Chương 27 STELLA
Tôi cảm thấy thứ gì đó nhoi nhói trên cánh tay.
Tôi mở bừng mắt, đầu óc quay cuồng, rồi mọi thứ dần dần rõ ràng trở lại. Có ánh sáng, chói mắt là đằng khác, nhưng không phải thứ ánh sáng trang trí ở công viên, không phải thứ ánh sáng xinh đẹp cuốn quanh những hàng cây. Nó là thứ ánh sáng trắng của đèn bệnh viện.
Rồi những mái đầu xuất hiện che khuất nó.
Mẹ.
Bố.
Tôi ngồi dậy, lôi mình ra từ dưới đống chăn và ngó xung quanh, để thấy Barb đang ngồi bên cạnh, lấy máu xét nghiệm từ tay tôi.
Tôi cố gắng gạt chị ấy ra, cố gắng đứng lên mà không được.
Will.
Will đâu rồi?
“Stella, bình tĩnh lại đi,” có ai đó lên tiếng và bác sĩ Hamid nghiêng người nhìn tôi. “Hai lá phổi em được hiến tặng...”
Tôi giật cái phễu chụp ra, nhìn xung quanh tìm kiếm anh ấy, bác sĩ Hamid cố gắng ấn nó lại mặt tôi nhưng tôi quay đi, quằn quại né khỏi tầm tay cô ấy. “Không! Em không cần chúng! Em không muốn!”
Bố ôm chầm lấy tôi, khóa tay tôi lại, cố gắng làm tôi bình tĩnh. “Stella! Ngoan nào con!”
“Bé con, làm ơn!” Mẹ nắm lấy tay tôi cầu khẩn.
“Will! Anh ở đâu?” Tôi la lên, anh ấy không có ở đây? Tôi chẳng nhìn thấy anh ấy ở đâu cả, mặc cho đôi mắt tôi điên cuồng tìm kiếm xung quanh. Nhưng rồi cơ thể tôi cũng phải đầu hàng, yếu đuối ngã lại vào chiếc băng ca.
Tất cả những gì tôi nhìn thấy, là thân thể anh ấy phủ lấy thân thể tôi, không khí của anh ấy đẩy hết vào phổi tôi.
“Stella.” Tôi nghe có giọng nói yếu ớt vang lên. “Anh ở đây.”
Will.
Anh ấy còn sống.
Tôi quay phắt lại về hướng giọng nói vang lên, hai ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Chúng tôi chỉ cách nhau không tới mười bước nhỏ, chẳng tới ba mét nữa, nhưng sao cảm giác như xa tận chân trời. Tôi muốn vươn tay ra chạm vào anh ấy, muốn biết anh ấy vẫn ổn.
“Nhận phổi đi em.” Anh ấy như thầm thì, nhìn vào tôi, và chỉ mình tôi, như thể ở nơi đây, cả thế giới này chỉ có duy nhất một mình tôi vậy.
Không. Không thể. Sao lại vậy được chứ, với lá phổi đó, tôi sẽ sống lâu hơn anh ấy cả gần một thập kỷ nữa. Nếu tôi nhận phổi mới, mối đe dọa từ mầm bệnh của anh ấy sẽ còn lớn hơn bây giờ nữa. Họ sẽ chẳng bao giờ cho phép chúng tôi ở chung một thành phố, nói gì đến ở chung phòng. Và nếu tôi bị lây nhiễm khuẩn B. cepacia sau khi có được hai lá phổi quý giá, có được khát khao của hàng trăm bệnh nhân CF khác thì sao? Sao tôi có thể làm vậy được? Sao có thể công bằng với họ được.
“Con phải nhận hai lá phổi đó, Stella,” tiếng của mẹ vang lên bên cạnh tôi, bàn tay bà siết lấy cánh tay tôi.
Tôi nhìn sang bố, tuyệt vọng túm lấy bàn tay ông. “Mọi người có biết con đã phải đánh đổi bao nhiêu vì căn bệnh này không? Con còn tiếp tục phải đánh đổi bao nhiêu nữa đây? Hai lá phổi đó chẳng thay đổi được điều gì cả, không!”
Tôi mệt mỏi lắm rồi, mệt mỏi khi cứ phải chống lại chính con người mình, mong ước của mình, khao khát của mình.
Tất cả đều im lặng.
“Con không muốn mất anh ấy, con không muốn mất Will.” Tôi tha thiết. “Con yêu anh ấy, bố ạ.”
Tôi nhìn bố, rồi mẹ, rồi tới Barb và bác sĩ Hamid đầy quyết tâm. Tôi sẽ làm cho họ hiểu.
“Em phải nhận nó, làm ơn,” Will nói, và anh ấy khó nhọc trèo xuống khỏi giường từ dưới lớp chăn y tế, vùng da chỗ ngực và bụng anh ấy xanh tím tái, anh gạt tay ra cản lại khi Julie và một người phụ nữ khác có cùng đôi mắt màu xanh dương cố đẩy anh ấy nằm xuống.
“Nhưng mà kể cả em có nhận nó, nó đâu có mang lại được điều gì cho chúng mình đâu, Will, anh và em, mối quan hệ chúng mình sẽ chẳng được như bây giờ nữa,” tôi nói, biết rằng hai lá phổi mới sẽ chẳng thể giúp tôi thoát khỏi căn bệnh u xơ nang này.
“Từng bước, từng bước một,” anh ấy nói, nhìn chăm chú vào mắt tôi. “Đây là cơ hội của em, là thứ mà cả hai ta đều mong muốn. Đừng nghĩ về những gì em sẽ mất đi Stella, hãy nghĩ về những gì em còn chưa có được. Bé con, hãy sống.”
Tôi lại có cảm giác Abby ôm lấy mình, y như lúc chìm sâu dưới hồ ấy, một cái ôm thật chặt. Tôi có thể nghe thấy tiếng chị ấy vang lên trong tai, thì thầm câu nói mà Will vừa nói với tôi.
Stella, hãy sống.
Tôi hít thật sâu và cảm nhận sự khó nhọc thường lệ. Lúc xưa, tôi nói với Abby rằng mình muốn sống... muốn là một chuyện, giờ đến lúc tôi biết mình phải sống như thế nào rồi. “Vậy... được,” tôi gật đầu với bác sĩ Hamid, và mọi thứ được quyết định như vậy.
Tôi có thể nhìn thấy Will thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy trong mắt anh ấy vẻ thỏa mãn, và anh ấy vươn tay ra, đặt tay lên chiếc xe thuốc nằm giữa băng ca của hai chúng tôi. Tôi vươn ra, đặt lên bên còn lại. Ngăn cách chúng tôi là lớp thép lạnh băng, nhưng chẳng sao cả.
Và anh ấy vẫn ở đó, bàn tay vẫn không rời chiếc xe, nhìn tôi từ từ bị đem đi, nhìn tôi từ từ đến với hai lá phổi mới, đến với khởi đầu mới...
Nhìn tôi đến với tương lai ngày càng xa anh.
Tôi nghe tiếng bước chân của bố mẹ, của Barb, của bác sĩ Hamid đằng sau lưng, nhưng tôi quay lại, để nhìn Will, chỉ thêm một lần nữa thôi, và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Và trong ánh mắt đó, tôi nhìn thấy anh ấy của lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, đang đưa tay lên vuốt tóc, tôi thấy anh cầm lấy đầu kia của chiếc gậy khi chúng tôi hẹn hò trong bệnh viện, nhẹ nhàng bắt tôi hứa nhất định phải còn sống để cùng anh đón sinh nhật lần sau, tôi nhìn thấy anh ấy giữa làn nước bể bơi, ánh sáng nhảy múa trong đôi mắt màu đại dương, và tôi thấy anh ở phía bên kia chiếc bàn, trong buổi tiệc sinh nhật, cười vui vẻ, cười cho đến khi nước mắt lăn dài...
Tôi lại thấy cách anh ấy nhìn tôi, khi anh nói lời yêu, chỉ vài giờ trước thôi, trên mặt nước đóng băng...
Tôi thấy anh ấy khi đôi môi chúng tôi chạm nhau.
Và bây giờ, vẫn là nụ cười nửa miệng vào ngày chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, vẫn là thứ ánh sáng tràn đầy trong đôi mắt màu đại dương ấy. Tôi nhìn theo, cho đến khi anh ấy khuất khỏi tầm mắt, nhưng giọng nói vẫn có đó, của anh, của Abby, thì thầm với tôi.
Stella, hãy sống.