← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 61

Sebastian cảm thấy cơn đau từ viên đạn thiêu đốt trong đùi mình, ngay trước khi họ đập xuống sàn. Ở những giây cuối cùng, anh đã xoay cơ thể khiến Kat nằm đè nửa người lên mình và anh hấp thụ phần lớn lực từ cú va chạm.

Anh lăn mình, xoay trở trọng lượng cơ thể của cô, che chở cô an toàn trong lòng mình. Anh có thể nghe thấy hơi thở sột soạt của cô, miệng mở ra sau miếng giẻ, nhưng anh không có cách nào biết được liệu cô có trúng đạn không. Đưa môi lại gần tai cô, anh thì thầm nhẹ nhàng, "đừng cử động."

Anh cảm thấy cô gật đầu hơn là nhìn thấy hành động đó, với việc xung quanh họ không có đèn lồng mà chỉ có đống thùng và kiện len cao chót vót, bóng tối của màn đêm gần như che phủ hoàn toàn.

Di chuyển nhanh chóng trong bóng tối, anh cắt sợi dây trói và xé bỏ cuộn dây quấn quanh chân cô. Một cách thận trọng, anh lướt bàn tay trên cơ thể cô. Dưới xương sườn của cô, anh cảm thấy sự ướt át dính dớp ấm nóng của máu.

Trái tim anh đập thình thịch đau đớn trong lồng ngực, anh xé cà vạt trên cổ và ép miếng vải được gấp lại nhanh chóng bên hông cô, không thể đánh giá mức độ nghiêm trọng của vết thương trong màn đêm mù sương dày đặc đen kịt xa lạ này. Giữ chặt miếng vải bằng một tay, anh lúng túng cắt sợi dây thừng trên cổ tay trước khi gỡ miếng giẻ khỏi miệng cô.

Bàn tay cô bắt lấy tay anh, nắm lấy ngón tay anh trong sự tiếp xúc lặng im run rẩy, sau đó hạ xuống yếu ớt một bên hông đẫm máu của mình.

Một bên má ép vào tóc cô, Sebastian dừng hơi thở của mình trong lúc căng thẳng nhìn xuyên qua bóng tối tĩnh lặng của màn đêm. Anh biết tại thời điểm khẩu súng khai hoả, Wilcox ẩn giữa những cái thùng nằm dưới cầu thang. Nhưng anh không thể chắc chắn hắn đã di chuyển hay chưa kể từ thời điểm đó. Và trong khi Sebastian nghi ngờ khả năng nạp đạn khẩu súng hỏa mai trong bóng tối của Wilcox, không có cách nào để biết được hắn mang theo bao nhiêu vũ khí bên mình. Thậm chí Kat cũng không biết liệu hắn có giấu súng các-bin hoặc súng ngắn tại nhiều nơi khác nhau trong nhà kho trước khi đưa cô tới đây.

Nếu chỉ có một mình, Sebastian có thể đã tấn công, tin tưởng vào khả năng và những giác quan nhanh nhạy bất thường của mình để bù cho bất lợi thiếu vũ khí và không quen với môi trường xung quanh. Nhưng anh không thể bỏ Kat một mình, dễ gặp nguy hiểm và bị thương.

Tuy nhiên, khi sự im lặng tối tăm và hữu hình trong nhà kho kéo dài, Sebastian nhận ra mình không thể tiếp tục chờ đợi Wilcox thực hiện bước đi tiếp theo. Anh không có cách nào để biết vết thương của Kat nghiêm trọng đến đâu, nhưng anh có thể cảm thấy máu của cô nóng và ẩm ướt thấm qua những nếp gấp dày của chiếc cà vạt, có thể ngửi thấy mùi đồng hòa lẫn với mùi muối và mỡ lông cừu nặng nề trong không khí.

Anh nắm lấy tay cô và ép nó vào miếng vải bên hông cô, sau đó rút tay ra. Cúi đầu, anh chạm môi vào má cô và nhận thấy khuôn mặt của cô lạnh lẽo và ẩm ướt bất thường. ‘‘Anh sẽ không bỏ em đâu,’’ anh nói với cô, mặc dù anh không có cách nào biết được liệu cô có hiểu hay không.

Anh có thể cảm thấy sự ẩm ướt lạnh lẽo bốc lên từ dòng sông qua cánh cửa bên cạnh họ, vì cú rơi đã đưa họ gần một cách đứng tim với mép cửa sập. Đường viền mờ nhạt của một chồng bao tải cà phê xuất hiện tại mép cửa. Từ từ di chuyển, anh xoay người cho đến khi vai mình chạm vào một trong các bao tải.

Nghiến răng, anh thở dốc, làm đổ chồng cà phê. Sau đó, anh nhanh chóng lăn đi, kéo theo Kat cùng mình đúng lúc bao tải nặng trịch rơi phịch xuống khoảng hai mét rưỡi trước khi trượt xuống dòng nước màu đen trong một tiếng tõm dài và lớn đầy thoả mãn.

Cơ thể run rẩy của cô nép chặt vào Sebastian, anh chờ đợi súng nổ. Nhưng chỉ có sự im lặng được lấp đầy trong những con sóng toả ra xung quanh trụ đỡ bằng gỗ trước khi tan biến vào hư vô.

Giọng Wilcox vang lên, trầm và đầy chế nhạo từ bóng tối bên trái anh. "Một mưu mẹo đáng thương, Devlin. Ngươi hy vọng điều gì? Mạo hiểm xông lên với giả định rằng ta sẽ để cho ngươi thoát?"

Không muốn để lộ vị trí của mình, Sebastian mỉm cười một cách dứt khoát vào màn đêm. Hoá ra tên khốn đó phải di chuyển đến một vị trí mới, phía sau các kiện len Úc nằm giữa Sebastian và cửa dẫn ra bến tàu.

"Một cuộc đối đầu thú vị," Wilcox tiếp tục. "Có thể nói rằng ta đã mất đi lợi thế. Ngoại trừ việc ta ngửi được mùi máu, Devlin. Của ngươi ư, ta tự hỏi? Hay của cô ta? Ta có thể chờ trong đêm tối. Ngươi thì sao?"

Tay của Kat đột nhiên trườn ra, chạm vào cánh tay của Sebastian. "Sebastian," cô thì thầm.

Tuy nhiên, anh cũng đã nhìn thấy nó: một luồng ánh sáng mờ nhạt màu cam dần sáng hơn phía sau chồng kiện len gần cầu thang. Một tia lửa từ vụ nổ của khẩu súng hỏa mai hẳn đã cháy âm ỉ giữa các kiện hàng đầy mỡ lông cừu. Một luồng không khí khuấy lên vì cơn gió từ cửa sập mở mang mùi len thô cháy nhạt nhòa, cay xè và không thể nhầm lẫn. Và rồi toàn bộ đống len bốc cháy.

Trong lúc Sebastian nhìn, ngọn lửa được cơn gió từ cửa sập mở thổi bùng lên cao. Với một tiếng vút, gỗ cầu thang cũ bắt lửa, trở nên sống động trong một điệu nhảy lách tách của ngọn lửa đang tạo nên một làn khói đen dày qua tòa nhà.

Anh nghe Kat hít vào một hơi hổn hển ngột ngạt và biết cô cũng hiểu tác động của ngọn lửa. Wilcox ở giữa họ và cánh cửa đôi dẫn đến mép nước. Với việc cầu thang lên tầng hai bị lửa thiêu đốt và cửa chính ra đường bị khoá ngoài, cách duy nhất để thoát khỏi toà nhà là qua cửa sập. Nhưng một cú rơi khoảng hai mét rưỡi xuống làn nước lạnh như băng của con kênh; trong lúc nửa tỉnh nửa mê và bị tấm áo cưỡi ngựa bằng nhung nặng nề kéo xuống, Kat chắc chắn sẽ chết đuối.

Xung quanh họ, nhà kho và hàng hoá bốc cháy như một ngọn đuốc đẫm hắc ín. Trên sàn nhà, gần cửa sập mở, không khí vẫn còn tương đối dễ chịu, nhưng nó sẽ không duy trì được lâu. Họ phải thoát ra, ngay lập tức.

Từ tiếng ho xé họng của Wilcox, Sebastian nhận ra hắn đang di chuyển. Thanh rầm trên cửa ra vào bến cảng rít lên khi nó bị kéo mạnh trở lại. Trong chốc lát, làn khói đen xoáy chia đôi. Anh nhìn thấy cánh cửa mở, bóng dáng một người đàn ông đen sẫm và vững chãi trên bầu trời đêm đầy sương mù. Sau đó, nó biến mất.

Những ngón tay của Kat quấn quanh cánh tay của Sebastian và nắm chặt. Trong ánh sáng đỏ kỳ lạ của đám cháy, anh có thể nhìn cô khá rõ. Toàn bộ vạt áo cưỡi ngựa của cô sẫm lại vì máu.

"Chúa ơi." Không còn e sợ khẩu súng của Wilcox, Sebastian nhanh chóng di chuyển, xé những mảnh vải từ quần của cô và buộc chặt chúng quanh vết thương. "Chúng ta sẽ phải theo hắn ra cửa. Em cũng nhận ra điều đó đúng không?"

Kat lắc đầu, đôi mắt mở to trên khuôn mặt nhợt nhạt. "Không. Hắn vẫn còn một khẩu súng lục. Nếu đi qua cánh cửa đó, hắn sẽ chờ chúng ta."

Sebastian kéo cô vào vòng tay của mình. "Chúng ta không còn lựa chọn nào khác." Anh phải hét lên để giọng mình át tiếng gầm của ngọn lửa. "Cánh cửa ra đường bị khoá từ bên ngoài."

"Vậy phá khóa đi."

Sebastian liếc nhìn về phía trước tòa nhà. Làn khói đã dày đến mức mỗi hơi thở thiêu đốt cổ họng và xé toạc phổi anh. "Để ta thử."

Ho sù sụ, anh bế cô đến nơi cô có thể hít thở không khí trong lành từ khe hở dưới hai cánh cửa trước. Tìm kiếm trong làn khói dày đặc, anh phát hiện ra một cái rương nặng, bị quấn dây đồng nhưng đủ nhỏ để anh có thể cầm bằng cả hai tay. Sử dụng cái rương như một cái búa, anh đập nó vào điểm giao của cánh cửa gỗ nặng nề. Anh định phá khóa, hoặc ít nhất là phá then cửa. Anh có thể cảm thấy sức nóng của ngọn lửa đốt cháy da lưng và hút cạn không khí từ phổi mình. Nghiến răng, anh đâm sầm chiếc rương vào cửa lần thứ hai, và nghe thấy một tiếng nứt đầy thỏa mãn.

Với tất cả sức lực của mình, anh đâm vào cửa lần thứ ba. Cái rương vỡ vụn trong tay anh.

"Nó không có tác dụng," anh kêu lên, ném chiếc rương qua một bên. "Chúng ta phải đi ra phía sau."

Anh cúi xuống bế Kat trên tay, nhưng cô ôm lấy ngực anh và lắc đầu. "Bỏ mặc em đi. Không có em, chàng có thể lọt qua cửa sập."

Anh bắt gặp ánh mắt của cô, ngực anh co giật tìm không khí dưới bàn tay xoè ra của cô. "Ta sẽ không bỏ mặc em. Vậy nên em có thể đừng tỏ ra cao thượng nữa và đơn giản chấp nhận rằng giờ đã đến lượt ta."

Sự im lặng diễn ra trong thoáng chốc; sau đó anh nghe thấy cô cười đáp lại, yếu ớt nhưng chân thật.

Với một tiếng gầm chói tai, cái dầm lớn nhô ra to lớn từ giếng trời sụp xuống trong ngọn lửa bạo lực. "Chết tiệt," Sebastian chửi thề.

Ôm chặt Kat vào lòng, anh né tránh những kiện hàng bốc lửa cùng các mảnh vỡ đang rơi xuống và chạy nhanh trên sàn kho. Trong một khoảnh khắc tồi tệ anh nghĩ mình đã mất phương hướng lạc trong làn khói dày đặc. Sau đó, anh nhìn thấy cánh cửa mở đóng khung màn sương xám bên ngoài, và anh lao vào làn không khí mát mẻ truyền sức sống của màn đêm.

Anh nghĩ sẽ thấy Wilcox tại bến tàu bên cạnh con kênh. Nhưng bến tàu trước mắt họ trống không.

"Hắn hẳn đã thấy chàng cố gắng phá cửa trước và đã đi vòng lại," Kat nói, ho sù sụ.

"Có thể." Giọng Sebastian bực tức đau đớn. Hoặc Wilcox có thể đơn giản là đang chờ đợi họ ở cuối con hẻm tối dài chạy dọc theo phía bắc của nhà kho.

"Thả em xuống. Em có thể đi bộ," cô nói.

"Em chắc chứ?"

"Vâng." Cô đẩy anh để trượt chân cô xuống đất. Rồi cô nói, "Xin lỗi. Em đã lầm," và ngất lịm đi.

Kéo cô vào vòng tay của mình, Sebastian quay về phía nam, cách xa con hẻm và những nguy hiểm có thể lẩn khuất tại đó. Anh nghĩ đống thùng tại các điểm nối của hai tòa nhà chỉ che khuất một phần bến tàu, nhưng bây giờ anh thấy rằng mình đã sai, lối đi đó bị chặn kín. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến về phía bắc.

Lúc này, ngọn lửa đã vươn lên tầng trên của nhà kho. Các cửa sổ lần lượt vỡ vụn, màn đêm tràn ngập tiếng kính vỡ trong lúc những mảnh thuỷ tinh trút xuống xung quanh họ. Lấy thân mình che chở cho Kat, Sebastian chạy nhanh trong lúc kính vỡ lạo xạo dưới giày của mình. Khi anh chạy ngang qua con hẻm nhỏ, anh thấy nó đầy khói lửa toả ra từ tòa nhà đang cháy bên cạnh. Nếu Wilcox chờ ở đó, hơi nóng và kính vỡ sẽ đẩy hắn lùi lại.

Ngọn lửa ầm ầm phía sau, Sebastian men theo bến tàu hẹp chạy dọc con kênh. Vượt qua dãy nhà kho cũ kĩ bằng gạch, anh tiến về phía bắc. Làn nước đen của con kênh phản chiếu ngọn lửa nhảy múa, còn sương mù bắt lấy ánh sáng màu cam man rợ cho đến khi màn đêm xung quanh cũng bốc cháy theo.

Anh có thể nhìn thấy một lối đi khác phía trước, dẫn ra bên trái, nơi anh hy vọng sẽ đưa mình vào đất liền. Rồi chân anh vấp vào một tấm ván mấp mô và anh khuỵu xuống trên cái chân bị thương trong cơn co giật vì đau, nóng rực và gần như khiến anh mù mắt.

Anh quỳ xuống, Kat vẫn nằm bất tỉnh nhân sự trong vòng tay. Anh nhận thức được hơi nóng từ ngọn lửa phía xa và cơn đau trong lá phổi bỏng rát khi anh vật lộn hít lấy không khí. Lấy lại sức, anh đang chuẩn bị đứng lên thì nghe thấy tiếng cách từ cái chốt an toàn của khẩu súng lục, và giọng nói của Wilcox, "một quyết định sai lầm, Devlin."