Đêm buông neo 19h23
Họ: Maal
Tên: Alpha
Sinh ngày 20 tháng Năm năm 1999, ở Oujda, Maroc.
— Cậu khá cao lớn so với độ tuổi của mình. – Petar vừa bình luận vừa xem lướt lại lần nữa lý lịch của cậu con trai ngồi trong văn phòng đội cảnh sát. – Nhưng có vẻ điều đó không ngăn cản cậu làm những chuyện ngu ngốc.
Ryan đang đứng bên cạnh viên thiếu tá và nhân dịp này đã lại mặc bộ đồng phục màu xanh nước biển không chê vào đâu được. Cho đến lúc này, cậu thiếu niên không có bất cứ biểu hiện chống đối nào, cả khi bị bắt lẫn khi bị đưa đi trong chiếc xe hòm, lại càng không hề kháng cự từ khi bị hai cảnh sát hỏi cung. Nhưng mức độ hợp tác của cậu ta cũng không hề cao hơn mức độ chống đối. Cậu ta tỏ ra ngoan ngoãn chẳng khác nào một cậu thiếu niên bực mình với cha mẹ và trả lời bằng những từ tượng thanh, không bao giờ tắt nụ cười hé nở trên môi.
Petar và Ryan đi đi lại lại trước mặt Alpha, cậu ta đang ngồi cuối phòng. Ngồi sau máy tính của mình, trong góc đối diện, Julo chăm chú quan sát. Lắng nghe. Không quá tập trung vào những đoạn độc thoại của Petar và Ryan, được ngắt nhịp đều đặn bằng những cái gật đầu ngoan ngoãn của Alpha và đôi khi là một từ Có hoặc Không đánh dấu cho những đoạn can thiệp kết thúc bằng một câu hỏi. Ánh mắt trung úy Flores chờn vờn hướng về phía hai viên cảnh sát, kẻ tình nghi (tình nghi tội gì thì anh vẫn không hề biết), bức ảnh chụp đàn hồng hạc trên hồ Vaccarès và, sau lưng hai viên cảnh sát, một màn hình TV lớn treo trên bức tường của căn phòng đối diện và có thể nhìn thấy rõ mồn một qua ô cửa kính. Các viên chức, để bù lại cho những giờ làm thêm, đã để TV tiếp tục bật.
Tối bóng đá!
Astra Giurgiu-Olympique de Marseille.
Nhân dịp này, Julo đã biết được rằng Olympique de Marseille đang chơi trận lượt về thuộc vòng 1/32, đối thủ là một thị trấn xinh đẹp ở Rumani, tắm đẫm trong nước sông Danube ở vùng biên giới Bulgaria. Ít ra thì bóng đá cũng giúp anh ôn lại kiến thức địa lý! Cậu trai trẻ Alpha, mỗi khi ngừng gật đầu, lại nghển cổ lên. Rõ ràng là cậu ta quan tâm đến tỷ số trận đấu nhiều hơn bài giảng đạo của hai viên cảnh sát.
Phòng ngừa, Petar đã nhấn mạnh như thể ông được trả tiền cho số lần nhắc đến từ đó trong ngày. Chỉ là phòng ngừa thôi.
Cứ nói đi, thiếu tá của tôi ạ, Julo thích thú. Cậu nhóc cao gần hai mét hoàn toàn ý thức được rằng cảnh sát không có bất cứ bằng chứng nào chống lại cậu, thậm chí không có lấy một mẩu cần sa khô trong túi cậu. Chỉ có một lời tố cáo. Julo nghi ngờ hiệu quả màn trình diễn của Petar và Ryan, mặc dù nó được dàn dựng khá nhuần nhuyễn.
Viên thiếu tá nhấn mạnh vào các con số thống kê, gần như không hề có chỗ cho các chủ thầu tự phát trong lĩnh vực này, cạnh tranh rất khốc liệt và triệt để đối với những kẻ đưa người vượt biên mới vào nghề, cũng như đối với đám tập tọe bán lẻ ma túy. Ông có thể nêu tên cả chục người, những thanh niên giống như Alpha, những gã choai choai đẹp đẽ, thân hình vạm vỡ với cặp đùi và đôi cánh tay đồ sộ như thân cây, những kẻ mà chỉ vì một viên đạn 6mm ghim vào giữa hai mắt, sẽ không bao giờ được tận hưởng nốt đoạn kết của khoản thuê bao trọn năm ở phòng tập thể hình. Lại càng không được tận hưởng những cô nàng ngon lành.
Còn Ryan, anh đóng vai cha xứ, hoặc thầy cả, nhắc đến những bậc đàn anh vĩ đại, tóm lại là kêu gọi khía cạnh đạo đức, nói đến hàng trăm gia đình chết đuối ở biển Địa Trung Hải kể từ hồi đầu năm, họ có thể là chú của cậu, anh họ của cậu, chị gái của cậu, cha cậu; viện dẫn những người nổi tiếng từng kết tội lũ con buôn chuyên bán hy vọng hão, Youssou N’Dour và cả một dàn ngôi sao nhạc rap, bóng đá và nhạc raï mà Julo không hề biết đến.
Petar gật gù, lắng nghe, rồi lại tiếp tục lên tiếng.
Nghị lực của cấp trên khiến Julo ngạc nhiên. Anh không quen chứng kiến Petar thể hiện lòng trắc ẩn đến mức đó. Ông khiến anh có cảm giác ông đang thực hiện một nhiệm vụ theo đơn đặt hàng. Một nhân viên kinh doanh cố bán cho được món xúp cho một khách hàng cứng đầu, đơn giản vì anh ta biết rằng cuộc hội thoại sẽ được ghi âm.
Lạ thật… Kẻ tình nghi chỉ vặn vẹo người trên ghế mỗi lần Ryan và Petar cử động, để không rời mắt khỏi màn hình TV. Mà nhất là Petar, ông to gấp đôi trung úy El Fassi.
— Alpha Maal! Nói đi, cậu có nghe tôi nói không?
Có, cậu ta có nghe. Với sự chú ý của một cậu thiếu niên trong khi thầy hiệu trưởng rao giảng đạo đức, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ ngắm nghía các cô gái đi qua trong sân.
Alpha Maal.
Julo thầm nhắc lại trong đầu cái họ và cái tên đó. Một chi tiết khiến anh bối rối đã nhiều phút, nhưng anh không thể nào xác định chính xác được. Một mối liên kết với thứ gì đó anh đã nhìn thấy, hoặc đọc thấy, hoặc nghe thấy, mới đây thôi, nhưng không thể nào nhớ ra được.
Cũng chẳng sao. Julo cúi người nhìn xuống màn hình máy tính. Một chiếc vỏ ốc khổng lồ vẫn choán hết màn hình, cũng như bức ảnh chụp tòa tháp của BCEAO ở Cotonou. Ít ra, anh cũng đã giải xong bài toán về mối quan hệ giữa những chiếc vỏ ốc lấy từ vùng biển Malpes và hệ thống ngân hàng ở Tây Phi. Anh chỉ cần vài cú nhấp chuột, sau khi quay trở lại đội cảnh sát hình sự. Lời giải mang một cái tên đơn giản, ốc tiền, mặc dù thông tin này không giúp anh tiến triển được nhiều trong việc hiểu ra những lý do khiến đám vỏ ốc xuất hiện trong túi của Valioni. Anh cần biết nhiều hơn so với những gì Wikipedia nói về chủ đề này. Anh những muốn nói chuyện với Petar, nhưng không biết làm cách nào để có thể cắt ngang bài học đạo đức anh đang chứng kiến, và không hề muốn phải chờ đến giờ giải lao. Anh tiếp tục lướt mạng trên máy tính và nhanh chóng tìm ra tên của chuyên gia giỏi nhất về vấn đề này. Mohamed Toufik. Giáo sư sử học châu Phi đương đại. Ba công trình về thực dân hóa và phi thực dân hóa, một danh sách mười trang các bài báo đăng trên các tạp chí lịch sử, một trang Facebook với toàn bộ các tài liệu khoa học tham khảo, và một địa chỉ email để liên hệ với ông ta. Các giáo sư sử học không còn là những bóng ma trong các phòng lưu trữ như anh vẫn hình dung! Một lát sau, anh gửi một thư điện tử đến Mohamed để đề nghị ông một cuộc hẹn gấp, hy vọng rằng vị giảng viên đại học cũng phản ứng nhanh nhạy như khi ông truy cập mạng. Dù sao, giảng viên đại học chắc cũng nhận được ít lời nhắn hơn một ngôi sao truyền hình thực tế.
Tiếng một bộ hồ sơ đặt mạnh lên bàn khiến anh giật mình. Petar vừa thả rơi toàn bộ danh sách các vụ giết người và thanh toán lẫn nhau kể từ đầu năm.
— Chúng ta làm gì bây giờ, Alpha Maal? – Viên thiếu tá dằn từng tiếng. – Cậu sẽ làm gì nếu chúng tôi thả cho cậu tự do trở lại? Hãy trả lời câu hỏi đơn giản đó thôi. Lần tới chúng ta sẽ gặp nhau đâu? Ở nhà xác chăng? Trong một tấm lưới kéo lên giữa biển Địa Trung Hải?
Julo tiếp tục nghĩ rằng cấp trên của anh đang làm quá lên. Tuy nhiên, một câu hỏi khác vẫn quấy rầy anh. Bướng bỉnh. Không thể nắm bắt.
Cái tên này, Alpha.
Cái họ này, Maal.
Giá như Petar ngừng la hét dù chỉ một giây, có lẽ anh sẽ bắt được trí nhớ của mình vận hành. Anh không thể nào định vị được ký ức của mình, bởi vì anh có cảm giác kỳ lạ là đã cùng lúc đọc thấy và nghe thấy nó, đã đọc thấy cái họ và nghe thấy cái tên, hoặc ngược lại. Ngày hôm qua. Ngày hôm qua, anh tin chắc như thế. Một ký ức kép thoáng qua.
Cuối cùng, Petar cũng im lặng. Julo thở phào, nhưng ngay giây tiếp theo, một âm thanh ồn ào trầm đục khiến các cửa kính trong hành lang rung lên. Petar cáu kỉnh rời khỏi phòng, sập mạnh cánh cửa.
Sau chưa đầy mười phút vào cuộc, Olympique de Marseille vừa ghi bàn trước các cầu thủ Rumani!
Trung úy El Fassi dường như không quan tâm. Alpha có vẻ rụng rời. Lần đầu tiên, im lặng ngự trị trong phòng. Ryan chìa cho kẻ tình nghi một cái cốc bằng một cử chỉ hòa giải.
— Tôi mang cho cậu một cốc cà phê nhé, Maal?
Đột nhiên, không kịp hiểu ra cơ chế nào đã khớp nối, Julo gắn kết các sự việc với nhau. Ánh sáng hiện ra, cũng đơn giản như khi anh ấn ngón tay vào một công tắc… chỉ có điều anh đã mất nhiều giờ đồng hồ để quờ quạng tìm kiếm nó.
MAAL.
Anh đã đọc thấy cái họ này!
Rất nhanh chóng, Julo cụp mắt nhìn xuống màn hình máy tính, nhấp chuột vào thư mục Valioni, rồi thư mục con Bambi13.
Một cú kích đúp chuột nữa, anh mở tệp tài liệu trong đó anh đã tải về danh sách tất cả các Bamby/Bambi thống kê được trong tỉnh Bouches-du-Rhône. Hai trăm ba mươi ba cái họ, một trăm chín mươi hai nếu ta loại trừ những phụ nữ quá già hoặc những cô bé. Anh lướt qua danh sách, hôm qua anh đã dành ra nhiều giờ liền để xem thông tin chi tiết về từng cái họ, tìm kiếm những bức ảnh hoặc bất cứ manh mối nhỏ nhất nào về từng người… Một công việc mà anh đã vất vả mới thực hiện xong.
Bambi Lefebvre.
Bamby Lutz.
Bamby Maal.
Đây rồi! Julo vui mừng hớn hở. Một trong số một trăm chín mươi hai Bamby thuộc tỉnh Bouches-du-Rhône có cùng họ với cậu thanh niên đang bị các đồng nghiệp của anh nấu cháo! Julo tiếp tục điên cuồng lướt mạng, nhưng không thể tiếp cận bất cứ bức ảnh nào của cô nàng Bamby Maal đó trên mạng Internet. Anh chỉ tìm ra được một ngày sinh trên LinkedIn. Ngày 27 tháng Ba năm 1995. Hai mươi mốt tuổi… Khá trùng khớp!
Thế nếu cô ả Bambi13 kia, kẻ sát nhân giả định, lại thuộc gia đình của Alpha Maal thì sao? Một người họ hàng? Một cô chị họ? Có thể là chị gái của cậu ta… Viên trung úy cố gắng trấn tĩnh trái tim đang hoảng loạn của anh. Điều này tuyệt đối chẳng có ý nghĩa gì. Khả năng Bamby Maal chính là cô ả Bambi13 kia cũng chẳng hề cao hơn bất cứ người nào trong số một trăm chín mươi một đối tượng còn lại. Việc em trai hoặc em họ cô ta bị hỏi cung trong văn phòng của Julo cũng chẳng làm thay đổi điều gì…
Chỉ có điều Julo không tin vào những sự trùng hợp! Và nhất là, viên trung úy tiếp tục để cho mình được dẫn dắt bởi linh cảm lạ lùng này (bệnh nghề nghiệp đây mà, hẳn Petar sẽ cười gằn mà nói thế): việc anh kiểm tra cái họ này không phải là chuyện ngẫu nhiên, một cái họ trong số một trăm chín mươi mốt cái họ khác, anh đã lập tức gắn cái tên riêng đó, Alpha, với tên của Bamby, như thể vô thức của anh đã chỉ dẫn anh làm thế, như thể có một ký ức thứ hai, cũ hơn, bị che giấu đằng sau ký ức đầu tiên.
— Ryan này. – Julo hỏi. – Cậu có thể đưa cho tôi hồ sơ của cậu ta được không?
Ryan đưa cho anh vài tờ giấy lấy ra từ máy in, trên đó có hồ sợ dân sự và lý lịch vắn tắt của Alpha. Lần đầu tiên, Alpha nhìn thấy trung úy Flores, và dò xét anh bằng ánh mắt lo lắng. Điều này càng củng cố thêm niềm tin chắc của viên trung úy.
Các cảnh sát trong đội hình sự đã làm việc rất tốt, mặc dù Alpha không hề có tiền án tiền sự nào. Cũng không hề có bằng cấp gì. Việc học hành dang dở từ năm mười sáu tuổi. Từ đó đến nay chưa từng làm bất cứ công việc cụ thể nào. Chưa hề bị chất vấn lần nào. May mắn là hồ sơ được bổ sung bằng các chi tiết khác. Alpha là con thứ trong một gia đình ba con. Một cậu em trai, Tidiane, mười tuổi. Một chị gái, Bamby, hai mươi mốt tuổi.
Chị gái cậu ta… Trúng phóc rồi! Trung úy Flores ngước mắt lên, tim vẫn đập thình thịch. Alpha Maal chằm chằm nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng. Không thể xuyên thấu. Lần này thì không chút sợ hãi, hoặc cậu thanh niên này đã nhanh chóng học được cách che giấu cảm xúc đó. Julo lưỡng lự không biết có nên trực tiếp hỏi cung cậu ta không. Cậu có ảnh chị gái cậu không? Cậu có mang ảnh chị gái cậu trên người không? Cậu có biết đêm qua, cô ta ở đâu không?
Anh kiềm chế, không hỏi.
Còn quá sớm. Anh sẽ phải trao đổi chuyện này với Petar trước. Anh phải tìm ra những bức ảnh của Bamby Maal. Chính thức nhận diện cô ta. Sau đó, nếu linh cảm không đánh lừa anh, họ có thể nấu cháo cậu nhóc này. Chỉ cần đơn giản là không để sổng cậu ta.
Trong khi Petar quay trở vào phòng, Julo đọc vài dòng bổ sung trong hồ sơ của Alpha Maal.
Người bảo trợ hợp pháp: Leyli Maal.
Ngụ tại Port-de-Bouc, tòa nhà H9, khu Les Aigues Douces.
Không có cha sao?
Port-de-Bouc. Tim Julo đập càng lúc càng mạnh. Khó mà tưởng tượng lại có thêm một trùng hợp nữa.
— Tôi đã đàm phán giúp cậu, anh bạn ạ. – Petar thông báo với Alpha. – Nếu không có thái độ bầy nhầy, cậu sẽ được xem phần kết thúc của trận bóng cùng với bạn bè cậu! Tôi không thể tìm cho cậu một phòng đặc biệt, nhưng ít ra phòng đó cũng có TV. Xa giá đã sẵn sàng đợi cậu. Một đêm ngắn ngủi trong nhà tù sẽ tốt cho cậu đấy.
Mặc dù còn chưa biết hết những bí quyết nhà nghề của giới tư pháp và cảnh sát, Julo vẫn thấy việc tống giam khi chưa hề có bất cứ đầu mối bằng chứng nào như thế này là hoàn toàn bất hợp pháp. Tuy nhiên, không có ai phản đối. Cả Ryan. Cả Alpha Maal.
Cả anh.
Nói cho cùng, anh chàng Alpha Maal này dường như đã muốn sắp đặt tất cả để được tống vào tù.
Các cảnh sát ra khỏi phòng và Julo cuối cùng cũng rời màn hình máy tính. Bên ngoài, màn đêm bắt đầu buông. Mắt anh nhìn vào tấm poster chụp hồ Vaccarès và hàng trăm con hồng hạc chen vai thích cánh nhau giữa đám lau sậy ở Camargue, chẳng khác nào một đội quân cổ động viên màu hồng mà anh thấy còn dễ chịu hơn những đội cổ động viên khác rất nhiều, những cổ động viên thực thụ, những kẻ ồn ào trong sắc xanh lam và trắng. Julo cảm thấy anh đang tiến dần tới một đêm mất ngủ nữa. Tấm poster khiến anh muốn rời khỏi cái nóng nực ngột ngạt của thành phố.
Một cái tên khác mà anh thấy dường như không khiến bất cứ ai để tâm tiếp tục lượm đi lượn lại trong đầu anh.
Vogelzug.
Những con chim di trú.
Có thể những con chim cẳng dài này sẽ nhiều lời hơn cấp trên của anh chăng?
Vài phút sau, Julo đang sắp tắt máy tính thì một thông báo nhấp nháy.
Có tin nhắn mới.
Mohamed Toufik. Chuyên gia về lịch sử châu Phi đã trả lời anh.
Hẹn gặp anh sáng mai. Trung tâm Al Islâh.
Trung tâm Al Islâh ư? Trường dạy kinh Coran trong một giáo đường Hồi giáo?
Petar sẽ thích lắm đây!
19h10Chính xác.
Lần này, Leyli không về muộn, chị đã rời khách sạn Ibis từ hai giờ trước, nhưng không có lòng dạ nào để ăn tối. Cũng chẳng có tâm trạng nào để chuẩn bị bữa tối. Từ lúc rời khỏi khách sạn của Ruben, chị đã thực hiện một chuỗi những hành động thường ngày theo thói quen, như thể ta chỉ lặp đi lặp lại chúng mỗi ngày để có thể tiếp tục thực hiện chúng khi chúng đã mất hoàn toàn ý nghĩa. Bắt chuyến xe buýt số 22. Dừng lại trạm dừng Littoral. Mua vài thứ thực phẩm ở Lidl, bánh mì, trứng, rau củ ăn sống, đẩy cánh cửa tòa nhà, leo cầu thang, đẩy cánh cửa nhà mình. Một nhịp sống hàng ngày chậm rãi bao gồm những hành động vô nghĩa lý. Chỉ toàn những thứ mà ta gặp trên đường đi.
Giống như món salad đặt trên bàn, được chế biến với những thứ mà ta bắt gặp ở đầu kệ hàng và dưới đáy tủ lạnh. Chế biến chẳng nhằm mục đích gì.
Trước mặt chị, Bamby và Tidiane cũng chẳng nhiệt tình hơn chị trong việc ăn uống.
Có một cục nghẹn ứ ở cổ họng Leyli. Chị đếm đi đếm lại ba chiếc đĩa, ba cái cốc, ba bộ đồ ăn. Thiếu một bộ so với hôm qua. Như khi một người nào đó chết, Leyli nghĩ, như khi ta phải ngồi ăn bên cạnh chỗ ngồi trống trơn của một người chồng, một người cha, một người anh. Ta không bao giờ nhớ họ nhiều như lúc đó.
Sự im lặng xung quanh bàn càng khiến khung cảnh của ngày sau ngày lễ tang nặng nề thêm. Thậm chí không một tiếng kéo ghế hay một tiếng dao dĩa chạm vào đĩa. Alpha không chết! Leyli ép mình phải nghĩ thế. Ngày mai nó sẽ được ra. Ngày mai nó sẽ ở đây. Tuy nhiên, chị không thể xua đuổi cái linh cảm khủng khiếp đó. Suốt hai giờ nay, chị chỉ nghĩ đến cuốn sách mà chị đã đọc trước khi bị mất thị lực, trong căn lều ở Ségou, một cuốn tiểu thuyết trinh thám, Mười người da đen nhỏ. Những thực khách trong một bữa tối lần lượt biến mất. Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm… Cho đến người cuối cùng.
Hôm qua, họ có bốn người. Hôm nay còn ba.
Nỗi kinh sợ chỉ còn đơn độc một mình ám ảnh Leyli. Bamby và Tidiane đã biết chuyện của Alpha, vụ bắt giữ, việc cậu bị tống vào tù, nhưng không đứa nào dám nhắc đến. Leyli đã thử gọi điện thoại nhiều lần đến Sở Cảnh sát nhưng không nhận được bất cứ thông tin nào. Khoảng 16 giờ, còn quá sớm, hồ sơ của Alpha Maal còn chưa được đăng ký. Khoảng 17 giờ, quá muộn, văn phòng sắp đóng cửa. Chị đã không phản đối. Quá sớm, quá muộn, không phải ở đây, ở bên cạnh, chị đã quen với việc bị đá như quả bóng từ nơi này sang nơi khác rồi.
Bamby chắc chắn biết chuyện gì đang diễn ra, hiểu rõ cảnh sát bắt lỗi Alpha vì điều gì. Thằng bé vẫn thích tâm sự với chị gái. Có lẽ cả Tidiane cũng biết, Alpha thường thích khoe khoang trước mặt cậu em trai. Tuy nhiên, Leyli không hỏi gì cả. Chị không muốn khiến chúng bối rối. Không muốn kéo chúng vào cuộc. Trong thâm tâm, chị những muốn không biết gì và Alpha sẽ trở về.
Từ khi Alpha ra đời, Leyli vẫn luôn tự hỏi xu hướng tự nhiên thiên về bạo lực của thằng bé sẽ khiến nó ngả về bên nào. Rốt cuộc, bạo lực luôn khiến ta vĩnh viễn ngả sang một bên, hoặc tốt hoặc xấu, và sự nhìn nhận về tất cả các phẩm chất của ta sẽ vì thế mà biến đổi. Quyết tâm trở thành có dụng ý, chiến lược trở thành xảo trá, sáng tạo trở thành tai ác. Từng ấy tay anh chị lẽ ra đã là những Tổng giám đốc hoàn hảo và tàn nhẫn, từng ấy gã bán lẻ ma túy tham lam cũng tìm kiếm cùng một thứ adrenalin với một anh lính cứu hỏa quả cảm. Có biết bao ông bố, ngày nay đã nguôi dịu, từng là kẻ hung bạo trước kia. Cha của Alpha cũng nằm trong số đó. Còn Alpha, nếu chị chăm lo cho nó, sẽ đi theo con đường của chị.
Ánh mắt mệt mỏi của chị lướt từ đĩa salad sang bộ sưu tập kính mát chồng chất trong chiếc giỏ, từ cái chậu đầy ắp quần áo sang mớ chim cú được trưng bày. Trên lớp bụi và trong cảnh lộn xộn. Nói cho cùng, bởi vì thợ đóng giày thường đi những đôi giày xấu nhất và con giáo viên thường là những đứa khó dạy bảo nhất, tại sao ngôi nhà của những nữ nhân viên dọn dẹp lại không phải là những ngôi nhà bừa bộn nhất? Cuối cùng, ánh mắt Leyli quay trở lại nhìn vào hai đứa con.
— Con không ăn sao, Bamby?
Leyli đã phá vỡ bầu không khí im lặng. Chị có cảm giác mình vừa bật đèn tín hiệu, cho phép mọi người lên tiếng sau một màn cầu nguyện dài trước bữa ăn.
— Mẹ ơi. – Tidiane hỏi. – Con có thể xem hiệp hai trận bóng với ông ngoại, và cả thời gian đấu thêm giờ nếu trận đấu chưa kết thúc không?
Cảm ơn con, Tidy, Leyli nghĩ. Chị đã quên mất chuyện đó. Chị sẽ làm thay cho Noura vào sáng mai. Thức dậy lúc 4 giờ 30 sáng để đến khách sạn Ibis lúc 6 giờ. Ông ngoại sẽ đón Tidiane sau bữa tối.
— Để xem đã, Tidiane ạ. – Chị nhượng bộ nhưng không tỏ thái độ dứt khoát.
Rồi chị nhắc lại:
— Con không ăn sao, Bamby?
— Tối nay con đi chơi. Con đến KFC với Chérine. Con sẽ không ăn tối hai lần đâu. Với lại…
— Với lại con đã cố gắng để có mặt ở đây rồi chăng?
— Chỉ hiệp hai thôi, được không mẹ?
— Không. – Leyli trả lời, không thực sự biết rõ lời cấm đoán đó dành cho đứa con nào.
Đối với Tidiane, sự nghiêm khắc của chị chẳng có hiệu quả gì bởi vì ông ngoại Moussa sẽ cho thằng bé xem trận bóng ngay khi chị vừa quay lưng đi.
— Thôi, con đi đây mẹ ạ.
Bamby đứng dậy. Con bé còn ăn mặc gợi cảm hơn hôm qua. Váy ngắn. Chân để trần. Áo blu-dông ngắn bằng da mở phanh bên ngoài một chiếc áo lửng màu trắng bó sát và căng phồng bởi chiếc áo lót Wonderbra mà con gái chị mới mặc lần đầu tiên.
— Đã đi rồi sao?
Bamby không hề ăn chút nào. Chỉ uống hết cốc nước và nhấm nháp chút ruột bánh mì. Con bé nhảy chân sáo. Căng thẳng. Phấn khích. Hấp tấp.
Đã 19h52.
Leyli nhẩm tính rằng con gái chị đã ở lại nhà chưa đầy nửa giờ. Khoảng thời gian tối thiểu theo yêu cầu. Leyli còn tiếp tục giữ cho các con quây quần xung quanh bàn ăn được bao lâu nữa? Bao lâu nữa trước khi đến lượt Bamby cũng tìm được cho mình một cái cớ thích hợp?
Giống như Alpha. Tối nay.
Chị mỉm cười. Nỗi buồn thổi vào đầu chị những ý nghĩ ác độc.
Ít ra, sự vắng mặt của anh trai không làm Tidiane ăn mất ngon. Đột nhiên, thằng bé bắt đầu ngốn ngấu và chén hết thúc ăn trong đĩa. Để được rời khỏi bàn ăn thật nhanh, cả nó cũng thế, Leyli thầm nghĩ, trong lòng có đôi chút hoài nghi. Trước khi kết thúc hiệp một!
Bamby ra khỏi nhà. Leyli hình dung ra cảnh con bé chạy lao xuống các bậc cầu thang, điệu nhạc êm dịu tạo ra bởi đôi giày mềm của con bé nện hết tốc lực xuống mỗi bậc.
Nhịp rap dữ dội làm sự mầu nhiệm nổ tung.
Kamila! Cứ như thể cô ta đã gí mũi vào cánh cửa chờ cho Bamby đi khỏi để bật bài hát này. Leyli thở dài. Chị lại gần Tidiane và nói to hơn một chút, chêm vào giữa pho mát và tráng miệng các chủ đề trò chuyện khác, trường học, bạn bè, lại trường học, và Tidiane trả lời chẳng khác gì đang chơi trò không đúng không sai, Một chút, Thỉnh thoảng, Không tồi, Cũng tạm. Leyli vẫn tiếp tục hỏi han, vờ như không nhìn thấy cậu con trai đang ngước mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường, và hẳn là đang rủa thầm cái thói không bao giờ bật TV trong bữa ăn của mẹ.
19h56.
Chỉ còn vài phút nữa trước khi các cầu thủ ra khỏi phòng thay quần áo.
— Bình tĩnh đi, Tidiane. Con sẽ dành thời gian ăn món tráng miệng!
Dù thế nào, họ cũng đã thống nhất với nhau là ông ngoại không đón Tidiane trước 20 giờ.
Đã 19h59, trong khi ở tầng dưới Bugsy vẫn gào lên những từ vần nhau thì có người gõ cửa.
Leyli giật mình, như tất cả những lần trước.
Mọi thứ trong đầu chị đảo lộn từ khi rời khỏi khách sạn Ibis, vụ bắt giữ Alpha, việc thay ca cho Noura sáng mai, Tidiane chỉ nghĩ đến trận bóng, Bamby nhanh chóng biến khỏi nhà. Chị đã để những món hàng vừa mua về xuống, ném áo choàng lên ghế sofa, vứt cặp kính vào giỏ, không dành thời gian để kiểm soát mọi việc. Không tỉ mỉ kiểm tra như mọi ngày xem mình có để lại bất cứ dấu vết nào hay không.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, người đó nhất định muốn chị mở của.
Leyli cố gắng trấn tĩnh lại. Mỗi lần có ai đó tìm cách xâm nhập nơi riêng tư của chị, chị đều không thể chống lại nỗi ám ảnh đó.
Bí mật của chị, bí mật của mấy đứa con, đang gặp nguy hiểm. Nó sẽ đập vào mắt người sắp bước vào nhà.
20h10— Em… Em thật hài hòa, Faline ạ.
— Cảm ơn. Cảm ơn ông, Jean-Lou.
Cô đáp lại lời khen của ông bằng một nụ cười. Hài hòa ư? Hài hòa với cách bài trí giản dị và ấm cúng của nhà hàng ẩm thực Reflets này, một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất của đầu bếp được gắn sao Pierre Gagnaire chăng? Hay hài hòa với những màu sắc được sắp xếp như một chòm sao trong đĩa đồ ăn của cô, một chiếc thuyền con đựng tôm, nấm mồng gà tắm trong nước ép cà rốt, artiso rưới nước xốt tiêu và bưởi đào?
Tuy nhiên, cô chỉ mặc một chiếc áo blu-dông da dập đinh, một chiếc áo lửng Poivre màu trắng, một chiếc váy hoa ngắn, đi giày bệt. Tự nhiên. Nữ tính. Hài hòa ư? Giống như trong chiếc đĩa được tạo hình như một tác phẩm nghệ thuật này, mọi thứ đều tỉ mỉ đến từng chi tiết. Hai sợi lông chim màu xanh lơ thay cho khuyên tai, một nhành lưu ly kín đáo cài trên mái tóc, ánh lấp lánh màu xanh dầu mỏ trong sắc đen viền xung quanh đôi mắt.
— Xin ông thứ lỗi, Jean-Lou ạ, xin ông chờ cho một giây.
Cô cúi xuống gõ một tin nhắn trên chiếc điện thoại di động đặt ở đầu gối. Mái tóc đen dài đổ xuống khuôn cổ áo khoét sâu một cách kín đáo. Một hạt ngọc trai hình giọt lệ đung đưa ở cổ, ánh hồng phấn tương phản với nước da màu mật, chẳng khác nào một con lắc đồng hồ đu đưa ở nơi bắt đầu khuôn ngực.
Bạn yêu ơi
Ở đây tốt hơn KFC!
Cảm ơn! Sẽ cho cậu biết thông tin. Sáng mai tớ gọi lại.
Cô rùng mình trước lúc gửi tin nhắn. Nếu không có cô bạn gái, một nửa của cô, bạn yêu của cô, có lẽ cô sẽ chẳng thể làm gì được. Cả bữa ăn này, cả những bức ảnh trên trang Facebook của cô. Nếu tối nay cô đưa được Jean-Lou đến một trong những phòng nghỉ trong khách sạn Red Corner, thì cũng vẫn là nhờ cô bạn gái. Người bạn trung thành của cô. Đồng minh của cô, mặc dù cô không hề thú nhận với cô ấy mục đích thực sự của mình. Chỉ là một kế hoạch tán tỉnh đơn thuần, bạn cô đã nghĩ thế. Tốt hơn hết là không để bạn có biết nhiều hơn về việc này.
Cô ngồi thẳng người lên, tập trung vào đĩa đồ ăn của mình, vào Jean-Lou. Người đàn ông ngũ tuần nhút nhát này dường như không dám phá vỡ sự hài hòa của món ăn. Ông ta vẫn đờ đẫn như một pho tượng, giơ chiếc dĩa trong không trung, như thể tấn công món khai vị này đã là một hành vi ngoại tình. Thưởng thức chính là lừa dối chăng?
Jean-Lou, ngay từ đầu bữa ăn, chỉ đề cập đến một chủ đề duy nhất. Con trai ông ta, Jonathan. Hội chứng Down của thằng bé, sự khác biệt của thằng bé, sự ngây thơ của thằng bé, ý nghĩa mà thằng bé mang lại cho cuộc đời của ông ta. Rồi ông ta chuyển sang hiệp hội T21, việc điều hành của ông ta, thế tiến thoái lưỡng nan khủng khiếp của các ông bố bà mẹ khi phải quyết định giữ hay bỏ đứa con, để rồi quay lại với Faline, và nhất là cố gắng không nhìn nhận cô như một phụ nữ, mà chỉ như một người mẹ đang nắm giữ một mạng sống trong bụng, mạng sống của một đứa trẻ khuyết tật, bị hành hạ bởi một lựa chọn mà ông ta cố gắng làm sáng tỏ nhưng không phán xét.
Phải chăng tối nay họ gặp nhau riêng tư như thế này chỉ vì lý do đó? Vì câu chuyện hoang đường mà cô đã bịa ra và dường như Jean-Lou đã tin, ít ra là giả vờ tin, để không bị chết chìm. Nếu không, tại sao lại mời cô đến đây? Cô vừa nghĩ vừa chỉnh lại chiếc áo lửng vừa trượt khỏi bờ vai để trần. Vì thương hại chăng?
Jean-Lou là người tốt bụng nhất trong số họ. Theo Nadia, ông ta khá đẹp trai. Cô ấy rất thích đôi mắt dịu dàng và những nếp nhăn khiến người khác xúc động của ông ta. Nếu ta đề nghị ông ta đừng động vào ta, ta tin là ông ta sẽ chấp thuận, và ông ta sẽ trả tiền chỉ để ngắm nhìn ta.
Với lại, ông ta làm tình với ta chỉ trong vài phút. Thời gian còn lại, ông ta trò chuyện với ta. Ông ta bị ám ảnh bởi việc đứa con trai ra đời. Ông ta sợ, nhất là từ khi biết được rằng thằng bé bị khuyết tật.
Ta tin là ông ta không muốn giữ thằng bé.
Ta không thích nghe ông ta thốt ra cái từ khuyết tật đó. Ông ta thốt nó ra một cách đầy thương hại. Có thể ông ta sẽ giữ đứa trẻ đó lại chỉ vì lòng thương hại.
Có thể ông ta ngắm nhìn ta vì lòng thương hại. Có thể ông ta làm tình với ta vì lòng thương hại.
Ta tin rằng đó chính là điều ta căm thù nhất trên đời này. Lòng thương hại.
Một nhân viên phục vụ rượu bước đến giới thiệu thực đơn rượu, tụng cả một tràng những lời nhận xét nhắm đến Jean-Lou, như thể loại biệt ngữ giữa đám đàn ông cùng là chuyên gia rượu nho với nhau cũng nằm trong nghệ thuật quyến rũ. Jean-Lou lúng búng: “Hoàn hảo đấy.” Có vẻ ông ta chẳng biết gì về rượu vang, chưa từng đặt chân vào một nhà hàng được gắn sao, cùng với một cô nàng ngon lành kém ông ta ba mươi tuổi thì lại càng không.
Jean-Lou không thoải mái ở đây. Cả cô cũng không.
Cuối cùng ông ta im bặt và bắt đầu dùng đầu dĩa xiên vào những miếng bưởi đào.
Mặc dù mọi thứ đang đảo lộn trong đầu, cô vẫn phải kiên quyết với kế hoạch dự kiến. Mặc dù cô thấy Jean-Lou hấp dẫn, bối rối một cách chân thành, không hề là kẻ khốn kiếp như cô từng hy vọng. Không hề là một thứ rác rưởi như François Valioni. Mọi chuyện với gã François đó thật dễ dàng. Cô phải ép mình nghĩ rằng Jean-Lou giỏi che giấu tâm địa của mình, chỉ có thế thôi.
Chẳng phải ông ta đã mời cô bữa tối lãng mạn trong ánh nến hẳn phải đáng giá cả nửa tháng lương của ông ta hay sao? Jean-Lou chỉ đơn giản là đạo đức giả hơn những người khác thôi. Câu hỏi duy nhất cô nên tự đặt cho mình là làm thế nào để khiến ông ta sa lưới. Cô đã cố tình để tay lên trên khăn trải bàn, mà ông ta không nắm lấy nó lần nào, thậm chí không xích lại gần. Jean-Lou sẽ khó bị thuần hóa đây. Kiểu người chỉ chịu hôn vào buổi hẹn thứ mười, sẵn sàng chạy trốn cô nàng có biểu hiện vội vàng mặc dù thèm muốn cô ta đến chết đi được. Nhưng chỉ có điều cô sẽ không chờ đến mười buổi hẹn. Cô chỉ có một cơ hội. Một tối duy nhất. Tối nay.
— Tôi có một món quà cho cô, Faline ạ.
Càng lúc càng tỏ ra khó xử, Jean-Lou đã phá hỏng tác phẩm nghệ thuật trong đĩa của mình, rồi đặt chéo dao dĩa trên đĩa để tỏ ý với anh chàng nhân viên phục vụ, người không bỏ lỡ cơ hội để ngốn ngấu Faline bằng ánh mắt, rằng ông ta đã ăn xong. Ông ta lấy ra từ trong túi xách một chiếc hộp có kích thước và hình dạng của một hộp đựng đồ trang sức.
Cô mỉm cười, đầy chân thành, nhưng không phải vì sự quan tâm. Cô mỉm cười bởi vì rốt cuộc, Jean-Lou cũng hành động đúng theo dự kiến. Ông ta tặng cô một món quà quý giá. Thông điệp đã rõ ràng, ông ta muốn mua chuộc cô. Mọi thứ đều có thể mua được. Sắc đẹp. Phụ nữ. Tình yêu.
Trong tất cả các nhân tình của ta, Jean-Lou là người hào phóng nhất. Ông ta thường tặng hoa cho ta. Đó là món quà duy nhất khiến ta vui.
Adil không bao giờ tặng hoa cho ta.
Đôi khi ta tự nhủ rằng ta có thể tin tưởng vào Jean-Lou.
— Mở ra đi, Faline. Không phải thứ gì đáng giá đâu. Tôi nhìn thấy nó hôm qua ở sân bay. Một món đồ lưu niệm.
Cô mở hộp. Gỡ lớp giấy lụa và nhìn thấy món đồ trang sức. Thật bất ngờ… Jean-Lou tặng cô một mặt dây chuyền nhỏ bằng thủy tinh. Một thứ chỉ đáng năm euro! Một thứ tầm thường mà chỉ một đứa trẻ mới đòi.
Một cơn rùng mình chạy dọc từ gáy xuống thắt lưng cô. Gã ngốc Jean-Lou này đã khiến cô xúc động vì món quà không chút giá trị, đơn giản và trẻ con, chính xác như cách hành xử mà có lẽ cô sẽ rất thích ở một người đàn ông, đó là tặng cho cô một con thú bông bán đầy ở hội chợ, một cái kẹo mút Chupa xoáy được trong một tiệm bánh, một cái tháp Eiffel màu nhũ hồng rẻ tiền nhất để làm vui lòng người bán hấp tấp. Trong một thoáng, một ý nghĩ lướt qua tâm trí cô, một ý nghĩ mà cô xua đuổi bằng cách đóng kín tất cả cửa ra vào và cửa sổ trong đầu mình.
Hay là để ông ta đi?
Bữa ăn kéo dài mãi.
Cá đối đỏ sọc, táo Criste Marine, sò hạnh nhân và xốt kokotcha.
Cô không hiểu đến phân nửa những gì nhân viên phục vụ nói như đọc thuộc lòng, với một nghệ thuật diễn đạt không chê vào đâu được, mặc dù anh ta vẫn tiếp tục lột quần áo cô bằng ánh mắt.
Cá ngừ bụng sọc hun khói và bụng cá ngừ Violine.
Lần này, nhân viên phục vụ gần như đang nói tiếng nước ngoài!
Kem sabayon chanh quất, nước chanh kumbawa.
Jean-Lou gần như không hề uống gì. Faline gần như không hề nói gì. Jean-Lou luôn luôn quay trở lại câu chuyện về hiệp hội của ông ta, thậm chí hơi quá mức. Lính chiến, tự nguyện tòng quân, vị cha xứ chừng mực. Nếu chưa tìm hiểu thông tin về cuộc đời ông ta trên mạng Internet, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng ông ta đang lừa bịp cô, rằng ông ta đang khoác chiếc áo choàng của đức cha Pierre để quyến rũ cô dễ dàng hơn. Nhưng không, suốt cả năm trời ông ta tiến hành cuộc chiến của mình để hội chứng Down được nhìn nhận, dành nỗ lực điên rồ để quyên góp vốn, và không chỉ vào ngày Téléthon⦾.
Một vị thánh.
Làm thế nào để lôi kéo vị thánh này đến bước đường phạm tội? Lại còn là một tội lỗi về xác thịt.
20h22Julo nguyền rủa sự ngu ngốc của bản thân. Anh như nhìn thấy chính mình đang ngắm nghía bức ảnh chụp hồ Vaccarès trong văn phòng của đội cảnh sát hình sự, mơ đến những con chim hồng hạc ở Camargue và để dâng lên trong lòng mong muốn được rời khỏi cái nóng nực của thành phố tới chiêm ngưỡng những con chim di cư. Một nửa giờ sau, anh đã ngồi trên một băng ghế trong khu bảo tồn thiên nhiên, với tầm nhìn tuyệt đẹp ra vùng hồ. Cái bóng màu hồng của những con chim cẳng dài trong làn nước tù đọng tạo thành một bức tranh ấn tượng tuyệt vời, nhưng anh đã nhanh chóng vỡ mộng. Màn đêm buông xuống và vùng nước đọng còn thu hút cả ngàn vạn con muỗi! Mặc dù trời nóng, Julo vẫn phải mặc áo thun dài tay và đội mũ trùm đầu.
Tuy nhiên, dường như mối bận tâm duy nhất của lũ côn trùng không phải là hút máu anh, mà là lướt mạng Internet.
Anh vừa bật máy tính bảng lên là lũ muỗi, bướm đêm và các loại đom đóm khác đã lao vào màn hình. Mặc dù Julo đã gạt tay để xua đuổi, chúng vẫn quay trở lại ngay khi anh ngừng cử động, bay vòng vòng quanh quầng sáng mới mẻ này chẳng khác nào bay quanh một ngọn đèn bật lên giữa màn đêm, lại còn ít thiêu đốt cánh của chúng và bằng phẳng như một đường băng lý tưởng để hạ cánh.
Julo nguyền rủa người đã sáng chế ra màn hình cảm ứng, hẳn là ông ta đã đưa ra thiết kế này trong phòng thí nghiệm có điều hòa không khí mà không nghĩ đến điều hiển nhiên đơn giản này: màn hình sẽ không thể nhận ra sự khác biệt giữa một ngón tay và một cái chân ruồi. Suốt một giờ đồng hồ qua Julo chiến đấu với hàng ngàn hàng vạn kẻ thù vô hình và cợt nhả. Anh cố gắng viết vài dòng trên màn hình và lũ côn trùng ban đêm thích thú thêm vào đó những chữ cái, xóa đi những chữ khác, nhấp chuột vào các cửa sổ và mở các thanh thực đơn một cách đầy ngẫu nhiên.
Dù vậy, anh cố gắng không để ý đến lũ côn trùng đang kêu vo vo xung quanh và tập trung vào vụ điều tra. Petar vừa trả lời anh, ông chấp thuận cuộc gặp ngày mai tại giáo đường Al Islâh theo ấn định của Mohamed Toufik, vị giáo sư chuyên ngành sử học châu Phi, người sẽ nói chuyện với họ về những vỏ ốc tiền nổi tiếng kia, những vỏ ốc ở Malpes được chạm khắc trên những bức tường của các ngân hàng châu Phi. Petar chỉ nhấn mạnh, một cách lấy lệ, có lẽ đó chính là lời cảm ơn dành cho anh theo cách của ông, rằng có lẽ ông sẽ không kịp để cho râu mọc dài trước sáng mai.
Lúc nhận được câu trả lời của viên thiếu tá cấp trên, Julo đang xem trang web của Vogelzug. Cái tên lạ lùng có âm hưởng tiếng Đức đó cuối cùng cũng bộc lộ hết ý nghĩa của nó. Những con chim di cư, những du khách duy nhất không quan tâm đến biên giới trên hành tinh này. Tổ chức Vogelzug có chân rết ở khắp nơi trong lưu vực Địa Trung Hải. Phạm vi hành động của tổ chức này rất rộng: chỗ ở cho người tị nạn, tìm kiếm việc làm, hỗ trợ pháp lý, các biện pháp phòng ngừa, lobby các cơ quan thiết chế. Vogelzug có tới hàng trăm nhân viên và đã đạt được vị thế của một đối tác không thể tránh khỏi của chính quyền. Hơn nữa, chính là dưới sự bảo trợ của tổ chức này mà hai ngày nữa, hội nghị chuyên đề lớn của Frontex, cơ quan biên giới châu Âu, sẽ được tổ chức tại Marseille. Mặc dù Julo đã cố gắng đọc hiểu các ẩn ý đằng sau các chữ nghĩa bề ngoài, anh vẫn khó có thể đánh giá được vị thế chính xác của tổ chức này. Sự bảo lãnh tiện lợi của các Nhà nước, cho phép họ làm suy yếu dần, với mức chi phí xã hội thấp nhất, các chính sách di cư theo thuyết dân số của Malthus, hoặc thực sự là một tổ chức ưa bới móc độc lập và tinh nhuệ, theo kiểu các Amnesty International hoặc Human Rights Watch chăng? Anh nấn ná đôi chút ở trang giới thiệu vị chủ tịch sáng lập của tổ chức này. Jourdain Blanc-Martin: vốn là người địa phương vào giai đoạn đó, một đứa con của Port-de-Bouc, xuất thân từ khu Les Aigues Douces, đó là tất cả những gì được nêu ra trong năm dòng lý lịch của ông ta. Có vẻ như vị chủ tịch này không thuộc loại người chăm chút cho sự sùng bái cá nhân.
Lũ muỗi đã yên tĩnh hơn một chút. Có lẽ đám ếch đã xơi mất một nửa trong số chúng. Chúng kêu oàm oạp đến mức khiến lũ chim cao cẳng giật mình thức dậy. Trung úy Flores rời trang web của Vogelzug để chuyển sang trang Facebook của Bambi13. Anh lướt qua các trang, với sự trợ giúp đắc lực của một con bọ da ồn ào bị ám ảnh bởi bộ đồ tắm hai mảnh của cô nàng sinh viên giả mạo đầy quyến rũ đó.
Bambi13 có phải là Bamby Maal không? Trước khi rời văn phòng của đội cảnh sát, Julo đã tìm cách chia sẻ những nghi ngờ của anh với viên thiếu tá: một cô gái có tên là Bamby, chị gái của tay đưa người vượt biên tập tọe bị bắt chiều nay, sống ở Port-de-Bouc. Khu Les Aigues Douces.
— Chuyện này có vẻ quá trùng hợp, đúng không, sếp?
— Chúng ta sẽ xem chuyện đó vào ngày mai, nhóc ạ. – Petar vừa đáp vừa khoác áo blu-dông để về gặp cô nàng thợ cắt tóc của ông. – Sẽ không khó để lấy những bức ảnh và xem xem liệu chị gái của anh chàng đẹp trai màu đồng của chúng ta có tương ứng với cô em bé nhỏ của cậu không. Với lại, theo như những gì tôi biết về cậu, thì cậu sẽ dành cả đêm cho chuyện này.
— Không khó… – Julo tự lẩm bẩm với chính mình giữa hai tràng ếch kêu ohm oạp. – Không khó.
Anh không tìm ra bất cứ bức ảnh nào của Bamby Maal trên mạng, và cho dù ngày mai họ có tìm được chúng, anh cũng không tin rằng có thể suy ra điều gì chắc chắn nếu căn cứ vào hình ảnh mờ nhạt trích xuất từ camera giám sát mà họ đang có.
Trên trang Facebook của Bambi13, Julo tiếp tục nhảy từ Bodrum đến Sainto Domingo, từ Ngapali đến Lanzarote mà không thực sự biết tại sao mình phải làm thế, bởi vì cô nàng xinh đẹp xa lạ đó không bao giờ để lộ khuôn mặt.
Bởi vì anh đang yêu, hẳn là Petar sẽ cười khẩy mà nói thế. Bởi vì có một chi tiết quấy rầy anh, Julo tự bào chữa.
Các thông tin trên trang Facebook của Bambi13 hoàn toàn trái ngược với bối cảnh xã hội nơi Bamby Maal sinh trưởng. Khu Les Aigues Douces được xếp loại là vùng nhạy cảm, Leyli Maal là một bà mẹ đơn thân, và theo lời đứa con trai, thì chị ta làm những công việc tạm thời. Làm sao cô nhóc ngoại ô này có thể biến thành một nữ chiến binh đi khắp thế giới nhảy nhót từ khách sạn này sang khách sạn khác, tất cả đều là những khách sạn hạng sang? Nói cho cùng, Julo lập luận, chỉ riêng cái tên Bamby này chẳng chứng tỏ được điều gì. Nữ sát nhân thực sự có thể đã lấy cái biệt danh này để đổ dồn mọi nghi ngờ vào đầu một cô gái ở Port-de-Bouc, vì biết trước rằng các nhà điều tra sẽ có sự so sánh đối chiếu. Mặt khác, nghĩ cho cùng, tại sao nữ sát nhân lại sử dụng tên thật của mình để làm biệt danh, chỉ thay đổi một chút cách viết? Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
— Đúng là một cô nàng xinh xắn, không phải thế sao? – Julo ngạc nhiên thấy chính mình đặt câu hỏi giữa khu công viên vắng vẻ, không hiểu anh đang nói chuyện với con bọ da vẫn đang bay lởn vởn xung quanh, với lũ muỗi đã thoát khỏi đám ếch, hay với những con chim hồng hạc vừa từ xứ nhiệt đới trở về.
Maal. Alpha. Bamby. Leyli. Trung úy Flores đã kiểm tra trên mạng Internet, những cái họ và tên riêng của gia đình này rất điển hình cho người Fula. Anh nhớ ra rằng giáo sư Waqnine, lại thêm một trùng hợp nữa, mới nói với anh về tộc người này sáng nay. Chuyện liên quan đến máu.
Anh lấy từ trong túi ra cái bảng kê các trường hợp không thể có cùng huyết thống, vừa giở vừa nhớ đến những điều vị giáo sư huyết học đã nói: trái ngược với các dân tộc khác ở châu Phi, người Fula chủ yếu mang nhóm máu A, trong khi tỷ lệ này trên toàn nhân loại là 40%. Chỉ riêng nhóm A+ đã là một phần ba dân số thế giới. Như vậy, nhóm máu của Bamby, Leyli, Alpha chắc hẳn là A. Chuyện đó chẳng giúp ích gì cho vụ điều tra, anh vừa nghĩ vừa lướt ngón tay trên dòng chữ viết trên tờ giấy. Chẳng giúp ích gì vào lúc này. Tuy nhiên, anh tin chắc là tất cả đều có mối liên hệ với nhau.
20h55Tidiane không ngủ. Mặc dù cậu đi ngủ sớm.
Đội Olympique de Marseille đã ghi hai bàn trong nửa giờ đầu tiên. Rồi ghi bàn thứ ba trước khi hết hiệp một. Trận đấu đã nhanh chóng ngả sang hướng thất bại với các cầu thủ Rumani. Cậu không nằn nì xin ông ngoại để thức thêm chút nữa xem đến hết trận bóng. Qua cửa sổ phòng ngủ, trước đây là phòng ngủ của mẹ cậu, cậu nhìn cái bóng của cây cam nhảy nhót.
Tidiane không thể nào ngủ nổi. Cậu nghĩ đến Alpha. Đến vụ bắt giữ. Đến vầng mặt trời gần như nằm ngay trong tầm tay cậu khi cậu trèo lên cây cam. Đến đám cảnh sát. Đến những tiếng huýt sáo mà anh trai cậu không nghe thấy. Đến những người lớn trong gia đình, những người không muốn nói đến Alpha trước mặt cậu, mẹ cậu, Bamby, ông ngoại và bà ngoại, những người không trả lời các câu hỏi của cậu, những người thì thầm với nhau khi nói về anh trai cậu, như thể Alpha đã phạm một sai lầm lớn hơn cả sai lầm của cậu. Tidiane không thích những khoảng im lặng của người lớn. Tidiane không thích cảm giác bị cô lập. Cảm giác mình như một đứa trẻ được mọi người bảo vệ. Cảm giác mình như một thằng nhóc mà người ta nói dối vì muốn tốt cho nó.
Trong căn hộ rất nóng. Quá nóng nên khó mà ngủ nổi, mặc dù ông ngoại đã để cửa sổ mở. Qua khung chấn song, Tidiane nhìn thấy ánh lửa nhảy nhót từ những ngọn đuốc nhỏ tẩm hương liệu mà ông ngoại đã thắp ngoài ban công để đuổi muỗi. Chúng khiến cậu lóa mắt. Cậu quay sang phía khác, nhưng những cái bóng lại nhảy múa trên lớp vải trải giường.
Tidiane cố không nhìn chúng, nhưng một nỗi sợ khác ngăn không cho cậu ngủ. Từ khi gặp lại ông ngoại Moussa và bà ngoại Marème, cậu không ngừng nghĩ đến người đàn ông đã vào căn hộ, tối nay, người đàn ông đã thơm vào má mẹ cậu, người đàn ông có giọng nói đáng sợ. Cậu không thích ông ta! Cậu phải đi cùng với ông ngoại, cậu phải để họ ở riêng với nhau, mẹ cậu và người đàn ông đó. Mẹ cậu gọi ông ta là Guy, nhưng Tidiane muốn gọi ông ta là Freddy, giống như trong những bộ phim kinh dị mà cậu chưa từng được xem nhưng đã nghe các anh lớn kể trong sân trường vào giờ giải lao. Cậu không thích ông ta. Dù thế nào, cậu cũng không thích nhìn thấy mẹ ở với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài Alpha và cậu.
Cậu ép mình phải nhắm mắt lại, để không còn nhìn thấy ánh lửa tối đen và lạnh lùng của những cái bóng trên ga trải giường. Cậu đã ghi nhớ kỹ câu chuyện của ông ngoại Moussa, kể rằng mẹ cậu bị mù, trong căn lều nhỏ bên bờ sông, do nhìn thẳng vào mặt trời quá nhiều. Việc đó khiến mẹ cậu trở nên mạnh mẽ hơn, xinh đẹp hơn, thông minh hơn. Chính vì thế mà sau đó, khi sáng mắt trở lại, mẹ cậu đã trở thành người mẹ tốt nhất trên đời. Một người mẹ cảm nhận được tất cả, đoán biết được tất cả, có thể đọc được ý nghĩ của người khác. Bị mù cũng giống như một thử thách cần phải vượt qua.
Tidiane hơi co người và nhắm mắt chặt hơn nữa, đến mức nhăn cả trán lại, đến mức mí mắt như muốn nổ tung, đến mức mặt cậu trở nên tròn xoe. Cả cậu cũng cần phải luyện tập. Ông ngoại đã kể cho cậu nghe về việc mẹ cậu đã học cách định hướng dựa vào tiếng động như thế nào, bằng cách rèn luyện trí nhớ, tái lập trong đầu một thế giới còn chính xác hơn thế giới mà ta nhìn thấy trong ánh sáng ban ngày.
Cậu ngồi dậy, hai mắt vẫn nhắm chặt, và cố gắng đoán xem chiếc tủ nằm đâu trong phòng, rồi cánh cửa ra vào, rồi khung cửa sổ. Cậu bước đi chừng một mét và va đầu vào tường. Nhướng hai mí mắt lên. Rồi lại cụp xuống ngay lập tức.
Cậu sẽ xin lời khuyên của ông ngoại và bà ngoại, cậu sẽ tập luyện tất cả các đêm, và cả ban ngày nữa, cậu sẽ băng kín mắt để chơi đá bóng, cậu sẽ cố gắng xác định vị trí đường đến trường chỉ nhờ vào những tiếng động trên phố, nhận ra từng đứa bạn trong sân trường giờ ra chơi chỉ nhờ âm sắc giọng nói của chúng.
Cả cậu cũng sẽ trở nên nhạy cảm hơn. Nhanh nhẹn hơn. Bản năng hơn.
Giống như Zidane. Giống như Barrada.
Cậu giơ hai bàn tay ra trước mặt và mò mẫm bước đi trong phòng. Một luồng gió nhẹ cho cậu biết rằng cậu đang đến gần cửa sổ. Hai chân cậu khẽ run rẩy, nhưng cậu phải ép mình bước đi trong khoảng trống. Dễ thôi mà, ta đoán được, qua làn gió thổi trên khuôn mặt, khung cửa mở ở chỗ nào. Không có chút nguy hiểm nào, ô cửa sổ ở trên cao, thật ra là không cao lắm, nhưng dù sao cũng đủ cao để không bị ngã. Ít ra là cậu nghĩ thế. Cậu phải nhớ được khung cửa sổ này mà không mở mắt, hình dung nó rõ ràng trong đầu và tiếp tục bước tới, bước tới. Cậu phải trở nên can đảm giống như mẹ cậu, để nếu một ngày nào đó mẹ gặp nguy hiểm, cậu có thể cứu được mẹ.
Cứu cả Alpha nữa. Bảo vệ Bamby.
Khí mát thốc vào mặt cậu. Phần còn lại trên người cậu ướt đẫm mồ hôi, từ cổ đến tận thắt lưng. Ngọn gió buổi tối này thật mát mẻ, hấp dẫn, tốt lành. Cậu phải tiếp tục tiến về phía nó.
Đúng lúc ấy, cậu nghe thấy tiếng chim cú. Con chim cú ẩn mình trong cây cam cao lớn.
Cậu không mở mắt, mà chỉ lắng nghe tiếng kêu của nó, biết rằng nó đang cảnh báo một điều nguy hiểm. Cậu nhớ đến những câu chuyện của ông ngoại, những chuyện thần thoại mà cậu rất thích, đặc biệt là câu chuyện về nữ thần Athena. Cậu hình dung rằng chính mẹ cậu đã hóa thân thành chim cú, một người có khả năng biến thành động vật, giống như trong truyện Harry Potter.
Cậu dừng lại.
Hẳn là cậu đang đứng ngay đằng trước cửa sổ. Đằng trước cây cam.
Cậu dừng lại và nói khe khẽ.
Ban đêm, loài chim cú có thể nhìn thấy mọi thứ, nghe thấy mọi thứ, hiểu hết mọi thứ.
— Hãy nói với ta rằng mi đã nhìn thấy hết. Hãy cho ta biết liệu anh Alpha có được ra tù hay không. Hãy cho ta biết tại sao anh ấy lại không bỏ trốn… Hãy cho ta biết liệu mẹ ta có yêu gã Freddy đó không. Hãy cho ta biết liệu một ngày nào đó ta có tìm được một người yêu xinh đẹp như chị Bamby hay không. Hãy cho ta biết tất cả, bởi vì mi nhìn thấy mọi thứ. Hãy cho ta biết những quả bóng đi đâu khi chúng rơi vào địa ngục bên dưới nhà. Hãy cho ta biết kho báu của mẹ giấu ở đâu. Ta thề với mi là ta sẽ không đánh cắp nó, ta sẽ không chạm vào nó, ta chỉ muốn biết liệu nó có thực sự tồn tại không, cái kho báu đáng nguyền rủa đó. Để canh chừng nó. Mi có thể tin tưởng ở ta, mi biết đấy. Cứ yên tâm nhắm mắt mà tin.
21h07Leyli nhắm mắt bên dưới vòi hoa sen, để cho nước nóng thiêu đốt làn da. Phòng tắm ẩm mốc, lớp sơn đã bong tróc, những khớp nối tuột ra còn đường ống nước thì hoen gỉ, nhưng có quan trọng gì đâu, nước vẫn chảy, nóng bỏng giống hệt như trong bất cứ lâu đài bằng đá hoa cương có vòi tắm mạ vàng nào. Chị sẵn sàng đứng hàng giờ dưới tia nước xối, nhưng Guy đang chờ chị. Ở bên ngoài. Trên ghế sofa. Ông ta đã lên gõ cửa nhà chị chưa đầy một giờ trước.
Trên tay cầm hai lon bia.
Bản nhạc rap của Kamila gào to hơn trong khoang cầu thang. Ý định đầu tiên của Leyli là đóng sập cánh cửa trước mặt ông ta, hoặc ít ra là thẳng thừng đuổi ông ta về.
Không phải lúc này, Guy ạ. Để sau đi. Ông hãy quay lại sau đi.
Thật lạ lùng, chị không dám làm thế. Chị đã để cho ông ta vào nhà.
Chị lập tức hối tiếc về việc đó. Chị không thích Tidiane gặp Guy. Chị lại càng không thích Guy gặp Tidiane. Chuyện đó không kéo dài, chỉ vài phút, trước khi Moussa đến đón cháu ngoại, nhưng trong suốt thời gian đó, Leyli cảm thấy lo lắng. Guy không có vẻ gì là ranh mãnh lắm, nhưng ông ta có thể hiểu ra bí mật của chị, ít ra là nghi ngờ một phần của bí mật đó. Tuy nhiên, ông ta đã không hỏi câu nào, chỉ chào Tidiane như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Chưa bao giờ, Leyli vừa nghĩ vừa run rẩy vì chuyện đã qua, chưa bao giờ chị để cho một người xa lạ tiếp cận với sự thật ở khoảng cách gần đến thế.
Tại sao? Bởi vì có điều gì đó ở Guy thu hút chị chăng? Ông ta không hẳn là đẹp trai, ngoại trừ đôi mắt to màu xanh da trời sầu thảm, tưởng như một cô thợ may đã khâu chúng vào thân hình gấu bông to xù của ông ta. Tuy nhiên, ông ta cũng không hẳn là người thú vị. Sau khi Tidiane rời khỏi căn hộ, ông ta để ánh mắt mình nấn ná hồi lâu trên chiếc TV nhỏ đã có từ hai chục năm nay, dày cộp như một cái máy tính Minitel.
— Cô đừng lo, tôi sẽ không yêu cầu cô bật nó lên đâu, cổ vũ cho đội Olympique de Marseille khiến tôi trầm cảm. Nếu tính thời gian tôi đã dành ra, từ khi chào đời đến giờ, để xem các trận bóng đá thuộc cúp châu Âu trên TV và hy vọng rằng một câu lạc bộ của Pháp sẽ đi đến đích thì…
Ông ta phá lên cười rồi nói thêm:
— Lúc đầu, tôi đã nghĩ chỉ lên gặp cô trong giờ nghỉ giải lao, nhưng lại nghĩ rằng như thế thì phải kết thúc hơi sớm.
Ông ta tiếp tục cười ầm ĩ. Guy đánh dấu gần như tất cả các câu nói của mình bằng một tiếng cười giống như một thứ đồ chơi bằng kim loại bị xoắn cót, với ông ta đó là cách để thay thế cho các dấu chấm câu.
— Tôi nói đùa đấy, Leyli ạ. Tôi nói đùa đấy. Dù sao đi nữa, cô cũng quá xinh đẹp đối với tôi.
Lần này, ông ta không cười. Leyli cũng không bác bỏ. Ông ta xua tan chút ngượng ngùng mơ hồ bằng cách vung vẩy hai lon bia trước mũi Leyli.
— Tôi có mang lên hai lon bia đây, nhưng nếu cô không muốn thì tôi cũng không phật ý đâu. Tôi sẽ hết lòng.
Lại một tràng tiếng kim loại rít. Có lẽ Guy có thể làm giàu ở chỗ các nhà sản xuất các chương trình truyền hình thực tế. Leyli chỉ mỉm cười, lưỡng lự không biết có nên đi pha một ấm trà không. Guy vẫn nhìn cảnh lộn xộn bừa bãi trong căn hộ, tròn xoe mắt trước những gì ông ta phát hiện ra, như thể ông ta vừa bước nhầm vào con hẻm trong một khu chợ Ả Rập, trong khi đang tìm kiếm con phố có trụ sở của PMU⦾. Đôi mắt ông ta lướt qua những cuốn sách, những con chim cú sặc sỡ, bức ảnh chụp cảnh hoàng hôn trên sông Niger treo trên tường.
— Cách bài trí nhà cô thật điên rồ. – Ông ta vừa nói thêm vừa bật nắp lon bia bằng một chuyển động nhà nghề của cổ tay.
Trước khi nói tiếp, ánh mắt ông ta tiếp tục lướt trên những chiếc mặt nạ châu Phi, những hộp trà xanh, những gói gia vị.
— Nhưng tôi sẽ nói thật lòng, cô biết đấy, đối với tôi, tất cả những thứ ngoại lai này…
Đôi mắt ông ta, vẫn liên tục chuyển động, dừng lại ở Leyli đúng lúc ông ta nói hết câu. Ông ta vẫn há hốc miệng khi nhìn chăm chăm vào đôi hài dưới chân chị, mái tóc tết đính ngọc trai, làn da gỗ mun của chị.
Lần này, một câu rủa đã thay thế cho dấu chấm câu.
— Sao tôi lại có thể ngu ngốc đến thế!
Leyli phá lên cười ngặt nghẽo. Guy khiến chị t