← Quay lại trang sách

Chương 10 WILL

“Đến giờ cho Cevaflomalin rồi!” Julie ngân nga, mở rộng cửa, tay cầm một túi đầy thuốc.

Tôi gật đầu, ứng dụng của Stella đã hiện thông báo từ nãy rồi nên tôi mới lên giường, chỗ gần cột treo túi truyền để chờ chị ấy tới.

Tôi nhìn Julie treo cái túi lên, lấy dây truyền ra và quay sang chỗ tôi. Ánh mắt chị vô tình chạm vào bức tranh tôi vẽ Stella, treo bên cạnh bức vẽ lá phổi Stella treo lên vào hôm trước, khóe miệng cong lên thành nụ cười.

“Chị thích nhìn thấy em như này,” chị ấy nói khi nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Như nào cơ?” Tôi nói trong lúc đưa tay kéo cổ áo phông xuống.

Chị ấy nối cái dây truyền vào cửa nối trên ngực tôi, nhẹ nhàng nói. “Tràn đầy hy vọng.”

Tôi nghĩ tới Stella, nhìn sang túi truyền đựng Cevaflomalin. Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra chạm vào nó, cảmnhận cảm giác nằng nặng trong lòng bàn tay. Liệu pháp này quá mới, chẳng ai biết được kết quả sẽ thế nào.

Đây là lần đầu tiên tôi để bản thân nghĩ về vấn đề này... một việc nguy hiểm, thậm chí là ngu ngốc.

Tôi không rõ nữa, người ta nói hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, nhất là khi dính dáng đến bệnh viện nữa, nó không phải là một ý hay.

“Lỡ nó không có tác dụng thì sao?” Tôi hỏi.

Tôi không cảm thấy có gì khởi sắc cả. Ít nhất là hiện tại.

Tôi nhìn sang cái túi truyền, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống đẩy thuốc từ từ vào trong cơ thể tôi. Tôi nhìn sang Julie, cả hai cùng yên lặng.

“Vậy lỡ nó hiệu quả thì sao?” Chị ấy hỏi, nhẹ đặt tay lên vai tôi. Tôi nhìn chị ấy rời đi.

Lỡ nó hiệu quả thì sao?

Sau khi truyền xong, tôi cẩn thận đeo một đôi găng cao su, chắc chắn rằng đám vi khuẩn B. cepacia của tôi sẽ tránh xa bất kỳ thứ gì Stella có thể chạm tới.

Tôi nhìn thêm một lần cuối trước khi kéo bức vẽ hôm trước ở phòng tập xuống khỏi tường.

Nét vẽ hoạt hình, nhưng người được khắc họa trong tranh nhìn thoáng qua cũng biết là Stella. Cô ấy mặc một cái áo bác sĩ trắng tinh, trên cổ đeo ống nghe tim phổi, đôi tay bé xíu giận dữ chống bên hông. Tôi tủm tỉm nhìn bức tranh và cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.

À há.

Tôi với lấy bút chì màu đỏ, cam và vàng rồi vẽ một ngọn lửa phun ra từ miệng Stella hoạt hình. Chà, giống thật hơn nhiều rồi. Tôi cười một mình, lấy một cái phong bì giấy xi măng trộm được ở quầy trực y tá, bỏ tranh vào bên trong và viết lên trên mấy dòng chữ nguệch ngoạc: “Trong đây là cả con tim và linh hồn tôi. Làm ơn hãy nhẹ nhàng.”

Tôi đi ngược hành lang lên phòng cô ấy, tưởng tượng ra cảnh Stella mở nó ra, mong đợi nhìn thấy một thứ gì đó sâu sắc và nghiêm túc. Tôi nhìn trái nhìn phải, ngó trước ngó sau rồi thảy nó vào phòng qua khe cửa, sau đó đứng dựa vào tường nghe ngóng.

Tôi nghe có tiếng bước chân ở bên kia cánh cửa, tiếng tạch khi ai đó đeo găng cao su vào, sau đó cúi xuống để vớ lấy cái phong bì. Yên lặng. Lặng yên. Yên lặng. Rồi cuối cùng có tràng cười vang lên! Một tràng cười chân thật, thoải mái và ấm áp.

Yeah! Thắng lợi! Tôi chạy xuôi xuống hành lang để về phòng, vừa đi vừa huýt sáo vu vơ, nhảy lên giường và vớ lầy cái điện thoại đang rung báo cuộc gọi Facetime. Stella đang gọi, y như tôi mong đợi.

Tôi nhận cuộc gọi, gương mặt cô ấy hiện lên trên màn hình, khóe môi cong cong. “Một cô nàng long nữ thét ra lửa ý hả, phân biệt đối xử chết đi được!”

“Này, may cho cậu là cậu nói không với khỏa thân ngay từ đầu đấy nhé!”

Cô ấy lại cười, hết nhìn xuống bức vẽ rồi lại nhìn tôi. “Sao lại là hoạt hình?”

“Vì nó đầy tính gợi, cậu biết đấy. Trông nó có thể nhẹ nhàng và hài hước nhưng đồng thời cũng đầy ẩn ý và châm biếm.” Tôi có thể nói về vẽ vời cả ngày. Nếu nói đến đam mê, có lẽ tôi chỉ có đam mê duy nhất là đây thôi. Tôi với quyển sách trên bàn, có hình những bức vẽ chính trị tuyệt vời nhất của tờ New York Times. “Chính trị, tôn giáo, văn hóa xã hội. Tôi nghĩ hoạt hình khi được vẽ đúng cách có thể nói lên nhiều điều hơn những gì câu chữ có thể, cậu hiểu không? Nó có thể thay đổi cả tâm hồn.”

Cô ấy nhìn tôi, ngạc nhiên, không nói gì cả.

Tôi nhún vai, nhận ra mình vừa mới lên cơn mọt sách. “Ý tôi là, tôi chỉ là một tên nhóc muốn làm họa sĩ hoạt hình, tôi thì biết gì chứ.”

Tôi chỉ vào bức vẽ sau lưng cô ấy, một bức vẽ tuyệt đẹp hình lá phổi tràn đầy hoa, với cả một trời sao làm nền. “Nhưng mà đó, đó mới là nghệ thuật, đó mới là hội họa.” Tôi kéo máy tính lại gần hơn, chợt nhận ra hàm ý phía sau bức tranh đó. “Hai lá phổi khỏe mạnh! Ý tưởng thiên tài. Ai vẽ vậy?”

Cô ấy nhìn nó, ngập ngừng. “Chị của tôi. Abby.”

“Thiên tài. Tôi thật sự muốn xem những tác phẩm khác của cô ấy!”

Gương mặt Stella chuyển sang một sắc thái xa lạ tôi chưa bao giờ thấy, giọng nói chợt lạnh tanh. “Này... chúng ta không phải bạn bè gì cả. Không chia sẻ chuyện đời tư với nhau. Đây chỉ là thỏa thuận nho nhỏ để anh chịu điều trị, hiểu không?”

Cuộc gọi bị ngắt đột ngột, và gương mặt bối rối của tôi hiện lên trên màn hình. Cái khỉ gì vậy chứ? Tôi bật dậy, giận dữ và lao ra giật mở cánh cửa, đùng đùng đi ngược lên hành lang, tôi đi đi lại lại trước cửa phòng, chuẩn bị sẵn sàng để xả thẳng vào mặt cô ta. Cái đồ...

“Nè Will!” Có giọng nói vang lên đằng sau tôi.

Tôi quay phắt lại, ngạc nhiên nhìn thấy Hope và Jason tiến về phía tôi. Tôi mới nhắn tin cho Jason tầm một tiếng trước vậy mà vẫn quên béng mất là tụi nó sẽ đến vào ngày hôm nay theo định kỳ thứ Sáu hằng tuần. Jason giơ lên cái túi đựng đồ ăn, cười toe toét khi mùi thơm phức quen thuộc của quán ăn cạnh trường thoang thoảng trôi theo không khí, quyến rũ tôi chạy lại cắn một miếng.

Tôi đứng hình, nhìn qua nhìn lại giữa cánh cửa phòng Stella và hai đứa bạn tôi với túi đồ ăn.

Và rồi tôi bừng tỉnh.

Tôi đã từng thấy cả bố lẫn mẹ cô ấy đến rồi đi. Tôi nhìn thấy bạn bè cô ấy tới thăm vào ngày cô nhập viện.

Nhưng mà, còn Abby? Cô ấy thậm chí còn chẳng nhắc đến Abby bao giờ luôn.

Abby đâu rồi?

Tôi đi về phía hai đứa, cầm lấy cái túi, gật đầu ra hiệu cho tụi nó theo tôi vào phòng. “Vào đây các đồng chí!”

Tôi vội vàng mở máy tính, hai đứa nó đứng sau lưng tôi nhìn nhau bối rối.

“Chẹp, trông cậu có vẻ khỏe đấy người anh em,” Jason nói, ghé mắt nhìn qua vai tôi vào màn hình máy tính.

“Ờm, tôi có gặp một cô gái.” Tôi nói, quay lại nhìn cả hai đứa. Tôi lắc đầu khi Hope cười kiểu ẩn ý, mắt ánh lên vẻ hào hứng sẵn sàng hóng hớt. Jason thì lúc nào cũng được cập nhật về Stella rồi nhưng tôi còn chưa kịp kể với Hope. Không hẳn là vì không có thời gian mà do tôi thừa biết nó sẽ hớn ha hớn hở như thế này này. “Không phải theo kiểu đó, hiểu chưa. Ờ... mà thực ra cũng có thể là theo kiểu đó đấy. Nhưng mà không thể theo kiểu đó được đâu. Mà thôi kệ đi.”

Tôi quay lại với cái máy tính, mở một tab để vào kênh Youtube của Stella và kéo xuống bài đăng từ năm ngoái có tiêu đề: “Bữa tiệc trước khi cắt polyp 14* !” Tôi nhấp chuột vào nó trước khi gõ phím cách để tạm dừng đoạn video và quay sang giải thích cho hai đứa đang đứng lơ ngơ đằng sau.

“Cô ấy cũng mắc u xơ nang. Và kiểu, ờ, siêu siêu siêu siêu cuồng kiểm soát luôn. Cô ấy bắt tôi phải uống thuốc và thực hiện thao tác điều trị đầy đủ từ đầu đến đuôi.”

Tôi nhìn thấy rõ ràng trong mắt Hope cảm giác thở phào nhẹ nhõm còn Jason thì kiểu cực kỳ vui vẻ. “Cậu tuân thủ điều trị ý hả? Will. Tin quá tuyệt vời luôn.” Hope tuôn ra một tràng.

Tôi vẫy vẫy tay gạt câu tung hô của cô ấy đi, dù thật ra tôi hơi ngạc nhiên khi mọi người hào hứng đến thế. Hopetừng suốt ngày càu nhàu vì tôi phản kháng điều trị, nhưng sau khi tôi phiền quá cấm hai đứa nhắc lại nữa thì tụi nó cũng chẳng có gì là phản đối cả. Tôi cứ tưởng bọn tôi có cùng tư tưởng cơ.

Nhưng khi nhìn cả hai đứa nó thở phào nhẹ nhõm thế này. Tôi nhăn nhó. Thật sự không muốn cả hai đứa nó hy vọng như vậy một chút nào.

“Ờ ờ, dù sao thì. Nghe nhé, cô ấy có một người chị tên là Abby.” Tôi tua nhanh vài phút trên màn hình, ấn nút chạy tiếp để hai đứa xem.

Stella và Abby đang ngồi trong phòng bệnh, những bức vẽ tay treo đầy tường y như trong phòng cô ấy lúc này. Bác sĩ Hamid cũng ở đó, dùng ống nghe tim phổi đặt lên ngực Stella. Chân cô ấy đung đa đung đưa lo lắng khi liên tục nhìn về bác sĩ Hamid và ống kính.

“Vậy là, em có khối u trong mũi ạ?”

“Không hẳn là khối u.” Bác sĩ Hamid nói, “là một u cuống mềm, chúng ta sẽ phẫu thuật cắt bỏ nó khỏi khí quản của em.”

Stella cười như mếu. “Hiện giờ tôi đang cố thuyết phục bác sĩ làm phẫu thuật nâng mũi cho này.”

Abby ôm lấy Stella, siết một cái thật chặt. “Stella nhà tôi đang lo lắng đấy thưa các anh chị em. Nhưng mà tôi luôn ở đây để hát ru con bé ngủ này, như mọi khi!” Và cô ấy bắt đầu hát, giọng hát êm ái và ngọt ngào. “I love you, a bushel and a peck...”

“Phanh phanh phanh!” Stella la lên, giơ cả hai tay bịt miệng bà chị lại. “Xấu hổ chết đi được!”

Tôi ấn tạm dừng lần nữa, và quay lại nhìn hai đứa.

Cả hai đứa đều ngớ người, mặt ngây như phỗng, rõ ràng không hiểu gì. Hai đứa nhìn nhau, nhướng lông mày, rồi Hope cười toe toét, nghiêng người nhìn vào danh sách video đã xem của tôi.

“Cậu coi hết tất cả video của người ta rồi hả?”

Tôi lờ đi.

“Ờm, cô ấy kiểu, phát khùng lên mới năm phút trước khi tôi hỏi thăm muốn xem thêm mấy bức vẽ của cô chị. Cái đoạn video vừa rồi là từ năm ngoái.” Tôi giải thích.

“Ờ, rồi sao?” Jason hỏi, chân mày díu vào nhau.

“Abby không xuất hiện trong bất kỳ đoạn video nào nữa kể từ đây về sau.”

Hai đứa gật đầu, dần dần hiểu ra. Hope rút điện thoại ra gõ gõ, gương mặt dần trở nên nghiêm trọng. “Tôi tìm thấy Instagram của Abby Grant. Cô ấy hầu như chỉ đăng ảnh hội họa, bản thân và Stella.” Ngẩng đầu lên nhìn tôi, nó tiếp. “Nhưng cậu nói đúng, chị ấy đã không đăng thêm gì một năm rồi.”

Tôi nhìn cả hai đứa. “Tôi nghĩ Abby gặp chuyện rồi.”

Chiều hôm sau điện thoại tôi rú ầm ĩ, nhắc tôi nhớ đến buổi hẹn tập cùng Stella. Tôi chưa gặp cô ấy kể từ khi tôi phát hiện ra chuyện xảy ra với Abby, và chỉ nghĩ đến việc gặp cô ấy vài phút thôi cũng đủ khiến tôi lo lắng một cách kỳ cục. Tôi thậm chí còn chẳng thực sự tận hưởng được buổi hôm đó với Hope và Jason, ngay cả khi chúng tôi ngồi ăn khoai chiên và tán chuyện về mấy vụ việc kịch tính hậu lễ Tạ ơn ở trường khi xem tập mới của loạt phim Westworld. Chúng tôi luôn chờ xem cùng nhau, ngay cả khi tôi cách tụi nó cả nửa vòng trái đất, lệch nhau vài cái múi giờ và phải gọi Skype mới tán nhảm được.

Tôi hít sâu một hơi, mò tới phòng tập để gặp cô ấy. Tôi đẩy cửa ra và đi giữa hàng máy chạy bộ và xe đạp cố định.

Tôi ti hí nhìn vào phòng yoga và thấy cô ấy ngồi thiền trên cái thảm màu xanh, chân khoanh lại, mắt nhắm nghiền.

Tôi chầm chậm đẩy cửa, rón rén bước vào nhẹ nhàng nhất có thể rồi ngồi xuống tấm thảm khác đối diện cô ấy.

Đương nhiên cách nhau đủ sáu bước rồi.

Tôi ngồi xuống và nhìn gương mặt yên bình ở đối diện, gương mặt bình yên và thanh thản. Nhưng cô ấy chầm chậm mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt tôi và bỗng nhiên khựng lại.

“Barb không thấy anh, đúng không?”

“Abby mất rồi, phải không?” Tôi buột miệng nói toẹt ra. Cô ấy nhìn chăm chăm vào tôi, không nói một lời.

Cuối cùng, cô ấy nuốt xuống, lắc đầu. “Tuyệt lắm Will, tinh tế đấy.”

“Ai có thời gian cho thứ gọi là tinh tế chứ, Stella? Rõ ràng không phải là chúng...”

“Dừng!” Cô ấy nói, cắt lời tôi. “Đừng nhắc tôi nhớ rằng tôi đang chết dần nữa. Tôi biết mà. Tôi biết mình sắp chết.”

Cô ấy lắc đầu lần nữa, mặt đanh lại, “Nhưng tôi không thể, Will. Không phải bây giờ. Tôi phải sống.”

Tôi bối rối. “Tôi không hiể...”

“Tôi đã sống dở chết dở cả đời rồi. Mỗi ngày sinh nhật, chúng tôi mừng như thể đó sẽ là ngày cuối cùng tôi được sống.” Cô ấy lắc đầu, đôi mắt màu hạt dẻ loang loáng nước. “Nhưng rồi Abby mất. Đáng ra phải là tôi, Will, tôi mới là đứa sắp chết, tôi mới là đứa nên chết. Mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý cho ngày tôi chết rồi.”

Cô ấy hít sâu, đôi vai trùng xuống, như thể cả thế giới đè lên nó vậy. “Nếu cả tôi cũng chết, bố mẹ tôi có lẽ sẽ đi theo.”

Tôi choáng váng, tỉnh ngộ. Hóa ra tôi đã sai. Từ đầu tới cuối đều đoán sai.

“Chế độ trị liệu, rồi thì mọi thứ. Từ trước đến giờ, tôi cứ tưởng cậu sợ chết, nhưng hóa ra không phải vậy.” Tôi nhìn cô ấy và tiếp tục. “Cậu là một cô gái chết dần chết mòn với cảm giác tội lỗi của kẻ được sống. Nó, thực sự quá nặng nề. Stella, làm sao cậu có thể sống với...”

“Sống sót là lựa chọn duy nhất của tôi, Will à!” Cô ấy bật dậy như thể tôi vừa đi quá giới hạn, đôi mắt đỏ hoe nhìn xoáy vào tôi.

Tôi đứng lên, nhìn lại. Tôi muốn đến gần, vượt qua một mét tám khoảng cách giữa chúng tôi, muốn túm lấy cô ấy mà lay cho tỉnh. “Nhưng Stella, như vậy không phải là sống.”

Cô ấy quay lưng đi, kéo khẩu trang lên và lao ra cửa.

“Stella, chờ đã! Thôi nào!” Tôi chạy vài bước theo sau, trong lòng ước cả ngàn lần rằng giá như tôi có thể túm lấy cô ấy, nắm lấy tay cô ấy, và sửa chữa lại những sai lầm mình phạm phải. “Đừng đi. Chúng ta phải tập luyện mà, nhớ không? Tôi sẽ im miệng, được chứ?”

Trả lời tôi là âm thanh cánh cửa đóng sầm một phát.Chết tiệt. Tôi thật sự làm hỏng việc mất rồi.

Tôi quay đầu, nhìn trân trối vào tấm thảm cô ấy vừa ngồi, trống rỗng và lạnh lẽo.

Và tôi nhận ra những gì tôi đang làm. Thứ tôi đã dặn mình từ rất lâu rồi, thứ tôi đã hứa sẽ không bao giờ làm.

Tôi, đang mong muốn một thứ vĩnh viễn không thể nào chạm tới.

⚝ ✽ ⚝

14* Khối u phát triển trong tử cung, phổi, dạ dày... Các polyp có thể có hình tròn hoặc hình bầu dục, và có kích thước từ vài milimet đến vài centimet hoặc lớn hơn. Polyp có thể lành tính hoặc ác tính.