← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 63

Tại mép bến tàu nơi ông đang đứng, Ngài Henry Lovejoy nhìn Tử tước từ dưới nước leo lên những bậc thang thô ráp.

Khi lên đến đỉnh, Devlin nhìn lên, đôi mắt kỳ lạ của anh lấp lánh màu vàng trong ánh sáng phản chiếu của ngọn lửa.

Hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào nhau, hơi thở của Devlin khó khăn và gấp gáp đến mức tấm vải thô của chiếc áo sơ mi vấy máu sũng nước rung lên với mỗi lần nâng ngực. Devlin là người nói trước.

"Thằng bé, Tom? Nó đâu?"

"Khá an toàn. Ta chặn nó ngay bên ngoài nhà cha anh tại Quảng trường Grosvenor. Đúng vậy," ông nói thêm khi lông mày Devlin nhíu lại. "Ta nghe được những gì anh nói với nó tại nhà trọ Hoa hồng và Vương miện."

"Và?"

Lovejoy hắng giọng. "Ta tìm thấy tin nhắn của Wilcox trong túi cậu ta."

"Tin nhắn đó không được ký tên."

"Đúng vậy. Ta thừa nhận ban đầu ta thấy khó có thể tin tưởng cậu chuyện tương đối dài dòng và rối rắm của thằng nhóc. Tuy nhiên nó đã lo xa và móc trộm một cuốn sổ từ túi lãnh chúa nhà mình, điều đó đã tạo ra sức nặng đáng kể cho câu chuyện."

Bước lên trên bến tàu, với bộ quần áo ướt nhẹp dính vào thân hình rắn rỏi, Tử tước ngồi xuống bên cạnh tấm thân co quắp đẫm máu của người phụ nữ. Lovejoy đứng yên. "Cô ấy…"

"Không." Devlin nhẹ nhàng bế người phụ nữ vào vòng tay, máu cô nhỏ trên tay anh. Gió bắt lấy mái tóc đen dài và thổi nó phủ lên trên khuôn mặt của cô. Cô cựa quậy, giọng lẩm bẩm khàn khàn, và anh rúc môi mình vào tai cô thì thầm những lời an lòng.

Sau đó, ánh mắt của anh một lần nữa hướng lên bắt gặp ánh mắt của Lovejoy. "Vừa nãy ngài đã nghe được những gì?"

Và Ngài Henry Lovejoy, con người khắt khe cứng đầu ủng hộ những trình tự luật pháp cùng sự thiêng liêng của sự thật đó, người đã đến mép con kênh vừa kịp lúc để nhìn thấy đầu Wilcox biến mất dưới làn nước đen, mỉm cười và nói, "vừa đủ."