← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 62

Martin Wilcox bước ra khỏi bóng tối dày đặc khói, tay nắm chặt. Áo choàng cưỡi ngựa của hắn đã biến mất; muội khói nhuộm đen chiếc cà vạt bằng vải lanh trắng, và tàn tro đã làm cháy xém chiếc áo len siêu mịn được may hoàn hảo của hắn. Tuy nhiên, giọng nói của hắn vẫn dễ chịu kỳ lạ, gần như đang nói chuyện xã giao.

"Rốt cuộc tất cả đều là sự lựa chọn, phải không, Devlin?" hắn nói. "Ví dụ ngươi chọn ở lại London và quấy rối, trong khi bất kỳ ai có đầu óc thận trọng tỉnh táo đã bỏ chạy ra nước ngoài. Ngươi lựa chọn đến đây tối nay và rơi vào cái bẫy nhỏ của ta. Và sau đó là sự lựa chọn ngươi vừa đối mặt lúc nãy. Bằng cách hy sinh đứa con gái, ngươi có thể đã thoát khỏi tay ta. Nhưng đó không phải là điều một người như ngươi có thể chấp nhận, đúng không? Đó là điều khiến ngươi trở nên dễ đoán đến chết người."

Sebastian cảm thấy tấm ván của bến tàu thô ráp dưới đầu gối của mình, không khí lạnh thổi vào từ con kênh làm mát giọt mồ hôi trên khuôn mặt anh khi anh nhìn Wilcox bước lên đối diện mình. "Và những lựa chọn của ngươi là gì, Wilcox? Ngươi lựa chọn sát hại Rachel York thay vì trả tiền cho bất cứ điều gì cô ấy chào bán. Đó có phải là một điều khôn ngoan không?"

Wilcox vẫn đi cho đến khi hắn chỉ đứng cách anh vài thước, cánh tay duỗi thẳng chĩa khẩu súng trước mặt anh. "A, nhưng ngươi thấy đấy, ta cho rằng Rachel yêu quý của chúng ta đã đưa ra một lựa chọn thiếu khôn ngoan. Khi ta nghe nói cô ta đến gặp Hendon đêm đó, ta cho rằng cô ta đã tìm được một người trả giá cao hơn. Vì vậy, ta đã bám theo, hy vọng lấy lại được bằng chứng về phi vụ bảo hiểm nhỏ của mình. Thay vào đó, ta tìm thấy bản khai rất thú vị của mẹ ngươi. Đó là một sự ngạc nhiên, tin ta đi."

"Phi vụ bảo hiểm…?" Sebastian bắt đầu, rồi đột ngột dừng lại khi anh chợt vỡ lẽ. "Tất nhiên rồi. Câu chuyện về một cuộc phiêu lưu tình ái nhục nhã mà ngươi kể cho Hendon năm ngoái là một điều bịa đặt, được dựng lên để giải thoát ngươi khỏi một tình huống khó xử. Ngươi đã vướng vào mạng lưới của Leo Pierrepont bao lâu rồi?"

Nụ cười quen thuộc của Wilcox không bao giờ biến mất. "Ba năm. Ta là người thông báo cho Pierrepont ý đồ của chúng ta ở Tây Ban Nha." Hắn nói như thể tự hào về nó.

"Đó là lý do ngươi truy lùng Mary Grant, người giúp việc của Rachel? Để lấy lại bất cứ bằng chứng nào Rachel đánh cắp từ Pierrepont có thể đã chứng minh rằng sự dan díu của ngươi với người Pháp đã diễn ra lâu hơn những gì người ta nghi ngờ."

"Đúng vậy. Ta không nghĩ con ngốc đần độn đó nhận ra giá trị của những gì nó có trong tay."

"Nhưng điều đó không ngăn cản ngươi sát hại cô ta."

"Không điều gì là chắc chắn cả," hắn nói, mỉm cười qua kẽ răng. "Tất nhiên ta đã phá huỷ bằng chứng chống lại mình ngay lập tức. Tuy vậy, những tài liệu khác thì ta giữ lại. Biết đâu chúng có thể trở nên hữu ích. Sai lầm của ngươi là đã lấy cắp bản khai của mẹ mình từ thư viện của ta. Cho đến khi phát hiện ra nó mất tích, ta không biết rằng ngươi đã lùng ra ta."

Sebastian ngước lên nhìn khuôn mặt anh rể và cười. "Ta không giữ bản khai. Có phải ngươi muốn nói rằng ngươi đã đánh mất nó? Thật... bất cẩn làm sao."

Tay Wilcox siết chặt co giật rồi nới lỏng quanh báng súng. "Một chiến thuật thú vị. Ngươi định làm ta rối trí, đúng không?" Hắn lắc đầu. "Không có tác dụng đâu." Khuôn mặt hắn đột nhiên cứng lại, nét mặt tươi cười điềm tĩnh thường ngày của hắn xoắn lại khiến Sebastian nghĩ đến Bayard. "Đặt cô ta lên bến tàu - nhưng đừng đứng dậy. Bước ra xa khỏi cô ta bằng đầu gối."

Ánh mắt vẫn tập trung vào khuôn mặt của Wilcox, Sebastian đặt Kat xuống bến tàu. Cô thở dài nhè nhẹ, sau đó nằm im trong lúc anh rời ra xa khỏi cô, bí mật di chuyển cơ thể thành tư thế lấy đà.

Wilcox mỉm cười. "Đó. Ta cần một phát súng gọn gàng. Không muốn các nhà chức trách bối rối khi ta dẫn họ đến cái xác của ngươi. Tất nhiên cùng với cái xác bị mổ xẻ của nạn nhân cuối cùng ngươi," hắn bổ sung, ánh mắt hấp háy rõ ràng về phía Kat. "Họ sẽ rất hài lòng."

Sebastian đặt chân thuận dưới thân mình, cơ bắp anh căng cứng sẵn sàng bật lên, trong lúc theo dõi mắt Wilcox.

"Không ai thực sự quan tâm đến kẻ đã giết mấy con đàn bà. Ngươi biết điều đó, đúng không? Không còn lửa cháy trong lòng những cư dân thành thị muốn thấy công lý được thực thi nữa. Người ta chỉ đơn giản muốn cảm thấy an toàn, và khi ngươi chết đi, họ sẽ nhận được điều đó. Ta sẽ trở thành một người hùng. Thật mỉa mai, phải không?"

Sebastian thấy ánh mắt Wilcox nhấp nháy ngay trước khi ngón tay hắn bóp cò.

Sebastian lao về phía trước, xoay người sang một bên khi anh vung tay trái lên. Bàn tay anh xoè ra đập vào cổ tay chĩa ra của Wilcox, đập vào nó đúng lúc khẩu súng khai hoả viên đạn và phả khói vào màn đêm.

Sebastian cảm thấy một cơn nóng xé toạc tay mình. Sau đó, vai phải của anh đập vào giữa đùi Wilcox. Anh vòng tay thuận của mình ra sau phía sau đầu gối tên khốn và giật mạnh, mặc dù chỉ riêng đà của cú lao tới là đủ để hạ gục hắn.

Wilcox ngã mạnh xuống, lưng va vào bến tàu với một tiếng thụp khiến hắn thở hắt ra trong lúc Sebastian nhảy lên người hắn. Vẫn còn thở hổn hển, Wilcox vung khẩu súng rỗng như một cây gậy, đập trọng lượng nặng nề của nó vào lưng Sebastian.

Chửi thề cục cằn, Sebastian bóp mạnh tay cầm khẩu súng của Wilcox và giật nó trên đầu hắn, siết chặt cho đến hắn thả tay khỏi khẩu súng trong cơn co giật đau đớn. Sau đó, hắn đột nhiên nằm im thin thít.

"Vậy là ngươi đã áp đảo ta," hắn hổn hển nói, ánh sáng từ ngọn lửa phía xa lấp lánh trong mắt khi hắn mỉm cười với Sebastian. "Giờ thì sao, hả? Ngươi cũng nhận ra rằng ngươi không có bất kỳ bằng chứng nào về những gì ta đã làm với những ả đó. Không một thứ gì. Ngay cả những vết xước con điếm đó để lại trên cổ ta cũng đã lành. Sẽ chỉ là lời của ngươi đấu với lời của ta. Và ai sẽ tin ngươi đây?"

"Ngươi quên Kat Boleyn rồi."

"Sao cơ? Lời khai của một con điếm? Chống lại lời khai từ một người bạn của chính Hoàng tử?" Wilcox mỉm cười. "Ta không nghĩ vậy." Vẫn mỉm cười, hắn vặn mình đưa đầu gối lên, đập thẳng vào phần đùi bị thương của Sebastian.

Cơn đau nổ tung khiến Sebastian thở hổn hển. Trong chốc lát mắt anh mờ đi và đầu óc anh choáng váng, và tay anh giãn ra đủ để giúp Wilcox thoát ra từ bên dưới.

Lăn qua một bên, Wilcox vừa duỗi được tay và đầu gối ra thì Sebastian lao tới. Trong thoáng chốc họ chới với tại rìa bến tàu, sau đó cùng lao xuống.

Sebastian không còn bám vào Wilcox khi họ rơi xuống. Wilcox rơi xuống sông trong một tư thế co ro, vụng về và rúm ró. Nhưng Se- bastian đã kịp duỗi thẳng thân mình và lao chân xuống trước. Anh chìm sâu xuống làn nước màu đen lạnh lẽo, sau đó bắn lên trên, bơi ngược dòng nước xiết, bị kéo xuống bởi đôi bốt và chiếc quần chẽn vụng về, vết thương trên vai và đùi anh bỏng cháy.

Anh có thể nghe thấy tiếng anh rể mình ho và thở hổn hển, nhìn thấy chiếc cà vạt trắng và áo ghi lê phát sáng trong bóng tối của màn đêm. Sebastian bơi về phía hắn. Trong thoáng chốc cái đầu to bự của hắn biến mất dưới làn nước đen lấp lánh màu cam từ ngọn lửa phía xa. Sau đó, hắn loạng choạng nổi lên lần nữa, tay chân vùng vẫy, đôi mắt mở to trên khuôn mặt nhợt nhạt khi nhìn thấy Sebastian.

"Cứu ta! Vì Chúa, hãy cứu ta. Ta không biết bơi." Một bàn tay vùng vẫy của hắn túm lấy cổ Sebastian, siết chặt và bóp nghẹt.

"Thả ta ra, tên đần. Ngươi sẽ nhấn chìm cả hai chúng ta mất." Nhưng Wilcox giờ không còn tỉnh táo. "Em không thể để anh chết đuối được," hắn lắp bắp, bàn tay nắm lấy Sebastian siết chặt lại điên cuồng.

Hít một hơi thật sâu, Sebastian lặn xuống, vặn cánh tay Wilcox để gỡ sự kìm kẹp của hắn. Lần này, anh đã cẩn thận nổi lên sau lưng gã đàn ông đang chới với. Duỗi thẳng tay, Sebastian vươn ra nắm lấy mặt sau cổ áo của Wilcox. Đó là một biện pháp cứu hộ tiêu chuẩn; Sebastian chỉ cần kéo hắn lại gần, quấn một khuỷu tay dưới cằm Wilcox để giữ cho đầu hắn ở trên mặt nước và bơi về phía bến tàu.

Anh có thể nghe thấy tiếng gầm của ngọn lửa nuốt chửng nhà kho ở phía xa, và xa hơn là tiếng lanh canh của chuông cứu hoả. Sebastian nắm chặt lưng áo của Wilcox. Nhưng anh vẫn giữ thẳng tay.

Rốt cuộc tất cả đều là lựa chọn, hắn đã nói. Và lựa chọn của Sebastian âm u mịt mù trước mặt anh. Bởi vì Wilcox đã đúng: không có bằng chứng về những gì hắn đã làm, không có điều gì kết nối hắn với vụ chém giết ghê tởm hai người phụ nữ, không có gì ngăn cản hắn tiếp tục làm điều đó một lần nữa, rồi một lần nữa.

Một lựa chọn thì thầm với lương tâm của anh: nếu được cứu, Wilcox vẫn có thể bằng cách nào đó hạ gục Sebastian và tấn công Kat. Nhưng Sebastian biết đó không phải là vấn đề thực sự. Từ lâu anh đã học được rằng ranh giới giữa đúng và sai, giữa thiện và ác, không phải lúc nào cũng rõ ràng. Tuy nhiên, anh vẫn tin rằng nó tồn tại. Gần một tuần trước, anh đã lên đường chứng minh mình vô cớ bị cáo buộc một tội ác ghê tởm. Dần dần mục đích của anh mới thay đổi. Và anh biết rằng trong khi anh có thể không bao giờ chứng minh được sự vô tội của mình, ít nhất anh cũng có thể thực hiện lời hứa với một người phụ nữ đã chết từ lâu.

Từ một nơi nào đó gần hơn vang lên tiếng la hét. Nhưng điều đó không còn quan trọng. Sebastian đã lựa chọn. Xòe tay ra, anh để cho chiếc áo len siêu mịn trượt khỏi những ngón tay mình.