Chương 24 WILL
“Em ước mình được sống ở đâu nào?” Tôi hỏi cô ấy khi cả hai từ từ đi tới chỗ cây cầu, bàn tay gầy gò của cô ấy đặt trong bàn tay tôi.
Chúng tôi phủi sạch chỗ tuyết mới đọng trên thành cầu và nhảy lên ngồi, hai đôi chân đong đưa theo nhịp điệu.
“Malibu”, cô ấy vừa nói vừa lấy chiếc máy tạo ôxy ra đặt bên cạnh rồi nhìn về phía hồ. “Không thì Santa Barbara cũng được.”
À, vậy là California.
Tôi nhìn cô ấy chăm chú. “California ư? Sao không phải là Colorado?”
“Will!” Cô ấy bật cười. “Colorado? Với hai lá phổi xập xệ thế này sao?”
Tôi nhún vai, cười nhẹ khi tưởng tượng về khung cảnh tuyệt vời của Colorado. “Biết làm sao đây? Núi non ở đó thật sự rất đẹp!”
“Ôi không,” cô ấy nói, thở dài thườn thượt, trêu chọc. “Trớ trêu thay cho tình yêu đôi lứa của một cô nàng ưa xuống biển và một chàng trai thích lên non...”
Tiếng chuông báo điện thoại của tôi vang lên. Tôi móc nó ra khỏi túi để xem ai vừa nhắn, cô ấy túm lấy tay tôi cố cản lại.
Tôi nhún vai. “Ít nhất chúng mình cũng phải báo với mọi người là mình vẫn ổn chứ.”
“Thế mà anh tự cho mình là kẻ nổi loạn cơ,” cô ấy vặc lại, cố gắng thó lấy chiếc điện thoại từ trong tay tôi. Tôi cười, chợt nhìn thấy màn hình đầy những tin nhắn đến từ mẹ.
Vào tối muộn thế này ư?
Tôi bắt lấy tay Stella và thấy mỗi cái tin đều có chung một nội dung duy nhất: PHỔI HIẾN TẠNG CHO STELLA. VỀ ĐÂY NGAY!
Tôi xoay người nhảy xuống khỏi thành cầu rồi nhảy cẫng lên vui vẻ, cảm giác vui sướng tràn khắp cơ thể. “Trời ơi! Stella, mình phải về bệnh viện, về luôn và ngay!” Tôi nắm lấy tay cô ấy kéo khỏi thành cầu. “Có phổi hiến tặng... có phổi mới cho em rồi đấy!”
Cô ấy không nhúc nhích. Chúng tôi phải về càng sớm càng tốt. Nhưng tại sao cô ấy không chịu đi? Cô ấy phải hiểu điều đó có nghĩa là gì chứ!
Tôi quan sát gương mặt cô ấy nhìn đăm đăm vào ánh sáng phía xa, chẳng có một chút rung động nào sau những gì tôi vừa nói. “Em còn chưa được nhìn thấy chúng - thứ ánh sáng ấy.”
Chuyện quái gì đây.
“Em biết tin rồi?” Tôi hỏi, bàng hoàng như thể vừa bị xe tải đâm trúng vậy. “Thế mình còn ở đây làm gì hả Stella? Hai lá phổi đó là cơ hội của em, cơ hội để được sống thật sự đấy!”
“Phổi mới ấy hả? Năm năm thôi, Will. Lá phổi đó trung bình chỉ trụ được năm năm thôi.” Cô ấy khịt mũi, liếc nhìn tôi. “Rồi đến lúc chúng bắt đầu yếu đi thì sao? Đâu lại hoàn đấy thôi.”
Chết tiệt! Đây là lỗi của tôi. Stella của hai tuần trước chắc chắn sẽ không ngốc nghếch như thế này. Tại tôi, mà giờ cô ấy tính vứt bỏ tất cả mọi thứ.
“Năm năm được sống cho những người bệnh như chúng ta đấy, Stella!” Tôi quát lên, cố gắng để cô ấy nhận ra. “Trước khi bị nhiễm B. cepacia, anh dám làm mọi thứ để có được nó đấy. Đừng ngốc nghếch vậy chứ.” Tôi rút điện thoại ra và bấm nút. “Anh sẽ gọi về bệnh viện.”
“Will!” Cô ấy hét lên, lao tới cản tôi lại.
Và, trong cơn bàng hoàng sợ hãi, tôi nhìn thấy ống thở của cô ấy vướng vào khe nứt trên cầu, đầu cô ấy bị giật ngửa ra sau bất ngờ và mất thăng bằng. Cô ấy cố túm lấy thành cầu trơn trượt nhưng tuột tay ngã xuống dưới.
Tôi cố lao tới túm lấy cô ấy, nhưng Stella đã đâm sầm xuống mặt băng, lưng đập mạnh xuống, chiếc máy tạo ôxy văng sang một bên.
“Chết tiệt! Stella! Em có sao không?” Tôi la lên, chuẩn bị nhảy xuống chỗ cô ấy đang nằm bất động.
Và rồi cô ấy bắt đầu cười. Tạ ơn Chúa, cô ấy không sao cả. Không bị đau. Tôi lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm.
“Đó thật sự là...”
Tiếng nứt vỡ vang lên, tôi thấy cô ấy chới với mà không kịp làm gì.
Bên dưới cô ấy, lớp băng vỡ tan, tôi hét lên, “Stella” khi hình hài cô ấy bị nuốt trọn trong dòng nước đen lạnh lẽo.