← Quay lại trang sách

Chương 11 Tác giả độc thoại

Anh để như vậy mà được sao? - Tiếng nói trong thâm tâm tác giả vang lên.

- Ý anh là thế nào? - Tác hỏi lại, có phần do dự.

- Tức là anh để cho ông Povondra chết như thế à?

- Ồ, - tác giả bào chữa, - tôi có muốn vậy đâu, nhưng mà… dẫu sao ông Povondra cũng cao tuổi rồi, ông hẳn cũng phải hơn bảy mươi…

- Và anh để cho ông ấy chết trong tâm trạng giày vò như vậy? Thậm chí anh còn không nói được một câu an ủi, chẳng hạn, “Ông nội ơi, không tệ hại đến thế đâu, thế giới này sẽ không bị sa giông hủy diệt, loài người sẽ được cứu thoát, và ông sẽ còn sống để nhìn thấy điều đó”. Anh không làm gì được cho ông ấy sao?

- Chắc là tôi có thể gửi bác sĩ đến, - tác giả gợi ý. - Giả sử ông già ấy bị viêm dây thần kinh; hoặc ở tuổi ấy ông có thể bị viêm phổi; nhưng ơn Trời, ông sẽ qua khỏi; và có thể cho bé Mařenka ngồi trên đầu gối, nựng nịu, hỏi han xem con bé học gì ở trường. Mọi niềm vui tuổi già, tôi cho ông cụ ấy hưởng mọi niềm vui tuổi già!

- Niềm vui đáng giá nhỉ! - Tiếng nói nội tâm chế giễu. - Ông ấy sẽ ôm chặt đứa bé vào lòng bằng hai bàn tay già nua, và sợ hãi, anh bạn, lúc nào cũng sợ hãi là có ngày con bé sẽ phải chạy trốn trước tiếng nước dâng tràn gầm rú đang dìm ngập toàn thế giới; ông ấy sẽ khiếp đảm chau đôi mày rậm rạp và thều thào với giọng hãi hùng: “Lỗi tại ông, Mařenka, chính ông gây ra”. Này, có thực là anh muốn cả nhân loại diệt vong không đấy?

Tác giả cau mày:

- Đừng có hỏi tôi muốn gì. Anh tưởng tôi muốn nhìn thấy những lục địa của con người tan tành sao, anh tưởng tôi muốn điều đó xảy ra sao? Đó chỉ là diễn tiến lô-gic của sự việc; tôi là ai mà can thiệp được chứ? Tôi đã làm hết sức mình; tôi đã cảnh báo kịp thời; tác giả X vô danh đó là một phần của tôi. Tôi đã cảnh báo họ, đừng cung cấp vũ khí và chất nổ cho sa giông, chấm dứt ngành kinh doanh sa giông ghê tởm, và đấy… anh đã biết kết cục ra sao rồi. Họ có cả ngàn lý do kinh tế-chính trị hết sức hoàn hảo để không chịu chấm dứt. Tôi đâu phải chính khách hay thương gia; làm sao tôi có thể thuyết phục họ về mấy chuyện này được chứ? Biết làm sao được? Thế giới rất có thể sẽ sụp đổ và chìm xuống dưới biển, nhưng ít nhất chuyện đó xảy ra vì những nguyên nhân kinh tế-chính trị mà chúng ta ai cũng hiểu, ít nhất nó xảy ra với sự giúp sức của khoa học, công nghệ và dư luận, với đủ mọi thứ tài năng của con người! Chẳng hề có thảm họa vũ trụ nào, chẳng có gì ngoài chính những lý do lâu đời liên quan đến quốc gia, quyền lực, kinh tế và các thứ tương tự… Không thể nào ngăn chặn được.

Tiếng nói nội tâm im lặng một lúc.

- Anh không thấy hối tiếc cho loài người sao?

- Khoan, đâu có nhanh vậy được! Có ai nói là toàn bộ loài người sẽ bị tiêu diệt đâu. Lũ sa giông chỉ muốn có thêm vùng bờ biển để chúng sinh sống và đẻ trứng, có thể chúng sẽ biến đất liền thay vì là một lục địa liên tục lại trở thành những dải dài ngoằng như cọng mì để tạo ra càng nhiều bờ biển càng tốt. Giả sử con người vẫn tìm cách tồn tại được trên những dải đất hẹp ấy thì sao? Và ở đó họ có thể luyện kim loại và làm nhiều thứ khác cho loài sa giông. Bản thân lũ sa giông đâu có làm việc với lửa được, anh biết rồi mà.

- Vậy là loài người sẽ làm nô dịch cho loài sa giông.

- Đúng, anh nói thế cũng được. Họ cũng vẫn làm việc trong các nhà máy như bây giờ thôi, chỉ có chủ nhân là thay đổi. Nói cho cùng, như vậy thì cũng không khác biệt gì mấy…

- Thế anh không thấy hối tiếc cho loài người sao?

- Lạy Chúa, hãy để tôi yên! Tôi biết làm sao bây giờ? Đừng quên đó là điều mọi người muốn; tất cả đều muốn có sa giông; thương mại, công nghiệp, xây dựng đều muốn có sa giông; các nguyên thủ quốc gia và quân đội đều muốn có sa giông. Ngay cả cậu Povondra cũng đã nói: “Tất cả chúng ta đều có lỗi”. Làm sao anh có thể nghĩ tôi không thấy hối tiếc cho loài người? Tôi hối tiếc nhất khi tôi nhìn thấy họ tự nguyện và bằng mọi giá đua nhau lao tới sự tiêu vong của chính mình, chứng kiến cảnh đó tôi chỉ muốn thét lên. Thấy cảnh đó ai mà lại không vung tay, la hét báo động giống như đang nhìn thấy đoàn tàu lao trật đường ray. Nhưng giờ đã quá muộn để chặn lại. Sa giông sẽ tiếp tục sinh sôi, sinh sôi không ngừng, và chúng sẽ không ngừng phá tan nát các lục địa cũ kỹ. Hãy nhớ lại lập luận của Wolf Meynert: con người sẽ phải nhường chỗ cho sa giông và chỉ có loài sa giông mới tạo ra được một thế giới hạnh phúc, đồng nhất và chỉ có một chủng loại duy nhất…

- Thôi đi! Wolf Meynert? Wolf Meynert là một tên trí thức. Anh có thấy có bất cứ điều gì kinh khủng, ác ôn và phi lý mà một tên trí thức không muốn vồ lấy để ra sức cải tạo thế giới không? Thôi, không sao. Thế anh có biết lúc này con bé Mařenka đang làm gì không?

- Mařenka ư? Chắc nó đang chơi đùa đâu đó ở Vyšehrad. Không được làm ồn, người ta bảo cô bé, ông nội đang ngủ. Nhưng cô bé không biết chuyện gì đang xảy ra và phải rất lâu sau đó…

- Thế lúc này con bé đang làm gì?

- Tôi không biết. Rất có thể con bé đang cố thè lưỡi liếm đầu mũi của nó.

- Đó, thấy chưa? Vậy mà anh lại để cho một tai họa giống như một trận Tân Đại Hồng Thủy ập tới.

- Anh thôi đi cho! Tôi có tạo được phép mầu đâu. Chuyện gì đến sẽ đến! Mọi thứ đều đã diễn tiến, không thể thay đổi! Điều còn cảm thấy được an ủi là những gì đang xảy ra đều đúng theo sự cần thiết và quy luật của nó.

- Không có cách nào khả dĩ ngăn chặn lũ sa giông ư?

- Không. Chúng quá đông đúc. Con người phải nhường chỗ cho chúng sống.

- Có cách nào cho chúng chết sạch hết không? Một loại bệnh dịch hay sự thoái hóa giống nòi…

- Không, đâu dễ dàng quá vậy. Sao cứ phải bắt Tạo Hóa chỉnh đốn lại cái đống bầy hầy do con người gây ra? Đấy, ngay cả anh bây giờ cũng không tin là con người có thể tự cứu lấy mình nữa. Thấy chưa? Cuối cùng anh lại muốn cậy vào ai đó hay cái gì đó đến cứu giúp anh! Tôi nói cho anh biết: ngay cả lúc này, khi một phần năm châu Âu đã chìm dưới nước, anh có biết ai vẫn đang cung cấp chất nổ, ngư lôi và máy khoan cho sa giông không? Anh có biết ai vẫn ngày đêm làm việc như điên cuồng trong các phòng thí nghiệm để cố sáng chế ra những máy móc và vật liệu phá hủy cho hiệu quả hơn không? Anh có biết ai vẫn cho sa giông vay tiền, ai đang tài trợ cho sự tận diệt thế giới này, cho trận Tân Đại Hồng Thủy này không?

- Biết, tôi biết. Mọi nhà máy. Mọi ngân hàng. Mọi quốc gia.

- Anh thấy chưa? Giá như sa giông chống lại con người thì may ra còn làm được gì đó; nhưng khi chính con người chống lại con người thì vô phương rồi, thế đấy.

- Khoan đã, người chống lại người! Tôi nảy ra ý này. Biết đâu cuối cùng sa giông lại chống sa giông?

- Sa giông chống sa giông? Ý anh là sao?

- Chẳng hạn… một khi đã quá đông đúc, sa giông có thể bắt đầu tranh giành những rẻo bờ biển chật hẹp hay một cái vịnh bé tí hay cái gì đó với nhau; sau đó chúng bắt đầu tranh giành nhau những bờ biển, xung đột càng lúc càng lớn hơn cho đến khi trở thành một cuộc đại chiến trên mọi bờ biển toàn thế giới, được không? Sa giông chông sa giông! Anh thấy sao? chẳng lẽ đó không phải lô-gic của lịch sử ư?

- Ồ, không, vậy không được. Không thể có chuyện sa giông gây chiến với sa giông. Như thế là trái tự nhiên. Tất cả sa giông đều là chung một giống loài.

- Thế con người không chung một giống loài sao? Anh thấy đó, con người cứ đánh nhau như thường, và chẳng thể ngăn lại được! Không chỉ đánh nhau để giành một chỗ sống mà còn giành quyền lực, thanh thế, ảnh hưởng, vinh quang, thị trường, và không biết còn cái gì nữa mà họ không tranh giành nhau nữa đây! Tại sao loài sa giông lại không đánh nhau để tranh giành thanh thế?

- Sao chúng phải làm thế? Anh nói đi, làm thế chúng được gì?

- Chẳng được gì cả, ngoại trừ việc nhóm thiểu số sẽ có nhiều bờ biển hơn để sống tạm thời và có nhiều quyền lực hơn đa số còn lại. Và sau một thời gian mọi chuyện sẽ như cũ.

- Thế tại sao đám thiểu số lại có quyền lực hơn đa số còn lại? Dù sao thì chúng vẫn giống hệt nhau, toàn là sa giông cả; tất cấ đều cùng một cỡ xương cốt, xấu xí như nhau và tầm thường như nhau, cái gì có thể khiến chúng giết lẫn nhau được? Tôi hỏi anh chúng nhân danh cái gì mà gây chiến với nhau?

- Cứ để mặc chúng rồi sẽ có chuyện gì đó nảy sinh. Nếu có một nhóm sống bên bờ Tây và một nhóm sống bên bờ Đông, có khả năng chúng sẽ bắt đầu khinh miệt nhau, rồi nhân danh phương Tây chống phương Đông. Đây này, ở đây là Sa giông châu Âu, còn dưới kia là Sa giông châu Phi; nếu nhóm này không muốn mình hơn nhóm kia thì đúng là kỳ lạ! Cho nên chúng sẽ đi dạy cho nhóm kia một bài học nhân danh văn minh, hay chủ nghĩa bành trướng, hay thứ gì tôi không biết được: nhất định lúc nào cũng phải có một kiểu ý thức hệ hay nguyên cớ chính trị nào đó khiến sa giông bên này đi cắt cổ sa giông bên kia. Đừng quên là sa giông giờ đã có một văn minh như con người chúng ta; chúng sẽ không thiếu lý lẽ dựa trên cơ sở quyền lực, kinh tế, pháp lý, văn hóa, hay bất cứ thứ gì.

- Và chúng có vũ khí nữa. Đừng quên chúng được vũ trang tới mức hoàn hảo.

- Đúng, ê hề vũ khí. Anh thấy đó. Chúng mà không học hỏi con người cách làm nên lịch sử thì đúng là phi lý.

- Khoan, chờ chút. (Tác giả đứng phắt dậy và bắt đầu đi tới đi lui trong phòng làm việc). Anh nói đúng, chúng mà không học theo thì lạ thật! Bây giờ tôi hiểu ra rồi. Ta chỉ cần xem bản đồ thế giới… bản đồ đâu rồi, mình có một cái ở đâu đây mà, đâu rồi rồi nhỉ?

- Kia kìa.

- Rồi. Đây là Đại Tây Dương với Địa Trung Hải và biển Bắc. Châu Âu nằm đây, châu Mỹ nằm kia… À, đây là cái nôi của văn hóa và văn minh hiện đại. Và nằm đâu đó là Atlantis chìm dưới đáy biển…

- Bây giờ thì sa giông đang nhận chìm những Atlantis mới.

- Đúng. Và đây là… Thái Bình Dương, Ấn Độ Dương. Đông Phương cổ đại và huyền bí. Cái nôi của nhân loại, như người ta thường nói. Đâu đó phía tây châu Phi là hòn đảo huyền thoại Lemuria đã bị chìm, và đây là Sumatra, và ở phía tây một chút là…

- …hòn đảo Tana Masa, cái nôi của loài sa giông.

- Chính xác. và đó là nơi ngự trị của chúa tể Sa giông, lãnh đạo tinh thần của mọi sa giông. Ở đây vẫn còn sống những con tapa-cưng của Thuyền trưởng van Toch, những sa giông nguyên thủy của Thái Bình Dương, chúng vẫn sống bán hoang dã. Ồ, đây là Đông Phương của chúng. Toàn bộ khu vực này giờ được gọi là Lemuria, trong khi khu vực kia, khu vực đã văn minh, Âu hóa, Mỹ hóa, hiện đại và kỹ nghệ tiên tiến, là khu vực Atlantis. Dưới quyền của một nhà độc tài, Lãnh tụ Sa giông, nhà chinh phục vĩ đại, chiến binh và nhà phát minh, Thành cát Tư Hãn của sa giông và kẻ hủy diệt các lục địa. Lúc này hắn là một nhân vật lẫy lừng đấy, ông bạn.

(… nhưng có thật hắn là sa giông không?)

(…Không. Lãnh tụ Sa giông là một con người. Tên thật của hắn là Andreas Schultze, trong thời Đại Thế chiến hắn là một tay thượng sĩ ở đâu đó).

(Thảo nào!)

(Ờ, thế đấy. Giơ thì anh đã hiểu), vậy thì đây là Atlantis, đây là Lemuria. Hai nhóm sa giông khác nhau vì lý do địa lý, hành chính, những khác biệt văn hóa,…

- …và cả khác biệt chủng tộc. Đừng quên những khác biệt chủng tộc. Sa giông ở Lemuria nói tiếng Anh bồi Pidgin English, trong khi Sa giông ở Atlantis nói tiếng Anh cơ bản Basic English.

- Đúng rồi. Theo thời gian, sa giông Atlantis đi qua kênh đào Suez ngày trước, để tiến vào Ấn Độ Dương…

- Tất nhiên rồi, con đường cổ điển để sang Phương Đông.

- Chính xác. Cùng lúc đó, sa giông Lemuria đang lấn qua Mũi Hảo Vọng tiến về bờ biển phía tây châu Phi, dám chắc là toàn bộ châu Phi đều thuộc về Lemuria.

- Đương nhiên.

- Chúng hô hào những khẩu hiệu như Đất Lemuria là của Sa giông Lemuria, Đả đảo ngoại bang, vân vân… Giữa hai nhóm sa giông Atlantis và Lemuria, vực thẳm ngờ vực và hiềm thù bất tận ngày càng sâu xa. Sự căm ghét lẫn nhau trở thành vấn đề sống chết.

- Nói cách khác, chúng hình thành những dân tộc khác nhau.

- Đúng. Phe Atlantis khinh miệt phe Lemuria và gọi chúng là bọn man rợ bẩn thỉu; phe Lemuria đã căm thù đến mức điên cuồng phe Atlantis và coi chúng như bọn đế quốc, bọn ác quỷ phương Tây, bọn phá hoại những truyền thông sa giông tinh túy lâu đời. Lãnh tụ Sa giông buộc phe Lemuria phải nhượng quyền sở hữu các bờ biển, viện cớ lợi ích thương mại và văn minh, chúa tể Sa giông, trưởng lão cao quý của sa giông Lemuria, phải chấp nhận nhượng quyền ngoài ý muốn vì phe này có ít vũ khí hơn. Xung đột xảy ra ở cửa sông Tigris, không xa kinh thành Baghdad thơi xưa: Sa giông Lemuria bản địa tấn công một khu nhượng địa Atlantis, giết chết hai sa giông thực dân, có lẽ do đã sỉ nhục chủng tộc. Và kết quả là…

- …Chiến tranh bùng nổ. Phải thế thôi.

- Vâng, đó là cuộc chiến tranh sa giông chống sa giông.

- Nhân danh văn minh, văn hóa và công lý.

- Và nhân danh Sa giông chân chính. Nhân danh Dân tộc Vinh quang và Vĩ đại. Khẩu hiệu sẽ là Không đội trời chung! Sa giông Lemuria vũ trang bằng dao quắm và dao găm Mã Lai đã cắt cổ quân xâm lược không chút thường xót; nhưng Sa giông Atlantis thực dân đã được người châu Âu dạy dỗ nên văn minh hơn, chúng đáp trả bằng cách xả chất độc và các loại vi khuẩn được nuôi đặc biệt xuống biển Lemuria và các vũ khí hóa học này hiệu quả tới mức đã làm nhiễm độc toàn bộ đại dương trên thế giới. Biển lan tràn một thứ bệnh dịch nhân tạo tai họa. Và thế là hết. Loài sa giông tuyệt chủng.

- Chết sạch?

- Chết sạch. Không còn một con. Tất cả những gì còn sót lại về loài động vật này chỉ là những dấu vết hoá thạch của loài Andrias Scheuchzeri ở Öhningen.

- Còn loài người thì sao?

- Loài người? À, đúng, loài người. Họ à, từng chút một, họ bắt đầu từ trên các vùng núi cao lần xuống những vùng bờ biển còn sót lại của các lục địa; nhưng suốt một thời gian dài đại dương nồng nặc mùi hôi thối xác sa giông thối rữa. Các lục địa dần dần tăng diện tích trở lại nhờ phù sa bồi đắp của các dòng sông; biển lùi dần từng chút một, và rồi tất cả gần như trở lại như trước kia. Xuất hiện một truyền thuyết mới về một trận Đại Hồng Thủy do Thượng Đế ra tay để trừng trị tội lỗi của con người, và sẽ có nhiều huyền thoại mới về những vùng đất đã biến mất dưới đại dương, và những vùng đất ấy sẽ trở thành cái nôi của nền văn minh loài người; có lẽ sẽ có những truyền thuyết mới về những nơi từng gọi là Anh Cát Lợi, Pháp Lang Sa và Nhật Nhĩ Man…

- Rồi sau đó…

- Sau đó ra sao thì không thể biết được.

HẾT