← Quay lại trang sách

Chương 26 WILL

Cổ họng tôi... bỏng cháy.

Hai lá phổi... như không còn hoạt động.

Một lần nữa. Một lần nữa thôi. Vì Stella.

“Đừng... chưa phải bây giờ, cố lên Stella, chưa đến lúc... thở đi nào,” tôi cầu xin cô ấy, van nài cô ấy. Tôi cố đẩy vào miệng cô ấy, tất cả không khí mà tôi có, trong giá lạnh đang như từng nắm đấm giáng thình thịch vào người.

Đau...

Đau lắm...

Tôi còn có thể chịu được bao lâu nữa đây.

Mắt tôi bắt đầu mờ đi, bóng tối dần lan ra, cho đến khi tôi chỉ còn có thể nhìn thấy gương mặt em, và màu đen, và không gì nữa cả.

Tôi chẳng còn gì để trao nữa cả. Tôi chẳng còn gì... Không!

Tôi vươn thẳng người dậy, một lần nữa thôi, đem sức lực toàn thân cố gắng hít lấy thêm một hơi thở, dù nông, dù tôi biết đó có thể là hơi thở cuối cùng...

Và tôi trao nó cho Stella. Tôi trao cho cô ấy mọi thứ mà tôi có, người con gái tôi yêu. Em xứng đáng với điều đó.

Tôi thổi vào miệng cô ấy chút khí cuối cùng, đổ sập xuống trên người em. Liệu như vậy có đủ không? Liệu em có được cứu không? Tôi nghe thấy tiếng hú của xe cứu thương vang lên đâu đó phía xa. Nước chảy xuôi xuống mặt tôi, khi bàn tay tôi tìm tới bàn tay em, và cuối cùng tôi cũng để mặc bản thân mình bị nuốt trọn vào trong bóng tối.