← Quay lại trang sách

Chương 17 STELLA

“Sao mình lại không mang theo nổi bộ nào ra hồn chứ?” Tôi khóc ròng với Poe - giờ đang giúp đỡ tôi bằng cách đứng dựa vào khung cửa. Tôi quăng hết từ đồ ngủ tới áo phông khỏi ngăn kéo trong hành trình vô vọng tìm kiếm cái gì đó để mặc cho tối nay.

Cậu ấy khịt mũi. “Ờ, thì bình thường cậu có chuẩn bị quần áo cho một buổi hẹn hò nóng bỏng trong bệnh viện hả?”

Tôi lôi ra một cái quần soóc ngắn vải lụa mềm, nhìn chăm chú. Tôi không nên? Phải không? Ừ thì ý tôi là tôi chỉ có hai lựa chọn thôi, hoặc là nó hoặc là cái quần kiểu alibaba tôi thừa hưởng từ Abby...

“Mình có cặp giò không tệ, nhỉ?”

“Này đừng có mà nghĩ đến chuyện đó nhá!” Cậu ấy nói, quăng cho tôi một cái nhìn đầy ẩn ý rồi hai đứa phá lên cười.

Tôi nghĩ tới bạn bè đang tận hưởng đêm cuối ở Cabo, và lần đầu tiên kể từ khi tới đây, tôi không có mong muốn được ở đó. Tôi ước gì tụi nó ở đây, giúp tôi chọn đồ đi hẹn hò. Ước gì tụi nó không cách tôi hàng dặm như bây giờ.

Tôi ngó sang đồng hồ để trên bàn, mới có 5 giờ, vậy là vẫn còn bốn giờ đồng hồ nữa để lựa ra được cái gì đó...

Tôi bước qua cánh cửa hội trường, nhận thấy một bình hoa mới cắm chứa đầy hoa hồng trắng. Tôi vớ lấy một bông, bẻ cuống gãy cái rụp và cài lên tai. Tôi nhìn hình phản chiếu của mình trong cửa kính, mỉm cười, hồi hộp xoay xoay ngắm lại mình từ trên xuống dưới. Tôi xõa tóc, lấy sợi ruy băng lấy từ tấm thiệp của Will buộc gọn phần trước lại, tôi mặc chiếc quần soóc lụa mềm mịn với áo tanktop mặc kệ Poe ôm bụng cười lúc tôi chọn nó.

Thực ra trông cũng không đến nỗi tệ, chưa kể tôi lôi nó ra từ cái tủ quần áo tệ hại nhất trong lịch sử các cuộc hẹn trên trái đất này từ thời tiền sử đến bây giờ.

Thật tốt khi biết Will thích tôi vì chính tôi. Ờ thì, anh ấy hầu như chỉ nhìn thấy tôi mặc đồ ngủ hoặc đồ bệnh nhân, cho nên hẳn anh ấy không đổ vì tôi xinh đẹp hay sang chảnh trong Bộ sưu tập Y tế Mùa thu 2018 tôi vẫn trưng diện chứ nhỉ.

Tôi chỉnh lại đôi găng y tế màu xanh đang đeo, kiểm tra lại lần nữa lọ Cal Stat treo ở vị trí tôi vẫn đeo bình ôxy bỏ túi.

Tôi ngồi trên ghế nhìn qua cánh cửa bên hướng về Khoa Nhi, ký ức chợt ùa về. Hồi bé xíu, tôi thường lẻn tới đây chơi với đám trẻ không mắc u xơ nang, ờm, cả Poe nữa. Hội trường chẳng thay đổi nhiều lắm trong suốt mấy năm qua. Vẫn là những hàng cây cao cao, những bông hoa rực rỡ, cái bể chứa đầy cá nhiệt đới nằm bên cửa, nơi ngày xưa Barb thường dắt hai đứa tôi ra thả vụn bánh mì cho đám cá.

Hội trường thì y nguyên, nhưng tôi thì đã khác nhiều lắm. Tôi đã trải qua nhiều cái “lần đầu” ở đây, tới mức không đếm nổi nữa.

Lần phẫu thuật đầu tiên.

Người bạn thân đầu tiên.

Ly sữa lắc sôcôla đầu tiên.

Và bây giờ, là lần hẹn hò chính thức đầu tiên.

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, vội quay người lại và thấy Will.

“Em ở đây.” Tôi lí nhí, đứng lên và giơ một đầu gậy về phía anh ấy.

Anh ấy nở một nụ cười rạng rỡ, cầm lấy đầu kia chiếc gậy với đôi bàn tay đeo găng kín mít, túi áo đằng trước có bỏ một lo Cal Stat to đùng.

“Em...” Anh ấy nói, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt ấm áp ấy nhìn tôi từ đầu xuống chân, làm tim tôi như nhảy loạn trong lồng ngực. Anh ấy mặc một chiếc áo nỉ kẻ sọc màu xanh dương, ôm lấy thân hình cao gầy làm tôn đôi mắt màu đại dương lên một tông xanh còn sáng hơn nữa. Tóc tai cũng gọn gàng hơn, có chải chuốt, nhưng vẫn giữ lại một chút xíu rối ren hoàn hảo đến không thể tả bằng lời. Chúa ơi, anh ấy nóng bỏng đến không thể nào tin nổi.

“Một bông hồng thật đẹp,” anh ấy nói, nhưng ánh mắt vẫn đang đặt trên đôi chân đã lâu không để lộ của tôi, và trên đường viền cổ chiếc áo tanktop.

Tôi đỏ mặt, chỉ lên bông hồng đang gài trên tai. “Ừm, ý anh là nó phải không? Bông hoa này này? Ở trên này này?”

Anh ấy thu ánh mắt lại. Rồi anh ấy nhìn tôi, cái nhìn tôi chưa từng được nhận từ bất cứ chàng trai nào khác. “Ừ, là nó đó,” anh ấy gật đầu.

Tôi kéo kéo cây gậy, và chúng tôi tản bộ trong hội trường, hướng về sảnh chính. Anh ấy liếc sang bên và nhìn thấy chiếc bình cắm đầy hoa hồng trắng, môi cong lên thành một nụ cười, mắt anh cũng cười theo, cong cong. “Giờ em làm đạo tặc hái hoa hở? Stella? Ban đầu là một bước chân, giờ là hoa sao?”

Tôi cười, vươn tay lên chạm nhẹ vào cánh hoa sau tai. “Bị anh bắt quả tang rồi, em chôm nó đấy.”

Anh ấy kéo nhẹ một đầu chiếc gậy, lắc đầu. “Không, em cho nó một nơi chốn xinh đẹp hơn để thuộc về.”