← Quay lại trang sách

Chương 19 STELLA

Chúng tôi ra khỏi bể bơi, để mặc cho hai mái đầu ướt sũng tự khô khi màn đêm chuyển mình thành sáng sớm. Chúng tôi bước qua những thứ tôi đã thấy cả triệu lần trong suốt những năm tháng ở bệnh viện St. Grace này. Những chú bảo vệ gật gà gật gù, vài vị bác sĩ giận dữ lắc cái máy bán hàng tự động ở sảnh, vẫn là từng hàng gạch men trắng ấy, vẫn là những hành lang dài lờ mờ ấy, nhưng mọi thứ trở nên thật khác biệt khi có Will ở bên. Như thể tôi nhìn thấy tất cả mọi thứ lần đầu tiên vậy. Tôi chưa từng biết rằng chỉ một con người thôi cũng có thể biến mọi thứ cũ kỹ trở nên mới lạ như thế này.

Chúng tôi chầm chậm bước qua sảnh, và đứng bên cánh cửa kính khổng lồ bên hông, tránh xa tất cả những ai có thể tình cờ đi ngang qua và cùng nhau nhìn chân trời xa xa đang dần sáng tỏ. Mọi thứ bên kia tấm kính vẫn còn chìm trong giấc ngủ lặng im. Ánh mắt tôi bắt gặp ánh sáng từ công viên phía xa.

Tôi hít sâu rồi chỉ về hướng đó. “Anh thấy những ánh đèn đó không?”

Will gật đầu, nhìn tôi trong lúc tôi không rời mắt khỏi những đốm sáng ấy. “Hằng năm, em và Abby sẽ tới đó. Chị ấy từng gọi chúng là ánh sao, bởi vì có nhiều đèn lắm.” Tôi cười. “Cả nhà từng gọi em là Ngôi Sao Nhỏ.”

Tôi nghe tiếng chị ấy vang bên tai, gọi biệt danh của tôi. Đau lắm, nhưng cơn đau không còn quằn quại như trước nữa. “Chị ấy sẽ đứng nguyện ước với những ánh đèn, giả vờ như chúng là sao trời, em thì không, chị ấy cũng chẳng bao giờ kể mình đã ước gì. Abby hay đùa rằng nếu nguyện ước đã nói ra rồi thì nó sẽ chẳng còn linh nghiệm nữa.” Những chùm sáng nhỏ xíu lấp lánh ở phía xa, như thể đang gọi tên tôi, như thể giờ Abby đang ở ngoài đó chờ tôi. “Nhưng em biết, em biết chị ấy ước em được nhận phổi mới.”

Tôi thở ra rồi hít vào, cảm nhận sự khó khăn vẫn luôn tồn tại ở đó, và tôi tự hỏi sẽ như thế nào khi có hai lá phổi mới. Sẽ thế nào khi, dù chẳng được lâu dài nhưng sẽ hoàn toàn thay đổi cuộc sống mà tôi đang có, hai lá phổi có thể hoạt động bình thường, có thể cho tôi thở, cho tôi chạy nhảy, cho tôi thêm thời gian để thực sự được sống.

“Anh mong lời nguyện ước của cô ấy sẽ thành sự thật,” Will nói. Tôi tựa đầu lên lớp kính lạnh băng, nhìn anh ấy.

“Em hy vọng mình đã không sống vô ích,” tôi nói nguyện ước của mình dưới ánh sáng của những vì sao trên mặt đất.

Anh ấy nhìn tôi thật sâu. “Cuộc sống của em là tất cả, Stella. Em tác động đến nhiều người hơn em nghĩ đấy,” anh chạm tay lên ngực, nơi trái tim, “nói từ kinh nghiệm của bản thân đấy.”

Hơi thở của tôi phả lên lớp kính làm đọng lại một lớp hơi nước mờ mờ. Tôi đưa tay lên, vẽ một hình trái tim to bự. Chúng tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của nhau qua lớp kính, và tôi cảm thấy lực hút của anh ấy, gần như thành thực chất, gần như lực hút của trái đất vậy, kéo tôi qua khoảng cách giữa cả hai, để lại gần hơn, gần hơn chút nữa. Và tôi phải phản kháng lại nó, bằng tất cả những gì mình có, bằng lồng ngực, bằng đôi tay, tới cả từng đầu ngón tay, phải kiềm chế chính mình để không lao tới đặt môi mình lên môi anh ấy. Dù tôi mong muốn điều đó hơn bất cứ thứ gì...

Và anh, chầm chậm đưa tay lên, ngón tay chạm lên môi, như thể anh cảm thấy được nó, cảm thấy được nụ hôn của tôi. Tôi nhìn anh, khi mặt trời dần ló rạng phía chân trời, phủ lên gương mặt anh một màu ấm áp. Đôi mắt anh rực sáng, đầy ắp thứ cảm xúc xa lạ, nhưng lại rất đỗi thân quen.

Anh nhích lại gần tôi, bàn tay bọc kín trong lớp găng trượt theo cây gậy, đôi mắt dán vào tôi làm tim tôi loạn nhịp. Tôi cũng nhích theo, trộm lấy thêm một vài inch thôi, chỉ để gần anh thêm chút nữa.

Nhưng điện thoại của tôi đổ chuông, rung lên từng hồi, và phút giây tuyệt vời ấy trôi đi, như bóng bay vừa tuột khỏi bàn tay mà bay lên trời trong ánh mắt ngẩn ngơ của đứa trẻ. Tôi vớ lấy điện thoại từ túi sau, nhìn thấy tin nhắn từ Poe, trong lòng lẫn lộn cảm xúc, vừa như buồn, vừa như tiếc, lại vừa như thở phào nhẹ nhõm khi chúng tôi tách nhau ra.

SOS.

Khẩn cấp.

Barb đang tìm cả hai đứa đấy!!!

ĐANG Ở XÓ NÀO RỒI?

Ôi trời đất quỷ thần ơi. Toàn thân tôi lạnh toát, cảm giác hoảng sợ chiếm lấy từng tế bào, tôi ngẩng đầu nhìn Will, hai mắt trợn tròn. Nếu như bị bắt gặp thì ôi thôi sẽ không bao giờ có hẹn hò lần hai nữa. “Chết rồi. Will. Barb đang tìm em với anh!”

Trời ơi làm gì bây giờ, chúng tôi đang ở cách khu của mình cả nửa vòng trái đất luôn rồi.

Vẻ hoảng sợ hiện trên gương mặt Will trong vài tích tắc, nhưng rồi anh ấy nhanh chóng định thần, đôi lông mày rậm nhíu lại khi anh ấy vào trạng thái tính toán giải quyết thiệt hại. “Stella, chị ấy sẽ tìm em ở đâu trước?”

Đầu óc như thể chạy đua. “Ở khu NICU!”

Cổng phía tây, nếu nhanh thì may ra kịp.

Tôi quay phắt lại nhìn thang máy với cánh cửa đang dần đóng lại. Tôi nhăn nhó, tựa cây gậy vào tường và lao tới cầu thang trong khi Will chạy theo hướng ngược lại hướng về khu điều trị.

Tôi chân trước chân sau leo lên cầu thang, cả tay lẫn chân đều tràn ngập cảm giác bỏng rát sau khi lết được lên tới tầng năm. Tôi xốc lại bình ôxy treo trên vai và hướng về hành lang trống không. Tiếng bước chân vang vọng ồn ào trong khi tôi thở hồng hộc.

Tệ, quá tệ, vô cùng tệ. Barb sẽ giết tôi mất. Đương nhiên sẽ giết Will trước, nhưng kiểu gì rồi cũng đến tôi.

Hai lá phổi của tôi cảm giác bỏng rát như bị đặt trên than hồng, tôi đâm sầm vào cánh cửa có vẽ con số “5” to đùng. Lối vào phía tây của khoa NICU lờ mờ hiện ra trong tầm mắt. Tôi cố gắng hít thở nhiều nhất có thể, không ngừng ho khi mở vùng phím, bàn tay run rẩy gõ số.

Tôi sẽ bị tóm mất, quá muộn rồi.

Tôi dùng tay trái túm chặt lấy tay phải, cố ổn định nó để gõ được dòng số 6428. NICU. Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra và tôi quăng mình lên một chiếc ghế dài trống trơn, đầu óc quay cuồng, tôi nhắm mắt lại vờ như đang ngủ.

Chưa đến một giây sau, cánh cửa lối vào phía đông bật mở, và tôi nghe tiếng bước chân, sau đó là mùi nước hoa quen thuộc của Barb xộc vào mũi khi tiếng chân dừng lại ngay chỗ tôi. Lồng ngực tôi bỏng rát trong khi tôi cố gắng kiểm soát hơi thở, cố gắng để trông có vẻ yên bình như đang ngủ, trong khi cơ thể thì gào thét đòi không khí.

Tôi cảm thấy một chiếc chăn phủ lên thân thể mình, và tiếng bước chân dần dần đi xa, cánh cửa lối vào phía đông mở ra và đóng lại.

Tôi ngồi bật dậy, không ngừng ho, đôi mắt nhòa đi vì nước mắt khi một cơn đau bùng ra từ ngực và xuyên khắp cơ thể. Rồi cơn đau dần dịu đi, mắt tôi cũng dần trở nên rõ ràng khi cơ thể cuối cùng cũng miễn cưỡng có đủ lượng ôxy nó cần.

Tôi rút điện thoại ra, gửi cho Will hình một bàn tay đang giơ ngón cái. Anh ấy trả lời trong vòng nửa giây: THẬT KHÔNG THỂ TIN NỔI LÀ CHÚNG TA KHÔNG BỊ TÓM.

Tôi cười, ngả mình xuống chiếc ghế dài, đêm hôm qua vẫn còn làm cho tâm hồn tôi tha thẩn tận đâu đâu và trái tim thì lạc lối.

***

Có tiếng gõ cửa, kéo tôi tỉnh dậy từ giấc ngủ uể oải trên chiếc ghế màu xanh xấu xí cạnh cửa sổ. Tôi dụi đôi mắt ngái ngủ và ngó xuống điện thoại, cười toe toét nhìn những gì hiện lên trên màn hình.

Đã 1 giờ chiều rồi, bảo sao điện thoại dày đặc những tin nhắn từ Camila, Mya và Poe hỏi về chuyện đêm qua.

Đêm qua.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng làm tôi mỉm cười, toàn thân được tưới lên một lớp phép màu mang tên hạnh phúc. Tôi đứng lên, nhảy nhót tới cửa và mở ra, hơi bối rối vì chẳng thấy ai cả. Kỳ cục... Rồi tôi nhìn xuống và thấy một cốc sữa lắc từ căng tin đặt trên sàn, với một tờ giấy bên dưới.

Tôi cúi xuống nhặt nó lên, mỉm cười đọc dòng chữ: Poe bảo em thích sôcôla. Nhưng rõ ràng vị vani ngon hơn, nhưng mà vì là em nên lần này anh kệ đó.

Anh ấy thậm chí còn vẽ một tấm hình, hình một chiếc kem ốc quế vani đánh bại kem sôcôla và kem dâu để giành huy chương hạng nhất.

Tôi bật cười, nhìn xuôi xuống hành lang và thấy Will ở bên ngoài cửa phòng anh ấy, đeo khẩu trang và găng tay cẩn thận. Anh ấy kéo khẩu trang xuống rồi nháy mắt với tôi, làm mặt xấu khi nhìn thấy bóng Barb thấp thoáng ở khúc quanh. Anh ấy ngay lập tức mở cửa lẻn vào phòng trước khi bị bắt gặp.

Tôi giấu cốc sữa lắc và tờ giấy sau lưng, cộp ngay lên mặt một nụ cười toe toét: “Buổi sáng vui vẻ nha chị Barb.”

Chị ấy nhìn lên từ tệp giấy ghi liệu trình của bệnh nhân, nhìn tôi nghi ngờ. “Chiều rồi cưng ạ.”

Tôi gật đầu, từ từ lùi vào trong phòng. “À, ừm, đúng, chiều rồi.” Tôi huơ huơ tay. “Tuyết rơi thế này, chị biết đấy, làm cho em chả biết... giờ là tầm nào trong ngày luôn ý.”

Tôi đảo mắt, đóng cửa lại trước khi lại nói thêm điều gì ngu xuẩn hơn nữa.

Phần còn lại của ngày, hai đứa tụi tôi ngoan hơn cún để Barb khỏi nghi ngờ. Thậm chí còn không dám nhắn tin hay chat qua Skype nữa. Tôi tổng vệ sinh và sắp xếp lại cái xe đựng thuốc, bí mật nhét giấy qua khe cửa phòng Will mỗi lần đi ra hành lang để lấy thêm đồ.

Will thì đi ra chỗ cái máy bán hàng tự động cả tá lần, thư trả lời của anh ấy luôn đi kèm với bánh hoặc kẹo.

Bao giờ thì mình hẹn hò tiếp nhỉ? Anh ấy viết. Tôi cười, liếc sang cuốn sổ vào thứ mà tôi thực sự dành cả ngày hôm nay để hoàn thành.

Kế hoạch cho sinh nhật anh ấy vào ngày mai.