← Quay lại trang sách

Chương 5 Thuyền trưởng J. van Toch huấn luyện đám thằn lằn

Trời đất quỷ thần ơi, - một thằng cha ở Marseille kêu lên. -Phải Jensen đó không?

Jensen người Thụy Điển ngẩng lên nhìn.

- Khoan, đừng nói - gã chặn lời, - để tao nhớ coi mày là ai. - Gã đưa tay lên bóp trán. - Tàu Seagull phải không? Không. Tàu Empress of India ? Không. Ở Pernambuco hả? Không phải. Vancouver. Tao nhớ rồi, năm năm trước ở Vancouver, tuyến Osaka, hãng tàu Frisco. Và tên mày là Dingle, thằng chó chết người Ai Len.

Tên kia cười nhe hàm răng vàng khè rồi ngồi xuống chung bàn.

- Right, chính xác, Jensen. Và chỗ nào có rượu là có tao. Mày ở đâu tới đây?

Jensen hất đầu ra dấu về phía hải cảng.

- Lúc này tao đi tuyến Marseille - Sài Gòn. Còn mày?

- Tao nghỉ phép, - Dingle khoác lác. - Tao bây giờ đang mò về nhà xem vợ tao đẻ thêm mấy đứa rồi.

Jensen gật gù ra vẻ nghiêm trang.

- Vậy là họ lại đuổi việc mày rồi, phải không? Lại say rượu trong phiên trực chớ gì? Nếu mày như tao hồi đó, chịu mò tới Hội Thanh niên Cơ Đốc thì…

Dingle cười toe toét.

- Ở đây cũng có Hội Thanh niên Cơ đốc hả mày?

- Hôm nay thứ Bảy, đóng cửa. - Jensen lầm bầm. - Vậy lâu nay mày đi tàu nào?

-Đi tàu buôn chuyến ấy mà, - Dingle nói tránh né. - Tới tùm lum đảo ở miệt dưới.

- Thuyền trưởng nào?

- Một lão tên là van Toch. Người Hà Lan thì phải.

Jensen người Thụy Điển đâm ra tư lự.

- Thuyền trưởng van Toch. Tao cũng từng đi biển với lão này, anh bạn, hồi mấy năm trước. Tàu Kandong Bandoeng . Đi cùng trời cuối đất. Ổng mập béo, đầu hói, biết chửi thề bằng tiếng Mã Lai nữa. Tao còn lạ gì.

- Hồi đó thằng chả đã phát khùng chưa?

Gã Thụy Điển lắc đầu.

- Lão Toch bình thường mà.

- Vậy hồi đó lão đã có đám thằn lằn bu quanh chưa?

- Chưa. - Jensen ngẫm nghĩ một hồi. - Tao có nghe đồn vụ này… ở Singapore. Ở đó có một thằng tào lao nói đủ thứ chuyện bá láp.

Gã Ai Len coi bộ tự ái.

- Không phải chuyện bá láp, Jensen. Vụ thằn lằn là thật trăm phần trăm.

- Cái thằng ở Singapore nó cũng nói như mày đó, - tên Thụy Điển càu nhàu. - Thế là tao cho nó ăn một cú đấm vào mồm, - gã đắc thắng nói thêm.

- A, mày nghe tao nói cái đã, - Dingle đề phòng. - Tao biết rõ vụ này mà, vì chính mắt tao thấy mấy con vật đó.

- Tao cũng thấy chớ, - Jensen lầm bầm. - Gần như đen thui, có đuôi, dài chừng thước hai, và đi trên hai chân. Tao biết.

- Trông phát gớm, - Dingle rùng mình. - Mình toàn mụn cóc nữa. Lạy Mẹ Maria, có cho kẹo tao cũng không dám đụng vào đâu. Toàn thứ quỷ quái, độc địa không à!

- Sao lại không dám? - Gã Thụy Điển cằn nhằn. - Này, tao đã từng làm trên một chiếc tàu chở toàn người là người. Nghẹt tầng trên, nghẹt tầng dưới, chỉ toàn người, đàn ông, đàn bà, và những thứ như vậy, nhảy nhót và chơi bài. Lúc đó tao làm thợ đốt lò, biết chưa? Nói tao nghe coi, thằng ngu, mày thấy thứ nào quỷ quái, độc địa hơn?

Dingle phun vèo một bãi nước bọt.

- Nếu cái thứ đó là cá sấu thì tao không cãi với mày làm gì. Đã có lần tao làm trên một chiếc tàu chở đầy rắn để giao cho sở thú, đi từ Bandjarmasin, Chúa ơi, chúng hôi rình! Nhưng cái thứ thằn lằn này…, Jensen, chúng kỳ quái hết sức. Suốt cả ngày chúng ở trong bể nước riêng; nhưng tới tối là chúng bò ra… lạch bạch… lạch bạch… lạch bạch… và chúng bò đầy cả tàu. Rồi chúng đứng trên hai chân sau, quay đầu vòng vòng nhìn mày… - Gã Ai Len làm dấu thánh. - Rồi chúng kêu ts-ts-ts gọi mày, giống như bọn gái điếm ở Hồng Kông. Xin Chúa tha tội, nhưng tao nghĩ có chuyện gì mờ ám ở đây. Nếu việc làm mà không khó kiếm thì tao chỉ ở lại đó mười phút là biến rồi, Jens. Đừng nói chi tới một giờ.

- A ha, - Jensen nói. - Đó là lý do mày về nhà với mẹ mày hả?

- Ờ, một phần là thế. Muốn chịu đựng nổi cái cảnh đó thì phải nốc rượu say bét nhè, còn lão thuyền trưởng thì cứ bám theo đuôi chúng như con chó. Và cái chuyện om sòm là… một ngày kia tao đá vào một trong mấy con quái đó, nghe mày. Mẹ kiếp, tao đá một cú thần sầu làm nó gãy xương sống luôn. Mày mà thấy tay thuyền trưởng lúc đó thì biết, thằng chả giận tím mặt, tóm lấy cổ tao và suýt nữa đã ném tao xuống biển rồi nếu thằng Gregory thuyền phó không có mặt. Mày có biết Gregory không?

Gã Thụy Điển chỉ gật đầu.

- Thuyền phó nói với thuyền trưởng: Đủ rồi đó, sir, rồi nó dội một xô nước lên đầu tao. Thế là tới Kokopo tao bị tống lên bờ. - Ngài thủy thủ thất nghiệp Dingle phun một bãi nước bọt bắn cầu vồng ra xa. - Lão ta lo cho mấy con vật đó còn hơn lo cho con người. Mày có biết là lão dạy chúng nói không? Tao thề với mày, lão thường khóa cửa ngồi một mình với chúng và nói chuyện hàng giờ liền. Tao nghĩ lão đang huấn luyện chúng cho gánh xiếc nào đó. Nhưng chuyện lạ lùng nhất là sau đó lão thả chúng xuống biển. Lão cho tàu buông neo ở hòn đảo nhỏ quái quỷ nào đó, lấy thuyền đi lên bờ kiểm tra xem nước sâu chừng nào; rồi lão quay lại chỗ mấy bể nước trên tàu, mở cửa sập bên hông tàu ra cho mấy con vật đó nhảy xuống biển. Ôi chà, từng con một nhảy ùm qua cái cửa đó cứ như mấy con hải cẩu làm xiếc, đâu mười hay hai mươi con gì đó. Rồi đến tối lão Toch lại chèo thuyền lên bờ với mấy cái thùng nhỏ gì đó. Không ai biết có cái gì bên trong. Xong lão lại cho tàu đi tới chỗ khác. Cái lão Toch này cứ như vậy, Jens. Kỳ cục. Kỳ cục hết sức. - Ánh mắt Dingle bắt đầu đờ đẫn. - Lạy Chúa, thấy cảnh đó là tao ớn lạnh nghe, Jens! Thế là tao uống, uống liên tu bất tận; và buổi tối thì mấy con vật này cứ lạch bạch, lạch bạch khắp tàu rồi xin ăn… rồi kêu ts-ts-ts, có lúc tao nghĩ chắc mình say nên quáng mắt. Tao từng bị vậy hồi ở Frisco, ờ, chuyện đó mày biết mà, phải không Jensen? Chỉ có điều là hồi đó tao nhìn thấy toàn nhện là nhện. Mê… sảng, thằng bác sĩ ở bệnh viện hàng hải bảo vậy đó. Chẳng biết có đúng không. Nhưng sau đó tao hỏi thằng Bing Mập chuyện này, hỏi coi nó có thấy cái gì lạ ban đêm không, thì nó nói là có thấy. Nó nói chính mắt nó thấy một con trong đám thằn lằn đó xoay nắm đấm cửa đi vào cabin thuyền trưởng. Chà, tao không dám chắc, cái thằng đó cũng uống như hũ chìm chứ thua gì ai. Mày nghĩ sao, Jens, cái thằng Bing đó có mê… sảng không?

Jensen người Thụy Điển chỉ nhún vai.

- Còn cái thằng Peters người Đức nữa, nó nói khi tụi nó chèo thuyền đưa lão thuyền trưởng lên bờ ở Quần đảo Manihiki, tụi nó nấp sau mấy tảng đá xem lão ta làm gì với mấy cái thùng của lão. Ối chà, nó nói chính đám thằn lằn tự động mở mấy cài thùng ra, khi lão ta đưa cho chúng một cái đục. Thế mày có biết cái gì ở trong đó không? Dao, nó nói vậy. Những con dao lớn, dài ngoằng cùng với lao đâm cá và giáo mác gì đó. Chà, lúc đó tao đâu có tin lời thằng Peters, vì thằng này mắt mũi kèm nhèm phải đeo mắt kiếng mà, nhưng nghe chuyện thì tao cũng thấy kỳ cục. Theo mày thì sao?

Những mạch máu trên trán Jensen nổi gồ lên. Gã gằn giọng: - Theo tao thì cái thằng Đức bạn mày nó đang chõ mũi vào chuyện không liên quan gì tới nó, hiểu chưa? Và thằng đó không nên làm thế, tao nói cho mày biết.

- Vậy thì mày viết thư nói cho nói biết đi, - gã Ai Len cười chế giễu. - Địa chỉ nơi đến chắc chắn nhất là Địa Ngục, thế nào nó cũng nhận được. Còn mày, mày có biết tao thấy chuyện gì là kỳ cục nhất không? Chuyện lão Toch lâu lâu cứ quay lại thăm đám thằn lằn ở những chỗ lão đã thả chúng xuống biển. Thề với mày đó. Một mình lão chèo thuyền lên bờ ban đêm và tới sáng mới về. Nói tao nghe coi, Jensen, lão tới đó làm gì? Và tao hỏi mày lão bỏ cái gì trong mấy cái gói lão gửi về châu Âu? Gói nào cũng nhỏ chừng này thôi, nhưng lão bảo hiểm cà ngàn bảng Anh.

- Làm sao mày biết? - Gã Thụy Điển hỏi lại, càng cau có hơn trước.

- Muốn biết thì sẽ biết được thôi, - ngài thủy thủ thất nghiệp Dingle trả lời tránh né. - Và mày biết lão kiếm ở đâu ra đám thằn lằn đó không? Từ Vịnh Quỷ Sứ. Đó, tao có quen một thằng dưới đó, một thằng làm đại lý và có học hành đàng hoàng, đấy, và nó bảo tao là đám thằn lằn đó chưa được huấn luyện. Sức mấy! Nếu ai bảo chúng chỉ là súc vật không hơn không kém thì còn khuya mới tin nghe bạn. - Dingle nháy mắt đầy hàm ý. - Chuyện là vậy, Jensen, nếu mày muốn biết. Và đừng có nói với tao là Thuyền trưởng van Toch bình thường nha!

- Mày nói lại lần nữa coi, - gã Thụy Điển to con gầm gừ đe dọa.

- Lão Toch đó mà bình thường thì đâu có đưa đám quỷ sứ đó theo lão đi khắp thế giới… và lão đâu có gặp hòn đảo nào cũng thả chúng xuống lúc nhúc như chấy rận trong cái áo lông xù làm gì. Đó, trong thời gian tao đi với lão thì chắc lão đã thả xuống biển cả vài ngàn con rồi. Lão này đã bán linh hồn cho quỷ rồi, mày ơi. Tao còn biết lũ quỷ kia đã cho lão thứ gì để đánh đổi nữa kia. Ngọc ruby với ngọc trai và đủ thứ ngọc gì đó. Dám cá với mày là lão còn lâu mới cho không cái gì.

Jens Jensen đỏ mặt tía tai.

- Thế liên quan gì tới mày hả? - Gã rống lên, nện nắm tay xuống mặt bàn. - Không phải chuyện khốn kiếp của mày!

Gã Dingle nhỏ con giật thót người, hoảng hồn.

- Thôi, thôi…, - gã luống cuống nói ấp úng, - sao tự nhiên mày lại… Tao chỉ kể mày nghe những gì chính mắt tao thấy. Còn nếu mày muốn thì… đó là những gì tao tưởng là tao thấy. Vậy đó, Jensen, nếu mày muốn thì tao nói là chuyện này chỉ toàn do tao mê sảng. Mày đừng có nổi nóng với tao như vậy, Jensens. Mày biết mà, tao từng bị như vậy hồi ở Frisco rồi. Bị nặng là khác, thằng bác sĩ đã nói thế ở bệnh viện hàng hải. Mẹ, xin thề với mày, tao chỉ nằm mơ thấy cái đám thằn lằn hay quỷ sứ yêu tinh đó thôi. Biết đâu chẳng có cái quái gì hết.

- Mày đã thấy chúng thật đó, Pat, - gã Thụy Điển rầu rĩ nói. - Tao đây cũng thấy mà.

- Không có, Jens, - Dingle đáp ngay, - mày chỉ mê sảng thôi. Còn lão Toch thì đúng là bình thường, chỉ có điều lão không nên đem tụi quỷ đó đi khắp thế giới. Mày biết không, về tới nhà là tao sẽ nhờ làm lễ Misa cầu nguyện cho linh hồn lão. Tao mà không làm thế thì cứ treo cổ tao đi.

- Tín ngưỡng của bọn tao không cho làm chuyện đó, - Jensen đã hết nổi nóng. - Này Pat… có thực mày tin là làm lễ cầu nguyện như vậy là có ích không?

- Có ích kinh khủng, - gã Ai Len kêu lên. - Tao biết rất nhiều vụ cầu nguyện ở quê tao hết sức ích lợi, ngay cả trong những trường hợp nghiêm trọng nhất. Ngay cả khi có dính dáng tới quỷ sứ yêu tinh gì đó.

- Thế thì tao cũng muốn có một lễ Misa kiểu Thiên Chúa giáo, - Jens Jensen quyết định, - để cầu nguyện cho ông ta. Nhưng tao muốn làm lễ ở đây, ngay Marseille này. Tao nghĩ là làm ở cái nhà thờ lớn ở đây thì rẻ hơn, theo giá gốc tại nơi sản xuất.

- Có thể mày đúng đó, nhưng lễ Misa kiểu Ai Len thì ngon hơn. Ối chà, ở Ai Len người ta có đám thầy tu thật sự biết làm phép. Giống như mấy lão fakir bên Ấn Độ hay tụi vô đạo đó mày.

- Này, Pat, - Jensen nói, - tao định đưa mày mười hai franc để làm lễ Misa ngay ở đây. Nhưng mày là đồ chó chết, mày sẽ đem tiền đi uống rượu hết sạch.

- Trời, làm vậy mang tội chết sao, Jens? Nhưng mà này, để cho mày tin tưởng thì tao viết một cái giấy là tao nợ mày mười hai franc, được không?

- Coi bộ được đó, - vốn có tính chu đáo, gã Thụy Điển đồng ý. Ngài thủy thủ thất nghiệp Dingle mượn cây bút chì và một tờ giấy bày ra bàn.

- Bây giờ tao phải viết cái gì đây?

Jens Jensen nhìn qua vai gã kia.

- Thế thì viết ngay trên đầu, rằng đây là một loại biên nhận.

Ngài Dingle thè lưỡi liếm đầu bút chì, tập trung suy nghĩ rồi viết:

- Như vậy được chưa? - Ngài Dingle ngần ngừ hỏi. - Thế tao với mày, ai sẽ giữ tờ giấy này?

- Mày chứ ai, đồ ngu, - gã Thụy Điển nói. - Biên nhận là thứ để người ta đừng quên là mình đã nhận tiền.

Ngài Dingle uống sạch mười hai franc đó ở Le Havre. Ngoài ra, thay vì đi Ai Len, gã ta lên tàu đi xuống Djibouti; tóm lại, lễ Misa ấy không hề được thực hiện, và kết quả là không có đấng tối cao nào can thiệp vào những diễn tiến sau đó.