← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 65

Vào giờ phút Hoàng tử xứ Wales được bổ nhiệm làm Hoàng thân Nhiếp chính, mặt trời phá vỡ đám mây đã bao phủ thành phố và một cơn gió nhẹ thổi bay tàn tích bẩn thỉu của sương mù.

Mệt mỏi và về cơ bản vẫn là một kẻ trốn chạy khỏi công lý vì vụ tấn công Cảnh sát Simplot, Sebastian chen chúc qua đám đông hỗn tạp trên đường phố. Anh đang băng qua Piccadilly thì Ngài Henry Lovejoy vẫy anh từ cửa sổ mở của một chiếc xe ngựa. "Tôi có thể nói chuyện với ngài được không, thưa Ngài?"

Gật đầu, Sebastian chờ đợi trong khi viên thẩm phán nhỏ bé trả tiền xe. Họ cùng nhau vào công viên và đi bộ tiến về đầm phá trong im lặng cho đến khi đám đông xung quanh họ thưa dần.

Lovejoy nói, "Tôi nghĩ ngài nên biết rằng Cảnh sát Simplot đã tỉnh lại đêm qua. Cơn sốt của cậu ta đã hạ và bác sĩ nói khả năng phục hồi của cậu ta khá hứa hẹn."

"Anh ta hẳn phải có thể chất của một con bò."

Một nụ cười bất ngờ nở ra trên đôi môi mỏng của viên chánh thẩm. "Đó gần như cũng là ý kiến của bác sĩ." Nụ cười nhạt dần. "Cậu ta đã kể những gì xảy ra chiều hôm đó trên phố Brook. Không cần phải nói, Cảnh sát trưởng Maitland đã bị bãi nhiệm."

Sebastian gật đầu. Anh cho rằng mình nên cảm thấy nhẹ nhõm khi viên cảnh sát trẻ đã sống sót để làm chứng cho sự thật. Có lẽ theo thời gian, Sebastian nghĩ, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng vào lúc này, anh chỉ đơn giản cảm thấy tê liệt, như thể tất cả mọi sự đã xảy ra từ rất lâu trong cuộc đời của một người khác.

"Tôi rất ấn tượng," Ngài Henry đã nói, "về cách ngài tiến hành việc phát hiện ra danh tính thực sự của kẻ giết người. Khả năng điều tra của ngài khá xuất sắc, thưa Ngài. Nếu không phải là một nhà quý tộc, ngài sẽ trở thành một thám tử giỏi."

Sebastian cười.

"Tất nhiên, trong một số vụ án, văn phòng của chúng tôi sẽ khó giải quyết hơn những vụ khác," Lovejoy nói. "Đặc biệt là những vụ án liên quan đến gia đình hoàng gia hoặc các thành viên của giới quý tộc." Ông hắng giọng khó chịu và nheo mắt vào khoảng không. "Tôi tự hỏi… với tài năng và khả năng của ngài, liệu ngài có hứng thú thường xuyên phối hợp với văn phòng của chúng tôi trong những trường hợp đặc biệt như vậy? Trên cơ sở hoàn toàn không chính thức, tất nhiên."

"Không," Sebastian nói thẳng thắn.

Lovejoy gật đầu, cằm dính chặt vào ngực. "Vâng, tất nhiên. Tôi hiểu. Sự cần thiết trong việc chứng kiến công lý được thực thi trong thế giới này là một niềm đam mê không nhiều người cảm thấy. Đứng về phía những người yếu đuối và khó khăn chống lại những kẻ có sức ảnh hưởng và đầy quyền lực và chiến đấu sửa chữa những sai lầm khủng khiếp. Bất công là một điều quá phổ biến và đáng ghê tởm. Và đáng tiếc là cũng quá thường gặp. Tôi cho rằng cách duy nhất mọi người có thể chịu đựng được là đơn giản nhún vai và bỏ qua nó rồi tiếp tục sống cuộc sống của mình. Trừ khi, tất nhiên, bất công xảy ra với họ, hoặc với những người mà họ yêu thương."

"Tôi biết ngài đang cố gắng làm gì," Sebastian nói. "Nhưng ngài đã sai về tôi. Những gì tôi làm được thúc đẩy bởi tư lợi. Chấm hết."

"Tất nhiên." Lúc này họ đã đến đầm phá. Lovejoy dừng bước, đôi mắt ông nheo lại khi nhìn ra mặt nước lăn tăn. "Tôi đã xem hồ sơ quân dịch của ngài ở Bồ Đào Nha," sau một lúc ông nói. "Tôi biết vì sao ngài xuất ngũ."

Bên cạnh đó, một con vịt bay lên khỏi mặt nước. Sebastian nheo mắt nhìn nó bay lên, duỗi thẳng cánh trên bầu trời mùa đông màu xanh. "Ngài phân tích quá nhiều rồi."

"Vậy sao?"

Sebastian quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình. "Tôi đã giết hắn. Ngài biết điều đó, phải không?" Cả hai đều hiểu Wilcox là người họ đang nói đến.

"Ngài để hắn chết. Có sự khác biệt. Chúng ta được dạy rằng lấy mạng sống của người khác là sai trái, tuy nhiên khi nhà nước làm điều đó, nó được gọi là công lý. Người lính trên chiến trường bị giết chết, và được phong là anh hùng." Viên thẩm phán nhỏ bé dựng cổ áo ngăn những cơn gió lạnh thổi ra từ đầm nước ngập nắng. "Những gì ngài đã làm là sai. Nhưng đó là một tội lỗi cả hai chúng ta đã mắc phải, và một lựa chọn mà lần này tôi rất vui vì ngài đã đưa ra."

Lựa chọn, hắn từng nói. Rốt cuộc tất cả đều là sự lựa chọn... Từ phía xa, một khẩu pháo khai hoả, rồi một khẩu khác. Sau đó

họ nghe thấy tiếng gầm vang khi hàng chục ngàn giọng nói hò reo.

"Vậy là," Ngài Henry Lovejoy nói, "Thời kỳ Nhiếp chính đã bắt đầu."

"Không, chờ đã!" George, Hoàng tử xứ Wales và là người sẽ sớm trở thành Hoàng thân Nhiếp chính, hít vào một hơi thở hổn hển tuyệt vọng, vung một cánh tay béo tròn đầy nhẫn nắm lấy lưng ghế sơn đỏ gần đó. "Ta chưa thể ra ngoài đó. Ta không thở được. Ôi Chúa ơi. Ngươi có nghĩ rằng đó là do tim ta? Ta cảm thấy một trận trống ngực sắp xuất hiện. Bác sĩ Heberden đâu?"

Charles, Lãnh chúa Jarvis, giật nút chặn của một lọ muối ngửi và vẫy dung dịch hăng qua lại dưới lỗ mũi nhợt nhạt của Hoàng tử. "Nào, nào, Hoàng tử. Ngài sẽ ổn thôi. Chỉ là một sự lo lắng dễ hiểu thôi mà," ông ta dịu dàng nói, rồi thì thầm bằng giọng khẩn trương với một trong những người hầu của Hoàng tử, "Nới lỏng áo chẽn của ngài ấy."

Từ vị trí gần cửa, Bá tước Hendon lấy ra từ túi áo một chiếc đồng hồ và cau mày. Hội đồng Cơ mật đã chờ trong một tiếng. Nhưng dù sao tất cả mọi người tại Toà án đã quen với việc chờ đợi Hoàng tử. Không có lý do gì để cho rằng lễ đăng quang Hoàng thân Nhiếp chính của ngài sẽ khác.

Giờ Hoàng tử đã thở tốt hơn, nhưng Jarvis lắc đầu với Bá tước Hendon và ấn một ly rượu vang vào đôi tay run rẩy của Hoàng tử.

Lùa Hoàng tử vào vị trí Hoàng thân Nhiếp chính trong khi đồng thời ngăn cản đảng Tự do khỏi chính phủ không phải là một việc dễ dàng. Vụ sát hại cô ả đó kết hợp với sự dính líu rõ ràng của con trai Hendon suýt nữa đã phá hỏng toàn bộ mưu đồ. Nhưng cuối cùng tất cả đã đi đúng với kế hoạch. Đảng Tự do đã bị mất uy tín, Perceval và Đảng Bảo thủ sẽ tiếp tục nắm quyền, và chiến tranh sẽ tiếp tục cho đến khi Pháp cuối cùng chắc chắn bị nghiền nát. Chẳng mấy chốc, sẽ không còn đất nước nào trên toàn thế giới thách thức uy quyền tối cao của Anh Quốc. Toàn năng và không thể bị chinh phục, Britannia biến vị trí thần thánh của mình thành Đế Chế La Mã Cuối Cùng. Được chứng kiến lễ nhậm chức chính thức của một đế chế kéo dài một ngàn năm và hơn thế nữa trong tương lai là số phận hạnh phúc của thế hệ người Anh như Jarvis.

"Jarvis?" Giọng nói của Hoàng tử cất lên trong một tiếng rên rỉ cáu kỉnh. "Jarvis đâu?"

"Thần đây," Jarvis nói, gỡ cốc rượu khỏi những ngón tay đầy đặn của Hoàng tử. "Chúng ta đi chứ, thưa Điện hạ? Anh Quốc và định mệnh của ngài đang chờ đón."