Chương 22 WILL
Tôi ngồi trên ghế, chờ Barb đến và quăng tôi vào chỗ cách ly nào đó, cấm túc, như tôi đáng phải nhận. Nhưng ngay cả khi ngày dài kéo lê sang chiều, chiều ngả dần sang tối, tối chuyển thành đêm mà vẫn chẳng thấy chị ấy đâu, như thể những gì chị nói ngày hôm qua cũng bị chôn vùi dưới những gì đã diễn ra vậy.
Tôi nhìn sang chiếc đồng hồ trên chiếc bàn đầu giường, nhìn một phút nữa trôi qua. Mỗi một lần kim giây nhích đi một chút là ngày hôm qua lại trôi xa thêm một chút vào quá khứ.
Đẩy Poe, trôi vào quá khứ.
Cậu ấy chết vào ngày sinh nhật tôi.
Tôi lắc đầu buồn bã, nhớ lại tiếng cười của cậu ấy vào hôm qua, bữa tối. Cậu ấy vẫn ổn vào lúc đó, rất ổn, và rồi...
Tôi muốn tự vả vào mặt mình, nhớ lại cơn sốc, sự khủng hoảng, nỗi sợ hãi trên gương mặt Stella khi cô ấy nhìn tôi, nhớ lại cơn giận của cô ấy khi đẩy tôi ra, nó như một bóng ma ám ảnh tôi cả triệu lần, mãi cho tới tận bây giờ cũng chưa ngừng lại.
Tại sao tôi lại làm vậy chứ? Tôi đã nghĩ cái khỉ gì vậy?
Tôi chẳng nghĩ cái quái gì cả, trống không, rỗng tuếch, đầu đất! Đấy chính là vấn đề. Stella đã nghiên cứu hết tất cả những gì chúng tôi phải tuân theo vậy mà tôi cũng không làm được! Ngu xuẩn, ngớ ngẩn, ngốc nghếch! Sớm muộn gì tôi cũng làm điều gì đó cực kỳ ngu ngốc làm hại cả hai... làm hại cô ấy.
Tôi phải đi khỏi đây!
Tôi lao ra chỗ ghế, túm lấy cái túi thể thao từ dưới gầm giường, kéo tung ngăn kéo và nhồi quần áo vào trong túi, thu dọn một cách nhanh nhất có thể. Tôi gọi một chiếc taxi, nhét đống đồ vẽ vào trong ba lô, bút chì rồi giấy tờ được nhét vội vàng thành một đống cùng những đồ dùng quan trọng khác. Tôi lấy bức tranh đóng khung xuống đặt lên trên chốc cái túi giờ lù lù như núi, cẩn thận gói nó trong chiếc áo phông và kéo khóa lại, nhắn bác tài xế chờ tôi ở cửa phía đông.
Tôi trùm vội tấm áo khoác và lẻn khỏi phòng, chạy xuôi hành lang xuống cánh cửa dẫn tới sảnh đông. Tôi trùm mũ lên, lẻn vào trong sảnh và chờ đợi.
Bàn chân tôi gõ gõ một cách thiếu kiên nhẫn, tay thò vào trong túi rút điện thoại ra kiểm tra xem xe tới đâu rồi. Tôi giật mình khi nghe tiếng động vang lên ở bên kia cánh cửa. Lớp kính chợt mờ đi và có bàn tay giơ lên vẽ một hình trái tim.
Stella.
Tôi có thể nhìn thấy cô ấy, trong bóng tối.
Chúng tôi nhìn nhau, qua một lớp cửa kính. Cô ấy bọc mình lại trong chiếc áo khoác xanh dày cộp, cổ quấn lớp khăn xanh to sụ, bàn tay nhỏ nhắn giấu trong chiếc găng len và trên vai là một chiếc ba lô.
Tôi vươn tay ra, đặt lên tấm kính, chỗ hình trái tim mà cô ấy vẽ.
Và Stella cong ngón tay ngoắc ngoắc, bảo tôi ra bên ngoài.
Tôi giật mình, tim hẫng đi một nhịp. Cô ấy muốn làm gì đây? Trời đang lạnh cóng, cô ấy phải vào bên trong chứ! Tôi phải ra lùa cô ấy vào mới được.
“Đi cùng em, đi tới chỗ ánh sáng nào,” cô ấy nói khi chúng tôi đứng sóng vai, cách nhau đúng năm bước chân như thể vẫn có chiếc gậy hôm trước tách hai đứa ra vậy. Cô ấy có vẻ hào hứng, nhưng lại thoáng một chút điên cuồng.
Tôi nhìn Stella, rồi nhìn ánh sáng đằng xa. Xa lắc xa lơ ấy chứ. “Stella, chỗ đó cách đây phải đến hai dặm đường ấy, mình quay lại...”
Nhưng cô ấy ngắt lời, “Em sẽ đi! Chắc chắn” rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt kiên định và tràn đầy thứ gì đó tôi chưa từng thấy, thứ gì đó... hoang dã và mãnh liệt. Cô ấy sẽ đi dù có tôi hay là không. “Đi cùng em.”
Tôi luôn là một kẻ nổi loạn, và mạo hiểm là chuyện thường như cơm bữa, nhưng chuyện này, cứ như thể cô ấy đang nói lời trăn trối hay thực hiện ước nguyện cuối cùng vậy. Hai thiếu niên, với lá phổi tậm tịt, đi bộ cả hai dặm đường chỉ để ngắm dăm ba cái ánh đèn thôi sao? “Stella, giờ không phải lúc để nổi loạn đâu. Vì Poe sao? Có phải không?”
Cô ấy quay sang nhìn tôi. “Vì Poe, vì Abby, vì anh và vì em, Will, vì tất cả mọi thứ mà chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể cùng nhau làm được.”
Tôi lặng im. Chăm chú nhìn cô ấy. Từng câu từng chữ giống hệt như những gì tôi có thể nói ra, nhưng nói thì quen chứ nghe thì thấy lạ.
“Nếu đây là tất cả những gì chúng ta có, vậy thì có sao biết vậy thôi. Em không muốn sợ hãi nữa, em không muốn kiềm chế nữa. Em muốn tự do!” Cô ấy nói, nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích. “Cuộc sống mà, Will, vèo cái là kết thúc rồi, trước khi chúng ta kịp nhận ra nữa.”
Hai đứa bước dọc theo vỉa hè trống trơn, ánh đèn đường trên đầu chiếu lên mặt băng loang loáng. Tôi cố gắng cách xa cô ấy đủ sáu bước khi chúng tôi bước đi, cẩn thận dò dẫm để không trượt ngã.
Tôi nhìn lên quãng đường phía trước rồi nhìn lại về phía Stella. “Ít nhất mình cũng nên gọi xe chứ?” Tôi nghĩ đến chiếc xe mình vừa đặt hồi nãy.
Cô ấy đảo mắt. “Em muốn đi bộ và tận hưởng màn đêm này,” cô ấy nói, rồi nghiêng người mà nắm lấy bàn tay tôi.
Tôi giật mình, muốn vùng ra nhưng cô ấy kéo tôi lại, mười ngón tay hai đứa đan vào nhau. “Có găng mà! Ổn cả thôi.”
“Nhưng chúng mình phải cách nhau sáu bước...” Tôi chưa kịp nói hết câu thì cô ấy bước lùi ra, bàn tay vẫn không chịu buông.
“Năm bước,” cô ấy chắc chắn. “Em trộm đi một bước rồi. Không bao giờ có chuyện trả lại đâu.”
Tôi dành một lúc nhìn cô ấy, thật chăm chú, để cho tất cả nỗi sợ hãi, bất an trong lòng trôi đi như tuyết tan. Cuối cùng tôi cũng thực sự bước ra ngoài khuôn viên bệnh viện - cả thể xác và tinh thần. Cuối cùng tôi cũng có thể thực sự nhìn thấy thứ gì đó tận mắt thay vì phải ngưỡng vọng từ trên mái nhà hay đằng sau tấm kính cửa sổ.
Và Stella đang ở ngay bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi. Và mặc dù tôi biết chuyện này sai, rất sai nhưng mà “Tôi cảm thấy thật tuyệt khi làm những điều sai trái 19* ”.
Và tôi nhấn nút hủy chuyến.
Chúng tôi lội trên nền tuyết, hướng về phía ánh sáng lấp lóe ở phía xa, công viên ngày càng gần hơn, gần hơn nữa.
“Em vẫn muốn nhìn thấy nhà nguyện Sistine!” Cô ấy nói, ngay cả tiếng bước chân sột soạt trên nền tuyết cũng toát ra sự kiên định trong lời nói ấy.
“Tuyệt!” Tôi nhún vai. Không nằm trong tốp đầu danh sách những nơi tôi muốn đi, nhưng mà nơi nào có Stella, nơi ấy có tôi.
“Anh muốn đi đâu?” cô ấy hỏi.
“Ờm, chỗ nào cũng muốn đi ấy,” tôi nghĩ về tất cả những nơi mình đã từng bỏ lỡ. “Brazil, Copenhagen, Fiji, Pháp... anh muốn đi một chuyến vòng quanh thế giới, tới tất cả những nơi anh đã từng tới nhưng bị kẹt dí trong bệnh viện mà chẳng thể đi đâu được. Jason nói sẽ đi cùng anh nếu anh có thể.”
Tôi cảm thấy bàn tay cô ấy siết lấy tay tôi, gật đầu thấu hiểu. Tuyết trắng bám lấy bàn tay chúng tôi, đọng trên cánh tay, trên áo khoác. “Em thích thời tiết ấm áp hơn hay mát mẻ hơn?” Tôi hỏi.
Cô ấy cắn môi, ngẫm nghĩ. “Em thích tuyết, nhưng chỉ tuyết thôi, chứ em thích thời tiết ấm áp hơn. Còn anh?” Cô ấy nhìn tôi tò mò.
“Anh thích cái lạnh, nhưng không quá thích thú việc phải đi lại trong giá lạnh.” Tôi trả lời trong lúc chỉnh lại mũ len và cười với cô ấy. Tôi cúi xuống, vốc một vốc tuyết và nén nó lại. “Nhưng mà anh cực kỳ thích chơi bóng tuyết nhé.”
Cô ấy giơ hai tay lên giả làm con tin, lắc đầu và cười khúc khích trong khi bước lùi ra xa.
“Will!” Cô ấy vừa hô vừa cúi nhanh xuống và nhanh như chớp ném một quả bóng tuyết chuẩn phóc ngay ngực tôi. Tôi nhìn cô ấy sững sờ, rồi quỳ xuống một cách khoa trương theo kiểu trên sân khấu.
“Hự! Anh trúng đạn rồi!”
Và cô ấy trả lời bằng một quả bóng tuyết khác đáp ngay cánh tay tôi. Trời ạ, cô ấy nhắm chuẩn như xạ thủ ấy. Tôi đuổi theo, hai đứa vừa cười vừa vốc tuyết ném nhau trong khi hướng về phía công viên đầy ánh sáng.
Nhưng mà chẳng mấy chốc, cuộc vui đã tàn trong tiếng thở hồng hộc của cả hai.
Tôi nắm tay cô ấy ra dấu đình chiến, hai đứa phì phò bò lên đỉnh đồi rồi quay lại phía sau mà nhìn.
Stella thở ra một hơi trắng xóa. Chúng tôi nhìn tuyết phủ dần lên dấu chân rồi nhìn sang bệnh viện ở phương xa. “Trông nó đẹp hơn khi ở sau lưng chúng mình, nhỉ?”
Tôi nhìn cô ấy đồng tình, ngắm tuyết nhẹ nhàng chạm lên tóc, lên mặt cô ấy. “Chuyện này có nằm trong danh sách của em không? Vượt ngục cùng Will ấy?”
Cô ấy bật cười vui vẻ, vui một cách chân thật, bất kể mọi chuyện đã xảy ra. “Không, nhưng danh sách của em thay đổi rồi.”
Cô ấy dang tay ra và thả mình ngã về phía sườn đồi, phịch một tiếng lún vào lớp tuyết mềm, quơ quơ chân tay in hình thiên thần lên mặt tuyết, tôi cười ngất nhìn tay chân cô ấy quơ qua quơ lại.
Khi không có danh sách việc phải làm để tuân theo, không có bệnh viện bí bức tới ngạt thở, không bị ám ảnh bởi liệu trình, không có ai làm cô ấy phải lo lắng cả...
Lúc này đây, cô ấy là Stella, chỉ là Stella mà thôi, một Stella chân thật.
Tôi dang tay ra và thả mình xuống bên cạnh cô ấy, tuyết lún xuống in lấy hình hài tôi. Tôi cười, quơ tay chân làm một thiên thần tuyết giống cô ấy. Toàn thân đều lạnh nhưng trong tim thì ấm áp đến lạ kỳ.
Hai đứa ngừng lại và nhìn lên trời. Những ngôi sao lấp lánh gần như thể trong tầm tay với. Sáng lắm, gần lắm, tựa như chỉ cần vươn ra là có thể nắm trọn trong bàn tay. Tôi nhìn sang bên cạnh, nhận ra một đống lùm lùm phồng lên chỗ ngực áo Stella.
Không phải tôi hay soi hay gì đâu, nhưng tôi đảm bảo ngực cô ấy không to đến mức đó.
Stella kéo khóa xuống để lộ một chú gấu trúc nhồi bông. Tôi cười, nhìn vào mắt cô ấy. “Anh hơi bị tò mò với câu chuyện về anh chàng này đó.”
Cô ấy lôi con gấu bông ra, giơ nó lên trời. “Abby trao nó cho em vào lần đầu tiên em nhập viện, nó đã ở bên em từ hồi đó.”
Tôi có thể tưởng tượng ra một Stella lúc nhỏ, một đứa trẻ con bé xíu và sợ sệt khi lần đầu tiên đến bệnh viện St. Grace, tay ôm chặt lấy con gấu bông chẳng lấy gì làm bền chắc ấy. Tôi cười trêu. “À há, ra là vậy. Tốt. Hồi nãy anh hoảng hồn vì tưởng em mới mọc thêm một bầu ngực đó.”
Cô ấy nguýt tôi một cái, nhưng thoáng qua thôi. Stella nhét chú gấu bông lại vào trong áo khoác, ngồi dậy để kéo khóa áo lên.
“Đi, ngắm thứ ánh sáng em hằng ước ao nào!” Tôi đứng dậy. Cô ấy cố đứng theo nhưng lại bị cái gì đó kéo giật ngồi phịch xuống đất. Tôi quỳ xuống nhìn, phát hiện ra quai túi đựng máy tạo ôxy bị vướng vào rễ cây. Tôi cúi xuống gỡ nó ra và giơ tay cho cô ấy nắm lấy. Cô ấy đặt tay vào trong bàn tay tôi, tôi kéo cô ấy đứng dậy, đà kéo làm cô ấy áp tới người tôi, chỉ cách nhau có vài inch.
Tôi nhìn vào mắt cô ấy, hơi thở trắng xóa của chúng tôi hòa vào nhau trong khoảng cách nhỏ bé giữa cả hai, khoảng cách rủi ro mà cả hai đều không dám mạo hiểm. Tôi nhìn ra sau lưng cô ấy, hai thiên thần tuyết trên mặt đất nằm cách nhau đúng năm bước trọn vẹn. Tôi buông tay ra, nhanh chóng lùi lại trước khi khao khát được hôn cô ấy chiếm lấy tôi lần nữa.
Chúng tôi lại tiếp tục đi, cuối cùng cũng tới được công viên và tới bên bờ một cái hồ nhỏ. Những ngọn đèn ấy chỉ còn cách chúng tôi một chút nữa thôi. Tôi nhìn ánh trăng lấp loáng trên mặt nước đóng băng đang in nền trời đen tuyền xinh đẹp. Tôi nhìn sang và thấy Stella đang thở một cách nặng nhọc.
“Em ổn chứ?” Tôi hỏi trong lúc bước lại gần thêm một bước.
Cô ấy gật đầu, nhìn ra sau lưng tôi và chỉ. “Ngồi nghỉ một lát nào.”
Tôi nhìn theo cô ấy và thấy một cây cầu đi bộ bằng đá. Cô ấy quay lại mỉm cười và gật đầu, chúng tôi chầm chậm đi tới cây cầu nhỏ, cẩn thận bước bên cạnh mép hồ.
Stella dừng gấp, thò chân xuống giẫm thử lên mặt băng, rồi dần dần giẫm mạnh hơn, mạnh hơn nữa.
“Stella. Đừng nghịch!” Tôi nói, tưởng tượng ra cảnh băng vỡ ra và cô ấy lọt thỏm xuống dòng nước lạnh căm bên dưới.
“Nó đóng băng cứng ngắc rồi. Không sao đâu mà!” Cô ấy nhìn tôi, cái nhìn quen thuộc tôi đã thấy cả tối nay: dũng cảm, tinh nghịch và táo bạo.
Có một chút gì đó liều lĩnh, bất cần nữa, nhưng mà không đáng kể.
Nếu đây là tất cả những gì chúng ta có, vậy thì có sao biết vậy thôi.
Cho nên, tôi hít sâu một hơi, chấp nhận thách thức và nắm lấy tay cô ấy, rồi cùng nhau trượt trên mặt băng.
⚝ ✽ ⚝
19* Mượn lời ca khúc Counting stars: ”I feel something so right, doing the wrong things”.