← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

Ngài Henry Lovejoy rất nghiêm túc với vị trí chánh thẩm của Queen Square. Ông thường đến Văn phòng Hành chính công sớm, xem lại ghi chép của mình, và nghiên cứu những phán quyết của các thẩm phán tòa dưới.

Ông nghĩ đó là kết quả của giáo dục. Cùng với thói quen công nghiệp. Sinh ra trong gia đình buôn bán đáng kính có tiếng tăm, ở tuổi trung niên Lovejoy quyết định trở thành thẩm phán sau khi đã tích lũy được sự độc lập tài chính của một thương gia. Không hẳn là một gia sản, nhưng là một sự độc lập thoải mái.

Đó là một sự chuyển hướng mà ông không coi nhẹ, vì Lovejoy là một người có ngăn nắp, chưa bao giờ làm điều gì mà không cân nhắc kỹ lưỡng, cẩn thận. Ông có vài lý do cho việc đổi nghề này, lý do chính là niềm tin rằng một người không có con nên để lại di sản gì đó đáng giá, như một hình thức đóng góp cho xã hội. Và cho đến giờ, Ngài Henry Lovejoy vẫn là một người không có con.

Ông đang ngồi ở bàn làm việc, khăn quàng quấn quanh cổ để tránh cái lạnh buổi sáng, khi Edward Maitland xuất hiện ở ngưỡng cửa và nói, "Ba Tuần tra viên phố Bow đã bao vây Devlin tại một nhà trọ cũ ở Pudding Row, gần St. Giles."

"Và?" Lovejoy nói, ngẩng lên từ ghi chép của mình.

"Hắn thoát ra ngoài bằng cửa sổ và trốn qua mái nhà." Lovejoy ngả người ra ghế và tháo kính khỏi mũi.

"Tôi đã cử vài cảnh sát qua đó tìm kiếm," Maitland nói. "Nhưng tôi dám chắc là chẳng ích gì."

"Hay đấy." Lovejoy ngậm gọng kính. "Tại sao anh cho rằng anh ta vẫn ở London?"

"Không còn nơi nào khác để chạy trốn, tôi nghĩ thế."

"Một người đàn ông tháo vát như Devlin ư?" Lovejoy lắc đầu. "Khó đấy. Cảnh sát Simplot thế nào rồi?"

"Vẫn còn sống, thưa ngài. Nhưng anh ta sẽ không sống được bao lâu nữa, với một vết thương sâu như vậy."

Lovejoy gật đầu. Con dao đâm thủng phổi của chàng trai. Giờ chỉ còn là vấn đề thời gian. Đẩy ghế về phía trước, Lovejoy lục lọi đống giấy vụn trên bàn. "Chính xác thì anh đã phát hiện ra điều gì về cô Rachel York này?"

"Có gì để mà tìm nữa?"

Lovejoy mím môi và tự kiềm chế không chỉ ra rằng nếu ông biết câu trả lời cho câu hỏi này, họ đã không cần phải phát hiện nữa. "Tất nhiên anh đã lục soát phòng của cô ta chứ?"

"Đó là việc đầu tiên tôi làm vào sáng hôm qua. Khi chúng tôi nói chuyện với người hầu gái." Maitland nhún vai. "Chẳng có gì đáng quan tâm. Tôi để một cảnh sát lại đó, như ngài yêu cầu, để theo dõi nơi này qua đêm." Một sự lãng phí thời gian và nguồn lực, giọng nói của anh ta rõ ràng ám chỉ điều đó, mặc dù anh ta sẽ không bao giờ dám bày tỏ suy nghĩ như vậy thành lời.

Lovejoy không tìm kiếm thời gian biểu nữa. "Sáng nay tôi phải ra tòa vào lúc nào?"

"Mười giờ, thưa ngài."

"Không đủ thời gian," Lovejoy lẩm bẩm. "Tôi sẽ phải dời lịch ghi trong sổ chiều nay vậy."

"Thưa ngài?" Maitland nói.

"Một số điểm của vụ án này khiến tôi lo lắng, anh Cảnh sát. Nó đòi hỏi phải tìm hiểu sâu hơn, và tôi dự định sẽ bắt đầu bằng việc tự mình lục soát phòng của cô gái bất hạnh đó. Có điều gì đó đang diễn ra ở đây. Có thể tôi không biết nó là gì, nhưng tôi biết một điều." Lovejoy đẩy kính của mình trở lại sống mũi. "Tôi biết tôi không thích nó."