CHƯƠNG 64
Sebastian ngắm nhìn Kat thở, ngắm nhìn ngực cô phập phồng dịu dàng bên dưới lớp vải ren, ngắm nhìn ánh nến vàng nhấp nháy trên làn da nhợt nhạt của mí mắt cô, đang khép lại cùng giấc ngủ nhẹ nhàng.
Anh đứng bên cạnh giường, bộ đồ ngủ khoác lên vai. Xung quanh họ, ngôi nhà phố Brook tĩnh lặng trong màn đêm. Quả là một điều kỳ lạ khi lại được quay trở về nhà của mình, được mặc bộ đồ vải lanh sạch sẽ và vải lụa hảo hạng. Anh đã ở đây, và an toàn, nhưng cảm giác đề phòng, bất an vẫn còn cuộn lên.
"Cô ấy sẽ ổn thôi, Sebastian," Paul Gibson nói, đến đứng bên cạnh anh. "Tôi sẽ ở lại cùng cô ấy. Nhưng anh cần phải đi nghỉ. Anh cũng đã mất một lượng máu không nhỏ."
Sebastian gật đầu. Bên dưới lớp băng bó, vai và chân của anh run lên với cơn đau bốc lửa dường như tỏa ra và hoà lẫn với tất cả những vết cắt và bầm tím anh nhận được trong tuần qua. Anh cảm thấy như thể mình đã không ngủ trong cả cuộc đời. "Hãy gọi tôi nếu cô ấy tỉnh lại."
"Tất nhiên."
Quay về phía phòng mình, Sebastian nghe thấy giọng nói to đầy giận dữ của một người đàn ông vang lên từ sảnh bên dưới.
"Kệ xác sự thận trọng của ngươi," Bá tước Hendon chửi thề. "Và quỷ tha ma bắt những chỉ dẫn của ngươi. Ta muốn được gặp con trai mình."
Sebastian dừng lại ở đầu cầu thang. "Cha."
Hendon nhìn lên, một chuỗi các cảm xúc đuổi nhau qua khuôn mặt trắng bệch đau khổ của ông khi ông nhìn Sebastian khập khiễng bước xuống cầu thang tiến về phía mình. Nhưng điều ông có thể nói chỉ là, "Ta nghe nói con bị thương."
"Con không sao," Sebastian nói, và dẫn đường vào phòng khách.
Hendon cẩn thận đóng cửa lại phía sau. "Liên quan đến những khám phá gần đây về Wilcox, ta đã gặp Lãnh chúa Jarvis và Ngài Henry Lovejoy. Đây là một vấn đề khó xử, nhất là khi lễ đăng quang của Hoàng tử sẽ diễn ra vào ngày mai. Việc một thân cận của Hoàng tử dính líu vào một tội ác ghê tởm như vậy vào thời điểm này…"
"Một sự bất tiện quái quỷ. Vậy Jarvis đề xuất gì? Con tin rằng ông ta đã nghĩ ra giải pháp gì đó."
Trước giọng điệu khinh khỉnh của Sebastian, nét mặt Bá tước nheo lại thành một cái cau mày sâu sắc. "Trên thực tế, ta mới là người đưa ra đề xuất. Vụ sát hại Rachel York và Mary Grant sẽ được quy cho gã người Pháp Leo Pierrepont."
"Tất nhiên rồi. Hắn thật hợp tác làm sao khi đã trốn khỏi đất nước." Sebastian đi đến đứng trước lò sưởi, ánh mắt nhìn vào ngọn lửa. "Còn cái chết của Wilcox?"
"Do bọn giết người và trộm cắp đã đốt cháy nhà kho. Bờ sông có thể là một nơi nguy hiểm vào ban đêm."
"Amanda sẽ rất hài lòng. Thanh danh gia đình không bị sỉ nhục, nhất là khi Stephanie sẽ tham dự dạ hội vào năm tới." Sebastian liếc sang. "Cha biết là Amanda cũng biết đúng không?"
"Biết gì? Wilcox là người đã xẻ thịt hai người phụ nữ đó? Ta không tin. Ngay cả Amanda."
Sebastian mỉm cười dứt khoát. "Tuy nhiên, khác với cha, chị ta không biết chồng mình dính líu với người Pháp."
Sebastian không mong chờ một lời xin lỗi từ cha mình và anh cũng không nhận được điều đó. Thay vào đó, Sebastian chờ đợi câu hỏi không thể tránh khỏi.
Hendon hắng giọng. "Ta cho là Wilcox là người đã lấy bản khai của Phu nhân Hendon từ cơ thể của Rachel York?"
"Đúng vậy. Mặc dù từ những gì hắn nói, con nghĩ là nó đã bị mất một lần nữa. Hắn cho rằng con đã lấy nó."
Hendon đứng yên, những giọt mồ hôi xuất hiện trên thái dương, như thể ông đang bị nóng. "Con không cầm nó?"
"Không."
Bá tước quay đi, một tay xoa mặt trong lúc vật lộn để hấp thụ tin này. Một lúc sau, ông cộc cằn nói, "còn người phụ nữ? Ta biết vết thương rất nghiêm trọng."
"Cô ấy bị mất rất nhiều máu, nhưng bác sĩ nói không có bộ phận quan trọng nào bị tổn thương. Nếu không bị nhiễm trùng, cô ấy sẽ hồi phục."
Hàm dưới của Hendon chuyển động như vẫn thường thấy. "Ta đoán cô ta đã nói với con về thoả thuận của chúng ta sáu năm trước."
Sebastian nhìn chằm chằm vào cha mình.
"Ta đã làm những gì ta nghĩ là đúng vào thời điểm đó," Hendon lỗ mãng nói. "Ta vẫn nghĩ đó là một điều đúng đắn. Một cuộc hôn nhân như vậy sẽ hủy hoại cuộc sống của con. Cám ơn Chúa cuối cùng cô ta cũng nhận ra điều đó."
"Chính xác thì cha đã đề nghị bao nhiêu?" Sebastian hỏi, giọng anh trầm và nguy hiểm.
"Hai mươi ngàn bảng. Không nhiều phụ nữ từ chối số tiền đó đâu." "Cô ấy từ chối?"
"Đúng vậy. Ý con là cô ta không cho con biết?" "Không, cô ấy không nói gì."
Kat từ từ tỉnh lại. Cơn đau bốc lửa cô nhớ từ đêm hôm trước đã biến mất, để lại một cơn đau âm ỉ bên hông.
Căn phòng với màn treo lụa màu xanh sẫm và đồ nội thất mạ vàng không quen thuộc, nhưng cô nhận ra người đàn ông mặc chiếc quần ống túm bằng da nai và đi bốt đang ngồi, khoanh tay, trên chiếc ghế phủ thảm bên cạnh giường. Anh hẳn đã nhận thấy ánh mắt của cô đang nhìn mình vì anh quay lại, tay vươn tới che chở bàn tay cô đang đặt trên chăn.
"Em biết chàng sẽ đến," cô nói, ngạc nhiên khi phát hiện ra cổ họng mình thô ráp, giọng nói khàn đục vì ngọn lửa.
Tay Devlin nắm chặt lấy ta cô. "Kat. Chúa ơi. Ta rất tiếc."
Cô mỉm cười, thật lạ thường khi anh tự trách bản thân vì những gì đã xảy ra với cô, tự trách bản thân kéo cô vào cuộc chiến đấu làm sáng tỏ cái chết của Rachel. Và sau đó nụ cười của cô mờ đi vì anh không biết - cô hy vọng anh ấy sẽ không bao giờ biết - cô dính líu vào các sự kiện diễn ra xung quanh cái chết của Rachel nhiều đến mức nào, ngay cả trước khi anh tìm đến cô để tìm kiếm sự giúp đỡ.
"Ta đã có một cuộc nói chuyện dài với Hendon vào đêm qua," anh nói, lông mày nheo lại, quai hàm đanh lại bất ngờ. "Tại sao em không cho ta biết sự thật?"
"Sự thật nào?" Cô giữ giọng nói của mình đều đều, mặc dù tim cô bắt đầu đập thình thịch khó chịu ở ngực. "Có rất nhiều sự thật, nhiều trong số đó tốt nhất không nên nói ra."
"Sự thật về những gì đã xảy ra cách đây sáu năm."
"À. Sự thật đó." Cô mỉm cười nhẹ nhàng, hy vọng từ chối được những câu hỏi tiếp theo. Nhưng anh vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt thuyết phục, và cô biết anh đòi hỏi nhận được một câu trả lời. Cô tìm cách giải thích nhẹ nhàng nhất có thể. "Cho chàng biết điều đó sẽ phản tác dụng. Sự hy sinh cao cả đó chỉ đạt được mục đích tối tượng khi được cải trang."
Khoé miệng anh nâng lên với một nụ cười nhạt. "Em cần phải hạn chế thú vui tử vì đạo xui xẻo này."
Bàn tay cô xoay dưới tay anh, nắm chặt lấy anh. "Chàng biết là cha chàng nói đúng, phải không. Ông ta nói rằng nếu em thực sự yêu chàng, em sẽ không kết hôn với chàng."
Đôi mắt của anh luôn cuốn hút cô. Hoang dã, mãnh liệt và thông minh, giờ chúng lấp lánh với sự tức giận và tổn thương. "Vậy nên em đã nói dối ta. Vì ta."
"Vâng."
"Khốn kiếp." Anh đứng lên khỏi ghế, quay đi rồi quay lại, lỗ mũi loe ra, ngực phồng lên cùng niềm đam mê trong hơi thở của mình. "Ta đã có thể biến em thành vợ ta. Em không có quyền đưa ra những quyết định như vậy mà không có ta."
Cô ngồi dậy khó khăn, bàn tay run rẩy tựa vào nệm lông bên dưới. "Ôi, Sebastian. Chàng không thấy sao? Em là người duy nhất có thể."
Một sự im lặng ngăn cách họ, căng thẳng và buồn bã. Cô có thể nghe thấy tiếng rao của một người bán hàng rong chào bán đồ của mình ngoài đường phố, và, gần hơn là tiếng tro nhẹ nhàng rơi trong lò sưởi. Cô di chuyển ánh nhìn trên người đàn ông trước mặt cô, trên khung xương quen thuộc đầy kiêu hãnh của gương mặt anh, dáng người cao khoẻ khoắn, đẹp trai của anh. Và bởi vì cô yêu anh quá nhiều, bởi vì cô sẽ luôn yêu anh, cô buộc mình phải nói những điều cần phải nói, mặc dù những lời này xé mở tất cả những vết thương rỉ máu cũ kĩ cô đã ẩn giấu rất sâu trong lòng. "Và em sẽ làm điều đó một lần nữa," cô thì thầm, "bởi vì chàng là chàng, còn em... là em."
Đầu anh giật lại, môi anh kéo thành một đường mỏng cứng rắn. "Ta có thể thay đổi con người em."
"Bằng cách biến em thành Phu nhân Hendon tương lai?" Kat lắc đầu. "Điều đó sẽ chỉ thay đổi tên của em, không phải con người em - những gì người ta thấy khi nhìn vào em."
"Em nghĩ ta quan tâm đến họ?"
"Không. Nhưng em thì có. Em quan tâm đến những gì người khác nghĩ về chàng. Chàng không thể làm gì để kéo em lên cùng đẳng cấp với mình, Sebastian; em sẽ chỉ kéo chàng xuống. Và em từ chối làm điều đó."
Anh nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt màu vàng kỳ lạ của anh khốc liệt và cứng rắn. Sau đó anh hít vào thật nhanh và trong giây lát cô thoáng thấy linh hồn của anh, một sự yếu đuối thoáng qua cô biết anh giữ kín trong lòng, và nó cào xé trái tim cô. "Em đã có thể nói điều đó sáu năm trước, thay vì đẩy ta đi với một lời nói dối."
"Ôi, Sebastian. Chàng không thấy sao? Em phải đẩy chàng đi. Em biết nếu em nói với chàng sự thật, chàng sẽ cố gắng thay đổi suy nghĩ của em, chàng sẽ không chấp nhận nó. Và em cũng biết mình không có khả năng cưỡng lại chàng."
Anh đến đứng bên cạnh cô. Phải đến khi khi anh nhẹ nhàng chạm vào má cô và cô cảm thấy giọt nước mắt lấp lánh trên đầu ngón tay anh, cô mới nhận ra mình đang khóc. "Giờ ta cũng không chấp nhận," anh nói.
Cô lắc đầu, mặc dù cô không thể ngăn mình nâng niu tay anh và chạm nó vào má cô. "Em sẽ không thay đổi ý định."
Anh mỉm cười, nụ cười cô yêu thương, nụ cười khiến anh trông trẻ con và một chút ranh ma. "Ta có thể kiên nhẫn."
"Ta nghĩ nên dùng lớp phủ bằng vải len viền lụa cho áo choàng." Amanda nói, giơ mẫu vải lên trong ánh nắng buổi sáng yếu ớt chiếu qua cửa sổ phòng khách của bà. "Cùng với vải nhiễu." Bà trả mẫu vải lại cho thợ may và cầm mẫu tiếp theo lên. "Nhưng với chiếc áo này, chúng ta sẽ may vạt áo che phủ bằng vải nhiễu, còn tay và cổ áo bằng vải gai mịn."
"Vâng thưa phu nhân."
Amanda thở dài. Việc may tang phục luôn là một việc phiền muộn. Váy lót và vớ màu đen, khăn tay với viền đen bằng vải lanh và lụa... Danh sách dường như dài vô tận. Tất nhiên phải may cho tất cả người hầu, mặc dù Amanda định nhuộm đen một vài bộ đồ hiện tại của họ. Bà nghe nói gỗ huyết mộc Ấn Độ khá tốt. Cám ơn Chúa, Stephanie sẽ không phải chịu tang khi ra mắt tại Dạ hội năm sau. Tất nhiên, Amanda sẽ phải chịu tang trong khoảng một, hai năm nữa.
Những âm thanh trong sảnh bên dưới khiến bà ngạc nhiên. Sau đó, bà nghe thấy giọng của cha mình, và hiểu ra.
"Cho bà ta lui đi," Hendon nói, xuất hiện ở lối vào phòng khách buổi sáng.
Amanda gật đầu với người thợ may, bà ta thu thập mẫu vải của mình và thoăn thoắt bước ra khỏi cửa.
"Nó đâu?" Hendon yêu cầu ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng người thợ may.
Amanda dựa lưng vào đệm ghế bằng vải gấm hoa và nhìn chằm chằm lên cha mình với một khuôn mặt điềm đạm bình tĩnh. "Cái gì cơ?"
"Đừng nghĩ ta là một kẻ ngốc. Bản khai của mẹ con. Wilcox nghĩ Sebastian đã lấy nó. Và do ta nhớ con không gặp bất kỳ vụ đột nhập nào gần đây, kết luận đã quá rõ ràng."
Amanda ngồi khá yên. "Vậy à?"
Hendon nhìn chằm chằm vào bà từ phía bên kia căn phòng, khuôn mặt tối sẫm lại, ngực phồng lên xẹp xuống với mỗi hơi thở kích động. Một lúc sau ông lên tiếng. Giọng nói của ông sắc nhọn, nhưng bình tĩnh và điềm đạm một cách đáng ngạc nhiên. "Vậy đây là cách chúng ta sẽ chơi, đúng không? Được. Nhưng hãy nhớ lời ta." Ông giơ bàn tay chĩa một ngón vào khoảng không giữa họ. "Nếu ta có thể dọn dẹp dăm ba vụ việc kinh tởm của người chồng quý báu của con, ta cũng có thể phô bày chúng với cả thế giới. Và ta không nghĩ hậu quả sẽ dễ chịu, cho con hoặc con của con."
Amanda đứng lên, cơn giận dữ tràn qua người nhanh chóng và mạnh mẽ đến mức khiến bà run lên. "Cha dám làm điều đó ư? Cha dám làm điều đó với chính cháu của mình ư?"
Hendon nhìn bà, hàm ông đanh lại. "Ta sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ di sản của mình. Hiểu không? Bất cứ điều gì."
"Đúng vậy." Bà cười giận dữ. "Chẳng phải chúng ta đã được chứng kiến điều đó rồi sao?"