← Quay lại trang sách

Chương 25 STELLA

Tôi vùng vẫy trong làn nước, ra sức đạp, nước hồ lạnh băng tràn vào trong miệng, trong phổi khi tôi cố gắng bơi lên mặt nước. Áo khoác của tôi nặng quá, dòng nước cuốn lấy nó, kéo tôi xuống sâu hơn, sâu hơn vào lòng hồ tối đen. Tôi hoảng loạn kéo khóa, trượt ra khỏi nó nhưng chợt nhận ra Mảnh vá đang bị cuốn ra xa. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng chiếu xuống từ cái lỗ trên mặt băng nơi tôi vừa rơi xuống, sợi dây mong manh của chiếc máy tạo ôxy cá nhân dẫn đường cho tôi từ lòng hồ tối đen trở về mặt băng đầy ánh sáng.

Nhưng rồi, tôi nhìn sang Mảnh vá.

Thân thể thôi chìm càng sâu hơn, giá lạnh bóp nghẹt, đẩy không khí ngược ra khỏi buồng phổi, thành vô số bong bóng tuôn ra và trôi về phía mặt hồ.

Tôi hướng về chỗ Mảnh vá, với lấy nó một cách tuyệt vọng, đầu ngón tay chỉ vừa đủ sượt qua lớp lông của nó. Cơn ho ập đến, kéo nốt chỗ không khí còn lại ra khỏi cơ thể tôi, để nước tràn vào đầy hai lá phổi, trong khi đầu tôi bắt đầu ong ong.

Mắt tôi mờ đi, tối mịt, dòng nước trước mắt tôi dần dần thay đổi, trở thành một bầu trời đêm, đen tuyền, lấp lánh những đốm sáng bé tí teo.

Những ngôi sao.

Những ngôi sao trong bức tranh của Abby. Chúng bơi về phía tôi, vây quanh tôi, quanh quẩn bên tôi. Tôi trôi nổi giữa những vì sao, nhìn chúng tỏa sáng, nhấp nháy.

Khoan đã.

Không đúng một chút nào.

Tôi chớp mắt, và thấy mình trở lại dòng nước tối tăm, sức lực bỗng nhiên từ đâu tràn đến khi tôi lôi mình về phía mặt nước. Một bàn tay vươn ra, để những ngón tay tuyệt vọng của tôi nắm trọn lấy nó, và dễ dàng kéo tôi lên...

Tôi nằm đó, thở hổn hển rồi ngồi dậy và nhìn xung quanh.

Will đâu rồi?

Tôi vuốt tóc, cảm thấy tóc mình khô ráo. Tôi chạm vào áo, vào quần, không ẩm ướt một chút nào. Tôi xòe tay áp lên mặt băng, chờ đợi cái lạnh ập tới, nhưng chẳng có gì cả. Có gì đó không hợp lý.

“Chị biết là em nhớ chị chết đi được, nhưng mà như này là hơi bị quá đấy nhé,” giọng nói vang lên từ sau lưng làm tôi giật mình quay lại, thu lấy hình hài ấy vào trong ánh mắt, mái tóc nâu gợn sóng, đôi mắt màu hạt dẻ giống hệt như tôi, và nụ cười quen thuộc.

Abby.

Là chị Abby.

Tôi chẳng hiểu gì cả. Nhưng tôi lao tới, ôm chầm lấy chị ấy, ôm thật chặt, để biết chị ấy là thật. Chị ấy thật sự ở đây. Thật sự... chờ đã.

Tôi ngó quanh, nhìn mặt hồ đóng băng, nhìn cây cầu đá. “Abby, chị... chết rồi phải không?”

Chị ấy lắc đầu, cười nghịch ngợm. “Ờm... chưa hẳn.”

Chưa hẳn ý hả? Tôi mừng đến phát điên khi được gặp lại chị ấy nhưng lại thở phào nhẹ nhõm. Tôi vẫn chưa muốn chết, ít nhất là vào lúc này.

Tôi muốn thực sự được sống cuộc sống của chính mình.

Có tiếng động vang lên, âm thanh của thứ gì đó rơi xuống nước, cả hai đều nghe thấy. Tôi quay đầu tìm nơi âm thanh đó phát ra, nhưng chẳng thấy gì cả. Tiếng gì vậy nhỉ?

Tôi căng tai ra mà nghe, cuối cùng cũng nghe thấy chút tiếng vọng ở đâu đó phía xa.

Âm thanh của anh.

Cả hai chúng tôi đều nghe thấy một tiếng nước văng ở đâu đó từ xa. Tôi quay lại và tìm kiếm nguồn âm thanh phát ra nhưng không thấy gì cả. Tiếng ồn đó là gì vậy?

Tôi căng tai ra và đó là khi tôi nghe thấy nó, giống một tiếng vang, ở đâu đó từ xa. Giọng của anh ấy.

Đó là giọng của Will. Giọng nói đến những hơi thở hổn hển, giữa những nhịp thở lúc sâu lúc gấp. “Cố lên, Stella!” Tôi nhìn sang Abby và biết chị ấy cũng nghe thấy. Chúng tôi nhìn xuống khi ngực tôi bắt đầu từ từ mở rộng và co lại, mở rộng và co lại, lặp đi lặp lại nhiều lần. Giống như tôi đang được hồi sức tim phổi vậy. “Không phải lúc này. Thôi nào, không phải bây giờ. Hãy thở đi,” giọng anh ấy giờ đã rõ ràng hơn.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi hỏi chị ấy trong khi khung cảnh trước mặt tôi bắt đầu thay đổi chậm rãi. Will. Hình bóng của anh ấy bắt đầu hình thành, đủ gần để chạm vào. Anh ấy nghiêng người về phía một cơ thể nào đó. Đó là cơ thể của tôi.

Tôi nhìn thấy khoảnh khắc anh ấy run lên khi ho và cơ thể loạng choạng khi anh ấy bắt đầu gục xuống. Mỗi hơi thở là một cuộc đấu tranh, và tôi nhìn anh ấy thở hổn hển, cố gắng hết sức để lấp đầy phổi với ôxy. Và mỗi hơi thở nhận được, anh ấy lại dành cho tôi.

“Cậu ấy đang thở vì em đấy,” Abby nói trong lúc ngực tôi mở rộng trở lại. Với mỗi hơi thở anh ấy thổi vào phổi tôi, khung cảnh trước mắt tôi ngày một rõ ràng. Tôi có thể thấy mặt anh ấy dần tái xanh với mỗi hơi thở đều đau đớn.

“Will”, tôi thì thầm khi nhìn anh ấy cố gắng đẩy không khí lưu thông trong cơ thể tôi. “Cậu ấy thực sự yêu em, Stell,” Abby nhìn tôi và nói. Khi khung cảnh càng ngày rõ hơn thì chị ấy biến mất. Tôi hướng về phía chị ấy một cách hoảng loạn và lại cảm nhận nỗi mất mát khiến tôi thao thức suốt đêm một lần nữa. Một câu hỏi vẫn chưa có lời đáp. Abby cười với tôi, lắc đầu, và đã rời xa khỏi tầm với của tôi. “Điều đó không tổn thương gì hết. Tôi cũng không cảm thấy sợ hãi”. Tôi hít một hơi thật sâu và thở dài một cách nhẹ nhõm điều mà tôi đã giữ trong lòng hơn một năm qua. Có gì đó trào lên trong ngực tôi, và tôi bắt đầu ho, nước tuôn ra khỏi miệng.

Tôi nhìn thấy cơ thể của mình, chỉ cách vài feet, cũng làm điều tương tự. Bây giờ thì Abby mỉm cười rộng hơn. “Chị cần em phải sống, được chứ? Hãy sống, Stella. Sống vì chị.” Chị ấy bắt đầu mờ dần và tôi hoảng loạn. “Không! Đừng đi!” tôi nói và túm chặt lấy Abby.

Abby ôm tôi thật chặt, kéo tôi lại gần phía chị ấy, và tôi có thể cảm nhận được hương nước hoa ấm áp của chị. Abby thì thầm vào tai tôi: “Chị sẽ không đi đâu xa cả. Chị sẽ luôn ở đây. Chỉ cách em một inch thôi. Chị hứa.”