khăn dắt ở hông, Saburo lau chiếc ghế trước rồi mời Etsuko ngồi xuống, còn mình thì ngồi lên một chiếc thùng phuy rỉ sét đang đổ ngang ra sàn. Chiếc ghế thùng phuy này có vẻ chông chênh nên cậu phải ngồi khoanh chân, chống một bên đầu gối lên sàn rơm giống như tư thế ngồi của một con chó con.

Etsuko im lặng. Saburo cầm một cọng rơm lên, cuộn nó bằng ngón tay rồi thổi vào đó làm nó phát ra âm thanh.

Etsuko đột nhiên nói bằng âm điệu gần như kích động.

“Tôi đã đuổi Miyo đi rồi.”

Saburo ngước mắt lên nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra.

“Tôi biết rồi ạ,” Saburo nói.

“Cậu nghe từ ai?”

“Cô chủ Asako đã nói cho tôi nghe ạ.”

“Asako ư?”

Saburo cúi đầu, ngón tay lại cuộn cọng rơm giống như không còn mặt mũi nào đối diện với sự bất ngờ của Etsuko.

Trong đôi mắt vốn dĩ luôn chứa đựng năng lực tưởng tượng đầy bất ngờ của Etsuko, bộ dạng u sầu của cậu thanh niên đang cúi mặt giống như một thân cây tươi bị chẻ đôi một cách vô lý, đem đi trang trí cũng chỉ tươi mới hết mình trong hai, ba ngày, đến cuối cùng vẫn bị sự bi phẫn rút cạn sức chịu đựng, trung thực một cách nghĩa hiệp bất ngờ, và lấy sự im lặng giấu phía sau lòng trung thực có vẻ không phù hợp đó, tự biện minh cho mình một cách mạnh mẽ. Sự biện minh bằng cách im lặng này của Saburo đâm vào tim Etsuko còn đau đớn hơn bất kì sự chửi rủa nào. Cô cứ ngồi nguyên trên chiếc ghế, gập người thật sâu. Ngón tay đan vào nhau rồi lại rời ra một cách rất không bình tĩnh, cô kêu lên bằng âm thanh có chút uể oải. Phải chăng đang có thứ cảm xúc mãnh liệt hơn bất cứ thứ gì chi phối nên âm thanh đó thỉnh thoảng tắc nghẽn trong cổ họng giống như một tiếng nức nở. Hơn thế còn nghe trong đó có chút tức giận.

“Xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi cũng đã rất khổ sở nhưng chẳng còn cách nào khác cả. Không phải chính cậu cũng đã nói dối tôi hay sao? Cậu và Miyo yêu nhau đến thế mà cậu lại nói dối tôi rằng đó không phải là tình yêu. Tại lời nói dối của cậu mà tôi mới thành ra khổ sở thế này. Cậu phớt lờ sự đau đớn của tôi, cậu chẳng thèm để ý đến nó. Vậy thì bây giờ cậu cũng thử nếm mùi đau khổ không thể nói ra như thế đi. Tôi đã từng đau khổ thế nào, cậu chắc chắn không thể tưởng tượng được. Nếu mà móc nó ra từ trong tim để so sánh được thì sự đau khổ bây giờ của cậu và tôi khi ấy, tôi cũng muốn so xem cái nào lớn hơn. Tôi đã cực kì đau khổ đấy, bản thân mất kiểm soát đến mức đem bàn tay của mình đốt trong ngọn lửa, hãy nhìn đi. Vì cậu đấy. Vết bỏng này là vì cậu đấy.”

Etsuko chìa bàn tay có vết bỏng ra dưới ánh sáng của vầng trăng. Saburo nhẹ nhàng chạm ngón tay vào đầu ngón tay đã cong lại của Etsuko như thể chạm vào thứ đồ vật khủng khiếp nào đó. Ngay sau đó cậu lại nhanh chóng rụt tay lại.

Cho dù là Thiên Lý giáo nhưng nhìn thấy người ăn mày đang giơ vết thương ra trước mắt như thế này, nổi lòng thương cảm là lẽ đương nhiên. Cô chủ đang làm gì vậy? Gọi là kẻ ăn mày đầy kiêu hãnh một cách ngốc nghếch ư?

Sự kiêu hãnh của Etsuko bị cô vất sạch đi lại đang nằm bên trong sự đau khổ của chính cô nhưng cô hoàn toàn không hay, Saburo đã suy nghĩ như vậy.

Cho đến bây giờ Saburo vẫn không hề biết Etsuko yêu mình.

Cậu dốc hết sức để nhặt lấy chút sự thật mà bản thân mình có thể lý giải được từ sự thú nhận của Etsuko. Người đàn bà trước mắt đang đau khổ. Chỉ có điều này là chắc chắn. Không thể nào biết được nguyên nhân sâu xa nhưng dù thế nào thì Etsuko cũng vì Saburo mà đau đớn. Con người đang đau khổ thì phải được an ủi. Nhưng an ủi như thế nào, cậu hoàn toàn không biết.

“Không sao ạ. Nếu là vì tôi thì cô đừng lo lắng gì cả. Cho dù Miyo không có ở đây đi nữa thì tôi cũng chỉ buồn một chút thôi, cũng không phải việc lớn lao gì.”

Thật khó mà đo được mức độ thành thật ở câu trả lời không ngờ tới này của Saburo. Sự rộng lượng khác thường của cậu vừa khó hiểu vừa làm sự nghi ngờ của Etsuko thêm sâu sắc. Liệu có tồn tại lời nói dối mang tính xã giao nào đó bên trong sự lo lắng đơn thuần và tử tế này của Saburo hay không? Cô cố tìm kiếm chút hành vi lễ nghĩa ở trong lời nói đó.

“Lại nói dối tôi phải không? Tự nhiên phải xa cách người yêu một cách vô lý, đấy mà ko phải là việc lớn sao? Tại sao lại như vậy? Tôi đã thú nhận tất cả và xin lỗi thế mà cậu vẫn che giấu cảm xúc thật sự của cậu với Miyo. Từ tận trái tim chắc cậu không thể tha thứ cho tôi nhỉ?”

Ứng phó với quan niệm khó thay đổi siêu thực và sâu sắc của Etsuko, hơn cả tâm hồn đơn thuần như thủy tinh của Saburo là một đối thủ vô tâm đến mức không thể tưởng tượng được. Sau cùng cậu mất phương hướng, nghe lời kết tội mình nói dối của Etsuko, rốt cuộc lại cảm thấy có cái gì đó trùng hợp. Lời nói dối nghiêm trọng của Saburo mà Etsuko gào lên vài phút trước, lời nói dối rằng: “Tôi không yêu Miyo”, nếu kiểm chứng được đó là sự thật thì cô có cảm thấy tốt hơn không nhỉ? Saburo thẳng thừng nói:

“Không phải nói dối đâu, thực sự là cô không cần phải lo lắng đâu ạ. Tôi hoàn toàn không yêu Miyo.”

Etsuko đã không còn nức nở. Cô gần như đang cười.

“Lại nói dối! Lại nói dối như thế. Cậu nghĩ đến tận bây giờ tôi còn có thể bị lừa bởi những lời nói dối trẻ con như thế sao?”

Saburo chìm trong bế tắc. Đứng trước mặt người phụ nữ khó hiểu vô cùng này, quả thực là điều khó khăn. Ngoài im lặng ra cậu chẳng biết làm gì hơn.

Etsuko bắt đầu thở một cách dễ chịu trong sự im lặng này. Lắng nghe một cách đầy thấm thía âm thanh xa vắng của những chuyến tàu chở hàng trong đêm thâu.

Saburo đang bận rộn đuổi theo suy nghĩ của chính mình, hầu như không để ý đến tiếng còi tàu ấy.

Phải nói thế nào thì cô chủ mới tin mình nhỉ? Có lần nào đó trước đây, cô chủ từng nhắc đến vấn đề yêu hay là không yêu trọng đại như thể chuyện trời sắp sập xuống vậy. Nhưng mà bây giờ có nói gì cô chủ cũng bảo là nói dối. Đúng rồi, chẳng phải cô ấy cần chứng cứ sao? Nếu nói sự thực, chắc chắn cô ấy sẽ tin.

Saburo lại ngồi xuống bằng tư thế nửa ngồi nửa đứng, ngay lập tức cậu dốc hết sức mình bắt đầu câu chuyện.

“Không phải tôi nói dối đâu. Tôi không quan tâm đến việc lấy Miyo làm vợ. Khi ở Thiên Lý giáo, tôi đã nói chuyện với mẹ tôi rồi, mẹ tôi phản đối tôi kết hôn sớm quá như vậy. Thực ra thì tôi đã không nói chuyện Miyo có bầu. Bởi vậy mà mẹ tôi cứ thế phản đối đám cưới này. Với một người không có gì hấp dẫn như Miyo thì sẽ thế nào? Bà ấy nói rằng không muốn nhìn gương mặt của người phụ nữ hạ cấp như thế nên từ Thiên Lý giáo mẹ không đến Maiden mà về quê luôn rồi.”

Câu chuyện cực kì rõ ràng này bị diễn tả một cách thật vụng về lại toát ra một vẻ chân thực khó tả. Bởi vậy, Etsuko không cảm thấy sợ hãi mà ngấu nghiến niềm hạnh phúc tươi mới trong một khoảnh khắc, khoảnh khắc ấy có lẽ sẽ biến mất nhanh chóng giống như trong một giấc mơ. Lúc nghe Saburo nói, ánh mắt Etsuko chợt trở nên huy hoàng, cánh mũi run lên. Cô gần như nói một cách mơ màng.

“Tại sao cậu không nói? Tại sao không nói sớm hơn?”

Rồi cô lại nói thêm.

“Thì ra là như vậy sao? Cậu không dẫn mẹ cậu đến đây là vì thế!”

Và cô lại cứ vậy mà nói tiếp.

“Vậy thì khi cậu quay về, Miyo không có ở đây chẳng phải rất là hợp với ý cậu sao?”

Những lời này, một nửa còn trong miệng, một nửa đã nói ra ngoài. Dù chính bản thân Etsuko cũng khó mà phân biệt được rõ ràng đâu là những độc thoại của nội tâm lặp đi lặp lại một cách bướng bỉnh, đâu là những lời lẩm bẩm một mình.

Trong giấc mơ, trong nháy mắt cây con lớn thành cây cổ thụ, con ngựa nhỏ lớn lên thành đại chiến mã. Etsuko cứ để tâm trí mình bồng bềnh trong trạng thái mơ hồ đó, một kiểu mơ hồ bắt những hi vọng nực cười vốn bị hiện thực chế ngự nay phải phình to ra.

Chẳng lẽ Saburo yêu tôi sao? Phải lấy hết dũng khí. Phải tìm hiểu xem sao. Không cần phải sợ phán đoán sai lầm. Nếu không phải như thế, tôi cũng trở nên hạnh phúc. Điều đó th?