← Quay lại trang sách

Chương 11 STELLA

Tôi đóng rầm cánh cửa sau lưng, từng bức vẽ của Abby nhòa đi trước mắt. Cảm giác tội lỗi, cảm giác đau đớn trong lòng tôi giống như đám mãnh thú đang nhe nanh, giơ vuốt cào cấu cắn xé thân thể tôi, đẩy tôi chìm xuống càng sâu, càng xa hơn trong nỗi đau. Tôi quỳ sụp xuống sàn, mười ngón tay đào sâu vào lớp thảm trải sàn lạnh lẽo, bên tai là tiếng hét đau đớn của mẹ, lặp đi lặp lại, vang vọng xung quanh, bao bọc lấy tôi y như buổi sáng ngày hôm ấy.

Đáng lẽ ra tôi phải ở đó cùng Abby, nhưng tôi bỗng nhiên khó thở vào đêm trước chuyến bay và phải ở nhà. Tôi xin lỗi, hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác. Chuyến đi đó là quà sinh nhật của chị ấy. Là lần đầu tiên chúng tôi đi chơi riêng cùng nhau, chuyến đi tới Vermont. Tôi còn nhớ Abby cười xòa, cái ôm thật chặt của chị ấy, câu nói sẽ quay về sau một tuần với thật nhiều ảnh, thật nhiều video để cho tôi cảm thấy như mình chưa bao giờ phải ở lại phía sau.

Nhưng chị ấy không quay về, không bao giờ quay về.

Tôi nhớ tiếng điện thoại reo. Tôi nhớ tiếng mẹ sụp xuống cầu thang mà khóc, tiếng bố gõ cửa bảo tôi ngồi xuống, bình tĩnh mà nghe. Rằng có chuyện đã xảy ra.

Tôi không tin.

Tôi không tin lời ông nói. Tôi lắc đầu, tôi cười. Phải rồi. Đây là trò đùa của Abby thôi. Nó phải là một trò chơi khăm. Phải không? Không thể nào. Chắc chắn không thể nào, làm sao có thể như vậy? Tôi. Tôi mới là đứa đáng phải chết. Tôi đáng ra phải chết trước họ, trước rất lâu, rất lâu trước bố, mẹ, và chị ấy. Abby, Abby là định nghĩa sống động nhất của một con người còn sống.

Phải mất tới ba ngày cơn đau mới ập đến. Phải đến khi chuyến bay quay về tôi mới chợt nhận ra rằng, Abby thật sự sẽ không về nữa. Tôi phải làm gì đây? Tôi có thể làm gì đây. Tôi nằm trên giường suốt hai tuần, mặc kệ cái VisiVest, mặc kệ điều trị, mặc kệ mọi thứ, để rồi khi tôi cuối cùng có đủ sức mạnh để đứng lên, mọi thứ đổ sụp xuống thành một mớ hỗn độn. Bố mẹ tôi chẳng thể nói chuyện với nhau, thậm chí nhìn nhau cũng gần như không thể.

Tôi đã biết trước ngày này sẽ đến. Tôi đã dặn Abby, tôi đã giúp chị ấy chuẩn bị để có thể gắn kết hai người họ lại với nhau sau khi tôi chết, nhưng tôi nào có ngờ rằng mình mới là người phải làm chuyện đó.

Tôi đã cố, cố hết sức để hàn gắn hai người họ. Tôi dẫn cả nhà đi chơi, tôi nấu bữa tối cho cả hai khi những gì duy nhất họ có thể làm là nhìn trân trối vào khoảng không.

Nhưng vô ích. Tất cả đều là vô ích. Nhắc đến tên Abby, sau đó sẽ là cãi vã, là chửi bới. Không nhắc đến Abby, nơi này với tất cả kỷ niệm về chị ấy trở thành cái hầm mộ yên lặng đến ngạt thở. Họ ly thân sau ba tháng, ly dị vào sáu tháng sau. Cố gắng tránh nhau càng xa càng tốt, để lại tôi chới với giữa cả hai.

Thế nhưng vậy cũng chả ích gì. Kể từ ngày đó, tôi như sống trong ác mộng, mỗi ngày đều không thực, mỗi ngày đều cố gắng để sống sót, để hai người họ không chìm sâu. Tôi lập danh sách và làm từng việc một, gạch đi từng dòng, cố gắng làm cho mình bận rộn, tôi nén vào trong tim tất cả những đớn đau, tất cả những thương tiếc để hai người họ có điểm tựa mà không đánh mất chính mình.

Và giờ, sau tất cả. Will, anh ta lại dạy tôi phải làm gì, như thể anh ta từng biết được thế nào là sống cho ra sống. Như thể anh ta biết “còn sống” là như thế nào.

Và còn tệ hơn nữa, khi người duy nhất tôi muốn tâm sự lại chỉ có Abby.

Tôi giận dữ dùng mu bàn tay gạt đi nước mắt, lôi điện thoại ra để nhắn cho người duy nhất còn lại tôi tin là sẽ hiểu.

Sảnh chung, ngay bây giờ.

Tôi nghĩ tới tất cả những bức tranh đang treo quanh phòng. Mỗi cái là một chuyến tới bệnh viện nơi Abby sẽ ở đó và nắm lấy tay tôi. Giờ đây, đã ba lần rồi, ba chuyến đi mà bên tôi không còn bóng chị, không còn bức tranh nào đi cùng nó nữa.

Tôi nhớ như in ngày đầu tiên tôi tới bệnh viện St. Grace. Tôi, một đứa trẻ chưa từng biết sợ, choáng ngợp nhìn cái chốn trắng toát to lớn này. Cửa sổ thật bự, máy móc lỉnh kỉnh, tiếng ồn đinh tai. Tôi bước qua sảnh chính, níu lấy tay Abby như thể người chết đuối vớ được cọc, và cố gắng tỏ ra mình dũng cảm.

Bố mẹ tôi nói chuyện với Barb và bác sĩ Hamid. Thậm chí trước khi hai người quen tôi, họ đã cố gắng để khiến bệnh viện cảm giác như nhà.

Nhưng, sau tất cả, lại chỉ có Abby làm được điều đó. Và ngày hôm ấy, chị để lại cho tôi ba món quà.

Thứ nhất, là chú gấu trúc nhồi bông, mảnh vá, được lựa chọn cẩn thận từ cửa hàng quà tặng trong bệnh viện.

Thứ hai, là bức tranh mở đầu cho rất nhiều bức tranh sau này, cơn bão đầy những ngôi sao. Miếng dán tường đầu tiên tôi được nhận.

Và trong lúc người lớn đang mải nói chuyện, Abby chạy đi và đem về cho tôi món quà cuối cùng của ngày hôm ấy.

Món quà tuyệt nhất tôi từng được nhận trong những năm tháng ở nơi này.

“Nó chắc chắn rất ấn tượng,” mẹ tôi nói, trong khi tôi thấy Abby lẩn đi xuôi theo hành lang và biến mất ở khúc quanh.

“Stella sẽ cảm thấy như ở nhà thôi!” Barb nói rồi cười với tôi một cái thật tươi. Tôi vẫn còn nhớ khi đó mình ôm chặt lấy mảnh vá, cố gắng gom dũng khí để cười lại với chị ấy.

Abby chạy ùa ra từ khúc quanh vừa nãy, suýt nữa thì đâm sầm vào mọi người xung quanh khi chạy về phía chúng tôi, kéo theo một cậu bé nhỏ gầy, tóc nâu mặc một chiếc áo ngoại cỡ của đội tuyển quốc gia Colombia lẽo đẽo phía sau.

“Nhìn nè! Ở đây có cả những đứa nhỏ khác này!”

Tôi vẫy tay với cậu ấy trước khi Barb đứng vào giữa hai chúng tôi, chiếc áo sáng màu như một bức tường chắn ngang hai đứa.

“Poe, em biết luật mà.” Chị ấy nói, nhắc nhở cậu bé trong khi Abby chạy lại nắm tay tôi.

Nhưng mà kể từ lúc đó, nhờ có Abby, ngay cả từ khoảng cách sáu bước chân trẻ con đó, Poe trở thành bạn thân nhất của tôi. Vậy nên cậu ấy là người duy nhất có thể an ủi tôi lúc này.

Tôi bước tới bước lui, hành lang trước mặt mờ đi. Tôi cố gắng tập trung nhìn vào bể cá, hay cái tivi, tủ lạnh đang kêu ù ù phía góc tường, nhưng tôi vẫn còn quá ức chế sau khi cãi nhau với Will.

“Cậu hiểu cậu ta không biết cân nhắc nặng nhẹ mà,” tiếng Poe vang lên từ phía sau tôi, nhìn tôi đăm đăm từ cuối dãy ghế lại. “Thực lòng mà nói thì mình không nghĩ cậu ta cố ý làm tổn thương cậu.”

Tôi quay phắt lại nhìn cậu ấy, túm lấy một góc bàn. “Khi anh ta nói đến Abby và cái chết,” giọng tôi khản đi, móng tay cào lên mặt đá lạnh băng, “như thể chuyện đó chẳng đáng một xu, mình chỉ...”

Poe lắc đầu, ánh mắt đượm buồn.

“Đáng ra mình phải ở đó cùng chị ấy, Poe” Tôi nấc lên, cố gạt đi nước mắt. Chị ấy luôn ở đây, luôn ở bên mình những khi mình cần, nhưng mình lại không ở đó khi chị ấy cần mình nhất.

“Đừng, cậu lại thế nữa. Không phải lỗi của cậu, chị ấy cũng sẽ nói rằng đó không phải lỗi của cậu.”

“Lỡ chị ấy đau thì sao, Poe, lỡ lúc đó chị ấy sợ hãi thì sao?” Tôi khóc nấc lên, không khí xung quanh dường như bị rút sạch. Tôi liên tục, liên tục tưởng tượng ra cảnh chị ấy nhảy xuống, như chị đã làm cả ngàn lần trước đó, với GoPro, nhảy bungee, lướt dù từ đỉnh núi với vẻ vô lo.

Thế nhưnglần này, chẳng có tiếng hú vui vẻ khi dây bật lên. Chị ấy đập mình xuống mặt nước và không trở lại nữa.

Đáng lẽ ra chị ấy không là người phải chết.

Đáng lẽ ra chị ấy mới là người được sống.

“Stella! Nhìn mình! Nhìn mình đi!”

Tôi nhìn cậu ấy, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

“Cậu phải dừng lại,” cậu ấy nói, mấy ngón tay bấu chặt lấy tay ghế, đến nỗi đốt ngón tay trở nên trắng bệch. “Không biết được, cậu không thể biết được. Cậu sẽ làm bản thân phát điên đấy Stella.”

Tôi hít một hơi thật sâu, lắc đầu. Cậu ấy đứng lên, bước lại chỗ tôi rồi rên lên một tiếng cáu gắt. “Căn bệnh chết tiệt! Nhà tù chết tiệt! Sáu bước chết tiệt! Mình muốn ôm cậu.”

Tôi sụt sùi, gật đầu đồng ý.

“Coi như là mình đã làm thế rồi nhé, được không?” Cậu ấy nói, tôi có thể nhìn thấy mắt cậu ấy đỏ lên, cố gắng chớp chớp để ngăn nước mắt chảy ra. “Và nhớ rằng mình yêu cậu. Hiểu không? Hơn cả đồ ăn, hơn cả đội tuyển quốc gia Colombia nữa!”

Tôi gật đầu, cười mà như mếu. “Mình cũng yêu cậu, Poe.” Cậu ấy giả vờ hôn gió một cái, đương nhiên chỉ là động tác chứ không thổi hơi về phía tôi.

Tôi thả người xuống một chiếc ghế màu xanh bạc hà, ngồi ngơ ngác cách Poe đủ một khoảng an toàn. Bất thình lình thở hổn hển khi cơn đau xộc tới và mắt tôi hoa đi. Tôi ngồi bật thẳng dậy và túm lấy bên sườn, chỗ ống xông đau rát như phải bỏng.

Mặt Poe bỗng chốc trắng bệch, cắt không còn một giọt máu. “Stella! Sao thế!”

“Cái ống xông,” tôi nói, cơn đau dần lui đi. Tôi lắc đầu và cố gắng thở thật sâu. “Mình ổn, mình ổn.”

Tôi vén áo lên và thấy chỗ nhiễm trùng còn nghiêm trọng hơn trước. Vùng da chỗ đó sưng tấy và tím đỏ, chỗ ống xông và xung quanh rỉ ra thứ nước vàng nâu. Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Mới chỉ có tám ngày kể từ khi tới đây mà tôi không nhận ra nó đã tệ đến mức này rồi?”

Poe chực khóc, lắc đầu. “Về phòng thôi, ngay và luôn!”

Mười lăm phút sau, bác sĩ Hamid nhẹ nhàng chạm vào chỗ nhiễm trùng, làm tôi nhăn nhó mỗi khi cơn đau lan từ đó ra khắp ngực và bụng. Cô ấy nhấc tay ra, lắc đầu rồi tháo găng tay và đặt vào thùng rác cạnh cửa.

“Chúng ta cần phải giải quyết vụ này, nhiễm trùng sâu quá rồi. Không còn cách nào khác ngoại trừ thay ống xông và làm sạch chỗ nhiễm trùng của em.”

Tôi choáng váng, cả người lạnh ngắt. Đây chính là điều tôi lo sợ kể từ khi có dấu hiệu nhiễm trùng. Tôi kéo áo xuống, cố gắng không để nó chạm vào chỗ đau.

“Nhưng mà...”

Cô ấy ngắt lời tôi. “Không nhưng gì hết, đây là bắt buộc. Để lâu hơn nữa, mủ sẽ xâm nhập gây nhiễm trùng máu mất.”

Cả hai chúng tôi đều im lặng vì biết quá rõ hậu quả thế nào. Nếu bị nhiễm trùng máu, tôi chết chắc. Nhưng nếu tôi thực hiện phẫu thuật, phổi có thể không đủ khỏe để kéo tôi tỉnh lại sau gây mê.

Cô ấy ngồi xuống bên tôi, đấm nhẹ vào vai tôi và mỉm cười. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Làm sao cô biết được.” Tôi lo lắng.

Cô ấy gật đầu, vẻ mặt trầm tư. “Đúng vậy, cô không chắc.” Cô ấy hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào gương mặt lo lắng của tôi. “Đây là một nước cờ mạo hiểm. Sự thật là vậy. Nhưng nhiễm trùng máu là hậu quả nhãn tiền chúng ta phải tránh bằng mọi giá.”

Nỗi sợ hãi dần dần bao phủ toàn thân tôi, nhưng cô ấy đã đúng.

Bác sĩ Hamid nhặt bé gấu trúc nhồi bông lên, nhìn vào nó và mỉm cười. “Em là một chiến binh, Stella. Luôn là vậy.”

Cô ấy đưa em gấu bông sang, nhìn thẳng vào mắt tôi. “Vậy thì sáng ngày mai, nhé?”

Tôi vươn tay, ôm lấy em gấu, gật đầu. “Sáng ngày mai.”

“Cô sẽ gọi báo cho bố mẹ em,” cô ấy nói. Tôi đứng hình, nỗi sợ hãi tràn qua thân thể.

“Cho em vài phút để báo tin cho bố mẹ đi. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu em là người nói.”

Cô ấy gật đầu, siết nhẹ vai tôi an ủi trước khi quay đi. Tôi nằm xuống, ôm chặt lấy mảnh vá, lo lắng nghĩ về những cuộc gọi tôi sắp phải gọi. Giọng mẹ cứ vang vọng mãi trong tai tôi, vang ra cả không gian xung quanh.

Mẹ sẽ sống sao nếu thiếu con đây...

Mẹ sẽ sống sao nếu thiếu con đây...

Mẹ sẽ sống sao nếu thiếu con đây...

Tôi nghe thấy có tiếng động ngoài cửa và khi quay ra thì có một cái phong bì luồn qua khe cửa. Ánh đèn chớp sáng ngoài khe cửa cho thấy có một đôi chân bồi hồi ở đó trước khi từ từ quay đi.

Tôi cẩn thận đứng dậy và cúi xuống để nhặt nó lên. Bên trong là một bức vẽ hoạt hình, màu sắc buồn buồn. Trong tranh là mặt Will mếu máo cầm một cái lẵng hoa héo úa. Bên dưới là dòng chữ “xin lỗi” vẽ kiểu như bong bóng.

Tôi nằm xuống giường, đặt bức vẽ lên ngực và nhắm chặt mắt.

Bác sĩ Hamid nói tôi là một chiến binh.

Nhưng giờ liệu tôi có còn mạnh mẽ như cô ấy tưởng...