← Quay lại trang sách

Chương 7 STELLA

“Chờ thêm mười phút nữa nhé,” tôi nói và đóng cửa lại bỏ mặc Will và Poe ở ngoài hành lang.

Tôi nhìn xung quanh phòng Will trong khi tải ứng dụng xuống điện thoại của anh ta, nhìn thấy tờ ghi chú tôi nhét vào qua khe cửa sáng nay giờ đang nằm ngay ngắn trên giường.

Nhắn cho tôi khi nào Barb cho anh cái xe đựng thuốc. (718) 5553295. Tôi sẽ ghé qua vào buổi chiều để sắp xếp mọi thứ.

Tôi biết vụ đó sẽ khó, nhất là khi Will với Barb cứ như nước với lửa vậy, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó mà anh ta đã dụ dỗ được Barb cấp cho một cái. Tôi nhặt tờ giấy lên, nhận ra anh ta đã vẽ hình Barb bé xíu ở góc đang đẩy một cái xe chở thuốc và hét, “ĐỪNG LÀM CHỊ HỐI HẬN ĐẤY!”

Tôi lắc đầu, môi cong lên một nụ cười khi đặt tờ giấy xuống và đi đến chỗ cái xe. Tôi sắp xếp lại đám lọ, chắc chắn mọi thứ đã theo đúng trình tự như tôi lập trình trên ứng dụng sau khi xem xét liệu trình điều trị đã hóa thành màn chơi Donkey Kong của anh ta.

Tôi kiểm tra lại máy tính thêm lần nữa để xem bao lâu thì hoàn thành tải xuống từ đường link tôi gửi, cố gắng để hít thở càng ít càng tốt thứ không khí có khả năng cực cao là chứa mấy con vi khuẩn B. cepacia đang bơi lung tung này.

Được 88% rồi.

Tôi giật mình nhảy dựng lên khi nghe có tiếng động ngoài cửa và giấu hai tay ra sau lưng, sợ bị bắt gặp. Làm ơn đừng là Barb, làm ơn đừng là Barb. Giờ này chắc là chị ấy đi ăn trưa rồi, nhưng lỡ chị ấy về sớm thì sao, tôi sẽ chết chắc luôn.

Tiếng bước chân bồn chồn của Will vang vọng trước cửa, và tôi rón rén bước ra, gần như dán tai vào cửa rồi thở phào nhẹ nhõm khi chỉ nghe thấy giọng của hai người.

“Nè cậu xóa sạch mọi dấu vết rồi chứ hả?” Poe hỏi.

“Đương nhiên rồi. Không những một mà là hai cho chắc.” Will trả lời. “Ý tôi là, rõ ràng đây không phải ý kiến của tôi, cậu thấy đấy...”

Tôi chỉnh lại áo cách ly mặc bên ngoài áo vô trùng và mở cửa, nheo mắt nhìn cả hai qua lớp kính bảo hộ.

Poe giật mình nhảy dựng trên tấm ván trượt và nhìn tôi. “Ô, Stella. Mình đã nói là hôm nay trông cậu rất chi là ổn... nnnnnnnnnnn chưa nhỉ?”

Cậu ấy và Will bật cười hô hố lần thứ ba kể từ lúc nhìn thấy tôi trong bộ trang phục bảo hộ tự chế. Tôi lườm cả hai trước khi ngó xuống hành lang.

“Có ai chưa?”

Cậu ấy nhảy lên ván và mặc nó trôi qua quầy trực, ngó qua mặt quầy vào bên trong. Sau đó giơ một ngón tay cái về phía tôi. “Nhanh lên đi!”

“Từ từ, một tí nữa thôi!” Tôi nói, lẩn lại vào phòng và đóng cửa.

Tôi nhìn cái xe, thở phào một tiếng thỏa mãn trước sự gọn gàng ngăn nắp của nó. Nhưng rồi tôi nhìn lên mặt bàn nơi đang đặt máy tính và thấy nó cực kỳ... không ngay ngắn. Tôi chạy lại và vớ lấy mớ bút chì màu rồi đặt nhẹ nhàng vào bên trong hộp bút nơi nó đáng thuộc về. Tôi vuốt phẳng đám tạp chí và sổ vẽ, sắp xếp nó theo kích cỡ và vô tình nhìn thấy một tờ giấy nhỏ rơi ra.

Nó là tranh hoạt hình một cậu bé trông rất giống Will cầm hai trái bóng bay và bóp nó xì hơi thành hình hai lá phổi xẹp lép, gương mặt đỏ bừng vì cố sức. Tôi mỉm cười, nhìn dòng chữ tiêu đề ghi bên dưới nó: cố thở đi.

Ý tưởng hay đấy.

Tôi đưa ngón tay lần theo đường nét của hai lá phổi, giống như tôi đã làm với bức vẽ của Abby. Ngón tay bọc kín trong găng của tôi lướt qua hình Will bé xíu, nét mặt góc cạnh, mái tóc xoăn xoăn, đôi mắt màu đại dương và chiếc áo anh ta đã mặc lúc ở trên tầng thượng.

Tất cả những điều đó, chỉ thiếu đi nụ cười.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên tường, nhận ra Will chỉ có độc một tấm ảnh hoạt hình treo trên đầu giường. Tôi lấy một cái đinh ghim và đính bức vẽ đang cầm lên mảng tường bên dưới nó.

Máy tính ting một tiếng làm tôi giật mình rụt tay lại. Cài đặt hoàn thành. Tôi quay lại chạy đến bên bàn và rút điện thoại ra. Thu dọn mọi thứ, tôi mở cửa và đưa điện thoại cho một Will phiên bản ít dễ thương hơn.

Anh ta nhoài người nhón lấy điện thoại từ tay tôi bằng một tay trong khi tay kia đưa lên chỉnh lại khẩu trang.

“Tôi xây một cái ứng dụng cho bệnh mãn tính. Bảng thuốc điều trị, lịch uống...” Tôi nhún vai, “nó sẽ nhắc anh mỗi khi đến giờ uống thuốc hoặc cần thực hiện thao tác điều trị...”

“Cậu xây một cái ứng dụng? Kiểu, lập trình nên nó hả?” Anh ta ngắt lời tôi, nhìn xuống điện thoại một cách ngạc nhiên, đôi mắt xanh trợn tròn xoe.

“Bất ngờ chưa? Con gái biết viết mã lập trình nhá.”

Điện thoại rung lên và một lọ thuốc hoạt hình hiện lên trên màn hình, “Ivacaftor, 150mg.” Tôi nói. Không đùa chứ, tôi thực sự cảm thấy khoái trá hơn nhiều lắm.

Tôi nhướng mày nhìn Will, người đang lần đầu tiên nhìn tôi với ánh mắt không có chút gì mỉa mai. Tốt. “Ứng dụng của tôi đủ đơn giản đến mức đám con trai đầu đất cũng mò được cách xài. Tốt.”

Tôi nhàn nhã bước đi, tự tin lắc lắc cái hông tưởng tượng, hai gò má đỏ bừng khi hướng tới phòng tắm chung mà chẳng ai dùng ở phía bên kia tòa nhà.

Ánh đèn chớp một cái khi tôi khóa cửa. Tôi lấy một ít khăn có thuốc sát trùng từ một cái hộp tròn ngoài cửa và xoa tay ba lần. Tôi nhẹ nhàng thở ra và xé toang tất cả những gì đang mặc. Cả mũ, cả ủng, cả áo, cả khẩu trang trên mặt nữa. Tôi nhét tất cả vào trong thùng rác, ấn chúng xuống trước khi đậy nắp và chạy ra chỗ bồn rửa.

Da tôi có cảm giác râm ran ngứa ngáy, cứ như tôi có thể nhìn thấy lũ khuẩn B. cepacia đang tìm cách chui qua da vào làm tổ bên trong cơ thể mình.

Tôi vặn vòi, nước nóng tuôn ra ào ào. Tôi túm lấy bồn sứ trơn mịn, nhìn vào chính mình trong gương, đứng đó không mặc gì ngoài đồ lót. Sẹo lồi hiển hiện trên ngực và bụng, để lại sau từng lần phẫu thuật. Mỗi lần hít thở, xương sườn tôi hiện lên rõ ràng bên dưới làn da, và xương quai xanh trông càng rõ ràng hơn bên dưới ánh sáng lờ mờ. Chỗ vùng da quanh ống xông ngày càng đỏ, chắc chắn nó đã bắt đầu nhiễm trùng rồi.

Tôi quá gầy, quá nhiều sẹo, quá... Và tôi bắt gặp đôi mắt màu hạt dẻ của mình nhìn lại từ trong gương.

Tại sao Will lại muốn vẽ tôi chứ?

Giọng anh ta vang vọng trong đầu tôi, nói rằng tôi xinh đẹp. Xinh đẹp, âm thanh của nó làm trái tim tôi loạn nhịp.

Hơi nước bắt đầu làm mặt kính mờ đi, hình ảnh cũng mờ đi theo. Tôi quay mặt đi, ấn vào hộp xà phòng cho đến khi chất lỏng sền sệt tràn ra. Tôi chà nó lên tay, lên mặt, rửa sạch tất cả xuống bồn rửa, sau đó là một đống nước rửa tay siêu đặc siêu sạch.

Tôi sấy khô tay và mặt, mở nắp thùng rác thứ hai và lôi ra một túi quần áo tôi đã cẩn thận đặt vào đó trước khi tới phòng Will. Sau khi đã ăn mặc chỉn chu, tôi ngó vào gương thêm lần nữa trước khi rón rén bước ra ngoài, chắc chắn mình không bị bắt gặp. Xong, như chưa hề có gì xảy ra luôn.

Tôi thả người lên giường, nhìn danh sách công việc cần làm vào thứ Hai nhưng cuối cùng lại rút điện thoại ra lướt mạng. Tôi ấn vào mấy mẩu tin trên Instagram của Camila, xem lại lần thứ n cảnh nó vẫy vẫy chào ống kính trên con thuyền kayak rồi giơ điện thoại cao lên để bắt hình Mya đang cong mông khua mái chèo ở phía sau.

Hầu hết thời gian sau chiến dịch bí mật ở phòng Will tôi đã dành để trải nghiệm Cabo qua con mắt của đám bạn. Tôi theo Melissa lặn xuống dòng nước xanh thẳm trong như thủy tinh. Tôi trên thuyền cùng Mike để ngắm nhìn San Lucas - vòm đá tự nhiên huyền thoại của Cabo. Tôi nằm dài trên bãi biển với một Brooke nhìn cũng không đến nỗi quá sầu thảm vì chia tay.

Ngay khi chuẩn bị ấn nút làm mới tin lần nữa thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ và Barb ló đầu vào. Chị ấy nhìn xe thuốc của tôi chăm chú trong vài giây và tôi chắc rằng mình đã đoán được những gì chị ấy định hỏi. “Em đã vào phòng Will đó hả, cái xe thuốc bên đó được sắp xếp trông cực kỳ quen mắt luôn ấy.”

Tôi lắc đầu. Không. Không phải tôi. Một trong số những mặt tốt của việc làm một thanh niên nghiêm túc theo như lời Will mô tả chính là lời tôi nói tương đối dễ được người ta tin tưởng.

Tôi vừa mới thở phào thì máy tính ting một tiếng hiện thông báo có cuộc gọi Facetime, hình Poe nhảy lên trên màn hình. Tôi đứng hình mất vài giây rồi ấn trả lời, thầm cầu nguyện cậu ấy không lỡ miệng nhắc gì đến Will trong lúc tôi xoay máy lại về hướng Barb.

“Coi ai mới trở lại từ giờ nghỉ ăn trưa nè!”

May sao cậu ấy ngay lập tức tia thấy Barb đang đứng ở cửa và dù câu nói đã sắp ra đến miệng cậu ấy cũng kịp thời nuốt xuống.

“Ô, chào chị Barb,” cậu ấy hắng giọng. Barb cười, khi cậu ấy bắt đầu lải nhải về bánh flambe vị lê và thêm nếm cái gì đó. Tôi nhìn chị ấy chầm chậm đóng cửa và trái tim nãy giờ sắp bắn khỏi lồng ngực cũng từ từ trở lại bình thường.

Tôi nhẹ nhàng thở ra trong khi Poe lại nhìn tôi đầy ẩn ý.

“Nè, mình biết cậu tính làm gì. Cũng tốt.” Cậu ấy như thể nhìn xoáy thẳng vào tâm hồn tôi vậy, như mọi khi. “Nhưng mà chuyện với Will ấy, cậu có chắc đây là ý kiến hay không? Ý mình là, cậu, hơn ai hết, hiểu điều đó chứ.”

Tôi nhún vai, cậu ấy nói đúng. Tôi đáng lẽ ra phải hiểu rõ hơn ai hết chứ? Nhưng tôi cũng biết rõ hơn tất cả mọi người về việc làm thế nào mới được gọi là cẩn thận. “Vài tuần thôi rồi mình sẽ ra viện. Sau đó thì mặc kệ anh ta có chịu tuân thủ hay không.”

Poe nhướng mày nhìn tôi, cười khẩy: “Được, trình độ tổ lái đề tài lụa như tay đua. Tốt đấy.”

Cậu ấy nghĩ tôi chết mê Will. Chết mê một cậu chàng thích mỉa mai, siêu phiền phức chưa kể đến việc anh ta là cái ổ bệnh di động bự nhất mà tôi từng gặp.

Đến lúc đổi chủ để rồi.

“Mình không đánh trống lảng nhé!” Tôi nói. “Đó là chuyên ngành của cậu mà.”

“Ơ kìa, thế là ý gì?” Cậu ấy hỏi, mắt nhíu lại vì thừa hiểu tôi định nói gì.

“Hỏi Michael ấy,” tôi vặc lại.

Cậu ấy lờ tịt câu đó và quay lại chủ đề cũ. “Làm ơn đừng nói với mình rằng lần đầu tiên cậu có cảm tình với một chàng trai thì người đó lại là một bệnh nhân CF chứ.”

“Mình chỉ giúp anh ta tuân thủ liệu trình thôi mà Poe! Mong muốn ai đó được sống không có nghĩa là cậu... muốn người ta chứ.” Tôi khẳng định.

Tôi không thích Will. Tôi chưa muốn chết. Mà hơn nữa nếu tôi có sở thích tự ngược đến mức đi hẹn hò một tên khốn đi nữa thì vẫn còn cả tá bệnh nhân CF khác cơ mà. Thật nhố nhăng.

Phải... không?

“Mình đi guốc trong bụng cậu từ lâu lắm rồi Stella. Sắp xếp xe thuốc cũng giống như màn dạo đầu ấy.”

Cậu ấy chăm chú nhìn gương mặt tôi, cố tìm xem có chút xíu biểu hiện dối trá nào không. Tôi đảo mắt và gập máy tính cái bộp trước khi một trong hai phát hiện ra điều gì đó.

“Nè con người ta có cái gọi là lịch sự đấy nhá!” Tôi nghe tiếng Poe vọng tới từ dưới hành lang, theo sau đó vài giây là tiếng đóng cửa rầm rầm.

Điện thoại tôi rung lên, tôi mở ra và thấy tin nhắn từ Will.

Tình nhân giận dỗi hở?

Tim tôi lại hụt một nhịp, nhưng tôi nhăn mũi, chuẩn bị ấn nút xóa tin thì cái thông báo nhắc mặc áo VisiVest vào lúc 4 giờ chiều nhảy lên trên màn hình, cùng với một hình lọ thuốc lắc lư. Tôi cắn môi, biết Will cũng nhận được một thông báo tương tự. Nhưng liệu anh ta có làm theo không?