Chương 8 WILL
Tôi cẩn thận đổ bóng phần tóc của Barb rồi ngả người ra sau và hài lòng nhìn bức vẽ chị ấy đang cầm cái đinh ba của quỷ. Đúng lúc ấy điện thoại rung ầm ĩ trên bàn, làm cho mấy cái bút chì màu cũng rung bần bật theo. Là Stella đang gọi qua Facetime.
Tôi ngạc nhiên, với tay ra bấm dừng bài hát của Pink Floyd đang chạy, gạt sang phải để trả lời cuộc gọi.
“Biết ngay mà!” Đôi mắt to tròn của cô ấy hiện lên trên màn hình. “Cái VisiVest của anh đâu? Phải mười lăm phút nữa anh mới được phép tháo nó ra chứ. Anh đã uống viên Creon chưa? Tôi đoán là chưa hả?”
Tôi giả vờ nói bằng giọng máy móc. “Số máy quý khách vừa gọi hiện không còn được sử dụng, xin quý khách vui lòng lượng thứ. Trong trường hợp cần biết thêm thông tin chi tiết, xin quý khách vui lòng gọi...”
“Tin anh thì chỉ có nước bán nhà thôi,” cô ấy nói, cắt ngang đoạn giả giọng cực đỉnh của tôi. “Vì thế nên từ giờ trở đi tôi với anh sẽ cùng làm thao tác điều trị để chắc chắn rằng anh có thực hiện đầy đủ.”
Tôi cài cái bút chì đang dùng vào sau tai, cố tình ra vẻ ngầu. “Cậu lúc nào cũng tìm ra cách để được tôi dành thời gian nhỉ.”
Cô ấy dập máy, nhưng mà tôi thề là mình đã thoáng thấy một nụ cười.
Chúng tôi nhìn nhau qua Skype trong suốt mấy ngày sau đó, và thật ngạc nhiên mấy ngày đó không chỉ toàn hục hặc với ra lệnh. Cô ấy chỉ tôi cách bỏ thuốc vào và ăn kèm với bánh pudding sôcôla và trời ơi, phải nói đây là một ý tưởng thiên tài. Mà ngon chết đi được ấy. Chúng tôi cùng hít thuốc dạng hơi, truyền thuốc dạng lỏng và đánh dấu hoàn thành thao tác điều trị với thuốc trên ứng dụng. Mà có vẻ điều cô ấy nói lần trước là sự thật. Vì lý do nào đó mà việc tôi hoàn thành thao tác điều trị và uống thuốc đúng giờ làm cho cô ấy thư giãn. Dần dần cô ấy cũng bớt cáu bẳn đi.
Và thật lòng mà nói thì dù chỉ sau có hai ngày thôi, việc dậy vào mỗi sáng không còn quá mệt mỏi nữa, mà tôi cũng dễ dàng hô hấp hơn.
Vào chiều của ngày thứ Hai, khi tôi đang mặc dở cái VisiVest lên người thì Barb xông vào làm tôi nhảy dựng lên và đóng vội cái máy tính lại, ngắt giữa chừng cuộc gọi với Stella. Chị ấy rõ ràng đã sẵn sàng cho cuộc chiến thường nhật vào 4 giờ chiều nhằm nhét tôi vào trong cái VisiVest. Chị ấy luôn là người thắng, phải thôi, người đàn bà lực điền còn thích chơi chiêu dọa cấm túc thì đấu làm sao lại. Nhưng mà đầu hàng thì đầu hàng, mặc áo lên rồi thì tôi vẫn sẽ cởi nó ra ngay khi chị ấy vừa đi khuất.
Hai chúng tôi, bốn mắt nhìn nhau như cao bồi miền Tây đấu súng. Chị ấy nhìn cái VisiVest, rồi nhìn tôi, gương mặt hằm hằm cứng đơ vặn thành biểu cảm há hốc miệng ngạc nhiên gần như bị sốc.
“Ôi trời đất quỷ thần thiên địa ơi, chị có nhìn nhầm không. Em đang tự giác mặc VisiVest kìa.”
Tôi nhún vai như thể chuyện chả có gì là to tát, ngó sang cái máy nén khí để kiểm tra xem dây rợ đã cắm đúng chưa. Nhìn qua thì không thấy có vấn đề gì nhưng cũng lâu lắm rồi tôi mới tự mình làm mấy chuyện như thế này. “Thì 4 giờ rồi mà, đúng không?”
Chị ấy đảo mắt rồi nhìn xoáy vào tôi.
“Nhớ mặc đủ số giờ đấy,” chị ấy dặn trước khi ra ngoài cửa.
Chưa kịp chờ cửa đóng hết tôi đã mở vụt cái máy tính lên, gọi Stella trên Skype trong khi nằm ngả ngớn xuống giường, cầm cái bô dẹt màu hồng trên tay để chuẩn bị nhổ bớt dịch nhầy ra.
“Nè, xin lỗi vì chuyện hồi nãy nhé, do Barb...” Tôi nói luôn khi cô ấy nhận cuộc gọi, nhưng chợt nhận ra gương mặt cô ấy đầy vẻ chán nản, cặp môi đầy đặn cong cong như mếu trong khi nhìn chằm chằm vào điện thoại. “Ổn chứ?”
“À, ừ, không,” cô ấy nói, ngẩng đầu lên nhìn tôi và hít một hơi thật sâu. “Cả lớp tôi tham gia chuyến đi cuối năm đến Cabo.” Cô ấy quay điện thoại ra cho tôi thấy một tấm ảnh đăng trên Instagram có hình một nhóm bạn mặc áo bơi, kính râm và mũ đi biển, tạo dáng tươi rói trên bãi biển nhuộm một màu nắng vàng rực rỡ.
Cô ấy nhún vai, đặt điện thoại xuống, tôi có thể nghe thấy tiếng rung của cái áo vang qua màn hình, hòa thanh với chiếc áo của tôi ở phía bên này. “Chỉ là vẫn hơi buồn một chút vì tôi không ở đó.”
“Tôi hiểu mà,” tôi nói, nghĩ tới Jason và Hope cùng với tất cả những gì tôi đã bỏ lỡ trong mấy tháng qua, trải nghiệm mọi thứ qua con mắt và dòng tin của đám bạn ở nhà.
“Tôi còn lên kế hoạch cho mọi thứ rồi ấy,” cô ấy nói. Hoàn toàn không có gì ngạc nhiên, có lẽ chả có thứ gì cô ấy làm trong đời mà không được lên kế hoạch từ trước cả.
“Thế còn bố mẹ cậu thì sao? Họ cho phép cậu đi sao?” Tôi tò mò. Ngay cả trước khi bị nhiễm B. cepacia mẹ tôi đã hiếm khi cho tôi đi đâu rồi. Những kỳ nghỉ ở trường luôn luôn là khoảng thời gian nhức nhối trong lòng tôi.
Cô ấy gật đầu, ánh mắt nhìn tôi có vẻ hiếu kỳ. “Đương nhiên, nếu tôi đủ khỏe. Chả lẽ bố mẹ anh không giống vậy?”
“Không, trừ khi có một cái bệnh viện nào đó tuyên bố mình có phương pháp điều trị tận gốc nhiễm khuẩn B. cepacia.” Tôi ngồi dậy và nhổ ra một ngụm to toàn dịch phổi vào cái bô dẹt. Tôi nhăn nhó nằm xuống, tự hỏi sao mình cứ tảng lờ chuyện này đi thay vì tán chuyện về nó. “Hơn nữa, tôi đã đến Cabo rồi, trông cũng đẹp lắm.”
“Anh đã tới đó rồi sao? Nó thế nào?” Cô ấy hỏi một cách háo hức, ôm cái máy tính lại gần hơn.
Những ký ức mờ nhạt dần dần hiện ra trước mắt, và tôi có thể thấy bố đứng cạnh tôi trên bờ biển, sóng biển đùa nghịch dưới chân chúng tôi, ngón chân nhấn sâu vào cát. “Ờ thì tôi đi tới đó cùng bố, hồi còn nhỏ, trước khi ông ấy bỏ đi.” Tôi mải mê hồi tưởng mà chẳng để ý xem mình đang nói gì nữa, nhưng từ “bố” để lại một cảm giác xa lạ cả ở trên đầu lưỡi sau khi tôi nói ra lẫn trong tai sau khi tôi nghe thấy.
Tại sao tôi lại kể với cô ấy điều đó? Tôi chưa bao giờ kể với ai cả. Đã nhiều năm rồi tôi còn chả buồn nhắc tới ông ấy nữa.
Cô ấy mở miệng định nói gì đó nhưng chưa kịp cất lời thì tôi đã chuyển chủ đềvề cảnh sắc Cabo. Chuyện này không phải về ông ấy. “Bãi biển cũng đẹp, nước thì trong vắt, hơn nữa mọi người thì cực kỳ thân thiện và dễ chịu.”
Tôi thấy vẻ đượm buồn trong mắt cô ấy dâng lên theo những mô tả của tôi, nên tôi liền thử một câu trích dẫn tôi tình cờ nghe được trên một kênh chuyên về du lịch. “Ở chỗ ấy nhé, sóng lúc nào cũng mạnh! Cậu sẽ chẳng có cơ hội được bơi đâu, may ra thì được một hay hai giờ gì đấy mỗi ngày thôi. Người ta chỉ có phơi mình trên bãi biển gần như cả ngày vì không thể xuống nước được.”
“Thật hả?” Cô ấy hỏi, có vẻ nghi ngờ nhưng rõ ràng rất dễ chịu trước cố gắng của tôi.
Tôi gật mạnh đầu, nhìn nỗi buồn tan dần khỏi gương mặt cô ấy.
Và rồi chúng tôi cứ ngồi thế, trong sự yên lặng có chút êm ả và yên bình, chỉ có tiếng rung đồng điệu phát ra từ hai chiếc áo VisiVest ở hai đầu máy tính. Đương nhiên thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng ho khi một mảng dịch nhầy long ra.
Sau khi xong xuôi với cái VisiVest, chúng tôi cùng nhau uống cữ thuốc buổi tối, sau đó lấy túi đồ ăn ra chuẩn bị gắn vào ống xông cho ban đêm. Cả hai đổ dung dịch vào trong, nối đầu ống và điều chỉnh tốc độ bơm vừa đủ với giấc ngủ. Tôi dò dẫm ở đầu bên này mãi không xong nên đành ti hí nhìn sang Stella để chắc chắn mình đang thao tác đúng. Lúc sau, chúng tôi khởi động bơm thực phẩm để đẩy hết khí ra ngoài, bốn mắt chạm nhau khi chờ đợi hỗn hợp xuống tới đường ống.
Tôi bắt đầu huýt sáo bài hát chủ đề Jeopardy 11* trong lúc chờ đợi và làm cô ấy bật cười.
“Cấm ti hí!” Cô ấy nói khi cuối cùng dung dịch đã tới cuối đường ống, Stella vén áo lên vừa đủ để gắn nó vào đầu ống xông trên bụng.
Tôi nhìn qua chỗ khác, giấu đi nụ cười bằng việc hít một hơi dài, rồi vén áo lên và làm động tác tương tự.
Tôi lén liếc sang và bắt gặp ánh mắt của cô ấy qua video.
“Chụp hình đi, rồi thích lúc nào thì ngắm lúc ấy tùy cậu,” tôi nói trong lúc kéo áo xuống còn cô ấy thì đảomắt khinh bỉ, nhưng vẫn để lộ một chút xíu sắc hồng trên gò má.
Tôi ngồi xuống giường, kéo chiếc máy tính lại gần hơn.
Cô ấy ngáp dài, đưa tay gỡ búi tóc ra, để cho mái tóc dài chảy xuống, nhẹ nhàng trùm qua vai. Tôi cố gắng không nhìn, nhưng mà cô ấy thật sự xinh đẹp, gần giống với Stella trong những video đó. Thư thả và hạnh phúc.
“Cậu nên ngủ đi,” tôi nói khi nhìn thấy cô ấy dụi dụi đôi mắt ngái ngủ. “Vẫn còn bao nhiêu ngày nữa để sai tôi vòng vòng cơ mà.”
Cô ấy cười và gật đầu.
“Ngủ ngon mơ đẹp, Will.”
“Ngủ ngoan, Stella,” tôi nói, ngập ngừng một chút rồi dứt khoát ấn nút ngắt cuộc gọi và gập máy tính lại.
Tôi nằm xuống, gối đầu lên tay, căn phòng bỗng trở nên yên lặng một cách khó chịu mặc dù từ trước đến nay nó vẫn luôn như vậy. Chỉ có tôi ở nơi đây. Nhưng khi lăn người ra chỗ cái đèn và bật lên, tôi ngạc nhiên khi lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, tôi không cảm thấy cô đơn.
⚝ ✽ ⚝
11* Một chương trình đố vui kiến thức truyền hình tại Mỹ với các câu đố có tính chất lịch sử, văn học, nghệ thuật, văn hóa đại chúng, khoa học, thể thao, địa lý, chơi chữ...