Chương 29 STELLA
Tôi mở mắt và nhìn chăm chăm lên trần nhà. Mọi thứ trở nên rõ ràng hơn và cơn đau sau khi phẫu thuật lan khắp cơ thể.
Will.
Tôi cố nhìn quanh để tìm anh, nhưng không thể vì còn quá yếu. Có rất nhiều người ở đây, nhưng tôi không thể thấy anh. Tôi cố gắng nói, nhưng bị ống thở chặn lại.
Tôi thấy mẹ và bà cầm một chiếc hộp nhỏ. “Con yêu?” Mẹ thì thầm, đưa nó cho tôi. “Cái này dành cho con.”
Một món quà ư? Thật kỳ lạ.
Tôi chật vật để xé lớp giấy bọc vì cơ thể còn yếu. Mẹ vươn người tới giúp tôi mở nó ra và bên trong là một cuốn sổ màu đen, bên ngoài có dòng chữ KHI KHOẢNG CÁCH CHỈ CÒN NĂM BƯỚC.
Là của Will.
Tôi lật giở cuốn sổ, nhìn ngắm câu chuyện của chúng tôi được anh vẽ lại với thật nhiều màu sắc. Khi tôi bế congấu trúc, khi hai đứa đứng ở hai bên bể bơi rồi thả mình theo dòng nước, cảnh bữa tiệc sinh nhật đông đủ của anh và cả hình ảnh của tôi cứ xoay mãi, xoay mãi trên mặt hồ đóng băng.
Tới trang cuối cùng, hai chúng tôi hiện ra. Bàn tay bé xíu trong tranh của tôi đang cầm một quả bóng bay. Phần đỉnh của quả bóng vỡ tung, bắn ra trăm ngàn vì sao lướt xuống bên kia trang giấy để đáp xuống bên Will.
Anh cầm một cuộn giấy da và bút lông, trên giấy có dòng chữ “Danh sách tổng hợp của Will”.
Phía dưới, chỉ có một mục duy nhất.
1: Mãi yêu Stella.
Tôi mỉm cười và nhìn lướt qua mọi người trong phòng. Nhưng vì sao anh không ở đây?
Julie bước tới, đặt một chiếc iPad lên trên đùi tôi. Tôi nhíu mày trong hoang mang.
Cô ấy nhấn nút bật.
“Người đẹp kiêu kỳ của anh, Stella.” Gương mặt của Will xuất hiện trên màn hình và tóc anh vẫn luôn quyến rũ như mọi khi, nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết.
“Có vẻ như cuốn sách đó đã đúng - thời gian sẽ sống mãi với một linh hồn. Anh sẽ luôn sống trong những tháng ngày vừa qua.” Anh hít một hơi thật sâu và mỉm cười, vẫn là đôi mắt màu đại dương ấy. “Anh chỉ áy náy rằng em vẫn chưa được nhìn thấy thứ ánh sáng mà em vẫn hằng mơ.”
Tôi ngước mắt lên và thật bất ngờ, đèn điện trong phòng tôi vụt tắt. Tôi thấy Julie đang đứng cạnh công tắc đèn.
Bỗng nhiên, khoảng sân bên ngoài phòng hồi sức bừng sáng, cả một không gian ngập tràn ánh sáng lấp lánh từ những dây đèn trang trí Giáng sinh được quấn quanh các trụ đèn đường và gốc cây trên bãi đỗ xe. Tôi há hốc miệng khi căn phòng bừng lên thứ ánh sáng diệu kỳ ấy. Barb và Julie mở khóa giường và đẩy tôi đến sát cửa sổ để có thể nhìn ngắm rõ hơn.
Ở nơi ấy, bên kia cửa sổ bằng kính, đứng dưới mái hiên lung linh và đẹp đẽ nhất trên đời, là Will.
Mắt tôi mở lớn khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Anh ấy đang rời đi. Will đang rời đi. Tay tôi tóm chặt lấy mảnh chăn đắp trên người khi những cơn đau ập đến.
Anh mỉm cười với tôi, cúi xuống và lấy điện thoại ra. Phía sau tôi, tiếng chuông điện thoại reo lên. Julie bật loa ngoài và đưa cho tôi. Tôi mấp máy miệng để cố gắng nói gì đó, để xin anh ở lại, nhưng chẳng thể phát ra chút âm thanh nào.
Ống thở phát ra tiếng xì xì.
Tôi cố níu kéo anh bằng ánh mắt mình, hy vọng ánh mắt tôi có thể nói với anh rằng tôi cần anh.
Anh mỉm cười yếu ớt với tôi và tôi thấy nước mắt dần dâng lên trong đôi mắt anh. “Cuối cùng anh cũng khiến em không nói nên lời, nhỉ!” Anh nói, từng chữ vang lên từ điện thoại.
Anh giơ tay lên, chạm vào lớp kính cửa sổ. Tôi cũng run rẩy giơ tay và đặt chồng lên tay anh. Lớp kính này là thứ cuối cùng chia cách chúng tôi.
Tôi muốn thét lên.
Đừng đi.
“Trong phim người ta vẫn hay nói rằng ‘em phải yêu một ai đó đủ nhiều thì mới có thể để họ ra đi’” Anh lắc đầu, kìm nén tiếng nấc nghẹn. “Anh vẫn nghĩ điều đó thật vớ vẩn. Nhưng khi nhìn thấy em suýt nữa...”
Giọng anh nhỏ dần và những ngón tay tôi co quắp lại bên lớp cửa kính. Tôi muốn đập tan nó nhưng tôi còn không đủ sức để tạo ra một cái gõ nhẹ. “Trong khoảnh khắc ấy, chẳng còn gì quan trọng với anh hơn thế. Chẳng có gì hết. Trừ mạng sống của em.”
Bàn tay anh ấn chặt hơn lên cửa kính và giọng anh cũng trở nên run rẩy dữ dội. “Điều duy nhất anh muốn là được ở bên em. Nhưng anh cần em được an toàn. An toàn khỏi anh.”
Anh gắng gượng để tiếp tục, nước mắt lăn dài trên má. “Anh không muốn phải rời xa em, nhưng anh quá yêu em để ở lại.” Anh cười trong nước mắt, lặng lẽ lắc đầu. “Lạy Chúa, những bộ phim chết tiệt ấy đã đúng.”
Anh tựa đầu vào cửa, nơi bàn tay tôi đặt lên. Tôi có thể cảm nhận được anh dù vẫn bị lớp kính ngăn cách.
“Anh sẽ luôn yêu em,” anh nói khi ngước mắt lên để tầm mắt chúng tôi giao nhau, cả hai cùng lặng lẽ nhận ra nỗi đau trong đôi mắt nhau. Trái tim của tôi dần dần rạn ra dưới vết sẹo mới.
Hơi thở của tôi làm mờ cửa kính và lại một lần nữa, tôi giơ ngón tay run rẩy của mình lên, vẽ một trái tim.
“Em nhắm mắt lại có được không?” anh hỏi, giọng nghẹn lại. “Anh không thể đi nếu em cứ nhìn anh như thế.”
Nhưng tôi từ chối. Anh nhìn thấy sự phản kháng ở tôi, nhưng sự kiên định của anh khiến tôi ngạc nhiên.
“Đừng lo lắng cho anh,” anh nói, mỉm cười khi nước mắt lại lăn xuống. “Nếu ngày mai anh có trút hơi thở cuối cùng, hãy biết rằng anh cũng không bao giờ hối hận.”
Tôi yêu anh. Nhưng anh sắp biến mất khỏi cuộc sống của tôi mãi mãi chỉ để tôi có thể tiếp tục sống.
“Nhắm mắt lại đi,” anh thỉnh cầu, quai hàm siết chặt lại. “Để anh đi.”
Tôi níu kéo một khoảnh khắc nữa để có thể ghi nhớ gương mặt anh, từng đường nét một, và cuối cùng, tôi ép mình nhắm mắt lại khi những tiếng nghẹn ngào bóp nát cơ thể tôi, áp đảo chiếc máy trợ thở.
Anh đang rời đi.
Will đang đi mất rồi.
Khi tôi mở mắt ra một lần nữa, anh sẽ chẳng còn ở đó.
Nước mắt trào ra trên gương mặt tôi khi cảm nhận những bước chân của anh ngày một cách xa, xa hơn cả năm bước mà chúng tôi đã từng hứa với nhau. Giữa hai chúng tôi, vẫn luôn là xa cách.
Tôi chậm chạp mở mắt, vẫn có một tia hy vọng nhỏ nhoi trong tôi mong rằng anh sẽ còn ở phía bên kia ô cửa. Nhưng tất cả những gì tôi thấy là những ánh đèn lấp lánh trong khoảng sân và một chiếc ô tô đang dần khuất dạng vào màn đêm.
Ngón tay tôi run run giơ lên, chạm vào dấu môi còn đọng lại trên khung cửa. Nụ hôn tạm biệt sau cuối của anh.