Chương 20 WILL
Tôi lơ mơ nhìn mẹ tôi từ mép giường khi bà ấy tranh cãi với bác sĩ Hamid. Cứ như thể hò hét vào mặt nhau thì sẽ thay đổi được kết quả vậy, rằng chẳng có thay đổi gì kể từ khi bắt đầu dùng Cevaflomalin cả.
Ờm, không phải là một món quà tốt lành cho ngày sinh nhật.
“Có lẽ là tương tác thuốc gì đó. Cái gì đó làm cho loại thuốc mới không hoạt động được như mong đợi?” Bà ấy la lên, ánh mắt gần như điên cuồng.
Bác sĩ Hamid hít sâu một hơi, lắc đầu. “Vi khuẩn trong người Will ăn vào quá sâu. Dù sử dụng loại thuốc nào đi nữa thì cũng cần thời gian để kháng sinh xuyên vào tới tế bào phổi.” Cô ấy chỉ sang túi truyền Cevaflomalin hằng ngày của tôi. “Loại này cũng không ngoại lệ.”
Mẹ tôi hít sâu, túm lấy thành giường. “Nhưng nếu nó không hiệu quả...”
Không, tôi sẽ không rời đi lần nữa đâu. Tôi đứng dậy ngắt lời bà. “Đủ rồi! Mẹ ạ, kết thúc rồi. Con đã mười tám rồi, nhớ không? Con sẽ không đi bất kỳ bệnh viện nào nữa hết.”
Mẹ quay phắt lại nhìn tôi, ánh mắt bừng bừng giận dữ, và tôi biết bà ấy đã chuẩn bị cho giây phút này từ lâu rồi. “Xin lỗi vì mẹ phá hoại cuộc vui của con chỉ vì muốn con sống sót, Will! Người mẹ tệ nhất năm, phải không?”
Bác sĩ Hamid từ từ lùi ra phía cửa, biết tình hình hiện tại không thích hợp để ở lại. Tôi nhìn thẳng vào mẹ, nhìn xoáy vào bà ấy. “Mẹ biết rằng cố đến đâu thì cũng chỉ là ngõ cụt, phải không? Mẹ chỉ làm nó tệ hơn thôi. Chẳng có loại liệu trình nào có thể cứu được con cả.”
“Phải!” Bà ấy vặc lại. “Thế thì thôi không điều trị nữa, thôi tiêu tiền, thôi cố. Rồi sao Will? Để con nằm xuống ở một bãi biển nào đó miền nhiệt đới, để sóng đưa con đi? Chết một cách ngu xuẩn và coi đó là thơ mộng sao?”
Mẹ chống nạnh, lắc đầu. “Xin lỗi nhưng mẹ không sống trong truyện cổ tích, mẹ sống trong thế giới thực, nơi mà mọi người giải quyết rắ...”
Giọng bà ấy nhỏ dần, và tôi tiến thêm một bước, nhướng mày thách thức bà ấy. “Rắc rối. Nói đi nào. Mẹ. Nói đi!”
Nó là từ ngữ mô tả cảm nhận của bà ấy về tôi.
Mẹ nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt dịu đi lần đầu tiên từ rất lâu rồi. “Con không phải là rắc rối của mẹ, Will. Con là con mẹ.”
“Vậy thì làm mẹ của con đi!” Tôi hét lên, mọi thứ như nhuộm thêm một lớp màng màu đỏ vậy. “Lần cuối cùng mẹ làm vậy là từ bao giờ, hả?”
“Will,” mẹ bước lại gần tôi. “Mẹ đang cố để giúp con. Mẹ đang cố để...”
“Mẹ có hiểu chút nào về con không? Mẹ đã bao giờ nhìn vào dù chỉ một bức vẽ của con chưa? Mẹ có biết cô gái mà con thích không? Con cá là không.” Tôi lắc đầu, cơn giận bùng lên không thể nào nén lại được. “Làm sao mẹ biết được chứ? Trong mắt mẹ làm gì có con! Mẹ chỉ nhìn thấy căn bệnh chết tiệt này thôi!”
Tôi chỉ vào mớ sách mỹ thuật và tạp chí đang chất đống trên bàn. “Họa sĩ ưa thích của con là ai? Mẹ hoàn toàn không biết đúng không? Mẹ muốn có một cái gì đó để sửa chữa thì hãy sửa chữa cách nhìn nhận của mẹ về con ấy.”
Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm. Mẹ nuốt khan, thu dọn chỉnh trang một chút rồi với cái ví nằm trên giường, giọng mẹ nhẹ nhàng và bình tĩnh. “Will, cách mẹ nhìn con hoàn toàn bình thường...”
Mẹ ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đương nhiên là lại đi rồi, y như mọi lần. Tôi chán nản ngồi phịch xuống giường, và tình cờ bắt gặp một hộp quà được bọc cẩn thận với ruy băng đỏ chót thắt nơ cầu kỳ. Tôi vớ lấy nó, chực ném đi, nhưng kìm lại được, muốn thử xem lần này mẹ nghĩ tôi mong muốn có được cái gì. Tôi xé toạc lớp giấy bọc, vò nát mớ ruy băng và nhìn thấy một khung tranh. Và tôi không thể tin vào mắt mình...
Tôi không hiểu thứ mà mình nhìn thấy, không phải bởi vì nó là thứ gì đó tôi không nhận ra, mà bởi vì tôi biết nó quá rõ.
Nó là tấm hình hoạt hình châm biếm chính trị từ những năm 1940 và còn là bản gốc nữa. Tôi có một bản sao của nó đang treo trên tường đây.
Có chữ ký, có ngày tháng, có tất cả. Bản gốc hiếm tới nỗi tôi còn chẳng bao giờ nghĩ nó còn tồn tại.
Chết tiệt.
Tôi nằm xuống giường, ôm lấy gối, rồi ụp nó lên mặt. Cảm giác chán nản với mẹ giờ chuyển sang chán nản với chính bản thân mình.
Tôi hận bà ấy vì cái cách bà ấy nhìn tôi, nhưng tôi không nhận ra mình cũng chẳng khá hơn chút nào.
Tôi có biết giờ mẹ đi đâu không? Không. Tôi có biết sở thích của mẹ không? Không. Tôi đã quá ám ảnh với việc được sống cuộc đời của mình, mà quên đi rằng mẹ cũng có cuộc đời của mẹ.
Là tôi.
Không có tôi, mẹ chỉ có một mình. Suốt thời gian qua, tôi nghĩ rằng mẹ chỉ nhìn thấy bệnh tật của tôi, nhìn thấy tôi là một rắc rối cần được giải quyết. Nhưng thực ra, mẹ vẫn luôn nhìn thấy tôi, muốn tôi sát cánh chiến đấu cùng mẹ, trong khi tất cả những gì tôi làm là phản kháng lại bà ấy bằng cả thể xác và tâm hồn. Mẹ chỉ muốn tôi sống, và chiến đấu, trong khi những gì tôi làm là chuẩn bị sẵn sàng để ra đi.
Tôi ngồi dậy, lấy bản sao xuống và treo bản gốc độc nhất vô nhị lên.
Mẹ và Stella cũng chỉ mong muốn một điều thôi. Thêm thời gian.
Mẹ muốn có thêm thời gian với tôi.
***
Tôi ngồi dậy từ trên ghế, tháo tai nghe ra. Tôi đã dành suốt hai tiếng đồng hồ để vẽ, cố gắng quên đi cuộc cãi nhau với mẹ.
Tôi biết mình nên nói gì đó, gọi điện, nhắn tin, gì cũng được, nhưng tôi không thể ngăn mình cảm thấy một chút hờn dỗi. Ý tôi là, chuyện tới mức này là tại cả hai mà, và rõ ràng mẹ cũng chẳng phải không có gì sai lầm. Giá như mẹ chỉ cần thể hiện một chút thôi, rằng bà có lắng nghe, một chút thôi...
Tôi thở dài, với cái cốc pudding sôcôla cùng mớ thuốc cữ chiều khỏi xe và ngoan ngoãn uống từng thứ một. Tôi rút điện thoại ra và ngồi xuống bên mép giường trong khi vô thức lướt qua lướt lại mớ tin nhắn trên Instagram, toàn những lời chúc mừng sinh nhật của đám bạn học cũ cả.
Chưa thấy tin gì từ Stella, trống trơn. Cô ấy còn chưa gửi cho tôi lấy một tin nhắn kể từ tối qua, khi tôi hỏi về cuộc hẹn hò thứ hai nữa.
Tôi ấn nút gọi Facetime, mỉm cười khi cô ấy nhấc máy. “Anh rảnh rồi nè!”
“Gì c...?” Cô ấy giật mình, mắt mở to. “À phải, chúc mừng sinh nhật nè! Không thể tin được là em đã không...”
Tôi vẫy tay ngắt lời. Chả sao cả. “Em đang bận hả? Muốn đi dạo không, còn lâu nữa mới tới ca của Barb cơ.”
Stella nghiêng điện thoại chiếu vào một mớ sách vở trước mặt. “Giờ thì em chịu rồi, em đang bận học lắm.”
Tôi tụt hứng, thật sao? “Ừm, vậy thôi. Anh chỉ nghĩ là biết đâu...”
“Thế thì lát nữa nha?” Cô ấy hỏi.
“Lát nữa đám bạn sẽ tới thăm anh,” tôi nói, nhún vai buồn buồn. “Không sao mà, chúng mình sẽ tìm ra cách nào đó thôi.” Tôi nhìn cô ấy với đôi mắt cừu non. “Chỉ là, em biết đấy, anh nhớ em.”
Và thế là cô ấy nở nụ cười, ánh mắt ấm áp, gương mặt bừng lên vẻ hạnh phúc.
“Đó, đó, anh chỉ muốn nhìn thấy vậy thôi! Nụ cười đó.” Tôi đưa tay lên vuốt tóc. “Được rồi. Giờ anh thả em về với sách vở nè.”
Chưa đầy một giây sau, điện thoại đã lại đổ chuông. Tôi với lấy nó, bấm vội nút nghe mà chẳng kịp nhìn xem là ai đang gọi. “Anh biết ngay là em sẽ đổi...”
“Nè Will!” là giọng của Jason vang lên từ đầu bên kia.
“Jason, gì đó?” Tôi nói, cảm giác hơi hụt hẫng vì không phải là Stella gọi nhưng mà cũng vui được nghe tin từ nó. Chuyện với Stella tiến triển nhanh như gió tôi còn chưa kịp kể cho nó nữa.
“Tình hình là có biến rồi,” nó nói, nhưng giọng có vẻ hơi lạ lạ. “Xin lỗi người anh em, tình hình là hai đứa tôi không đến được rồi!”
Thật sự luôn? Trời? Hết Stella rồi giờ đến Jason và Hope sao? Mà tôi đâu còn mấy sinh nhật để tận hưởng nữa chứ. Nhưng tôi lắc đầu. “À, ờm, không sao, tôi hiểu hết mà.” Nó bắt đầu xin lỗi nhưng tôi ngăn lại. “Thật sự đấy người anh em, không sao mà! Không phải chuyện gì to tát đâu.”
Tôi dập máy, thở dài thườn thượt, ngồi dậy và nhìn sang cái máy xông. Tôi với lấy lọ albuterol và lắc đầu, lẩm bẩm, “Chúc mừng sinh nhật, tôi ơi.”
***
Tôi giật mình bật dậy khi điện thoại rung lên báo có tin nhắn mới. Tôi ngồi dậy, dụi mắt nhìn màn hình, gạt sang phải để thấy một tin nhắn từ Stella.
ĐÂY LÀ MỘT TRÒ CHƠI TRỐN TÌM. Anh là người đi tìm đó. XOXO - S.
Tôi lăn khỏi giường, bối rối nhưng cũng tò mò. Tôi xỏ vội đôi vans trắng và mở cửa, suýt nữa đâm vào quả bóng bay màu vàng lơ lửng trước cửa, sợi dây dài cuốn vào tay nắm cửa. Tôi cười khi nhìn thấy có thứ gì đó được nhét bên trong quả bóng căng phồng.
Một tờ giấy chăng?
Tôi nhìn ngó cẩn thận quả bóng trước khi nhảy lên nó. Có một cậu bé đang về phòng với túi khoai tây chiên trên tay bị tiếng bóng nổ làm giật mình nhảy dựng lên, khoai văng tung tóe xuống sàn. Tôi vội vớ lấy tờ giấy được cuộn lại bên trong quả bóng, mở ra và thấy một dòng chữ viết tay cẩn thận từ Stella.
Bắt đầu từ nơi chúng ta gặp nhau lần đầu.
Khu NICU! Tôi lẻn qua hành lang, lách qua cậu bé đang bực bội nhặt khoai chiên vương vãi trên đất và bấm thang máy lên tầng năm. Tôi chạy qua cây cầu nối hai tòa nhà, né tránh cả bệnh nhân, y tá lẫn bác sĩ qua lại và xông qua cánh cửa đôi dẫn đến khu NICU. Tôi nhìn quanh, tìm kiếm một... ở kia! Có một quả bóng bay màu vàng buộc bên cái cũi trống không. Tôi cẩn thận rón rén bước vào, loay hoay tháo dây quả bóng.
Chúa ơi, Stella, buộc kỹ thế! Bộ em là thủy thủ hay gì, buộc dây như buộc neo ý.
Loay hoay mãi tôi mới mở ra được, và lại nhón chân bước ra ngoài hành lang, nhìn trước ngó sau rồi bóp cái bụp.
Tôi mở tờ giấy ra đọc manh mối tiếp theo.
Hoa hồng màu đỏ. Thật vậy sao?
Tôi nhăn nhó nhìn tờ giấy. Hoa hồng? Không đỏ... à! Tôinhớ lại cô ấy vào tối qua, với bông hồng trắng cài trên tai.
Cái bình hoa. Tôi phi xuống hướng về hội trường trên con đường qua sảnh chính. Tôi đẩy cửa và nhìn thấy quả bóng bay màu vàng đang bồng bềnh trên cái bình.
Tôi vẫy tay với chú bảo vệ khi chú ấy nghi ngờ nhìn tôi vồ lấy quả bóng từ chỗ cái bình. Tôi thở hồng hộc, hai láphổi đang biểu tình ầm ĩ trong lồng ngực vì nãy giờ tôi toàn chạy với chạy. Tôi cười toe toét, trưng ra vẻ mặt vô tội với chú ấy khi bóp nổ quả bóng. “Sinh nhật cháu đó ạ!”
Tôi lấy tờ giấy bên trong, mở nó ra:
Ước gì em có thể nhịn thở lâu như vậy...
Tôi chẳng buồn đọc hết mà lao vội tới chỗ bể cá, đám cá màu cam trắng giật mình bơi tán loạn trong khi tôi nhìn quanh tìm quả bóng. Nhưng nào có.
Tôi hiểu sai rồi sao?
Ngẫm lại thì... chỗ bể bơi.
Tôi lại chạy vội ra khỏi phòng, hướng về chỗ phòng tập ở tòa nhà 1, trong tay nắm chặt lấy mấy tờ giấy. Tôi đẩy cửa vào phòng tập, chạy qua đống đồ tập vắng người sử dụng và vào tới bể bơi, thở phào một hơi khi nhìn thấy quả bóng bay màu vàng trên mặt nước, nằm cách mép bể bơi vài bước.
Bên cạnh đó là cây gậy tối qua.
Tôi lấy cây gậy để cời sợi dây bên dưới quả bóng, túm lấy và kéo ra khỏi bể rồi nhìn thấy một cái lọ ở đầu kia sợi dây.
Tôi kéo nó lên và bật cười, lại lọ Cal Stat trong đoạn video của Stella.
Tôi dùng que chọc nổ quả bóng, rồi lật lật xác bóng bay tìm lời nhắn bên trong.
Vào đúng 24 tiếng sau buổi hẹn hò đầu tiên...
Tôi nhìn đi nhìn lại, lật ngược lật xuôi nhưng chẳng có thêm dòng chữ nào nữa cả. Tôi nhìn đồng hồ, 8 giờ 59. Một phút nữa thôi là tròn hai mươi tư tiếng kể từ lần hẹn hò đầu... Điện thoại tôi rung lên.
Tôi mở ra và nhìn thấy một bức ảnh chụp Stella, trông dễ thương hết nấc trong cái mũ bếp trưởng, cầm một quả bóng bay màu vàng, và nở nụ cười tươi tắn. Tin nhắn có ghi:... Buổi hẹn hò thứ hai bắt đầu!
Tôi nhăn nhó khổ sở, phóng to nó ra xem đây có thể là ở đâu, chứ cái cánh cửa kim loại kia thì ở chỗ quái nào trong cái bệnh viện này chả có. Mà khoan... tôi kéo sang phải, nhìn mép tấm ảnh có lộ ra một góc máy làm sữa lắc ở căng tin. Tôi ngay lập tức đi-bộ-hùng-hục ra thang máy, nhấn nút lên tầng năm và mò qua cây cầu sang lại tòa nhà 2, rồi lại nhảy vào cái thang khác xuống tầng ba chỗ căng tin. Tôi cố lấy lại hơi, chải lại đầu tóc nhờ lớp vách thang máy bóng loáng như gương, tay vẫn cầm cái que cời bể bơi.
Tôi bước qua lối rẽ và thấy Stella dựa vào cánh cửa dẫn tới căng tin. Hôm nay cô ấy trang điểm, mái tóc dài buộc gọn ra sau bằng chiếc băng đô. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, và gương mặt cô ấy sáng bừng lên, tràn đầy niềm vui.
Trông cô ấy thật xinh đẹp.
“Em cứ nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ tìm được em chứ.”
Tôi giơ cây gậy ra và cô ấy cầm đầu còn lại, mở cửa để dẫn tôi qua căng tin tối om.
“Muộn lắm rồi, em biết thế, nhưng tụi em phải chờ đến lúc căng tin đóng cửa.”
Tôi nhíu mày, nhìn xung quanh. “Tụi em?”
Cô ấy quay lại nhìn tôi khi hai đứa đến trước cánh cửa khóa im lìm, sắc mặt tương đối kỳ quái trong lúc ấn dòng mật mã lên bàn phím mở khóa. Cách một tiếng, cánh cửa mở ra và một loạt tiếng hô vang lên, “Ngạc nhiên chưa!!!!!!!!!”
Tôi há hốc miệng. Hope, Jason, có cả hai cô bạn của Stella nữa, Mya và Camila vừa mới đi Cabo về, giờ đang ngồi ngoan ngoãn trên chiếc bàn ăn được bày biện tinh tươm, khăn bàn là chiếc ga giường bệnh trắng tinh, hai đầubàn có giá nến soi ánh sáng dịu nhẹ lên sọt bánh mì tươi và salad.
Tôi hoàn toàn đứng hình.
Nhìn từ chiếc bàn sang Stella, tôi không thốt lên được lời nào.
“Chúc mừng sinh nhật anh, Will,” cô ấy nói, nhè nhẹ chọc tôi bằng cây gậy.
“Trùi ui anh ta có thật kìa!!!!!!!” Không rõ Camila hay Mya la lên nữa, và tôi bật cười khi Hope chạy tới trao cho tôi một cái ôm.
“Tụi tôi thấy thật tệ khi phải bỏ bom cậu!” Cô ấy nói.
Jason cũng ôm tôi một cái, vỗ vỗ vào sau lưng. “Nhưng mà bạn gái cậu ở đằng kia lần ra được cả hai đứa trên Facebook và kéo tụi tôi làm đồng bọn trong phi vụ làm cậu ngạc nhiên lần này ấy.”
Mya và Camila đập tay bốp một cái khi nghe thấy cách Jason chọn từ, làm cho Stella lườm cả hai trước khi liếc sang tôi. Chúng tôi nhìn nhau. Bồ, gấu, người thương, người iu, bạn gái. Trời ơi, âm thanh của chúng dễ nghe chết đi được ấy!
“Ừ ngạc nhiên chết đi được,” tôi nói, nhìn tất cả bọn họ với ánh mắt biết ơn.
Poe xuất hiện, bọc mình kín mít trong khẩu trang, mũ, găng tay, còn cầm thêm một đôi kẹp gắp. “Nè, đồ ăn sắp xong rồi nhá!”
Chúng tôi ngồi xuống, giữ khoảng cách an toàn giữa ba bệnh nhân là tôi, Stella và Poe. Stella ngồi ở một đầu, tôi ở đầu còn lại và Poe ngồi giữa với Jason và Hope kẹp hai bên. Mya và Camila ngồi phía đối diện, chốt cứng khoảng cách giữa tôi và Stella. Tôi mỉm cười, nhìn cả bàn ai nấy đều đang vùi đầu vào bánh mì và salad. Trái tim cảm thấy viên mãn tới mức sắp trở nên sến sẩm đến nơi.
Tôi nhìn sang bên kia bàn, mỉm cười với Stella, miệng làm khẩu hình chữ “cảm ơn”. Cô ấy gật đầu, đỏ mặt và cắm mặt nhìn xuống bàn.
Bạn gái...
Poe mang lên món mì pasta với tôm hùm phải nói là tuyệt đẹp, hơn tất cả những gì tôi từng thấy, điểm xuyết lá húng quế, phô mai Parmesan tươi và thậm chí cả bánh truffle nữa! Tất cả mọi người đứng hình trong kinh ngạc.
“Trời ơi ở đâu ra đây?” Tôi hỏi Poe trong khi dạ dày đang sôi lên sùng sục.
“Đây chứ đâu!” Poe nói, tay chỉ ra sau lưng về chỗ nhà bếp. “Bệnh viện nào cũng có một nhà bếp dành riêng cho nhân vật VIP như người nổi tiếng hay chính trị gia này, và bên trong chứa đầy đồ ngon nhé.” Cậu ấy nhún vai. “Cậu biết đấy, mấy ông lớn mà.”
Poe cầm ly lên. “Ngày hôm nay là dành cho cậu, chàng trai mười tám ạ! Cạn ly!”
Tôi nhìn sang Stella, nháy mắt. “Quá buồn là tôi dị ứng với đám hải sản có vỏ!”
Poe khựng lại và từ từ ngó sang tôi. Tôi bật cười, lắc đầu. “Đùa thôi, đùa thôi mà!!!!!”
“Suýt nữa thì tôi quăng nguyên con tôm vào mặt cậu đấy!” Poe cũng cười.
Tất cả mọi người bật cười theo, và chúng tôi vùi đầu vào ăn. Món mì tuyệt nhất tôi từng được nếm, mà đó là tôi đã từng qua Ý, quê hương của món này rồi đấy nhé. “Poe!” tôi nói, giơ lên chiếc dĩa cuốn đầy những mì. “Thật không thể tin nổi!”
“Ngày nào đó cậu sẽ là bếp trưởng tài năng nhất thế giới,” Stella đồng ý và Poe bật cười, hôn gió về phía cô ấy.
Sau đó chúng tôi cùng trò chuyện. Jason kể về vụ chúng tôi đã thuyết phục cả trường không mặc gì ngoài nội y đến trường vào ngày cuối trước kỳ nghỉ hè năm ngoái như thế nào, trong khi trường tôi có thể kiểm điểm học sinh chỉ vì cà vạt không được thắt tử tế cơ đấy.
Chậc, ít nhất đồng phục là một trong những thứ tôi không ưa thích ở trường học.
Stella kể về mọi trò nghịch dại mà cô ấy và Poe đã bày ra ở bệnh viện này, từ việc trộm máy làm sữa lắc ở căng tin, cho đến giải đua xe lăn mở rộng ở Khoa Nhi.
Nghe chừng tôi không phải đứa duy nhất suýt bị Barb bóp chết vì tội nghịch ngợm nhỉ.
“À còn một vụ nữa nhất định phải kể này!” Poe nói, mắt liếc sang Stella, “về Halloween năm đó ấy!”
Cô ấy chưa kịp nói gì đã bắt đầu cười khúc khích rồi, ánh mắt ánh lên vui vẻ khi lắc đầu về phía Poe.
“Năm đó chúng mình, ờ, mấy tuổi ý nhỉ? Mười nhỉ?”
Stella gật đầu và kể tiếp. “Ờ thì năm đó bọn mình trùm ga giường lên đầu...” Poe bắt đầu làm mấy tiếng ô ô ma mị, giơ tay ra và bắt đầu nhún nhún quanh phòng. “Tụi mình lẻn vào Khoa Điều trị Suy giảm Trí tuệ.”
Ôi, thật ấy hả?
Tôi bật cười, cười lăn lộn, bò ra bàn mà cười. Tôi đạp ghế mình lùi ra khỏi bàn, vẫy tay bảo cả hai tiếp tục trong khi cố gắng thở.
“Ôi chết ti...!” Jason thốt lên. “Thiệt hả?”
Poe vừa cười vừa lau nước mắt. “Trời ơi lúc đấy cứ gọi là loạn hết lên, nhưng đó là Halloween tuyệt nhất luôn. Sau đó hai đứa bị phạt tới bến.”
“Mà nó còn chả phải ý tưởng của tụi mình cơ!” Stella nói. “Abby...”
Giọng cô ấy lạc đi, và tôi nhìn thấy Stella chật vật cố nói cho hết câu trong khi tôi lấy một ít Cal Stat từ trong chai bên người. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, và tôi biết chuyện này khó khăn đến thế nào.
“Mình nhớ chị ấy,” Camila nói. Mya cũng gật đầu theo, mắt đỏ lên.
“Abby là một cô gái năng động, tự do.” Poe gật đầu. “Chị ấy luôn nói mình sẽ sống hết mình cho cả phần của Stella nữa.”
“Và chị ấy đã làm thế,” Stella nói, “cho đến khi mất mạng vì nó.”
Cả căn phòng trở nên yên lặng, tôi thấy Poe và Stella nhìn nhau, cả hai đều rất buồn nhưng lại mỉm cười cùng chia sẻ khoảnh khắc ấy, tưởng nhớ về Abby.
Ước gì tôi được gặp cô ấy.
“Chị ấy đã trải nghiệm, đã sống một cuộc đời sôi động hơn chúng ta,” Poe mỉm cười. “Chị ấy chắc chắn sẽ thích một bữa tiệc bí mật như thế này.”
“Ừ,” cuối cùng Stella cũng nói. “Chắc chắn.”
Tôi nâng ly lên. “Vì Abby,” tôi nói.
“Vì Abby!” Tất cả cùng đồng thanh, nâng ly lên. Stella nhìn tôi từ bên kia bàn...
Cái nhìn trong đôi mắt màu hạt dẻ ấy là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà tôi từng được nhận.