← Quay lại trang sách

Chương 6 WILL

Tôi mở cửa phòng, ngạc nhiên khi thấy Stella lùi lại áp sát cả người vào bờ tường bên kia của hành lang. Sau những gì tôi làm hồi nãy, tôi nghĩ cô ấy sẽ bơ mình trong ít nhất một tuần cơ. Cô ấy đeo phải đến bốn chiếc khẩu trang với hai đôi găng tay, mấy ngón tay bấu chặt lấy tay nắm dọc hành lang. Mỗi khi cô ấy di chuyển, tôi có thể ngửi thấy mùi hoa oải hương thoang thoảng.

Mùi hương thật dễ chịu, cũng có thể là do mũi tôi luôn thèm khát một thứ mùi nào đó không phải thuốc sát trùng.

Tôi cười nhăn nhở. “Cậu là bác sĩ tiêu hóa của tôi hả?” Cô ấy nhìn tôi với một ánh mắt mà tôi nghĩ là băng giá, nghiêng người để nhìn vào bên trong phòng tôi. Tôi nhìn theo, tò mò không biết cô ấy muốn nhìn cái gì. Có quyển sách hội họa, cái VisiVest vắt vẻo bên giường khi tôi tiện tay quăng nó ra sau khi Barb vừa rời khỏi, quyển sổ vẽ đang để ngỏ trên mặt bàn. Chỉ có vậy thôi.

“Biết ngay mà.” Cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng, giống như Sherlock Holmes khẳng định lại một lần nữa lời giải cho một vụ án vậy. Cô ấy giơ bàn tay bọc kín mít trong hai lớp găng ra trước mặt tôi. “Cho tôi xem liệu trình điều trị của anh.”

“Cậu đang đùa, phải không?”

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau, đôi mắt nâu của cô ấy ném về phía tôi cái nhìn sắc như dao trong khi tôi cố gắng để nhìn lại với một chút xíu vẻ đe dọa. Nhưng mà đang lúc chán như con gián nên cuối cùng tôi để sự tò mò chiến thắng. Tôi đảo mắt và quay lưng lại lục tung cả phòng mình lên để tìm một mẩu giấy mà có lẽ đã chu du ra cái bãi rác nào đó rồi.

Tôi đẩy mớ tạp chí sang một bên, nhìn dưới gầm giường, lật qua vài trang sổ ký họa, thậm chí còn tìm dưới gối cho có vẻ tận tâm, nhưng mà chẳng thấy nó đâu cả.

Tôi đứng thẳng người dậy và lắc đầu. “Bó tay rồi, xin lỗi, gặp lại cậu sau.”

Cô ấy chẳng buồn nhúc nhích, thay vào đó là khoanh tay trước ngực, từ chối rời đi.

Thế nên tôi lại tiếp tục tìm kiếm, mắt đảo khắp mọi ngóc ngách trong phòng trong khi Stella giậm giậm chân một cách thiếu kiên nhẫn. Vô dụng thôi, thứ đó đã... từ từ đã.

Tôi nhìn thấy quyển sổ tay của mình nằm trên mặt bàn, tờ liệu trình điều trị bị nhồi nhét vào chỗ trang cuối, được gập lại phẳng phiu và chỉ có một tí mép thò ra.

Có lẽ mẹ tôi đã giấu nó vào đó để tôi không quăng nó vào thùng rác.

Tôi với lấy tờ giấy, bước ra cửa và chìa nó ra. “Đây nhé, nhưng dù sao nó cũng không phải việc của cậu đâu.”

Cô ấy vồ lấy tờ giấy từ tay tôi và nhanh chóng ép mình sát vào tường. Tôi có thể nhìn thấy ánh mắt cô ấy tóe lửa khi nhìn mấy cái cột và hàng thẳng thớm bị tôi vẽ thành hoạt hình, theo kiểu một màn chơi Donkey Kong 10* trong khi mẹ tôi và bác sĩ Hamid đang bàn chuyện. Các bậc thang gác lên các dòng liều lượng thuốc, mấy cái thùng nảy vòng quanh tên thuốc, và cô gái đang cầu cứu với chữ CÍU to đùng nằm ở góc bên trái bên cạnh tên tôi. Thông minh quá đi chứ.

“Cái gì... sao lại... tại sao?”

Ờ, rõ ràng cô ấy không cảm thấy vậy.

“Nè, bệnh nhân phình mạch có phải cũng có biểu hiện tương tự không? Có cần tôi gọi Julie không?”

Cô ấy giúi tờ giấy lại phía tôi, gương mặt bừng bừng giận dữ.

“Này!” Tôi nói, hai tay giơ lên. “Tôi biết cậu thích đóng vai anh hùng giải cứu thế giới nhưng đừng có kéo tôi vào trò chơi của cậu chứ.”

Cô ấy lắc đầu. “Will, những biện pháp trị liệu này không phải là vô thưởng vô phạt, những viên thuốc này không phải là có cũng được mà không có cũng không sao!”

“Có lẽ vì thế mà họ cứ bắt buộc phải tống nó vào họng tôi.” Thực lòng mà nói, chả có cái quái gì là bắt buộc cả nếu cậu đủ sáng tạo.

Stella lắc đầu, giơ tay lên mặc kệ và hùng hổ lao xuống hành lang, “Anh làm tôi phát điên lên được!”

Và thật kỳ cục làm sao, lời bác sĩ Hamid bỗng nhiên vang lên trong đầu tôi. “Đừng lại đủ gần để chạm vào nhau, vì sự an toàn của họ, và của cháu.” Tôi với lấy cái khẩu trang trong hộp khẩu trang mới tinh Julie đặt bên cạnh cửa phòng, nhét vào túi và đuổi theo Stella.

Tôi liếc sang bên cạnh và thấy một chàng trai tóc nâu với sống mũi cao và gò má cũng cao không kém đang nhìn ra từ cửa phòng số 310, lông mày nhướng lên tò mò khi tôi chạy theo Stella tới chỗ thang máy. Cô ấy đến nơi trước, bước vào trong và quay lại đối mặt với tôi khi tôi vừa bấm nút gọi thang. Tôi bước vào trong theo nhưng cô ấy giơ tay cản lại.

“Sáu bước.”

Chết tiệt.

Cánh cửa đóng lại. Tôi sốt ruột gõ gõ chân xuống nền gạch lát, nhấn vào nút gọi thang máy hết lần này tới lần khác khi cái thang lò dò lên tầng năm rồi lại lò dò xuống chỗ tôi. Tôi chột dạ liếc ra sau nhìn quầy trực y tá giờ trống không trước khi lẻn vào thang máy và ấn liên tục vào nút đóng cửa. Tôi nhìn thấy ảnh phản chiếu mờ nhạt của mình trên lớp kim loại, chợt nhớ ra cái khẩu trang trong túi và đeo nó lên miệng khi thang vừa lên tới tầng ba. Thật ngớ ngẩn. Thế quái nào mà tôi lại học theo cô nàng Barb kia cơ chứ?

Đing một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra. Tôi lao ra và hùng hục bước ra sảnh rồi qua cây cầu để đến khu NICU, tránh một vài bác sĩ trên đường đi. Họ rõ ràng đang bận rộn nên chẳng có ai cản tôi lại cả. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa và ngắm Stella vài giây, mở miệng định hỏi chuyện quái gì đang diễn ra nhưng nhìn thấy sắc mặt cô ấy xám xịt, nghiêm trọng. Tôi dừng lại ở một khoảng cách an toàn và nhìn theo ánh mắt cô ấy tới đứa bé, trên người nó, số lượng ống với dây còn nhiều hơn so với tứ chi.

Tôi nhìn thấy khuôn ngực nhỏ bé khó khăn phập phồng, vật lộn để tiếp tục thở. Tôi cảm nhận tim mình đập trong lồng ngực, cả hai lá phổi xập xệ đang cố gắng hít lấy chút khí sau chuyến đi vội vã qua cả nửa vòng bệnh viện.

“Con bé đang đấu tranh để được sống.” Cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng, nhìn vào mắt tôi qua tấm kính. “Con bé còn không biết được mình sẽ phải đối mặt với những thứ gì, chẳng biết được lý do tại sao mình tiếp tục. Nó chỉ là… bản năng thôi. Will. Bản năng muốn sống... bất kể thế nào.”

Bản năng...

Tôi đã mất thứ bản năng đó từ lâu rồi. Có lẽ là ở cái bệnh viện thứ năm mươi ở Berlin. Có thể là tầm tám tháng trước khi tôi được xét nghiệm dương tính với B. cepacia và họ xóa tên tôi khỏi danh sách được nhận hiến tạng. Có thể có nhiều lý do lắm.

Tôi nghiến răng nghiến lợi. “Nghe này, cậu chọn nhầm người để thuyết giảng cái mớ diễn văn truyền cảm hứng đó...”

“Làm ơn,” cô ấy ngắt lời tôi, quay mặt lại đối diện với tôi với vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng. “Tôi cần anh phải tuân thủ theo phác đồ điều trị. Một cách nghiêm túc và hoàn chỉnh.”

“Tôi nghĩ mình nghe nhầm rồi, nhưng có phải cậu vừa mới nói... làm ơn?” Tôi nói, cố gắng tảng lờ khỏi tính nghiêm trọng của cuộc nói truyện này. Biểu hiện trên gương mặt cô ấy không thay đổi. Tôi lắc đầu, bước lại gần hơn nhưng vẫn giữ đúng khoảng cách an toàn. Có điều gì đó kỳ lạ ở đây.

“Được rồi. Thực sự thì có chuyện gì đang diễn ra đây. Nói thật đi, tôi sẽ không cười đâu.”

Cô ấy hít một hơi dài, bước lùi lại hai bước vì tôi tiến lên một bước. “Tôi có... tật thích kiểm soát. Tôi cần biết mọi thứ ở đúng vị trí của nó.”

“Vậy thì sao? Có liên quan gì đến tôi?”

“Tôi biết anh không chịu tuân thủ theo phác đồ điều trị.” Cô ấy tựa vào cửa kính, nhìn thẳng vào mắt tôi. “Và điều đó... làm tôi rối tung lên. Rất tệ.”

Tôi hắng giọng, nhìn qua cô ấy về hướng đứa bé nhỏ xíu ở bên kia tấm kính. Lòng gợn lên một vệt sóng tội lỗi dù điều đó chẳng hợp lý một chút nào.

“Ờ thì, tôi cũng muốn giúp cậu lắm. Nhưng mà những gì cậu đang đòi hỏi thì...” Tôi lắc đầu, nhún vai. “Ờ, tôi chẳng biết làm như thế nào hết.”

“Nhảm nhí, Will,” cô ấy nói, chân giậm xuống sàn. “Tất cả chúng ta đều biết cách thực hiện phác đồ điều trị của mình. Bệnh nhân CF hầu như đều thuộc hơn bác sĩ kể từ tuổi mười hai rồi.”

“Kể cả một đứa nhà giàu hư hỏng như tôi ý hả?” Tôi thách thức, giật cái khẩu trang ra. Cô ấy có vẻ không hào hứng mấy với câu đùa của tôi, gương mặt vẫn còn nguyên vẻ thất vọng, buồn man mác. Tôi không biết vấn đề thực sự ở đây là gì, nhưng có vẻ nó đang thực sự hủy hoại cô ấy từ bên trong. Đây không thể đơn thuần chỉ là tật thích kiểm soát nữa rồi. Tôi hít thật sâu, bắt đầu thực sự nghiêm túc. “Thật sự? Cậu nghiêm túc hả? Tôi làm tâm trạng cậu rối loạn?”

Cô ấy không trả lời, và chúng tôi đứng đó, bốn mắt nhìn nhau trong im lặng, có thứ gì đó vừa như ngăn cách lại vừa như thấu hiểu giữa cả hai. Cuối cùng, tôi bước lùi một bước, đeo khẩu trang lên ra dấu giảng hòa, trước khi tựa vào tường và nói, “Được rồi, ổn thôi,” mắt vẫn nhìn vào cô ấy. “Vậy nếu đồng ý, thì tôi sẽ được gì?”

Đôi mắt cô ấy nheo lại và cô ấy túm chặt lấy cái áo hoodie xám trên người. Tôi đứng đó, nhìn mấy lọn tóc xuôi xuống bờ vai, nhìn đôi mắt thật thà để lộ tất cả xúc cảm mà cô ấy cảm thấy.

“Tôi muốn được vẽ em,” tôi nói ra trong vô thức.

“Cái gì cơ?” Cô ấy nói, dứt khoát lắc đầu. “Không!”

“Tại sao?” Tôi hỏi. “Em thật sự rất xinh đẹp mà.”

Chết tiệt, lỡ miệng rồi. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, ngạc nhiên và có lẽ là có một chút thỏa mãn nữa nếu như đó không phải là tôi tưởng tượng ra. “Cảm ơn, nhưng không bao giờ nhé.”

Tôi nhún vai và đi về phía cửa. “Vậy thì chẳng có giao kèo gì hết.”

“Anh không thể học một chút kỷ luật được sao? Tuân thủ phác đồ điều trị khó đến thế sao? Ngay cả khi nó cứu mạng anh?”

Tôi dừng bước, quay lại nhìn cô ấy. Cô nàng chẳng hiểu gì hết. “Không một thứ gì có thể cứu mạng tôi, Stella, hay mạng cậu.” Tôi tiếp tục đi về phía hành lang, nói với lại đằng sau, “Sự sống của mọi người trên thế gian này đều là vay mượn cả, và sẽ có lúc chúng ta đáo hạn, đôi khi là rất sớm.”

Tôi đẩy cửa chực bước ra thì giọng cô ấy vang lên ở phía sau.

“Thôi được!”

Tôi quay lại, đứng hình toàn tập, cánh cửa đóng rầm sau lưng.

“Nhưng không có chuyện khỏa thân đâu nhé,” cô ấy bổ sung. Tôi nhìn thấy một gương mặt đã được giải phóng khỏi bốn chiếc khẩu trang kia, đôi môi cô ấy cong lên thành nụ cười. Nụ cười đầu tiên dành cho tôi. Cô ấy đang đùa kìa.

Stella Grant biết nói đùa kìa.

Tôi cười, lắc lắc đầu. “Uầy, đáng lẽ tôi phải đoán được cậu sẽ tìm ra cách làm hỏng hết trò vui chứ nhỉ.”

“Không có chuyện tạo dáng hàng giờ liền đâu nhé.” Cô ấy nói, khi nhìn lại vào đứa bé, gương mặt vừa mới giãn ra bất ngờ trở nên nghiêm túc. “Còn phác đồ điều trị, phải thực hiện theo cách của tôi.”

“Chốt luôn.” Tôi nói, dù biết rằng cái “cách của tôi” đó có khả năng sẽ là một cục phiền toái cỡ bự như người ta mọc nhọt ở mông. “Thường thì người ta sẽ bắt tay, nhưng mà...”

“Hờ hờ vui đấy,” cô ấy nói, nhìn sang tôi và vừa gật đầu vừa đi về hướng cửa, “điều đầu tiên anh cần làm là kiếm một cái xe đựng thuốc để ở trong phòng.”

Tôi giơ tay chào theo kiểu nhà binh. “Chuyện nhỏ như con thỏ, bỏ xe thuốc vào trong phòng.”

Tôi đẩy cửa, cười toe toét với cô ấy và nụ cười đọng lại trên mặt suốt cả quãng đường về lại khu điều trị CF. Tôi rút điện thoại ra, gửi một tin nhắn tới Jason: “Tin nóng này: hòa giải được với cô nàng mà tôi kể với cậu rồi đấy.”

Anh chàng có vẻ cực kỳ hứng thú với câu chuyện tôi đang kể về Stella. Hồi nãy còn cười lăn lộn với vụ chuông báo động cơ mà.

Tôi gạt sang phải và thấy tin nhắn trả lời, gương mặt vẫn còn nguyên nụ cười khi thang máy chầm chậm dừng ở tầng ba. “Chắc là do cậu ngon giai, hiển nhiên không phải là nhờ cậu có cá tính ‘quyến rũ’ nha.”

Tôi nhét điện thoại vào túi, tôi ngó đầu ra nhìn xem quầy trực y tá có phải vẫn còn trống không trước khi lẻn ra khỏi cầu thang. Tôi giật mình nhảy dựng lên khi có tiếng va chạm vang lên từ một cánh cửa đang để ngỏ.

“Á đau...” Có tiếng người vọng ra.

Tôi ngó vào bên trong và thấy chàng trai tóc đen hồi nãy trong cái quần ngủ vải nhung và áo phông in logo Food Network. Cậu ta đang ngồi trên sàn bên cạnh cái ván trượt lật úp, xoa xoa khuỷu tay rõ ràng vừa dính một cú đau không nhẹ.

“Ô, chào đằng ấy,” cậu ta nói, đứng lên và nhặt theo cái ván trượt. “Cậu bỏ lỡ hết sự ngầu lòi của tôi rồi.”

“Cậu tập luyện ở đây ý hả?”

Cậu ta nhún vai. “Chỗ an toàn nhất trên trái đất nếu lỡ có ngã gãy chân. Hơn nữa Barb vừa mới hết ca rồi.”

Cũng hợp lý đó. “Không thể tranh cãi với chuyên gia được, đúng không?” Tôi cười, giơ tay lên vẫy vẫy. “Tôi là Will.”

“Poe,” cậu ta nói và đáp lại bằng một nụ cười.

Chúng tôi lôi ghế trong phòng mình ra và ngồi trước cửa phòng mỗi đứa. Thật tốt khi có thể nói chuyện với ai đó không suốt ngày bực tức với tôi.

“Vậy, cơn gió nào đã thổi cậu tới đây? Chưa từng thấy cậu bao giờ luôn mà Stell và tôi đã thuộc hết mặt tất cả mọi người rồi.”

Stell? Vậy là hai người họ thân thiết lắm nhỉ?

Tôi ngả người ra ghế, để nó tì vào khung cửa và cố quăng trái bom B. cepacia ra càng sớm càng tốt như thường lệ. “Thử nghiệm phương pháp chữa khuẩn B. cepacia.”

Thường thì tôi sẽ tránh nói với những bệnh nhân CF khác vì điều đó sẽ làm họ tránh tôi như tránh tà, né tôi như né hủi.

Cậu ta tròn mắt ngạc nhiên, nhưng vẫn ngồi nguyên đó chẳng cố kéo dãn khoảng cách ra xa hơn. Bàn chân đặt trên ván trượt cứ đẩy nó trượt lên trượt xuống. “B. cepacia? Đời cậu có vẻ gập ghềnh quá nhỉ. Cậu bị hồi nào vậy?”

“Tầm tám tháng trước.” Tôi nói. Nhớ lại một buổi sáng cảm thấy khó thở hơn bình thường, và tôi không thể ngừng ho. Mẹ tôi, người vốn đã cực kỳ ám ảnh với từng hơi thở của tôi từ bé tới lớn ngay lập tức mang tôi đến bệnh viện để làm xét nghiệm. Tôi vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng gót giày của bà nện xuống sàn đá đằng sau băng ca, hay tiếng ra lệnh cho mọi người xung quanh như thể bà ấy mới là bác sĩ chính phụ trách ca mổ vậy.

Tôi nghĩ mẹ tôi bị ám ảnh quá mức ngay cả trước khi có kết quả xét nghiệm. Bà ấy lúc nào cũng làm quá mọi chuyện, từng cái ho lớn tiếng, từng lúc hụt hơi, không cho tôi tới trường, bắt tôi hủy hẹn để tới chỗ bác sĩ hoặc tới bệnh viện mà chẳng có chút lý do nào.

Tôi còn nhớ hồi lớp Ba có một buổi đồng diễn, và tôi lỡ ho một vài tiếng khi cả lớp đang hát bài This little light of mine. Bà ấy liền chạy lên dừng cả chương trình lại giữa chừng để túm tôi xuống đem đi kiểm tra.

Nhưng mà hồi đó còn tốt hơn bây giờ nhiều lắm. Hết bệnh viện này tới bệnh viện khác, hết thử nghiệm này tới thử nghiệm kia. Mỗi một tuần là một nỗ lực mới nhằm sửa chữa vấn đề, nhằm chữa căn bệnh vô phương cứu chữa. Mộtphút mà không có trị liệu hay nói về bước tiếp theo với bà ấy là một phút giây lãng phí.

Thế nhưng, sẽ chẳng có thứ gì có thể đem tên tôi trở lại trên danh sách nhận hiến tạng cả. Và mỗi một tuần trôi qua là một tuần tôi phí hoài phút giây mình còn được sống.

“Nó lan ra cực kỳ, cực kỳ nhanh luôn,” tôi nói với Poe, đẩy cái chân ghế đằng trước chạm đất trở lại. “Một phút trước tôi còn ở trên đầu danh sách nhận hiến tạng, và một tích tắc sau...” Tôi hắng giọng, cố gắng không để lộ vẻ thất vọng, và nhún vai. “Mà sao cũng được, kệ nó đi.”

Chẳng có ích gì khi cứ bám víu lấy hai chữ nếu như.

Poe khịt mũi, “Ờ thì tôi khá là chắc kèo rằng cái thái độ đó,” cậu ta bắt chước cái nhún vai và hất tóc của tôi, “là thứ làm Stella tức điên lên đấy.”

“Có vẻ cậu biết cô ấy rất rõ nhỉ. Mà thế là sao? Cô ấy nhận mình là kẻ cuồng kiểm soát, nhưng...”

“Cậu có thể gọi là gì cũng được, nhưng Stella là đứa biết tự lo cho bản thân.” Cậu ta ngừng đong đưa cái ván trượt dưới chân và nở nụ cười. “Và cậu ấy chắc chắn đã thành công bắt tôi tuân thủ.”

“Hách dịch như bà sếp vậy.”

“Ờ thì cậu ấy là trùm khu này mà,” Poe nói, và nét mặt cho thấy rằng cậu ta không hề đùa. “Cậu ấy đã cùng tôi trải qua mọi vui buồn đấy anh bạn.”

Giờ thì tôi tò mò rồi đấy, tôi nheo mắt, hỏi. “Hai đứa cậu đã bao giờ...”

“Léng phéng ý hả?” Poe hỏi, ngả đầu ra sau mà cười. “Ôi bạn tôi. Không nhé! Không! Không! Không!”

Tôi đánh giá cậu ta. Cô ấy rất xinh, mà cậu ta thì rõ ràng quan tâm đến cô ấy, rất nhiều luôn. Thật khó tin khi nói cậu ta chưa bao giờ thử tiến thêm một bước.

“Xét về một mặt thì hai đứa cùng mắc bệnh. Mà cậu biết đấy, bệnh này là bệnh cấm sờ,” cậu ta nói, lần này đến lượt cậu ta nhìn tôi với ánh mắt đánh giá. “Tình dục không đáng để vứt bỏ tính mạng đâu, tôi cho là vậy.”

Tôi khịt mũi, lắc lắc đầu. Hẳn là mấy chàng trai cô gái tầng này mới chỉ trải nghiệm qua thứ tình dục ở mức cũng ổn. Về một lý do nào đó mà mọi người đều nghĩ nếu bạn mang bệnh, bị rối loạn chức năng hay gì đó tương tự, bạn liền như đi tu vậy.

Và đương nhiên đó là điều nhảm nhí.

Thực ra thì căn bệnh quái quỷ này ở một mặt nào đó đã cải thiện đời sống tình dục của tôi nữa là đằng khác. Hơn nữa việc chuyển viện quá nhiều cũng giúp tôi không ở đâu đủ lâu để có thể có cảm xúc với một ai đó. Jason có vẻ hạnh phúc khi bị Hope nắm gọn trong lòng bàn tay nhưng mà tôi không cần cái thứ nghiêm túc chết tiệt đó vào thời điểm hiện tại. Tôi thề là lắm khi thấy Jason lụy muốn hết hồn luôn.

“Tôi nghĩ cậu yêu Stella.” Tôi nói, vừa như trêu chọc vừa như điều tra.

“Ồ đương nhiên, tôi mê cậu ấy chết đi được ấy,” Poe nói như một gã ngớ ngẩn đang yêu. “Tôi có thể nằm trên than hồng vì cậu ấy, tôi có thể cho cậu ấy lá phổi này nếu nó đáng một đồng.”

Chết tiệt, tôi cố gắng lờ đi cảm giác ghen tuông đang cuộn lên trong lồng ngực.

“Vậy thì tại sao? Tôi không hiểu...”

“Bởi vì chúng tôi quá khác biệt,” Poe nói, cắt lời tôi, “giới tính quá khác biệt.”

Tôi đứng hình mất vài giây, nhưng sau đó tôi bật ra một tràng cười hô hố và lắc đầu. “Cậu đào cái hố này hơi bị sâu đấy, anh bạn.”

Tôi không rõ tại sao mình lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng tôi đúng là cảm thấy nhẹ nhõm thật. Tôi nhìn chằm chằm vào cái bảng trắng treo bên cửa phòng ngay trên đầu cậu ta, với một trái tim to đùng trên đó.

Nếu như Stella đang cố gắng giúp tôi sống sót thì hẳn là cô ấy không ghét cay ghét đắng tôi đâu nhỉ?

⚝ ✽ ⚝

10* Trò chơi video về cuộc phiêu lưu của một nhân vật khỉ đột tên là Donkey Kong, được Shigeru Miyamoto nghĩ ra vào năm 1981. Đây được coi là một game thành công rực rỡ và được coi là bước ngoặt trong lịch sử ngành công nghiệp game.