← Quay lại trang sách

Chương 18 WILL

Tôi chẳng thể nào rời mắt khỏi cô ấy.

Dải ruy băng buộc trên mái tóc.

Bông hồng trắng gài sau tai.

Và đôi mắt ấy.

Ánh mắt cô ấy nhìn tôi.

Cứ như là mơ vậy, tất cả những chuyện này tựa như siêu thực. Tôi chưa từng có cảm giác này với bất kỳ ai khác cả. Có lẽ là do mọi mối quan hệ trước đây của tôi đều như hành khách bắt xe dọc đường, nhảy lên xe rồi phút chốc sau lại nhảy xuống. Mọi thứ đều vội vã, cuộc sống cũng vội vã khi bạn đối diện với hai chữ chết trẻ. Tôi cứ đi từ bệnh viện này đến bệnh viện khác, chẳng ở đâu đủ lâu để có thể có tình cảm với bất cứ ai.

Nhưng mà kể cả có đi chăng nữa, vĩnh viễn sẽ chẳng có ai đặc biệt như cô ấy...

Như Stella...

Chúng tôi dừng chân trước một bể cá to, và tôi phải dùng mọi tia sức lực mình có để rời mắt khỏi cô ấy, để nhìn vào những con cá đủ màu bơi sau lớp kính. Tôi nhìn theo một con cá màu cam và trắng, bơi vòng quanh khóm san hô chỗ đáy bể.

“Ngày em còn bé ấy, em cứ đứng đây, nhìn lũ cá này thôi, tự hỏi không biết sẽ thế nào nếu mình có thể nhịn thở đủ lâu để có thể bơi lội như chúng,” cô ấy nói, nhìn theo ánh mắt tôi.

Tôi ngạc nhiên, tôi biết Stella đã ở bệnh viện này khá lâu rồi, nhưng không ngờ cô ấy đã ở đây từ lúc còn bé xíu.

“Hồi đó em mấy tuổi?”

Cô ấy đứng nhìn đàn cá bơi lên rồi lặn xuống. “Bác sĩ Hamid, Barb và Julie đã chăm sóc em từ hồi em lên sáu.”

Sáu tuổi. Trời ạ, tôi còn chẳng thể tưởng tượng ra nổi ở lâu một chỗ đến vậy thì sẽ ra sao...

Stella bước qua cánh cửa vào sảnh chính, cầu thang rộng hiện ra lù lù trước mặt cả hai. Rồi cô ấy nhìn tôi, kéo kéo chiếc gậy và gật đầu về hướng cầu thang. “Đi lên nhé?”

Cầu thang á, tôi nhìn cô ấy với ánh mắt kiểu: “Em đùa anh hả?” Chỉ nghĩ đến thôi mà ngực tôi đã thấy đau. Nếu như hai đứa muốn hẹn hò lâu hơn một giờ đồnghồ, thì tốt nhất nên tránh mấy chỗ như cầu thang ra chứ.

Khóe môi cô ấy cong lên thành nụ cười. “Em đùa thôi.”

Chúng tôi lang thang trong bệnh viện, vắng vẻ một cách kỳ lạ. Thời gian như nhòa đi, chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chẳng ai để ý. Chúng tôi nói về gia đình, về bạn bè, và đủ thứ trên trời dưới biển. Cây gậy đong đưa ở giữa hai đứa, giống như cặp đôi vẫn thường nắm tay nhau và đong đưa theo mỗi bước đi.

Chúng tôi bước lên cây cầu nối giữa hai tòa nhà, chầm chậm bước qua nó, nghển cổ nhìn lên bầu trời xám xịt và tối tăm nhưng lại có cảm giác dễ thương một cách kỳ cục, tuyết chầm chậm rơi, phủ kín sân thượng, phủ kín xung quanh chúng tôi.

“Vậy bố anh thì sao?” Cuối cùng cô ấy cũng hỏi, và tôi nhún vai.

“Ông ấy bỏ đi khi anh còn bé. Đối với ông, có một đứa con bệnh tật không hẳn là một kế hoạch hay.”

Cô ấy nhìn tôi, cố gắng tìm ra một chút cảm xúc đằng sau những ngôn từ vô cảm ấy. “Lâu quá rồi, đôi khi, anh cảm giác như đang kể câu chuyện của một ai đó khác ấy. Một cuộc đời khác mà anh tình cờ ghi nhớ.”

Bố chẳng có thời gian cho con, con chẳng còn thời gian cho bố. Chỉ vậy thôi.

Cô ấy bước tiếp khi thấy tôi thực sự không phải nói một đằng nghĩ một nẻo. “Còn bác gái?”

Tôi cố gắng tỏ ra là một quý ông và giữ cửa mở, nhưng hóa ra việc đó khó chết đi được khi một tay phải cầm cái que và cách nhau đúng tầm mét rưỡi. Nhưng mình là một quý ông mà, phải cố thôi.

Tôi thở dài, tóm tắt lại. “Xinh đẹp, thông minh, quyết tâm, và chỉ tập trung vào anh và mình anh mà thôi.”

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt chưa hề thỏa mãn. “Sau khi bố rời đi, như thể mẹ quyết định rằng đời mẹ chỉ đủ quan tâm cho bản thân và cho anh, hai người vậy thôi. Đôi khi anh cảm thấy mẹ không nhìn thấy anh, không hề hiểu anh. Mẹ chỉ nhìn thấy căn bệnh, và giờ là B. cepacia, thế thôi.”

“Anh đã bao giờ thử nói chuyện với mẹ chưa?” Stella hỏi.

Tôi lắc đầu, nhún vai không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. “Mẹ không ở đó đủ lâu để lắng nghe, chỉ có tới, ra lệnh, rồi rời đi thôi. Nhưng hai ngày nữa, khi anh mười tám, anh mới là người được ra quyết định với đời mình.”

Cô ấy đứng sững lại làm tôi bị kéo theo.

“Khoan, hai ngày nữa là sinh nhật anh sao?”

Tôi cười với Stella, nhưng cô ấy không cười lại. “Phải rồi, số 18 may mắn đó.”

“Will!” Cô ấy giậm chân, mặt xị ra. “Em không kịp chuẩn bị quà cho anh!”

Ôi cô ấy thật đáng yêu làm sao!

Tôi đẩy chiếc gậy chạm vào chân cô ấy, nhưng lần này tôi không đùa cợt chút nào. Tôi thật sự muốn món quà này. “Vậy hứa với anh, nhé. Hứa rằng năm sau em vẫn ở đây và đón sinh nhật cùng anh?”

Cô ấy ngạc nhiên, rồi gật đầu. “Em hứa!”

Cô ấy dẫn tôi tới phòng tập, đèn cảm ứng sáng lên khi cô ấy kéo tôi qua dãy đồ tập tới cánh cửa ở góc xa tôi còn chưa từng buồn khám phá tới.

Nhìn ngang ngó dọc một hồi, cô ấy mở nắp chiếc hộp âm tường, để lộ ra bàn phím và gõ vào đó một dãy số.

Cạch một tiếng, đèn bàn phím lóe xanh và cánh cửa mở ra.

“Chậc, cái gì cũng biết, em là chủ tịch đóng giả hay gì?” Tôi hỏi.

Cô ấy cười đắc thắng, liếc nhìn tôi trong khi đóng nắp bàn phím lại. “Ai bảo em là trò cưng của cô giáo chứ.”

Tôi bật cười. Cũng có lý lắm.

Luồng khí nóng ở hai bên bể bơi phả vào người tôi khi cánh cửa mở ra, tiếng tôi cười vọng lại trong không gian trống trơn. Căn phòng lờ mờ, chỉ có ánh đèn trong bể bơi là sáng, long lanh khi dòng nước vờn xung quanh. Chúng tôi bỏ giày, ngồi trên thành bể, thả chân xuống dòng nước mát lạnh dù xung quanh ấm áp. Chúng tôi khỏa nước, cảm giác lạnh dần dần tan đi.

Chúng tôi ngồi bên nhau trong một không khí yên tĩnh dễ chịu. Tôi nhìn em, từ một khoảng cách bằng năm bước chân.

“Vậy em nghĩ sau khi chết đi con người ta sẽ ra sao?”

Stella cười, lắc đầu. “Câu đó có vẻ không gợi cảm lắm cho cuộc hẹn hò đầu tiên nhỉ.”

Tôi cười theo, nhún vai. “Thôi nào, Stella, chúng ta đều bị bệnh mãn tính mà, kiểu gì em chả từng nghĩ về chuyện đó rồi.”

“Ờ thì, thực ra nó nằm trong danh sách của em đấy.”

Ờ, sao tôi không ngạc nhiên nhỉ.

Cô ấy nhìn xuống mặt nước, khua chân theo vòng tròn. “Em thích một giả thuyết rằng để hiểu cái chết, ta phải nhìn vào thời khắc sinh ra.”

Ngón tay cô ấy đùa nghịch dải ruy băng.

“Khi còn trong bụng mẹ, chúng ta đã tới với kiếp này chưa? Hay chúng ta cứ tồn tại thôi, chưa từng có ý thức rằng mình chỉ cách kiếp này có một chút xíu nữa thôi.”

Cô ấy nhún vai và nhìn tôi. “Có lẽ cái chết cũng là như thế, là kiếp sau, cách nhau một xíu.”

Kiếp sau chỉ cách một lằn ranh. Tôi cau mày khi suy nghĩ về nó. “Vậy nếu như cái chết là khởi đầu, và cái chết cũng là kết thúc... vậy đâu mới là khởi đầu thực sự?”

Cô ấy nhướng mày, không nhận ra câu đùa của tôi. “Vậy thì, giáo sư, xin ngài cho biết cao kiến của ngài về việc này.”

Tôi nhún vai, ngả người ra sau. “Một giấc ngủ dài bé con ạ. Nhắm mắt. Phụp một cái. Và thế là xong.”

Cô ấy lắc đầu. “Không thể nào, Abby không thể nào chỉ phụp một cái rồi biến mất được. Em không tin điều đó.”

Tôi yên lặng nhìn cô ấy thổn thức, muốn hỏi câu hỏi tôi đã kìm nén từ rất lâu rồi kể từ khi biết Abby đã mất. “Chuyện là sao?” tôi hỏi, “với Abby ấy?”

Cô ấy ngưng khuấy nước, để dòng nước cuộn tròn quanh bắp chân. “Chị ấy chơi nhảy vách núi ở Vermont, nhưng tiếp nước sai cách. Bị gãy cổ và đuối nước. Họ nói rằng chị ấy ra đi mà không thấy đau đớn gì.” Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt bối rối. “Nhưng sao mà họ biết được chứ, Will? Sao họ biết được chị ấy không cảm thấy đau? Chị ấy lúc nào cũng ở đó vì em, nhưng em lại không làm được điều tương tự.”

Tôi lắc đầu, kìm lại khao khát muốn vươn ra và nắm lấy bàn tay ấy. Tôi biết nói gì đây? Điều đó chẳng ai biết được cả. Cô ấy nhìn xuống dòng nước, đôi mắt xa xăm, tâm trí trôi về vách núi nào đó chốn Vermont.

“Đáng lẽ ra em phải ở đó. Nhưng lại không khỏe, y như mọi lần.” Stella chầm chậm thở ra, cố sức, mắt không hề chớp, chằm chằm nhìn vào đâu đó dưới đáy bể. “Em cứ không ngừng tưởng tượng, hết lần này đến lần khác, muốn biết cảm giác của chị ấy, suy nghĩ của chị ấy. Cảnh tượng đó cứ hiển hiện trong đầu em, chị ấy luôn mạo hiểm mạng sống vì em, mà em chưa bao giờ biết.”

Tôi lắc đầu, chọc chọc cây gậy vào chân cô ấy. Stella chớp mắt, nhìn sang tôi, ánh mắt thanh tĩnh trở lại. “Stell, cho dù em có ở đó thì em cũng làm sao mà biết được.”

“Nhưng chị ấy chỉ có một mình, Will.” Cô ấy nói điều tôi không thể phản bác.

“Nhưng không phải ai cũng sẽ chết một mình sao? Những người chúng ta yêu thương đâu thể đi cùng được, đúng không.” Tôi nghĩ về Hope, về Jason. Rồi về mẹ. Liệu bà sẽ buồn vì mất tôi nhiều hơn, hay sẽ buồn vì đã thất bại trước căn bệnh này nhiều hơn đây.

Cô ấy lại khua chân. “Anh nghĩ... chết đuối có đau không? Có đáng sợ không?”

Tôi nhún vai. “Đó là cách chúng ta sẽ đi, không phải sao? Chúng ta chết cùng cách với những người đuối nước, chỉ là thay vì nước, chất dịch trong phổi mới là lưỡi hái tử thần...”

Tôi thoáng thấy cô ấy run rẩy khi liếc sang bên cạnh. “Anh còn tưởng rằng em không sợ chết?”

Cô ấy thở dài thườn thượt, nhìn tôi với một ánh mắt chán nản. “Em không sợ phải chết, không sợ cái chết, chết rồi là hết, nhưng mà cái lúc mình chết đi ấy. Anh biết đấy, nó sẽ có cảm giác như thế nào chứ?” Tôi lặng im, cô ấy tiếp tục nói. “Anh không sợ một chút nào sao?”

Tôi nuốt xuống câu nói mỉa mai đã chực thốt ra khỏi miệng, tôi muốn nói một cách chân thật. “Anh nghĩ về hơi thở cuối cùng ấy, cố gắng hít lấy không khí. Hít mãi, hít mãi, cả mũi và miệng, cả toàn thân, hít mãi, nhưng không có gì cả. Anh nghĩ tới cảm giác như cơ thể mình rách toạc, cháy bỏng, hoàn toàn vô dụng. Không có không khí, không gì cả. Chỉ một màu đen.” Tôi nhìn xuống làn nước róc rách dưới bàn chân, tưởng tượng về hình ảnh mà tôi đã thuộc nằm lòng. Tôi rùng mình, nhún vai và mỉm cười. “Nhưng này, anh cũng chỉ dở hơi một tuần một lần như vậy vào thứ Hai thôi, còn chẳng nhớ tới bao giờ.”

Cô ấy vươn tay ra, tôi biết Stella muốn nắm tay tôi, cũng mãnh liệt như tôi muốn nắm lấy tay cô ấy lúc này. Tim tôi lỗi một nhịp, khi nhìn thấy cô ấy khựng lại nửa chừng, cuộn bàn tay lại thành nắm đấm và từ từ hạ xuống.

Đôi mắt chúng tôi bắt gặp nhau, tràn đầy thấu hiểu. Cô ấy biết nỗi sợ đó, nhưng rồi mỉm cười nhìn tôi, và tôi nhận ra, sau tất cả những cản trở đó, cuối cùng chúng tôi vẫn ở đây.

Tất cả là nhờ cô ấy.

Tôi khó khăn hít một hơi, nhìn những vệt sáng hắt lên từ mặt nước lấp lánh trên cần cổ cao, chảy dài trên xương quai xanh, và trôi xuống bờ vai ấy.

“Chúa ơi... em thật đẹp. Và thật dũng cảm,” tôi nói. “Không được chạm vào em là tội ác.”

Tôi nhấc cây gậy lên, Chúa ơi, tôi ao ước ngón tay mình có thể chạm vào làn da em. Nhẹ nhàng và nâng niu, tôi đưa nó theo đường nét cánh tay em, theo bờ vai gầy, từ từ lên tới cổ. Em run run trước sự đụng chạm của tôi, đôi mắt nhìn tôi, một chút ửng hồng hiện rõ trên gò má...

“Tóc em,” tôi chạm lên mái tóc em đang chảy dài trên bờ vai...

“Cổ em,” và ánh sáng lấp lánh nhảy nhót trên làn da em “Môi em,” tôi nói, cảm thấy giữa hai đứa như thể có lực hút kỳ bí kéo tôi lại gần, thách thức tôi đặt môi mình lên bờ môi ấy.

Cô ấy quay mặt đi, ngượng ngùng. “Em đã nói dối, ngày đầu mình gặp nhau ấy, nói dối rằng em đã từng làm chuyện ấy” Em hít sâu, tay ôm lấy người. “Em... không muốn một ai nhìn thấy em, nhìn thấy những vết sẹo, chiếc ống xông, chẳng có gì đẹp đẽ ở chúng...”

“Mọi thứ ở em đều xinh đẹp,” tôi ngắt lời em. Stella nhìn tôi và tôi cũng muốn cô ấy nhìn thấy, rằng lời tôi nói là thật. Ý tôi là, nhìn cô ấy xem. “Em là tạo vật hoàn hảo, Stell.”

Tôi nhìn cô ấy đẩy chiếc gậy ra rồi run rẩy đứng lên. Cô ấy lần xuống chiếc áo tanktop bằng lụa, ánh mắt khóa lấy tôi khi từ từ cởi nó ra, để lộ chiếc áo ngực ren màu đen. Cô ấy thả chiếc áo xuống bên thành bể, cằm tôi cũng rớt theo, miệng há hốc.

Rồi cô ấy ngập ngừng kéo quần soóc xuống, cẩn thận nhấc chân ra khỏi nó và bước sang bên, nhẹ nhàng đứng thẳng lên, mời gọi ánh mắt tôi.

Tim tôi như ngừng đập, quên cả lấy hơi, sững sờ. Tôi cố gắng ghi nhớ khoảnh khắc này, hình ảnh này, như một kẻ đói khát lâu ngày bỗng được thấy một bàn tiệc rượu bày ra trước mắt. Ánh mắt tôi lướt trên đôi chân, lên đến hông, rồi đến ngực. Tôi nhìn từng vết sẹo, có lớn, có nhỏ, trên ngực em, trên bụng em... như chiến tích của người chiến binh, đắm mình trong ánh sáng lung linh phản chiếu từ dưới bể.

“Lạy Chúa,” cuối cùng tôi cũng thốt nên lời. Tôi chưa bao giờ biết mình có thể ghen tuông với một cái que, nhưng chết tiệt, tôi khao khát cảm giác làn da chúng tôi chạm nhau. Cô ấy mỉm cười ngượng ngùng rồi trượt xuống nước, chìm hẳn xuống đáy bể. Cô ấy nhìn tôi, mái tóc dài xõa ra, bập bềnh trong làn nước, như thể cô ấy là nàng tiên cá trong câu chuyện xưa. Tôi nắm chặt bàn tay đang cầm gậy khi cô ấy ngoi lên lấy hơi.

Và cô ấy cười. “Được bao lâu nhỉ? Năm giây? Mười giây?”

Tôi ngậm miệng, hắng giọng. Tôi có để ý đến thời gian quái đâu, có khi cả một năm trôi qua rồi ý chứ. “Anh không đếm. Đang mải nhìn.”

“Em cho anh nhìn rồi, giờ đến lượt anh.” Cô ấy nhìn tôi thách thức.

Và Chúa chứng giám, tôi là đứa chưa bao giờ lùi bước trước thách thức nhé.

Tôi đứng thẳng lên, lần xuống cởi nút áo sơ mi. Giờ đến lượt cô ấy nhìn tôi. Không nói một lời, nhưng đôi môi kia hé mở, không có nhăn nhó, không có thương hại.

Tôi bước tới cầu xuống bể, tụt nhanh chiếc quần dài và đứng thẳng lên một lúc với chiếc quần đùi lót, làn nước, và Stella đang kêu gọi tôi.

Lần đầu tiên, tôi quên đi căn bệnh mình đang mang...

Lần đầu tiên, nó trở thành thứ yếu.

Tôi lặn xuống nước và cô ấy làm theo, những chiếc bong bóng nhỏ nổi lên trên mặt nước khi chúng tôi nhìn nhau qua thế giới dưới mặt nước lờ mờ, mái tóc cả hai bồng bềnh xung quanh, hơi nổi về phía mặt nước, ánh sáng chiếu qua hai thân hình gầy guộc để lại những chiếc bóng thon dài.

Chúng tôi mỉm cười. Và dù tôi biết mình có cả triệu lý do để phản đối, nhưng, thu lấy cô ấy vào trong mắt, tôi không thể ngừng lại cảm giác... rằng mình đang yêu.