← Quay lại trang sách

Chương 28 WILL

Tôi uể oải ngả người lại xuống giường bệnh, cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể. Cô ấy sắp được ghép phổi mới. Stella sắp có phổi mới rồi. Trái tim tôi đập loạn lên vui mừng trong đau đớn. Mẹ dịu dàng nắm lấy cánh tay tôi trong khi Julie chụp phễu chụp lên mặt tôi.

Rồi tôi nhớ lại.

Không.

Tôi bật thẳng người ngồi dậy, ngực đau nhói khi tôi hét vọng ra cả hành lang. “Bác sĩ Hamid!”

Từ đằng xa, bác sĩ quay lại nhìn tôi, nhíu mày và gật đầu ra hiệu cho Barb đi theo mình trong khi y tá phụ trách chăm sóc Stella tiếp tục đẩy cô ấy vào phòng phẫu thuật. Tôi nhìn hai người họ, rồi chợt nhìn xuống tay mình.

“Cháu đã hô hấp nhân tạo cho cô ấy.”

Căn phòng chợt tĩnh lặng như tờ khi mọi người đều đang ngẫm nghĩ xem điều tôi vừa nói có ý nghĩa gì. Có thể cô ấy đã bị nhiễm khuẩn B. cepacia. Và tất cả là do lỗi của tôi.

“Lúc đó cô ấy không thở được.” Tôi nuốt xuống, nói tiếp. “Cháu buộc phải làm vậy. Cháu xin lỗi.”

Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Barb, rồi liếc qua bác sĩ Hamid. “Cháu làm rất tốt, Will.” Cô gật đầu trấn an tôi. “Cháu đã cứu mạng cô ấy. Nếu cô ấy nhiễm khuẩn B. cepacia, chúng tôi sẽ xử lý.”

Bác sĩ Hamid nhìn Barb, rồi nhìn Julie, rồi lại quay sang tôi. “Nhưng nếu không thực hiện ghép phổi ngay bây giờ, thì sẽ hoàn toàn lãng phí. Chúng tôi phải tiến hành phẫu thuật.”

Rồi họ rời đi. Tôi lại chậm rãi buông mình xuống giường, gánh nặng từ mọi thứ ép chặt lên toàn bộ thân thể. Cảm giác sức cùng lực kiệt bao trùm khắp mọi tế bào. Tôi rùng mình, cơn lạnh làm lồng ngực tôi đau nhói. Tôi bắt gặp ánh mắt mẹ nhìn mình khi Julie chụp mặt nạ ôxy lên miệng tôi. Tôi dõi theo bàn tay mẹ hướng lên để nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi như mẹ vẫn hay làm khi tôi còn nhỏ.

Tôi nhắm mắt lại, chậm rãi hít thở và để cho cơn đau cùng cảm giác lạnh lẽo ru mình vào giấc ngủ.

***

Tôi liếc nhìn đồng hồ. Đã bốn tiếng rồi. Đã bốn tiếng trôi qua kể từ khi họ đưa cô ấy trở lại.

Ngồi trong phòng chờ, tôi nóng ruột rung chân, lo lắng nhìn chằm chằm ra trời tuyết trắng xoá ngoài cửa sổ. Tôi rùng mình dù cả cơ thể vừa hồi phục sau khi hứng chịu nước lạnh tê tái khoảng vài giờ trước. Mẹ cứ một mực cố bảo tôi trở về phòng mặc thêm áo ấm, mà tôi chỉ muốn ở đây. Tôi cần phải ở đây, càng gần Stella càng tốt.

Tôi rời mắt khỏi khung cửa sổ, lắng tai nghe tiếng chân bước đều đặn đang ngày càng tới gần hơn. Hướng mắt qua, tôi thấy mẹ Stella đang ngồi trên chiếc ghế cạnh tôi, hai tay ôm cốc cà phê.

“Cảm ơn cháu. Vì đã cứu mạng con bé.” Bà nói, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi gật đầu, đưa tay chỉnh lại ống thông khí trên mũi, tiếng ôxy rít lên ồn ào. “Lúc đó cô ấy không thở được. Là ai cũng sẽ...”

“Ý ta là về lá phổi.” Bà đáp, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Bố con bé và ta, chúng ta không thể...” Bà chợt im lặng, song tôi hiểu bà định nói gì. Bà lắc đầu, liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên cửa phòng cấp cứu. “Chỉ vài giờ nữa thôi.”

Tôi mỉm cười với mẹ Stella. “Cô đừng lo. Chẳng mấy chốc cô ấy sẽ trở ra và lên “Kế hoạch 38 bước phục hồi sau khi ghép phổi” thôi ạ.”

Bà bật cười, rồi vươn tay siết chặt lấy tay tôi. Một sự yên lặng nhẹ nhõm bao trùm lấy cả hai cho tới khi bà đứng lên đi ăn trưa.

Còn lại một mình, tôi bồn chồn ngồi đó, hết nhắn tin cho Jason và Hope rồi lại đấu mắt với bức tường trước mặt. Hình ảnh Stella xoay vần trong tâm trí, từng khoảnh khắc trong suốt mấy tuần qua chợt ào về trong tôi.

Tôi muốn vẽ lại tất cả.

Ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy, Stella đang mặc bộ đồ bảo hộ tự chế. Rồi tới bữa tối sinh nhật. Mỗi ký ức trôi qua lại càng thêm quý giá hơn.

Như thể nghe được suy nghĩ của tôi, cửa thang máy bật mở và Barb bước ra, trên tay chị ấy đầy ắp dụng cụ vẽ.

“Nhìn chằm chằm vào tường lâu sẽ chán lắm đó.” Chị ấy lên tiếng, rồi trao tất cả cho tôi.

Tôi bật cười. Đâu phải thế.

“Có tin gì chưa ạ?” Tôi hỏi, nóng lòng muốn biết cuộc phẫu thuật hiện ra sao. Nhưng quan trọng hơn là kết quả phơi nhiễm. Tôi cần biết mình không lây khuẩn B. cepacia cho cô ấy. Rằng hai lá phổi mới có thể cho Stella quãng thời gian cô ấy cần.

Barb lắc đầu. “Vẫn chưa có gì.” Chị ấy liếc nhìn cửa phòng cấp cứu, hít vào một hơi thật sâu. “Chị sẽ báo cho em ngay khi có tin mới.”

Tôi lật trang trống đầu tiên ra và bắt đầu vẽ. Từng dòng ký ức lại một lần nữa hiển hiện thật sống động trước mắt tôi. Thời gian chậm chạp trôi qua, cuối cùng cũng đến trưa, cửa phòng mở toang khi bố mẹ Stella bước vào, theo sau vài bước là Camila và Mya, trên tay ai cũng chất đầy những hộp thức ăn từ căng tin.

“Will!” Mya reo lên, nhào tới vươn một tay ra ôm chầm lấy tôi trong khi cố gắng cẩn thận không làm đổ đồ ăn. Tôi cố không nhăn mặt, cơ thể tôi vẫn còn chưa hồi phục sau đêm qua.

“Bọn tôi không biết cậu muốn ăn gì nên đã mua bánh kẹp cho cậu.” Camila nói. Khi mọi người đã ngồi xuống ghế bên cạnh tôi, mẹ Stella mở túi đưa cho tôi một chiếc bánh kẹp bọc trong giấy bóng.

Dạ dày rên lên một tiếng đầy cảm kích, tôi mỉm cười biết ơn: “Cảm ơn cô.”

Rời mắt khỏi bức họa trên tay, tôi ngắm mọi người đang vừa ăn vừa trò chuyện về tình hình của Stella. Từng lời của họ đều tràn đầy yêu thương hướng về cô ấy. Stella chính là chất keo gắn kết họ với nhau. Từ bố mẹ cô ấy. Đến Camila và Mya. Ai cũng cần Stella.

Tôi thu ánh mắt và trở lại với trang vẽ, mỗi trang giấy lại chứa đựng một khoảnh khắc trong câu chuyện của chúng tôi.

Thời gian trôi đi, Camila và Mya đã ra về, Barb và Julie cũng đã tới rồi lại đi, nhưng tôi vẫn ngồi vẽ. Tôi muốn từng chi tiết nhỏ đều sẽ được lưu giữ lại mãi mãi. Tôi nhìn sang bố mẹ Stella, người mẹ đang thiếp ngủ trên ngực người cha, hai cánh tay ông ôm lấy bà như che chở trong khi đôi mắt ông cũng dần dần khép lại.

Tôi bất giác mỉm cười. Có vẻ Stella không phải người duy nhất có được cơ hội thứ hai trong ngày hôm nay.

Cửa phòng mổ mở toang, bác sĩ Hamid bước qua cùng một nhóm bác sĩ phẫu thuật.

Tôi tròn mắt bừng tỉnh, vươn người lay gọi bố mẹ Stella lúc này cũng đã thức giấc. Chúng tôi đều đứng dậy, trao nhau ánh mắt lo lắng. Ca phẫu thuật thành công chứ? Cô ấy có ổn không?

Bác sĩ Hamid cởi khẩu trang phẫu thuật ra và mỉm cười, cả ba chúng tôi thở phào như trút được một gánh nặng.

“Rất tốt.” Một bác sĩ lên tiếng.

“Ôi, tạ ơn Chúa!” Mẹ Stella ôm chầm lấy chồng mình thật chặt. Tôi cười phá lên khi bà túm lấy tay tôi, kéo cả tôi vào ôm, chúng tôi đều vui mừng tột độ. Stella đã sống rồi.

Stella đã có lá phổi mới.

***

Buông mình xuống giường, tôi mệt mỏi rã rời nhưng chưa từng thấy hạnh phúc đến thế. Ngước mắt lên, tôi bắt gặp ánh nhìn của mẹ khi bà ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.

“Con mặc đủ ấm chứ?” Đây là lần thứ một triệu mẹ hỏi tôi câu đó kể từ lúc trở lại bệnh viện. Tôi nhìn chiếc quần bó hai lớp cùng ba lớp áo mà tôi mặc vào để làm bà vui lòng rồi mỉm cười.

“Giờ con đang nóng vã mồ hôi đây mẹ.” Tôi kéo cổ chiếc áo khoác mặc ngoài.

Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, sau đó là Barb ghé mắt nhìn vào, ánh mắt chúng tôi chạm nhau khi chị ấy giơ lên một tập giấy đầy kết quả xét nghiệm. Tôi đờ người ra, ánh mắt chị chẳng cho tôi biết điều mình sắp được nghe.

Chị ấy ngừng lại, dựa sát vào cánh cửa trong khi xem xét đống giấy tờ. “Đám vi khuẩn lại có hiện tượng quay lại, thế quái nào mà...” Chị nhìn tôi mỉm cười và lắc đầu. “Cô ấy khoẻ, không bị nhiễm khuẩn.”

Ôi, lạy Chúa.

Cô ấy không bị lây bệnh.

Tôi nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy Barb. Đây là lần thứ hai trong ngày tôi phấn khích tột cùng đến vậy. Barb thở hắt ra kinh ngạc và bật cười rồi cũng ôm tôi.

“Vậy còn Will?” Mẹ cất tiếng hỏi từ phía sau tôi. “Thuốc Cevaflomalin ấy?”

Tôi bắt gặp ánh mắt Barb, và tôi đã hiểu. Ánh mắt chị lại liếc xuống tập giấy đang cầm, trên đó là kết quả thử nghiệm mà tôi đã biết.

“Không có tác dụng, phải không?” Tôi hỏi.

Barb thở hắt ra một hơi dài, lắc đầu. “Không, không hiệu quả.”

Ồ, khỉ thật.

Tôi ngồi lại xuống giường, hít vào thở ra một hồi. Dù đã cố tình tránh nhìn mẹ, tôi vẫn cảm nhận được nỗi đau buồn trên gương mặt bà. Tôi vươn ra nắm lấy tay mẹ, dịu dàng siết nhẹ. Lần đầu tiên tôi thấy mình cũng thực sự thất vọng như mẹ vậy.

Tôi hối hận nhìn Barb. “Em xin lỗi vì tất cả.”

Chị lắc đầu, thở dài: “Không sao, chàng trai à.” Chị chợt ngừng lại, nhún vai và mỉm cười yếu ớt: “Tình yêu mà.”

Barb rời đi, tôi nắm lấy tay mẹ trong lúc bà bật khóc khi biết mình đã làm tất cả những gì có thể. Trớ trêu thật, chẳng ai có lỗi cả.

Cuối cùng mẹ cũng ngủ thiếp đi, còn tôi ngồi bên chiếc ghế cạnh cửa sổ, ngắm nhìn vầng dương đang dần khuất khỏi chân trời. Ánh đèn ở khu công viên mà Stella chưa từng được nhìn thấy bật sáng báo hiệu một ngày lại tàn.

Tôi bật dậy vào nửa đêm, lòng bồn chồn không yên. Xỏ chân vào giày, tôi lén ra khỏi phòng, đi xuống tầng một, tới phòng hồi sức nơi Stella đang say ngủ. Tôi ngắm nhìn cô ấy qua cánh cửa mở, cơ thể nhỏ bé của Stella đang chằng chịt dây nối đến đống máy móc to đùng giúp cô ấy hít thở.

Cô ấy đã vượt qua được rồi.

Tôi hít vào một hơi, để không khí căng tràn lồng ngực hết mức có thể, cảm giác khó chịu âm ỉ nơi ngực. Khi thở ra, rốt cuộc cảm giác nhẹ nhõm tôi hằng tìm kiếm đã xuất hiện.

Nhẹ nhõm vì tôi đã không lây khuẩn B. cepacia cho Stella.

Nhẹ nhõm vì chỉ vài giờ nữa thôi, cô ấy sẽ tỉnh dậy và có thêm ít nhất năm năm tuyệt vời với bao dự định mà cô ấy đã đề ra. Và có lẽ, nếu táo bạo hơn, Stella sẽ còn thực hiện cả những điều không có trong kế hoạch, như là đi xem lễ hội ánh sáng vào lúc 1 giờ khuya.

Tôi mím môi, và dù mọi tế bào trong cơ thể đang muốn cự tuyệt, tôi vẫn biết chính xác mình cần phải làm gì.

Tôi nhìn khắp phòng và những người đang có mặt. Barb, Julie, Jason, Hope, Mya, Camila, và bố mẹ Stella. Tôi chưa từng thấy đội ngũ nào buồn cười đến thế. Họ đứng đó, nhìn chăm chăm vào đống hộp đặt trên giường tôi, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng quan trọng. Tôi giơ bản vẽ lên, bày ra kế hoạch công phu mà tôi đã dành gần như cả buổi sáng để nghiên cứu, từng chi tiết nhỏ đều có ý nghĩa rõ ràng và phù hợp với từng người cũng như từng nhiệm vụ.

Stella hẳn sẽ tự hào lắm.

Tôi nghe tiếng mẹ văng vẳng ngoài hành lang, âm thanh lớn và dứt khoát như cách mẹ làm phần việc của mình vậy.

Nghĩ đến những khi mẹ dùng giọng nói đó để nói với mình, tôi chợt run rẩy.

“Vậy...” Nhìn mỗi người một lượt, tôi cất giọng. “Chúng ta cần cùng nhau thực hiện.”

Tôi đưa mắt nhìn Hope đang gạt nước mắt khi Jason ôm cô ấy thật chặt, rồi quay đi, hướng ánh mắt về phía Julie, Camila và Mya, rồi bố mẹ Stella.

“Mọi người tham gia chứ?”

Julie sốt sắng gật đầu, sau đó ai nấy cũng đều hưởng ứng. Chợt mọi người nhìn sang Barb, người đang im phăng phắc.

“Ồ, chắc chắn rồi! Tôi tham gia. Sao thiếu tôi được.” Chị mỉm cười, chắc đây là lần đầu tiên hai chúng tôi cùng đồng thuận như thế.

“Khi nào Stella sẽ tỉnh lại ạ?” Tôi hỏi Barb.

Chị nhìn đồng hồ, đáp: “Có lẽ khoảng vài giờ nữa.” Đưa mắt nhìn khắp một lượt đống hộp và danh sách công việc của chúng tôi, chị khẳng định: “Chúng ta có nhiều thời gian.”

Hoàn hảo.

Tôi phát hộp rồi phân công công việc cho từng người. “Được rồi, Camila và Mya,” tôi đưa danh sách công việc và hộp cho họ. “Hai người sẽ kết hợp với Jason và Hope để...”

Mẹ tôi ngắt cuộc gọi và quay vào trong phòng. “Đã xong. Họ đồng ý rồi.”

TUYỆT! Tôi biết mẹ sẽ làm được mà. “Thỉnh thoảng mẹ đáng sợ thật đó, mẹ biết chứ?” Tôi lắc đầu nhìn mẹ.

Mẹ mỉm cười đáp lại. “Mẹ tập trước kỹ lắm rồi.”

Tôi trao số hộp còn lại cho mọi người, sau đó ai nấy đều ra hành lang bắt đầu công việc. Riêng mẹ vẫn còn nán lại nơi ngưỡng cửa. “Con có cần gì không?”

Tôi lắc đầu. “Con sẽ tới đó sớm. Giờ con chỉ cần chuẩn bị trước việc này nữa thôi.”

Cửa đóng lại, tôi trườn tới bên bàn, cầm đôi găng tay cao su lên và lôi đống bút chì màu ra. Tôi vẫn chưa vẽ xong bức tranh Stella đang xoay tròn trên mặt hồ băng, ngay trước thời khắc tôi tỏ tình với cô ấy.

Tôi cố gắng trau chuốt thật chuẩn xác từng chi tiết nhỏ. Ánh trăng chiếu rọi gương mặt Stella. Mái tóc xoã tung ra sau khi cô ấy xoay vòng. Niềm vui thuần khiết tràn ngập trong từng góc cạnh.

Dòng lệ nóng hổi dâng trong mắt tôi khi ngắm nhìn bức vẽ. Đưa tay lau nước mắt, tôi biết mình đang làm việc hoàn toàn đúng đắn lần đầu tiên trong đời.

Tôi lại đứng bên ngưỡng cửa căn phòng Stella đang say ngủ lần nữa, quan sát từng nhịp lên xuống đều đặn theo từng hơi thở nơi khuôn ngực băng bó trắng toát của cô ấy. Hai lá phổi mới đang hoạt động thật hoàn hảo. Chú gấu trúc hiện tại đã khô ráo đang an vị dưới cánh tay Stella, gương mặt khi say giấc của cô ấy thật bình yên.

Tôi yêu cô ấy.

Tôi từng cứ mãi đi tìm một thứ gì đó. Mê mải tìm kiếm khắp mọi nóc nhà để thấy được điều gì có thể cho tôi một mục đích.

Và giờ tôi đã tìm thấy rồi.

“Con bé tỉnh rồi.” Bố Stella thốt lên khi cô ấy bắt đầu cựa quậy.

Tôi ngước lên khi mẹ Stella bước tới, choàng hai tay ôm lấy tôi thật chặt. “Cảm ơn cháu, Will.”

Tôi gật đầu, rồi thò tay vào túi lấy ra một gói được bọc kỹ, đưa cho bà. “Nhờ cô đưa cái này cho Stella khi cô ấy tỉnh giúp cháu.”

Bà nhận món đồ rồi lại siết chặt vai tôi.

Rồi tôi nhìn sang Stella lần nữa và thấy hai mi mắt cô ấy bắt đầu run run. Tôi rất muốn nói. Tôi muốn ở mãi nơi khung cửa ấy, ngay cạnh bên cô ấy. Dù cho lúc nào cũng phải ở cách xa cô ấy năm bước.

Thực ra là sáu bước.

Rồi cũng vì lý do đó mà tôi lại thở hắt ra, lấy hết dũng khí tồn tại trong thân thể này, tôi quay người bước đi.