← Quay lại trang sách

Chương 266 Chương 266

Không sai, ngay cả tập đoàn Thịnh Thế có giá trị hàng nghìn tỷ đi nữa, muốn đầu tư vào thương mại điện tử cũng sẽ thiếu rất nhiều tiền!

Số vốn trong ngân sách của họ chỉ khoảng một hoặc hai trăm tỷ.

Mà tập đoàn Thịnh Thế vẫn còn các hoạt động kinh doanh truyền thống khác cần tiếp tục hoạt động, không thể cắt giảm trực tiếp được!

Hiện tại Cây tiền chỉ hoạt động ở thành phố Thiên Hải, số tiền 50 tỷ mà họ bỏ ra đã quá đủ dùng!

Nhưng nếu muốn phát triển ra toàn tỉnh Giang Nam thì sẽ không đủ vốn.

Càng đừng nói đến sau này, mục tiêu của họ là thống lĩnh toàn quốc!

"Tiền à!"

Trương Dịch mỉm cười: "Đúng thật, làm thương mại điện tử quá tốn kém! Thiếu vốn cũng là chuyện khó tránh khỏi. Chúng ta không thể vay ngân hàng sao?"

Thông thường, thiếu tiền sẽ huy động vốn hoặc đi vay ngân hàng.

Tô Minh Ngọc lắc đầu, thở dài nói: "Chúng ta vốn đã vay ngân hàng rồi. Hạn mức hiện tại nhiều nhất chỉ có thể vay thêm năm sáu mươi tỷ! Khoản này chẳng xi nhê gì so với số tiền chúng ta đang thiếu cả!"

"Bây giờ chúng ta chỉ có hai lựa chọn."

"Một là, đừng vội mở rộng dự án Cây tiền, trước tiên hãy ổn định thị trường thành phố Thiên Hải đã. Nhiều nhất là đến năm sau, chúng ta có thể có lãi!"

"Nhưng tôi không đồng ý với phương án này, để một năm nữa, mô hình kinh doanh của chúng ta sẽ bị người khác bắt chước. Thậm chí Amazon cũng sẽ ra tay chèn ép!" Trương Dịch gật đầu.

Hắn nói tiếp: "Amazon tạm thời vẫn chưa để mắt đến chúng ta, đây là một tin rất tốt. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, họ phát hiện ra thị trường thành phố Thiên Hải vẫn nằm trong tay chúng ta thì chắc chắn sẽ có phản ứng! Vậy nên, chúng ta phải mở rộng thị trường, phải hoàn thành kế hoạch trước khi họ phản ứng lại mới được!"

"Vậy thì chỉ còn cách thứ hai!"

Tô Minh Ngọc hít một hơi thật sâu, sau đó nói ra kế hoạch mà mình đã nghĩ.

"Hoặc là chấp nhận đầu tư từ các công ty khác, hoặc là niêm yết để huy động vốn! Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể có đủ tiền để phát triển dự án Cây tiền!"

Đến nữa rồi!

Trương Dịch thầm thở dài trong lòng.

Khi tập đoàn Thịnh Thế được giao vào tay hắn, đây là tập đoàn do cá nhân hắn nắm giữ hoàn toàn.

Mặc dù trong công ty cũng có cổ phần dành cho nhân viên, chẳng hạn như các giám đốc cấp cao như Tô Minh Ngọc, họ đều nắm giữ cổ phần.

Nhưng cổ phần của họ chỉ là cổ phần chia cổ tức, ngoài việc chia cổ tức thì không có tác dụng gì khác cả. Sau khi nghỉ việc khỏi công ty, công ty cũng có quyền thu hồi.

Nhưng trên đời này, những doanh nghiệp như vậy gần như là rất hiếm.

Những doanh nghiệp lớn hơn về cơ bản đều đi kéo đầu tư, sau đó lại tranh chấp quyền lực.

Nhưng Trương Dịch lại không muốn làm như vậy!

"Cả hai phương án này, tôi đều không đồng ý!" Trương Dịch lắc đầu.

Tô Minh Ngọc có chút sốt ruột: "Trương Dịch, tôi hiểu anh không muốn quyền lực của mình bị lung lay! Nhưng ngoài những biện pháp này, chúng ta không còn cách nào khác để có tiền nhanh được!"

"Không không không, Minh Ngọc, cô không hiểu ý tôi rồi!" Trương Dịch xua xua tay.

Hắn không phải kẻ ngốc cứng đầu, đương nhiên cũng biết rằng niêm yết hoặc bán cổ phần là cách tốt nhất để kiếm tiền, phương án này có thể giúp hắn kiếm được rất nhiều tiền.

Chỉ là, hắn biết rõ một chuyện, đó là dự án kinh doanh của hắn chắc chắn sẽ có lãi!

Với quy mô của Cây tiền ở thời điểm hiện tại, kể cả có bán cổ phần thì giá cũng rất thấp.

Nhưng trong tương lai, giá cổ phiếu của nó sẽ tăng vọt!

"Tôi quyết định như vậy là vì tôi biết Cây tiền chắc chắn sẽ trở thành một sản nghiệp rất có giá trị! Bây giờ bán cổ phần hay niêm yết đối với các nhà đầu tư mà nói, gần như là đi cho luôn rồi!" Trương Dịch giải thích.

Tô Minh Ngọc lại không đồng tình với quan điểm của Trương Dịch, "Nhưng nếu bây giờ không có tiền, chúng ta sẽ không làm được gì cả!"

Cô mím môi, với tư cách là một quản lý chuyên nghiệp có lý trí, cô nhắc nhở Trương Dịch.

"Tuy anh đúng là thiên tài, và Cây tiền cũng là một dự án kinh ngạc! Nhưng trên đời này, không ai có thể đảm bảo công việc của mình nhất định sẽ có lãi cả!"

"Nếu chọn để người khác đầu tư, anh có thể có được một khoản tiền lớn và cũng có thể tránh được rủi ro. Quan trọng hơn là, anh có thể có được nguồn lực của các doanh nghiệp lớn khác!"

Trương Dịch cười: "Nguồn lực sao? Trong nước, ngoài Amazon ra thì không có công ty thương mại điện tử nào ra hồn cả. Mà đối với tôi mà nói, mô hình kinh doanh của Amazon quá lỗi thời, cho nên trong lĩnh vực này căn bản là tôi không có đối thủ!"

"Còn về tiền ấy!"

Hắn nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Cứ thế chấp hết tài sản cố định của tập đoàn có thể thế chấp đi! Tôi sẽ dùng toàn bộ gia sản của mình để đánh cược!"

Trước khi Tô Minh Ngọc đến, Trương Dịch cũng đã nghĩ đến chuyện làm vốn.

Làm thương mại điện tử là công việc tốn kém nhất, ngay cả ở kiếp trước, những ông lớn ở đó cũng phải đi khắp nơi để huy động đầu tư.

Nhưng sau khi kinh doanh thành công, hàng loạt vấn đề tranh đoạt quyền lực lại nảy sinh do quá nhiều nhà đầu tư mà loạn. Cho nên mãi sau này cái giá phải trả để giải quyết là rất lớn!