← Quay lại trang sách

Chương 5 STELLA

Tôi mở toang cánh cửa dẫn ra cầu thang, tranh thủ cài cúc áo khoác. Tiếng tim đập thình thịch vang lên rõ ràng trong tai, át cả tiếng bước chân đang chạy trên bậc cầu thang lên sân thượng.

Anh ta điên rồi.

Trong đầu cứ tái hiện lại cảnh tượng anh ta đứng ở đó, bên rìa bờ tường sân thượng, sắp sửa rơi xuống độ cao bảy tầng lầu tới với tử thần, nỗi sợ hãi khắc sâu trên gương mặt, chẳng còn chút nào vẻ tự tin bất cần thường ngày.

Chớp mắt tôi đã chạy qua tầng năm, dừng lại một chút để lấy hơi, bàn tay nhớp nháp mồ hôi tóm lấy lan can lạnh băng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn theo cầu thang tới tận tầng trên cùng, đầu óc bắt đầu quay mòng mòng. Tôi còn chả kịp lấy theo bình ôxy cầm tay nữa. Chỉ hai tầng nữa thôi. Hai tầng nữa thôi. Tôi giục mình trèo tiếp. Tôi phải leo lên, tôi ra lệnh cho đôi chân của mình phải bước: phải, rồi trái, rồi phải, rồi trái, phải, trái...

Cuối cùng, cánh cửa dẫn ra sân thượng cũng hiện ra trước mắt, mở ra một khe hở ngay dưới cái chuông báo động đang sẵn sàng đổ chuông.

Tôi ngần ngừ, hết nhìn cái chuông báo động lại nhìn cánh cửa. Nhưng tại sao nó không đổ chuông khi Will mở cửa? Nó hỏng rồi sao?

Và rồi tôi nhìn thấy nó. Một tờ đô la gập thành cục đang chèn lên công tắc, ngăn cái chuông báo động réo ầm ĩ thông báo cho tất cả mọi người trong bệnh viện này biết rằng có một tên thần kinh bị u xơ nang phổi và có khuynh hướng tự ngược đãi đang vắt vẻo trên rìa sân thượng.

Tôi lắc đầu. Anh ta điên thì điên thật, nhưng cũng thông minh ra trò đấy.

Cánh cửa hé mở nhờ một chiếc ví chèn vào, tôi lách qua nhanh nhất có thể, chắc chắn mình không làm tờ tiền đang chèn lên công tắc báo động lỏng ra. Tôi chết đứng, hít một hơi thật sâu - hơi thở tử tế đầu tiên sau 48 bậc thang. Nhìn sang bên kia sân thượng, tôi thở phào khi thấy anh ta đã bước một khoảng cách an toàn khỏi mép tường và vẫn còn sống nhăn chứ chưa rơi xuống dưới. Anh ta quay lại và nhìn tôi thở hồng hộc với vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt. Tôi quàng lại chiếc khăn màu đỏ chặt hơn một chút cho cái lạnh bớt làm gương mặt và cổ tôi nhức nhối, ngó qua lần nữa cho chắc rằng cái ví vẫn đang làm đúng nhiệm vụ giữ cửa của nó trước khi lao ào ào ra chỗ anh ta.

“Anh muốn chết lắm hả?” Tôi hét lên, dừng lại ở khoảng cách hơn bảy bước an toàn. Anh ta có thể muốn chết nhưng tôi chắc chắn là chưa.

Gò má và mũi anh ta đỏ ửng vì lạnh, trên mái tóc đen lượn sóng và trên chóp mũ chiếc áo màu đỏ boóc đô vẫn còn vương lại một lớp tuyết mỏng. Phải nói là anh ta mang một vẻ ngoài rất ổn làm người ta suýt chút nữa thì tha thứ cho bộ óc ngu xuẩn chuyên làm ra những hành động như vừa rồi.

Thế nhưng có những người đẹp tốt nhất là đừng nên lên tiếng.

Anh ta nhún vai tỏ vẻ bình thường, bước từ bờ tường xuống nền sân thượng. “Phổi tôi hết cách rồi, cho nên tôi nghĩ mình sẽ cố gắng tận hưởng cảnh đẹp khi còn có thể.”

Lãng mạn quá nhỉ.

Thế quái nào tôi lại hy vọng một điều gì đó khác từ anh ta chứ?

Tôi nhìn ra phía sau anh ta để nhìn thấy ánh đèn thành thị lấp lánh xa tít tắp, ánh đèn trang trí Noel phủ trên từng ngọn cây, còn lung linh hơn nữa so với trong ký ức của tôi, giờ đây chúng làm công viên bên dưới trở nên sống động. Đèn giăng từ cây này sang cây khác, tạo thành một lối đi diệu kỳ cho người ta tản bộ bên dưới, ngẩng lên ngắm nhìn và trầm trồ trong kinh ngạc.

Trong suốt những tháng năm ở đây, tôi chưa bao giờ đặt chân lên sân thượng cả. Tôi rùng mình, kéo hai vạt áo lại với nhau chặt hơn nữa, vòng tay ôm lấy chính mình khi quay lại nhìn anh ta.

“Đẹp đến mấy thì cũng không đến mức làm người ta chịu rủi ro rớt xuống bảy tầng lầu chứ?” Tôi hỏi, đồng thời cũng thắc mắc không biết anh ta bị thể loại vong gì nhập mà lại leo lên sân thượng hóng gió vào đúng cái tầm lạnh nhất của mùa đông cơ chứ.

Đôi mắt màu đại dương ấy sáng lên, sáng tới mức làm tim tôi loạn nhịp. “Cậu đã bao giờ nhìn Paris từ sân thượng chưa Stella? Hay nhìn Rome? Hay thậm chí là nhìn từ đây? Nó khiến cho mấy trò hề trị liệu này trở nên nhỏ bé.”

“Trò hề?” Tôi hỏi, bước lên hai bước. Cách nhau sáu bước. Giới hạn an toàn. “Cái trò hề đấy giúp chúng ta còn sống đến giờ đấy.”

Anh ta khịt mũi, đảo mắt khinh thường. “Cái trò hề đấy chính là thứ ngăn cản chúng ta xuống dưới kia và thực sự được sống.”

Tôi bắt đầu sôi máu. “Anh có biết mình may mắn thế nào khi được tham gia vào thử nghiệm này hay không? Nhưng anh coi nó như một trò đùa. Đồ con nhà giàu hư hỏng.”

“Từ từ đã, sao cậu biết về việc thử nghiệm? Cậu đã tìm hiểu về tôi hả?”

Tôi lờ câu hỏi đó đi. “Nếu anh không quan tâm, vậy đi đi, cút đi. Để dành chỗ cho người khác đi. Cho ai đó thực sự mong được sống ấy.”

Tôi nhìn chằm chằm anh ta, nhìn những bông tuyết rơi vào khoảng cách giữa cả hai và biến mất trong lớp bụi dưới chân. Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng, rồi anh ta nhún vai, cảm xúc trên gương mặt trở nên khó đoán. Và rồi anh ta lùi về hướng bờ tường sân thượng. “Cậu nói đúng. Ý tôi là... Dù sao thì tôi cũng sắp chết rồi.”

Tôi nheo mắt. Anh ta sẽ không làm vậy mà? Phải không?

Lại thêm một bước nữa, lại một bước nữa, tiếng bước chân sột soạt vang lên rõ mồn một khi anh ta đạp lên lớp tuyết mới. Ánh mắt anh ta khóa chặt lấy tôi, thách thức tôi nói gì đó để ngăn anh ta lại. Thách thức tôi gọi ra một cái tên.

Gần hơn rồi, gần tới mép rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu, không khí lạnh như cào xé bên trong phổi.

Anh ta đứng vắt vẻo bằng một chân, một chân đong đưa ngoài khoảng không làm cổ họng tôi thắt lại. Không thể... “Will! Đừng! Dừng lại đi!” Tôi hét lên, bước vội về phía anh ta, tim đập thình thịch như trống bên tai.

Anh ta dừng lại. Chỉ một bước nữa thôi là anh ta sẽ rơi. Chỉ một bước nữa thôi là sẽ...

Bốn mắt nhìn nhau trong yên lặng, đôi mắt xanh kia đầy vẻ tò mò, thích thú. Và rồi anh ta cười, cười lớn, trầm giọng cười sảng khoái, cười một cách quá quen thuộc tới mức tôi cảm giác như bị ai đó xát muối vào chỗ đau vậy.

“Trời ạ. Gương mặt cậu lúc ấy. Trời ơi nó thật vô giá.” Anh ta bắt chước giọng tôi, hô, “Will! Đừng! Dừng lại đi!”

“Chết tiệt, anh đùa tôi hả? Sao anh có thể? Ngã chết không phải là chuyện để đùa đâu!”, rồi tôi bấm móng tay vào sâu trong lòng bàn tay, cố ngăn mình thôi run rẩy.

“Ôi thôi nào, Stella!” Anh ta gọi với theo. “Tôi chỉ đùa thôi mà.”

Tôi mở cửa, cố gắng cách anh ta càng xa càng tốt. Thế quái nào mà tôi lại quan tâm? Thế quái nào mà tôi lại leo hết từng đó tầng nhà để xem anh ta có ổn hay không? Tôi chạy xuống một vài bậc, đưa tay lên mặt và sững sờ... tôi đã quên không đeo khẩu trang.

Tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ quên đeo khẩu trang cả.

Tôi bước chậm lại và dừng trên bậc cầu thang khi một ý tưởng nảy ra trong đầu. Tôi bước lên lại chỗ cánh cửa giờ đã đóng chặt, nhẹ nhàng kéo tờ tiền gập thành cục ra khỏi công tắc, nhét nó vào túi và chạy như bay xuống khu điều trị CF.

Tôi dựa vào bức tường gạch, lấy hơi trước khi tháo khăn quàng và áo khoác ra rồi mở cửa và lẻn vào trong, như thể tôi chỉ vừa mới trở về từ khu NICU vậy. Đâu đó ở phía xa, tôi nghe tiếng chuông báo động vang lên ầm ĩ khi Will mở cửa vào lại bên trong, âm thanh nghe xa xôi nhưng vẫn ầm ĩ chói tai, vang vọng qua giếng trời, rung trên hành lang.

Và tôi không thể kìm được nụ cười đắc thắng.

Julie quẳng một tệp hồ sơ bệnh nhân màu xanh lên bàn sau quầy trực, lắc đầu và lẩm bẩm với chính mình. “Lên tận nóc nhà luôn sao, Will? Em đùa hả?”

Chẹp, thật tốt khi biết tôi không phải là người duy nhất bị anh ta làm cho tức điên.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi và ánh sáng đèn huỳnh quang lan ra mờ ảo dưới sân, hành lang cuối cùng cũng im ắng sau khi Will bị quở trách trong suốt một giờ liền. Nhìn lên đồng hồ, tôi nhận ra giờ chỉ mới 8 giờ, vẫn còn nhiều thời gian để tôi hoàn thành việc 14 trên danh sách: Chuẩn bị ứng dụng để chạy thử bản beta, và 15: Hoàn thiện bảng thuốc cho bệnh tiểu đường, trước khi đi ngủ.

Trước khi bắt đầu, tôi tranh thủ lướt qua Facebook, có thông báo mới - ai đó mời tôi tham dự Sự kiện cực ngầu trên bãi biển Cabo vào tối thứ Sáu này. Tôi ấn vào trang sự kiện và nhìn thấy dòng mô tả quen thuộc tôi đề xuất hồi vẫn còn trong ban tổ chức, không biết nên vui hay nên buồn nữa. Tôi lướt xuống xem danh sách những người đã xác nhận sẽ đi, nhìn thấy ảnh đại diện của Camila và Mya, cộng thêm Mason giờ đã thôi chụp cùng Brooke và cả nửa tá học sinh khác trong trường.

Và như thể tụi nó đi guốc trong bụng tôi vậy, cái iPad của tôi bắt đầu rung và tôi thấy một cuộc gọi Facetime đến từ Camila. Tôi mỉm cười và gạt sang phải để nhận cuộc gọi, lóa mắt với ánh mặt trời rực rỡ trên bãi biển xinh đẹp nào đó mà tụi nó đang ngồi bung ra từ trong màn hình.

“Được rồi, mình thực sự ghen tị đấy!” Tôi nói khi gương mặt cháy nắng của Camila hiện lên màn hình.

Mya chen vào khung hình bằng cách gác cằm lên vai Camila, mái tóc xoăn nảy vào ống kính. Nó đang mặc bộ đồ bơi một mảnh chấm bi tôi chọn. Rõ ràng hai đứa nó không có thời gian vòng vo mà vào thẳng vấn đề luôn.

“Nè, ở đó có anh chàng nào xinh trai không vậy? Đừng có nói là...”

“Có Poe,” chúng tôi nói ra cùng lúc.

Camila nhún vai, đưa tay lên chỉnh kính. “Poe được tính. Cậu ấy dễ thương mà!”

Mya khịt một cái, huých huých khuỷu tay vào Camila. “Poe chắc chắn một nghìn phần trăm không có tí hứng thú nào với bồ hết đâu, Camila.”

Camila tung một cú đấm tinh nghịch vào tay Mya, rồi bỗng nhiên khựng lại, cười toe toét nhìn tôi. “Ôi Chúa ơi. Có đúng không? Đúng không? Stella, ở đấy mới có trai đẹp hả?”

Tôi đảo mắt. “Anh ta đâu có đẹp.”

“Có kìa!” Hai đứa tụi nó hú hét lên hào hứng, tôi có thể cảm nhận thấy cả một núi câu hỏi sắp sửa trút xuống đầu tôi qua đường Internet.

“Mình phải đi đây! Mai gặp nhá!” Tôi nói, mặc kệ hai đứa nó phản đối và ấn nút dừng cuộc gọi. Cuộc gặp trên sân thượng vẫn còn quá mới mẻ, quá kỳ cục để nhắc lại. Trang sự kiện ăn nhậu trên bãi biển ở Cabo lại hiện lên trước mắt. Tôi di trỏ chuột đến ô Không tham gia nhưng lại không có đủ dũng khí để nhấn xuống, vì thế tôi chỉ đóng trang lại và mở phần mềm Visual Studio.

Tôi mở dự án đang dang dở lên và bắt đầu kiểm tra lại từng dòng, từng dòng mã lập trình, cảm thấy cơ thể mình dần thả lỏng. Tôi tìm thấy một lỗi ở dòng 27 khi tôi ấn nhầm “c” thay vì “x” ở vị trí hàm biến thiên, dòng 128 thiếu một dấu “=” còn lại ứng dụng trông có vẻ đã sẵn sàng để chạy thử lần hai. Tôi gần như không thể tin được điều đó. Có lẽ lát nữa cần phải tự thưởng cho bản thân một cái pudding để ăn mừng mới được.

Tôi cố gắng chuyển sang hoàn thiện nốt bảng liều lượng thuốc cho bệnh tiểu đường trên bảng biểu liệt kê những biểu hiện mãn tính thường thấy, chia theo độ tuổi, cân nặng và loại thuốc. Nhưng chả mấy chốc tôi nhận ra mình chẳng thể làm được gì ngoài việc nhìn trân trối vào mấy cái cột trống không, ngón tay gõ gõ vào cạnh máy tính và tâm hồn thì lạc trôi ra xa cả triệu dặm.

Tập trung nào.

Tôi cúi xuống lấy cuốn sổ tay, gạch ngang dòng 14, cố gắng tìm kiếm cảm giác bình tĩnh và thỏa mãn thường thấy mỗi khi tôi làm xong một việc trên danh sách, nhưng lần này thì chẳng có gì cả. Tôi chết lặng để đầu bút chì lơ lửng trên dòng 15, hết nhìn những hàng cột trống không trên máy tính rồi lại nhìn sang dòng chữ Hoàn thiện bảng liều lượng thuốc cho bệnh nhân tiểu đường.

Chưa hoàn thành. Chết tiệt.

Tôi liệng quyển sổ lên giường, cảm giác bồn chồn khó chịu cuộn trào trong lồng ngực. Tôi đứng lên, bước ra cửa sổ, đưa tay kéo mở tấm rèm che.

Tôi nhìn lên sân thượng, nơi mà Will đứng hồi nãy. Tôi biết ở trên đó là con người thật của anh ta, nhưng tôi không ngờ đến những cơn ho, không ngờ đến lúc anh ta vắt vẻo bên mép tòa nhà, cả vẻ sợ hãi đó nữa.

Anh chàng cái chết đến với tất cả chúng ta thực ra không hề muốn chết.

Cảm giác bồn chồn tăng thêm, tôi bước tới xe đựng thuốc, hy vọng rằng chuyển sang dòng “uống thuốc trước khi đi ngủ” trên danh sách sẽ làm tôi bình tâm lại. Tôi gõ gõ ngón tay trên quai đẩy bằng kim loại khi đưa mắt nhìn cả một biển toàn chai lọ, nhìn ra cửa sổ về hướng sân thượng, rồi lại nhìn về đống chai lọ.

Anh ta có chịu tuân thủ liệu trình không nhỉ?

Barb có khả năng ép anh ta uống hầu hết lượng thuốc cần thiết, nhưng chị ấy không thể ở đó mỗi lần uống thuốc được. Chị ấy có thể đeo cái áo VisiVest lên nhưng chẳng có gì đảm bảo anh ta sẽ đeo nó suốt nửa giờ cả.

Khá chắc chắn rằng anh ta sẽ cởi nó ra khi Barb vừa đi khuất.

Tôi cố gắng sắp xếp lại thuốc theo thời gian uống, đổi chỗ lọ này với lọ kia, nhưng tên thuốc cứ như nhòa đi, hòa lẫn vào nhau. Thay vì cảm thấy bình tĩnh hơn, tôi càng ngày càng khó chịu, thậm chí một cơn giận không tên bắt đầu nhen nhóm trong trái tim.

Tôi đánh vật với nắp một lọ thuốc giảm tiết dịch nhầy, ấn xuống bằng tất cả sức lực và cố vặn nó mở ra.

Tôi không muốn anh ta chết.

Cái ý nghĩ ấy trồi lên đỉnh một núi suy nghĩ hỗn loạn, cắm ở đó một lá cờ, to lớn, rõ ràng, dõng dạc và thật sự làm tôi cảm thấy ngạc nhiên vì tôi còn chả hiểu nổi ý nghĩ đó nữa. Tôi còn vừa mới thấy anh ta quay lại từ trên sân thượng, và dù anh ta là một kẻ tệ...

Tôi không muốn anh ta chết.

Tôi vặn nắp quá mạnh làm nó văng đi đâu mất, thuốc bên trong đổ ra như mưa, rơi xuống xe. Tôi giận dữ nện cái lọ xuống làm mấy viên thuốc nảy lên. “Chết tiệt!”