Phần ba Tính nhị nguyên
7.25 Một nghị quyết không thể bàn về cùng lúc hơn một chủ đề… nếu không giữ đúng quy định này, thường dẫn đến những tranh cãi và hành động không rõ ràng…
Charles Arnold-Baker
Điều lệ Ban quản trị hội đồng địa phương
In lần thứ bảy.
❀❀❀
I- … chạy ra khỏi đó, gào thét ầm ĩ nhá, gọi bà ta là con quỷ cái da nâu, rồi giờ báo chí gọi đến yêu cầu bình luận về bà ta…
Parminder nghe tiếng cô tiếp tân liến thoắng thì thầm lúc đi ngang qua căn phòng họp đang hé mở cửa. Bà nhanh nhẹn bước tới kéo cửa rộng ra, cô tiếp tân và cô ý tá đang túm tụm với nhau trong đó giật thót người quay lại.
- Bác sĩ Jawan…
- Cô hiểu rõ thỏa thuận bảo mật khi kí hợp đồng làm việc ở đây chứ, cô Karen?
Cô tiếp tân sợ điếng cả người.
- Vâng, tôi, tôi không… Laura đã… tôi đến đưa chị lời nhắn này. Báo Yarvil và District Gazette’s gọi tới. Bà Weedon chết rồi, cô cháu gái bà ấy nói rằng…
- Mấy cái đó đưa tôi phải không? - Parminder lạnh lẽo hỏi, trỏ tay vào hồ sơ bệnh án trên tay Karen.
- À, vâng - Karen hoang mang đáp - ông ấy muốn gặp bác sĩ Crawford, nhưng mà…
- Thôi cô quay về bàn làm việc đi.
Parminder tức giận cầm lấy chồng hồ sơ rồi đi thẳng ra ngoài quầy tiếp tân. Lúc ra trước mặt các bệnh nhân, bà mới nhận ra chưa biết phải gọi ai, bà liếc mắt xuống tập hồ sơ cầm trong tay.
- Mời ông… ông Mollison.
Howard nhấc người dậy, mỉm cười tiến lại gần với cái vóc dáng lúc lắc quen thuộc. Cơn chán ghét trào lên cổ họng Parminder đắng nghét. Bà quay người bước vào phòng khám, Howard đi theo.
- Ổn hết chứ hả chị Parminder? - ông hỏi khi đã khép cửa và ngồi phịch xuống ghế dành cho bệnh nhân, không đợi mời.
Đây là câu chào cửa miệng của lão, nhưng hôm nay nghe như lời châm chọc.
- Ông bị sao? - bà hỏi cộc lốc.
- Hơi bị kích ứng chút… Ngay đây, chắc cần thuốc bôi hay gì gì đó.
Lão kéo áo sơ mi khỏi quần, vén lên độ gang tay. Parminder nhìn vệt da đỏ rộp dọc nếp da gấp giữa bụng và đùi.
- Ông phải cởi hẳn áo ra đi - bà yêu cầu.
- Chỉ ngứa mỗi chỗ này thôi mà.
- Tôi muốn xem cả vùng da quanh đó.
Lão thở dài đứng dậy. Vừa cởi nút áo lão vừa hỏi - Chị có nhận được chương trình họp tôi vừa gửi qua sáng nay chưa?
- Chưa. Sáng nay tôi chưa mở email.
Bà nói dối. Bà đã đọc và phát khùng với chương trình họp này, nhưng nói việc này chưa phải lúc. Bà ghét lão cố đưa chuyện hội đồng vào tận phòng khám của bà, như kiểu nhắc nhở trong hội đồng đó bà dưới chức lão, dù trong căn phòng này, bà có quyền bắt lão cởi đồ.
- Ông chịu khó, tôi phải xem phần dưới…
Lão vòng tay nhấc cái bụng xề vĩ đại lên, đã thấy đùi lộ ra, rồi thấy bụng dưới. Vừa ôm cái bụng mỡ lão vừa nhìn bà mỉm cười. Bà kéo ghế xích lại rồi nhìn bụng lão.
Vết rộp rộng trên vùng da gấp ở bụng Howard đỏ rực, chạy suốt từ bên này sang bên kia như một cái miệng rộng ngoác. Mũi bà thoáng ngửi thấy mùi thịt rữa.
- Bị hăm da - bà nói - mấy chỗ gãi bị viêm. Ông mặc áo vào được rồi.
Lão buông bụng xuống rồi với lấy cái áo, không hề ngượng ngập.
- Tôi có đưa vấn đề về trung tâm Bellchapel vào chương trình họp đấy. Lúc này báo chí đang bắt đầu quan tâm.
Bà mải gõ gì đó trên máy tính, không trả lời.
- Tờ Yarvil và District Gazette - Howard vẫn tiếp - tôi đang viết bài cho họ. Cả hai mặt của vấn đề - lão cài nút áo.
Bà cố để ngoài tai nhưng cái tên tờ báo vẫn khiến bụng bà quặn lên.
- Lần gần đây nhất ông kiểm tra huyết áp là khi nào? Tôi không thấy kết quả xét nghiệm nào trong sáu tháng gần đây.
- Ổn mà. Tôi vẫn đang uống thuốc.
- Dù thế, ông đã tới đây rồi thì nên kiểm tra luôn.
Lão lại thở dài đánh sượt, vất vả cuộn ống tay áo lên.
- Báo đó sẽ in bài của Barry trước tôi - ông nói - chị biết ông ấy gửi bài cho họ chứ? Về khu Fields đấy?
- Có - bà buột miệng.
- Chị đâu có bản thảo đó, hả? Để tôi không nói trùng điều gì ổng viết rồi.
Mấy ngón tay bà thoáng run. Dây đai đo không vừa bắp tay Howard. Bà tháo ra, đứng dậy lấy cái rộng hơn.
- Không - bà nói khi quay lại - tôi chưa đọc.
Lão nhìn bà bóp ống bơm và nhìn con số huyết áp với cái cười rộng rãi như đang quan sát nghi lễ của kẻ dị giáo nào đó.
- Quá cao - bà bảo, kim chỉ một trăm bảy mươi trên một trăm.
- Tôi vẫn uống thuốc đấy mà - lão bảo, tay gãi gãi chỗ vừa buộc dây đai, thả tay áo xuống - bác sĩ Crawford chẳng thấy có sao cả.
Bà tra tìm danh mục thuốc ông dùng trên màn hình.
- Ông đang dùng amlodipine và bendroflumethiazide để điều trị huyết áp, phải không? Và thuốc giảm cholesterol cho tim... không có thuốc điều hòa tim.
- Vì tôi bị suyễn - Howard đáp, vuốt phẳng ống tay áo.
- Phải rồi... và aspirin nữa - bà quay lại - Howard, vấn đề lớn duy nhất ảnh hưởng tới sức khỏe của ông là cân nặng, ông từng tham vấn ý kiến bác sĩ dinh dưỡng chưa?
- Tôi quản lý cửa hiệu thực phẩm ba mươi lăm năm rồi - lão cả cười - tôi không cần ai dạy dỗ về thức ăn đâu.
- Nhưng thay đổi lối sống đôi chút thôi cũng tạo ra khác biệt lớn đấy. Nếu ông có thể giảm...
Lão thoáng nháy mắt, nhẹ nhàng bảo - Thôi mà, tôi chỉ cần ít thuốc kem trị hăm da.
Parminder trút giận xuống mấy đầu ngón tay mổ phím, in ra đơn thuốc chỉ định mua kem steroid và kem trị nấm, rồi đưa cho Howard, không nói thêm lời nào.
- Cảm ơn chị rất nhiều - lão nói khi nhấc người khỏi ghế - chúc một ngày thật tốt lành nhá.
II- Muốn cái gì nữa đây?
Thân hình sớm co rút của Terri Weedon trông nhỏ bé dù đứng ngay trên ngưỡng cửa nhà mình. Chị ta chống cả hai bàn tay khẳng khiu lên hai bên khung cửa cho ra vẻ hơn, sẵn tiện chắn luôn lối vào nhà. Lúc đó mới tám giờ sáng, Krystal vừa mới đưa Robbie đi nhà trẻ.
- Muốn nói chiện với mài - bà dì đáp. Bà dì đánh cái áo sát nách trắng và quần rộng, tướng vâm váp như đàn ông. Cheryl rít điếu thuốc rồi liếc mắt nhìn Terri qua làn khói - Bà nội Nana Cath đi rồi.
- Cái giề?
- Bà nội chết rồi – Cheryl nói to hơn – Cái quan tâm chó tha của mày cũng chết toi rồi.
Thật ra lần đầu Terri đã nghe rõ. Chỉ là cái tin ấy quá choáng váng, chị ta phải hỏi lại cho chắc chắn.
- Mày đang phê hả? – Cheryl nghi ngờ hỏi, nhìn vẻ mặt thất thần đơ ra của cô em.
- Vớ vẩn. Làm gì có.
Quả thật thế. Sáng nay Terri không chơi thuốc. Cô cai được ba tuần rồi. Chẳng có gì mà tự hào, trong bếp không gắn biểu đồ theo dõi gắn sao biểu dương, khi trước cô từng cai được lâu hơn thế này nhiều, hẳn mấy tháng trời. Obbo hai tuần rồi không thấy tới nên nhịn cũng dễ hơn. Nhưng “đồ nghề” hãy còn nguyên trong hộp bánh quy cũ và cơn thèm cứ day dứt, thiêu đốt cơ thể bạc nhược của chị ta.
- Bà chết tối qua. Mãi tới sáng nay Danielle mới thèm cho tao biết – Giờ tao tính qua bệnh viện thăm bà lần cuối đây. Danielle đang lục lọi ở nhà. Nhà bà ấy. Đồ quỷ quái tham lam.
Lâu lắm rồi Terri không bước vào căn nhà liên kế trên đường Hope, nhưng vừa nghe Cheryl nhắc tới là trước mắt cô đã hiển hiện mớ đồ linh tinh bày trên nóc tủ và những tấm rèm vải tuyn. Giờ có lẽ Danielle đang lục lọi các tủ, bỏ túi thứ này thứ khác.
- Đám tang vào chín giờ, thứ ba, chỗ nhà hỏa táng.
- Biết rồi - Terri đáp.
- Nhà đó tao với mày cũng có phần như Danielle – Cheryl nói thêm – Tao sẽ nói mình cũng muốn chia phần, nhá?
- Ờ - Terri đáp.
Cô nhìn theo cho tới khi Cheryl với mái tóc vàng chóe và mớ hình xăm khuất sau góc đường, rồi rút vào nhà.
Bà Nana Cath chết rồi. Cũng lâu rồi hai bên không nói chuyện gì với nhau. (Tao không muốn dính líu tới mày nữa đâu. Tao quá đủ rồi, Terri, tao lo đứa này rồi.) Nhưng bà vẫn gặp Krystal. Krystal thành đứa cháu cưng của bà. Bà từng đi xem Krystal khi nó tham gia mấy cuộc đua thuyền ngớ ngẩn. Bà kêu tên nó trước khi hấp hối chứ không phải Terri.
Ờ thế cũng xong, mụ quỷ già. Làm như tui quan tâm chuyện đó. Giờ cũng quá trễ rồi.
Người run lẩy bẩy, ngực đau thắt, Terri loanh quanh trong căn bếp bốc mùi kiếm thuốc lá, thật ra chỉ thèm chết người cái muỗng, ngọn lửa và mũi tiêm.
Quá trễ rồi, lúc này, để nói với bà cụ ấy những điều nên nói. Quá trễ rồi, để lại là bé Terri cưng. Con gái lớn đừng khóc… Con gái lớn đừng khóc… Đã nhiều năm rồi cô mới biết bài hát mà nội hát dỗ cô bằng chất giọng ám khói khào khào tên Sherry Bary.
Bàn tay Terri lập cập lục lọi đống linh tinh trên nóc tủ tìm mấy bao thuốc lá. Hau háu xé toạc ra nhưng bao nào cũng hết sạch. Chắc Krystal hút hết mấy điếu còn lại rồi, con bò cái nhỏ tham lam đó, hệt như mụ dì Danielle của nó không báo ai hay cái chết của bà để hôi của trước.
Trên một cái đĩa nhầy mỡ còn mẩu thuốc khá dài, Terri chùi nó vào áo thun và bật bếp gas châm. Trong đầu cô vang vọng giọng nói của cô bé con mười một tuổi ngày xưa.
Ước gì bà là mẹ của con.
Cô không muốn nhớ nữa. Cô tựa lưng vào bồn rửa hút thuốc, gắng nghĩ tới trận gấu ó sắp tới giữa hai bà chị. Không ai dám dây vào cặp Cheryl và Shane, cả hai đều thạo xài nắm đấm, mới đây Shane còn nhét giẻ rách cháy vào khe bỏ thư nhà thằng ngốc đáng thương nào đó. Cũng chính vì thế mà vừa rồi gã mới vào tù, giả như lúc đó căn nhà không vắng người thì gã còn bóc lịch lâu hơn. Nhưng Danielle có những thứ vũ khí mà Cheryl không có: tiền bạc, nhà riêng, đường điện thoại bàn hẳn hoi. Chị ta cũng quen vài vị quan chức và biết cách “nói chuyện” với họ. Chị ta có chìa khóa dự phòng của căn nhà và mấy thứ giấy tờ bí hiểm gì đó.
Nhưng Terri không tin Danielle sẽ chiếm được căn nhà dù có vũ khí bí mật đi nữa. Đâu phải chỉ có ba người họ, bà nội Nana Cath còn có cả đống cháu chắt. Sau khi Terri bị đưa vào trung tâm xã hội, bố cô cho ra cả đống con nữa. Tổng cộng là chín đứa con của năm bà vợ khác nhau, theo Cheryl tính là thế. Terri chưa bao giờ gặp số anh chị em cùng cha khác mẹ đó. Nhưng Krystal kể bà cố có gặp họ.
- Thế hả? - cô cay cú - tao ước gì bọn nó vặt sạch đồ của mụ ấy đi, con quỷ già ngu ngốc đó.
Vậy là con bé đã được gặp mấy người họ hàng khác trong gia đình, dù bọn họ chẳng phải thiên thần gì. Theo những gì Terri nghe là thế. Chỉ có mình cô, một thời là Bé-Terri-cưng của bà, là bị bà nội từ hẳn.
Khi người ta tỉnh táo, những kí ức và ý nghĩ u ám cứ không ngừng tràn ra từ phần tối tăm sâu thẳm, đầu óc như có đám trùng đen vo vo không dứt.
Ước gì bà là mẹ của con.
Hôm nay Terri mặc áo sát nách để hở phần cánh tay đầy sẹo; cổ và phần lưng trên cũng lộ rõ sẹo chảy nhằng nhịt thành nếp dị dạng như kem lỏng. Năm mười một tuổi cô từng phải nằm sáu tuần trong khu Bỏng của bệnh viện Trung tâm Tây Nam.
(- Cháu có chuyện gì thế cưng? – Mẹ đứa bé giường bên hỏi thăm.
Ông bố đã ném cả chảo khoai tây chiên đang cháy vào người đứa trẻ. Khi ấy cái áo thun đang mặc cũng bốc lửa.
- Tai nạn. - Terri thì thầm. Con bé trả lời tất cả mọi người như thế, kể cả với các nhân viên xã hội hay các y tá. Nó sợ tố cáo cha nó cũng ngang với sợ bị thiêu sống.
Mẹ cô bỏ đi chẳng bao lâu sau sinh nhật lần thứ mười một của Terri, để lại ba đứa con. Vài ngày sau, Danielle và Cheryl dọn sang sống ở nhà bạn trai. Còn mỗi mình Terri ở lại, cố gắng chiên khoai tây phục vụ ông bố và bám lấy hy vọng bà mẹ sẽ quay trở lại. Mấy ngày đêm đầu tiên ở bệnh viện, dù đau xé và vẫn còn sợ chết khiếp, con bé vẫn mừng vì nghĩ chuyện xảy ra thế này chắc hẳn bà mẹ phải nghe nói mà về đón nó. Cứ mỗi lần nghe tiếng chân ở cuối khu điều trị là tim Terri lại đập rộn lên.
Nhưng trong suốt sáu tuần đau đớn và cô đơn đó, người duy nhất đến thăm cô bé là bà nội Nana Cath. Chiều chiều, tối tối, bà lặng lẽ ngồi cạnh cô cháu gái, nhắc cháu nhớ cảm ơn các y tá, bề ngoài trông đáng sợ và khắc nghiệt nhưng lại nhân hậu đến không ngờ.
Bà mang cho Terri con búp bê nhựa rẻ tiền mặc đồ đen bóng nhưng khi Terri lộ trần nó ra, bên dưới không thấy nó mặc gì.
- Nana, nó hông có quần tí.
Nana Cath bật cười khúc khích. Bà vốn chẳng bao giờ cười như thế.
Ước gì bà là mẹ của con.
Cô từng muốn Nana Cath đưa cô về nhà nuôi. Cô xin bà thế, và bà đồng ý. Đôi khi Terri nghĩ, mấy tuần trong bệnh viện là thời gian hạnh phúc nhất đời dù đau đớn. Ở đó thật an toàn, ai cũng tử tế và chăm sóc cho cô. Cô từng nghĩ mình sẽ về nhà bà nội, về căn nhà với những tấm màn tuyn xinh xắn và không phải về với bố nữa, không phải về căn buồng ngủ cửa cứ bật tung ra buổi tối, đập vào tấm poster hình David Essex mà Cheryl bỏ lại, rồi ông bố tay kéo khóa quần, bước tới bên giường mặc nó van vỉ xin tha…)
Terri trong thực tại ném đầu lọc thuốc xuống sàn bếp rồi bước ra cửa. Cô muốn thêm nicotine. Cô đi xuôi xuống đường, theo hướng Cheryl lúc nãy. Qua khóe mắt, cô thấy hai người hàng xóm đứng trên lề đường nhìn cô đi qua. Như giẻ rách ấy hả? Còn ở đây lâu. Terri biết mình luôn là đầu đề buôn chuyện, cô biết họ nói gì về mình, có khi còn la hét sau lưng cô nữa. Con mụ hàng xóm trịch thượng lúc nào cũng lằng nhằng báo hội đồng khu về tình trạng khu vườn của Terri. Mẹ chúng nó, mẹ chúng nó,mẹ chúng nó…
Cô bước nhanh hơn, cố chạy khỏi mớ ký ức.
Mày thậm chí còn không biết thằng cha nó là ai, phải không hả con đĩ? Tao không muốn dính gì tới mày nữa đâu. Tao quá đủ rồi, Terri, tao lo đứa này rồi, mày tự đi mà chăm sóc đứa đó đi.
Đó là lần cuối cùng hai bà cháu nói chuyện với nhau; rốt cuộc bà Nana Cath cũng gọi cô bằng cái từ mà tất cả mọi người khác đều dùng. Terri cũng đáp lại đúng bằng cái giọng đó.
Thế hả, mẹ bà, đồ bò cái già thảm hại, mẹ bà.
Cô chưa bao giờ nói: “Bà bỏ rơi con rồi”. Chưa bao giờ hỏi: “Sao bà không giữ nuôi con”. Cũng chưa khi nào bày tỏ: “Con yêu bà hơn tất cả mọi người khác, bà nội à.”
Cô cầu mong gã Obbo đó trở về. Chắc gã về hôm nay, hay mai thôi. Cô phải có thuốc. Phải có.
- Ngon lành hả, Terri?
- Có thấy Obbo không? - Cô hỏi thằng nhóc đang vừa hút vừa uống trên bức tường bên ngoài cửa hàng rượu [1]. Vết sẹo trên lưng cô nóng ran như bốc lửa.
[1] off-licence: Cửa hàng bán rượu chai mang về, không uống tại chỗ như ở cửa hàng rượu - chú thích của người dịch.
Thằng nhóc lắc đầu, mồm nhai nhai, liếc mắt nhìn cô đầy dâm dục. Terri vội vã rảo bước. Cô thấy áy náy với cô nhân viên xã hội, với Krystal, Robbie nữa, đầu cô càng u u dữ dội. Nhưng họ cũng chỉ như mấy kẻ hàng xóm trừng trừng nhìn cô kia, luôn phán xét mọi thứ, họ không bao giờ hiểu được cơn thèm khát khủng khiếp của cô.
(Bà nội Nana Cath từng đưa cô về từ bệnh viện, cho cô ở căn phòng còn trống trong nhà. Đó là căn phòng sạch sẽ, đẹp đẽ nhất Terri từng được ngủ. Suốt ba buổi tối ngủ ở đó, bà nội ghé hôn cô chúc ngủ ngon xong là cô ngồi dậy trên giường, xếp mấy món đồ chơi mình có lên bệ cửa sổ. Hồi đó cô có một nắm hoa thủy tinh lanh canh trong cái bình cũng bằng thủy tinh, một cái chặn giấy màu hồng bằng nhựa trong có con sò, món này Terri cực kì thích; còn có con ngựa gốm đang chồm lên, miệng ngoạc cười ngớ ngẩn.
- Con thích ngựa - cô bé nói với bà nội.
Hồi mẹ Terri chưa bỏ đi, trường từng tổ chức chuyến tham quan hội chợ nông nghiệp. Cả lớp được xem con ngựa đen cao to lừng lững giống Shire đã đóng yên cương. Cô là đứa duy nhất đủ can đảm chạm vào nó. Mùi ngựa làm nó ngây ngất. Cô ôm lấy cẳng chân có cái móng trắng to tướng, cảm nhận những thớ thịt sống động dưới lớp lông, cô giáo luôn miệng nhắc chừng: “Cẩn thận đấy, Terri, cẩn thận đấy.” Ông già chủ con ngựa cười với cô bé bảo rằng không sao đâu, Samon sẽ không làm đau cô bé con dễ thương thế này đâu.
Chú ngựa gốm ấy màu vàng, bờm và đuôi màu đen.
- Con cứ giữ mà chơi - Lúc bà nội bảo thế, lần đầu tiên cô bé Terri biết thế nào là cảm giác cực kì hạnh phúc.
Nhưng đến sáng ngày thứ tư, bố cô đến.
- Mày phải về nhà - Gã nói, cô bé chết khiếp trước vẻ mặt gã - mày không ở với con mụ bò cái già này. Không. Không đâu con quỷ con.
Bà nội nom cũng hoảng như Terri.
- Đừng mà Mikey - bà kêu la. Vài người hàng xóm đứng trong cửa sổ ngó ra. Bà nội nắm một tay nó, bố nó kéo tay kia.
- Mày phải về nhà với tao.
Gã đấm bầm mắt bà nội rồi lôi xềnh xệch Terri vào xe hơi. Khi về tới nhà, gã đấm đá khắp người con bé.)
- Thấy Obbo không? - Terri la to hỏi bà hàng xóm nhà Obbo lúc còn cách độ năm chục thước. - Ổng về chưa?
- Tôi không biết - người phụ nữa đáp rồi quay đi.
(Lúc không đánh con bé, ông bố Michael làm những trò khác mà nó không thể nói ra. Bà nội không đến nữa. Năm mười ba tuổi Terri bỏ trốn, nhưng không phải đến nhà bà nội, nó không muốn bị bố bắt gặp. Dù sao người ta vẫn tìm được nó và đưa nó vào trung tâm xã hội.)
Terri đập cửa nhà Obbo rồi đứng đợi. Cô lại đập nữa, không có ai. Cô ngồi sụp xuống bậc cửa, run rẩy òa khóc.
Hai cô nữ sinh trường Winterdown cúp học đi ngang liếc nhìn cô.
- Mẹ con Krystal Weedon đấy - một đứa nói lớn.
- Con điếm già rã rượi đó hả? - Đứa kia lên giọng hết cỡ đáp lại.
Terri không có sức mà chửi lại vì đang khóc dữ dội. Hai đứa vừa cười vừa bỏ đi xa dần.
- Con mẹ điếm! - Một đứa gào lên từ cuối đường.
IIIĐúng ra Gavin có thể mời Mary đến văn phòng để bàn thêm về thư từ trao đổi mới đây với hãng bảo hiểm, nhưng cuối cùng gã quyết định tự đến nhà cô. Gã thu xếp không hẹn gặp ai khác vào cuối giờ chiều để đề phòng khi cô mời gã lại dùng bữa, cô nấu ăn thì tuyệt vời.
Nhờ hai bên liên lạc thường xuyên, gã mất dần phản ứng thường trực muốn né tránh nỗi sầu khổ không giấu diếm của bà vợ góa. Trước đây gã luôn mến Mary nhưng ông chồng luôn khiến bà vợ mờ nhạt khi đi chung. Nhưng không phải là Mary không thích cái vai trò đứng sau ấy; ngược lại, cô có vẻ vui thích được tôn cho ông nổi thêm, cười thật lòng khi ông pha trò, và vui sướng đơn giản vì được ở bên chồng.
Cứ theo ý Gavin thì Kay sẽ không bao giờ chịu sắm vai phụ. Vừa vào số để lên dốc rẽ vào phố Church Row, hắn vừa nghĩ Kay hẳn sẽ phát khùng nếu bị khuyên nên cư xử mềm dịu một chút hay nén bớt ý riêng để người cùng đi với mình được vui vẻ hay ít ra là giữ thể diện.
Chưa khi nào gã thấy quan hệ hai người kém vui như lúc này. Quan hệ khi trước với Lisa sóng gió là thế, nhưng hai bên vẫn có những lúc đình chiến, vui cười, và đôi khi cồn cào nhớ lại những lúc vui cũ. Còn tình trạng bây giờ với Kay chẳng khác nào chiến tranh. Có khi gã còn quên mất đúng ra hai bên đang yêu nhau mới phải. Mà liệu cô có yêu mến gã chút nào không chứ?
Buổi sáng sau hôm ăn tối với nhà Miles và Samantha, hai người đã cãi một trận to nhất từ trước đến giờ qua điện thoại. Cuối cùng Kay dập máy trước mũi Gavin. Suốt hai bốn tiếng sau đó, gã cứ nghĩ tình cảm hai người đến đây là dứt, và dù đó đúng là điều gã muốn, gã lại thấy sợ hơn là mừng. Trước gã chỉ mong Kay đơn giản biến về London, nhưng thực tế bây giờ cô đã bén rễ ở Pagford, cô có công việc, lại còn cô con gái học ở trường Winterdown. Vậy là sau này gã có thể đụng mắt cô ở bất kì đâu trong cái thị trấn nhỏ xíu này. Mà cũng có thể cô đã kịp thả con rắn buôn chuyện chống lại gã: gã tưởng tượng cô lặp lại những gì đã nói với gã qua điện thoại với Samantha, hay mụ già thóc mách đằng tiệm thực phẩm, cứ nghĩ tới là gã sởn cả gai ốc.
Tôi bứng con gái khỏi nơi sinh chốn đẻ của nó, bỏ cả công việc, dời cả nhà đến đây vì anh, thế mà anh đối với tôi như con điếm miễn phí.
Người ta hẳn sẽ bảo hắn cư xử chẳng ra làm sao. Vấn đề là gã đúng là cư xử chẳng ra gì. Đúng ra đây phải là điểm quan trọng cần nhắc khi gã xuống nước xin lỗi, nhưng gã không thấy được điều đó.
Suốt cuối tuần, Gavin ngồi ngẫm nghĩ nếu làm một gã khốn thì cảm giác sẽ như thế nào. Gã chưa bao giờ mắc vào cái thế này. Sau khi Lisa bỏ đi, ai cũng tử tế và thông cảm với gã, nhất là nhà Fairbrother. Gã khủng hoảng dằn vặt suốt tới tận tối Chủ Nhật, rồi chịu hết nổi và gọi cho Kay xin lỗi. Thế là giờ gã lại mắc vào tình trạng không hề muốn, vì thế lại càng ghét Kay hơn.
Sau khi đầu xe ở lối vào nhà Fairbrother, thao tác quá quen khi Barry còn sống, gã đi tới trước cửa và để ý cỏ đã được xén sau lần gần nhất gã ghé. Vừa ấn chuông là Mary ra mở ngay.
- Chào chị, mọi chuyện… kìa chị Mary, có chuyện gì thế?
Mặt Mary ướt đẫm, mắt long lanh đầy lệ. Cô nuốt khan một hai cái, lắc lắc đầu, rồi không biết thế nào tự nhiên Gavin thấy mình đang ôm lấy bà vợ góa ngay bậc cửa.
- Chị Mary? Có chuyện gì à?
Gã cảm thấy cô khẽ gật đầu. Gã nhận rõ hai người đang đứng lồ lộ ngay giữa đường nên nhẹ nhàng đỡ cô vào bên trong. Trong tay gã, Mary thật mảnh mai và bé nhỏ, mấy ngón tay bám chặt lấy gã, mặt vùi vào áo khoác. Gã buông cái cặp da xuống nhẹ nhàng hết mức có thể, nhưng tiếng nó chạm sàn nhà vẫn làm cô giật mình lùi lại, hổn hển lấy tay che miệng.
- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi… ôi trời ơi, Gav…
- Nhưng có chuyện gì vậy?
Giọng gã hơi khác so với lúc thường: mạnh mẽ, đòi hỏi, như kiểu Miles dùng khi công ty có chuyện.
- Có người đăng… tôi không biết… có người dùng tên Barry…
Mary vẫy gã vào phòng làm việc lộn xộn cũ kĩ nhưng ấm cúng, trên kệ bày đầy giải thưởng chèo thuyền của Barry khi trước, tấm ảnh lớn lồng khung treo tường có hình tám cô bé đang giơ cao nắm đấm, huy chương vòng quanh cổ. Cô run run trỏ về phía màn hình. Gavin mặc nguyên áo khoác ngồi xuống ghế đọc bảng thông báo trên website hội đồng khu.
- Sáng nay lúc ghé hiệu thực phẩm, Maureen Lowe bảo tôi nhiều người lên website để ngỏ lời chia buồn lắm, nên tôi vào đó định đăng lời cảm tạ. Rồi… anh nhìn kia…
Lúc cô nói gã đã kịp thấy mẩu tin đó. Simon Price không thích hợp ứng cử tham gia hội đồng, đăng bởi Hồn ma của Barry Fairbrother.
- Lạy Chúa - Gavin phát buồn nôn.
Mary lại trào nước mắt. Gavin những muốn vòng tay ôm cô lần nữa nhưng lại ngại, nhất là trong gian phòng nhỏ bé nhìn đâu cũng thấy dấu vết Barry này. Gã đành chỉ nắm cổ tay gầy guộc dẫn cô đi qua hành lang vào bếp.
- Chị nên uống chút gì đi - gã khuyên, bằng giọng quả quyết hiếm thấy. Quên cafe đi. Các thức uống chị để đâu?
Nhưng trước khi Mary kịp nói, gã đã nhớ ra. Gã đã từng thấy Barry lấy mấy cái lọ khỏi tủ chạn biết bao nhiêu lần. Gã làm cho cô một ly nhỏ gin pha tonic, món duy nhất gã nhớ cô từng uống trước bữa tối.
- Nhưng mà Gav, bây giờ mới bốn giờ chiều.
- Ma nào để ý chứ? - Gavin nói, vẫn bằng cái giọng ấy - Chị uống hết đi.
Mary bối rối cười giữa cơn nấc, cầm lấy ly rồi nhấp vài ngụm. Gã đưa cô cuộn khăn giấy nhà bếp để lau mặt mũi.
- Anh tử tế quá Gav, anh muốn dùng gì không? Café hay… hay bia? - cô cười yếu ớt.
Gã tự lấy một chai trong tủ lạnh, cởi áo khoác rồi ngồi đối diện Mary chỗ đảo bếp giữa phòng. Lát sau, cô uống gần hết cốc rượu và trở lại vẻ điềm tĩnh lặng lẽ như gã vốn biết.
- Anh nghĩ ai làm chuyện đó? - cô hỏi.
- Một thằng cực kỳ khốn kiếp.
- Giờ bọn họ đều đang đấu tranh giành cái ghế đó trong hội đồng. Vẫn xoay quanh vụ khu Fields như thường lệ thôi. Ông ấy vẫn cứ nêu lên ý kiến của mình. Hồn ma của Barry Fairbrother. Có khi nào đúng là ông ấy gửi đăng tin ấy lên bảng thông báo không nhỉ?
Gavin không biết Mary có định đùa không, gã thận trọng mỉm cười.
- Anh biết đấy, tôi vẫn muốn tin rằng ông ấy quan tâm đến chúng tôi dù đang ở nơi nào đi nữa. Quan tâm tới tôi và mấy đứa con. Nhưng cũng không chắc. Hẳn là ông ấy vẫn lo cho Krystal Weedon nhất. Anh có biết ông ấy mà ở đây bây giờ thì sẽ nói gì không?
Cô cạn ly. Gavin nghĩ gã pha không nhiều rượu gin lắm nhưng gò má cô ửng hồng.
- Không - gã thận trọng đáp.
- Ông ấy sẽ bảo là tôi có người giúp đỡ - Mary bảo, rồi Gavin ngạc nhiên khi nghe âm hưởng giận dữ trong giọng nói mà gã tưởng lúc nào cũng dịu dàng. - Phải đó, chắc ông ấy sẽ bảo “Em có cả gia đình, bạn bè, rồi còn lũ trẻ an ủi em, nhưng mà Krystal - giọng Mary lớn hơn - Krystal đâu có ai quan tâm, để ý”. Anh có biết ông ấy làm gì trong hôm kỉ niệm ngày cưới không?
- Không - Gavin lặp lại.
- Viết bài gửi đăng báo về Krystal. Krystal và khu Fields. Cái khu Fields chết toi đó. Tôi không bao giờ muốn nghe nhắc tới nó nữa. Tôi muốn cốc gin nữa. Tôi uống chưa thỏa.
Gavin cầm lấy cốc cô đem lại chỗ tủ đồ uống như cái máy, choáng váng cả người. Gã luôn nghĩ cuộc sống gia đình của Barry thực sự hoàn hảo. Lúc nào gã cũng nghĩ Mary ủng hộ trăm phần trăm những dự án với chiến dịch quanh năm của một Barry lúc-nào-cũng-bận.
- Tối tối thì đi tập chèo thuyền, cuối tuần lại chở chúng đi thi - Mary tiếp tục bỏ thêm đá vào cốc - rồi hầu như tối nào cũng ngồi máy tính, vận động người ta ủng hộ ông ấy về vụ khu Fields và soạn sửa chương trình họp cho hội đồng. Rồi ai cũng nói “Barry thật tuyệt vời, ông ấy làm mọi việc, hăng hái tự nguyện là thế, ông ấy thật gắn bó với cộng đồng.” - Cô hớp một hớp to rượu gin pha tonic nữa. - Ừ, tuyệt vời. Hoàn toàn tuyệt vời. Cho tới khi mấy trò đó giết chết ông ta. Cái hôm kỉ niệm ngày cưới, suốt ngày dài ông ấy cố viết cho kịp cái hạn chót nộp bài ngu xuẩn đó. Mà giờ họ đã in nó ra đâu chứ.
Gavin không rời mắt được khỏi Mary. Cơn giận và chất cồn làm mặt cô hồng hào trở lại. Cô ngồi vươn thẳng người chứ không cúi khom buồn bã như dạo gần đây.
- Ông ấy vì thế mà chết đấy - cô nói rõ ràng, giọng dội vang trong bếp - Ông ấy trao mọi thứ cho tất cả mọi người. Ngoại trừ tôi.
Kể từ sau đám tang của Barry, Gavin cứ ngẫm nghĩ, nếu gã chết đi thì khoảng trống bỏ lại trong cộng đồng nhỏ bé đến thế nào so với Barry. Nhưng nhìn Mary thế này, gã lại tự hỏi có thể chọn cách nào để lại khoảng trống trong tim chỉ một người thôi thì có tốt hơn không. Không biết Barry có biết Mary cảm thấy thế nào không? Lẽ nào ông không nhận thấy mình may mắn đến thế nào?
Cửa trước mở lách cách, gã nghe giọng nói và tiếng chân bốn đứa trẻ tiến vào, có tiếng giày và cặp sách quẳng thịch xuống nền nhà.
- Hi, chú Gav - cậu cả Fergus mười tám tuổi bước vào, cúi xuống hôn mẹ. - Mẹ đang uống rượu à mẹ?
- Lỗi của chú - Gavin đáp thay - Chú đưa mẹ đấy.
Mấy đứa nhỏ nhà Fairbrother thật ngoan. Gavin thích cách chúng nói chuyện với mẹ, ôm lấy mẹ, cả cách nói năng với gã và trò chuyện cùng nhau. Tất cả đều cởi mở, lịch sự, và hài hước. Gã lại nghĩ tới Gaia, con bé không cằn nhằn, hằn học thì cũng không thèm lên tiếng.
- Gavin, ta còn chưa bàn về vụ bảo hiểm nữa - Mary lên tiếng lúc bọn trẻ tản ra khắp bếp tìm đồ uống và món gì lót dạ.
- Không sao đâu - Gavin đáp ngay không nghĩ rồi vội vàng sửa ngay - thế ta vào phòng khách hay…
- Vâng.
Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế cao, hơi lảo đảo, gã lại đỡ lấy tay cô.
- Chú ở lại ăn cơm tối chứ chú Gav? - Fergus hỏi.
- Hẳn rồi, nếu chú ấy muốn - Mary đỡ lời.
Cảm giác ấm áp cuộn lên trong lòng gã.
- Cảm ơn, thế thì hay quá.
IV- Thật buồn quá - Howard Mollison cảm thán, hơi đong đưa mấy đầu ngón chân trước lò sưởi - đúng là quá buồn.
Maureen vừa kể cho lão nghe về cái chết của Catherine Weedon. Bà ta đã nghe cô bạn tiếp tân Karen kể hết mọi chuyện tối hôm đó, cả những người kiện cáo từ cháu gái Cath Weedon. Bà ta nhăn mặt tỏ ý phê phán một cách đầy thỏa mãn. Samantha vốn đang cực kì bực bội thấy bà ta như con khỉ cái đang cơn sướng. Miles thốt vài tiếng tỏ ý ngạc nhiên và thương tiếc, nhưng Shirley chỉ ngồi nhạt nhẽo nhìn trần nhà; bà ta vốn không thích Maureen chiếm diễn đàn để kể những chuyện đúng ra bà ta phải nghe được trước tiên.
- Mẹ của bố quen nhà đó lâu lắm rồi - Howard kể với Samantha, chuyện này cô đã nghe rồi. - Hàng xóm cùng đường Hope mà. Bà ta xem thế chứ cũng được lắm đấy. Nhà cửa lúc nào cũng sạch bong, lại còn làm việc đến tận tuổi sáu mươi. Phải, dù những người khác trong gia đình đó có thế nào thì cũng phải thừa nhận bà Cath Weedon thuộc loại tham công tiếc việc nhất đời đấy.
Howard thường rộng rãi lời khen khi đối tượng chẳng còn mà hưởng ứng.
- Ông chồng bà ấy mất việc khi xưởng thép bị đóng cửa. Nghiện rượu nặng. Cuộc đời bà ấy chẳng phải dễ dàng gì, Cath ấy.
Samantha sắp hết chịu nổi, may là Maureen ngắt lời.
- Rồi tờ Gazette’s cũng đang nhằm vào bác sĩ Jawanda! - bà ta quang quác - cứ tưởng tượng mà xe giờ bà ta thấy thế nào, báo chí vào cuộc rồi mà! Gia đình bên đó quậy chuyện lên - thì cũng phải thôi, bà già nắm trong nhà một mình ba ngày trời mà. Howard, anh biết Danielle Flower là ai không?
Shirley mặc nguyên tạp dề đứng dậy ra khỏi phòng. Samantha nhấp thêm chút rượu, cười nhạt.
- Để xem nào, để xem nào - Howard lẩm bẩm. Lão vẫn thường tự hào là biết hết mọi người ở Pagford này, nhưng con cháu nhà Weedon chủ yếu sống ở Yarvil. - không phải con gái, bà ta có bốn cậu con trai mà. Chắc là cháu gái.
- Cô ta đòi đều tra - Maureen vẫn say sưa. - Thường chuyện kiểu này phải đưa tới bước đấy thôi. Rõ rành rành thế rồi. Tôi thấy chưa tiến hành còn lạ đấy. Bác sĩ Jawanda không cho con trai nhà Hubbards dùng kháng sinh, kết quả là nó phải nhập viện vì lên cơn suyễn. Ông nghĩ sao, bà ta được đào tạo ở Ấn Độ hay là…?
Shirley đứng dưới bếp, vừa nghe vừa khuấy nước sốt. Bà hay bực bội mỗi khi Maureen giành nói thao thao không cho ai chen vào, hay ít ra là bà cảm thấy thế. Quyết không trở lại phòng khách trước khi Maureen chịu tắt đài, Shirley vào phòng làm việc thử xem có ai xin báo cáo cuộc họp hội đồng sắp tới không. Bà là thư kí hội đồng nên đã soạn xong xuôi chương trình họp.
- Howard, Miles, vào mà xem cái này này.
Shirley gào the thé, mất hẳn giọng dịu dàng, du dương thường ngày.
Howard lạch bạch chạy ra từ phòng khách, theo sau là Miles, anh này vẫn mặc nguyên bộ cánh đi làm. Cặp mắt đỏ sùm sụp đánh dày mascara của Maureen nhìn dán vào khung cửa trống như cho săn, phát điên lên vì thèm biết Shirley đã thấy những gì. Mấy ngón tay với khớp xương phồng to dưới làn da đồi mồi cứ mân mê, xoắn xít cây thánh giá và chiếc nhẫn cưới lồng vào sợi dây chuyền đeo cổ. Những nếp nhăn sâu hoắm tỏa ra từ khóe miệng Maureen xuống cằm làm Samantha nghĩ tới mồm con rối gỗ.
Sao bà lúc nào cũng ở đây thế hả? Samantha thầm quát trong đầu, với mụ già trước mặt - Bà ở đây càng làm tôi thấy lẻ loi cô độc dưới ách bố mẹ chồng thôi. Cơn ghê tởm như chất nôn trào lên trong lòng Sanmatha. Cô những muốn tóm chặt lấy căn phòng lộn xộn được sưởi ấm quá mức này mà nghiền nát nó trong tay, cho đến khi mớ đồ sứ lưu niệm sự kiện hoàng gia, lò sưởi gas, những bức tranh lồng khung mạ vàng của Miles vỡ vụn thành từng mảnh, rồi mặc cho mụ Maureen nhăn nheo, phấn son dày cộp khóc lóc mắc kẹt trong đống đổ nát, cô sẽ nhấc hết cái đống đó lên ném về phía mặt trời lặn, như thiên thần ném tạ. Rồi cái phòng khách nát bét với mụ già bất hạnh trong đó sẽ bay vút lên xuyên qua thiên đáng, đâm xuống đại dương mênh mang không bờ bến, để lại mình Samantha trong cái tĩnh mịch vĩnh hằng của vũ trụ.
Buổi chiều hôm nay của cô thật kinh khủng. Thêm một cuộc nói chuyện đáng sợ với viên kế toán, cô không nhớ mình làm sao lái xe từ Yarvil về nhà nữa. Cô vốn định rút hết tiền cho Miles nhưng vừa vào nhà thả cặp xuống, nới cà vạt ra là anh ta hỏi ngay - Em chưa bắt đầu nấu bữa tối mà, phải không?
Anh ta cố tình hít hít đánh hơi rồi tự đáp.
- Rõ là chưa. Thôi thế là tốt, bố mẹ mời mình sang ăn tối kìa – Trước khi cô kịp phản đối, anh nhanh chóng nói thêm – Không dính gì tới chuyện hội đồng đâu. Chỉ bàn về chuyện tổ chức mừng thọ sáu lăm tuổi cho bố thôi.
Giận dữ cũng có cái tốt, nó át bớt được nỗi lo sợ trong lòng cô. Cô hậm hực theo Miles ra xe. Rồi lúc cả hai đã tới góc quanh gần Nhà Trăng Khuyết, cuối cùng anh ta cũng mở miệng hỏi: “Ngày hôm nay của em thế nào”, cô trả lời “Tuyệt không chịu được!”
- Không biết chuyện gì ấy nhỉ? – Maureen lên tiếng, phá vỡ không khí im lặng trong phòng khách.
Samantha nhún vai. Thường bà Shirley chỉ gọi cánh đàn ông trong nhà và quên hẳn cánh phụ nữ. Samantha sẽ không tỏ ra quan tâm cho bà mẹ chồng thỏa mãn đâu.
Bước chân thình thịch như voi của Howard làm lớp sàn dưới thảm cót két. Maureen há cả miệng ra trông đợi.
- Thế đấy thế đấy - Howard oang oang, ì ạch lê lại vào phòng.
- Tôi lên website của hội đồng xem có ai xin phép nghỉ họp kì tới không - Shirley thoáng hụt hơi - rồi…
- Có người đăng lời cáo buộc về Simon Price - Miles nói với Samantha, chen ngang bố mẹ chiếm vai trò người phát ngôn.
- Cáo buộc chuyện gì? - Samantha hỏi.
- Vì tiêu thụ hàng ăn cắp - Howard lên tiếng giành lại vị trí trung tâm chú ý - và qua mặt các cấp trên tại xưởng in.
Samantha khoan khoái thấy mình giữ được vẻ thản nhiên. Cô chẳng biết Simon Price là ai.
- Tin đó được đăng dưới bút danh - Howard tiếp - Rõ ràng không phải bút danh tao nhã gì cho lắm.
- Ý bố là thô tục à? - Samantha hỏi - Kiểu Chim-To-Tướng ấy hả?
Howard phá ra cười rung cả phòng. Maureen vờ phát hoảng. Miles quằm mặt lại còn Shirley rõ ràng là cáu điên.
- Không hẳn thế, Sammy, không đâu - Howard đáp - người đăng tự xưng là “hồn ma của Barry Fairbrother.”
- Ồ - Samantha tắt nụ cười. Cô không khoái trò này. Dù sao cô cũng từng ngồi xe cấp cứu khi người ta thọc kim nối ống vào cơ thể Barry, đã thấy ông hấp hối dưới tấm mặt nạ bằng plastic, đã chứng kiến Mary níu tay ông khóc lóc.
- Ồ không, chẳng hay ho chút nào - Maureen lại cất giọng ễnh ương quen thuộc. - Trời, làm thế thì tởm quá. Đặt những lời đó vào miệng người chết. Lấy cái tên chẳng có ý nghĩa gì. Thế là không đúng.
- Ừ phải - Howard tán thành. Lão ra vẻ lơ đãng bước ngang phòng lấy chai rượu, rồi quay lại rót đầy ly cho Samantha - Nhưng xem ra có ai đó không buồn để ý tên hay hay tên dở gì đâu, chỉ muốn gạt Simon ra khỏi cuộc đua thôi.
- Bố ạ - Miles lên tiếng - đúng ra họ phải nhằm vào con hơn là Price chứ?
- Sao con biết họ sẽ không làm gì hả Miles?
- Là sao ạ? - Miles vội hỏi.
- Nghĩa là - Howard lên tiếng, khoái chí khi mọi người đều dồn mắt vào lão - vài tuần trước bố có nhận được một lá thư nặc danh viết về con. Không viết gì cụ thể hết, chỉ nói con không phù hợp thay vị trí của Barry. Hẳn nó cũng cùng một nguồn với mẩu tin trên mạng. Đều liên quan đến Fairbrother, thấy không?
Samantha nghiêng cốc hơi vội, rượu nhỏ xuống cằm cô đúng cái vệt mà sau này nếp nhăn “giống mồm con rối gỗ” sẽ xuất hiện trên mặt như Maureen. Cô lấy ống tay áo quệt ngang.
- Thế lá thư đó đâu? - Miles hỏi, cố không tỏ ra hồi hộp.
- Bố hủy nó rồi. Nặc danh mà, đâu có tính.
- Bố mẹ không muốn con bực, cưng à - Bà Shirley vỗ nhẹ lên cánh tay Miles.
- Dù sao thì cũng không nói gì tới con hết - Howard đảm bảo - hoặc không thì cũng chỉ tung mấy tin đồn kiểu như tin về Price đó thôi.
- Chị vợ của Price dễ thương lắm - Shirley nói, thoáng vẻ bí mật. - Nếu ông chồng làm trò, tôi tin chị vợ không biết gì đâu. Đó là bạn tôi trong bệnh viện đấy - Shirley cố ý làm màu cho Maureen nghe - cô ấy là y tá.
- Cô ta đâu phải bà vợ duy nhất không biết chuyện gì xảy ra ngay trước mũi đâu - Maureen vặn lại, ra vẻ khôn ngoan.
- Dùng tên của Barry Fairbrother thế đúng là trâng tráo hết mức - Shirley vờ không nghe Maureen nói gì. - Không hề nghĩ dùm chút nào cho bà vợ góa với mấy đứa nhỏ. Tất cả nằm trong kế hoạch của họ hết rồi, họ dám bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích mà.
- Cho thấy ta phải đối đầu với cái gì - Howarsd nói. Lão gãi gãi nếp bụng, ngẫm nghĩ. - Xét về mặt chiến lược thì làm thế cũng khôn ngoan đây chứ. Ngay từ đầu tôi đã thấy Price sẽ làm số cử tri ủng hộ khu Fields chia phiếu. Mụ Tai Cụp không động tĩnh gì, rõ ràng mụ cũng nhận thấy thế và muốn gã bị loại.
- Nhưng mà - Samantha chen vào - Có khi chả liên quan gì tới Parminder hay vụ đó hết. Có khi là ai đó ta không biết có hiềm thù gì với Simon Price thì sao.
- Trời ơi Sam - Shirley cười khẩy lắc đầu. - Rõ là về chính trị con còn non lắm.
Hừ, bà câm quách đi.
- Thế sao dùng tên của Barry Fairbrother? - Miles bất ngờ tấn công cô vợ.
- Thì tài khoản đó trên mạng mà, phải không? Vị trí của ông ta trống mà.
- Nhưng ai lại lục lọi cái website của hội đồng để tìm kiếm cái thông tin đó chứ? Không đâu - anh ta ra vẻ nghiêm trọng - đây hẳn là tay trong.
Tay trong… Libby từng kể với Samantha rằng có đến hàng ngàn loài vi sinh vật chỉ trong một giọt nước hồ, Samantha nghĩ, ngồi đây trước mấy cái đĩa sứ lưu niệm của Shirley mà cứ ngỡ như đang trong phòng họp nội các ở trên đường Downing ấy; rồi cứ tưởng tí chuyện tầm phào này trên website hội đồng khu là cả chiến dịch có tổ chức vậy, làm như mấy chuyện này quan trọng lắm.
Samantha ngang nhiên cố tỏ vẻ không thèm chú ý đến ai nữa. Cô nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm trong trẻo ngoài cửa sổ, nghĩ về Jake, cậu con trai cơ bắp trong băng nhạc Libby ưa thích. Hôm nay vào giờ ăn trưa, Samantha ra ngoài mua bánh mì kẹp rồi mua thêm tờ tạp chí ca nhạc có bài phỏng vấn Jake và nhóm nhạc. Trong đó có rất nhiều hình.
- Mua cho Libby ấy mà - Samantha giải thích với cô phụ tá.
- Trời nhìn cậu ta kìa, tôi sẽ không vì phải dậy ăn sáng mà chịu buông cậu ta ra đâu - Carly xuýt xoa chỉ tay vào tấm hình Jake cởi trần, đầu hơi ngửa ra sau phô cái cổ dày khỏe mạnh - Ồ, nhưng cậu ta mới hai mươi mốt tuổi thôi, xem đây này. Em không chơi phi công trẻ đâu.
Carly năm nay hai sáu tuổi. Samntha chẳng thèm so xem mình lệch bao nhiêu tuổi với Jake. Cô ngồi nhai bánh kẹp và đọc bài phỏng vấn, săm soi mấy bức hình. Jake giơ tay nắm thanh xà ngang quá đầu, bắp tay nổi vồng dưới tấm áo thun đen; Jake với chiếc áo sơ mi trắng phanh ngực, bụng nổi múi lồ lộ sau cạp quần trễ nải.
Samantha uống rượu Howard rót cho, nhìn chăm chăm bầu trời bên trên hàng giậu thủy lạp đen sẫm; bầu trời có màu hồng phơn phớt tuyệt đẹp, đúng như màu núm vú của cô trước khi chúng thâm đen và to dần vì mang thai, cho con bú. Cô tưởng tượng thời mình mười chín tuổi gặp Jake hai mốt tuổi, khi đó eo còn thon, nhưng đường cong còn hoàn hảo, chỗ nào ra chỗ nấy, cái bụng phẳng lì thật hợp với quần short trắng cỡ 10. Cô nhớ rõ cảm giác mặc cái quần ấy mà ngồi vào lòng người đàn ông trẻ trung, cặp đùi trần trụi cảm nhận bề mặt quần jean anh ta ấm nóng và thô ráp. Cô mơ Jake phà hơi thở ấm nóng lên cổ mình, mơ quay lại nhìn sâu vào cặp mắt xanh, thật gần đôi gò má nhô cao và cái miệng mạnh mẽ đẹp như tạc ấy...
-... ở sảnh nhà thờ, thực phẩm do Bucknoles cung cấp - Howard nói - ta sẽ mời tất cả mọi người. Cả ông bà Aubrey và Julia, tất cả. Nếu may mắn thì hôm đó sẽ ăn mừng cả hai vụ luôn, con thì vào hội đồng, cha thì thêm một năm trẻ trung...
Dục vọng trong lòng Samantha dâng trào, chếnh choáng. Khi nào mới được ăn đây? Cô thấy Shirley đã ra khỏi phòng, có lẽ để dọn đồ ăn ra bàn.
Chiếc điện thoại kề bên tay Samantha réo lên làm cô giật bắn người. Chưa ai kịp phản ứng, Shirley đã lao vào phòng. Một tay còn xỏ cái găng tay in hoa để mở lò, tay kia nhấc điện thoại.
- Số hai hai năm chín nghe đây? - Giọng Shirley ngân nga - Ồ, chào Ruth, em gái.
Howard, Miles và Maureen lập tức cứng người tập trung. Shirley quay sang nhìn chằm chằm ông chồng như thể có thể truyền giọng nói của Ruth qua ánh mắt tới trí não ông.
- À vâng - Shirley véo von - ừ...
Samantha ngồi sát ống nghe nhất, nghe được giọng phụ nữ vẳng ra nhưng không rõ lời.
- Ồ vậy sao...?
Miệng Maureen lại trễ ngoạc ra như con chim non thời tiền sử, hay đúng hơn là con thằn lằn ngón cánh, hau háu nuốt từng lời.
- À, phải, tôi hiểu rồi... không sao đâu... không không, tôi sẽ giải thích với Howard. Không, không có gì phiền đâu.
Cặp mắt nhỏ màu vàng nâu của Shirley vẫn không dời khỏi đôi mắt to lồi màu xanh của Howard.
- Ruth thân mến này - Shirley ngọt ngào - tôi không định làm cô lo lắng đâu, nhưng hôm nay cô có lên website của hội đồng chưa?... Thì… cũng không phải tin gì tốt lành nhưng tôi nghĩ cô cũng nên biết... Có người đăng tin không hay gì về Simon ấy mà... thôi thì cô tự đọc lấy nhé, tôi không muốn… được rồi. Được rồi. Gặp cô vào thứ Tư nhé. Tôi mong thế. Ừ, tạm biệt nhé.
Shirley gác ống nghe.
- Cô ấy không hay biết gì - Miles tuyên bố.
Shirley lắc đầu.
- Thế cô ấy gọi làm gì?
- Con trai cô ấy - Shirley bảo với Howard - anh chàng phụ việc mới của anh ấy. Cậu ta bị dị ứng lạc.
- Có ích ghê nhỉ, thế mà muốn làm trong hiệu thực phẩm đấy - Howard bình luận.
- Cô ấy nhờ anh trữ mấy ống tiêm adrenalin tự động trong tủ lạnh cho cậu bé, chỉ đề phòng thôi - Shirley giải thích.
Maureen chen vô.
- Bọn nhỏ thời nay sao mà không dị ứng thứ này cũng dị ứng thứ nọ.
Bàn tay không đi găng của Shirley hãy còn nắm chặt ống nghe. Bà thầm mong cảm nhận được cơn rung chấn truyền qua đường dây từ Nhà Trên Đồi.
VRuth đứng một mình trong phòng khách sáng đèn, tay vẫn nắm chặt ống nghe đã gác lại trên giá.
Nhà Trên Đồi nhỏ và chật. Rất dễ biết ai đang ở đâu trong nhà vì giọng nói, tiếng chân lẫn tiếng cửa mở đóng thường vang dội khắp căn nhà cũ. Ruth biết chồng còn đang tắm, vì nghe tiếng bình nước nóng dưới cầu thang xì xì lách cách. Cô chờ cho Simon mở nước rồi mới gọi cho bà Shirley vì sợ lời nhờ vả vừa rồi cũng bị quy chụp là “làm thân với kẻ thù”.
Chiếc máy tính gia đình đặt trong góc phòng khách để Simon có thể nhìn chừng và không ai trong nhà có thể vọc vạch gì đó làm phát sinh hóa đơn internet. Ruth bỏ tay khỏi điện thoại, vội vàng chạy ra bàn phím.
Thời gian mở website của hội đồng Pagford như dài vô tận. Ruth run rẩy đeo kính lên đọc lướt hết trang này tới trang khác. Cuối cùng cô tìm thấy trang thông báo. Tên ông chồng đập vào mắt cô với chữ đen nổi trên nền trắng khủng khiếp: Simon Price không phù hợp ứng cử tham gia hội đồng.
Cô nháy đúp chuột vào tựa đề, mở ra toàn văn rồi đọc. Mọi thứ xung quanh cô như quay cuồng.
- Ôi trời ơi - cô thì thầm.
Bình nước nóng đã hết kêu. Hẳn Simon đang mặc bộ pyjama hong sẵn trên máy sưởi cho ấm. Gã đã buông sẵn rèm cửa sổ, bật đèn nhỏ và đốt lò sưởi để ra là có thể duỗi người trên ghế mà xem tin tức ngay.
Ruth biết cô phải báo với chồng. Cô không thể nào giữ trong lòng mà để anh ta tự tìm đọc lấy, đơn giản là cô chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Cô thấy cực kỳ tội lỗi và khủng khiếp tuy không biết tại sao.
Cô nghe tiếng chồng bước xuống lầu và xuất hiện ở cửa trong bộ pyjama xanh bằng vải bông mềm.
- Si - Cô thì thầm.
- Chuyện gì nữa? - Gã lập tức phát cáu vì đánh hơi được lại có chuyện, vậy là chương trình hưởng thụ nằm sofa xem tin tức trước lò sưởi của gã sẽ phải thay đổi.
Cô chỉ tay về màn hình vi tính, một ngón tay vẫn ngớ ngẩn che lấy miệng như đứa bé gái. Cô đang sợ cứng người. Gã sải bước về phía chiếc máy tính, cau mặt nhìn màn hình. Gã vốn đọc không nhanh. Gã đọc từng dòng, từng chữ một cách kỹ càng, khó nhọc.
Khi đọc xong, gã vẫn lặng im lướt trong đầu mọi thủ phạm tiềm năng. Gã nghĩ tới tay tài xế xe nâng nhai kẹo cao su bị gã bỏ lại ở khu Fields khi cả hai đi lấy cái máy tính mới. Rồi gã nghĩ tới Jim và Tommy, hai tay cùng làm mấy trò kiếm thêm lén lút ở công sở cùng gã. Chắc thằng nào ở sở hé ra rồi. Cơn thịnh nộ và nỗi sợ dội vào nhau trong lòng gã và phun trào khủng khiếp.
Gã lao ra phía chân cầu thang, gào to - Hai thằng mày! Xuống đây! NGAY.
Ruth vẫn chặn bàn tay trên miệng. Gã cháy bỏng mong muốn lao tới gạt phăng bàn tay cô xuống, bảo cô liệu mà tỉnh hồn lại đi, chính gã mới là thằng đang dẫm cứt chứ.
Andrew vào phòng trước, Paul theo sau. Andrew nhìn thấy huy hiệu của hội đồng khu Pagford trên màn hình và bà mẹ ngồi đó, tay che miệng. Bước chân trần ngang qua tấm thảm cũ mà nó có cảm giác như đang ngồi trong thang máy hỏng lao vùn vụt xuống đất.
- Thằng nào đó - Simon liếc nhìn hai đứa con - nói về chuyện tao từng nói trong nhà này.
Lúc xuống nhà, Paul cầm theo cuốn bài tập hóa học, giờ nó cầm khư khư trước ngực như sách thánh ca. Andrew vẫn nhìn thẳng ông bố, cố ra vẻ vừa bối rối vừa thắc mắc.
- Đứa nào nói với người ngoài là nhà này dùng máy tính ăn cắp? - Simon hỏi.
- Con không có - Andrew lập tức đáp.
Paul thất thần nhìn ông bố, cố hiểu câu hỏi. Andrew thúc cậu em trả lời. Sao nó nói chậm thế.
- Sao hả? - Simon gầm gừ với Paul.
- Con nghĩ là con không...
- Mày nghĩ hả? Mày nghĩ mày không nói với ai hả?
- Vâng, con nghĩ con không nói với ai...
- Hay quá nhỉ - Simon đi lòng vòng quanh Paul - thật là hay đấy.
Gã đánh văng cuốn sách bài tập trên tay thằng nhỏ xuống đất.
- Cố mà nhớ đi thằng ngu - gã gầm lên - cố mà nghĩ đi. Mày có nói với ai nhà này có máy tính ăn cắp không?
- Không ăn cắp - Paul lập cập đáp - con không bao giờ nói với ai - Con nghĩ con còn không nói nhà mình có máy tính mới nữa.
- Tao hiểu rồi - Simon nói - thế thì cái tin này tự nó có phép biến ra chứ gì?
Gã chỉ tay vào màn hình máy tính.
- Chắc chắn thằng nào làm lộ mẹ nó rồi - Gã gào lên - nó sờ sờ trên internet đây. Tao mà không mất-việc-mới-là-lạ!
Tới năm chữ cuối, gã vừa gằn từng chữ vừa nện nắm đấm vào đầu thằng Paul. Thằng nhỏ bạt vía né tránh, dòng chất lỏng đen quánh từ cánh mũi trái rỏ xuống ròng ròng. Tuần này nó bị chảy máu cam mấy lần rồi.
- Còn cô thì sao hả? - Simon gầm lên với bà vợ ngồi chết sững cạnh bàn máy, mắt trợn to sau cặp kính, hai tay bụm lấy miệng như tấm mạng che mặt - Cô có nói cái chó gì ra ngoài không?
Ruth bỏ tay xuống.
- Không, Si - cô thì thầm - ý em à, em chỉ nói với một người duy nhất vụ cái máy tính mới, là Shirley, chị ấy không bao giờ...
Ngu quá, sao mà ngu thế hả trời, sao phải nói với gã chuyện đó chứ?
- Cô nói hả? - Simon lạnh lẽo hỏi.
- Em nói với Shirley - Ruth thút thít - Em không có nói là máy ăn cắp mà Si. Em chỉ nói là anh mang máy về nhà…
- À thế hả, vì thế đấy chứ còn cái mẹ gì khác, hả? - Simon gầm thét - Thằng con chó đẻ của mụ đang ứng cử, tất nhiên là mụ muốn đổ rác lên đầu tao rồi.
- Nhưng chị ấy là người báo tin đó với em mà Si, chị ấy không...
Gã lao lại tát vào mặt cô, gã vốn đã muốn làm thế từ lúc thấy cái vẻ khiếp hãi ngu ngốc trên mặt cô; cặp kính văng ra đập vào kệ sách, gã lại giáng cú nữa, cô ngã gục xuống chiếc bàn vi tính mà cô đã tự hào mua về bằng tháng lương đầu tiên làm ở bệnh viện Trung tâm Tây Nam.
Andrew từng tự hứa với lòng: nó như đang di chuyển trong phim quay chậm, mọi thứ xung quanh đều lạnh ngắt, cô đặc và có chút gì hư hư thực thực.
- Không được đánh mẹ - Andrew chen vào giữa bố mẹ - Không được...
Nắm tay Simon nện môi nó dập vào hàm trên, rồi Andrew thấy mình loạng choạng ngã đè lên bà mẹ đang gục trên bàn phím. Nắm đấm tiếp theo lại bay tới, lần nay chỉ trúng tay vì Andrew kịp giơ lên che mặt. Andrew cố chồm dậy khỏi người bà mẹ đang gục xuống vùng vẫy, Simon vẫn điên cuồng đấm đá túi bụi cả hai mẹ con...
- Sao mày dám dạy đời tao hả, sao mày dám hả, thằng thối tha chết nhát kia, thằng vãi tè...
Andrew trượt xuống quỳ trên đầu gối để tránh, Simon đá thốc vào sườn nó. Andrew nghe tiếng Paul kinh hoàng thét lên “Đừng”. Chân gã lại vung lên nhưng Andrew kịp lách tránh. Mấy ngón chân Simon đập thẳng vào lò sưởi gạch đằng sau, gã rít lên đau đớn.
Andrew ra sức bò ra khỏi chỗ đó, Simon nắm chặt lấy chân, nhảy lò cò tại chỗ mà chửi rủa ầm ĩ. Ruth rũ người trên cái ghế xoay, ôm mặt nức nở. Andrew loạng choạng đứng dậy, nó nếm thấy vị máu trong miệng mình.
- Bất kỳ ai cũng có thể đồn về vụ máy tính mà - Andrew hổn hển, sẵn sàng đương đầu với những cú đòn dữ dội hơn. Giờ khi chuyện đó thực sự bắt đầu, khi cuộc chiến thực sự nổ ra, nó thấy mình can đảm hơn. Lúc chờ đợi mới là khủng khiếp, khi nhìn Simon chĩa hàm ra, nghe mùi hung bạo tích tụ dần trong giọng nói của gã. - Thì bố nói tay bảo vệ bị đánh mà. - Có thể là bất kỳ ai, không phải mẹ với tụi con…
- Sao mày... thằng chó chết, tao gãy cả ngón chân rồi đây này - Simon hào hển ngồi phịch xuống cái ghế phía sau, vẫn ôm lấy chân. Trông gã như đang trông đợi sự thông cảm.
Andrew tưởng tượng cảnh nhặt lên khẩu súng chĩa thẳng mặt Simon mà bóp cò rồi nhìn mặt mũi óc não gã bắn tung khắp phòng.
- Paul mít ướt lại tới tháng kia kìa - Simon quát Paul, thằng nhỏ đang gắng lấy mấy ngón tay bịt máu mũi nhỏ giọt - Tránh khỏi tấm thảm! Ra khỏi cái tấm thảm chó chết đó thằng đàn bà!
Paul cuống cuồng chạy khỏi phòng. Andrew lật vạt áo thun thấm thấm bờ môi nhức nhối.
- Thế còn mấy chuyện kiếm thêm nữa? - Ruth nức nở, mặt cô chỗ bị đấm đỏ nhừ, nước mắt lã chã từ cằm rơi xuống. Andrew không muốn nhìn cảnh mẹ nhục nhã thảm hại thế này, nhưng nó cũng phần nào ghét bà vì tự đẩy mình vào cái thế đó, thằng ngốc nào cũng nhận ra rằng... - Trên đó nói về mấy vụ anh nhận làm kiếm thêm. Shirley đâu có biết, làm sao mà biết được. Chắc là ai ở xưởng in đăng lên thôi. Em nói rồi mà Si, em đã nói anh đừng có làm mấy việc đó, bọn họ lúc nào cũng sợ bị lộ...
- Câm mẹ nó đi đồ con bò, lúc tiêu tiền thì mày có nói gì đâu - Simon lại gào, cằm nhô ra, Andrew chỉ muốn hét lên bảo mẹ nó im miệng, mẹ nó hay lắm mồm những lúc mà thằng ngu nào cũng biết phải im, rồi bà câm như hến lúc phải lên tiếng. Mẹ nó không bao giờ rút được kinh nghiệm, không bao giờ dự báo được chuyện gì sẽ tới.
Tất cả im lặng trong cả phút. Ruth lấy mu