CHƯƠNG 60
Nhà kho của Công ty Thương mại Thịnh vượng nằm đối diện một dòng kênh ngay dưới Cầu Parson và Cảng Hermitage.
Sebastian lên một xe ngựa đến phố Burr, sau đó đi bộ về phía dòng sông. Ban ngày đông đúc những thuỷ thủ và người bốc vác, khi đêm xuống bến tàu là một mê cung nguy hiểm được cảnh sát và bảo vệ do các chủ tàu và công ty thương mại thuê tuần tra trong nỗ lực nhằm kiểm soát những băng cướp có thể dọn sạch một nhà kho hoặc một chuyến tàu trong một đêm và cắt cổ người ta chỉ vì chiếc áo của họ.
Nhưng dường như đêm nay Sebastian có riêng bờ sông cho mình, di chuyển qua sương mù hôi thối mùi muối và bùn sông hòa với mùi của những xưởng thuộc da và nhà máy xà phòng gần đó. Anh có thể nghe thấy tiếng sóng và tiếng pháo nổ bị nghẹt thỉnh thoảng vang lên từ đồi Tower và cầu London, nhưng sương mù dày đặc mang đến sự im lặng riêng của nó, phóng đại tiếng thở của anh cho đến khi nó vang to và gắt trong tai anh.
Nhà kho anh tìm kiếm nằm giữa một dãy nhà lờ mờ trong bóng tối. Cao hai tầng và được xây dựng bằng đá thô, nó quay về phía nam cạnh một nhà kho khác, còn bên trái có một con hẻm nhỏ chỉ đủ rộng cho một xe chở hàng ngăn cách nó với dãy nhà tiếp theo, những di tích gạch ám muội khói đen cũ kĩ.
Khi đến gần dãy nhà, Sebastian có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng mờ nhạt chiếu qua những cửa sổ vòm gạch cong của nhà kho Công ty Thương mại Thịnh vượng, tuy nhiên chúng được xây cao trên bức tường đá dày, quá cao để có thể nhòm vào. Tại giữa bức tường đối diện con hẻm hẹp, một khung cửa đôi được xây dựng chắc chắn bằng các tấm ván dày mở lối vào tầng trệt của nhà kho. Ổ khóa nặng nề sẫm màu của cánh cửa nằm yên không bị xáo trộn trên gỗ đã tróc sơn.
Ổ khóa là một sự thừa nhận và một cảnh báo chế nhạo, Sebastian nghĩ; đó là cách Wilcox nói rằng, ta biết ngươi không có ý định bước một cách mù quáng vào cái bẫy của ta. Nhưng đừng nhầm lẫn, ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Và trong khi ta biết nhà kho này rất rõ, ngươi thì không, bạn của ta.
Sebastian biết cái giá của sự kiêu ngạo. Dù sao, chính sự kiêu ngạo của anh, niềm tin vào khả năng bắt được kẻ sát hại Rachel - đã dẫn Kat đến nhà kho bỏ hoang này, cùng với nỗi sợ hãi cô đang phải đối mặt khi chờ đợi như con mồi sống trong cái bẫy của con quái vật. Nhưng anh tự nhủ rằng dù Wilcox có kiêu ngạo đến mức nào, hắn cũng không phải là một kẻ ngốc. Hắn biết mình cần giữ tính mạng của Kat nếu muốn nuôi hy vọng sống sót trong cuộc đối đầu sắp tới.
Nhìn lên, Sebastian quét các cửa sổ ở tầng trên và thấy chúng, tương tự như những cửa sổ tầng trệt, cũng bị rào lại bằng những thanh sắt dày. Nhưng anh biết còn một cánh cửa ở phía dòng sông.
Với bàn chân nhẹ nhàng, đồng thời cố gắng kiểm soát ngay cả tiếng sột soạt trong hơi thở của mình, anh lẻn vào con hẻm bên hông, tiến về phía dòng sông. Khi đi ngang một đống hộp rỗng và thùng vỡ, một con chuột chạy qua, rít lên trước mặt anh.
Anh dừng lại, tai căng ra nghe ngóng bất kỳ âm thanh nhỏ nào, bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Wilcox, chờ đợi trong nhà kho đá vững chãi, đã nghe thấy. Một luồng không khí yếu ớt nặng mùi biển dâng lên khỏi vịnh, làn nước đen phập phồng của nó bị che khuất vì sương mù thấp lạnh lẽo và dày đặc. Những chiếc tàu thuỷ cũ cao lớn đen sẫm và cột buồm lắc lư đang được neo trông giống như những cái bóng trong màn đêm, lặng thinh và ma quái.
Cẩn thận giẫm chân trên những tấm ván cũ mòn của bến cảng, Sebastian rón rén tiến về phía cánh cửa đối diện sông. Chúng không có ổ khóa nhưng cũng bị rào lại. Vươn người ra, anh ép vào tấm ván với đủ lực để cho anh biết điều mình đã đoán được: Những cánh cửa này cũng bị khoá.
Anh có thể nghe thấy tiếng sóng bên dưới mình, vì nhà kho, cùng rất nhiều kênh rạch uốn nắn dòng sông, được xây dựng trên mặt nước. Sẽ có một cửa sập tại tầng trệt lát ván của nhà kho giúp thuyền và sà lan có thể trực tiếp tiến vào. Mặc dù cũng là một lối vào, nó tạo ra quá nhiều lợi thế cho kẻ chờ đợi bên trong. Sebastian cần tìm một cách tiếp cận đem lại cho anh lợi thế về mặt thị giác. Anh cần phải vào từ phía trên.
Một khung cửa tải hàng thứ hai mở ra từ bến tàu lên tầng, có một cái dầm to nhô ra khỏi bức tường có thể được sử dụng để cẩu hàng hóa. Nhưng hiện tại cái dầm không có cả tời lẫn ròng rọc, và Sebastian cũng không có dây thừng để leo lên. Một đống thùng gần đó gần như chặn tầm nhìn ra bến cảng của anh, chúng cũng không đủ gần cánh cửa và đủ cao để anh có thể với lên. Anh phải tìm một lối vào khác.
Lùi lại về phía trước nhà kho, anh nhìn lướt qua mái nhà phẳng của tòa nhà. Nhà kho bên cạnh nó lớn hơn và cũ hơn nhưng có độ cao tương đương. Cánh cửa của nó, giống như cửa nhà kho Công ty Thương mại Thịnh vượng, cũng bị khoá.
Sebastian đem một trong những cái thùng vỡ ra khỏi con hẻm.
Ngay cả khi trống rỗng, cái thùng gỗ sồi nẹp bằng sắt phải nặng khoảng mười tám đến hơn hai mươi cân. Đưa nó lên đầu, anh đập rìa sắt xuống ổ khóa, một lần, rồi hai lần, mỉm cười dứt khoát khi nhận thấy ổ khoá rời ra khỏi then cửa.
Trong sự tĩnh lặng của màn đêm bao phủ bởi sương mù, tiếng kêu vang nghe to thiếu tự nhiên. Sebastian dừng lại, hơi thở gấp gáp trong lúc lắng nghe nước bùn của thuỷ triều đập vào bến cảng.
Lách qua hai cánh cửa nặng nề, anh dừng lại đợi mắt mình thích nghi với bóng tối. Mặc dù đúng là anh có thể hoạt động trong màn đêm tốt hơn so với hầu hết mọi người, tuy nhiên đôi mắt của anh vẫn cần ánh sáng để nhìn, và sương mù dày đặc xóa sạch tất cả mọi dấu vết của trăng và sao, thậm chí cả ánh đèn của thành phố xung quanh.
Anh nhích qua sàn nhà chứa đầy thùng và hộp khiến không khí nức mùi hương của đồ vật chứa trong chúng: trà từ Ấn Độ, lông chồn từ Nga, bông đóng kiện từ Carolinas. Một ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống giếng trời trung tâm rộng khoảng một mét vuông, sáng lên nhờ ánh sáng yếu ớt từ một cửa sổ cáu bẩn trên trần nhà, men theo một bên một cầu thang dốc thẳng đứng.
Anh vội bước nhẹ lên những bậc thang đưa mình đến một tầng chứa đầy thùng và kiện đóng gói như bên dưới. Trên cao, cửa sổ trần chỉ để lộ ra một ô vuông xám xịt trên trần nhà màu đen. Anh biết nhân viên nhà kho sẽ để công cụ tại tầng trên. Những phút quý giá trôi đi khi anh tìm kiếm, đầu tiên tại bậc thang, sau đó dọc theo rìa không có lan can.
Cuối cùng anh tìm thấy chúng trong một cái thùng gỗ gần bức tường phía trước. Ném búa, dây xích và một cuộn dây thừng sang một bên, anh nắm lấy một đòn bẩy nhỏ và nhét nó vào cạp quần chẽn của mình. Sau đó, bằng cách di chuyển một vài thùng hàng, anh leo lên cách cửa sổ trần nhà một cánh tay.
Đặt trong một khung gỗ lớn, cửa sổ trần được tạo nên từ khoảng nửa tá bản lề có thể được nâng lên để thông gió. Sờ dọc theo các cạnh, Sebastian tìm thấy cái khoá của ô cửa trên đầu mình và cẩn thận mở nó ra.
Đặc mùi lưu huỳnh và khói than cùng mùi hương của biển, màn đêm hoà quyện xung quanh anh. Nắm lấy rìa cửa sổ, Sebastian đu qua ô cửa mở lên mái.
Anh nằm yên một lúc, hơi thở trắng toát trong lúc lắng nghe tiếng pháo nổ biến mất vào màn đêm. Anh từ từ ngồi dậy và vượt qua dải đá phiến, đáp nhẹ nhàng lên mái nhà kho liền kề.
Tại đây, cửa sổ trần sáng lên với một ánh sáng vàng mờ nhạt. Nhưng khi nhích về phía nó, anh nhận thấy cửa kính quá đục và cáu bẩn để cho thấy nhiều hơn ngoài những bóng hình lờ mờ bên dưới. Anh biết luôn có khả năng Wilcox đang đợi mình tại tầng trên này. Nhưng hầu hết mọi người đều sợ bóng tối, và nguồn sáng từ bên trong tòa nhà rõ ràng đến từ tầng trệt, tại hai lối vào chính và cửa sông của nhà kho.
Trượt thanh đòn bẩy vào giữa khung và bệ cửa sổ trần, Sebastian ấn vào và cảm thấy nhẹ nhõm mỗi khi bản lề bên trong bắt đầu được nới lỏng. Anh thử lại một lần nữa, gia tăng áp lực, và nghe thấy tiếng gỗ rên rỉ phản đối.
Anh ngay lập tức nới lỏng áp lực lên đòn bẩy, trời đêm lạnh lẽo phả vào khuôn mặt thấm mồ hôi của anh. Ngồi trên gót chân, anh suy tính những lựa chọn của mình. Không thể phá vỡ khung cửa sổ trần nhà hoặc đập vỡ kính mà không thông báo rằng mình đã đến. Nhưng bên cạnh cửa sập dẫn ra sông, chỉ còn một lối khác vào nhà kho: cánh cửa cạnh bến cảng lên tầng trên.
Ánh mắt anh tập trung vào ống khói đổ nát của lò sưởi được sử dụng để làm ấm văn phòng nhỏ của nhà kho. Anh nhìn chằm chằm vào nó một lúc, sau đó lùi đến mái nhà bên cạnh. Nhẹ nhàng đáp xuống qua cửa sổ trần, anh lấy một trong những cuộn dây thừng mình đã nhìn thấy ở đó, cùng với một thanh sắt to dài.
Một lần nữa, anh nhận thức được thời gian đang trôi đi không ngừng. Buộc một đầu dây vào ống khói, Sebastian cuốn đầu còn lại quanh eo và cẩn thận hạ mình trên bức tường phía sau nhà kho, các tấm ván thô của bến cảng nằm bên dưới cách khoảng sáu mét biến mất trong màn sương xoáy trên mặt nước. Duỗi thẳng chân làm bệ đỡ, anh đạp ra khỏi bức tường và trèo như một con cua xuống phiến đá thô cho đến khi tới cánh cửa đôi mở lối vào tầng trên. Một rầm đỡ to nằm ngang ngay dưới cửa, tạo thành một cái gờ mà anh có thể đặt chân vào trong lúc ép nhẹ vào cánh cửa. Hai cánh mở ra khoảng hai phân, sau đó dừng lại. Cánh cửa này cũng được khoá trong bằng một thanh giằng.
Đung đưa người, Sebastian lấy ra thanh đòn bẩy từ thắt lưng và nhét nó vào giữa hai cánh cửa, kéo chúng mở đủ rộng để có thể trượt thanh sắt dài xuống bên dưới thanh trục và bẩy nó lên. Anh cảm thấy nó mắc một lúc, sau đó rơi xuống với một tiếng kêu vang khiến anh rủa thầm trong đêm tối.
Cánh cửa bật mở nhẹ nhàng mà không có tiếng rít lên phản đối của bản lề. Anh thả mình vào trong, khéo léo đóng cánh cửa phía sau không cho bất kỳ tia sáng hay luồng không khí lạnh bất ngờ nào có thể để lộ sự hiện diện của mình... nếu tiếng kêu vang của thanh trục rơi chưa làm điều đó.
Không khí bên trong thơm phức với mùi cà phê ấm áp kỳ lạ. Bao quanh là những bao bố căng phồng cao chót vót, Sebas- tian rón rén tiến về phía ánh sáng vàng giữa toà nhà. Giếng trời lớn, chiều ngang phải từ hai mét rưỡi đến ba mét và có cấu tạo tương tự như tại nhà kho liền kề, với cầu thang thẳng chạy dọc một bên. Anh nhìn thấy một cái rầm khổng lồ được gắn ròng rọc cuốn trong một sợi dây thừng dày. Một đầu sợi dây được thả chéo xuống ngoài tầm mắt của Sebastian, nhưng đầu còn lại thẳng và căng ra vì treo thứ gì đó nặng. Trong lúc anh nhìn, nó hơi run rẩy, như thể thứ được treo trên nó đang di chuyển.
Cảm thấy nỗi kinh hãi cào xé trong lòng, Sebastian rón rén bước về phía giếng trời không có lan can, nơi anh có thể nhìn xuống cảnh tượng Martin Wilcox đã chuẩn bị cho mình.
Ba chiếc đèn lồng được nhóm với nhau tạo thành một tam giác, ánh sáng của chúng thu hẹp lại chiếu sáng duy nhất khu vực ngay phía trước, trong khi phần còn lại của nhà kho chìm trong bóng tối. Và trong chùm sáng ấy, Wilcox treo Kat lên.
Cổ tay của cô bị trói lại, treo lơ lửng trên ròng rọc lớn, những ngón tay xoắn lại nắm lấy sợi dây đầy đau đớn trong lúc cô cố gắng làm dịu áp lực lên tay và vai. Trong lúc anh nhìn, cô chậm rãi lắc lư để anh có thể thấy sự sợ hãi và đau đớn trong đôi mắt cô, miệng cô há to khó khăn vì bị nhét giẻ. Mắt cá chân của cô cũng bị trói bằng nhiều vòng dây thừng, ép chặt những mảnh vải nhung rách rưới của bộ đồ đi ngựa vào người cô.
Cô bị treo lơ lửng cách sàn khoảng một mét, không phải sàn nhà mà là một cửa sập Wilcox đã mở thẳng xuống sông. Qua đó, Sebastian có thể nhìn thấy bóng tối lung linh của những cơn sóng vỗ khi thuỷ triều nổi lên.
Nó là một cái bẫy hiểm ác được tạo ra đầy tinh tế. Dù Sebas- tian có vào nhà kho qua một trong hai lối vào tầng trệt, hoặc dù anh có vào qua cửa sập hoặc từ cầu thang, anh cũng không thể túm được Kat mà không bị lộ. Tuy nhiên, do cách bố trí của đèn lồng, Wilcox được bảo vệ trong bóng tối. Y cũng kiểm soát sợi dây thừng treo Kat Boleyn. Cách duy nhất Sebastian có thể thả cô là cắt đứt sợi dây. Tuy nhiên, ngay cả khi anh ném cô xuống làn nước lạnh lẽo tối tăm bên dưới, cô hoàn toàn có thể bị chết đuối trước khi anh có thể đưa cô vào bờ.
Chỉ có một điều Sebastian có thể làm. Anh hành động nhanh chóng, tính toán vị trí của đèn và khoảng cách đến dây. Lặng lẽ nhấc một túi hạt cà phê lớn, anh đặt nó trên rìa giếng trời. Anh vừa lùi lại thì một bậc thang kêu cọt kẹt đầy phản trắc dưới chân.
Anh sững người, nhưng mọi sự đã đâu vào đấy. Giọng nói thích thú của Martin Wilcox vang lên từ trong bóng tối bên dưới. "Anh có thể ra mặt, Devlin. Ta biết anh đang ở đây."
Một khoảng lặng diễn ra, trong lúc đó Sebastian nhún vai cởi áo khoác của mình và nắm chặt con dao của Tom giữa hai hàm răng. Trong sự im lặng, Wilcox nói: "Để ta nói lại. Nếu anh không xuống đây ngay bây giờ, con điếm của anh sẽ rơi xuống sông. Anh nghe thấy ta nói chứ, Devlin? Tất cả những gì ta cần làm là cắt sợi dây thừng, và cô ta sẽ làm mồi cho cá."
Sebastian đẩy mạnh túi cà phê khiến nó rơi khỏi rìa giếng trời thẳng xuống chùm đèn bên dưới.
Nó hạ cánh với một tiếng vỡ vụn đưa nhà kho chìm vào bóng tối trong lúc Sebastian nhảy từ rìa giếng trời.
Một tay chỉ nắm được không khí, lạnh lẽo và trống rỗng. Nhưng tay phải của anh bắt được sợi dây thừng và nắm lấy nó, cánh tay giật mạnh vì phải đỡ toàn bộ trọng lượng của anh. Cú lao ngang khiến sợi dây đung đưa, nhưng chỉ di chuyển nhẹ, rất nhẹ. Anh đá chân để khiến nó đung đưa mạnh hơn, sợi dây thừng thiêu đốt bàn tay qua chiếc găng tay da của anh trong lúc anh trượt xuống chỗ Kat.
Anh có thể nghe thấy sự căng thẳng sợ hãi trong hơi thở của cô. Vẫn nắm chặt sợi dây thừng bằng một tay, anh đưa cánh tay còn lại ôm lấy cô một cách nhanh chóng và mạnh mẽ, kéo cơ thể run rẩy của cô vào ngực mình trong lúc anh đá sợi dây một lần nữa, đung đưa chúng trên một đầu dây như một con lắc. Sau đó, quấn một chân quanh hông cô để giữ họ lại với nhau, anh trượt con dao khỏi răng và khi sợi dây đung đưa hết cỡ, anh với lên cắt sợi dây thừng.
Nghiến răng, Sebastian chặt mạnh vào những sợi thừng to, sợi cuối cùng lìa ra đúng lúc anh cầu nguyện rằng mình đã không tính toán sai góc rơi, rằng sợi dây sẽ không đứt vào đúng lúc họ ở trên cửa sập mở khiến họ rơi xuống làn nước lạnh giá đóng băng phía dưới.
Với một cú giật, sợi dây thừng đứt phựt, quăng họ xuống đúng lúc một khẩu súng hỏa mai nổ một tiếng gầm đinh tai của lửa và khói.