← Quay lại trang sách

Chương 16 WILL

Tôi ngồi vắt vẻo trên bờ tường sân thượng, bật hộp thư thoại hết lần này đến lần khác, chỉ để được nghe giọng Stella ở đầu bên kia. Phòng cô ấy tối đen, chỉ có đèn bàn còn sáng và tôi thấy cô ấy đang liên tục gõ gì đó trên máy tính, mái tóc nâu dài túm lại thành một búi lộn xộn.

Cô ấy còn làm gì vào tối muộn thế này nhỉ?

Liệu, cô ấy có nghĩ đến tôi không?

Tôi nhìn những bông tuyết đang nhè nhẹ rơi, chạm lên má, đậu lên mi và nhẹ nhàng đáp lên trán tôi.

Tôi đã ở trên sân thượng cả tá bệnh viện khác nhau trong suốt những năm qua, từ trên cao nhìn xuống thế giới dưới chân và hết lần này đến lần khác cảm nhận được cùng một cảm giác ấy. Cảm giác khao khát được ở dưới đó, đặt chân trên những con phố, bơi trong làn nước biển hay bất cứ thứ gì có thể giúp tôi được trải nghiệm cuộc đời tôi chưa bao giờ có cơ hội để thử.

Cảm giác... khao khát một thứ gì đó mình không thể có.

Nhưng giờ đây, những gì tôi muốn không phải là thế giới ngoài kia, nó nằm ở ngay đây, trong bức tường trắng bệnh viện này, gần đến mức tôi có thể chạm tới, có thể nắm lấy. Nhưng tôi không thể. Tôi không biết người ta có thể khao khát một thứ gì đó mãnh liệt đến như vậy, cảm giác cháy bỏng làm tay ta run rẩy, đôi chân bồn chồn, len lỏi vào cả từng hơi thở, hừng hực trong từng tế bào.

Điện thoại tôi rung lên, tôi nhìn xuống và thấy thông báo từ ứng dụng của cô ấy, với hình một viên thuốc nhỏ đang nhảy nhót.

Đến giờ uống cữ thuốc đêm!

Tôi không hiểu được sao mình vẫn tiếp tục làm theo nó nữa. Nhưng tôi nhìn cô ấy thật lâu thêm chút nữa rồi đứng lên, men theo cầu thang và rút ví ra cho cánh cửa đóng lại. Tôi chầm chậm bước xuống cầu thang về tầng điều trị, nhìn ngó xung quanh cho chắc chắn rồi lại lẻn về phòng.

Tôi xem lại cái xe thuốc một lượt, uống thuốc cùng với bánh pudding sôcôla, y như cách cô ấy dạy tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào bức tranh mới vẽ, với hình chính mình trong vai tử thần, cầm chiếc lưỡi hái tạo thành từ chữ “tình yêu”.

“Cậu vẫn ổn chứ?” Hope nhắn cho tôi.

Tôi thở dài, lột áo trùm đầu ra và nhắn lại. “Ừ, vẫn ổn.” Hơi hư cấu một chút.

Tôi gắn ống xông và leo lên giường, vớ lấy máy tính từ chiếc bàn bên cạnh và ấn vào Youtube. Tôi vô thức mở một video của Stella mà tôi đã xem không biết bao nhiêu lần. Phải rồi, giờ tôi thảm hại như vậy đấy.

Giờ chắc Jason và Hope còn chẳng nhận ra tôi được nữa luôn, bọn nó có bao giờ ngờ...

Tôi tắt tiếng đi, và lẳng lặng nhìn Stella trong đoạn video, nhìn cô ấy vén tóc qua vai trong lúc tập trung, nhìn cô ấy ngửa đầu ra sau mà cười, nhìn cô ấy khoanh tay trước ngực mỗi lúc lo lắng hay căng thẳng. Tôi nhìn cách cô ấy nhìn Abby, nhìn bố mẹ, nhìn cô ấy đùa vui với bạn bè nhưng, tôi càng chú ý hơn, cách mà mọi người yêu cô ấy. Mọi người xung quanh đều yêu Stella, tôi chắc chắn, tôi nhìn thấy nó trong mắt của gia đình cô ấy, trong mắt Barb, trong mắt Poe, trong mắt Julie... trong đôi mắt của cả những y tá, những bác sĩ bắt gặp cô ấy trên đường.

Thậm chí cả bình luận trên Youtube cũng không có chỉ trích, bóc phốt hay chửi rủa như hầu hết những người dùng Youtube khác nữa.

Không lâu sau, tôi bỏ cuộc, không thể xem nổi nữa. Tôi gập máy tính lại và tắt đèn, cứ nằm đó trong bóng đêm, nghe tim mình đập từng tiếng, to và rõ trong lồng ngực.

Ngày hôm sau, tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh trời chiều ngả dần về tây trong khi chiếc VisiVest rung rung trên lồng ngực. Tôi ngó xuống điện thoại, hơi bất ngờ khi nhìn thấy tin nhắn của mẹ, hỏi thăm tình hình của tôi nhưng lần này là nhắn trực tiếp không cần qua bác sĩ, lần đầu tiên kể từ hơn một tuần trước: “Mẹ nghe tin con đã bắt đầu tuân thủ điều trị. Mừng vì con cuối cùng cũng lý trí hơn.”

Tôi đảo mắt, quẳng điện thoại lên giường, ho ra một miếng đờm bự vào bô dẹt trên tay. Tôi nhìn ra cửa phòng đúng lúc có một cái phong bì được đẩy vào qua khe cửa, bên trên có viết tên tôi.

Tôi biết mình không nên háo hức như vậy, nhưng tôi vẫn tháo cái VisiVest ra, nhảy tới vồ lấy nó lên từ dưới sàn. Tôi xé phong bì, cẩn thận rút ra một tờ giấy được gập ngay ngắn và giở nó ra để lộ một hình vẽ hoạt hình bằng màu sáp.

Hình một cậu bé cao gầy với mái tóc lượn sóng đối mặt với một cô bé thấp hơn. Có dòng chữ bằng sáp màu đen với mũi tên chỉ vào cả hai đề lần lượt là Will và Stella. Tôi mỉm cười nhìn những trái tim màu hồng bé xíu vẽ bên trên đầu hai đứa, bật lên thành tiếng khi thấy mũi tên to đùng vắt ngang cả hai, đề “luôn luôn là năm bước,” bằng bút đỏ, to đùng.

... Cô ấy chắc chắn không có máu nghệ thuật như Abby, nhưng nhìn nó dễ thương. Nhưng mà cô ấy định nói gì đây nhỉ? Năm bước ư? Phải là sáu chứ, cô ấy thừa biết điều đó mà.

Máy tính tôi ting lên một tiếng, và tôi lao tới, gạt gạt ngón tay trên chuột cảm ứng để mở tin nhắn mới. Từ Stella.

Bên trong trống trơn, không có gì cả ngoại trừ một đường dẫn Youtube. Tôi ấn vào nó, đường dẫn đến video mới nhất của Stella, vừa được đăng tầm ba phút trước.

B. cepacia - một giả thuyết.

Tôi cười lo lắng khi đọc cái tiêu đề, nhìn Stella vẫy vẫy trước ống kính, mái tóc buộc thành một túm rối ren y như tôi thấy hôm qua từ trên sân thượng, trên giường là một chồng đồ đạc được đặt cẩn thận.

“Chào cả nhà! Ờm, ngày hôm nay mình muốn nói về một chủ đề hơi khác đi một xíu. Vi khuẩn Burkholderia cepacia. Những rủi ro, những hạn chế, quy tắc tiếp xúc và làm sao để nói nó nhanh gấp mười lần! Ờ thì, thôi nào, nó là một cái tên ra trò đấy chứ.”

Tôi ngồi xem với một đống dấu hỏi bay vòng quanh đầu.

“Rồi nhá, vậy thì, ờm, B. cepacia là một loại vi khuẩn siêu cứng đầu, tụi nó thích nghi nhanh tới nỗi lấy kháng sinh penicillin làm thức ăn thay vì bị ức chế như những loại vi khuẩn khác, vậy thì hàng thủ đầu tiên của chúng ta để chống lại nó là...” Cô ấy dừng lại, cúi xuống và lấy ra một cái chai cỡ lòng bàn tay chứa đầy chất lỏng và giơ ra trước ống kính. “Đây là Cal Stat! Đây là nước rửa tay của bệnh viện và đương nhiên là khả năng sát trùng của nó không phải dạng vừa đâu. Hãy dùng nó tự giác và thường xuyên.”

Cô ấy đeo một đôi găng cao su, ngọ nguậy mấy ngón tay cho vừa khít. “Tiếp theo là anh chàng cổ điển - bao tay cao su. Hàng đã được kiểm nghiệm chất lượng bởi chính chủ, hãy mang bao để tự bảo vệ trong...” Cô ấy nhìn xuống, hắng giọng và kiểm tra lại đống đồ trên giường. “... trong mọi hoạt động.”

Mọi hoạt động ư? Tôi lắc đầu, môi dần dần cong lên. Cô ấy tính là cái gì vậy ta?

Tiếp theo, tôi thấy cô ấy lấy ra một nắm khẩu trang phẫu thuật và treo lên cổ. “B. cepacia có thể hoạt động mạnh nhất trong nước bọt hoặc đờm. Một cơn ho có thể bắn chúng ra xa tầm ba bước, tức là tầm một mét. Một cái hắt hơi có thể bắn chúng xa tới hai trăm bước cho nên bằng mọi giá không được hắt xì vào chỗ đông người đâu.”

Hai trăm bước. Wow... May mà tôi không bị dị ứng cái gì, không thì chắc giờ này mọi người ở đây gặp tử thần hết rồi.

“Không tiếp xúc nước bọt, tức là không hôn hít gì hết.” Cô ấy hít sâu, nhìn thẳng vào tôi qua ống kính. “Không bao giờ nhá.”

Tôi thở ra, gật đầu đồng tình. Chẹp, tiếc nhỉ. Nếu như được hôn Stella thì... tôi lắc đầu.

Nhịp tim của tôi nhảy lên gấp ba khi chỉ vừa nghĩ tới chuyện đó.

“Hàng thủ tốt nhất của chúng ta chính là khoảng cách. Sáu bước - một mét tám - là điều luật thép,” cô ấy nói, trước khi cúi xuống nhặt lên cái que vớt rác bể bơi. “Đây là năm bước. Năm. Bước. Một-mét-rưỡi.”

Tôi liếc sang nhìn hình vẽ hoạt hình của hai đứa, dòng chữ vẽ bằng màu đỏ như nhảy vào tâm trí tôi. Luôn luôn là năm bước.

Nhưng mà cô ấy lấy cái que vớt rác bể bơi đó ở đâu ra vậy?

Cô ấy giơ nó ra, nhìn chằm chằm vào nó. “Mình đã nghĩ rất nhiều về bước thứ sáu đó. Và thật lòng mà nói, mình phát cáu lên được.”

Cô ấy nhìn thẳng vào ống kính. “Là một bệnh nhân u xơ nang, chúng ta mất đi quá nhiều thứ, bị cướp đi quá nhiều thứ. Mỗi ngày chúng ta phải sống theo liệu trình điều trị, sống nhờ thuốc thang.”

Tôi đi đi lại lại, lắng nghe lời của cô ấy.

“Hầu hết chúng ta không thể có con cái, phần lớn còn chẳng sống được đủ lâu để có cơ hội thử làm điều đó. Cảm xúc của một người bị u xơ, chỉ có người đồng bệnh mới hiểu được, nhưng chúng ta lại không thể có tình cảm với người kia.” Cô ấy đứng lên đầy quyết tâm. “Vì vậy, sau tất cả những gì bệnh u xơ nang đã cướp đi khỏi mình - khỏi chúng ta - mình sẽ cướp lại một thứ.”

Như một kị sĩ giơ kiếm thề sẽ bảo vệ những người phía sau, Stella giơ cây gậy lên, như thể để đấu tranh cho tất cả chúng tôi. “Mình cướp lại ba-trăm-mười-bốn-phẩy-tám milimet. Trọn vẹn 12 inch. Một bước chiều dài-khoảng cách-không gian.”

Tôi nhìn chằm chằm vào video đầy ngưỡng mộ.

“U xơ nang, sẽ không bao giờ cướp được bất kỳ thứ gì từ mình nữa. Kể từ bây giờ, mình mới là kẻ cướp.”

Tôi thề là tôi nghe thấy tiếng hô cổ vũ vọng lại từ đâu đó quanh đây, rộ lên tán đồng với cô ấy. Cô ấy dừng lại, nhìn thẳng vào ống kính, nhìn thẳng vào tôi. Tôi đứng ở đó, chết trân, nhảy dựng lên khi ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ.

Tôi mở cửa, và cô ấy ở đó. Đầy sức sống.

Stella.

Cô ấy giơ cây gậy ra, ấn một đầu của nó chạm vào ngực tôi, hàng lông mày nhướng lên tinh nghịch. “Cách nhau năm bước, nhé?”

Tôi thở ra, lắc đầu, những gì cô ấy nói trong video làm tôi muốn lại gần và đặt lên bờ môi ấy một nụ hôn. “Sẽ khó đấy, anh nói thật...”

Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt bùng cháy. “Nói cho em biết, Will. Nhận kèo hay là không?”

Không ngần ngại, tôi trả lời. “Luôn và ngay.”

“Vậy thì ở hội trường, 9 giờ nhé.”

Và cứ thế, cô ấy hạ cây gậy xuống, quay người bước về phòng. Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy rời đi, lồng ngực đầy ắp cảm giác kích động và hồi hộp, xua tan cảm giác nghi ngờ vốn đè nặng trên ngực tôi suốt bấy lâu.

Tôi bật cười khi cô ấy giơ cây gậy lên làm tư thế thắng lợi, như cảnh cuối phim The Breakfast Club, và cười với tôi khi vào lại trong phòng 302.

Tôi hít thật sâu, gật đầu.

Bệnh u xơ nang sẽ không bao giờ cướp được bất kỳ thứ gì từ mình nữa.