Chương 15 STELLA
“Đến lúc thức dậy rồi con yêu,” một giọng nói vang vọng ở nơi nào đó xa vời.
Là giọng của mẹ, gần hơn rồi, ngay bên cạnh tôi rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cả thế giới như quay cuồng trở lại trong tầm mắt, đầu óc mụ mị đi. Tôi chớp mắt, nhìn thấy gương mặt của mẹ, và cả bố nữa, đang đứng bên cạnh bà.
Tôi làm được rồi! Tôi đã sống.
“Nàng công chúa ngủ trong rừng của mẹ đây rồi,” mẹ nói, và tôi mệt mỏi dụi mắt. Tôi biết mình vừa mới dậy thôi, nhưng cảm giác toàn thân trống rỗng không còn một chút xíu sức lực nào.
“Con thấy thế nào?” Bố tôi hỏi, và tôi trả lời với một tiếng ngáp ngái ngủ, mỉm cười nhìn cả hai người họ.
Có tiếng gõ cửa và Julie bước vào, cùng một chiếc xe lăn để mang tôi về phòng, về giường tôi. Cảm ơn Chúa.
Tôi vươn tay ra, giơ ngón cái lên lắc lư và hô, “Cho em đi ké được không?”
Julie cười, cùng bố đỡ tôi xuống khỏi cáng và ngồi vào xe lăn. Không biết tôi đang dùng loại thuốc giảm đau nào nữa nhưng mà thực sự nó nặng chết đi được. Tôi còn chả cảm giác được mặt mình nữa là vết đau ở chỗ ống xông.
“Bố mẹ sẽ ghé qua thăm con sau nhé!” Bố tôi nói, và tôi giơ ngón tay cái về phía cả hai người.
Từ từ đã.
Tôi đứng hình.
Bố mẹ, không phải ‘bố’ hoặc ‘mẹ’ mà là ‘bố mẹ’, một từ ghép.
Bố mẹ sẽ ghé qua thăm con sau nhé?
“Chắc con mới xuyên không sang thế giới khác rồi.” Tôi lẩm bẩm, cười cười nhìn cả hai người.
Mẹ tôi vừa nhẹ nhàng vuốt tóc tôi vừa nhìn sang bố. “Con là con của bố mẹ, Stella. Đã, đang và sẽ mãi mãi là thế.”
Chẳng lẽ là thuốc nặng quá nên sinh ra ảo giác? Người ta có phê thuốc giảm đau bao giờ không nhỉ?
Tôi mở miệng định nói, nhưng mà vừa sốc vừa mệt chẳng nói được câu nào có nghĩa cả. Tôi gật đầu, mà cảm giác trời đất cũng lộn tùng phèo theo luôn.
“Ngủ một chút đi con,” mẹ tôi nói, nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn.
Julie đẩy tôi xuôi theo hành lang. Tôi gần như không mở mắt ra được, mí mắt nặng trĩu.
“Julie, em hết pin rồi,” tôi líu ríu, liếc ra đằng sau nhìn bụng bầu của chị đang ở trên tầm vai tôi một chút xíu.
Cửa thang máy mở ra và Julie đẩy tôi vào sát giường trước khi khóa bánh xe lăn lại. “Đến chiều nay thì em sẽ tỉnh như sáo thôi. Nhưng mà còn chưa làm gì động đến phần bụng được đâu.
Tôi lóng ngóng mãi mới đứng được và trèo lên giường, chân với tay cảm giác nặng như chì. Chị chỉnh lại gối và phủ chăn lên người tôi.
“Chị sẽ được ôm em bé của chính mình,” tôi nói, thở dài buồn bã.
Julie bắt gặp ánh mắt tôi, chị ngồi xuống mép giường, thở dài. “Chị sẽ cần giúp đỡ, Stella. Chị chỉ có một mình thôi.” Chị ấy cười, đôi mắt xanh ấm áp. “Chị không nghĩ ra ai mình có thể tin tưởng hơn em.”
Tôi vươn tay, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể và vỗ nhè nhẹ lên bụng chị ấy.
Tuyệt!
Tôi cười toe. “Em sẽ là bà dì tuyệt nhất thế giới!”
Dì Stella... Tôi?... làm dì sao? Tôi lịm dần, mệt mỏi sau phẫu thuật và thuốc giảm đau cuối cùng cũng có tác dụng. Julie hôn lên trán tôi và rời đi, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại. Tôi dụi đầu vào gối, cong người và ôm chặt hơn em gấu trúc nhồi bông. Tôi liếc qua chiếc bàn bên giường, từ từ nhắm mắt - Khoan, tôi ngồi dậy, vớ lấy cái hộp giấy được gập lại và thắt nơ đỏ đang nằm trên bàn.
Tôi rút nơ, và cái hộp bung ra thành tấm thiệp thủ công với cực kỳ nhiều hoa đủ màu sặc sỡ. Vẫn là tử đinh hương tím, cẩm tú cầu hồng tươi và vô số hoa dại màu trắng xếp thành hình lá phổi, như một phiên bản nổi sống động hơn bức vẽ của Abby vậy.
Là Will.
Tôi mỉm cười đặt nó xuống và quờ tay mò mẫm tìm điện thoại. Tôi vớ lấy nó, tập trung hết sức có thể vào màn hình và kéo tìm số điện thoại của Will. Tôi ấn gọi, chờ nó đổ chuông và nhắm mắt lại khi cuộc gọi chuyển sang hộp thư thoại. Tôi giật mình khi tiếng bíp báo hiệu tin nhắn bắt đầu vang lên, giọng run run khi bắt đầu nói. “Ờ, là em, Stella đây. Đừng gọi nhé? Bởi vì em mới phẫu thuật xong, và em mệt chết đi được, nhưng mà nhớ gọi sau khi anh, ờm, nhận được cái... này. Nhưng, ờm, đừng, nhé? Bởi vì nếu nghe thấy giọng anh thì em mất ngủ luôn. Ừ... vậy thì, gọi em, nhé?”
Tôi lại dò dẫm ấn nút ngắt cuộc gọi rồi cuộn mình lại trong chăn và ôm em gấu trúc. Trong tầm mắt mờ dần, tôi vẫn nhìn chăm chăm vào những bông hoa trên bàn, từ từ chìm vào giấc ngủ.
***
Điện thoại của tôi bắt đầu rung, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ hậu phẫu sâu hun hút. Tôi lăn người sang, thấy mi mắt đỡ nặng hơn trước, và thấy Poe đang gọi trên Facetime. Tôi dò dẫm gạt gạt trên màn hình cho đến khi cũng bấm trúng cái nút màu xanh, và mặt cậu ấy hiện lên.
“Ồ xem ai còn sống kìa.”
Tôi cười, vừa dụi mắt vừa chống tay ngồi dậy. Tôi vẫn buồn ngủ chết đi được nhưng thuốc đã tan bớt làm cho đầu tôi bớt lâng lâng.
“Ừm, vẫn sống khỏe và quẫy tưng tưng,” tôi nói, mắt mở choàng tỉnh hẳn khi nhìn thấy tấm thiệp đầy hoa trên mặt bàn. “Trông cái ống có vẻ ổn.”
Will. Tôi lờ mờ nhớ lại lúc mở thiệp ra.
Tôi lướt qua thông báo tin nhắn trong điện thoại. Hai tin từ mẹ, ba tin từ Camila, một tin từ Mya, bốn tin từ bố, tất cả đều nhắn hỏi thăm xem tôi thấy thế nào.
Nhưng lại không có tin nào từ Will.
Và tim tôi như trùng xuống độ sâu hai mươi tầng luôn vậy.
“Cậu... có nói chuyện với Will không?” Tôi hỏi, mày nhíu lại.
“Ờ, không,” Poe nói, vừa nói vừa lắc đầu. Trông cậu ấy như muốn nói một điều gì đó khác rồi lại thôi.
Tôi hít thật sâu, ho lên mấy tiếng, bên người hơi ê ẩm chỗ ống xông mới được đặt vào. Tôi vươn người, vẫn đau, nhưng mà chỉ hơi hơi thôi, còn ở mức bình thường, chịu đựng được.
Tôi có một tin nhắn từ Instagram, đến từ Michael, nối tiếp tin nhắn tôi nhận được trong lúc còn đang ngủ. Anh ấy nhắn cho tôi vào đêm hôm trước để hỏi thăm tình hình của Poe. Xem bệnh viêm phế quản của cậu ấy đã đỡ chưa, và liệu cậu ấy có muốn về Colombia thăm gia đình hay không. Tôi còn không biết gì về cái dự định đó luôn cơ.
Chúng tôi nhắn tin qua lại trong tầm một giờ đồng hồ, về việc anh ấy mừng khi tôi ở đây cùng với Poe, về việc Poe là một người tuyệt vời như thế nào.
Về việc, anh ấy không hiểu có lý do gì để chia tay.
Michael, thật sự rất quan tâm đến Poe.
“Michael nhắn tin cho mình,” tôi nói, liếc nhìn phản ứng của Poe khi tôi quay lại Facetime.
“Gì cơ?” Cậu ấy hỏi, “nhưng tại sao?”
“Hỏi thăm xem cậu có ổn không.” Cảm xúc biểu hiện trên gương mặt Poe thật sự khó đoán, đôi mắt đen đầy vẻ nghiêm nghị. “Anh ấy là một người ngọt ngào, và thực sự quan tâm đến cậu.”
Cậu ấy đảo mắt. “Lại xía vào chuyện của mình rồi, có vẻ như cậu hồi phục hoàn toàn rồi đấy.”
Poe, bỏ lỡ tình yêu, luôn là vậy. Bởi vì cậu ấy sợ. Sợ những khó khăn, sợ phải để cho ai đó chia sẻ cả đống những thứ chết tiệt mà chúng tôi phải trải qua. Tôi biết, tôi quá quen với nỗi sợ đó rồi. Nhưng sợ, thì có ích gì đâu. Những chuyện đó vẫn cứ xảy ra đấy thôi.
Mà tôi, thì không muốn tiếp tục sợ nữa.
“Mình nói vậy thôi,” tôi nói, nhún vai, ra vẻ đùa cợt dù giọng thì nghiêm túc. “Bệnh tật của cậu, anh ấy không để ý đâu.”
Michael không để ý việc Poe bị u xơ nang. Anh ấy đau khổ vì mình không thể ở đó vì Poe.
Khi bạn bị u xơ nang, bạn không biết mình còn được bao nhiêu thời gian để sống, nhưng thành thực mà nói, bạn cũng đâu có biết được người mình yêu còn bao nhiêu thời gian đâu. Tôi nhìn sang tấm thiệp hoa nổi của Will.
“Mà việc về thăm gia đình... cậu chắc chắn là đi, đúng không?”
“Gọi lại cho mình khi cậu tỉnh hẳn nhé.” Cậu ấy nói, lườm tôi rồi đột ngột ngắt cuộc gọi.
Tôi gửi tin nhắn cho cả bố và mẹ, nói rằng trời đã tối rồi, còn tôi thì cần ngủ thêm nên cả hai nên về nhà nghỉ ngơi đi. Cả hai đã kẹt ở đây hàng tiếng đồng hồ rồi, và tôi không muốn bố mẹ phải chờ tôi thức dậy trong khi điều cần nhất cho cả hai là tự chăm sóc bản thân mình.
Đương nhiên là không ai đồng ý cả, và mấy phút sau có tiếng gõ cửa vang lên rồi bố mẹ tôi thò đầu vào ngó nghiêng, cùng nhau.
Tôi nhớ mang máng gì đó về việc bố mẹ tôi không cãi cọ mà dùng đại từ chỉ chung cả hai người, thay vì tách biệt như mọi khi. Lần đầu tiên kể từ Abby mất.
“Con thấy sao?” Mẹ tôi hỏi, mỉm cười và hôn lên trán tôi.
Tôi ngồi dậy, lắc đầu. “Mẹ à, hai người nên về nghỉ đi, thật đấy, cả hai đã ở đây...”
“Chúng ta là người thân của con. Stell. Là bố mẹ con. Kể cả khi bố mẹ thôi ở bên nhau, bố mẹ vẫn ở đây vì con.” Bố lên tiếng, nắm lấy tay tôi và siết nhẹ. “Con luôn là ưu tiên hàng đầu, dù cho mấy tháng nay, không ai trong bố mẹ làm được điều đó cả...”
“Mấy tháng qua rất khó khăn, cho cả con, cả bố, cả mẹ nữa, tất cả chúng ta,” mẹ tôi nói, nhìn sang bố với một cái nhìn thấu hiểu. “Nhưng mà đừng nghĩ việc làm cho bố mẹ thấy khá hơn là trách nhiệm của con, hiểu không? Bố mẹ là người sinh ra con. Bố mẹ mong con hạnh phúc, Stella, hơn mọi thứ trên thế gian này.”
Tôi gật đầu. Tôi không ngờ ngày này sẽ đến, ngàn vạn lần không ngờ đến.
“Và,” bố tôi nói trong khi thả mình ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường. “Món súp cực kỳ tuyệt. Thức ăn căng tin chê thế nào thì chê, nhưng riêng món này, chậc, họ làm đỉnh đấy. Đó mới là súp lơ sốt phô mai thực thụ.”
Hai mẹ con nhìn nhau, mỉm cười rồi bật lên thành một tràng cười lớn mà tôi phải cố gắng kìm lại cho đỡ đau ở chỗ mới phẫu thuật. Nỗi buồn vẫn còn đó, nhưng tôi cảm giác một phần gánh nặng trên vai mình vừa rơi đi đâu mất, tôi hít sâu, cảm giác mình hít thở dễ dàng hơn so với thời gian dài vừa qua. Có lẽ, lần phẫu thuật này cũng không phải điều gì đó tệ hại.
Tôi lơ mơ ngủ thêm một lúc nữa sau khi bố mẹ rời đi, ngủ để giải tỏa nốt chút thuốc còn dư bên trong cơ thể và tỉnh dậy hoàn toàn tỉnh táo tầm một tiếng sau đó. Tôi từ từ ngồi dậy, vươn vai, cơn đau lan ra khắp vùng ngực và sườn. Thuốc giảm đau có vẻ cũng sắp hết tác dụng rồi.
Tôi vén áo lên nhìn cái ống mới. Da tôi vẫn đỏ và đau vì phẫu thuật, nhưng mà trông nó khá hơn gấp cả tỉ lần rồi.
Tôi nhìn xuống tấm thiệp và cười toe toét, cẩn thận đứng lên và hít thật sâu. Không khí vẫn chật vật vào ra khỏi phổi tôi như cũ. Tôi với lấy bình ôxy cầm tay, kéo ống thở lên mũi để giúp nó một tay.
Tôi trả lời Mya và Camila để hai đứa nó an tâm và biết tôi đã tỉnh như sáo và tốt như mới, ờ, không hẳn là như mới nhưng ít nhất cũng về lại mức 35% trước khi nhập viện.
Tôi vẫn phải kể cho hai đứa nó về vụ bố với mẹ tôi nữa, nhưng mà để sau đi vì hai đứa đang ngồi trên thuyền đi đâu đó và tôi cũng có nơi cần đến.
Tôi lò dò thay quần áo với tốc độ như rùa, mặc một chiếc quần bó và áo phông Abby mua cho hồi đi chơi dãy Canyon. Tôi nhìn mình trong gương, bọng mắt to hơn so với nhiều tháng nay. Tôi chải vội tóc và túm lại thành một cái đuôi ngựa gọn gàng, nhưng mà trông không được đẹp như tôi tưởng.
Tôi thả tay ra, mái tóc chảy nhè nhẹ xuống hai bờ vai. Tôi với túi đồ trang điểm từ ngăn kéo dưới cùng, một chút mascara, một tí kẻ mắt, một xíu son bóng, mỉm cười ngờ nghệch khi tưởng tượng ra cảnh Will nhìn thấy tôi, không chỉ còn sống, mà còn trang điểm nữa. Nếu như mắt anh ấy nhìn thấy bờ môi phủ son của tôi thì sao. Anh ấy có muốn nếm thử vị son không? Từ trên môi tôi?
Ờ thì, đương nhiên chúng tôi sẽ không thể, nhưng mà liệu anh ấy có muốn không?
Tôi đỏ mặt, lắc lắc đầu và gửi nhanh một tin nhắn cho anh ấy, dặn dò gặp tôi ở sảnh chung trong mười phút nữa.
***
Tôi kéo quai túi đựng bình ôxy lên vai, chạy đường tắt lên chỗ thang máy và qua cầu sang bên tòa nhà 2, sảnh sinh hoạt chung chiếm trọn vẹn nửa sau tòa nhà. Tôi ngồi xuống ghế, nhìn ngắm mấy hàng cây, sau lưng tôi là một đài phun nước bằng đá đang chảy róc rách.
Tim tôi loạn nhịp với suy nghĩ được nhìn thấy anh ấy chỉ sau vài phút nữa thôi.
Vừa hồi hộp vừa lo lắng, tôi móc điện thoại ra xem giờ. Đã đủ mười phút kể từ lúc tôi nhắn và Will vẫn chẳng thấy đâu.
Tôi nhắn thêm một tin nữa: “Em đây rồi, anh có nhận được tin nhắn không? Anh đang ở đâu?”
Lại thêm mười phút nữa trôi qua, và thêm mười phút nữa.
Có lẽ anh ấy đang ngủ chăng? Hay là anh ấy bận tiếp bạn bè đến thăm nên chẳng còn thời gian mà nhìn điện thoại nữa?
Có tiếng cửa mở vang lên phía sau tôi, tôi mừng húm, vội quay lại, cười thật tươi, hớn hở vì cuối cùng cũng được thấy - Poe. Poe làm gì ở đây?
Poe nhìn tôi, gương mặt nghiêm túc. “Will sẽ không tới đâu.”
“Cái gì cơ?” Tôi đứng lên. “Tại sao anh ấy lại không tới chứ?”
“Cậu ta không muốn gặp cậu, nên sẽ không tới đâu.”
Anh ấy không muốn gặp tôi? Cái gì cơ? Poe giơ ra một hộp khăn giấy, tôi vươn tay túm lấy nó, nhíu mày bối rối.
“Cậu ta nói với mình rằng, nếu hai người có chút gì đó, thì nó cũng kết thúc rồi.”
Cơn sốc và cảm giác đau đớn bùng lên, nhanh chóng chuyển thành lửa giận, sâu sắc và chân thật, sôi sục trong lòng tôi. Vậy sao anh ấy lại hát cho tôi bài hát của Abby trước lúc phẫu thuật chứ? Tại sao anh ấy phải mạo hiểm lỉnh vào phòng chuẩn bị tiền phẫu chứ? Tại sao anh ấy lại làm cái thiệp hoa nổi bằng tay đó nếu như chút gì đó của chúng tôi chẳng còn gì nữa chứ?
Và tôi bật khóc, nước mắt chảy dài xuống má, tôi xé toang hộp khăn giấy, vớ lấy vài tờ bên trong. “Mình ghét anh ta,” tôi nói, giận dữ lau nước mắt.
“Không, cậu không làm được,” Poe nói, tựa lưng vào tường và nhìn tôi. Giọng cậu ấy nhỏ nhẹ nhưng lại như mũi tên bắn trúng tim đen.
Tôi lắc đầu và cười. “Anh ta giờ này chắc đang cười thắng lợi vì đã lừa được cái đứa cuồng kiểm soát ở phòng 302 nhỉ? Đúng không? Anh ta không muốn tới đây, chính miệng nói ra và cười vào mặt mình sao? Chẳng giống anh ta chút nào.”
Tôi sụt sịt, dừng lại, tôi đang giận chứ tôi không ngốc, có điều gì đó bất thường, tôi cảm thấy vậy, tôi biết là vậy. Không hợp lý một chút nào. “Anh ta có ổn không? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Poe lắc đầu. “Không, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.” Cậu ấy ngập ngừng, nhìn chăm chú vào đài phun nước phía sau tôi. “Ờ thì, mình rút lại lời nói đó.”
Mắt cậu ấy chuyển sang nhìn thẳng vào mắt tôi. “chuyện là, Barb...”
Cậu ấy kể lại cho tôi những gì đã nghe thấy ở hành lang, về cách Barb thẳng thắn cảnh cáo Will về chúng tôi, về việc ở bên nhau sẽ cướp đi tính mạng của cả hai.
Tôi thậm chí còn không để cậu ấy nói nốt. Liệu đời tôi... liệu tôi sẽ phải sống bao nhiêu lâu nữa trong cái cảm giác sợ hãi chuyện lỡ như? Cuộc đời tôi, giống như một cỗ máy tích tắc khớp với bánh răng mang tên điều trị, ám ảnh tới phát cuồng với thứ gọi là phần trăm, và ngay cả khi tôi vừa bước ra từ phòng phẫu thuật, sinh mạng tôi vẫn đang trôi đi và bệnh tật vẫn cứ hoàn bệnh tật. Nguy cơ vẫn còn nguyên đó, chẳng một chút nào bớt đi. Mỗi phút giây cuộc đời tôi là một cái lỡ như, mà có Will trong đó hay không, nó vẫn sẽ là cái lỡ như như vậy thôi.
Nhưng tôi biết một điều, rằng tôi sẽ khác, rất khác nếu như không có anh ấy. Không có Will.
Tôi lao qua Poe, đẩy cánh cửa nặng trịch hướng lên cầu thang, qua cầu và hướng về thang máy.
“Stella! Chờ đã!” Poe gọi với theo, nhưng tôi phải gặp Will. Tôi phải gặp anh ấy, tôi phải chính tai nghe anh ấy nói...
Tôi điên cuồng nhấn nút thang máy, nhấn đi nhấn lại, tại sao mọi thứ bỗng trở nên chậm chạp như vậy. Tôi nhìn ra, thấy Poe đang đuổi theo, gương mặt đầy vẻ bối rối. Tôi vẫn tiếp tục bước đi, bỏ qua thang máy và hướng về thang bộ, liên tục ho, túm lấy bên cạnh sườn, cơn đau từ cái ống xông mới làm đầu tôi quay cuồng. Tôi đẩy cửa và bước nhanh xuống cầu thang.
Tôi về lại khu điều trị CF, mở tung cửa và đập rầm rầm vào cửa phòng 315. Tôi liếc về phía quầy trực, may sao nó vẫn trống không.
“Will!” Tôi thở hổn hển, lồng ngực nặng trịch. “Em sẽ không đi đâu, cho đến khi anh nói chuyện với em!”
Không có hồi đáp, nhưng tôi biết rõ anh ấy ở trong đó.
Tiếng chân của Poe lại gần hơn, dừng lại ở khoảng cách sáu bước.
“Stella,” cậu ấy cũng thở hổn hển, lắc đầu, cúi gập người xuống mà thở sau khi đuổi theo tôi.
Tôi lờ đi, đập cửa lần nữa và hô lên. “WILL!”
“Em đi đi, Stella,” tiếng anh ấy vang lên từ sau cánh cửa. Có chút ngập ngừng, rồi sau đó... “xin em đấy!”
Xin em. Có điều gì đó trong cách anh ấy nói ra. Thật trầm, thật mạnh, thật rõ ràng.
Tôi mệt mỏi, mệt mỏi với cuộc sống không ra sống. Tôi mệt mỏi việc kiềm chế mình mong muốn một thứ gì đó. Tôi không thể có rất nhiều thứ, tôi bỏ lỡ rất nhiều thứ. Nhưng... Chúng tôi, chúng tôi có thể làm được, chúng tôi có thể có nó.
Tôi biết điều đó.
“Will, mở cửa đi, mở cửa đi và chúng ta có thể nói chuyện mà.”
Một phút trôi qua dài như thế kỷ nhưng rồi cánh cửa cũng mở ra, một chút thôi, một chút để tôi có thể nhìn thấy bóng anh ấy đổ dài trên nền gạch. Anh ấy không bước ra, tôi cũng từ từ lùi lại, tựa vào tường, như tôi vẫn hay làm.
“Em lùi lại rồi, lùi lại rồi đây. Sát tới tận chân tường. Đủ xa mà, em sẽ không lại gần đâu.” Nước mắt bắt đầu làm mắt tôi nhòa đi, nhưng tôi không thể khóc lúc này. Tôi nuốt khan, ngăn nước mắt mình rơi xuống.
“Anh không thể, Stella,” anh ấy nói, nhẹ nhàng như hơi thở, tôi có thể nhìn thấy bàn tay anh ấy nắm tay nắm cửa tới trắng bệch.
“Tại sao? Will, làm ơn đi...”
Anh ấy ngắt lời tôi, giọng đầy kiên quyết, “Em biết anh muốn làm điều đó tới mức nào. Nhưng anh không thể.” Giọng anh ấy nghe như nghẹn lại, và tôi biết...
Khoảnh khắc đó, tôi đã biết “chút gì đó” giữa chúng tôi, nó chưa hề kết thúc.
Nó...
Chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Tôi bước một bước về cánh cửa, giờ đây, tôi khao khát được thấy anh ấy, nhiều hơn cả ước ao được thở. “Will...”
Cánh cửa đóng sập lại trước mặt tôi, tiếng khóa cửa vang lên. Tôi chết đứng, nhìn trân trối vào nó, cảm giác như toàn bộ không khí trong cơ thể mình cũng bị rút đi theo nó vậy.
“Có lẽ, như thế này sẽ tốt hơn,” giọng nói vang lên phía sau tôi.
Tôi quay lại, nhìn Poe, vẫn đứng đó, đôi mắt đượm buồn nhưng giọng điệu thì chắc chắn.
“Không.” Tôi lắc đầu. “Không, mình sẽ tìm được cách... mình phải tìm ra cách, Poe, chỉ cần...”
Giọng tôi lạc đi. Phải có cách nào đó chứ.
“Chúng ta, không phải người bình thường, Stell,” Poe nói nhẹ nhàng. “Chúng ta không dám nắm lấy những cơ hội như thế này.”
Tôi vùng lên, nhìn xoáy vào cậu ấy. Hơn tất cả những con người tôi từng nghĩ sẽ chống lại chúng tôi, cậu ấy lại... “Ôi thôi đừng! Không phải cả cậu cũng...”
“Cậu phải thừa nhận những gì thật sự đang xảy ra ở đây chứ,” cậu ấy vặc lại, cảm giác ức chế y như tôi vậy. Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, rồi cậu ấy lắc đầu. “Will là một kẻ nổi loạn điển hình, là mẫu người dám mạo hiểm, giống như Abby vậy.”
Lòng tôi lạnh ngắt. “Giờ thì cậu muốn dạy mình phải sống như thế nào sao?” Tôi hét lên. “Còn cậu thì sao? Hả? Cậu với Tim, với Rick, với Marcus, cả Michael nữa?”
Cậu ấy nghiến răng. “Đừng, Stella, đừng chạm vào chỗ không nên chạm!”
“Ồ, mình cứ chạm đấy!” Tôi khùng lên. “Bọn họ, tất cả bọn họ đều biết cậu bệnh tật, Poe, và họ vẫn yêu cậu, mặc kệ tất cả. Nhưng cậu chạy trốn, Poe. Không phải họ mà là cậu, chính cậu. Lần nào cũng vậy, hết lần này đến lần khác.” Tôi hạ giọng, lắc đầu thách thức. “Cậu sợ gì chứ, Poe? Cậu sợ cái gì chứ?”
“Cậu chả biết cái quái gì cả!” Cậu ấy cũng hét lên, giọng lạc đi vì giận dữ. Tôi biết mình chọc đúng chỗ rồi.
Tôi bước tới vài bước, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. “Cậu ném đi mọi cơ hội được trao để chạm tới tình yêu, mọi cơ hội từng đến với cậu, cậu phá hỏng nó. Vì vậy, Poe, giữ cái mớ lời khuyên đó cho chính cậu đi.”
Tôi quay người, hùng hổ bước về phòng mình, không khí vẫn hừng hực với cơn giận. Tôi nghe tiếng cậu ấy đóng rầm cửa phòng, cảm giác như hành lang cũng rung theo. Tôi lao vào phòng, và đóng sầm cửa phòng mình với một lực tương tự.
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, lồng ngực khó khăn lên xuống tìm cách lấy hơi, mọi thứ đều yên ắng, chỉ có tiếng xì xì vang lên từ bình ôxy và tiếng tim tôi đập thình thịch. Tôi sụp xuống, tôi trượt xuống sàn nhà, từng tế bào trong cơ thể như đầu hàng trước cơn đau, cuộc phẫu thuật, trước Will và Poe.
Phải có cách, sẽ có cách, luôn có cách, tôi chỉ cần tìm ra nó thôi.
***
Mấy ngày sau đó thật tẻ nhạt. Bố mẹ lần lượt đến thăm tôi, rồi đến cùng nhau vào chiều thứ Tư. Cả hai có thể nói là hòa thuận nếu không muốn dùng từ thân thiện. Tôi gọi Facetime cho Mya và Camila, nhưng cũng chỉ một lúc thôi trong khi tụi nó đang đi chơi ở Cabo. Tôi lang thang khắp bệnh viện, lơ ma lơ mơ thực hiện điều trị, uống thuốc như một cái máy, giống mọi khi nhưng chẳng có một chút cảm giác thỏa mãn nào cả.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như thế này.
Tôi bơ Poe, Will lơ tôi, và tôi hết lần này đến lần khác cố nghĩ ra cách nào đó để sửa chữa tất cả những chuyện này, nhưng chẳng nghĩ ra gì cả.
Tối thứ Năm, tôi ngồi trên giường, tìm kiếm về B. cepacia chắc phải đến lần thứ một triệu rồi. Có tiếng gì đó vang lên ngoài cửa. Tôi ngồi dậy, nhăn nhó. Có thể là gì nhỉ? Tôi bước lại gần và từ từ mở cửa để thấy một cái hũ nhỏ nằm bên khung cửa với dòng chữ viết tay trông khá là sang chảnh làm nhãn: Black Winter Truffles. Tôi cúi xuống nhặt nó lên và phát hiện ra một tờ giấy nhớ màu hồng dán trên nắp. Tôi lột nó ra, bên trên có dòng chữ: “Lần này thì... cậu đúng.”
Là Poe, tôi thở phào.
Và tôi mỉm cười, lần đầu tiên trong suốt bốn ngày nay. Tôi liếc xuống hành lang, và thấy cửa phòng cậu ấy vừa đóng lại. Tôi với lấy điện thoại, bấm số của Poe.
Cậu ấy trả lời gần như ngay lập tức.
“Ăn donut nhé?” Tôi hỏi.
Chúng tôi gặp nhau ở sảnh chung, tôi mang cho cậu ấy một túi bánh donut loại nhỏ vị sôcôla mà cậu ấy thích từ máy bán hàng tự động, ném sang cho cậu ấy từ chỗ ngồi.
Cậu ấy bắt được nó, nhìn sang túi bánh tôi mua cho rồi nói. “Cảm ơn.”
“Hoan nghênh!” Tôi nói, cậu ấy ngồi đối diện tôi, ánh mắt như dao.
“Đồ khốn.” Cậu ấy đáp trả.
“Tên khốn.” Tôi cũng vặc lại.
Và hai đứa đều cười, chính thức chấm dứt chiến tranh lạnh suốt mấy ngày qua.
Cậu ấy mở túi bánh, lôi ra một chiếc và cắn một miếng. “Đúng là mình sợ.” Cậu ấy thừa nhận, nhìn vào mắt tôi. “Cậu biết khi yêu mình thì người ta được gì không? Một khoản nợ phí điều trị khổng lồ, rồi phải nhìn mình chết. Như thế làm sao gọi là công bằng được?”
Tôi hiểu, thực ra hầu như những người bị bệnh mãn tính đều có suy nghĩ tương tự. Vật lộn với cảm giác mình như một gánh nặng. Tôi hiểu chứ, tôi cảm giác mình như vậy nhiều hơn số lần có thể đếm được, đặc biệt là trong vài tháng qua.
“Công chăm sóc, tiền thuốc thang, phí nhập viện, phí điều trị, phí phẫu thuật. Khi mình lên mười tám, sẽ chẳng còn được chính phủ hỗ trợ đồng nào nữa.”
Cậu ấy hít sâu, giọng xa xôi. “Nó có nên thành vấn đề của Michael không? Hay thành vấn đề của gia đình mình? Đây là căn bệnh của mình, Stella, là vấn đề của mình.”
Một giọt nước mắt lăn xuống má cậu ấy, và cậu ấy nhanh chóng gạt nó đi. Tôi ngả người về phía trước, muốn an ủi cậu ấy phần nào, nhưng mà như mọi khi...
Sáu bước.
“Nè,” tôi nói, cười một cái thật tươi. “Cậu có thể câu Will mà. Nhà thì giàu, cưới rồi khỏi lo tiền nong nữa nhá.”
Poe khịt mũi, trêu chọc. “Cậu ta đúng là không kén cá chọn canh thật, nhưng người ta lỡ thích cậu mất rồi.”
Tôi ném một cái bánh trúng ngực cậu ấy.
Poe bật cười, trước khi gương mặt nghiêm túc trở lại. “Xin lỗi, chuyện cậu và Will ấy.”
“Mình cũng vậy.”
Tôi nuốt khan, ánh mắt tập trung vào tấm bảng treo trên đầu cậu ấy, đầy những giấy tờ và chú ý về vấn đề vệ sinh. Trên hình là mấy hình vẽ kiểu hoạt hình, hướng dẫn người ta làm sao để rửa tay đúng cách và ho như thế nào để ít ảnh hưởng đến người xung quanh nhất.
Một ý tưởng dần dần thành hình trong đầu tôi.
Tôi nhảy dựng lên, danh sách công việc cần làm vừa mới thêm một dòng nữa.