← Quay lại trang sách

Chương III

Tôi theo Hậu rẽ vào một con đường ở sát chùa Hòa Mã. Căn gác nàng ở có cổng sau đi lên, nên tôi vào, nhà dưới không ai biết cả.

Lên đến gác, Hậu cởi bỏ áo măng-tô treo lên mắc và xin lỗi tôi đi thu xếp giường cho đứa con nàng ngủ.

Sự bầy biện trong nhà Hậu đủ chứng tỏ rằng nàng không được phong lưu lắm. Một cái giường tây đã cũ kê ở một góc phòng. Một cái tủ đứng. Và một bộ sa-lông đã nhạt màu. Cạnh giường, kê một cái đi-văng có đệm bông.

Hậu mời tôi ngồi rồi ra tủ lấy một chiếc đèn cồn.

- Anh để em pha trè tầu cho anh uống nhé.

- Thôi, chị vẽ vời ra làm gì cho mệt.

- Không sao. Có uống nước thì câu chuyện mới đậm giọng được chứ.

Trông nàng vẫn đẹp như ngày xưa. Nét mặt hơi già đi một chút càng tăng vẻ buồn của nàng. Ngồi nhìn nàng loáy hoáy pha nước, tôi có cảm tưởng đứng trước một người đàn bà trưởng giả. Dáng điệu nàng óng chuốt và thần sắc nàng nghiêm trang như một bậc phu nhân sinh trưởng nơi quyền quý.

Tôi chưa dám đường đột hỏi nàng về Thuyết, về hiện tình sinh hoạt của nàng.

Tuy vậy, có một điều chắc chắn là nàng đã bỏ Thuyết và lại trở về cảnh giang hồ, nhưng ở một từng có lẽ cao hơn những từng trụy lạc nàng đã đi qua.

Giót nước mời tôi uống, nàng nhìn tôi và hỏi:

- Hình như anh đang ngơ ngác không hiểu đời sống hiện thời của em có phải không?

Tôi trả lời bằng một nụ cười. Nàng nói tiếp:

- Anh ngơ ngác là phải. Em không còn là vợ của Thuyết nữa. Em không còn là vợ của ai nữa. Em sống bây giờ chỉ để nuôi đứa con thơ.

- Thuyết hiện nay…

- Đã hơn năm nay, em không gặp Thuyết đâu và em cũng không có tin tức gì của Thuyết cả.

- Thuyết… bỏ chị?

- Không. Em bỏ Thuyết. Mà em không oán hờn gì Thuyết cả. Thuyết chỉ là một người đàn ông như trăm ngàn người đàn ông khác.

Tôi mỉm cười:

- Nghĩa là?

- Xin lỗi anh nếu em có những ý kiến đối với đàn ông khang khác người thường một chút. Em cho rằng bắt buộc một người đàn ông thủy chung với một người đàn bà là một việc điên rồ. Sự thủy chung trên sức người đàn ông.

Trong lời nói của Hậu, ẩn một bi quan đau xót. Đời giang hồ đã reo vào óc nàng những ý kiến ấy.

- Chị ở với Thuyết được…

- Một năm bảy tháng. Trong ngần ấy ngày, sự yêu đương chưa chiếm được hai tháng trọn. Còn thì toàn là phụ bạc, cãi cọ, hờn giỗi. Rồi phân ly. Sự lấy Thuyết là cái thí nghiệm cuối cùng của đời em. Nhờ ở gần Thuyết mà em hiểu thêm đàn ông nhiều lắm. Bây giờ thì em sợ.

Tôi đã từng nghe nhiều gái giang hồ than phiền về sự phụ tình của phái đàn ông. Nhưng tôi chưa nghe ai nói đến đàn ông một cách chua cay và khinh bạc như Hậu. Tôi cũng hiểu thái độ ấy chỉ là kết quả của nhiều kinh nghiệm nàng đã nếm trải trong khi luân lạc. Nhưng tôi muốn rõ là những kinh nghiệm gì.

Tôi muốn biết lịch sử của đời Hậu. Tôi liền nói:

- Nghe chị bình phẩm đàn ông chúng tôi thì hình như tâm hồn chị đã khô héo lắm. Nhưng theo chỗ tôi thấy thì tôi tin rằng chị có một tâm hồn đa cảm vẫn còn tha thiết yêu đương. Vì tha thiết yêu đương mà không gặp người đồng điệu nên mới hờn oán yêu đương. Tôi đã nghiệm ra rằng người đàn bà nào nguyền rủa đàn ông hằn học nhất là người đàn bà nhiều tình cảm nhất.

Nàng liếc nhìn tôi, mỉm cười. Tôi lại thấy hiện ra hoàn toàn người đào hát bốn năm về trước. Tôi tiếp theo:

- Tôi xin thành thực khuyên chị không bao giờ nên nuôi sự hờn oán trong lòng. Sự hờn oán làm người ta chóng già và nhiều khi độc ác. Ở đời quý nhất có yêu đương. Ta có thể oán rủa một trăm người tình nhân. Ta không có quyền oán rủa tình yêu. Nói ngay đến cảnh ngộ chị. Nếu quả như bây giờ chị trách móc Thuyết phụ bạc thì ít nhất tình yêu của Thuyết và của chị cũng đã để lại trong đời chị một kỷ niệm rất êm vui là cái đêm hè ở tỉnh Thanh, trong nhà bà Phủ.

Câu nói của tôi hình như khêu gợi đống tro dĩ vãng trong trái tim Hậu. Nàng chống cằm vào lòng bàn tay, mơ mộng. Rồi tự nhiên, ở mắt nàng hai giòng lệ ứa ra.

Tôi biết nàng đang thổn thức với một u hoài ấm áp. Nàng nhớ những phút sung sướng không còn nữa.

Im lặng giây lâu rồi nàng nhìn tôi, trả lời:

- Anh nói đúng. Em đã nhầm tưởng rằng tình yêu chỉ là một con ma quái dữ nó đến phá hoại đời em. Bây giờ em mới nhận ra rằng đời em chỉ còn hứng thú ở những phút hồi tưởng lại các ngày yêu đương em đã hưởng. Đời buồn lắm anh ạ. Nhất là cái đời của đàn bà.

Tôi bạo dạn hỏi:

- Chị bắt đầu luân lạc tự hồi nào?

Nàng bâng khuâng trả lời:

- Đã lâu rồi, anh ạ.

- Chị có thể cho tôi biết cái bước thứ nhất của sự luân lạc ấy…

- Nó cũng như bước thứ nhất của trăm nghìn sự luân lạc khác thôi anh ạ. Nhưng có lẽ cái đời em chua xót hơn đời các chị ấy nhiều.

Vừa nói nàng vừa chớp luôn hồi để nước mắt khỏi ứa ra.

Câu chuyện tâm tình bắt đầu.