Chương 12 WILL
Tôi biết mình nghịch dại rồi.
Tôi lẩn ra khỏi khu CF và loanh quanh ở sảnh phía đông của bệnh viện, điện thoại không rời tay, mong chờ một thứ gì đó. Một tin nhắn, một cuộc gọi, gì cũng được.
Giờ này thì hẳn cô ấy đã nhận được bức vẽ của tôi rồi chứ nhỉ? Đèn trong phòng vẫn sáng trưng, nhưng mà cô ấy vẫn im lặng kể từ sau khi chúng tôi cãi nhau.
“Làm gì bây giờ? Cô ấy bơ tôi rồi.” Tôi nhắn cho Jason, mặt nhăn mày nhó. Tôi có thể hình dung ra bộ dạng tự đắc của nó khi tôi kết ai đó đến mức phải nhắn tin xin lời khuyên.
“Từ từ cho người ta tí thời gian đi chứ,” nó trả lời.
Tôi thở dài thườn thượt. Lại là thời gian. Chờ đợi có bao giờ là hạnh phúc đâu.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, nhìn người qua kẻ lại trước mặt. Đám trẻ con lo lắng túm lấy tay bố mẹ, mấy chị y tá dụi đôi mắt mệt mỏi khi cuối cùng cũng được tan ca. Những vị khách đến thăm rồi vội vã kéo áo khoác chuẩn bịvề nhà. Lần đầu tiên trong mấy ngày nay, tôi lại ước mình là một trong số họ.
Dạ dày tôi biểu tình ầm ĩ và tôi quyết định xuống căng tin nhấn chìm bản thân trong đồ ăn để đánh lạc hướng chính mình. Trong lúc bước tới thang máy, tôi đứng phắt lại khi nghe giọng nói quen thuộc vang lên từ căn phòng kế bên.
“No envíe dinero, no puede pagarlo 15* ,” giọng nói có chút ảm đạm, buồn nản. Dinero - Tiền. Tôi từng học hai năm tiếng Tây Ban Nha hồi phổ thông, giờ chỉ còn nói được vài câu thôi nhưng từ đó thì vẫn còn nhận ra được. Tôi ngó vào trong thì phát hiện ra nó là một phòng cầu nguyện nhỏ, với lớp kính màu và hàng ghế gỗ. Kiểu phong cách cũ kỹ đậm nét tôn giáo này trông lạc lõng hẳn giữa vẻ hiện đại của bệnh viện.
Tôi nhìn thấy Poe ngồi ở hàng ghế trước, khuỷu tay chống lên đùi khi nói chuyện với ai đó trên Facetime.
“Yo también lo extraño,” cậu ấy nói. “Lo sé. Te amo, Mamá 16* .”
Cậu ấy ngừng cuộc gọi, vùi đầu vào giữa hai tay. Tôi kéo cánh cửa nặng trịch mở rộng hơn một chút làm khung cửa kêu lên ken két.
Cậu ấy quay phắt lại ngạc nhiên.
“Nhà nguyện ý hả?” Tôi hỏi, giọng vang vọng trong không gian trống khi bước theo lối đi đến chỗ cậu ấy.
Poe nhìn quanh, khẽ cười. “Mẹ tôi thích nhìn thấy tôi ở đây. Tôi theo đạo Thiên Chúa, còn mẹ tôi thì cuồng đạo.”
Cậu ấy thở dài, tựa đầu vào hàng ghế. “Tôi chưa được gặp mẹ đã hai năm rồi, và bà mong tôi tới thăm bà.”
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, và ngồi xuống hàng ghế bên kia lối đi, giữ khoảng cách an toàn. Đó không phải là một khoảng thời gian ngắn. “Cậu chưa gặp mẹ trong suốt hai năm cơ à? Rốt cuộc bà ấy đã làm gì?”
Cậu ấy lắc đầu, đôi mắt đen trầm buồn. “Không phải như vậy, họ bị trục xuất về Colombia. Nhưng tôi được sinh ra ở đây và bố mẹ không muốn tôi rời xa bác sĩ nơi này. Dù sao tôi vẫn là cục nợ của chính phủ cho tới năm mười tám tuổi.”
Chết tiệt. Tôi còn không tưởng tượng ra nổi cuộc sống đó sẽ thế nào. Thế quái nào họ lại có thể trục xuất gia đình của một người bị u xơ nang chứ? Gia đình của một người bị bệnh mãn tính.
“Không ổn chút nào.” Tôi nói.
Poe gật đầu. “Tôi nhớ họ, nhiều lắm.”
Tôi nhăn nhó, đưa tay lên vuốt tóc. “Poe, cậu cần phải về thăm họ một chuyến.”
Cậu ấy thở dài, nhìn đăm đăm lên bục và tôi chợt nhớ tới những gì vừa nãy tình cờ nghe thấy. Dinero.
“Đắt đỏ lắm, mẹ muốn gửi tiền cho tôi, nhưng tôi biết mẹ cũng chẳng thực sự chi trả được. Và tôi thì không muốn mọi người phải thắt lưng buộc bụng vì...”
“Nghe này, nếu là chuyện tiền nong thì tôi giúp được. Nghiêm túc đấy. Không phải ra vẻ giàu có hay gì cả đâu, nhưng với tôi nó không phải vấn đề khi...” Nhưng trong thâm tâm tôi thừa biết nó là vô ích.
“Thôi nào, dừng nhé.” Cậu ấy quay sang nhìn tôi, trước khi gương mặt dịu đi và nói. “Tôi sẽ... tôi sẽ tìm ra được cách nào đó thôi.”
Cả hai chúng tôi đều im lặng. Không gian im lặng làm tai tôi có cảm giác ù ù. Tiền không phải vấn đề duy nhất, tôi chắc vậy. Hơn nữa, tôi hiểu hơn ai hết rằng tiền không mua được mọi thứ. Có lẽ một ngày nào đó mẹ tôi sẽ hiểu.
“Dù sao cũng cảm ơn,” cuối cùng Poe cũng lên tiếng, mỉm cười với tôi. “Thật lòng đấy.”
Tôi gật đầu và chúng tôi lại yên lặng. Tại sao mẹ tôi có thể bên tôi trong khi những người khác bị tước đi cơ hội được ở bên con cái, người thân của họ chứ? Công bằng ở đâu? Khi tôi đếm từng giây từng phút để được chạm mốc mười tám tuổi, thì Poe chỉ mong thời gian chậm lại, mong rằng tuổi mười tám đến chậm thêm chút nữa.
Thêm một chút thời gian...
Với tôi, bỏ cuộc thật sự dễ dàng. Từ bỏ điều trị thật dễ dàng, để tập trung tận hưởng chút thời gian cuối cùng mình có. Tôi đã thôi nỗ lực, thôi cố gắng để được sống thêm dù chỉ là một giây. Nhưng Stella và Poe làm cho tôi mong muốn giành thêm từng giây có thể.
Và điều đó mới là thứ làm tôi sợ hãi.
Tối hôm đó, tôi nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trên mặt đeo phễu chụp và xông khí thuốc mà không có Stella.
Có gì mới không? Jason nhắn tôi, nhưng chả có tác dụng gì, vẫn không có một chút phản hồi nào cả.
Không có gì hết, không tin nhắn, không gọi điện, không có cả một dòng viết tay gửi lại, vậy mà tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về cô ấy. Từng giây từng phút trôi qua trong yên lặng càng làm tôi cảm thấy tồi tệ hơn. Tôi không thể ngăn mình tưởng tượng sẽ ra sao nếu tôi có thể lại gần cô ấy, có thể thực sự chạm vào cô ấy, có thể an ủi cô ấy sau khi tôi lỡ phá banh mọi thứ.
Tôi có thể thấy thứ gì đó, vươn lên từ sâu thẳm trong tâm hồn tôi, trong lồng ngực tôi, quấn quanh thân thể tôi, tràn ngập từng ngóc ngách. Tới cả đầu ngón tay cũng tràn ngập khao khát được chạm vào, được cảm nhận làn da cô ấy mềm mại, cảm nhận vết sẹo lồi mà tôi chắc chắn là cô ấy có.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ làm được.
Khoảng cách của chúng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ ngắn lại.
Sáu bước nhỏ, hơn một mét tám ấy, vĩnh viễn không bao giờ ngắn lại.
Gần trong gang tấc, xa tận chân trời.
Tựa như một rãnh trời thăm thẳm.
Điện thoại tôi rung lên tiếng chuông báo và tôi vồ lấy nó, đầy hy vọng, nhưng hóa ra chỉ là thông báo của Twitter. Tôi quăng nó xuống giường, càng thêm rối rắm.
Cái khỉ gì thế, Stella. Cô ấy không thể giận mãi được chứ.
Phải không?
Tôi, phải sửa sai.
Tôi không thể tiếp tục như thế này được nữa.
Tôi với tay tắt cái máy xông khí và nhảy xuống giường, luồn chân vào dép và ngó ra hành lang để chắc chắn không có người. Tôi nhìn thấy Julie vào trong một căn phòng khác ở cuối dãy với túi truyền trên tay. Tôi biết mình có đủ thời gian cần thiết nên lẻn ra khỏi phòng, rón rén bước ngược hành lang, qua quầy trực y tá trống không và đứng chết trân trước cửa phòng cô ấy, nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng từ bên trong vọng ra.
Cô ấy đang ở trong đó.
Tôi hít sâu một hơi, gõ cửa, cảm thấy ngón tay mình cũng rung theo cửa gỗ.
Tôi nghe thấy tiếng nhạc im bặt, tiếng bước chân nặng nề lê ra phía cửa càng ngày càng gần và dừng lại, ngập ngừng. Cuối cùng nó bật mở, đôi mắt màu hạt dẻ xuất hiện làm tim tôi đập thình thịch.
Được nhìn thấy cô ấy.
Thật tốt.
“Cậu đây rồi,” tôi nói nhẹ nhàng.
“Ừ,” cô ấy trả lời một cách bình thường, tựa vào cửa và diễn sâu như thể cô ấy không hề bơ tôi suốt cả ngày hôm nay. “Tôi nhận được bức vẽ rồi. Anh được tha thứ. Giờ lùi lại đi.”
Tôi nhanh chóng lùi lại tới bức tường đối diện, hơn cả khoảng cách sáu bước đáng ghét ấy. Chúng tôi nhìn nhau, rồi cô ấy chớp mắt, ngó trái ngó phải xem có ai không trước khi cúi đầu xuống nhìn chằm chằm nền gạch lát.
“Cậu bỏ lỡ buổi trị liệu cùng nhau rồi.”
Trông cô ấy có vẻ ấn tượng vì tôi đã nhớ điều đó nhưng vẫn lặng thinh. Đôi mắt đỏ hoe như vừa mới khóc. Và tôi không nghĩ nguyên do là những gì tôi đã nói.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô ấy hít thật sâu, và khi cô ấy lên tiếng tôi có thể cảm nhận rõ ràng nỗi lo lắng trong từng câu chữ. “Ống xông bị nhiễm trùng. Bác sĩ Hamid lo ngại khả năng nhiễm trùng máu nên tôi sẽ phẫu thuật thay nó vào sáng mai.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Stella và thấy cô ấy không đơn thuần chỉ là lo lắng. Đây là nỗi sợ. Cô ấy sợ hãi. Tôi muốn đưa tay ra và nắm lấy bàn tay cô ấy. Tôi muốn nói rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Tôi muốn nói rằng đó là một quyết định không hề tệ.
“Và lần này là toàn phần”
Cái gì cơ? Gây mê toàn phần? Với hiệu năng phổi chỉ có 35%? Bác sĩ Hamid điên rồi sao?
Tôi phải túm lấy tay nắm hành lang để giữ mình đứng yên. “Chết tiệt, phổi của cậu chịu nổi không?”
Chúng tôi lại nhìn nhau trong yên lặng, khoảng cách sáu bước như thể kéo dài ra thành hàng triệu dặm.
Cô ấy quay đi, tảng lờ câu hỏi. “Đừng quên uống cữ thuốc ban đêm và gắn ống xông nhé...” Và rồi chẳng cho tôi thời gian phản ứng, cánh cửa đã khép lại.
Tôi chầm chậm bước tới trước cửa, đặt bàn tay lên nó, biết rằng cô ấy đang ở ngay phía bên kia. Tôi thở dài, ngả đầu lên cửa, giọng nói như thầm thì. “Mọi thứ sẽ ổn thôi, Stella.”
Trên đường về phòng, tôi nhận ra một tệp hồ sơ để ngỏ trên mặt quầy. Tôi ngó quanh rồi lẻn vào, đọc lướt qua tìm tên cô ấy.
Stella Grant.
Tôi mở ra.
Thời gian phẫu thuật: 6:00.
Tôi rụt tay lại, chạy về phòng rồi lao lên giường trước khi bị bắt gặp lảng vảng quanh đó. Stella luôn kiểm soát cảm xúc bản thân rất tốt. Tại sao lần này lại như thế? Do bố mẹ cô ấy sao? Vì chức năng phổi cô ấy xuống thấp chưa từng có sao?
Tôi lật người nằm nghiêng, ánh mắt bắt gặp bức vẽ phổi của chính tôi, gợi tôi nhớ đến bức vẽ trong phòng cô ấy.
Abby.
Đúng rồi, đó hẳn phải là lý do cô ấy hoảng sợ. Đây là lần phẫu thuật đầu tiên mà không có Abby ở bên.
Tôi vẫn cần sửa chữa mọi thứ. Tôi ngồi bật dậy khi trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng mới. Tôi rút điện thoại ra đặt báo thức lúc 5 giờ sáng lần đầu tiên trong đời rồi lôi hộp đựng họa cụ từ trên giá xuống, bắt đầu bày mưu tính kế.
⚝ ✽ ⚝
15* “Mẹ đừng gửi tiền, nhà mình còn không đủ tiền trang trải mà.”
16* ”Con cũng nhớ mẹ... con biết, yêu mẹ nhiều.”