Đêm bùn đen 19h10
Một cuộc trò chuyện riêng tư, Leyli nghĩ. Cuộc sống gia đình chị giờ thu gọn lại chỉ còn là một cuộc trò chuyện riêng tư với Tidiane.
— Khi nào thì anh Alpha và chị Bamby về hả mẹ?
— Mẹ không biết, con yêu ạ.
Leyli không nói dối. Từ sáng đến giờ, chị không hề có tin tức gì của cả con trai lẫn con gái. Chị đã gọi điện thoại, để lại nhiều lời nhắn dài trên hộp thư thoại, những tin nhắn ngắn với nhiều dấu chấm hỏi hơn là ký tự chữ.
Không có câu trả lời.
Tidiane vẫn nghịch những sợi mì nguội ngắt. Xiên mấy khoanh xúc xích thành xâu dài ở đầu dĩa. Nhúng chúng vào tương cà chua, nhấm nháp mà không hề cảm thấy ngon miệng. Leyli gắng hết sức trấn an những ý nghĩ đang đảo lộn trong tâm trí chị, bắt chúng ở yên chờ đợi trong một góc, dù chỉ trong vòng một bữa ăn, trò chuyện với cậu con trai, mỉm cười, hỏi han: “Thế nào, ở trường có chuyện gì không con? Giờ ra chơi vui không? Bạn bè thế nào?” Tất cả trẻ con trên thế giới đều phải trải qua một cuộc hỏi cung thực sự vào mỗi tối, trong khi người lớn lại chẳng kể gì hết.
Hãy trông chừng các con chị.
Tối nay, chị không làm được điều đó. Lời đe dọa của Jourdain Blanc-Martin tiếp tục ám ảnh chị.
Tôi chỉ cần nói một câu thôi. Và tất cả những gì chị đã kiên trì xây dựng sẽ sụp đổ hết.
Blanc-Martin đang lừa bịp chị chăng?
Chị phải giúp chúng tôi tìm ra cô con gái Bamby của chị.
Có vẻ Blanc-Martin tin rằng Bamby đã sát hại hai người đàn ông đó trong các khách sạn thuộc chuỗi Red Corner. Đúng như ba tay cảnh sát ở Sở. Thật nực cười! Chị lại như nhìn thấy Bamby, tối hôm qua, rời khỏi bàn ăn mà không ăn gì và thông báo với chị rằng con bé có hẹn với Chérine ở quán KFC. Cùng giờ đó, như chị đọc thấy trong hồ sơ ở Sở Cảnh sát, ả sát nhân giết Jean-Lou đã ăn tối với ông ta trong một nhà hàng ẩm thực tại Dubai. Cô gái đó không thể là Bamby, những lời khai của một người mẹ thì có giá trị gì kia chứ? Lời chứng giả của Ruben có giá trị gì? Tại sao con gái chị lại không liên hệ với chị? Thông thường, con bé không bao giờ đi quá một ngày mà không báo tin cho chị. Những ý nghĩ u ám xô đẩy nhau trong đầu chị. Gạt chúng đi, Leyli buộc mình phải hành động. Xua đuổi chúng. Chăm sóc Tidy.
— Có chuyện gì không ổn thế, con yêu?
— Con đã đánh mất quả bóng… Quả bóng của Alpha.
— Quả bóng thú bông của con sao?
— Đó không phải là thú bông của con. – Tidiane giận dỗi.
Leyli thầm nguyền rủa sự vụng về của chính mình. Tidiane sẽ bỏ rơi chị ngay khi thằng bé lớn lên, giống như Alpha, giống như Bamby. Chị đã làm đảo lộn mọi chuyện. Chị không đủ khả năng làm mẹ.
— Nó… nó bị rơi vào hố, mẹ ạ.
— Ngày mai, ông ngoại Moussa sẽ giúp con tìm nó. Ăn đi con. Ăn đi con yêu.
Tidiane ngủ thiếp đi. Leyli đã đọc cho cậu nghe một câu chuyện, câu chuyện mà cậu thích nhất, mười hai kỳ công của Hercules. Cậu bắt đầu thở nhẹ hơn khi chị kể đến kỳ công thứ tư, nhắm mắt lần đầu tiên vào kỳ công thứ bảy, tỉnh dậy ở kỳ công thứ chín, chuyến đi đến chỗ những người Amazon, cố gắng trụ vững bằng cách dụi mắt cho đến kỳ công thứ mười một, đoạt được những quả táo vàng trong khu vườn của các Hesperides, trước khi ngủ thiếp đi trong lúc Hercules xuống địa ngục gặp Cerberus.
Leyli ngắm con trai hít thở hồi lâu, thằng bé đã thấm mệt, bị nhấn chìm trong những cảm xúc trái ngược nhau. Tấm chăn hơi hớt lên trên bộ đồ ngủ của Tidiane, chị lưỡng lự, nửa sợ con bị lạnh, nửa sợ sẽ đánh thức cậu bé. Chị nhón chân, khẽ khàng lùi lại, và bằng đầu ngón tay, ấn vào công tắc điện để căn phòng chìm trong bóng tối.
Vừa ở một mình, chị lập tức xem điện thoại. Vẫn chẳng có tin nhắn nào!
Như mọi lần, một giọt acid nhễu xuống tim chị. Cả chị cũng muốn được như cậu con trai bé nhỏ, ngủ thiếp đi, đổ gục như một bao tải để cho áp lực cũng tụt xuống. Chị bước về phía ban công. Sự im lặng của Bamby và Alpha đã đưa chị quay trở lại với những lời đe dọa của Blanc-Martin, chẳng thể nào tránh khỏi. Chị cũng cảm thấy mình bất lực giống như những bà mẹ phải nghe người ta thông báo rằng trợ cấp xã hội sẽ bị cắt nếu con họ không quay trở lại trường học. Tệ hơn thế. Tệ hơn thế rất nhiều.
Chị mở cánh cửa lửng và lấy ra một điếu thuốc.
Chị muốn quên Blanc-Martin đi. Chị cũng muốn xua đuổi hai cái tên riêng đó, François và Jean-Lou, hai cái tên riêng vừa xuất hiện trở lại trong trí nhớ của chị, hai cái tên riêng kèm theo những cái họ mà cho đến trước chiều nay chị vẫn không hề biết đến, François Valioni, Jean-Lou Courtois. Hai người bạn cũ của Adil, hai khách hàng cũ, mặc dù ngay cả bây giờ, chị vẫn ghê tởm khi phải dùng đến cụm từ đó. Họ đã bị giết chết, trong một phòng khách sạn.
Tuy nhiên, chuyện đó chỉ có thể là một sự trùng hợp, chị không nói với bất kỳ ai về các khách hàng cũ của mình. Với Ruben hoặc Guy thì có thể, nhưng không nói đến bất cứ chi tiết nào khác ngoài một cái tên riêng. Chỉ duy nhất cuốn sổ màu đỏ của chị, cuốn sổ chị từng đọc cho Nadia chép, là chứa đựng nhiều thông tin chính xác hơn. Nhưng ta có thể dùng cụm từ thông tin chính xác để nói về câu chuyện của một người mù chăng? Không ai khác ngoài chị từng đọc nó, nó ở đó, được cất giấu dưới gầm giường chị, suốt từng ấy năm nay.
Một-sự-trùng-hợp, Leyli thầm nhắc lại trong đầu để tin chắc vào điều đó hơn. Cảnh sát giậm chân tại chỗ, không có bất cứ động cơ nào, không có bất kỳ thủ phạm nào, trong khi chị lục tìm trong quá khứ của các nạn nhân mong tìm ra bất cứ manh mối nào. Chị có liên quan gì đến hai người đàn ông đó? Tất cả những kẻ qua đời trong các khách sạn hẳn đều đã qua lại với gái điếm. Chị chỉ là một trong số họ. Trong vòng vài tháng. Đã hơn hai mươi năm rồi. Trong một cuộc đời khác rồi.
Chị lấy ra chiếc bật lửa và ngạc nhiên khi nhìn thấy ngọn lửa chống chọi với gió biển dễ dàng đến thế nào. Gió mistral thổi giữa các tòa nhà ở Les Aigues Douces đã dịu đi. Gió đã lẩn trốn ra biển khơi. Trong ánh phản chiếu của mặt trăng, luồng sáng của ngọn đèn pha tại Port-de-Bouc và quầng sáng của những ngọn đèn đường trên bến cảng, người ta nhìn thấy tấm khăn đen rộng mênh mông phủ trên mặt biển xáo động, như thể tất cả các sinh vật biển đang làm tình bên dưới đó, gầm gào, thở dài, thích thú lay động những con thuyền đang tiến vào cảng Fos-sur-Mer đằng xa.
Khói từ một điếu thuốc lá bay đến cù vào mũi chị, hòa lẫn với những vùng khói tỏa ra từ điếu thuốc của chị.
Mùi thơm nhẹ. Guy đang hút thuốc, ở ban công tầng dưới. Leyli cúi xuống.
— Đang nghỉ giữa hiệp à?
— Thậm chí là không phải thế. Tôi đang lựa chọn giữa Cúp phi tiêu thế giới hoặc AWBA, giải vô địch bóng chày nữ của Mỹ.
Giọng khàn đặc của Guy không át được tiếng sóng. Leyli cúi xuống thêm chút nữa để nghe cho rõ. Như thường lệ khi ở nhà, chị đã khoác lên người một chiếc váy dài; chiếc váy tối nay rộng, khoét rất sâu, và dài đến đầu gối. Chị không hề có ý niệm nào về việc trong ánh tranh tối tranh sáng, Guy có thể nhìn rõ phần thân thể trần trụi của chị. Có lẽ là chẳng nhìn thấy gì. Hoặc gần như thấy hết. Chị không quan tâm. Chị để mặc cho chút sức mạnh cuối cùng của làn gió mistral vuốt ve da thịt.
— Vậy ông làm gì?
— Cũng như cô thôi, tôi ngắm biển. – Guy im lặng một lát, như để Leyli có thời gian đưa mắt nhìn khắp lượt khung cảnh trải rộng đến vô cùng. – Người ta còn chưa sáng tạo ra màn hình tinh thể lỏng nào lớn hơn!
Những hơi thở cuối cùng của ngọn gió khiến ban công sức nức mùi hơi nước mịn có chứa i-ốt. Làn da chị bên trong chiếc váy dài mềm mại và ẩm ướt. Leyli muốn được vuốt ve.
— Ngắm biển từ đây rõ hơn. Ông lên đây đi!
— Tôi mang bia lên.
— Vang thì tốt hơn. Nhiều vang vào nhé.
Leyli muốn được yêu.
Guy cũng giống như chị. Một thứ móp méo trong cuộc đời.
Chị hôn ông ta trước cả khi ông ta kịp treo áo vest bò lên. Chị để ông ta đặt chai rượu xuống. Một chai vang Coteaux-du-libron. Chị không biết loại vang này. Ông ta đang sắp bình luận, nào giống nho, nào tanin, nào màu của nho, chị đã hôn ông ta trước.
— Lại đây.
Chị kéo ông ta vào giường. Guy vẫn mặc chiếc áo vest bằng vải bò, một áo len chui đầu vặn thừng dưới gấu, rồi hẳn là cả một chiếc sơ mi, một áo ba lỗ, một chiếc quần nhung, tất, một đôi bốt to tướng hiệu Mustang. Nếu chơi trò đánh bài thoát y, có lẽ ông ta phải mất cả đêm mà vẫn chưa khỏa thân được. Leyli để mặc cho hai bàn tay Guy thám hiểm bên trong lần váy dài, miệng ông ta lướt xuống hõm cổ chị.
Đôi bàn tay ông ta nghiền nát đôi bầu vú chị, miệng ông ta hôn lên vai chị, những ngón tay ông ta lướt xuống đến bụng chị, miệng ông ta hôn lên cổ chị.
Ngón giữa ông ta tự cho phép mình luồn vào bên trong chị, miệng ông ta ngốn ngấu miệng chị.
Ưỡn cong người. Khao khát. Vội vã.
— Cởi quần áo ra đi…
Guy phải mất một khoảng thời gian dài vô tận, ngồi xuống mép giường, cởi những chiếc nút thắt chặt trên đôi giày Mustang. Phấn khích, căng thẳng, một đứa trẻ sáu tuổi quên mất cách cởi dây giày.
Leyli ngồi cuộn tròn, đầu gối ép vào ngực; chị đưa mắt kiểm tra để chắc chắn rằng cánh cửa phòng Tidiane vẫn đóng kín. Rằng trên giá, máy tính đã tắt. Rằng chị không quên bất cứ điều gì. Rồi lại đưa ánh mắt âu yếm nhìn Guy.
Ông ta đã chiến thắng được một chiếc giày. Dường như đang hít thở lấy sức trước khi tấn công chiếc thứ hai. Có thể ông ta không vội vàng cởi quần áo cho lắm. Có thể chỉ đơn giản là ông ta sợ chị nhìn ông ta. Trần trụi. Cơ thể Leyli phập phồng. Làn da chị vẫn còn giữ nguyên dấu vết của những cái vuốt ve gần như đau đớn và những nụ hôn quá ướt át của Guy. Và vẫn đòi hỏi thêm nữa. Chị đã không làm tình từ nhiều tháng nay. Gần như không bao giờ làm tình trong suốt mười năm qua.
Guy đã ném được chiếc giày thứ hai ra khỏi chân. Bây giờ mọi chuyện sẽ diễn ra nhanh chóng. Quần dài. Quần lót. Tất.
Phần lớn những người tình chị từng biết đều không có khuôn mặt… Cho đến chiều hôm nay. Trước mắt Leyli, khuôn mặt của François Valioni và của Jean-Lou Courtois chồng lên nhau trong khung cảnh của căn phòng, chẳng khác nào những bóng ma cuối cùng cũng tháo bỏ tấm vải liệm. Họ giống như chị vẫn từng tưởng tượng tất cả những lần chị dâng hiến mình cho họ: François đẹp trai và quá tự tin; Jean-Lou mềm yếu và khiến người ta xúc động.
Guy đã cởi xong đồ ở thân trên. Ba lớp áo. Áo khoác bò, áo len, áo vải cotton. Ông ta vẫn khoanh tay trước ngực, như thể đang xin lỗi vì không thể cởi nốt lớp cuối cùng. Lớp mỡ.
To béo. Vụng về.
Anh muốn đọc trong mắt em rằng em thấy anh đẹp trai.
Sau khuôn mặt của François và Jean-Lou, những lời nói của Adil quay trở lại ám ảnh chị. Những lời đầu tiên anh ta nói với chị để khiến chị chấp thuận công cuộc tống tình khủng khiếp đó, mong muốn ghê tởm mà cuối cùng chị đã nhượng bộ đó.
Vì mong muốn đó mà chị đã trở thành gái điếm. Vì mong muốn đó mà chị đã giết người.
Khuôn mặt của Jean-Lou và François nhòa đi, nhường chỗ cho xác của họ. Sự phấn khích đột nhiên nhường chỗ cho nỗi ghê tởm. Các giác quan đã phản bội chị. Thân thể của Guy không khiến chị ham muốn. Khuôn mặt ông ta không gợi khao khát muốn ôm. Lưng ông ta, gáy ông ta, cong vòng, không khêu gợi niềm say đắm. Tuy nhiên, ông ta đang mỉm cười với chị. Tiếc nuối. Đã sẵn sàng mặc lại quần áo.
Leyli đứng dậy. Để tìm cách cứu vớt tình yêu, hoặc những gì còn lại. Chị bắt tréo hai cánh tay, đôi bàn tay cầm gấu váy và nhấc lên, kéo nó qua eo, qua vai, qua đầu, rồi để cho nó rơi xuống giường chẳng khác nào một chiếc lá khô.
Chị khỏa thân. Đứng trước mặt ông ta. Chị biết mình vẫn còn rất hấp dẫn. Đôi bầu vú màu mật ong. Vòng eo cuốn lấy vùng đồi vô hình trên bụng dưới, bị gặm nhấm bởi khu rừng mềm mượt. Vùng cấm.
Một người phụ nữ không thể nào với tới với một người đàn ông như Guy.
Leyli đọc thấy nỗi ham muốn trong đôi mắt ông ta, niềm khao khát không thể kiểm soát của một chú bé con. Niềm ngưỡng mộ.
Vẫn như từ trước đến giờ, chị cảm thấy mình xinh đẹp. Đôi mắt sáng màu của Guy ánh lên chẳng khác gì chúng đang khóc.
Và thế là chị thấy ông ta thật đẹp.
Ông ta đứng dậy. Choàng tay ôm lấy chị. Ông ta đã hiểu ra.
Hai thứ móp méo trong cuộc đời.
Chị kiểm tra lần cuối để chắc chắn rằng cửa phòng Tidiane vẫn đóng kín, rồi thì thầm thật khẽ:
— Lại đây.
Chỉ vài giờ, thậm chí còn chưa đầy một đêm.
Họ hợp nhất làm một.
Leyli đã cuốn một chiếc chăn quanh người và hút thuốc ngoài ban công.
Guy nằm dài trên giường, ông ta đã kéo ga trải giường phủ lên thân trên. Họ đã làm tình quá nhanh, như một bản nháp. Ông ta muốn bắt đầu lại. Làm thật sự. Để chứng tỏ với Leyli là ông ta có thể làm tốt hơn.
Ngoài ban công, Leyli đang khóc. Thật lạ lùng, để an ủi chị, Guy lại dùng cách xưng hô trịnh trọng.
— Có chuyện gì không ổn sao, Leyli? Cô rất xinh đẹp. Cô có ba đứa con xinh đẹp. Bamby, Alpha, Tidiane. Cả bốn người rồi sẽ ổn thôi.
— Sẽ ổn ư? Tất cả những thứ này chỉ là bề ngoài thôi. Giống như gió thoảng. Không, ôi không, chúng tôi không tạo thành một gia đình đẹp đẽ. Chúng tôi thiếu mất điều cơ bản nhất.
— Một người cha ư?
Leyli khẽ bật cười.
— Không, không đâu. Một người cha, hay thậm chí là nhiều người cha, chúng tôi có thể bỏ qua, cả bốn chúng tôi.
— Vậy thì bốn mẹ con cô còn thiếu điều gì?
Đôi mắt Leyli hé mở, như một tấm mành để lọt một tia nắng mặt trời và chiếu sáng một căn phòng tối, biến những hạt bụi thành những ngôi sao.
— Ông tò mò quá đấy, quý ông thân mến ạ. Chúng ta gần như chưa hề quen biết nhau, thế mà ông lại tưởng tôi sẽ tiết lộ với ông bí mật to lớn nhất của mình ư?
Guy không nói gì. Tấm mành trên mắt Leyli đã khép lại, nhấn chìm căn phòng trong bóng tối. Chị quay về phía biển, nhả khói ra để nhuộm đen những đám mây.
— Đó còn hơn cả một điều bí mật, quý ông tò mò ạ. Đó là một lời nguyền. Tôi là một người mẹ tồi. Ba đứa con tôi đã bị kết án. Hy vọng duy nhất của tôi là một trong số chúng, có lẽ là một trong số chúng, thoát khỏi lời nguyền đó.
Chị nhắm mắt lại. Ông ta hỏi tiếp:
— Ai đã lập ra lời nguyền đó?
Đằng sau lần cửa chớp đóng chặt của hai mí mắt chị, sấm chớp đang gầm gào.
— Ông. Tôi. Cả trái đất này. Chẳng ai vô tội trong vụ này cả.
Leyli không tiết lộ thêm điều gì. Chị lại nằm dài ra giường, áp sát vào người Guy, trần trụi, vừa âu yếm vừa cảnh báo rằng ông không thể ở lại được, rằng con trai chị sắp tỉnh giấc, rằng không có chuyện thằng bé thấy ông nằm trên chiếc sofa giường phòng khách. Guy đã hiểu ra, nhưng giống như một vị hoàng đế phương Đông đòi nghe nàng Shéhérazade kể cho mình nghe một câu chuyện mới để giữ lại đêm đó, ông đòi nghe phần tiếp theo của câu chuyện.
Câu chuyện của Leyli.
Leyi ôm siết lấy ông. Có lẽ chị còn chưa nặng bằng nửa ông. Chị khẽ đẩy cánh tay đang muốn đặt lên bầu vú chị, bàn tay đang muốn luồn vào giữa hai đùi chị.
— Ngoan nào… Ông muốn biết phần tiếp theo trong câu chuyện của tôi ư?
Những lời nói mà Jourdain Blanc-Martin đã thốt ra, tối nay, trước cửa thang máy, vẫn vang dội trong đầu chị.
Chị thích kể chuyện của mình, Leyli ạ. Ai có thể chỉ trích điều đó chứ?
Mọi người tin vào lời nói của chị, họ tin tưởng chị. Chị biết cách quyến rũ.
Hàng xóm của chị. Các con chị. Kể cả cảnh sát…
Làm sao họ có thể ngờ được rằng tất cả bọn họ đã bị thao túng một cách ngoạn mục?
Chị quay sang phía Guy. Chị run rẩy. Nụ cười ngây thơ của Guy mang lại cho chị đôi chút dũng khí.
— Tôi chẳng hề bịa đặt chuyện gì, ông biết đấy. Ông phải tin tôi. Đó là câu chuyện cuộc đời tôi. Cuộc đời của một người nhập cư bất hợp pháp. Phải tin tưởng tôi, đến từng chi tiết nhỏ nhất. Tất cả những điều tôi kể đều là sự thật.
Leily - 7Tôi đã bị kết án.
Bị vây hãm.
Cho dù tôi có la hét, cho dù tôi có cầu xin, cũng chẳng ai đến cứu tôi. Trong rừng Gourougou, chúng tôi chỉ là những con vật. Đôi khi một người trong số chúng tôi rời khỏi đàn để chết. Những người khác liền siết chặt nhau hơn.
Gã người Bờ Biển Ngà tiếp tục tiến lại gần tôi, giơ hộp bao cao su ra như thể đó là một loại thuốc tê, tôi sẽ không cảm thấy gì hết, một đạo bùa, họ sẽ không cảm thấy gì hết. Sẽ quên lãng. Sẽ lặp lại. Với một con linh dương lạc bầy khác.
Tôi nhớ đến Sousse, đến những đêm làm tình với những người xa lạ trong khách sạn Hannibal. Đây không phải lần đầu tiên tôi bị hãm hiếp, Guy ạ, nhưng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt những kẻ hãm hiếp mình.
Gã người Bờ Biển Ngà đứng cách tôi chưa đầy một mét. Không tự tin cho lắm.
— Bọn ta sẽ cho cô em tiền, nếu cô em muốn.
Bốn gã còn lại, quần tụt xuống đến mắt cá chân, có vẻ ngạc nhiên, như thể họ không được tham khảo ý kiến từ trước, hẳn là không đồng ý nộp tiền. Tôi có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của họ, trong đó có mùi của nỗi sợ, của sự xấu hổ, của sự ghê tởm. Ghê tởm chính họ cũng như ghê tởm tôi. Nhưng sẽ không có kẻ nào từ bỏ cả. Nếu một gã trong đám lùi lại, có lẽ những gã khác sẽ xé xác anh ta.
— Không cần đưa tiền cho tôi.
Tôi trả lời gã người Bờ Biển Ngà với toàn bộ sự ngạo mạn có thể. Như thể không bao giờ có chuyện con lợn đó có thể chạm vào tôi. Ánh mắt thách thức của tôi khiến gã thích thú.
— Không đưa cho cô em à? Vậy đưa cho ai?
— Cho Virgile.
Một linh cảm. Một sự điên rồ. Cái tên đã hiện ra trong đầu tôi không chút tính toán. Tôi đã nghe suốt nhiều đêm những câu chuyện của các phụ nữ di cư, nhất là những phụ nữ người Nigeria, họ khuyên nhau hãy tìm cho mình một vị hôn phu, một người bảo vệ. Một người vạm vỡ, dữ tợn. Để được yên thân. Trở thành nô lệ ngoan ngoãn và hữu ích cho người đó, giặt quần áo, phục vụ ăn uống, làm tình theo nhu cầu của anh ta, hầu hạ chuyện lấy củi và lấy nước. Tôi đã quá tự cao nên không làm theo lời khuyên của họ. Trong cơn điên cuồng vì bị vây hãm, tôi đã thốt ra tên của người đàn ông đáng sợ nhất trại. Virgile là người Liberia. Một gã khổng lồ. Xăm mình. Người đầy sẹo. Được mọi người nể sợ.
Bốn gã hiếp dâm đột ngột sững lại. Gã người Bờ Biển Ngà nhìn tôi chòng chọc.
— Cô em ở với anh ta sao?
— Đi hỏi anh ấy đi… Có lẽ anh ấy sẽ ra giá cho anh đấy.
Họ lưỡng lự, họ đe dọa tôi: nếu nói linh tinh, tôi sẽ phải trả giá đắt. Nhưng họ để cho tôi đi. Rình rập cho đến khi tôi quay về trại. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chui vào lều của Virgile.
Anh ta đang ngủ. Một giây sau, anh ta đã đè lên người tôi, một con mãnh thú, con dao của anh ta áp sát vào cổ tôi.
— Mày muốn gì ở tao?
— Hãy bảo vệ em.
Tôi đã giải thích mọi chuyện với anh ta. Anh ta nhìn tôi. Hồi đó tôi rất xinh đẹp, tôi biết điều đó nhưng Virgile có thể có tất cả những cô gái mà anh ta muốn.
— Tôi đã có vợ ở Buchanan. Những đứa con…
— Chị ấy sẽ đến đoàn tụ với anh ở London khi nào anh qua được biên giới. Cùng với gia đình anh. Anh chị sẽ có thêm những đứa con khác. Em sẽ chăm sóc anh cho đến khi nào anh sang được bên kia hàng rào Melilla.
Anh ta nhích con dao ra khỏi cổ tôi. Tôi hiểu rằng anh ta đang tìm kiếm một cô gái như tôi.
— Tôi không định mốc ra ở đây nhiều tháng đâu.
— Vậy thì đừng chần chừ nữa. Hãy tận hưởng đi, Virgile. Hãy tận hưởng chừng nào chúng ta còn ở đây.
Tôi thả rơi những thứ vải vóc bẩn thỉu được dùng làm quần áo và nằm xuống bên cạnh anh ta. Chúng tôi làm tình với nhau. Khi đến lượt anh ta ở trên tôi, tôi thể hiện khoái cảm ầm ĩ, đến mức đánh thức cả khu trại. Để lũ sói hiểu rằng tôi thuộc về ai. Vĩnh viễn.
Guy ạ, tôi hy vọng rằng ông không bị sốc bởi những gì tôi sắp thú nhận với ông, nhưng hồi đó tôi không giả vờ. Tôi tin rằng Virgile là người đàn ông duy nhất tôi từng yêu. Mặc dù không hề có tình cảm gì giữa chúng tôi, không một lời hứa hẹn, không một chút dịu dàng. Chỉ là một thỏa hiệp. Hai kẻ lạc loài, hai thứ móp méo trong cuộc sống, điều đó thì ông hiểu rõ rồi, đúng không Guy. Virgile đã từng chiến đấu ở Liberia chống lại các đội quân của tổng thống Taylor, cuộc nội chiến đẫm máu nhất ở Tây Phi. Cái đầu của anh ấy đã được ra giá. Virgile đúng là một người tị nạn chính trị thực sự. Anh ấy đã có kế hoạch cụ thể một khi đến được nước Anh. Bắt đầu là lính gác, trước hết là bảo vệ kho hàng, rồi đến bảo vệ một hộp đêm. Virgile the Vigil⦾, cái tên đó nghe kêu chẳng khác nào biệt danh của một nhân vật thuộc Marvel. Nhưng giấc mơ bí mật của anh ấy là trở thành vệ sĩ, bodyguard cho một ngôi sao. Anh ấy sưu tập ảnh của các ngôi sao chẳng khác nào một đứa trẻ, chúng được khâu ở vạt trong áo vest của anh ấy, Madonna, Kylie Minogue, Paula Abdul, Julia Roberts… Virgile có vóc dáng oai vệ, có sức khỏe, anh ấy sẽ thành công. Tôi tin rằng hồi đó tôi tự hào vì được là nhân tình của anh ấy. Những tay anh chị, những gã đàn ông khác ban tặng sự bảo vệ của họ trong rừng thường phụ trách nhiều phụ nữ cùng một lúc, bán họ trong một giờ, trong một đêm. Sống sót cũng có giá của nó. Virgile chưa từng yêu cầu tôi điều đó. Tôi đã cho đi rồi.
Chúng tôi cứ như thế trong vòng bốn tháng, ở Gourougou, để sống sót, để thoát khỏi đám cảnh sát Maroc thường xuyên đến đốt hết mọi thứ, để chuẩn bị cho cuộc tổng tấn công. Chúng tôi tiến hành cuộc tấn công đó vào ngày 3 tháng Mười năm 1998, hàng vài trăm người tị nạn đồng loạt tấn công những hàng rào ở Melilla. Những cái xác sống chui lên khỏi mộ để nhấn chìm người sống. Một đội quân ăn xin đói rách tấn công một pháo đài. Họ không ném chúng tôi vào dầu sôi, nhưng cũng gần như thế.
Quân đội, cảnh sát sở hữu công nghệ, chúng tôi có số lượng đông đảo.
Gần như tất cả mọi người đều bị bắt, nhưng một số người sẽ thành công.
Những người khác, vài tháng nữa sẽ lại tiếp tục. Đông đảo hơn. Lượng người mới đến luôn nhiều hơn lượng người vượt biên thành công.
Tôi và Virgile, chúng tôi không hề hứa hẹn gì với nhau. Thậm chí chúng tôi còn không hy vọng có thể cùng vượt biên. Chúng tôi cũng không chấp nhận nghĩ đến việc không ai trong cả hai người qua được. Nếu người bên này rào kẻ bên kia rào, chúng tôi cũng sẽ không có thời gian để nói lời từ biệt nhau.
Chúng tôi lao đi, vài mét đầu còn nắm chặt tay nhau, thế rồi mạnh ai nấy chạy.
Ngày hôm đó, chẳng ai thành công cả.
Cảnh sát Maroc đã được báo trước, hoặc đã có đề phòng. Họ tăng cường các toán tuần tra. Không ai trong chúng tôi lại gần hàng rào được quá mười mét: nào chó, nào xe jeep, nào những gã được trang bị vũ khí sẵn sàng nhả đạn đã canh gác lối vào. Những người khỏe mạnh nhất trong đội quân chân đất của chúng tôi, những người vác gậy công thành nhằm mở đột phá khẩu, tất cả đều quẳng gậy đi vì giận dữ. Hét lên những lời nguyền rủa đám cảnh binh, bằng tiếng haoussa, bằng tiếng igbo và tất cả các ngôn ngữ khác. Rồi vừa đi ra xa vừa khạc nhổ…
Virgile cũng nằm trong số đó. Những người lớn tiếng chửi rủa.
Tôi nhìn thấy ba cảnh sát rút súng ra và bắn. Khoảng hai chục phát đạn. Ngày hôm đó, năm người tị nạn đã bị bắn hạ. Một cách lạnh lùng.
Virgile nằm trong số đó.
Tôi không bao giờ biết tại sao.
Để làm gương ư? Để tiết kiệm mạng sống, thì thà giết những kẻ khỏe mạnh nhất để khỏi phải bắn chết cả bầy chăng?
Để lĩnh thưởng chăng? Cái đầu của Virgile đã được trả giá chăng?
Để trả thù chăng? Adil đã không chết, Adil đã tìm thấy tôi, Adil đã cho giết chết Virgile vì ghen tuông. Đúng thế, Guy ạ, mặc dù điều đó nghe có vẻ rất ngu ngốc, nhưng tôi đã nghĩ thế, và tôi tiếp tục sống với nỗi kinh hoàng đó, rằng bóng ma của Adil vẫn truy đuổi tôi, như thể tôi phải trả giá cho việc sáng mắt bằng cả cuộc đời.
Khi tôi quay trở lại trại, không còn người bảo vệ nữa, lũ sói lại sán đến gần tôi. Những con sói mà ta không thể đe dọa bằng cách ngủ gần đống lửa. Họ chỉ chờ có vài tuần. Lần này tôi để cho họ tiến đến. Khi họ đến đủ gần, tôi tốc váy lên. Để họ nhìn thấy vùng bụng trần trụi của tôi.
Cái bụng tôi đã tròn lên.
Đứa con của Virgile.
Sẽ không kẻ nào dám động vào tôi, tôi biết điều đó. Một thầy cả thỉnh thoảng đến Gourougou, vào ngày thứ Sáu, cho chúng tôi chút tiền quyên góp được trong các giáo đường lân cận, từ các tín đồ Hồi giáo trung thành. Một phần trong các giới luật của kinh Coran mà ông nhắc nhở để đổi lấy những khoản tiền từ thiện, đó là những người di cư bất hợp pháp phải thể hiện tính nhân đạo và tình thương, chăm sóc cho người ốm, những người yếu nhất, những người đang mang thai.
Một thứ Sáu, trong khi mặc dù sợ hãi thánh Allah, vòng tròn người tiếp tục siết lại quanh tôi, tôi ra đi cùng với thầy cả. Trong những tháng cuối cùng của thai kỳ, tôi đã ngủ trong một trạm xá, ở biên giới Algeria. Tôi bị ốm. Kiệt sức. Đứa bé đã lấy hết sức lực của tôi.
Nó ra đời ở Oujda.
Nó có màu da đen, và đã rất to lớn rồi. Cáu kỉnh và khỏe mạnh. Một Hercules, thằng bé hẳn có thể dùng tay không bóp cổ những con rắn nếu có người ném chúng vào nôi của nó.
Tôi biết rằng nó sẽ có sức mạnh của tự nhiên, giống như người cha mà nó không bao giờ biết mặt.
Tôi gọi nó là Alpha.
20h12— Trên du thuyền có Wi-Fi không?
Alpha đã nhét khẩu Tokarev TT 33 vào thắt lưng. Đôi cánh tay, hai nắm đấm và vóc dáng cậu đã đủ để Gavril từ bỏ ý định làm người hùng. Alpha không rời mắt khỏi ông ta, mặc dù người cầm lái du thuyền Sébastopol dường như đã hiểu rằng gã khổng lồ bắt ông ta chuyển hướng tàu sẽ không bắn và ném ông ta qua thành tàu. Ít ra là không ngay lập tức. Gavril hồng hào trở lại và có đôi chút tự tin.
— Wi-Fi à? Để làm gì? Khi nào cải tạo xong con tàu này thành nhà thổ nổi, anh muốn tải phim khiêu dâm về chăng? Giống như đám tài xế xe tải trong hòm của họ?
— Thế còn điện thoại, có sóng không?
— Hôm nay nó có thể lên tới tận Mặt Trăng. Ngay cả khi đi đến tận cùng thế giới, cách đảo Phục sinh cả ngàn dặm, anh cũng không thể yên thân được nữa.
Về điểm này, Gavril nói đúng. Alpha nắm chặt điện thoại di động như thể trên du thuyền này nó còn hữu ích hơn một ca nô hoặc một chiếc phao cứu hộ. Ngày nay, hàng triệu thanh niên di cư không còn nhà, không biết ngày mai hoặc tháng sau mình sẽ ngủ ở đâu, trong thành phố nào, ở bến cảng nào, không hề biết gia đình họ đang tản mát nơi đâu, nhưng tất cả đều có một địa chỉ.
Một địa chỉ với một chữ @! Và như thế, họ để lại dấu vết.
Cậu ngước mắt nhìn về phía chòm sao Đại Hùng Tinh, sao Chức Nữ, chòm sao Tiên Nữ.
Trở thành một ngôi sao nhỏ. Trên mạng.
Alpha lướt ngón tay trên danh bạ điện thoại và nhấp vào chữ Brazza.
— Anh Savorgnan à? Alpha đây.
Cậu áp chặt điện thoại vào tai. Cậu gần như không nghe thấy gì. Tiếng sóng biển ở đây, tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng hét đầu kia.
— Anh có nghe thấy tôi nói không, Savorgnan?
— Chờ đã, để tôi ra ngoài…
Alpha tiếp tục canh chừng Gavril, và ra hiệu để ông ta cho tàu Sébastopol đi chậm lại. Cuộc trò chuyện trở nên dễ nghe hơn.
— Tôi đang trên đường, anh Savorgnan ạ. Mọi chuyện diễn ra đúng như dự kiến. Tôi vượt biển Địa Trung Hải, ngày mai tôi sẽ đến bờ bên kia. Ngay khi đến nơi, tôi sẽ cần đến các bạn anh.
— Alpha… – Savorgnan để im lặng kéo dài hồi lâu, Alpha thậm chí còn tưởng anh ta đã gác máy. – Cuộc chiến chấm dứt rồi.
— Cái gì?
— Babila, Safy và Keyvann đã qua được. Họ đã tìm được chỗ. Họ đã lên tàu hôm qua. Có thể cậu sẽ gặp họ trên đường. Họ sẽ đến Lampedusa vào sáng mai.
— Chuyện đó thì làm thay đổi điều gì?
— Chuyện đó làm thay đổi tất cả, Alpha ạ. Mọi chuyện thay đổi vì tôi sẽ đi đón họ. Thay đổi vì mặc dù sẽ khó khăn nhưng chúng tôi sẽ trụ được. Thay đổi bởi vì Babila là người dịu dàng và dẻo dai nhất trong tất cả các nữ y tá trên thế giới, và cuối cùng cô ấy sẽ trở thành người không thể thiếu được trong một bệnh viện ở đây, thay đổi bởi vì tôi sẽ dẫn Keyvann đến nhà ga Saint-Charles để nhìn ngắm những đoàn tàu, và một ngày nào đó chính nó sẽ lái những đoàn tàu đó, thay đổi bởi vì con gái Safy bé bỏng của tôi sẽ lớn lên ở đây và một ngày nào đó nó sẽ là người xinh đẹp nhất, khiến cho tất cả các cô gái ở Marseille phải ghen tị và đổ xô đến thẩm mỹ viện của nó, thay đổi bởi vì chúng tôi sẽ ngược lên tận Pra-Loup để xem tuyết rơi, thay đổi bởi vì tôi sẽ làm việc như điên suốt cả năm để đưa cả nhà đến Disney, thay đổi bởi vì tôi và Babila sẽ có một đứa con nữa, và đứa con đó sẽ là người Pháp thực sự, và các cháu của chúng tôi cũng thế, sẽ không bao giờ còn ai có thể tước mất danh tính đó của chúng, thay đổi bởi vì chúng tôi sẽ đi xem lễ duyệt binh vào ngày 14 tháng Bảy, xem pháo hoa, nấu món bánh bột đậu và gà xốt lạc cho các bạn bè người Pháp của chúng tôi thưởng thức.
Savorgnan dường như đã quá chén. Anh ta nói rất to.
— Đừng bỏ rơi tôi, Savorgnan. Chúng ta đang trong trận chiến. Chúng ta phải nghĩ đến các anh em của mình.
— Không, Alpha ạ, tôi rất tiếc. Tôi nghĩ đến người thân của tôi. Tôi phải chịu trách nhiệm về họ. Cuối cùng họ cũng được tự do, tôi muốn đón tiếp họ. Tôi sẽ không chuốc lấy rủi ro bị bỏ tù sau tất cả những gì chúng tôi đã phải chịu đựng để đến được đây. Cùng nhau.
Trước bánh lái, Gavril mỉm cười một cách ngu ngốc. Ông ta gần như đã tắt động cơ. Các ngọn đèn của tàu Sébastopol nhấp nháy trong bóng đêm như một chiếc xe gặp nạn dừng lại bên vệ đường.
— Chúng ta đang trong cuộc chiến, Savorgnan ạ. – Alpha tiếp tục nhắc lại. – Chúng ta phải chiến thắng.
Đằng sau người Bénin đó, một giọng nữ đang hát. Những giọng khác hòa theo. Mọi người vỗ tay.
— Đó không phải là cuộc chiến của tôi, Alpha ạ. Những người hạnh phúc không tham chiến.
20h54Đa số những người đàn ông đi qua phố Monot, trước cửa Gordon’s Café, đều quay lại nhìn cô. Những ánh mắt kín đáo hoặc ngang nhiên, từ những cái liếc mắt thoáng qua và hối lỗi của những cậu bé có người lớn đi kèm cho đến những lần tiếp cận vô duyên của đám đàn ông đi săn gái theo nhóm.
Bamby tống cổ hết bọn họ bằng một cái bĩu môi khinh bỉ. Bắt tréo chân bên dưới chiếc váy quá ngắn, khoác thêm áo gi-lê ra bên ngoài áo sơ mi cổ trễ. Sốt ruột chờ Yan đến. Khó chịu vì sự chậm trễ của ông ta hơn bao giờ hết. Cô tự hỏi liệu cô có hành động đúng không khi ăn mặc gợi cảm hơn buổi trưa. Có lẽ cho dù cô có mặc trang phục trùm kín truyền thống đến đây thì cũng không làm thay đổi ham muốn của viên giám đốc hậu cần của Vogelzug. Cô lại nhớ đến chiến lược tán tỉnh đáng thương hại của Yan Segalen.
Một cuộc phỏng vấn tuyển dụng thứ hai. Sẽ được tiến hành theo chiều hướng… thân mật hơn.
Đúng là đồ quái vật đạo đức giả!
Để không có hiểu lầm giữa chúng ta, không phải vì thế mà cô sẽ được tuyển dụng đâu.
Chủ yếu là lão khốn lùn tịt đó cần xoa dịu lương tâm, tránh để xảy ra bất cứ sự lạm dụng quyền lực nào, đồng thời tâng bốc lòng kiêu ngạo của lão. Cô ta ngủ với tôi vì thèm muốn tôi, chứ không phải vì cô ta muốn có công việc này. Bamby vừa gửi xong một tin nhắn cho Chérine thì Yan xuất hiện trước mặt cô.
Ông ta không đi đến từ phố Monot hay quảng trường Martyrs, như cô đã tính trước, mà đi ra từ nhà hàng Liban, Em Sherif, ngay đối diện Gordon’s Café.
— Xin lỗi vì tôi đến muộn, người đẹp ạ. Tôi đã đặt hàng mấy món ăn vặt ngon mắt để xin thứ lỗi. Ông chủ nhà hàng Em Sherif có những món nhắm ngon nhất thành phố này.
Bamby cảm thấy yên tâm. Nói cho cùng, việc Yan đến muộn lại thuận lợi cho cô. Kéo dài. Trì hoãn. Càng về khuya càng tốt. Trì hoãn thời điểm đó cho đến khi cô không còn có thể lùi bước được nữa, cho đến khi Yan không còn muốn chơi đùa nữa và sẽ lao bổ vào cô. Cô phải giữ thế làm chủ nhịp độ! Một nhà hàng Liban ngon, đó là lời hứa hẹn cho một chuỗi mười lăm món ăn. Cô sẽ rất thích, thậm chí đến mức liếm sạch các đĩa hummus⦾ và cà tím nghiền. Rồi, khi đã tối muộn, cô sẽ đề nghị ông ta đưa cô về. Kế hoạch hoàn hảo.
— Tuyệt vời, Yan ạ. – Cô vừa khẳng định vừa chớp đôi hàng mi như để hoan hô ông ta bằng ánh mắt. – Ông thật tuyệt vời.
Cô đứng dậy và nhìn chăm chăm vào nhà hàng Liban ở bên kia phố, lưỡng lự không muốn cắt ngang dòng người đi bộ trên vỉa hè và dòng xe cộ di chuyển trên đường. Cô cảm thấy không mấy thoải mái trên đôi giày cao gót dốc ngược và chiếc váy bó sát. Cô đoán thấy ánh mắt Yan lướt dọc lưng cô, dính dớp chẳng khác gì những giọt mồ hôi đang chảy dọc sống lưng cô.
Thắng rồi! Đêm nay, Yan Segalen sẽ theo cô đến nơi nào cô muốn. Trừ khách sạn Red Corner, rõ ràng như thế là quá mạo hiểm. Hẳn là cửa ra vào của tất cả các khách sạn Red Corner trên toàn thế giới đều được giám sát cẩn thận hơn cả cửa ra vào của Lầu Năm Góc, mà cho dù chúng không bị giám sát, thì chắc chắn Yan cũng đã nghe nói đến hai vụ sát hại François Valioni và Jean-Lou Courtois.
— Ta đi chứ?
Yan đã nắm lấy tay cô, cô chờ đến khi ông ta giúp cô băng qua đường. Ngược lại, viên giám đốc hậu cần lại đưa cô đi về phía cửa Gordon’s Café.
— Chúng ta không sang nhà hàng Em Sherif sao? Ông vừa gọi món còn gì!
— Nhưng trước hết, Fleur ạ, tôi đã đặt một phòng ở Gordon’s Café. Phòng Executive Suite, nhìn ra toàn cảnh thành phố.
Cô cố kiềm chế để không giằng tay mình ra khỏi tay Segalen.
— Thế còn các món ăn? – Bamby lúng búng hỏi.
Cô nhận ra ngay lập tức là câu hỏi của mình ngốc nghếch đến mức nào. Yan đã dự tính mọi chuyện.
— Ông chủ là bạn tôi. Ông ấy sẽ cho chuyển tất cả vào phòng trong vòng ba mươi phút nữa. Còn rượu sâm panh thì chắc là đã đến phòng từ trước rồi.
Bamby đi theo ông ta.
Kiểm soát nhịp độ ư? Chẳng có gì diễn ra theo kế hoạch dự kiến cả. Mọi thứ đều đi chệch hướng… Buổi tối chỉ vừa mới bắt đầu. Vài phút nữa, cô sẽ phải ở một mình trong một phòng hạng sang cùng với Yan. Chẳng có bất cứ kế hoạch nào. Mọi chuyện đã diễn ra quá dễ dàng, tất cả đã diễn ra quá nhanh. Cô đã không đề phòng đúng mức. Cô đã không chuẩn bị đầy đủ. Cô đã chuốc lấy quá nhiều rủi ro, chỉ vì gọng kìm của cảnh sát đang siết chặt.
Một ký hiệu VIII gồm những chữ cái sáng đèn nhấp nháy trên tấm bảng vàng rực gắn vào nền đá cẩm thạch.
VII, VI, V, IV.
Thang máy mất mấy giây để đi xuống.
III, II, I.
Còn vài giây nữa để lên đến tầng chín, cho đến tận căn phòng hạng sang có rượu sâm panh và cái nhìn toàn cảnh.
Còn vài giây để suy nghĩ.
Ứng biến.
Nói cho cùng, Segalen sẽ không hãm hiếp cô.
Cô sẽ chẳng có rủi ro nào hết.
Yan Segalen cũng không.
Cùng lắm thì con quái vật này cũng chỉ còn sống mà thoát khỏi đây.
21h15Julo ngắm nghía cơn mưa tia lửa chiếu sáng màn đêm, níu vào bầu trời, rồi rơi trở xuống mép bờ kè bằng bê tông. Ngoại trừ những chùm lửa sáng rực, anh chỉ nhìn thấy những cái bóng, là bóng của ba người công nhân được trang bị mỏ hàn, vỏ tàu bằng sắt dựng trên khoang tàu, những cần trục trên cầu cảng. Những người đi dạo ban đêm yêu thích những con tàu có được may mắn là có thể thay đổi bến cảng mỗi tối trong tuần: cảng câu cá vào thứ Hai, cảng du thuyền vào thứ Ba, cảng hành khách vào thứ Tư, cảng quân sự vào thứ Năm. Tối nay là cảng thương mại. Đây là tối mà Julo yêu thích nhất, chắc hẳn là bởi không ai khác ngoài anh có mong muốn lang thang ở đó, giữa làn khói tỏa ra từ những cột đuốc mọc tua tủa trên các nhà máy lọc dầu và mùi dầu thô, mùi dầu hỏa cùng mùi khí đốt. Ngoài ra, chắc hẳn còn vì tối nay, anh không muốn nghe thấy tiếng cười của đám thanh thiếu niên trên bãi biển hoặc dõi theo những vóc dáng uyển chuyển trong bộ đồ tắm. Trên chiếc máy tính đặt ở đầu gối, anh đã thay đổi màn hình chờ, những bức ảnh của Bambi13 và Faline95 đã được thay thế bằng ảnh của một hòn đảo.
Lampedusa.
Một hòn đảo thuộc nước Ý gần với bờ biển Tunisia hơn là bờ biển Sicily.
Anh đã gõ, gần như ngẫu nhiên, chín ký tự này trên thanh công cụ tìm kiếm hình ảnh.
LAMPEDUSA.
Sự tương phản đã khiến anh choáng váng. Trước mắt anh, hiện ra quang cảnh của một vở bi-hài kịch của thế giới, làn nước xanh ngọc lam và những làn da đen, những vùng nhỏ trong veo và những thi thể, những thân hình rám nắng chất đống trên những bãi biển cong hình lưỡi liềm, hoặc trên những chiếc tàu tạm bợ, cùng một trạng thái lộn xộn, một bên là cảnh thiên đường, một bên là cảnh địa ngục.
Anh sẽ quay trở lại với Bambi và Faline sau. Kể từ sáng nay, từ khi phát hiện ra vụ giết người trong khách sạn Red Corner ở Dubai, toàn bộ những điều anh tin chắc đều đã nổ tung. Mọi thứ đều kết tội Bamby Maal. Từ những bức ảnh giống hệt nhau cho đến vết máu tìm thấy trong phòng Caravansérail. Ấy thế nhưng, trên thực tế, cô ta không thể thực hiện tội ác đó cách đây năm ngàn kilomet được.
Chỉ cần kiên nhẫn, Petar đã gầm gừ như thế. ADN sẽ nói hết.
Julo đã rời khỏi trang tìm kiếm hình ảnh và chỉ tập trung đọc những kết quả đầu tiên của một tra cứu đơn giản về tin tức. LAMPEDUSA. Những đề xuất gói du lịch và những kỳ nghỉ thôi thúc người châu Âu tham quan hòn đảo trộn lẫn với những lời kể về thảm kịch.
95 khách sạn ở Lampedusa. Hãy tận hưởng những gói dịch vụ đặc biệt của chúng tôi! Booking.com.
Đắm tàu vào ngày 3 tháng Mười năm 2013 tại Lampedusa – Wikipédia
Lampedusal; tham quan thành phố – Tiết kiệm tới 55%. www.routard.com.
Lampedusa, cánh cửa chết chóc dẫn đến châu Âu – BFMTV.
Hơn ba ngàn người chết đuối gần các bờ biển của hòn đảo kể từ năm 2002. Gấp đôi số nạn nhân của vụ chìm tàu Titanic, một nửa dân số trên đảo.
Trên bến cảng, gió dịu nhẹ thổi tung những tia lửa từ các mỏ hàn, những tàn lửa bay lên trong giây lát, trước khi tắt ngấm trong sóng biển. Những ngôi sao chóng lụi tàn hơn cả bong bóng xà phòng. Trong một chuyến du lịch tổ chức cho học sinh trung học, Julo đã tham quan Checkpoint Charlie tại Berlin: những kẻ điên rồ bị chết vì muốn vượt qua bức tường, từ Đông Đức sang Tây Đức, đã trở thành những anh hùng, những người kháng chiến, những người tử vì đạo! Những người ngày nay đang tìm mọi cách để vượt qua biên giới, từ Nam ra Bắc, bị thu hút bởi cùng một miền đất phương Tây, bởi cùng những nền dân chủ đó, tốt đẹp ra thì là những người sống ngoài vòng pháp luật, còn tệ nhất thì là kẻ khủng bố.
Vấn đề số lượng ư? Hay vấn đề về trào lưu? Về màu da? Về tôn giáo?
Hoặc chỉ đơn giản là la bàn của thế giới đã bị rối loạn.
Cái chết của họ là một lời tỏ tình.
Julo đưa hai bàn tay ôm lấy đầu. Anh đã đọc được câu này trên trang web của Vogelzug.
Cái chết của họ là một lời tỏ tình.
Và được minh họa bởi các bức ảnh chụp những người di cư chất chồng lên nhau trong những chiếc ca nô cách bờ biển vài kilomet.
Vogelzug.
Tổ chức ở Port-de-Bouc nơi Valioni và Courtois từng làm việc. Julo nhấp chuột một cách ngẫu nhiên vào mê cung của trang web đưa ra những lời giải thích cho hiện tượng di dân bằng cả chục ngôn ngữ, thực hiện một tìm kiếm dựa trên phép mầu để lần ra dấu vết của một chiếc vòng tay màu sắc trên một cổ tay nào đó, dấu vết của một cái vỏ ốc trong lòng bàn tay ai đó. Một mối liên hệ. Bất cứ liên hệ nào.
Anh lướt mạng suốt nhiều phút mà không tìm thấy gì. Anh chia màn hình thành hai cửa sổ, và quyết định quay trở lại các trang Facebook của Bambi13 và Faline95. Để so sánh chúng, thêm một lần nữa. Nếu cô gái này không phải là Bamby Maal, vậy thì cô ta là người đang tìm cách đưa Bamby Maal vào bẫy. Suy ra đó phải là một cô ả biết rõ Bamby…
Điện thoại di động rung lên trong túi anh.
Một tin nhắn.
Petar.
Julo lưỡng lự không biết có nên đọc hay không. Hai người họ đã bực nhau trên đường quay trở về từ Ibis, Julo lại một lần nữa nài ép Petar cho triệu tập Jourdain Blanc-Martin. Petar đã từ chối. Kiên quyết. Ông đã cao giọng, để cắt ngang câu chuyện Petar đã vặn to đài phát thanh trên xe.
Hai người họ đi dọc bãi biển, không xa Les Aigues Douces cho lắm. Những đứa trẻ đang tắm biển, Petar nhìn chúng với vẻ khinh bỉ trước khi buông một câu:
— Biển thật ghê tởm, những người di cư chết trong lòng biển.
Họ tiếp tục lặng lẽ lái xe, đi qua trước siêu thị Carrefour, rạp chiếu phim nơi Jack Sparrow từng coi họ chẳng ra gì, quán cà phê Starbucks, khách sạn Red Corner. Hẳn là đã quá 17 giờ một chút, và chừng chục chiếc xe đậu trên bãi đỗ của khách sạn màu đỏ có mái nhọn như kim tự tháp. Rõ ràng là khách sạn Red Corner đông khách vào khoảng từ 5 đến 7 giờ tối hơn là lúc nửa đêm.
Julo nhận ra rằng không có cảnh sát nào cắm chốt trước khách sạn.
— Thế thì sao? – Petar cáu kỉnh đáp lại. – Chúng ta sẽ không cài cắm nhân viên cảnh sát trước tất cả các khách sạn Red Corner trên thế giới. Nguyên tắc phòng ngừa cũng có giới hạn thôi, thiên tài nhỏ bé ạ!
— Không phải là tất cả, tôi đồng ý. – Julo nhấn mạnh. – Nhưng dù sao, khách sạn Red Corner ở Port-de-Bouc thì…
— Thì sao? Nó có gì đặc biệt đâu? Chẳng có ai bị sát hại ở đây hết!
Julo không nói gì. Anh sửng sốt. Logic của cấp trên khiến anh bị ngợp.
Trong một lát, anh có cảm giác siêu thực rằng anh và Petar Velika đang thực hiện cùng một cuộc điều tra, nhưng trong hai vũ trụ song song với hai giải pháp cho cùng một tội ác; rằng không chỉ có một, mà tồn tại nhiều sự thật khác nhau.
Họ im lặng suốt nhiều phút rồi mới trò chuyện trở lại, như thể mỗi người đều phải vượt qua một chặng đường trước khi nhập trở lại vào thân xác của chính mình, cùng ngồi trong chiếc xe Safrane đang vượt qua cây cầu bắc trên con kênh Caronte, Julo cầm lái còn Petar mệt nhoài trên ghế bên cạnh, trước quang cảnh tuyệt đẹp trong ra những ngôi nhà màu phấn trong khu đảo Martigues.
Vài giờ sau, Petar gửi cho anh một tin nhắn. Để ném cho anh điều quá đáng mới mẻ nào nữa đây?
Bị giằng xé bởi cơn tò mò, Julo miễn cưỡng mở tin nhắn. Dòng chữ hiện ra trên màn hình.
Chúng ta đã tóm được cô ả.
Bamby, người yêu bé nhỏ của cậu.
Cô ta đã bị gài bẫy.
21h17Cho đến lúc này, Noura đã hát hơn một giờ đồng hồ. Lần này cánh cửa kép chống cháy của phòng ăn khách sạn Ibis không đóng, tất cả khách hàng đều có thể tận hưởng buổi trình diễn. Noura thể hiện, bằng giọng trầm quyến rũ của cô, các bài hát của Angélique Kidjo, nữ danh ca người Bénin. Idje-Idje, We We, Batonga.
Sự pha trộn của các ngôn ngữ và các phong cách âm nhạc, nhạc gospel và tiếng Anh, nhạc zouk và tiếng Pháp, reggae và fon, rumba và bambara, séga và mina, Noura trộn lẫn tất cả, ngẫu hứng theo từng bài hát, lặp đi lặp lại mãi các điệp khúc, Darius cố gắng giữ nhịp trống djembé, Whisley tự cho phép mình thực hiện những màn độc tấu guitar dài được Noura hưởng ứng bằng những cái lắc hông đầy gợi cảm, khoảng ba chục vũ công hòa nhịp cùng cô, vỗ tay, hát hò, rung ngân. Hạnh phúc, vui vẻ hơn bao giờ hết.
Ông già Zahérine kể với những người lạ bị buổi biểu diễn đánh thức rằng các anh em họ của ông đang đến, các anh em họ ở Djougou mà đã hai mươi năm nay ông chưa gặp lại. Whisley đã luồn vào giữa các sợi dây của cây đàn guitar thứ hai một bức ảnh Naïa, vợ chưa cưới của anh, cô cũng đã lên con tàu đó, cô cũng là một nữ danh ca, chính vì cô mà anh học chơi đàn, Noura hẳn là sẽ ghen tị đến chết mất, nhưng anh sẽ thuyết phục hai người họ hát song ca với nhau. Chắc là sẽ rất tuyệt! Darius, người nước ngoài duy nhất có tình trạng cư trú hợp pháp trong cái cộng đồng nhỏ của người Bénin này, mặc một bộ com-lê màu xám đã sờn, và giải thích rằng ngay khi họ tới nơi, anh sẽ đón ông chú Rami, người vốn là trưởng làng Dogbo-Tota, cùng bà Fatima vợ ông.
Ruben Liberos phục vụ nước quả, soda và rượu sâm panh, mẻ rượu đặc biệt được cháu trai của sa hoàng Nicolas, người từng bị đày ở Epernay, để trả công cho một nhiệm vụ bí mật mà chẳng người nào quan tâm đến, tặng nguyên hàng két. Savorgnan đặt một tay lên vai viên quản lý khách sạn và kéo Ruben ra xa một chút để chạm cốc với ông.
— Cảm ơn ông Ruben, cảm ơn ông.
— Tôi rất mừng. Mừng cho mọi người. Vài ngày nữa, vài tuần nữa, tất cả mọi người sẽ được sum họp.
— Thế còn ông, người anh em của tôi, ông không có gia đình sao?
Liberos dốc cạn ly sâm panh. Quá nhanh. Noura lắc hông uốn người thật dẻo, nhìn như muốn ngốn ngấu Savorgnan.
— Không… Nhưng đừng buồn cho tôi, đó là lựa chọn của tôi. Tôi là một viên đá thích lăn, không thứ gì có thể mọc được trên một hòn đá lúc nào cũng lăn, nhất là khi nó lăn khắp thế giới.
Ruben rót tiếp sâm panh vào ly của Savorgnan và ly của ông.
— Chúng ta hãy uống mừng gia đình các anh, người anh em. Vì các gia đình phân tán và sum họp của mọi người. Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi đã gửi tôi tới trường nội trú, ở Salamanque, cách nhà năm mươi kilomet, tôi chỉ gặp họ ba lần mỗi năm, vào dịp Giáng sinh, lễ Phục sinh và mùa hè. Vì thế tôi đã ghét họ biết bao. Tôi đã bị bố mẹ đẻ của chính mình đày đi biệt xứ. Ngày nay, nếu họ còn sống, có lẽ tôi không bao giờ cảm ơn họ cho đủ. Không có họ, hẳn là tôi vẫn mắc kẹt trong làng, giống như những đứa trẻ khác cùng độ tuổi với tôi, để nuôi lợn, và để nuôi lớn những đứa con sẽ lại tiếp tục nuôi lũ lợn của tôi sau khi tôi chết. Ngày nay, các anh em của tôi ạ, các anh đã hiểu rằng thế giới là một ngôi làng. Thế nên các anh hãy tản mát ra, hãy hái lượm từng bông hoa trên hành tinh này. Và cái ngày mà rốt cuộc tất cả các anh được đoàn tụ sẽ là ngày hội.
Ông lại dốc cạn ly rượu của mình lần nữa.
— Tôi sẽ trả tiền rượu sâm panh cho ông. – Savorgnan nói. – Khi nào tôi nhận được giải Goncourt.
Ruben chăm chú nhìn anh, vẻ nghiêm nghị, và bác bỏ lời đề nghị của anh chàng người Bénin bằng một cái phẩy tay.
— Anh đã trả bao nhiêu cho gia đình anh?
— Không nhiều.
— Là bao nhiêu?
— 3 triệu franc CFA. Gần 5.000 euro cho mỗi người.
Ruben đưa mắt nhìn bao quát đám đông đang nhảy múa. Những người đàn ông và phụ nữ không có nổi 10 euro trong túi. Không đến 100 euro trong tài khoản ngân hàng.
— Chúng tôi phải xoay xở. – Savorgnan nói. – Đôi khi cả làng cùng đóng góp. Đôi khi, cả đời chúng tôi phải trả nợ cho người môi giới.
— Thế còn anh?
— Một khoản tín dụng. Trong vòng ba mươi năm. Chưa đầy mười năm nữa chúng tôi sẽ trả nợ xong, với các giờ giảng và tiền tác quyền của tôi, cộng với lương y tá của Babila. Chúng tôi biết tiết kiệm. Sau đó chúng tôi sẽ trả tiền học ngành đường sắt của Keyvann, chúng tôi sẽ mua tiệm thẩm mỹ cho Safy. Một số người phải trả đắt hơn nhiều, ông biết đấy. Babila, Keyvann và Safy chỉ là những người đeo vòng màu xanh lá thôi.
Ruben Liberos đảo mắt ngạc nhiên. Rượu sâm panh bắt đầu khiến đầu óc ông quay cuồng. Nhân một khoảng nghỉ của Noura, tiếng đàn guitar của Whisley và tiếng trống djembe của Darius bắt đầu một cuộc đua điên cuồng.
— Mạng lưới đưa người vượt biên của chúng tôi sử dụng những chiếc vòng tay có ba màu khác nhau. – Savorgnan giải thích. – Tùy theo số tiền mà chúng tôi trả cho chuyến đi. Cũng giống như những chiếc vòng đeo tay bằng nhựa mà người ta phải đeo trong các khách sạn câu lạc bộ all inclusive, mà người ta không thể trao đổi hay làm giả, mà người ta phải giữ gìn trong suốt thời gian lưu trú tại khách sạn, và sau đó người ta sẽ cắt ra rồi vứt đi. Vòng xanh lá nếu ông trả 5.000 euro, xanh da trời nếu ông trả 7.000 euro, màu đỏ nếu ông trả 10.000 euro.
Ruben vụng về đặt chiếc ly lên bàn quầy trước mặt. Nó lăn đi rồi rơi xuống.
— Có lợi ích gì khi ta trả 10.000 euro nếu mục đích duy nhất là sang được bờ bên kia Địa Trung Hải?
— Tùy theo màu sắc của vòng tay, ông sẽ bị nhồi nhét trong hầm tàu hoặc được ngồi trên boong, người dán chặt vào đống máy móc, hoặc được xếp chỗ gần ô cửa. Ông sẽ có đồ uống hoặc không. Ông sẽ được đi, hoặc sẽ phải chờ, nếu trên tàu không đủ chỗ, nếu các điều kiện thời tiết không phù hợp. Điều đó khiến ông sốc sao, Ruben? – Savorgnan khẽ bật cười, cả anh cũng đã uống quá nhiều. – Lúc đầu tôi cũng thế, sau đó tôi đã suy nghĩ. Mọi thứ đều hoạt động như thế, đúng không? Bất cứ phương tiện giao thông nào trên thế giới! Hạng thương gia hoặc hạng phổ thông. Bị nhồi nhét như lũ gia súc hoặc được đối xử như những ông hoàng. Tại sao người di cư bất hợp pháp lại bị tước mất quyền lựa chọn đó chứ?
Viên quản lý khách sạn khó nhọc cúi xuống nhặt chiếc ly lên.
— Những chiếc vòng tay có màu khác nhau để phân loại hành khách. – Ông thì thầm. – Một sáng tạo chết tiệt.
— Vớ vẩn! Hàng triệu người di cư đến sinh sống ở Mỹ đã được phân chia ngay trên tàu, giữa những người trả cả một gia tài để tận hưởng sự xa hoa không thể tưởng tượng ngay tại những thành phố nổi đó, trong khi ở khoang dưới, hàng trăm hành khách khác bị chết trong cảnh chồng chất lên nhau chẳng khác gì những con chó.
Savorgnan lại kéo vai Ruben lần nữa. Họ lại gần sàn khiêu vũ ngẫu hứng. Noura đã đổi kho bài hát, lúc này cô đang thể hiện những bài pop của nữ ca sĩ người Fula Inna Modja.
— Tôi sẽ chia sẻ với ông một bí mật. – Savorgnan v