Chương 13 STELLA
Tôi ôm Mảnh vá sát vào lồng ngực, nhìn bố mẹ tôi chia nhau ra ngồi xuống hai bên trái phải chiếc giường. Nụ cười mím môi cố nặn ra làm đôi mắt trầm buồn của họ càng thêm nặng nề và cử chỉ tránh mặt nhau trông càng thêm bức bối. Tôi nhìn sang bức ảnh gia đình được đính trên cánh cửa, ước rằng bố mẹ tôi lại như lúc trước, những người luôn an ủi và nói với tôi rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tôi hít một hơi, nén lại cơn ho trong lồng ngực, trong khi bố tôi cố gắng gợi ra mấy câu chuyện phiếm.
Ông giơ một tờ bìa màu hồng mà căng tin phát cho mỗi phòng để quảng cáo về món ăn đặc biệt mỗi ngày lên. “Bố nghĩ hôm nay sẽ có món súp hoa lơ sốt kem con thích vào bữa tối nay đó, Stell.”
“Con bé không chắc sẽ ăn được gì ngay sau khi hoàn thành phẫu thuật đâu. Tom.” Mẹ tôi gắt với bố, làm mặt bố xụ xuống.
Tôi cố gắng tỏ ra hào hứng. “Nếu tối nay con tỉnh dậy sớm thì chắc chắn sẽ xuống ăn ạ!”
Có tiếng gõ cửa và một người hộ lý bước vào, trên đầu có đeo sẵn chụp tóc và đeo găng nhựa Latex. Bố mẹ tôi đứng lên, bố vươn tay ra nắm lấy tay tôi.
“Lát nữa gặp lại, con yêu.” Mẹ nói. Hai người lần lượt ôm chặt lấy tôi, hơi quá lâu. Ống ăn xông G-tube bắt đầu gây đau vì bị cọ xát nhưng tôi vẫn túm chặt lấy cả hai, không muốn buông ra.
Người hộ lý dựng thanh chắn ở bên băng ca của tôi lên và khóa nó vào vị trí. Tôi nhìn chằm chằm vào bức vẽ của Abby khi họ kéo tôi ra, như thể hai lá phổi đầy hoa ấy đang gọi tên tôi, kéo tôi lại vậy. Tôi ước gì chị ấy ở đây, nắm lấy tay tôi và hát bài hát ấy.
Họ đẩy giường bệnh ra tới hành lang, bóng dáng bố mẹ tôi xa dần trước khi chúng tôi vào thang máy ở cuối hành lang. Khi cánh cửa đóng lại, người hộ lý cười với tôi. Tôi cố để cười theo, nhưng miệng tôi không nghe lời. Tôi túm lấy ga giường, ngón tay bấu chặt vào trong lớp vải.
Đing một tiếng, cửa mở ra, những hành lang dài quen thuộc dần dần chạy ngược về phía sau, mọi thứ đều quá sáng, quá trắng, chỗ nào cũng giống chỗ nào, tôi chẳng biết mình đang đến đâu, về đâu nữa.
Cho đến khi chúng tôi đi qua cánh cửa đôi nặng trịch vào một khu chuẩn bị tiền phẫu rồi nối tiếp sau đó là một căn phòng nhỏ cuối hành lang. Người hộ lý đẩy băng ca vào chỗ rồi hỏi. “Có cần thêm gì không trước khi tôi ra ngoài?”
Tôi lắc đầu, cố gắng hít thở sâu khi anh ta quay đi, căn phòng bỗng trở nên yên ắng, âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng bíp bíp đều đều của máy đo.
Tôi nhìn lên trần nhà, cố gắng chống lại cảm giác hoảng loạn đang nuốt chửng lấy tôi từ bên trong. Tôi đã làm mọi thứ có thể, chính xác đến từng li, không một chút gì sai sót. Tôi đã cẩn thận, đã bôi Fucidin, tôi uống thuốc đúng giờ, trị liệu đúng thời điểm, vậy mà giờ tôi vẫn phải ở đây, không tránh khỏi kết cục phải vào phẫu thuật.
Tất cả những tuân thủ đó, cố gắng đó, đều trở thành vô ích.
Tôi nghĩ, tôi đã hiểu. Hiểu tại sao Will lại ở trên sân thượng vào ngày hôm đó. Tôi nguyện làm mọi thứ để có thể đứng dậy khỏi băng ca, và chạy đi xa, thật xa. Tới Cabo. Tới thành phố Vatican và xem nhà nguyện Sistine. Tới tất cả những nơi tôi đã phải nén lòng vì sợ bệnh tình mình trở nặng, để rồi kết cục vẫn là phải nằm đây, chuẩn bị bước vào một lần phẫu thuật không chắc có thể giúp tôi tỉnh dậy và nhìn thấy ánh mặt trời thêm lần nữa.
Tôi túm lấy hai bên chắn băng ca, ngón tay trắng bệch khi dùng sức bóp chặt lấy nó, gom hết dũng khí để làm một chiến binh như bác sĩ Hamid đã nói ngày hôm qua. Nếu tôi muốn làm những điều kia, tôi phải có thêm thời gian, phải sống. Phải chiến đấu để giành lấy nó.
Cánh cửa chầm chậm mở ra và một bóng dáng cao gầy lẻn vào trong, vẫn là áo phẫu thuật màu xanh lá, khẩu trang kín mít và găng tay màu xanh như mọi y tá chuẩn bị vào ca mổ khác, nhưng bên dưới lớp chụp đầu là một vài lọn tóc xoăn xoăn màu nâu tối.
Đôi mắt anh ấy tìm tới ánh mắt tôi, và tôi ngạc nhiên buông tay ra.
“Anh đang làm gì ở đây?” Tôi thì thầm, nhìn Will ngồi xuống cái ghế bên cạnh rồi đẩy nó lùi ra tới một khoảng cách an toàn.
“Đây là lần đầu tiên em phẫu thuật mà không có Abby,” anh ấy giải thích, có cảm xúc gì đó tôi chưa từng thấy giăng kín trong đôi mắt màu đại dương ấy. Không phải mỉa mai, chẳng phải đùa cợt, chẳng phải dỗi hờn, mà là sự cởi mở, gần như chân thành.
Tôi nuốt khan, cố gắng đè lại cảm xúc đang dần dần sôi trào trong lồng ngực, nhưng nước mắt bắt đầu phủ kín làm mọi thứ trở nên mờ mịt. “Làm sao anh biết?”
“Tôi đã xem tất cả video của em,” anh ấy nói, đôi mắt híp lại và hằn lên vài nếp nhăn ở phía đuôi cho thấy anh ấy đang mỉm cười. “Em có thể coi tôi là một người hâm mộ đó.”
Tất cả? Kể cả cái đoạn video đáng xấu hổ năm mười hai tuổi đó sao.
“Ờm, có lẽ là sẽ không được hay lắm đâu, nhưng mà...” Anh ấy hắng giọng và lôi ra một tờ giấy nhăn nhúm từ trong túi.
Và anh ấy bắt đầu hát, nhẹ nhàng.
“I love you, a bushel and a peck.”
“Ôi đừng mà, tôi... em thành một con ngốc mất,” tôi thổn thức, nước mắt càng tuôn nhiều hơn khi tôi cố dùng mu bàn tay mà gạt đi.
“A bushel and a peck and a hug around the neck.”
Bài hát của Abby, anh ấy đang hát bài hát của Abby. Nước mắt bắt đầu chảy xuống gò má, tôi đã không gạt chúng đi kịp nữa. Tôi để mặc lệ mình rơi, chỉ nhìn vào đôi mắt xanh màu đại dương ở trước mặt, đang chăm chú đọc từng dòng lời hát trong tờ giấy nhàu nát ấy.
“A hug around the neck and a barrel and a heap. A barrel and a heap and I’m talking in my sleep about you.”
Tim tôi muốn vỡ tung ra với những cảm xúc đang ùa tới. “Nội thường hát bài hát đó cho bọn em. Em chưa bao giờ thích nó, nhưng Abby thì có.”
Anh ấy cười, lắc đầu. “Anh phải tìm trên Google mất một hồi đấy. Trời ạ, bài này nó cũ kinh khủng khiếp rồi ấy.”
Tôi cũng cười theo, gật đầu. “Em biết, cái gì mà...”
“Thùng và một đống?” Hai chúng tôi đồng thanh nói, rồi đồng thanh cười, ánh mắt gặp nhau và tim tôi bỗng nhiên nhảy loạn trong lồng ngực, máy theo dõi nhịp tim đang bên cạnh anh ấy kêu bíp bíp càng ngày càng nhanh. Anh ấy nghiêng về đằng trước, một chút thôi, chớm chạm vào vùng nguy hiểm thôi, nhưng như vậy là đã đủ để xoa dịu đi cảm giác đau ở chỗ nhiễm trùng.
“Em sẽ ổn thôi, Stella.”
Giọng anh ấy thật trầm, thật ấm, thật êm dịu. Vào giây phút đó tôi đã biết, dù nó hơi kỳ cục một chút, rằng nếu tôi có chết trên bàn mổ, ít nhất tôi sẽ không ra đi mà chưa một lần biết cảm giác yêu.
“Hứa nhé?” Tôi hỏi.
Anh ấy gật đầu và giơ tay, giương ngón út ra. Tôi dùng ngón út của mình ngoắc lấy nó thành lập một lời hứa. Một chút thoáng qua vậy thôi, nhưng đó là lần đầu tiên chúng tôi được chạm vào nhau.
Và bây giờ, chạm vào nhau không hề làm tôi sợ hãi.
Tiếng bước chân ngoài cửa vang lên làm tôi giật mình quay phắt lại. Tiếng bước chân gần hơn, gần hơn nữa và rồi bác sĩ Hamid xuất hiện, cùng với một y tá phụ mổ theo sát phía sau.
“Em sẵn sàng chưa, Stella?” Cô ấy nói, giơ lên một ngón tay cái về phía tôi.
Tôi quay sang cái ghế chỗ Will vừa mới ngồi, sợ hãi.
Nó trống không.
Và rồi tôi thấy anh ấy, trốn sau rèm cửa màu xám, lưng áp chặt vào tường. Anh ấy giơ ngón trỏ đặt lên miệng và kéo khẩu trang xuống để cười với tôi.
Tôi mỉm cười, và khi nhìn anh ấy, tôi bắt đầu tin.
Rằng tôi sẽ ổn thôi.
Một vài phút sau, tôi nằm lên bàn mổ, căn phòng mờ tối nhưng ánh sáng rọi xuống chỗ tôi thì mạnh tới lóa mắt.
“Stella, em biết phải làm gì rồi đó,” một giọng nói vang lên, trên bàn tay giấu trong lớp găng phẫu thuật màu xanh cầm theo mặt nạ khí gây mê.
Tim tôi bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi quay mặt sang để họ chụp phễu lên mũi và miệng. Đến khi tôi tỉnh dậy, mọi thứ đều sẽ trở thành chuyện đã qua.
“Mười,” tôi đếm, đôi mắt nhìn qua sau lưng họ và bắt gặp một hình thù quen thuộc trên tường phòng phẫu thuật.
Bức vẽ lá phổi của Abby.
Nhưng, sao có thể? Bằng cách nào?
Nhưng tôi biết câu trả lời. Will. Anh ấy lén đem nó vào phòng phẫu thuật. Tôi tiếp tục đếm, một giọt nước lăn dài qua khóe mắt.
“Chín, tám.” Những bông hoa bắt đầu động đậy và hòa với nhau, màu xanh với màu hồng và màu trắng vặn vẹo cuốn lấy nhau, tách ra khỏi tờ giấy và vươn về chỗ tôi.
“Bảy, sáu, năm.” Bầu trời sao trên giấy bỗng nhiên sống lại, từng ngôi sao bồng bềnh trôi qua cả hoa và phủ kín không gian xung quanh tôi, lấp lánh, và lung linh như múa, gần tới mức tôi có thể dễ dàng đưa tay ra chạm tới.
Tôi nghe một giọng ai đó ngân nga, đâu đó ở phía xa. A bushel and a peck.
“Bốn, ba.”
Mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ dần và chìm vào bóng tối. Tôi tập trung nhìn vào một ngôi sao, một điểm sáng dần trở nên chói lọi.
Giọng ngân nga dừng lại và trở thành một giọng nói, xa vời và không rõ nhưng quen thuộc. Abby. Trời ơi là giọng của Abby.
“... quay lại... đừng.”
“Hai,” tôi thầm thì, không rõ là mình có đang nói ra thành tiếng hay không. Và rồi tôi thấy chị ấy. Tôi thấy Abby, ngay trước mắt tôi, từ mờ mờ ảo ảo rồi trở nên rõ ràng. Mái tóc xoăn của bố, nụ cười tươi bừng sáng cả thế giới ấy, và đôi mắt màu hạt dẻ giống hệt như tôi.
“... thêm... thời gian...”
Và chị ấy đẩy tôi xa khỏi vầng sáng.
“Một.”
Màu đen...