← Quay lại trang sách

Chương 21 STELLA

Tôi đứng dựa vào quầy, mỉm cười nhìn Poe lôi từ trong lò ra một mẻ bánh mới nướng được cậu ấy làm từ A đến Z. Cậu ấy liếc nhìn tôi, nhướng mày.

“Ờ thì người ta muốn coi bậc thầy hành động chứ sao.”

Cậu ấy nháy mắt, tháo bọc tay ra và tôi nhìn thấy cậu ấy quay quay con dao bếp một cách điệu nghệ rồi xẻ cái bánh thành tám phần đều tăm tắp trong một nốt nhạc.

Tôi vỗ tay điên cuồng và hú hét kiểu fan cuồng khi cậu ấy lấy mấy trái dâu tây tươi, nghiêng người cắt chỗ này, nhón chỗ kia, chỉnh chỗ khác với trạng thái vô cùng tập trung. Chỉ vài giây sau, cậu ấy đã hoàn thành, hai tay nâng chiếc bánh lên với một nụ cười tươi rói. Mấy trái dâu nở bung thành những bông hoa hồng tinh tế nằm trọn vẹn ở chỗ viền.

Tôi há hốc miệng. “Poe, thật không thể tin nổi!”

Cậu ấy nhún vai. “Chuyện, mình mất bao công tập để tháng sau về thăm mẹ cùng Michael mà lại.” Cậu ấy nói, trông rõ ràng là đang ra cái vẻ không có gì to tát đâu.

Và đương nhiên, tôi hét lên hào hứng. Cuối cùng chuyện cũng đâu vào đấy rồi!

“Phải”, cậu ấy nói, lần này cười toe toét. “Cậu nói đúng, Stella. Anh ấy yêu mình. Và thời gian mấy tuần vừa qua không có anh ấy còn khó hơn tưởng tượng nữa. Mình yêu anh ấy.” Cậu ấy đang tỏa ra thứ ánh sáng hạnh phúc chói lọi gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường. “Anh ấy sẽ tới vào ngày mai. Bọn mình đã quyết rồi.”

Tôi suýt nữa đã lao vào ôm cậu ấy nhưng may mắn kìm lại được trước khi chân tay kịp táy máy. Tôi ngó xung quanh quầy, vớ lấy một chiếc găng nướng bánh khác để có thể vươn ra nắm tay cậu ấy.

Mắt tôi nhòa đi, tôi lắc đầu, sụt sịt. “Poe, mình thật sự...”

Cậu ấy rút cái găng ra và đập nó lên đầu tôi bịch một phát trong khi nước mắt vòng quanh.

“Dios mio 18* ! Dừng ngay, đừng có bật trạng thái mít ướt trước mặt mình! Stella! Cậu thừa biết người ta không thể để một cô gái khóc một mình mà.”

“Nước mắt hạnh phúc mà, Poe.” Tôi nói, giờ thì cả hai đứa đều đang đứng đó mà sụt sịt. “Mình mừng lắm!”

Có tiếng cười đùa vang lên từ phòng bên, và cậu ấy lấy tay quẹt nước mắt.

“Thôi nào! Lỡ hết cả trò vui rồi này!”

Poe cẩn thận nâng chiếc bánh xinh đẹp với một loạt nến cắm bên trên ra ngoài, và chúng tôi bắt đầu hát. Tôi nhìn thấy ánh nến nhảy nhót trên gương mặt tươi cườicủa Will, nhảy nhót trong đôi mắt anh ấy nhìn tất cả chúng tôi.

“Mừng ngày sinh nhật của Will. Mừng ngày sinh nhật của Will. Mừng ngày bé Will sinh ra đời. Chúc mừng Will, ngày sinh nhật!”

“Và hơn thế nữa.” Tôi làm khẩu hình câu đó với anh ấy. Những câu chữ quen thuộc bỗng nhiên tràn đầy ý nghĩa.

“Xin lỗi vì không có bánh gatô!” Poe nói với nụ cười trên môi. “Chẹp, tôi biết là tôi giỏi thật nhưng tôi không phải thần, có một tiếng đồng hồ thôi mà đòi làm bánh gatô thì chịu rồi, xài tạm bánh nướng nhá.”

“Tuyệt cú mèo, Poe, cảm ơn cậu nhiều lắm.” Will cười theo, ánh mắt lo ngại nhìn mấy ngọn nến trên bánh. “Giờ tôi thổi nến là hai người mất ăn nhỉ?”

Anh ấy hết nhìn sang tôi lại nhìn sang Poe, và cả hai đứa đều gật đầu.

Hope nhoài người ra thổi phù phù, cô ấy vò đầu Will, cười. “Ước hộ cậu rồi nhá!”

Anh ấy nháy mắt. “Hi vọng có gì đó kiểu như là Stella sẽ nhảy ra từ cái bánh gato to bự trong bộ đồ bơi hai mảnh!”

Cả đám phá lên cười và Mya lôi điện thoại ra cùng với cây gậy chụp ảnh hòng chụp cả nhóm. Chúng tôi đứng sát vào nhau hết-mức-có-thể, đương nhiên vẫn đảm bảo khoảng cách an toàn giữa Poe - Will và tôi. Ngay khi ống kính vừa click một cái thì... CẠCH!

Cánh cửa kim loại sau lưng chúng tôi bật mở, cả đám giật mình thon thót và quay phắt lại để thấy... Barb. Thôi toi rồi. Chị ấy nhìn cả lũ chằm chằm, và cả lũ cũng nhìn chị đăm đăm. Tất cả đều sốc, đứng hình, chết trân, đóng băng... không thốt ra nổi một lời.

Poe hắng giọng. “A, Barb. Bọn em cứ nghĩ tối nay chị nghỉ cơ. Chị muốn ăn cùng tụi em không ạ? Đúng lúc Stella chuẩn bị mua vui kìa.”

Trời ơi hôm nay chắc Barb trực thông hai ca. Tôi chắc chắn rằng không phải tự nhiên Barb lại kín tiếng về vụ này như vậy, như kiểu phục kích ấy, Barb đi guốc trong bụng tôi rồi, và chị ấy cũng biết hôm nay là sinh nhật Will nữa. Chết tiệt...

Chị ấy nhìn chúng tôi, không nói một lời, cơn giận như hóa thành thực chất và trào ra từ trong từng đường nét gương mặt chị ấy. Chị vươn tay, lần lượt chỉ vào từng đứa, tim tôi giật thót rồi đập điên cuồng khi ngón tay chị chỉ tới mình.

“Về! Ngay!”

Chúng tôi chầm chậm đứng dậy, lò dò về phía chị. Chị lắc đầu, nhìn cả ba đứa, không còn một lời nào để nói.

“Đi!” và chị bắt đầu bước ra ngoài, qua cánh cửa kim loại, về lại căng tin.

Chúng tôi len lén vẫy tay tạm biệt Jason, Hope, Mya và Camila trước khi lò dò đi theo. Lần này lớn chuyện rồi. Tôi đã từng thấy Barb cáu vài lần rồi, nhưng lần này thì khác hẳn. Chuyện này đáng sợ theo một kiểu hoàn toàn mới.

Chúng tôi như một đàn cừu ngoan ngoãn theo sau chị về hành lang. Tôi ngó sang Will đầy lo lắng, anh ấy làm khẩu hình hai chữ “ổn thôi” nhưng trong mắt thì chẳng có một chút nào liên quan đến “ổn” cả.

“Cả mấy đứa sẽ bị cấm túc trong phòng cho đến khi có kết quả xét nghiệm máu,” chị nói, sau đó quay sang Will. “Còn cậu sẽ được thuyên chuyển vào sáng mai.”

“Không!” Tôi la lên, và mắt chị quay lại bắt gặp ánh mắt tôi. “Không, Barb, đây đâu phải lỗi của Will...”

Chị giơ tay ngắt lời tôi. “Các cô các cậu có thể tình nguyện đánh cược với mạng sống của mình, còn tôi thì không.”

Sự yên lặng bủa vây, yên lặng nhưng không hề yên ả mà như thể có một cơn bão vô hình quẩn quanh chúng tôi vậy. Poe bật cười làm chúng tôi quay phắt sang nhìn. Cậu ấy lắc đầu, không nao núng, nhìn tôi mà mỉm cười. “Y như hồi chúng mình còn bé...”

“Em không phải một đứa bé nữa rồi, Poe!” Barb hét lên.

“Bọn em rất cẩn thận, Barb,” cậu ấy vừa nói vừa lắc đầu, giọng nghiêm nghị. “Bọn em đảm bảo an toàn, cho mình, cho người khác, đủ cả. Y như những gì mà chị đã dạy.” Cậu ấy chỉ vào khoảng cách an toàn mà ngay cả bây giờ chúng tôi vẫn đảm bảo.

Cậu ấy ho lên một tiếng. Một tiếng ho khan rất ngắn, “Em xin lỗi, Barb. Nhưng hôm nay thật sự rất vui.”

Chị ấy há miệng định nói gì đó nhưng lại thôi, rồi quay lưng tiếp tục dẫn mấy đứa về khu điều trị. Chẳng ai nói với ai câu nào nữa cả. Tôi ngó sang Will, cố kiềm chế cảm giác muốn lại gần bởi vì đó chính là lý do khiến chúng tôi vướng vào rắc rối hiện tại.

Chúng tôi ai về phòng nấy, Poe nháy mắt với tôi và Will rồi chui tọt vào phòng. Barb vẫn còn nhìn tôi hồi lâu với ánh mắt thất vọng tận cho đến lúc cánh cửa phòng đóng lại.

Khi đồng hồ tích tắc nhích gần đến nửa đêm, tôi nhìn gương mặt Will trên màn hình máy tính. Anh ấy đang ngủ ở phía đầu bên kia, gương mặt nhẹ nhàng, bình yên. Tôi dụi mắt ngái ngủ sau một ngày dài bận rộn lên kế hoạch sinh nhật và bị Barb tóm gọn. Chúng tôi không dừng cuộc gọi mà cứ để yên nhìn nhau ngủ bởi vì tôi biết sớm thôi anh ấy sẽ lại một mình ở một nơi nào đó xa lơ xa lắc. Không còn những chuyến đi dạo ban đêm, không còn những khi gặp nhau trong phòng tập, không còn những lời nhắn trộm gửi qua khe cửa, chẳng còn gì nữa cả.

Mí mắt tôi dần dần nặng trĩu và khép lại, đúng lúc tiếng chuông báo động ré lên từ trong loa, kéo tôi giật mình tỉnh hẳn.

“Mã xanh. Tất cả nhân sự có mặt...”

Tôi bật dậy, chạy vội tới cánh cửa để có thể nghe thông báo rõ ràng hơn. Chúa ơi. Mã xanh. Có ai đó bị ngưng tim rồi, hiện tại thì khu này cũng chẳng còn mấy bệnh nhân.

Tôi mở vội cửa, thông báo được lặp lại một lần nữa, tôi có thể nghe rõ ràng hơn trước khi đứng trên hành lang.

“Mã xanh. Nhân sự có mặt tới ngay phòng 310. Mã xanh.”

Phòng 310.

Poe.

Làm ơn hãy nói rằng cậu ấy chỉ để tuột máy đo một lần nữa thôi đi.

Tôi bám lấy bức tường, mọi thứ trở nên quay cuồng khi đội cấp cứu đẩy chiếc cáng qua chỗ tôi. Tôi thấy Julie chạy theo bọn họ tới phòng Poe, giờ là đầu ca của chị ấy. Giọng Barb vang lên đâu đó ở phía xa, “Thằng bé không thở được! Không thấy mạch! Nhanh lên nào.”

Không! Chuyện này không thể xảy ra được.

Tôi chạy, tôi lao, tôi xông vào phòng cậu ấy, lảo đảo. Tôi nhìn thấy cậu ấy trên sàn, đôi converse đỏ nằm ngổn ngang mỗi nơi một chiếc. Không! Không, đừng mà, đừng!

Barb phủ lên người cậu ấy, cố gắng đẩy khí vào phổi Poe thông qua chiếc túi van mặt nạ. Cậu ấy không thở. Poe ngưng thở mất rồi.

“Đừng, bé con, đừng làm vậy với chị!” Chị ấy hét lên, lẫn trong một âm thanh khác, “đặt miếng lót máy khử rung tim, nhanh!”

Một bóng dáng nữa cúi xuống trên người cậu ấy, chiếc áo đội tuyển Colombia mà cậu ấy thích nhất, món quà sinh nhật mà mẹ cậu ấy tặng bị cắt mở, hai miếng dán áp lên lồng ngực cậu ấy. Tôi cuối cùng cũng nhìn thấy được gương mặt Poe, đôi mắt trợn trắng, làn da xanh tái.

Chân tay tôi bỗng nhiên tê rần.

“Poe!” Tôi hét lên, tôi muốn lại gần cậu ấy. Làm ơn, cho cậu ấy bình an.

Barb bắt gặp ánh mắt tôi, và chị ấy hét lên: “Không! Ai đó đưa con bé ra ngoài ngay!”

“Tràn khí màng phổi! Phổi ngưng hoạt động rồi. Cần đặt ống nội khí quản!” Một giọng khác vang lên, tôi nhìn chằm chằm vào lồng ngực bất động của cậu ấy, như thể mình có thể dùng ý chí bản thân để nó phồng lên.

Thở đi. Thở đi mà.

Xung quanh tôi toàn người là người, và tôi cố chen qua họ. Tôi phải tới chỗ cậu ấy. Tôi phải tới bên Poe. Tôi cố gắng chen qua những vai, những tay, cố gắng đẩy họ ra.

“Đóng cửa lại!” Barb lại la lên, và một đôi tay kéo giật tôi ra hành lang. Tôi nghe tiếng chị ấy, một lần nữa, nói với Poe. “Chiến đấu đi! Poe! Chiến đấu đi!”

Tôi thấy Julie, ánh mắt tối sầm.

Và cánh cửa đóng sầm trước mặt tôi.

Tôi lảo đảo lui lại, quay lưng và thấy Will đứng ngay đằng sau. Mặt anh ấy tái xanh, giống như Poe. Anh ấy vươn tay ra phía tôi, rồi nắm lại, trong mắt đầy đau khổ. Tôi điên mất. Tôi lùi tới bức tường, trượt xuống sàn, thở hồng hộc từng hơi. Will ngồi xuống cách tôi năm bước, tựa lưng vào tường. Tôi ôm lấy đầu gối mình, run rẩy, tựa đầu lên gối và nhắm tịt mắt lại. Trời ơi, tôi vẫn nhìn thấy Poe nằm đó.

Đôi converse đỏ.

Chiếc áo bóng đá màu vàng.

Không! Không thể nào là thật được.

Cậu ấy sẽ qua khỏi thôi. Cậu ấy sẽ qua khỏi mà. Cậu ấy sẽ ngồi dậy và cười đùa về việc ăn quá nhiều mì Ý, hú hét quá nhiều vì Anderson Cooper, và rủ tôi đi uống sữa lắc vào giữa đêm. Thứ đồ uống chúng tôi đã uống suốt mười năm qua.

Thứ đồ uống chúng tôi sẽ cùng nhau uống thêm mười năm nữa, phải uống thêm mười năm nữa.

Tôi nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên và thấy bác sĩ Hamid chạy tới.

“Bác sĩ Hamid...” tôi nói, giọng lạc đi.

“Lát nữa, Stella,” cô ấy gạt đi và đẩy cửa. Cánh cửa mở toang và tôi thấy cậu ấy, mặt quay về phía tôi, mắt nhắm nghiền.

Không hề động đậy.

Nhưng tệ hơn nữa, là Barb. Barb đang lấy hai tay ôm đầu. Chị ấy ngừng rồi, ngừng cố gắng. Buông xuôi rồi. Không. Họ đang dỡ mọi thứ khỏi cậu ấy. Dây rợ, cả ống nội khí quản nữa.

“Không!” Tôi nghe thấy tiếng mình rít lên, cả cơ thể gào thét cùng với nó. “Không, không, không, không!”

Tôi với lấy tay vịn, kéo mình đứng lên, chạy trốn về phòng. Cậu ấy đi rồi!

Poe đi rồi!

Tôi trượt ngã, rồi lại đứng lên, liên tục như thế, qua hành lang. Tôi nhìn thấy ánh mắt cậu ấy ngày đầu chúng tôi gặp nhau, nhìn thấy nụ cười quen thuộc ở cửa phòng, nhìn thấy bàn tay cậu ấy đặt trong tay tôi qua lớp găng nướng bánh, chỉ mới vài giờ trước thôi. Ngón tay tôi sờ thấy tay nắm cửa, và tôi đổ rầm xuống sàn, mọi thứ nhòa đi theo dòng nước mắt.

Tôi quay lại và thấy Will đi theo mình, và tôi bước lại một bước, khi cảm giác đau đớn tràn qua linh hồn tôi, thân thể tôi, đau đớn tới không thở nổi. “Cậu ấy đi rồi! Will, cậu ấy mất rồi! Michael, bố mẹ cậu ấy, trời ơi.” Tôi lắc đầu, túm lấy chính mình. “Will, cậu ấy còn sắp... họ sẽ không bao giờ được thấy cậu ấy nữa.”

Và rồi tôi sững sờ. “Em, sẽ không bao giờ được thấy cậu ấy nữa.”

Tôi nắm chặt bàn tay, đi đi lại lại như điên cuồng. “Em chưa bao giờ ôm cậu ấy, chưa bao giờ, chưa một lần. Không được chạm vào nhau! Không được đứng quá gần! Không được! Không thể! Không! Không! Và Không!” Tôi hét lên, rít lên, cuồng loạn, ho sù sụ, quay cuồng. “Cậu ấy là người bạn thân nhất mà em có, mà em chưa từng ôm cậu ấy!”

Và tôi sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa. Cảm giác này, cảm giác này quen thuộc quá, quen tới mức không thể nào chịu nổi. “Em... từng người, từng người một, bỏ em mà đi... đi cả rồi.” Tôi thở hắt ra. Abby. Poe. Chẳng còn ai cả.

“Em còn có anh,” Will nói, giọng anh ấy nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Anh ấy lại gần tôi, giơ tay ra, gần như ôm lấy tôi.

“Không!” Tôi đẩy anh ấy ra, lùi lại, xa hơn, xa hơn nữa, xa hơn cả năm bước. Tôi áp lưng vào bức tường. “Anh làm gì!”

Anh ấy bừng tỉnh, lùi lại ra ngoài cửa, gương mặt hoảng sợ. “Không! Không. Stella. Anh không cố ý, anh chỉ...”

“Cút đi!” Tôi hét lên, nhưng lúc đó anh ấy đã ra tới hành lang và đang chạy về phòng rồi. Tôi đóng sầm cửa lại, đầu óc quay cuồng. Giận dữ. Sợ hãi. Tôi nhìn xung quanh. Và tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài sự mất mát cả. Mấy bức tường như thu lại, áp sát lại phía tôi. Gần hơn, gần hơn nữa.

Đây, đây chẳng phải là một căn phòng nữa.

Tôi lao tới bức tường, túm lấy mép tấm ảnh quảng cáo, xé toạc nó khỏi bức tường.

Tôi xé toạc ga giường, ném chăn gối tung tóe khắp phòng. Tôi với lấy Mảnh vá ném nó văng ra cửa. Tôi gạt tất cả sách vở, giấy tờ, sổ sách, tất cả khỏi bàn, mặc cho nó rơi xuống đất nghe chan chát. Tôi mù quáng vớ lấy mọi thứ trên bàn, ném bất kỳ thứ gì mình vớ được vào bức tường đối diện.

Chiếc bình thủy tinh vỡ tung, bánh truffle rơi vãi lung tung xuống sàn.

Tôi đứng hình, nhìn nó lăn ra mọi nơi, mọi hướng.

Bánh truffle của Poe.

Tất cả mọi thứ trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở khò khè. Tôi sụp xuống, lê tới cố nhặt từng viên, từng viên, từng miếng, từng mảnh vụn bánh lên, từng chút, từng chút một. Trong tuyệt vọng, trong đớn đau. Tôi nhìn Mảnh vá, nằm lăn lóc, một mình, tàn tạ và tả tơi, bên cạnh một chiếc bánh lẻ loi đang dựa vào cái chân sờn cũ.

Đôi mắt nhựa màu nâu, buồn rầu, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi run rẩy vươn tay ra, nhặt nó lên, kéo vào lồng ngực mình, ôm chặt, thật chặt, tôi nhìn lên bức vẽ của Abby, rồi tới tấm ảnh chụp chung...

Tôi lắc lư đứng lên để rồi lại đổ sập xuống giường, cuộn mình trên mặt đệm bằng nhựa vinyl thô cứng. Nước mắt giàn giụa.

Tôi nằm đó, một mình, trong nước mắt.

Tôi lơ mơ, giấc ngủ đến, rồi lại đi. Đau đớn mà tỉnh, khóc mệt rồi lại ngủ, hết lần này đến lần khác, nhìn vào thực tại quá đớn đau, khó lòng chấp nhận. Tôi trằn trọc, giấc mơ toàn hình ảnh của Poe, và Abby. Những gương mặt tươi cười, vặn vẹo thành nhăn nhó trong đau đớn và tan chảy vào hư không. Barb tới, Julie tới, nhưng tôi nhắm chặt mắt, cho đến khi cả hai rời đi.

Chẳng bao lâu sau, tôi thấy mình nằm đó, tỉnh táo, nhìn chằm chằm trần nhà, từng vệt sáng hắt vào trong phòng, mọi thứ đều tê dại. Cứ như thế, sáng, chuyển thành chiều.

Điện thoại tôi rung bần bật trên sàn. Nhưng mặc kệ nó, tôi lúc này còn muốn nói chuyện với ai đâu. Will? Bố và mẹ? Camila và Mya? Để làm gì chứ? Tôi sẽ chết? Họ rồi cũng chết, và cái vòng lặp người chết người thương này sẽ lặp lại, vậy thôi.

Nếu có điều gì những năm này đã dạy tôi, thì đó là đau thương có thể phá hủy một con người. Nó phá hủy bố mẹ tôi, phá hủy bố mẹ Poe, cả Michael.

Và... tôi nữa.

Đã bao năm rồi, tôi có thể bình thản đối diện với cái chết. Chết thì thôi. Chết... cũng được thôi. Tôi đã luôn biết nó sẽ đến, không thể tránh, không thể né, quá quen thuộc rồi, tôi đã quen sống với ý nghĩ mình sẽ chết sớm hơn Abby và bố mẹ rất lâu, rất lâu.

Nhưng tôi chưa bao giờ chuẩn bị sẵn sàng cho đau đớn, cho tiếc thương. Chưa bao giờ.

Tiếng người ở hành lang vọng vào tai, tôi đẩy mình ngồi dậy, lội qua đống đổ nát ra tới cửa phòng, tiện tay vớ lấy chiếc điện thoại, mặc kệ nó rung lên trong lòng bàn tay. Tôi trôi ra ngoài, như một bóng ma, xuôi theo hành lang, tới phòng của Poe, lẳng lặng nhìn ai đó bước vào với chiếc hộp trên tay. Tôi đi theo, không còn biết vì sao nữa. Tôi liếc vào bên trong, một phần trong tôi hy vọng được nhìn thấy Poe đang ngồi bên trong, nhìn tôi bước qua, như thể tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Tôi có thể thấy cậu ấy gọi tên tôi. “Stella.” Cái cách mà cậu ấy gọi tên tôi, cái nhìn ấm áp ấy, nụ cười trên đôi môi ấy.

Thế nhưng, tôi chỉ thấy một căn phòng trống rỗng, cái ván trượt lẻ loi tựa vào bên giường... Minh chứng duy nhất cho sự hiện diện của cậu bạn thân tuyệt vời của tôi, Poe, rằng cậu ấy đã từng ở nơi đây. Và cả Michael. Ngồi lặng đi trên giường, hai tay ôm lấy đầu, bên cạnh là chiếc hộp trống không. Anh ấy giờ đây chỉ còn kỷ vật Poe để lại mà thôi, Anthony Bourdain, những chiếc áo bóng đá, những lọ gia vị cậu ấy đã dùng. Bóng dáng anh ấy, tiều tụy, trong nỗi đau.

Tôi muốn nói gì đó để an ủi anh ấy. Nhưng... tôi biết nói gì đây. Chẳng có từ ngữ nào cả. Tôi chẳng thể leo ra khỏi cái hố sâu thăm thẳm trong lòng mình.

Thế nên, tôi nhắm tịt mắt lại, khó khăn quay đầu mà đi tiếp.

Tôi cứ đi, cứ đi, ngón tay kéo rê theo bức tường, tới phòng của Will. Đèn vẫn sáng, tỏa ra từ dưới khe cửa, thách thức tôi gõ cửa... thách thức tôi tới với anh ấy.

Nhưng tôi vẫn cứ trôi đi. Bàn chân đưa tôi tới cầu thang, bước lên, bước lên, rồi đi xuống sảnh, bước qua cánh cửa cho đến khi tấm biển của Khoa Nhi hiện lên trong tầm mắt. Tôi đứng đó, lấy hơi, nhìn chằm chằm vào những con chữ rực rỡ đủ màu. Đây là nơi mọi thứ bắt đầu, nơi tôi cùng chơi đùa với Poe, với Abby. Ba đứa trẻ, hồn nhiên, chẳng biết gì về tương lai phía trước.

Tôi dựng thẳng cổ áo lên, lần đầu tiên, trong suốt những năm tháng ở bệnh viện này, tôi cảm thấy những bức tường trắng xóa kia tựa như đang ép chặt lấy chính mình, tim tôi thắt lại.

Tôi cần hít thở.

Tôi lao xuống hành lang, quay về tòa nhà 2, nhấn nút bấm thang máy hết lần này đến lần khác cho đến khi cánh cửa bật mở, dẫn tôi về khu điều trị. Tôi giật cửa phòng mình bật mở, quay sang nhìn cái xe thuốc được bài trí ngăn nắp tới mức bệnh hoạn của chính mình một cách khó nhọc. Suốt thời gian qua, tôi đã làm những gì, uống thuốc? Tuân theo cái danh sách ngu ngốc kia? Cố gắng sống thêm được ngày nào hay ngày đó?

Nhưng, để làm gì chứ?

Stella, đã chết vào cái ngày Abby chết rồi. Vậy còn cố để làm gì nữa?

Poe đẩy tất cả những người mà cậu ấy yêu quý ra xa, mong rằng họ sẽ bớt đau thương, nhưng có khác gì đâu?

Michael vẫn ngồi đó, trên giường cậu ấy, vỡ tan thành từng mảnh, quay cuồng trong nuối tiếc những tuần cuối cùng vừa qua đáng lẽ họ đã có thể dành trọn cho nhau. Tôi chết ngay bây giờ, hay chết sau mười năm nữa, trái tim cha mẹ tôi vẫn sẽ vỡ tan như thế. Và tất cả những gì tôi làm, chỉ là làm tình làm tội chính bản thân mình chỉ để kéo dài thêm một chút hơi tàn.

Tôi mở toang tủ quần áo, vớ lấy áo khoác, lấy khăn choàng và găng tay, tôi phải bước ra khỏi tất cả những thứ này. Tôi ném máy tạo ôxy cầm tay vào ba lô, nhặt điện thoại lên và ra cửa.

Tôi nhìn dọc hành lang, quầy trực y tế vẫn trống không.

Tôi túm lấy quai túi, đi ra chỗ cầu thang cuối hành lang. Tôi rảo bước, lẻn vào sau cánh cửa trước khi có ai đó bắt gặp. Tôi đứng đối diện với dãy cầu thang đầu tiên. Tôi leo từng bậc, mỗi bước chân là một bước gần hơn tới tự do, mỗi hơi thở là một thách thức dành cho vũ trụ này. Tôi chạy, để mặc cho chút cảm giác dòng máu chạy rần rần trong cơ thể xua tan mọi suy nghĩ khác khỏi trí óc mình.

Chẳng bao lâu sau, trước mặt tôi là cánh cửa ra sân thượng sơn màu đỏ. Tôi lấy từ trong túi ra đồng một đô được gập cẩn thận của Will, vẫn nằm nguyên trong túi tôi từ lúc đó tới giờ. Tôi dùng nó để giữ lấy chuông báo động, mở cửa ra và chèn một viên gạch vào để nó không đóng lại.

Tôi bước ra ngoài sân thượng, bước tới bờ tường để thấy thế giới bên dưới. Tôi hít thật sâu thứ không khí lạnh buốt, hét lên một tiếng thật dài. Tôi hét cho đến khi giọng mình lạc đi thành từng trận ho. Nhưng, cảm giác thật tốt. Tôi nhìn xuống, khó nhọc thở từng hơi. Tôi có thể nhìn thấy phòng Will bên dưới. Anh ấy khoác một chiếc túi to bự lên vai và đi ra cửa.

Anh ấy... sắp đi sao?

Will đang rời đi.

Tôi nhìn ánh sáng ở phía xa, từ công viên, lấp lánh như sao trời, không ngừng vẫy gọi tôi.

Và lần này, tôi sẽ trả lời.

⚝ ✽ ⚝

18* Tiếng Tây Ban Nha: Lạy chúa!