← Quay lại trang sách

Chương 23 STELLA

Lần đầu tiên kể từ rất lâu rồi, tôi không cảm thấy mình ốm yếu bệnh tật.

Tôi nắm lấy tay Will và cả hai đứa trượt trên mặt băng, cười ha hả khi lóng ngóng cố giữ thăng bằng. Tôi trượt chân, la lên một tiếng thất thanh rồi vội buông tay ra để không kéo Will ngã cùng rồi bờ mông thân mật hôn mặt đất cái oạch.

“Em ổn chứ?” Anh ấy cười sằng sặc.

Tôi gật đầu hạnh phúc. Còn hơn cả ổn ấy chứ. Tôi nhìn anh ấy chạy lấy đà, trầm trồ khi anh ấy trượt trên mặt băng bằng đầu gối. Ngắm nhìn anh ấy làm nỗi đau khi mất Poe bớt xoáy sâu. Và dù trái tim tôi vỡ thành nhiều mảnh, từng mảnh từng mảnh giờ đây ngập tràn hạnh phúc.

Điện thoại rung lên trong túi tôi, và tôi lờ đi, như những gì tôi đã làm suốt cả ngày nay, mỉm cười nhìn Will vẫn đang tung tăng khắp mặt hồ đóng băng. Cuối cùng điện thoại cũng ngừng rung, tôi từ từ đứng dậy, nhưng rồinó lại bắt đầu réo ầm ĩ báo tin nhắn đến, hết cái này đến cái khác.

Tôi rút điện thoại ra một cách khó chịu, nhìn thấy màn hình đầy những tin nhắn từ mẹ, từ bố, từ Barb.

Tôi cứ ngỡ đó sẽ là những tin nhắn an ủi về chuyện của Poe, nhưng những gì tôi nhận được không hề giống vậy.

CÓNGƯỜI HIẾN PHỔI. BA TIẾNG NỮA SẼ ĐẾN NƠI. EM ĐANG Ở ĐÂU?

Stella. Nghe máy đi! PHỔI HIẾN TẶNG ĐANG TỚI RỒI.

Tôi chết lặng, không khí trong lá phổi xập xệ như thể bị rút hết ra ngoài vậy. Tôi nhìn lên và thấy Will, nhìn anh ấy trượt vòng quanh thành những đường tròn nho nhỏ. Những gì tôi muốn... Abby muốn... cuối cùng cũng thành hiện thực. Tôi sắp có phổi mới rồi.

Nhưng tôi lại nhìn Will lần nữa, chàng trai đang ở trước mắt tôi... chàng trai tôi yêu, chàng trai nhiễm khuẩn B. cepacia, chàng trai sẽ chẳng bao giờ có cơ hội thứ hai.

Tôi nhìn màn hình chằm chằm, trong lòng ngổn ngang trăm mối, đầu óc rối như tơ vò.

Phổi mới, đồng nghĩa với việc phải ở lại bệnh viện lâu thêm, thêm một mớ thuốc, rồi hồi phục hậu phẫu. Nó đồng nghĩa với nhiều liệu trình điều trị nữa, nhiều nguy cơ nhiễm trùng nữa, nhiều cơn đau hơn nữa. Và trên tất cả, tôi sẽ phải cách xa Will, phải cẩn thận hơn cả bây giờ, thậm chí bị cách ly khỏi nhau hoàn toàn nữa, để tôi không nhiễm phải B. cepacia.

Tôi sẽ phải lựa chọn.

Phổi mới?

Hay chọn Will?

Tôi nhìn anh ấy, nhìn nụ cười rạng rỡ ấy và tôi chẳng còn gì phải do dự nữa...

Tôi ngắt điện thoại và bật dậy lao đi trên mặt băng, trượt đi, lướt đi, hướng về anh ấy với vận tốc tối đa. Anh túm lấy tôi, lóng ngóng mãi mới giữ được cho cả hai đứa không ngã lăn lóc trên băng.

Tôi chẳng cần có hai lá phổi mới để thấy mình được sống. Ngay giây phút này đây, tôi cảm thấy mình thực sự đang sống. Bố mẹ vẫn luôn nói họ mong tôi được hạnh phúc. Tôi phải tin rằng mình hiểu. Nhưng sớm hay muộn tôi cũng sẽ ra đi, người tóc bạc vẫn phải tiễn kẻ đầu xanh, và tôi chẳng thể làm gì để thay đổi điều đó cả.

Will nói đúng. Liệu tôi có muốn dành cả chỗ thời gian ít ỏi còn sót lại để làm con cá bơi ngược dòng không?

Tôi đẩy mình khỏi người anh ấy và thử xoay, tôi dang tay ra, ngửa mặt lên nhìn những vì sao, xoay vòng vòng trên mặt băng trơn trượt. Và tôi nghe tiếng anh ấy vang lên.

“Chúa ơi, anh yêu em.”

Cách anh ấy nói, thật nhẹ nhàng, thật chân thật, thật tuyệt vời, thứ âm thanh tuyệt vời nhất trên thế gian này.

Tôi hạ tay xuống và ngừng xoay. Tôi quay mặt ra nhìn anh ấy, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp. Anh ấy nhìn tôi, thứ sức hút tôi vẫn luôn cố kháng cự ấy hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết. Sức hút từng giây từng phút thách thức tôi thu ngắn khoảng cách giữa cả hai, thách thức tôi vượt qua từng li từng tí của năm bước.

Và lần này, tôi thực sự làm theo nó.

Và đôi môi tôi đặt lên làn môi anh ấy. Một chút lạnh giá của tuyết và băng, nhưng, hoàn hảo, mọi thứ thật hoàn hảo. Tôi túm lấy áo anh ấy, kéo anh ấy lại gần hơn, cảm giác như có một dòng điện chạy qua người, từ đỉnh đầu xuống tới tận gót chân vậy.

Anh ấy trượt ngã, và cả hai chúng tôi lăn lóc trên mặt hồ đóng băng, cùng bật cười. Tôi kéo đôi tay anh vòng qua ôm lấy mình, ngả đầu lên lồng ngực anh khi những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xung quanh chúng tôi. Tim tôi đập thình thịch, lớn tiếng đến mức tôi gần như chắc chắn rằng anh ấy có thể nghe thấy.

“Chuyện này lãng mạn một cách sến chết đi được ấy,” cuối cùng anh ấy cũng chịu thua, vòng tay ôm chặt lấy tôi.

“Em biết,” tôi trả lời. “Và em yêu nó.”

Anh ấy lại im lặng. Tôi cũng yên lặng, cảm nhận lồng ngực anh phập phồng lên xuống, tôi nghe thấy một tiếng thở dài. “Em làm anh sợ, Stella.”

Tôi nhăn nhó ngước nhìn. “Gì cơ? Tại sao?”

Anh ấy nhìn sâu vào mắt tôi. “Em làm anh khao khát một cuộc sống anh sẽ không bao giờ có được.”

Tôi hiểu điều đó, hiểu những gì anh muốn nói.

Anh ấy lắc đầu, gương mặt u ám. “Và đó là thứ đáng sợ nhất anh từng thấy.”

Anh ấy vươn tay, bàn tay bọc trong lớp găng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, đôi mắt màu đại dương nhuốm một chút tối tăm, nghiêm nghị. “Có lẽ ngoại trừ chuyện này ra.”

Cả hai đứa đều im lặng, im lặng nhìn nhau tắm trong ánh trăng. Bỗng có tiếng rắc rắc vang lên. Lớp băng oằn mình rên rỉ ngay dưới cả hai. Hai đứa nhảy bật dậy, tay trong tay chạy về phía bờ hồ trong tiếng cười.