← Quay lại trang sách

Chương 14 WILL

Tôi lặng lẽ đẩy cửa, nhìn trái nhìn phải trước khi lẻn ra khỏi khu chuẩn bị tiền phẫu, suýt nữa lao phải một chị y tá. Tôi nhanh chóng kéo khẩu trang lên che mặt để cải trang khi chị ấy đi vào trong.

Bước nhanh vài bước, tôi nấp vào phía sau bức tường cạnh cầu thang, nhìn một người đàn ông cùng một người phụ nữ ngồi đối diện nhau trong phòng chờ trống không.

Nhìn kỹ lại thì, hình như tôi đã thấy họ ở đâu đó rồi.

“Anh hỏi em một câu nhé?” Người đàn ông nói, và người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn ông ấy, nghiến chặt quai hàm.

Trông bà giống một phiên bản lớn tuổi hơn của Stella, vẫn cặp môi đầy đặn đó, cặp lông mày đó, đôi mắt sâu thẳm đó.

Là cha mẹ của Stella.

Bà gật đầu, vẻ mặt cảnh giác. Sự căng thẳng trong phòng gần như cô đọng đủ để người ta cầm dao xắt ra miếng vậy. Tôi biết tôi nên rời đi. Tôi biết tôi nên mở cửa thông ra thang bộ và quay lại trước khi tự khiến mình gặp rắc rối, nhưng có gì đó níu chân tôi lại.

“Gạch trong phòng tắm màu gì nhỉ? Ờ, tím? Vậy dùng thảm màu gì thì hợ...”

“Đen,” bà trả lời, cúi đầu xuống và nhìn chằm chằm vào hai bàn tay, tóc xõa ra che mất gương mặt.

Cả hai người lại im lặng và tôi thấy cánh cửa nối với hành lang mở ra, Barb lướt vào trong khi cả hai người họ không ai để ý thấy. Bố Stella hắng giọng. “Vậy còn khăn tắm?”

Mẹ Stella giơ hai tay lên, bực dọc. “Màu quái gì chả được, Tom.”

“Lúc trước khi mình sơn lại văn phòng thì nó quan trọng còn gì, em nói rằng cái thảm...”

“Con gái chúng ta đang phẫu thuật và anh muốn nói về khăn tắm?” Bà nổi khùng, gương mặt tái mét.

Tôi chưa bao giờ thấy mặt Barb nhăn nhó khó chịu đến như vậy. Chị ấy khoanh tay trước ngực, đứng thẳng lưng lên nhìn hai người họ lời qua tiếng lại.

“Anh chỉ muốn nói chuyện,” bố Stella nhẹ nhàng nói. “Về chuyện gì cũng được.”

“Chết tiệt, anh làm tôi phát điên. Dừng lại đi...” Giọng bà lạc đi khi cả hai người họ nhìn thấy Barb. Gương mặt chị ấy tối sầm và cơn giận càng lúc càng lớn cho đến khi tôi nhìn thấy vẻ mặt y hệt như khi chúng tôi phạm lỗi.

Barb hít sâu, như thể hút hết dưỡng khí trong phòng luôn vậy. “Tôi không tưởng tượng nổi những gì hai người đã trải qua, mất đi Abby,” chị ấy nói, giọng cực kỳ nghiêm túc. “Nhưng còn Stella,” chị ấy chỉ tay về phía cửa phòng chuẩn bị tiền phẫu, nơi Stella đang nằm chuẩn bị phẫu thuật. “Stella đang đấu tranh để được sống, ở trong đó. Và con bé làm thế là vì hai anh chị.”

Cả hai người quay đi, đầy vẻ xấu hổ.

“Hai người không thể làm bạn được sao? Nếu không thể, ít nhất hãy cư xử như người lớn dùm tôi,” Barb quát lên, tôi chưa bao giờ thấy giọng chị ấy thất vọng đến vậy.

Chết tiệt, Barb. Gãi đúng chỗ ngứa.

Mẹ của Stella lắc đầu. “Tôi không thể ở bên cạnh anh ấy được. Tôi nhìn nó, nhìn gương mặt ấy và tôi thấy Abby.”

Bố Stella ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua gương mặt vợ cũ rồi nhanh chóng rời mắt. “Và anh nhìn thấy Stella khi nhìn thấy em.”

“Hai người bị đầu đất hay sao hả? Hai anh chị là bố mẹ ruột của hai đứa, anh chị quên mất điều đó hả? Anh chị có biết rằng khi Stella biết mình cần phẫu thuật, con bé nhất định đòi tự mình thông báo vì sợ không biết hai người sẽ ra sao không hả?”, chị ấy nói.

Chúa ơi, bảo sao Stella lại bị ám ảnh về việc sống sót tới như vậy. Hai người này mất con, rồi mất nhau. Nếu cô ấy chết đi, có lẽ cả hai người sẽ đánh mất cả chính mình luôn mất.

Bố tôi bỏ đi trước khi tôi trở nên dặt dẹo, trước khi bệnh u xơ nang có thể khắc sâu vết sẹo của nó lên cơ thể tôi. Ông ấy không thể nhìn con mình ốm, chắc chắn cũng không chịu được con mình chết đi. Một đứa đã thế, đây còn là hai...”

Tôi thấy hai người họ cuối cùng cũng chịu nhìn nhau, thật sự nhìn nhau, tất cả chìm trong một khoảng lặng đầy nước mắt.

Stella, cô ấy đã lặng thầm chăm sóc cho tất cả chúng tôi suốt thời gian qua. Mẹ cô ấy, bố cô ấy, cả tôi. Tôi cứ đếm ngày được mười tám tuổi, đếm đến ngày được thành người lớn, được tự quyết. Có lẽ, đã đến lúc tôi phải thực sự cư xử như người lớn. Có lẽ đã đến lúc tôi tự chăm sóc bản thân mình rồi.

Tôi chớp mắt, nhìn sang Barb, mắt chị ấy trợn trừng cùng lúc với tôi.

Thôi chết rồi. Tôi đứng hình như chuột gặp mèo, không biết nên 36 kế - Chuồn là thượng sách - hay đứng yên mà tận hưởng cái kết cục hiển nhiên sắp sửa ập xuống đầu. Tôi phân vân quá lâu, đến lúc định chạy thì cũng không còn kịp nữa, Barb đã hùng hổ lao tới chỗ tôi, túm lấy tay tôi và lôi xềnh xệch theo hành lang xuống chỗ thang máy rồi. “Chạy đâu cho thoát!”

Tôi nín thinh khi cửa thang máy bật mở và chị ấy lôi tôi vào trong.

Chị ấn nút tầng một, ấn đi ấn lại làm tôi có cảm tưởng nó sắp lõm vào đến nơi. Chị ấy lắc đầu, tôi cảm giác toàn thân chị từ trên xuống dưới có một ngọn lửa phẫn nộ đang bốc càng lúc càng cao, làm cho nhiệt độ trong thang máy cũng hừng hực theo.

“Nè, Barb, em biết là chị cáu, nhưng mà cô ấy đang sợ hãi. Em chỉ cần nhìn cô ấy một chút...”

Cánh cửa đóng lại và chị ấy quay phắt lại và nhìn xoáy vào mặt tôi, mặt hầm hầm. “Em có thể giết con bé, Will. Em có thể hủy hoại cơ hội mong manh con bé được nhận phổi hiến tạng.”

“Nguy hiểm cô ấy gặp trong lúc gây mê đó còn lớn hơn so với gặp em,” tôi cự lại.

“Sai rồi.” Barb quát, làm cả cái thang máy như thể rung lên ong ong khi nó giảm tốc lại và mở ra. Chị ấy lao ra và tôi lẽo đẽo theo sau, gọi với theo.

“Làm sao, Barb? Vậy là làm sao?”

“Trevor Von và Amy Presley. Cũng giống hai đứa. Trẻ tuổi, khờ dại và cùng bị mắc u xơ nang,” Barb nói, quay người lại đối mặt với tôi. “Amy nhập viện do nhiễm MAC 17* .”

Lại là một trong số rất nhiều rất nhiều những câu chuyện kinh dị tôi được nghe kể từ khi mắc u xơ nang phổi. Nhìn chung thì cái danh sách những gì có thể xảy ra dài dằng dặc và gần như là không hồi kết. Tôi khịt mũi. “M.A.C? Câu chuyện ma xưa như trái đất đó ý hả? Chị muốn dọa em sao?”

Chị ấy nhìn tôi đầy nghiêm khắc nên tôi đành biết điều mà ngậm miệng lại trong khi chị ấy tiếp tục. “Nó không phải là truyện bịa, Will. Ngày đó chị còn trẻ, tầm tuổi Julie, ít tuổi nghề, ít tuổi đời. Ngây thơ và ngu xuẩn”

Chị ấy nhìn tôi, nhưng ánh mắt chị không đặt lên người tôi mà như thể dõi vào một nơi nào đó thật xa xôi, một nơi nào đó trong quá khứ.

“Trevor và Amy yêu nhau. Chúng ta đều biết luật mà. Không đụng chạm, cách nhau sáu bước, và chị,” chị ấy nắm tay lại rồi dộng mạnh vào ngực mình. “Chị để hai đứa nó phá luật, bởi vì chị mong hai đứa được hạnh phúc.”

“Để em đoán nhé, cả hai cùng chết?” Tôi hỏi, cái kết này quá quen thuộc rồi, câu chuyện nào chả thế.

“Phải,” chị nói, lần này thì nhìn xoáy vào mắt tôi, tôi có thể thấy viền mắt chị đỏ lên khi cố gắng kiềm chế không rơi lệ. “Trevor bị lây M.A.C từ Amy. Amy chết. Nhưng còn Trevor? Thằng bé sống thêm được ba năm sau điều trị, nhưng với cái giá là mù lòa và điếc.”

Chết tiệt.

Tôi nuốt khan, hết nhìn chị ấy rồi nhìn sang phòng Stella, không xa quầy trực y tá. B. cepacia không đáng sợ như M.A.C, nhưng nó cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp cả.

“Chị đáng lẽ phải bảo vệ hai đứa nó, Will. Lúc đó là ca của chị, trách nhiệm của chị,” chị áy náy, tự chỉ ngón tay vào ngực mình và không ngừng lắc đầu, “chị sẽ không để cho nó xảy ra lần nữa, không bao giờ, chị thà xuống địa ngục trước khi mắc cùng một sai lầm lần thứ hai.”

Và cứ thế, chị ấy rời đi, để lại tôi đứng đó muốn nói nhưng không thành lời.

Tôi nhìn qua và thấy Poe đứng ở cửa phòng cậu ấy, gương mặt phức tạp. Cậu ấy nghe thấy mọi thứ rồi. Cậu ấy hé miệng định nói gì đó, nhưng tôi giơ tay ngăn lại. Tôi đi về hướng phòng mình, chỉ một đoạn thôi mà xa đến không tưởng, để cánh cửa đóng sầm sau lưng.

Tôi lấy máy tính từ trên bàn và ngồi xuống giường. Ngón tay đặt trên bàn phím hồi lâu. Và rồi tìm nó, tôi tìm kiếm về B. cepacia.

Và từng dòng chữ hiện ra, cứa vào lòng tôi.

Nhiễm khuẩn.

Mạo hiểm.

Tai họa.

Án tử.

Chỉ một cơn ho, chỉ một cái chạm nhẹ, tôi có thể hủy hoại toàn bộ cuộc đời em. Tôi có thể cướp đi mọi cơ hội để em có phổi mới. Tôi có thể làm hại Stella.

Tôi biết điều đó, tôi đoán vậy. Nhưng tôi đã từng chẳng quan tâm. Nhưng giờ, khi có ai đó để quan tâm, tôi mới thật sự thấy nó, thật sự nhận ra.

Và suy nghĩ đó hiển hiện trong đầu tôi, làm tôi đau nhức, từng đốt xương, từng tế bào. Tệ hơn phẫu thuật, tệ hơn nhiễm trùng, tệ hơn cả một buổi sáng thức dậy và chẳng hề thở nổi. Thậm chí còn tồi tệ hơn cảm giác được ở chung phòng mà không thể chạm được vào nhau.

Cái chết.

Đó là tôi. Là tôi với Stella.

Tôi đem cái chết đến với em.

Trên thế gian này, chỉ có một điều tồi tệ hơn việc không thể đến với em, không thể ở bên em, đó là sống trong một thế giới mà em không còn tồn tại. Nhất là khi, chính tôi lại là người lấy đi sự sống của em.

⚝ ✽ ⚝

17* Viết tắt của “Mycobacterium avium complex” - phức hợp Mycobacterium avium: Nhiễm trùng do một nhóm vi khuẩn có tên chung là MAC gây ra. MAC có thể gây nhiễm trùng máu, viêm gan, tổn thương da, viêm phổi và nhiều bệnh nghiêm trọng khác.