Chương 3 STELLA
Tôi mặc lên mình chiếc áo VisiVest, cài nó vào vị trí bao trọn quanh lồng ngực với sự trợ giúp của Barb. Nếu thiếu đi mớ dây với ống loằng ngoằng thì trông nó cực kỳ giống một cái áo phao. Trong một vài giây, tôi coi nó như một chiếc áo phao thực sự khi nhìn ra ngoài cửa sổ, tưởng tượng mình, trong chiếc áo phao, ngồi trên thuyền ở Cabo với Mya và Camila, tắm trong ánh hoàng hôn đỏ rực ở phía chân trời.
Tôi có thể nghe tiếng hải âu kêu ngay phía trên đầu, nhìn thấy bờ cát trải dài phía xa cùng mấy chàng trai ngực trần lướt sóng, và rồi, tôi thình lình nghĩ tới Will. Tôi chớp mắt và Cabo trôi đi thật xa thật xa khi những gốc cây khẳng khiu trơ trụi ngoài cửa sổ hiện về trong tầm mắt.
“Ờm, vậy, Will, anh hẳn cũng là bệnh nhân u xơ nang đi...” Tôi nói, mà điều đó đã quá rõ ràng rồi còn gì. Barb giúp tôi cài nốt khóa cái sợi dây đai cuối cùng trong khi tôi kéo lại vai áo cho khỏi cọ vào phần quai xanh xương xẩu.
“B. cepacia, cậu ấy tham gia điều trị thử nghiệm bằng Cevaflomalin.” Chị nhoài qua người tôi gạt công tắc sang bật và nhìn tôi một cái đầy hàm ý.
Tôi trợn trừng, ngó qua cái lọ nước rửa tay to đùng phía bên xe để thuốc. Tôi đã đứng gần anh ta như vậy, đã đứng gần B. cepacia như vậy ấy hả? Đó gần như là án tử với một bệnh nhân CF. Nếu may mắn thì anh ta có thể có thêm một vài năm nữa.
Đấy là nếu anh ta tuân thủ liệu trình cẩn thận như tôi.
Chiếc áo bắt đầu rung mạnh, tôi có thể cảm nhận rõ ràng lớp dịch nhầy đóng tảng trong lồng ngực từ từ loãng ra.
“Nhiễm thứ đó thì em có thể chào tạm biệt cái ý nghĩ được nhận hiến tạng phổi mới.” Chị vừa nói vừa nhìn tôi chăm chú. “Tránh xa đấy, nhớ chưa?”
Tôi gật đầu. Đó chính xác là những gì tôi định làm đấy. Tôi cần thêm chút thời gian. Hơn nữa, anh ta không phải mẫu người tôi thích, quá ư là tự phụ. “Đợt thử nghiệm ấy,” tôi hỏi, mắt nhìn sang Barb nhưng tay phải giơ lên ra dấu tạm ngưng trong khi ho ra một miếng dịch nhầy.
Chị ấy gật đầu đồng ý và đưa cho tôi cái bô dẹt màu hồng nhạt. Tôi nhổ vào đó và lau miệng trước khi tiếp tục.
“Cơ hội của anh ta là bao nhiêu ạ?”
Barb thở dài, lắc lắc đầu trước khi nhìn vào mắt tôi.
“Chẳng ai biết được, loại thuốc đó quá mới mẻ.”
Vẻ mặt của chị ấy đã thay lời muốn nói rồi. Cả hai chợt lặng thinh, căn phòng chỉ còn lại tiếng máy ù ù và chiếc áo rung đều liên tục.
“Ổn rồi đấy. Em còn cần gì trước khi chị đi không?”
Tôi cười nhìn chị, trưng ra gương mặt khẩn cầu. “Sữa lắc được không ạ?”
Chị trợn mắt một cách khoa trương, hai tay chống nạnh, kêu, “Nè, từ bao giờ mà chị biến thành phục vụ phòng rồi hả?”
“Phải tranh thủ mà lợi dụng đặc quyền chứ Barb.” Câu nói của tôi làm chị bật cười.
Sau khi Barb rời đi, tôi ngồi dựa vào tường, cả người cũng rung theo chiếc áo VisiVest. Tôi miên man nghĩ, và ý nghĩ của tôi đến với hình ảnh của Will phản chiếu qua lớp kính ở khoa NICU, cậu ta đứng ngay sau lưng tôi, với nụ cười rạng rỡ.
B. cepacia. Thật chẳng dễ dàng chút nào.
Nhưng loanh quanh trong bệnh viện mà không đeo khẩu trang ý hả. Mà chắc chắn đây cũng chẳng phải lần đầu anh ta làm mấy trò như vậy. Tôi đã nhìn thấy những người như thế quá nhiều lần rồi. Những kẻ cẩu thả bất cần, phản kháng lại một cách vô vọng hòng chối bỏ những lời chẩn đoán của bác sĩ trước khi ngày ấy đến. Anh ta chẳng phải là người duy nhất.
“Hàng về,” Barb nói. Mang cho tôi không phải một mà là hai bình sữa lắc. Chị ấy quả nhiên là một thiên thần. “Cái này chắc sẽ giữ chân em được một lúc chứ hả?”
Chị đặt cả hai lên chiếc bàn bên cạnh, đôi mắt nâu quen thuộc phản chiếu lại nụ cười của tôi.
“Cảm ơn chị, Barb.”
Chị gật đầu, nhẹ nhàng xoa đầu tôi trước khi ra khỏi cửa. “Chúc ngủ ngon bé con, hẹn gặp em ngày mai.”
Tôi ngồi đó, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ và ho ra thêm từng ngụm dịch nhầy khi cái áo thực hiện nhiệm vụ thông khí quản. Mắt tôi về lại với bức vẽ hai lá phổi và bức hình treo bên cạnh nó. Ngực tôi bắt đầu đau. Theo một cách rất khác so với cơn đau do điều trị, khi tôi nghĩ về chiếc giường ở nhà, về bố, về mẹ, và về Abby. Tôi nhấc điện thoại lên và nhìn thấy tin nhắn từ bố - một tấm hình chụp chiếc đàn guitar cũ của ông, dựa vào bên cạnh một cái tủ đầu giường cũ mèm trong căn hộ mới của ông ấy. Bố đã dành cả ngày hôm nay để bài trí lại cái chốn ấy sau khi tôi khăng khăng bắt ông làm vậy thay vì đưa tôi đến bệnh viện. Tôi giả vờ rằng mẹ sẽ đưa tôi đi để bố không cảm thấy tội lỗi, và tôi có thể thấy rõ ông đã cố kìm nén để không thở phào một cái giải thoát.
Kể từ cái vụ ly dị đáng buồn cười nhất lịch sử ấy, nhà tôi chỉ toàn giả vờ với lại giả vờ thôi.
Sáu tháng rồi, hai người còn thậm chí chẳng nhìn nổi mặt nhau.
Bằng một cách nào đó, điều đó làm tôi muốn nghe giọng ông hơn bao giờ hết. Tôi ấn vào tên ông trong danh bạ và suýt nữa đã ấn nút gọi đi nhưng cuối cùng lý trí đã ngăn tôi làm vậy vào phút cuối. Tôi không bao giờ gọi vào ngày đầu tiên nhập viện cả, hơn nữa những cơn ho do chiếc VisiVest gây ra chắc chắn sẽ làm ông lo lắng. Ông vẫn nhắn tin hỏi thăm tôi hằng giờ.
Tôi không muốn làm bố mẹ mình lo lắng, tôi không thể.
Tốt nhất là đợi đến sáng hôm sau.
***
Tôi bừng tỉnh vào sáng ngày hôm sau và quay đầu tìm kiếm thứ đã đánh thức tôi dậy, chỉ để thấy chiếc điện thoại đang rung ầm ĩ dưới sàn sau khi rơi tự do xuống khỏi mặt bàn. Tôi liếc thấy một núi vỏ hộp bánh pudding sôcôla chồng chất choán gần hết cả mặt bàn. Đừng hỏi tại sao điện thoại lại rơi.
Nếu 60% cơ thể người là nước thì khả năng cao 40% còn lại của cơ thể tôi cấu tạo từ bánh pudding.
Tôi rên nhẹ một tiếng khi cúi xuống dưới sàn với lấy chiếc điện thoại, vùng da quanh ống xông bùng lên cảm giác bỏng rát khi bị kéo căng. Tôi nhẹ nhàng chạm vào bên sườn, nhấc áo lên và tháo khuy ở chỗ đó, ngạc nhiên khi thấy vùng da xung quanh còn sưng đỏ hơn so với hôm qua.
Không ổn rồi, thường thì kích ứng da sẽ hết chỉ với một chút ít fucidin 7* , nhưng có vẻ lần bôi ngày hôm qua chẳng mang lại chút tác dụng nào cả.
Tôi bóp ra từ tuýp một lượng thuốc còn nhiều hơn lần trước với hy vọng thêm thuốc thì sẽ đỡ nhanh hơn và thêm một dòng “cần theo dõi” vào danh sách công việc cần làm trước khi lướt qua những thông báo mới trên điện thoại. Tôi có một vài tấm ảnh mới từ Mya và Camila, cả hai đứamắt díp vào vì buồn ngủ nhưng dường như vẫn rất vui vẻ khi lên máy bay vào sớm ngày hôm nay. Tôi có tin nhắn từ cả bố và mẹ, hỏi thăm xem tôi ngủ có ngon không, đã quen chưa, và gọi cho hai người khi tôi ngủ dậy.
Tôi đang định trả lời tin nhắn thì điện thoại rung lên, tôi gạt sang phải và thấy một tin nhắn mới đến từ Poe: “Dậy chưa cô gái?”
Tôi nhanh chóng gõ lại một tin nhắn nhanh hỏi xem cậu ấy có muốn hẹn ăn sáng cùng nhau như thường lệ trong vòng hai mươi phút nữa không, trước khi đặt điện thoại xuống và quờ chân xuống giường để với lấy chiếc máy tính.
Chưa đầy một giây sau chiếc điện thoại đã lại rung lên báo tin nhắn mới: “Có chứ!”
Tôi cười, nhấn nút gọi y tá ở cạnh giường, giọng nói nhẹ nhàng của Julie vang lên qua loa. “Buổi sáng tốt lành, Stella! Em ổn chứ?”
“Tuyệt vời luôn ạ. Em ăn sáng bây giờ được không?” Tôi hỏi, trong khi ấn nút bật máy tính.
“Chuyện nhỏ như con thỏ.”
Đồnghồ trên màn hình chỉ 9 giờ và tôi với cái xe đựng thuốc lại gần hơn, trong khi mắt vẫn dán vào đoạn mã lập trình đủ màu sắc tôi mở ra ngày hôm qua. Tôi tự thưởng cho mình một nụ cười khi nhận ra rằng tầm giờ này sáng mai, sau khi bản beta ứng dụng của tôi được xác nhận và chạy được, tôi sẽ nhận được thông báo mới trên điện thoại nhắc nhở uống thuốc đi kèm với lượng thuốc tương ứng với từng loại cần phải uống.
Gần một năm hùng hục và cuối cùng mọi thứ sắp thành hình. Một ứng dụng cho mọi loại bệnh mãn tính với thông tin phác đồ, danh mục và liều dùng thuốc tương ứng.
Tôi bỏ mấy viên thuốc vào miệng trong khi ấn vào Skype, lướt qua mục danh bạ xem bố và mẹ có ai đang trực tuyến không. Có một chấm tròn xanh bé xíu bên cạnh tên của bố, và tôi ấn nút gọi, chờ đợi trong khi âm thanh chờ vang lên ầm ĩ.
Gương mặt của bố hiện lên màn hình, ông đang đeo dở cặp kính dày cộp lên đôi mắt đầy mỏi mệt. Tôi nhận ra bố đang mặc đồ ngủ và mái tóc điểm bạc chĩa tùm lum ra mọi hướng, cái gối nhỏ lấp ló phía sau ông. Bố vẫn luôn dậy sớm, ra khỏi giường trước 7 rưỡi sáng bất kể ngày nghỉ hay ngày thường.
Một tấm màn lo lắng dần dần cuốn nghẹt trái tim tôi.
“Bố cần cạo râu đi,” tôi nói, nhìn xuống đám râu ria lởm chởm dưới cằm ông. Bố vốn lúc nào cũng chỉn chu, mày râu nhẵn nhụi, chỉ trừ có một mùa đông năm tôi học tiểu học là ông để râu mà thôi.
Ông cười nhẹ, đưa tay xoa xoa cằm. “Còn con thì cần thay phổi.”
Tôi đảo mắt trong khi ông tự cười hề hề với trò đùa của mình. “Hôm qua diễn thế nào ạ?”
Ông nhún vai. “Ờ thì, con biết đấy.”
“Con mừng vì bố bắt đầu biểu diễn trở lại!” Tôi nói một cách hào hứng, cố gắng hết sức để trông lạc quan trước mặt ông. “Căn hộ mới thế nào ạ.”
Ông trưng ra một nụ cười toe toét đến mang tai. “Tuyệt lắm, bố có cả giường lẫn nhà tắm cho riêng mình nhé!” Nụ cười của ông nhạt đi phần nào khi ông nhún vai. “Ngoài ra thì không có gì nhiều, bố chắc là chỗ mẹ con sẽ đẹp hơn, bà ấy lúc nào cũng có thể biến bất kỳ nơi đâu thành tổ ấm.”
“Bố gọi cho mẹ có phải hơn không...”
Ông lắc đầu và ngắt lời tôi. “Bỏ qua vụ này, thật sự thì không sao mà bé cưng. Chỗ này cũng không tệ, bố có con và cây đàn, còn cần gì hơn nữa?”
Lòng tôi quặn thắt, nhưng có tiếng gõ cửa và Julie bước vào, cầm theo một cái khay màu xanh thẫm với đồ ăn bên trên.
Bố nhìn thấy chị ấy và có vẻ tươi tắn hơn một chút. “Julie! Khỏe không người đẹp?”
Julie đặt khay đồ ăn xuống và khoe bụng cho bố xem. Đối với một người trong suốt năm năm qua không ngừng khẳng định không muốn có em bé, chị ấy giờ trông háo hức một cách kỳ cục.
“Khá là bận rộn nhỉ?” Bố tôi cười.
“Con gọi lại sau nhá.” Tôi nói, di chuột ấn vào nút tắt cuộc gọi. “Yêu bố.”
Ông nửa đùa nửa thật đưa tay lên trán chào tôi kiểu quân đội, mùi trứng và thịt xông khói bay lên thơm phức cả phòng, bên cạnh nó là một ly sữa sắc sôcôla cỡ bự.
“Em còn cần gì nữa không, Stell? Bạn ăn cùng chẳng hạn?”
Tôi nhìn cái bụng tròn xoe của chị, lắc lắc đầu trong khi một chút không thoải mái trào lên trong lồng ngực. Tôi yêu Julie, nhưng hiện tại thì không có tâm trạng nào để nói về gia đình nhỏ mới toanh của chị ấy cả, khi gia đình tôi đang tan đàn xẻ nghé. “Poe sắp gọi cho em rồi.”
Đúng lúc ấy, máy tính của tôi ting lên một tiếng và ảnh đại diện của Poe nhảy lên với cái nút gọi màu xanh nhấp nháy trên màn hình. Julie xoa xoa bụng, ánh mắt nhìn tôi có chút nào đó xa lạ trước khi miễn cưỡng mím môi nở một nụ cười bối rối. “Được rồi, vậy hai đứa vui vẻ nhé!”
Tôi ấn nút chấp nhận và mặt Poe từ từ hiện lên trên cửa sổ màn hình, với cặp mày đen rậm và đôi mắt nâu quen thuộc. Kể từ lần gặp trước, có vẻ cậu ấy đã cắt tóc rồi, ngắn và gọn gàng hơn. Cậu ấy cười toe toét và tôi cố gắng cười lại, nhưng rốt cuộc cuối cùng trông lại có chút nhăn nhó khó coi.
Tôi không thể nào đẩy hình ảnh bố ra khỏi đầu được. Buồn tủi và cô đơn, nằm trên giường với gương mặt hằn sâu nét trầm tư và kiệt sức.
Và tôi còn chẳng thể đến thăm ông ấy được.
“Nè! Trông cậu tả tơi quá đấy.” Cậu ấy nói, trong khi đặt ly sữa lắc xuống và liếc sang, “chén nhiều quá giờ say bánh pudding rồi hả?”
Đoạn này tôi đáng ra nên cười, nhưng có vẻ tôi đã xài hết năng lượng giả vờ cho cả ngày rồi, trong khi giờ còn chưa tới 9 rưỡi nữa.
Poe cau mày. “Sao thế? Có chuyện gì? Có phải vụ Cabo không? Cậu biết đấy... bị cháy nắng thực ra cũng không dễ chịu chút nào đâu.”
Tôi xua tay gạt chuyện đó đi và nâng khay lên theo kiểu người mẫu truyền hình để khoe với Poe cái khay đồ ăn không màu xanh: với trứng, thịt xông khói, khoai tây nghiền và sữa lắc - như mọi cuộc hẹn ăn sáng bình thường khác.
Poe nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi, ám chỉ tôi sẽ không thể chuồn êm với kiểu chuyển chủ đề như vậy đâu, nhưng cũng không thể kìm lòng được mà giơ khay lên và cho tôi thấy một bữa ăn tương tự - trừ việc trứng của cậu ấy được trang trí cực kỳ đẹp mắt với hẹ tây, mùi tây và... chờ đã!
Ô kìa, bánh truffle, bánh TRUFFLE kìa!
“Poe! Cậu lấy được bánh truffle ở chỗ quái nào vậy hả?”
Cậu ấy nhướng mày, cười ẩn ý. “Muốn ăn thì lăn vào bếp nha tình yêu!” Cậu ấy nói trong khi kéo camera cho tôi xem cái xe đựng thuốc đã được sắp xếp lại thành một cái kệ đựng gia vị cực kỳ ngăn nắp, chứa đầy lọ lớn lọ nhỏ thay vì chai thuốc, nằm ngay ngắn bên dưới đống ảnh chụp vận động viên trượt ván ưa thích của cậu ấy, Paul Rodriguez và toàn bộ đội bóng quốc gia Colombia. Người làm sao của chiêm bao làm vậy, căn phòng đậm chất Poe, đồ ăn, trượt ván và bóng đá cho đến bây giờ là niềmđam mê duy nhất của cậu ấy.
Trên tường phòng cậu ấy gắn đủ số lượng áo thi đấu cho từng bệnh nhân CF của cả cái tầng này trong trường hợp chúng tôi muốn tham gia một trận đấu bóng đá kiểu hời hợt, ít chạy nhảy, hạn chế vận động và thở hồng hộc cơ.
Khung hình quay lại về hướng cậu ấy và tôi có thể thấy phần ngực của Anthony Bourdain hiện ra phía sau. “Nhưng mà trước tiên phải là món khai vị đã!” Cậu ấy giơ lên một vốc thuốc Creon có tác dụng hỗ trợ cơ thể tiêu hóa đống đồ sắp sửa nạp vào người.
“Chậc, phần tuyệt vời nhất của mọi bữa ăn, nhỉ!” Tôi nói một cách mỉa mai khi móc ra mớ thuốc đỏ trắng từ cái cốc nhựa bên cạnh khay.
“Vậy giờ thì,” Poe nói, sau khi cậu ấy nuốt viên thuốc cuối cùng. “Vì cậu giỏi giữ bí mật, mình sẽ bật mí thêm vài điều này. Mình đang độc thân, sẵn sàng để...”
“Cậu chia tay với Michael hả?” Tôi hỏi, rồi kêu lên với vẻ nghiêm trọng, “Poe!”
Poe uống một ngụm sữa lắc thật dài. “Này sao không phải là anh ấy chia tay mình?”
“Đoán xem?”
“Thì vậy chứ sao! Ờ, thực ra là quyết định từ hai phía,” cậu ấy nói, cuối cùng chịu thua, thở dài và lắc đầu. “Gì cũng được, là mình chia tay anh ấy, được chưa.”
Tôi cau mày. Hai người họ đã thật hoàn hảo. Michael thích trượt ván và có một cái blog về đồ ăn cực kỳ nổi tiếng mà Poe đã là một fan trung thành từ năm năm trước khi cả hai gặp nhau. Anh ấy khác hoàn toàn với những người Poe đã từng hẹn hò. Và với anh ấy, Poe thật sự đặc biệt. “Cậu thật sự thích anh ấy, Poe. Mình đã tưởng anh ấy là ‘người đàn ông đích thực’ của cậu chứ.”
Nhưng tôi nên biết, Poe thậm chí có thể viết cả một quyển sách về chủ đề “vấn đềnghiêm túc trong yêu đương” ấy chứ. Nhưng mà điều đó chưa bao giờ cản được cậu ấy phiêu lưu thêm một chuyến nhằm tìm kiếm một tình yêu mới cả. Trước Michael đã có một Paul, sau này biết đâu sẽ là David nào đó. Và nói thật lòng thì tôi có chút ghen tị với cậu ấy vì có thể yêu một cách điên cuồng, mãnh liệt, hoang dại và hết mình như vậy.
Tôi chưa từng yêu, chưa bao giờ. Tyler Paul chắc chắn không tính rồi, nhưng ngay cả khi tôi có cơ hội để yêu, hẹn hò là một thứ rủi ro tôi không dám thử. Tôi phải tập trung, tập trung để sống sót. Tôi cần được hiến phổi, giảm bớt nỗi đau của bố mẹ. Đó... gần như là một công việc toàn thời gian chẳng có gì dễ chịu.
“Ờ, anh ta không phải.” Poe nói, cố diễn như thể nó chẳng phải là điều gì to tát cả. “Mặc kệ anh ta đi, nhỉ?”
“Nè, ít nhất thì cậu cũng được làm chuyện đó.” Tôi nói, vừa nhún vai khi đưa miếng trứng vào miệng. Tôi bỗng chốc nhớ lại vẻ cười cợt ra vẻ tôi biết tỏng cậu rồi của Will vào ngày hôm qua khi tôi nói tôi đã từng... ờm, quan hệ. Tên khốn.
Poe phì cười trong khi chưa kịp nuốt ngụm sữa lắc, cậu ấy phun ra và bắt đầu ho. Máy đo bên cạnh cậu ấy bắt đầu kêu bíp bíp liên tục ở bên kia máy tính khi cậu ấy chới với cố thở.
Ôi Chúa ơi. Không, không, không. Tôi bật dậy. “Poe!”
Tôi đẩy cái máy tính sang bên và lao ra ngoài hành lang đúng lúc chuông báo động ở quầy y tá vang lên, nỗi sợ hãi lan vào từng ngóc ngách, từng tế bào trong cơ thể tôi. Có tiếng ai đó hét lên “Phòng 310! Nồng độ ôxy trong máu đang tụt quá nhanh. Cậu bé ngừng hô hấp rồi!”
Ngưng hô hấp. Cậu ấy không thở được, không thở được. “Cậu ấy bị ngạt thở, Poe bị ngạt thở!” Tôi hét lên, nước mắt trào ra khi lao như bay xuống hành lang theo Julie, kéo khẩu trang lên che mặt. Chị ấy ùa qua cánh cửa trước mặt tôi và lao tới kiểm tra chiếc máy đo đang không ngừng kêu. Tôi sợ. Sợ phải nhìn Poe đau đớn. Sợ phải nhìn cậu ấy...
Khỏe.
Poe vẫn khỏe re, ngồi trên ghế như chả có chuyện gì xảy ra cả. Cảm giác thật nhẹ nhõm, không biết từ lúc nào lưng áo tôi đã thấm ướt mồ hôi lạnh. Cậu ấy nhìn từ tôi sang Julie, trưng ra vẻ mặt cừu non vô tội khi giơ cảm biến ngón tay lên. “Em xin lỗi, nó bị tuột ra, em quên mất không dán cố định lại sau khi tắm.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, chợt nhận ra rằng mình đã nín thở từ nãy đến giờ - điều cực kỳ khó với một đứa có hai lá phổi hoạt động cầm chừng như nhà máy lúc đình công.
Julie đứng dựa vào tường, gương mặt còn lộ rõ vẻ hoảng hốt của cơn sốc vừa qua. “Poe, trời ạ, khi mức ôxy của em tụt xuống như vậy...” Chị ấy lắc đầu. “Thôi cứ đeo nó lại đi.”
“Em không cần nó nữa, Jules.” Cậu ấy nói, ngước mắt lên nhìn chị. “Để em tháo nó ra đi.”
“Tuyệt đối không được! Chức năng phổi của em giờ tệ lắm. Chị cần phải theo dõi chỉ số của em nên cứ đeo cái máy chết tiệt đó vào.” Chị hít một hơi dài, giơ ra một miếng băng keo y tế để Poe dán lại cái cảm biến. “Làm ơn.”
Cậu ấy thở dài thườn thượt nhưng cũng nối lại cảm biến ngón tay tới cái cảm biến đo nồng độ ôxy trong máu trên cổ tay.
Tôi gật đầu, cuối cùng lấy lại hơi. “Mình đồng ý, Poe, đeo nó đi.”
Cậu ấy lườm tôi khi đeo máy và quấn băng keo vào ngón giữa, giơ lên trước mặt tôi và cười.
Tôi đảo mắt, liếc xuôi xuống hành lang tới phòng của tên khốn - 315. Cánh cửa vẫn đóng chặt dù sau chuyện ầm ĩ vừa rồi, có ánh sáng chiếu ra từ khe cửa. Nè, anh ta còn chả thèm thò mặt ra xem mọi người có ổn không. Đây gần như là lệnh triệu tập của tầng điều trị CF khi tất cả mọi người sẽ mở cửa kiểm tra tình hình. Tôi bối rối đưa tay chải lại tóc, nhìn lại Poe và thấy cậu ấy nhướng mày.
“Gì thế, cậu tính tỏ ra xinh đẹp cho anh nào coi hả?”
“Không, hâm à.” Tôi lườm cậu ấy và Julie khi cả hai nhìn tôi với ánh mắt bồ đang giấu cái gì đó? Tôi chỉ vào cái khay, “cậu sắp sửa lãng phí chỗ bánh truffle ngon lành trên một mớ trứng nguội ngắt đó.” Tôi nói trong khi vội vã chạy về phòng để hoàn thành nốt cuộc hẹn ăn sáng. Cách càng xa phòng 315 càng tốt.
⚝ ✽ ⚝
7* Một loại kháng sinh hoạt động bằng cách tiêu diệt các loại vi khuẩn gây nên nhiễm trùng. Fucidin được sử dụng để điều trị các tình trạng viêm da.